Ương Ương không thuận theo, dùng sức nắm lấy cửa xe nhất định không buông tay. Trần Tấn Nhiên vừa khẽ cười lên một tiếng, lại dùng sức một chút, liền gỡ được tay của cô ra: "Không phải là em muốn anh trả lại cho em một đứa bé sao? Ngay bây giờ anh sẽ trả lại cho em."
"Làm sao anh trả lại cho tôi được chứ? Đứa bé đã chết ròi, trên cái thế giới này, đứa bé đã chết đó là độc nhất vô nhị!"
Ương Ương lã chã chực khóc, Dieenndkdan/leeequhydonnn, đang ở trong ngực của anh, cô dán mắt nhìn chăm chú vào mặt của anh, vẻ mặt tràn đầy oán giận, làm cho Trần Tấn Nhiên gần như sắp không thể đứng vững được nữa. Nhưng rồi anh vẫn vững vàng lại được, xoay người ôm cô sau đó đi lên lầu.
"Trần Tấn Nhiên, anh đừng ép tôi, anh đừng để cho tôi lại hận anh hơn nữa!"
"Hận anh sao, tốt hơn hết là em hãy quên anh đi, hãy cứ coi anh như một người xa lạ đi." Anh nhìn cô một cái, ánh mắt sáng quắc như thiêu đốt: "Ương Ương, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn bất kể như thế nào, lần này anh nhất định phải làm cho em ở lại bên cạnh anh!"
Cho tới giờ khắc này, cô mới loáng thoáng cảm thấy là anh muốn làm điều gì, lập tức trở nên luống cuống, liên tiếp giãy giụa ở trong ngực anh: "Trần Tấn Nhiên, anh không thể đối xử với tôi như vậy được! Không thể!"
"Ương Ương, đó là do em đã ép buộc anh phải làm như vậy. Em rất cố chấp, không phải là em không biết bản thân mình là một người cố chấp đến cỡ nào. Anh yêu em như vậy, cuộc đời này đây là lần đầu tiên anh đã yêu đến điên cuồng một người phụ nữ như vậy. Ương Ương, tại sao em lại không cho anh một cơ hội chứ?"
"Tôi đã từng đã choanh…" Những giọt nước mắt của Ương Ương cứ lã chã rơi xuống. Cô buồn bã nhìn lại anh: "Trần Tấn Nhiên, chúng ta cũng đã từng ở bên nhau, đã từng cùng nhau vui vẻ. Nhưng mà anh đã mang đến cho tôi được cái gì? Anh có biết rằng, mỗi ngày tôi đều đau khổ vì chuyện đứa bé không còn, lại còn bị người ta sỉ vả nhục nhã như thế nào không? Nếu như hiện tại, tôi lại cho anh cơ hội, có phải rằng tôi lại đã dẫm lên vết xe đổ rồi hay không?"
"Anh sẽ không như vậy!" Trần Tấn Nhiên lập tức mở miệng đáp lại. Nhưng, Ương Ương lại vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Trần Tấn Nhiên, anh đừng như vậy nữa có được hay không. Chúng ta đã ly hôn rồi, nếu như anh còn cố ý… Tôi cũng sẽ không lưu tình… Anh phải biết rằng, bây giờ chúng ta đã không hề có quan hệ gì với nhau nữa rồi. Nếu như anh đụng đến tôi, dám cường bạo tôi…"
"Cường bạo em?" diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Trần Tấn Nhiên tựa như vừa mới nghe được một câu chuyện hài hước cực kỳ buồn cười, chợt bật lên tiếng cười lạnh lẽo, mở miệng nói: "Tống Ương Ương, chuyện cho tới bây giờ, vốn anh đã nghĩ rằng, dự định vào ở thời điểm tất cả tất cả mọi chuyện đều kết thúc, anh sẽ nói cho em biết. Nhưng mà bây giờ, em lại nóng lòng phản kháng lại anh như vậy, anh cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm em nữa rồi."
Ương Ương đột nhiên có chút cảm thấy sợ hãi. Cô sững sờ nhìn lại anh: "Chuyện gì, chuyện gì vậy, anh đừng có ở đây mà lừa gạt tôi!"
Trần Tấn Nhiên đặt Ương Ương xuống, im lặng không lên tiếng mở cửa ra, lôi kéo tay của cô tiến vào gian phòng ở bên trong. Ương Ương bị anh mạnh mẽ kéo đi, nên bước chân có chút lảo đảo, ngã vào trong ngực anh.
"Em có nhớ ba năm trước đây anh đã sai người mang đến cho em bản thỏa thuận li hôn hay không?"
Anh khẽ mỉm cười một cái, hơi híp tròng mắt lại, nhìn người phụ nữ ở trước mặt. Ương Ương cũng giật mình, trợn to hai mắt nhìn lại anh, mi tâm cũng lập tức nhíu chặt lại: "Dĩ nhiên là nhớ chứ."
"Em để nó ở chỗ nào?" Ương Ương không hiểu, cho là anh muốn động tay động chân đê làm cái gì đó, liền cảnh giác, hỏi anh một câu: "Anh muốn làm gì?"
"Anh không làm gì hết, em cứ yên tâm, anh sẽ không lấy đi, mà có lấy đi cũng không có ích gì. Anh cũng sẽ không xé nó đi, vì có xé nó đi, mọi chuyện cũng không có ý nghĩa gì. Em chỉ cần quan tâm đến việc hãy đi lấy bản thỏa thuận li hôn đó ra đây là được! Chúng ta sẽ cùng nhau xem lại thật kỹ một chút."
Ương Ương nửa tin nửa ngờ, đi tới trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, lấy từ tầng dưới cùng ra một trang giấy chậm rãi mở ra. Giấy trắng mực đen, ghi rất rõ ràng, cô và Trần Tấn Nhiên đã không còn quan hệ là vợ chồng nữa.
Thấy tờ giấy này, Ương Ương không tự chủ được lại nhớ tới tất cả những chuyện năm đó. Khi đó cô đã không còn chút hy vọng nào, quả thật có thể nói là cô đã không còn một chút lưu luyến nào với cuộc sống nữa.
Ương Ương đọc đi đọc lại đến mấy lần, sau đó chuẩn bị cất lại tờ giấy kia vào chỗ cũ, nhưng Trần Tấn Nhiên lại đè xuống tay của cô, cười như không cười nhìn lại cô: "Em hãy nhìn lại một lần nữa đi, nhìn kỹ một chút vào."
Ương Ương có chút hồ nghi, lại mơ hồ lại cảm thấy ở một chỗ nào đó nào có điều gì đó không đúng. Cũng nhân thể đang rảnh tay, cô lại mở tờ giấy ra đọc lại lần nữa.
Cô đọc lại từng chữ một lần nữa, nhưng vẫn không hề phát hiện ra có chỗ nào có gì không đúng. Lúc này Trần Tấn Nhiên này mới lại cười lên một tiếng đầy vẻ đắc ý, đưa tay chỉ vào chỗ con dấu cuối trang giấy: "Em xem lại một chút chỗ con dấu này đi…"
Ương Ương lại chăm chú nhìn lại, đúng là con dấu này vô cùng không được rõ ràng, cô chưa từng bao giờ để ý tới chỗ con dấu này. Giờ phút này nhìn lại cô mới cảm thấy con dấu này có cái gì đó không đúng lắm. Trong bụng đã nghĩ đến, đúng rồi, tất nhiên là Trần Tấn Nhiên đã ngụy tạo!
Ương Ương giận dữ, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt của cô đã chứa đầy lệ: "Trần Tấn Nhiên, anh không thể làm cái chuyện bắt nạt người khác như thế được!"
"Thời điểm em đòi ly hôn, anh cũng đã từng nói với em, anh sẽ không ký tên, tuyệt đối sẽ không ký tên. Nhưng mà sau đó lại đến chỗ ông cụ nhà anh nhờ giúp đỡ để giải quyết, anh không có cách nào cự tuyệt được yêu cầu của em, cho nên đã tự khắc một con dấu…"
"Anh đúng là đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp… anh thật qua vô sỉ… Trần Tấn Nhiên, anh không phải là người!" Ương Ương lập tức nhào qua vừa đánh vừa mắng anh, vừa khóc oa oa…
Cô vẫn cho rằng mình và Trần Tấn Nhiên đã sớm không có quan hệ vợ chồng nữa rồi. Nhưng cô không có ngờ tới anh lại dám là bày ra chuyện lừa dối cô như vậy! Cô đấu không lại anh, làm saocô có thể đấu thắng được tên gian thương này chứ! Trần Tấn Nhiên kia đúng là đồ khốn kiếp mà!
Thấy Ương Ương quả thực rất tức giận, lại khóc rống lên thành ra như vậy, Trần Tấn Nhiên cũng chỉ biết nhẫn nhịn dự tính dỗ dành cô: "Được rồi, được rồi, tất cả đều là lỗi của anh, chỉ có điều em cũng nên biết, anh làm như vậy, chẳng phải là vì anh vẫn muốn được cùng em ở chung một chỗ sao? Em đừng tức giận việc anh đã lừa em nữa. Ít ra em cũng nên cảm thấy cao hứng mới phải chứ! Có một người đàn ông có tình nghĩa với em như vậy, không bỏ được em dù em đã rời đi như vậy kia mà!"
Ương Ương khóc thút tha thút thít, nhưng cô vẫn còn cảm thấy tức giận. Cô còn tưởng rằng anh đã thay đổi tính nết, đã trở nên tốt hơn. Nhưng không ngờ, anh vẫn là một người như vậy! Thậm chí ngay cả một chuyện như vậy mà anh cũng làm ra được. Trong nháy mắt, Ương Ương chỉ cảm thấy trái tim mình như lạnh đi. Trước kia anh đã có thể lừa gạt cô, về sau liệu anh có thể lại tiếp tục lừa gạt cô nữa hay không đây? "Đi, hiện tại liền anh hãy đi cùng tôi!" Ương Ương một phát túm được tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia xé nhỏ nát bấy: "Bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi đến Cục dân chính, tôi nhất định phải ly hôn với anh!"
Nói đến từ ly hôn, hai mắt của Ương Ương lại đỏ mắt lên. Chuyện cho tới bây giờ, cô vẫn còn ngây ngốc mê muội như vậy, trong tay cô đến ngay cả giấy chứng nhận ly hôn cũng không có, tai sao ban đầu cô lại ngu như vậy chứ?
Trần Tấn Nhiên hiển nhiên nhìn thấy Ương Ương đã xé nát tờ chứng nhận ly hôn như thế, chợt liền vỗ tay cười lớn. Anh ôm lấy cổ cô, dịu dàng hôn lên môi của cô: "Đây chính là bản thân em đã xé đấy nhé, anh không hề ép em, bây giờ chúng ta lại là vợ chồng rồi."
Ương Ương cảm thấy mình cũng có chút bối rối. Cô như bị rơi vào trong sương mù không thể hiểu nối được chuyện gì rõ ràng, kinh ngạc nhìn lại anh: "Trần Tấn Nhiên, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?"
Trần Tấn Nhiên sợ cô tức giận, lại càng hôn cô triền miên dịu dàng hơn: "Ương Ương, tốt quá rồi Ương Ương! Em có biết là cái bản chứng nhận thỏa thuận li hôn này đã đè nặng lên anh, làm anh sắp chết rồi hay không. Hôm nay em đã xé nó đi như vậy, thật sự anh rất vui vẻ. Em cứ yên tâm, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ còn lừa dối em nữa, không bao giờ còn bắt nạt em nữa. Đây là lần cuối cùng, em hãy tha thứ cho anh nhé, có được hay không?"
"Làm sao anh trả lại cho tôi được chứ? Đứa bé đã chết ròi, trên cái thế giới này, đứa bé đã chết đó là độc nhất vô nhị!"
Ương Ương lã chã chực khóc, Dieenndkdan/leeequhydonnn, đang ở trong ngực của anh, cô dán mắt nhìn chăm chú vào mặt của anh, vẻ mặt tràn đầy oán giận, làm cho Trần Tấn Nhiên gần như sắp không thể đứng vững được nữa. Nhưng rồi anh vẫn vững vàng lại được, xoay người ôm cô sau đó đi lên lầu.
"Trần Tấn Nhiên, anh đừng ép tôi, anh đừng để cho tôi lại hận anh hơn nữa!"
"Hận anh sao, tốt hơn hết là em hãy quên anh đi, hãy cứ coi anh như một người xa lạ đi." Anh nhìn cô một cái, ánh mắt sáng quắc như thiêu đốt: "Ương Ương, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn bất kể như thế nào, lần này anh nhất định phải làm cho em ở lại bên cạnh anh!"
Cho tới giờ khắc này, cô mới loáng thoáng cảm thấy là anh muốn làm điều gì, lập tức trở nên luống cuống, liên tiếp giãy giụa ở trong ngực anh: "Trần Tấn Nhiên, anh không thể đối xử với tôi như vậy được! Không thể!"
"Ương Ương, đó là do em đã ép buộc anh phải làm như vậy. Em rất cố chấp, không phải là em không biết bản thân mình là một người cố chấp đến cỡ nào. Anh yêu em như vậy, cuộc đời này đây là lần đầu tiên anh đã yêu đến điên cuồng một người phụ nữ như vậy. Ương Ương, tại sao em lại không cho anh một cơ hội chứ?"
"Tôi đã từng đã choanh…" Những giọt nước mắt của Ương Ương cứ lã chã rơi xuống. Cô buồn bã nhìn lại anh: "Trần Tấn Nhiên, chúng ta cũng đã từng ở bên nhau, đã từng cùng nhau vui vẻ. Nhưng mà anh đã mang đến cho tôi được cái gì? Anh có biết rằng, mỗi ngày tôi đều đau khổ vì chuyện đứa bé không còn, lại còn bị người ta sỉ vả nhục nhã như thế nào không? Nếu như hiện tại, tôi lại cho anh cơ hội, có phải rằng tôi lại đã dẫm lên vết xe đổ rồi hay không?"
"Anh sẽ không như vậy!" Trần Tấn Nhiên lập tức mở miệng đáp lại. Nhưng, Ương Ương lại vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Trần Tấn Nhiên, anh đừng như vậy nữa có được hay không. Chúng ta đã ly hôn rồi, nếu như anh còn cố ý… Tôi cũng sẽ không lưu tình… Anh phải biết rằng, bây giờ chúng ta đã không hề có quan hệ gì với nhau nữa rồi. Nếu như anh đụng đến tôi, dám cường bạo tôi…"
"Cường bạo em?" diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Trần Tấn Nhiên tựa như vừa mới nghe được một câu chuyện hài hước cực kỳ buồn cười, chợt bật lên tiếng cười lạnh lẽo, mở miệng nói: "Tống Ương Ương, chuyện cho tới bây giờ, vốn anh đã nghĩ rằng, dự định vào ở thời điểm tất cả tất cả mọi chuyện đều kết thúc, anh sẽ nói cho em biết. Nhưng mà bây giờ, em lại nóng lòng phản kháng lại anh như vậy, anh cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm em nữa rồi."
Ương Ương đột nhiên có chút cảm thấy sợ hãi. Cô sững sờ nhìn lại anh: "Chuyện gì, chuyện gì vậy, anh đừng có ở đây mà lừa gạt tôi!"
Trần Tấn Nhiên đặt Ương Ương xuống, im lặng không lên tiếng mở cửa ra, lôi kéo tay của cô tiến vào gian phòng ở bên trong. Ương Ương bị anh mạnh mẽ kéo đi, nên bước chân có chút lảo đảo, ngã vào trong ngực anh.
"Em có nhớ ba năm trước đây anh đã sai người mang đến cho em bản thỏa thuận li hôn hay không?"
Anh khẽ mỉm cười một cái, hơi híp tròng mắt lại, nhìn người phụ nữ ở trước mặt. Ương Ương cũng giật mình, trợn to hai mắt nhìn lại anh, mi tâm cũng lập tức nhíu chặt lại: "Dĩ nhiên là nhớ chứ."
"Em để nó ở chỗ nào?" Ương Ương không hiểu, cho là anh muốn động tay động chân đê làm cái gì đó, liền cảnh giác, hỏi anh một câu: "Anh muốn làm gì?"
"Anh không làm gì hết, em cứ yên tâm, anh sẽ không lấy đi, mà có lấy đi cũng không có ích gì. Anh cũng sẽ không xé nó đi, vì có xé nó đi, mọi chuyện cũng không có ý nghĩa gì. Em chỉ cần quan tâm đến việc hãy đi lấy bản thỏa thuận li hôn đó ra đây là được! Chúng ta sẽ cùng nhau xem lại thật kỹ một chút."
Ương Ương nửa tin nửa ngờ, đi tới trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, lấy từ tầng dưới cùng ra một trang giấy chậm rãi mở ra. Giấy trắng mực đen, ghi rất rõ ràng, cô và Trần Tấn Nhiên đã không còn quan hệ là vợ chồng nữa.
Thấy tờ giấy này, Ương Ương không tự chủ được lại nhớ tới tất cả những chuyện năm đó. Khi đó cô đã không còn chút hy vọng nào, quả thật có thể nói là cô đã không còn một chút lưu luyến nào với cuộc sống nữa.
Ương Ương đọc đi đọc lại đến mấy lần, sau đó chuẩn bị cất lại tờ giấy kia vào chỗ cũ, nhưng Trần Tấn Nhiên lại đè xuống tay của cô, cười như không cười nhìn lại cô: "Em hãy nhìn lại một lần nữa đi, nhìn kỹ một chút vào."
Ương Ương có chút hồ nghi, lại mơ hồ lại cảm thấy ở một chỗ nào đó nào có điều gì đó không đúng. Cũng nhân thể đang rảnh tay, cô lại mở tờ giấy ra đọc lại lần nữa.
Cô đọc lại từng chữ một lần nữa, nhưng vẫn không hề phát hiện ra có chỗ nào có gì không đúng. Lúc này Trần Tấn Nhiên này mới lại cười lên một tiếng đầy vẻ đắc ý, đưa tay chỉ vào chỗ con dấu cuối trang giấy: "Em xem lại một chút chỗ con dấu này đi…"
Ương Ương lại chăm chú nhìn lại, đúng là con dấu này vô cùng không được rõ ràng, cô chưa từng bao giờ để ý tới chỗ con dấu này. Giờ phút này nhìn lại cô mới cảm thấy con dấu này có cái gì đó không đúng lắm. Trong bụng đã nghĩ đến, đúng rồi, tất nhiên là Trần Tấn Nhiên đã ngụy tạo!
Ương Ương giận dữ, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt của cô đã chứa đầy lệ: "Trần Tấn Nhiên, anh không thể làm cái chuyện bắt nạt người khác như thế được!"
"Thời điểm em đòi ly hôn, anh cũng đã từng nói với em, anh sẽ không ký tên, tuyệt đối sẽ không ký tên. Nhưng mà sau đó lại đến chỗ ông cụ nhà anh nhờ giúp đỡ để giải quyết, anh không có cách nào cự tuyệt được yêu cầu của em, cho nên đã tự khắc một con dấu…"
"Anh đúng là đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp… anh thật qua vô sỉ… Trần Tấn Nhiên, anh không phải là người!" Ương Ương lập tức nhào qua vừa đánh vừa mắng anh, vừa khóc oa oa…
Cô vẫn cho rằng mình và Trần Tấn Nhiên đã sớm không có quan hệ vợ chồng nữa rồi. Nhưng cô không có ngờ tới anh lại dám là bày ra chuyện lừa dối cô như vậy! Cô đấu không lại anh, làm saocô có thể đấu thắng được tên gian thương này chứ! Trần Tấn Nhiên kia đúng là đồ khốn kiếp mà!
Thấy Ương Ương quả thực rất tức giận, lại khóc rống lên thành ra như vậy, Trần Tấn Nhiên cũng chỉ biết nhẫn nhịn dự tính dỗ dành cô: "Được rồi, được rồi, tất cả đều là lỗi của anh, chỉ có điều em cũng nên biết, anh làm như vậy, chẳng phải là vì anh vẫn muốn được cùng em ở chung một chỗ sao? Em đừng tức giận việc anh đã lừa em nữa. Ít ra em cũng nên cảm thấy cao hứng mới phải chứ! Có một người đàn ông có tình nghĩa với em như vậy, không bỏ được em dù em đã rời đi như vậy kia mà!"
Ương Ương khóc thút tha thút thít, nhưng cô vẫn còn cảm thấy tức giận. Cô còn tưởng rằng anh đã thay đổi tính nết, đã trở nên tốt hơn. Nhưng không ngờ, anh vẫn là một người như vậy! Thậm chí ngay cả một chuyện như vậy mà anh cũng làm ra được. Trong nháy mắt, Ương Ương chỉ cảm thấy trái tim mình như lạnh đi. Trước kia anh đã có thể lừa gạt cô, về sau liệu anh có thể lại tiếp tục lừa gạt cô nữa hay không đây? "Đi, hiện tại liền anh hãy đi cùng tôi!" Ương Ương một phát túm được tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia xé nhỏ nát bấy: "Bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi đến Cục dân chính, tôi nhất định phải ly hôn với anh!"
Nói đến từ ly hôn, hai mắt của Ương Ương lại đỏ mắt lên. Chuyện cho tới bây giờ, cô vẫn còn ngây ngốc mê muội như vậy, trong tay cô đến ngay cả giấy chứng nhận ly hôn cũng không có, tai sao ban đầu cô lại ngu như vậy chứ?
Trần Tấn Nhiên hiển nhiên nhìn thấy Ương Ương đã xé nát tờ chứng nhận ly hôn như thế, chợt liền vỗ tay cười lớn. Anh ôm lấy cổ cô, dịu dàng hôn lên môi của cô: "Đây chính là bản thân em đã xé đấy nhé, anh không hề ép em, bây giờ chúng ta lại là vợ chồng rồi."
Ương Ương cảm thấy mình cũng có chút bối rối. Cô như bị rơi vào trong sương mù không thể hiểu nối được chuyện gì rõ ràng, kinh ngạc nhìn lại anh: "Trần Tấn Nhiên, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?"
Trần Tấn Nhiên sợ cô tức giận, lại càng hôn cô triền miên dịu dàng hơn: "Ương Ương, tốt quá rồi Ương Ương! Em có biết là cái bản chứng nhận thỏa thuận li hôn này đã đè nặng lên anh, làm anh sắp chết rồi hay không. Hôm nay em đã xé nó đi như vậy, thật sự anh rất vui vẻ. Em cứ yên tâm, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ còn lừa dối em nữa, không bao giờ còn bắt nạt em nữa. Đây là lần cuối cùng, em hãy tha thứ cho anh nhé, có được hay không?"
Danh sách chương