Trang thư của Hoàng thái tử là một văn kiện quy cách rất phổ thông, mà
quân lệnh Quân bộ phát ra lại rất chính quy, giống như những công văn
quân lệnh tiếp nhận trước đây, bìa ngoài màu đen bên trên ấn huy hiệu Đế quốc.
Khang Tư lưu loát mở niêm phong, chỉ thấy nội dung là:
Chứng thực Thượng tá (lâm thời) Khang Tư - Lôi Luân Đặc, Liên đội trưởng Liên đội số năm Lữ đoàn số năm Sư đoàn phòng bị hành tỉnh Hải Tân, dẫn binh xuất sắc, có công bảo vệ lãnh thổ, căn cứ điều lệ quân công Đế quốc, giờ bổ nhiệm Khang Tư - Lôi Luân Đặc làm Thiếu tướng Đế quốc.
Nghe thấy các hành tỉnh vùng duyên hải đông nam bộ Đế quốc cũng không an ổn, xét thấy Đế quốc Thiếu tướng Khang Tư - Lôi Luân Đặc anh dũng thiện chiến, đặc chuẩn tự thành lập binh lực một Quân đoàn, cũng ban cho phiên hiệu Quân đoàn Đế quốc số hai mươi, các quyền nội bộ Quân đoàn đều do Thiếu tướng Khang Tư tự chủ, lấy hộ vệ vùng duyên hải Đế quốc hành tỉnh đông nam yên ổn làm trọng, kỳ vọng Thiếu tướng Khang Tư lại lập công mới.
Ký lệnh, lịch đại lục năm 1741, mùa thu.
Đế quốc Quân bộ (ấn) , Đế quốc Nguyên soái (ấn).
Khang Tư xem xong mệnh lệnh thư này có chút sững sờ, mình chỉ là Thượng tá lâm thời còn chưa chuyển chính thức liền bị đề bạt làm Thiếu tướng rồi? Còn cấp cho biên chế một Quân đoàn? Hơn nữa cái Quân đoàn này còn là Quân đoàn số hai mươi chính mình từng nhậm chức qua!
Nhưng mà như vậy xem ra, lúc trước Quân đoàn số mười tám, mười chín, hai mươi xuất chinh đại thảo nguyên xác thật toàn quân bị diệt, không thì phiên hiệu Quân đoàn chính quy sẽ không có khả năng đưa cho người khác như thế.
Chỉ là, để một cái Thiếu tướng nho nhỏ đảm nhiệm quan chỉ huy một cái Quân đoàn, địa vị này cũng quá xấu hổ đi chứ? Sư đoàn trưởng Quân đoàn chính quy đều là Trung tướng mà.
Tuy nhiên Khang Tư chung quy cũng chỉ là sửng sốt một chút mà thôi, thật sự nói lại, dù là cấp cho Khang Tư một chức vị Nguyên soái, cho hắn biên chế mười cái Quân đoàn, đối với Khang Tư cùng bộ chúng của hắn mà nói cũng không có gì làm không được.
Ở thời đại này, bộ đội đều là chủ quan tự mình bỏ tiền ra người xây dựng, hứa hẹn biên chế phiên hiệu hoàn toàn chính là hứa hẹn nói suông, không đáng đồng tiền!
Đem Quân lệnh để sang một bên, Khang Tư cầm lấy chính lệnh Nội các, đây là một bì thư màu trắng ấn đồ án quốc huy Đế quốc, Khang Tư còn chưa thấy qua chính lệnh Đế quốc ra sao cả. Mở ra nhìn, chỉ thấy trên mặt dùng chữ viết hoa lệ ghi:
Tra xét hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền biên cương đông nam Đế quốc, đạo tặc hoành hành dân chúng lầm than, thấy Đế quốc Quân đoàn trưởng số hai mươi Thiếu tướng Khang Tư - Lôi Luân Đặc đóng giữ nơi đây.
Đặc lệnh Thiếu tướng Khang Tư - Lôi Luân Đặc làm Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền, mong Thiếu tướng Khang Tư mau chóng thanh trừ phỉ nghịch hai tỉnh, trả cho dân chúng hai tỉnh một cuộc sống tươi sáng.
Ký lệnh, lịch đại lục năm 1741, mùa thu.
Đế quốc Nội các (ấn), Đế quốc Thừa tướng (ấn).
Lần này Khang Tư hoàn toàn trợn tròn mắt, Đốc quân? Đốc quân ngang cấp với quân phiệt hợp pháp lại rơi trên người mình? Hơn nữa một lần là hai cái hành tỉnh? Cái này cũng giả tạo quá mức đi chứ? Thật coi mấy người mình là ngu ngốc sao?
Vì sao Khang Tư có ý nghĩ như vậy? Bởi vì Đốc quân đã sớm biến mất khỏi lịch sử Đế quốc mấy trăm năm trước rồi.
Tên như ý nghĩa, Đốc quân là chỉ chức vụ giám sát quản lý quân đội, thường là chức vụ quản lý quân vụ một hành tỉnh, hơn nữa chức vụ này còn là Nội các bổ nhiệm, thuộc về vai diễn nửa quan văn nửa võ tướng.
Vừa bắt đầu Đốc quân đều do quan văn đảm nhiệm, nhưng do vấn đề chiến tranh còn có nguyên nhân bộ đội phía dưới không phục, khiến cho biến thành chức vụ chuyên nhiệm của sĩ quan, nhưng quyền bổ nhiệm vẫn nằm trong tay Nội các.
Về phần vì sao nói Đốc quân chính là quân phiệt hợp pháp, đơn giản là thông thường trên tay Đốc quân nắm chắc hai quyền lực.
Cái thứ nhất chính là quyền lực quản lý quân vụ toàn tỉnh. Chính là tất cả võ lực trong toàn tỉnh đều về Đốc quân quản lý, dù là địa phương có bốn năm Quân đoàn, chỉ cần đóng quân trên tỉnh có Đốc quân, hơn nữa không phải do Nguyên soái dẫn đội hoặc có mệnh lệnh khác, vậy trên danh nghĩa bốn năm Quân đoàn kia cũng phải chịu Đốc quân kiểm soát.
Ngoại trừ những việc này ra, Đốc quân còn hoàn toàn có quyền tự chủ điều động, biên chế, nhân sự quân đội mình quản lý. Cho nên Đốc quân cũng được xưng là giả Nguyên soái, chỉ thấp hơn một cấp so với Nguyên soái kiểm soát võ lực toàn quốc mà thôi.
Một cái quyền lực khác chính là Đốc quân có quyền sở hữu vùng đất mình quản lý, thu gom tiền bạc lương thảo binh đinh cho quân đội dưới trướng mình. Nói cách khác, Đốc quân có thể tùy thời tùy chỗ trưng binh trưng lương trên địa bàn mình khống chế, quyền lực này so sánh với quyền lực Tỉnh phủ trưởng, quả thực chính là cách biệt như trời với đất.
Mà quyền tự chủ quản binh cùng quyền thu thuế thu lương trưng mộ binh lính của Đốc quân, khiến cho Đốc quân ở trong khu vực của mình hoàn toàn chính là vua một cõi từ đầu đến đuôi, chỉ là cái này lại được pháp luật Đế quốc tán thành, cho nên được xưng là quân phiệt hợp pháp.
Đương nhiên, Đốc quân này cũng không thể tùy tiện phong bậy, lúc đầu chỉ có thời kỳ Đế quốc bành trướng mạnh mẽ, các tỉnh thành biên cương nối liền với địch quốc mới có sự tồn tại của Đốc quân.
Hơn nữa đều không có ngoại lệ, những người từng đảm nhiệm Đốc quân nếu không phải tự lập làm vương bị Đế quốc tiêu diệt, thì là bị Đế đô triệu hồi về đông lạnh, dù sao không có một kết quả tốt nào.
Khải Lỗ đã sớm chờ lâu ngày cuối cùng thấy Khang Tư xem xong công văn, vội vàng có chút gấp gáp nói:
- Đại nhân Khang Tư, lần này ngoại trừ thư ra, còn có phong thưởng của Quân bộ cùng Nội các, mặt khác còn có lễ vật Hoàng thái tử đưa riêng cho ngài, những thứ này đều ở trên xe ngựa, mời ngài tiếp thu.
Nói rồi bày một tư thế mời.
Khải Lỗ vỗ vỗ tay hô thủ hạ của hắn:
- Nhanh, đem mọi thứ dọn xuống.
Theo thủ hạ thương đội làm việc, mọi người sẽ rất nhanh biết được, rốt cuộc Đế đô đưa tới cái thứ ban thưởng gì.
Quân bộ đưa năm hòm lớn dấu hiệu quân hàm sĩ quan Thiếu úy trở lên, còn có phiên hiệu cờ xí Quân đoàn, băng tay, con dấu, nhìn hình dáng mấy thứ này mới tinh, xem ra là vừa mới vội vàng chế tạo ra.
Ngoại trừ mấy thứ này ra, còn có hơn mười cái rương lớn chứa phiếu quân tịch trống cùng công văn bổ nhiệm sĩ quan.
Quân bộ đưa mấy thứ này có ý gì, Khang Tư rất rõ ràng, chẳng qua là muốn đặt lên quân đội của mình dấu vết quân chính quy Đế quốc mà thôi.
Thứ Nội các đưa lại là kim phiếu có thể tìm một ngân hàng Duy Nhĩ Đặc rút kim tệ, hạn mức không nhiều lắm, chỉ có một vạn mà thôi. Chút số lượng đó không cần nói Khang Tư, dù là thủ hạ của hắn cũng không để vào mắt.
Lễ vật Hoàng thái tử tặng lại là một đống vải vóc cùng dụng cụ chuyên dụng trong cung đình, trong đó làm người khác chú ý nhất chính là mười tên cung nữ mỹ mạo trẻ tuổi theo xe ngựa tới.
Nhưng mà so sánh với thị nữ của Khang Tư, rõ ràng thấp hơn một bậc, dù là Khải Lỗ cũng ở một bên âm thầm lắc đầu, cho rằng Hoàng thái tử quá coi thường người ta, rất có thể đối đãi như coi Khang Tư là quê mùa mà.
Nhìn nhiều thứ như vậy, hình như cũng chỉ có cái kim phiếu mỏng mảnh nhẹ hẫng kia miễn cưỡng coi như tương đối thực dụng , mấy cái khác hoàn toàn có thể nói là rác rưởi.
Cảnh này khiến Tương Văn đảm nhiệm Tổng quản nội vệ rất không hài lòng với Đế đô, uổng cho Bỉ Khố Đức còn nhận thức vì bọn họ sở hữu danh phận đại nghĩa nữa, không ngờ keo kiệt tới mức này!
Thấy Khang Tư xác thật nhận lấy đồ vật, cũng sơ bộ từ Khang Tư đáp ứng miệng quyền kinh doanh nơi này, Khải Lỗ cũng chuẩn bị xin cáo lui.
Chỉ là trước khi đi, Khải Lỗ nói với Khang Tư:
- Khang Tư đại nhân, bởi Hoàng thái tử Điện hạ từng yêu cầu tại hạ, sau khi ngài nhận lễ vật rồi thì tản ra bên ngoài nói ngài nhận được phong thưởng, cho nên kế tiếp xin ngài đừng hoài nghi tại hạ có ý đồ gây rối gì, tại hạ chỉ là thu tiền người thì thay người làm việc mà thôi.
Khang Tư cười cười:
- Cái này tự nhiên, mời ngài tùy ý.
Đối với chuyện Đế đô khẳng định sẽ tuyên dương rộng rãi, Khang Tư đã sớm có chuẩn bị, chỉ là không biết vì sao muốn sau khi mình nhận lễ vật mới tuyên dương đây chứ?
Lẽ nào bên phía Đế đô sợ ta đổi ý? Ừ, cái này ngược lại rất có thể, nếu như tuyên dương sớm xong lại phát hiện Khang Tư không tiếp nhận phong thưởng, vậy chẳng phải ngang việc bị người ta hung hăng tát ngươi mấy bạt tai? Đế đô thật không chịu nổi cái mặt mũi này.
Lúc Khải Lỗ vừa bước ra khỏi cổng lớn, liền thấy gần trăm nam tử thúc ngựa băng băng chạy ào về phía phủ đệ Khang Tư.
Hơn nữa Khải Lỗ còn chú ý tới, gác cửa chẳng những không ngăn cản những người này, ngược lại còn hỗ trợ kéo ngựa, hơn nữa gần trăm hán tử này nếu không phải mặc quân phục cấp tá, thì là mặc phục sức quan văn, hắn lập tức biết rõ chính là thủ hạ Khang Tư nhận được tin tới chúc mừng.
Khải Lỗ không khỏi âm thầm gật đầu: "Không hổ là xuất thân quân phiệt, ngay cả quan văn đều có một cổ khí chất quân nhân, nhưng mà quân phiệt Khang Tư này đem võ quan kiêm nhiệm chức văn, lại có thể làm tốt dân sinh? Theo lý hẳn không có khả năng được, nhưng trên đường đi nhìn dân sinh đều làm rất không tệ mà. Thật là mò không rõ, ừ, xem ra phải lưu lại đây thêm vài ngày khảo sát một phen mới được."
Khải Lỗ lắc đầu, liền rời đi.
Khang Tư đang chuẩn bị rời đi, vừa nhìn thấy đám người Bỉ Khố Đức mang theo một đám người kích động chạy nhanh tới, không khỏi cười, nói với Tương Văn một câu, liền đi vào phòng nghị sự.
Mà Tương Văn lại bất mãn liếc mắt trừng đám người kia, vừa âm thầm xì xào, vừa bắt chuyện với các thị nữ cũng cung nữ mới bắt đầu làm việc:
- Thật là, làm sao cái lỗ tai thính như vậy, hơn nữa còn cố ý lúc sắp tới bữa trưa thì tới, uổng ta còn tưởng mình có thể tự mình làm cho chủ thượng một bữa nữa chứ.
Đoàn cung nữ bị coi là lễ vật này hiển nhiên không ngờ tới, bên người một quân phiệt nhỏ ở nơi xa xôi này, lại có được nhiều nữ tử còn mỹ mạo hơn cả cung nữ.
Nhìn trang phục những nữ tử này đều là thân phận thị nữ, hơn nữa Tương Văn tư thế oai hùng cùng thị vệ đằng đằng sát khí, đặc biệt biểu hiện cái quân phiệt kia đối với mấy cung nữ mình cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó liền coi như không có chuyện gì, khiến mấy cung nữ vốn đối với thân phận mình còn có chút tự ngạo, lập tức rất là nhu thuận.
- Tham kiến chủ công!
Bỉ Khố Đức mang theo một đám thủ hạ hành lễ vấn an Khang Tư.
Khang Tư vừa xua tay tùy ý để bọn họ an vị, vừa đánh giá những thủ hạ này.
Chờ nhìn rõ nhân viên rồi, Khang Tư không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, có thể nói ngoại trừ mấy nhân viên cương vị công tác trọng yếu mà không cách nào ly khai ra, quan viên văn võ thực quyền ở trên vùng quân phiệt Khang Tư này đều đã đến đông đủ.
Thấy mọi người ngồi xuống đều ngóng mắt trông mong nhìn mình, Khang Tư không khỏi cười cười, mở miệng nói:
- Phong thưởng Đế đô là ủy thác thương đội Duy Nhĩ Đặc đưa tới, chính là thương đội vừa mới rời đi.
Phát hiện chủ công nhìn thấu tâm tình mấy người mình, bọn người Bỉ Khố Đức có chút xấu hổ cười cười, địa vị tối cao trong các quan viên, Bỉ Khố Đức có chút cẩn thận hỏi:
- Chủ công, không biết Đế đô đã phong thưởng thứ gì?
- Hoàng thái tử lấy thân phận cá nhân tặng cho ta một đám vải vóc công cụ, nga, còn có mười cung nữ, còn viết thư ám chỉ ta sẽ hết dạ trung thành với hắn.
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người đều khinh bỉ Hoàng thái tử, thật sự coi chủ công mình là tên ăn mày sao, một chút đồ vật như thế, ở trên bán đảo Phi Ba tùy tiện một người Bộ tướng đều có thể lấy ra nữa là.
- Tiếp theo là Quân bộ đề bạt ta làm Thiếu tướng Đế quốc, đồng thời còn cho phiên hiệu Quân đoàn số hai mươi, mặt khác còn đưa tới một nhóm quân hàm, thư ủy nhiệm, quân kỳ, con dấu các loại gì gì đó.
Khang Tư hời hợt nói.
- A, đây không phải nói chúng ta có thể quang minh chính đại sở hữu binh lực một Quân đoàn rồi? A ha ha, đấy lại là bốn mươi vạn binh lực đó!
Một người võ quan hưng phấn hô, tuy rằng giọng hắn đủ vang dội, nhưng phía dưới đã sớm sôi sùng sục rồi, cũng khiến hắn không có vẻ quá nổi bật.
- Đừng mơ mộng hão huyền nữa, Quân bộ đưa tới chỉ là phiên hiệu trên miệng mà thôi, toàn bộ Quân đoàn đều cần chúng ta tự mình xây dựng một lần nữa, hiện giờ chúng ta một cái Sư đoàn cũng còn chưa có, còn muốn tạo ra Quân đoàn bao gồm năm Sư đoàn sao?
Một người quan văn bên cạnh lập tức dội nước lạnh.
- Hắc, hiện giờ không thể xây dựng Quân đoàn, lẽ nào sau này cũng không thể sao? Hơn nữa, chúng ta cần chính là da hổ! Thật sự đem một con hổ sống khỏe tới, chúng ta còn không dám lấy đâu.
Võ quan nọ không thèm để ý nói.
- Hãy nghe ta nói xong đã.
Khang Tư ngữ khí bình thản nói, vốn bên dưới đang náo loạn ồn ào lập tức im lặng, cũng không biết sao bọn họ ồn ào như vậy có thể nghe được lời Khang Tư nói.
- Bên Nội các lại cho ta hai phần thưởng, một phần là kim phiếu có thể đi ngân hàng Duy Nhĩ Đặc rút kim tệ, hạn ngạch một vạn.
Nghe xong Khang Tư nói lời này, tuy rằng mọi người không có lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt đầy thần sắc khinh bỉ, liền biết bọn họ đối với sự hào phóng của Nội các không có ý kiến gì nữa.
- Một cái khác là ủy nhiệm ta làm Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền.
Khang Tư nhẹ nhàng nói một câu khiến đám người bên dưới ngẩn ra.
Người xuất thân bán đảo Phi Ba vẻ mặt mê hoặc, còn người xuất thân Đế quốc vẻ mặt lại khiếp sợ. Thậm chí Bỉ Khố Đức có chút lắp bắp hỏi:
- Đốc quân? Chủ công, ta, hạ thần, không có nghe sai chứ?
- Không có, này, đây là thư bổ nhiệm.
Khang Tư đem chính lệnh thư đưa sang.
Bỉ Khố Đức đọc nhanh như gió, đảo qua công văn liền lập tức nhảy dựng lên:
- Thật tốt quá! Chủ công, thần cho rằng hẳn là nên lập tức truyền bá khắp thiên hạ phần bổ nhiệm này!
Mấy người xuất thân bán đảo Phi Ba ngứa ngáy khó nhịn được tìm người hỏi, chờ khi biết Đốc quân này đại biểu hàm nghĩa gì, đám văn võ bá quan toàn bộ đều toát miệng cười ha hả:
- Ha ha, có danh phận đại nghĩa như vậy, đại hiền tài địa giới xung quanh, khẳng định tràn lên ùn ùn đầu nhập vào chủ công, thế gia xung quanh cũng sẽ lựa chọn chủ công làm ngọn núi dự vào!
- Dù là chúng ta kiêu ngạo xuất kích xung quanh, đánh cho chiến hỏa tán loạn dân chúng lầm than, cũng sẽ không ai nói chủ công quá mức hiếu chiến! Rốt cuộc chủ công có thể danh chính ngôn thuận thống nhất hành tỉnh Hải Tân rồi! Hắc, tiện thể còn thêm một hành tỉnh Hải Tuyền nữa, phần phong thưởng này thật là quá vừa lòng mà!
- Hắc hắc, không nghĩ tới Đế đô sẽ hào phóng như vậy, chẳng những là Đốc quân hành tỉnh Hải Tân, còn kéo thêm Đốc quân hành tỉnh Hải Tuyền, như vậy tìm hành tỉnh Hải Tuyền gây chuyện cũng là danh chính ngôn thuận rồi.
Võ quan mặt mũi dữ tợn nói.
- Hừ, không cần khinh thường, Đế đô bổ nhiệm cái này tuyệt đối là không có hảo tâm, đừng quên trên danh nghĩa đầu não hành tỉnh Hải Tuyền là Thất hoàng tử, Đế đô là muốn mượn đao giết người đấy.
Quan văn lật mắt trợn trắng nói.
- Hắc, dù sao chúng ta vừa lúc muốn giết đối phương, có mượn đao hay không cũng đồng dạng cả, không thành vấn đề gì.
Lời vừa nói ra, quan viên văn võ đều cười gian.
- Được rồi, đừng hưng phấn quá mức, cái này chẳng qua là một tấm da hổ mà thôi, thật muốn uy phong phải dựa vào thực lực bản thân chúng ta.
Khang Tư khoát khoát tay, cắt đứt mọi người nghị luận rồi hỏi:
- Hiện giờ, tình hình huấn luyện ba vạn tân binh mới chiêu mộ thế nào rồi?
Võ quan phụ trách huấn luyện tân binh lập tức đứng dậy, kính cẩn nói:
- Chủ công, huấn luyện cơ sở tân binh đã hoàn tất, hiện giờ đang chờ chủ công ban tặng phiên hiệu tổ chức thành quân, sau đó đầu nhập chiến trường tiến hành huấn luyện thực chiến.
- Trang bị bộ binh tồn kho có bao nhiêu?
Khang Tư vừa nói ra, quan văn phụ trách quản lý kho hàng lập tức có người đứng ra bẩm báo:
- Chủ công, trang bị tồn kho hiện có mười vạn bộ quân phục binh sĩ Đế quốc, một vạn bộ quan phục sĩ quan cấp Úy, một ngàn bộ trang phục sĩ quan cấp Tá, giáp da ba vạn bộ, giáp mây bảy vạn bộ, giáp sắt năm ngàn bộ.
- Phương diện vũ khí có: trường thương năm vạn bảy ngàn cây, khảm đao mười một vạn thanh, khiên người ba vạn cái, khiên tròn bảy vạn cái, trường cung hai vạn ba ngàn cái, cường cung một vạn cái, cung nỏ năm ngàn cái, cường nỏ một ngàn cái, dây cung bảy vạn sợi, tên thân gỗ mũi thiết hai vạn cây, tên lông chim năm ngàn cây...
- Trang bị tân binh chuẩn bị phối trí thế nào?
Khang Tư hỏi lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, Khang Tư vì rèn đúc năng lực lượng lớn thủ hạ vừa vào cương vị mới, đều cố ý chỉ ra một phương châm, sau đó sẽ không tiếp tục để ý tới gia thần lão thành chỉ huy bộ hạ mới thế nào nữa.
Cho nên hiện giờ mới biến thành cái gì cũng phải hỏi rõ ràng mới biết được tình hình, đương nhiên, đây cũng là để mọi người lý giải được đại cuộc càng tốt hơn.
Võ quan phụ trách công tác phương diện này lập tức đứng lên trả lời:
- Trải qua thương thảo cùng kiểm nghiệm, chúng thần cho rằng lấy khảm đao làm trang bị cơ bản cho binh lính, sau đó lấy biên chế cơ bản ba thương một khiên một cung là thỏa đáng nhất.
- Ngoài ra, chúng thần cho rằng, mỗi đại đội cần phải có một tiểu đội nỏ binh, như vậy một Liên đội cũng có một Trung đội nỏ binh, thêm nữa cung binh các Ngũ phải có đủ lực lượng công kích tầm xa của mình.
- Đồng dạng, một Liên đội còn cần một Ngũ cường nỏ binh, chuyên môn dùng để ngắm bắn sĩ quan địch quân. Về phần phương tiện phòng hộ, chúng thần cho rằng, binh lính phổ thông mặc giáp mây, sĩ quan cấp Úy trở lên mặc giáp sắt là được.
Khang Tư gật đầu:
- Ừ, không tệ, như vậy trên cơ sở này, đem bọn họ ấn theo biên chế một Liên đội gồm ba đại đội chiến binh hai đại đội phụ binh, tổ chức ra mười Liên đội. Sĩ quan tiểu đội trưởng trở lên rút ra từ mấy Lữ đoàn bộ binh hiện có, Ngũ trưởng cứ chọn từ trong tân binh.
- Tiếp đó từ bốn Lữ đoàn bộ binh chỉnh biên, lại điều ra một Liên đội trở thành Lữ đoàn số năm, cũng an trí mỗi Lữ đoàn hai Liên đội tân binh, như vậy có lão thành dẫn dắt người mới, càng có thể rèn luyện năng lực tác chiến của tân binh.
- Sau này khi mở rộng binh lực, chúng ta cũng có thể rất nhẹ nhàng lấy một Liên đội lão binh coi như căn cơ của Lữ đoàn, như vậy chỉ cần đủ tân binh hợp cách, có thể dễ dàng thành lập ra hai mươi Lữ đoàn. Đến lúc đó, thật sự cần xây dựng biên chế một Quân đoàn cũng coi như không kém lắm.
- Rõ.
Đám võ quan lập tức một trận vui mừng lĩnh mệnh, xem ý tứ của chủ công, đã bắt đầu chuẩn bị biên chế một Quân đoàn hoàn mỹ rồi, đến lúc một Quân đoàn xuất hiện, mấy lão nhân mình chẳng phải thuận nước lên thuyền, chỉ cần quân công đủ lớn, chức vụ Sư đoàn trưởng cũng không phải mộng tưởng đâu.
Lúc này một võ quan bề ngoài biểu hiện tính cách bộc trực, lập tức nhảy dựng lên hô:
- Chủ công, đoạn thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn này, khiến cho toàn thân xương cốt hạ thần đều nhão ra rồi, thật là chán mà! Lúc nào thì khai chiến? Hạ thần hận không thể lập tức có thể kiến công lập nghiệp vì chủ công mà!
- Không cần sốt ruột, dù là muốn xuất binh, vậy cũng phải chờ tổ chức tân binh hoàn tất mới được chứ.
Khang Tư cười nói.
Các võ quan trốn ở phía dưới nhìn tình thế nghe vậy tất cả lập tức nhảy dựng lên:
- Chủ công, lần này mục tiêu của chúng ta là ai? Chỉ cần chủ công ra lệnh một tiếng, chúng thần sẽ tự mình rút đao ra trận!
Khang Tư cũng không có trả lời vấn đề, ngược lại cười nói:
- Được rồi, trước tiên các ngươi an tâm huấn luyện binh lính đi, chờ lúc xuất binh có thể biết được.
Nếu Khang Tư đã nói như vậy rồi, mọi người chỉ có thể cố nén ngứa ngáy trong lòng mà ngậm miệng lại, sự vụ nội chính kế tiếp, đám võ quan đều có vẻ vô tình, thẳng đến lúc ăn cơm mới khôi phục tinh thần một lần nữa.
Hành tỉnh Hải Tân.
Cái thương nhân Khải Lỗ kia không biết thu được chỗ tốt nào từ Hoàng thái tử, hắn lại đem tất cả thủ hạ tản mát ra ngoài, tuyên dương chung quanh mình thay Đế đô đưa cho Khang Tư chỗ tốt gì.
Trong lúc ở địa bàn quân Khang Tư, bị tin tức truyền lưu xung quanh mà khiến cho rôi sục, thủ hạ Khải Lỗ thậm chí còn mang theo mấy túi tiền chạy tới các địa giới khác, thu mua lưu manh ăn mày hỗ trợ tuyên dương. Hắn làm một trận như thế, thật không tới mấy ngày công sức liền truyền khắp toàn hành tỉnh Hải Tân.
Chỉ là, ngay từ đầu hầu như mọi người đều không thể nào tin được tin tức này. Ngẫm lại cũng phải, dù là ăn không nói chơi, cũng sẽ không có khả năng để một người mới là Thượng tá trực tiếp đề thăng thành Thiếu tướng thống lĩnh một Quân đoàn cả.
Càng thêm thái quá, chính là lại đem chức vụ Đốc quân biến mất mấy trăm năm ban phát lần nữa, hơn nữa một lần lại là Đốc quân kiêm nhiệm hai cái hành tỉnh.
Tuy rằng hiện tại là thời đại quân phiệt cát cứ, danh phận điều không phải quá mức quan trọng, nhưng Đốc quân hai tỉnh này vẫn còn là một chức vụ hết sức khiếp sợ đó!
Tuy nhiên, cũng không biết là Khang Tư có ý định phối hợp hay là gì khác, sau khi tin tức lan truyền, giữa lúc mọi người còn đang nghi thần nghi quỷ, Khang Tư nhanh chóng thay quân phục tướng quân chế tạo khẩn cấp đi ra, trên vai tự nhiên cũng treo quân hàm Thiếu tướng phát sáng lòe lòe.
Cùng lúc đó, vốn quân kỳ viết danh hào Thượng tá Khang Tư, lay động cao cao trên phủ đệ, cũng bị đổi thành cờ Quân đoàn viết phiên hiệu "Đế quốc Quân đoàn số hai mươi".
Bên ngoài phủ đệ càng lần đầu tiên treo lên bảng hiệu ghi ba chữ lớn "Đốc quân phủ" vàng óng, đủ để cho bất cứ người nào biết chữ vừa nhìn liền biết được thân phận chủ nhân phủ đệ này.
Ba thứ này vừa xuất ra, dân chúng trong địa bàn quân Khang Tư lập tức biết rõ thì ra tin tức kia là sự thật.
Hầu như trong nháy mắt, tất cả những người thân phận tam thượng dân đều nhảy nhót hoan hô, đại nhân Khang Tư thành Đốc quân, vậy chính mình thành thuộc hạ Đốc quân chẳng phải là càng lên cao một bước!
Vì vậy, ở địa phương các thượng dân văn quan võ sĩ dẫn đầu đều bắt đầu chúc mừng, mà tam hạ dân vì chúc mừng mà nhận được chỗ tốt cũng không nhịn được hoan hô theo.
Bọn họ bắt đầu hy vọng Đốc quân đại nhân mở rộng địa bàn rồi, mấy người mình có thể thoát ly thân phận tam hạ dân, đặc biệt đại bộ phận thành viên nô lệ xuất thân từ quân nhân, càng hy vọng thêm một vòng chiêu mộ binh lính mới.
Bất đồng với tràng diện mừng rỡ dưới trướng Khang Tư, tất cả quân phiệt xung quanh đều dọa nhảy mạnh một cái.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ là khẩn trương một lúc liền coi như không có chuyện gì, giống như một quân phiệt trong số đó nói:
- Đốc quân thì thế nào? Lão tử ta còn tự cho mình là Nguyên soái đây này, muốn lão tử nghe lệnh, cút, chỉ cần có thể diệt quân đội lão tử, đoạt lấy địa bàn lão tử, nói cái gì lão tử làm cái đó, so với con cháu còn con cháu hơn!
- Nếu mà làm không được, như vậy đừng bày uy phong Đốc quân cái gì nữa! Thật là tưởng Đế quốc còn thời kỳ cường thịnh sao? Hiện giờ là niên đại quân phiệt cát cứ! Chỉ cần có binh, muốn gì có đó! Ai sợ ai chứ!
- Khang Tư mà dám tới, một người đánh không lại, vậy thì hai người lên, hai người đánh không lại, mọi người chúng ta liên hợp với nhau còn có thể đánh không lại sao?
Sau khi lời này truyền ra, đám quân phiệt lập tức khôi phục thần thái cao ngạo ngày xưa, không sai, hiện tại là thời đại quân phiệt, có binh thì là vua! Ngươi là Đốc quân thì thế nào? Không thể diệt ta, ta coi như ngươi không tồn tại!
Khang Tư ngươi nếu như dám chọc tới địa bàn của ta địa bàn của ta, ta lập tức liên hợp tất cả quân phiệt diệt cái Đốc quân ngươi!
Đương nhiên, quân Khang Tư vẫn còn đầy đủ sức chiến đấu, mọi người cũng bình an vô sự, ta cũng sẽ không đi trêu chọc Khang Tư. Dù sao ta là người nhã nhặn mà.
Vì vậy theo tâm tính này, đám quân phiệt tiếp tục ca múa uống rượu, không có chuyện gì thì đi cướp đoạt dân chúng một chút, lôi kéo tráng đinh, cướp lấy mỹ nữ. Buồn chán thì đi tìm quân phiệt xung quanh luận bàn một chút, thắng thì kiếm chút da mặt, thua thì thiệt chút bề ngoài, chỉ cần không thương gân động cốt là được.
Về phần cái gì Đốc quân kia? Coi như hành tỉnh Hải Tân xuất hiện một cái quân phiệt tự xưng làm Đốc quân là được rồi.
Tuy rằng đám quân phiệt đều cho là như vậy, nhưng dân chúng bên dưới thì không nghĩ thế.
Bách tính húi cua phổ thông tuy rằng ai thế lớn thì nghe người đó, nhưng mặc kệ nói thế nào, bọn họ đời đời sinh sống dưới sự thống trị của Đế quốc gần ngàn năm, hôm nay quyền uy Đế quốc mặc dù có suy yếu, nhưng ở sâu trong nội tâm bọn họ vẫn cứ tồn tại như xưa.
Sau khi xác nhận tin tức Khang Tư được Đế đô bổ nhiệm làm Đốc quân là thật, trong lòng dân chúng đều mơ hồ cho rằng, Khang Tư là thủ lĩnh cái tỉnh này, đám quân phiệt kia nếu không phục thủ lĩnh này thì là kẻ phản bội.
Dân chúng bình thường đều có ý nghĩ như vậy, mà các đại hiền giả học thức phong phú, đạo đức cao thượng, hoặc là nói tử trung với Đế quốc, cho nên không muốn phục vụ cho các quân phiệt loạn thần tặc tử, do đó trốn ở trong núi, bọn họ đương nhiên càng hơn thế.
Những đại hiền giả này sau khi nhận được tin, tuyệt đại đa số trong lòng đều khẽ động, trong đầu có ý niệm xuống núi đi trợ giúp Đốc quân khôi phục yên ổn cho hành tỉnh.
Đương nhiên, đại hiền giả lập tức đi tới đầu nhập vào Khang Tư cũng chỉ có liêu xiêu một hai người, còn lại đa số đều đang ngóng đợi. Có người sợ bản chất Khang Tư kỳ thật chính là quân phiệt, có người lại sợ Khang Tư giở trò lừa bịp, mặc kệ nói thế nào, dù sao đa số hiền giả đều còn đang quan sát tình thế.
Khang Tư lưu loát mở niêm phong, chỉ thấy nội dung là:
Chứng thực Thượng tá (lâm thời) Khang Tư - Lôi Luân Đặc, Liên đội trưởng Liên đội số năm Lữ đoàn số năm Sư đoàn phòng bị hành tỉnh Hải Tân, dẫn binh xuất sắc, có công bảo vệ lãnh thổ, căn cứ điều lệ quân công Đế quốc, giờ bổ nhiệm Khang Tư - Lôi Luân Đặc làm Thiếu tướng Đế quốc.
Nghe thấy các hành tỉnh vùng duyên hải đông nam bộ Đế quốc cũng không an ổn, xét thấy Đế quốc Thiếu tướng Khang Tư - Lôi Luân Đặc anh dũng thiện chiến, đặc chuẩn tự thành lập binh lực một Quân đoàn, cũng ban cho phiên hiệu Quân đoàn Đế quốc số hai mươi, các quyền nội bộ Quân đoàn đều do Thiếu tướng Khang Tư tự chủ, lấy hộ vệ vùng duyên hải Đế quốc hành tỉnh đông nam yên ổn làm trọng, kỳ vọng Thiếu tướng Khang Tư lại lập công mới.
Ký lệnh, lịch đại lục năm 1741, mùa thu.
Đế quốc Quân bộ (ấn) , Đế quốc Nguyên soái (ấn).
Khang Tư xem xong mệnh lệnh thư này có chút sững sờ, mình chỉ là Thượng tá lâm thời còn chưa chuyển chính thức liền bị đề bạt làm Thiếu tướng rồi? Còn cấp cho biên chế một Quân đoàn? Hơn nữa cái Quân đoàn này còn là Quân đoàn số hai mươi chính mình từng nhậm chức qua!
Nhưng mà như vậy xem ra, lúc trước Quân đoàn số mười tám, mười chín, hai mươi xuất chinh đại thảo nguyên xác thật toàn quân bị diệt, không thì phiên hiệu Quân đoàn chính quy sẽ không có khả năng đưa cho người khác như thế.
Chỉ là, để một cái Thiếu tướng nho nhỏ đảm nhiệm quan chỉ huy một cái Quân đoàn, địa vị này cũng quá xấu hổ đi chứ? Sư đoàn trưởng Quân đoàn chính quy đều là Trung tướng mà.
Tuy nhiên Khang Tư chung quy cũng chỉ là sửng sốt một chút mà thôi, thật sự nói lại, dù là cấp cho Khang Tư một chức vị Nguyên soái, cho hắn biên chế mười cái Quân đoàn, đối với Khang Tư cùng bộ chúng của hắn mà nói cũng không có gì làm không được.
Ở thời đại này, bộ đội đều là chủ quan tự mình bỏ tiền ra người xây dựng, hứa hẹn biên chế phiên hiệu hoàn toàn chính là hứa hẹn nói suông, không đáng đồng tiền!
Đem Quân lệnh để sang một bên, Khang Tư cầm lấy chính lệnh Nội các, đây là một bì thư màu trắng ấn đồ án quốc huy Đế quốc, Khang Tư còn chưa thấy qua chính lệnh Đế quốc ra sao cả. Mở ra nhìn, chỉ thấy trên mặt dùng chữ viết hoa lệ ghi:
Tra xét hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền biên cương đông nam Đế quốc, đạo tặc hoành hành dân chúng lầm than, thấy Đế quốc Quân đoàn trưởng số hai mươi Thiếu tướng Khang Tư - Lôi Luân Đặc đóng giữ nơi đây.
Đặc lệnh Thiếu tướng Khang Tư - Lôi Luân Đặc làm Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền, mong Thiếu tướng Khang Tư mau chóng thanh trừ phỉ nghịch hai tỉnh, trả cho dân chúng hai tỉnh một cuộc sống tươi sáng.
Ký lệnh, lịch đại lục năm 1741, mùa thu.
Đế quốc Nội các (ấn), Đế quốc Thừa tướng (ấn).
Lần này Khang Tư hoàn toàn trợn tròn mắt, Đốc quân? Đốc quân ngang cấp với quân phiệt hợp pháp lại rơi trên người mình? Hơn nữa một lần là hai cái hành tỉnh? Cái này cũng giả tạo quá mức đi chứ? Thật coi mấy người mình là ngu ngốc sao?
Vì sao Khang Tư có ý nghĩ như vậy? Bởi vì Đốc quân đã sớm biến mất khỏi lịch sử Đế quốc mấy trăm năm trước rồi.
Tên như ý nghĩa, Đốc quân là chỉ chức vụ giám sát quản lý quân đội, thường là chức vụ quản lý quân vụ một hành tỉnh, hơn nữa chức vụ này còn là Nội các bổ nhiệm, thuộc về vai diễn nửa quan văn nửa võ tướng.
Vừa bắt đầu Đốc quân đều do quan văn đảm nhiệm, nhưng do vấn đề chiến tranh còn có nguyên nhân bộ đội phía dưới không phục, khiến cho biến thành chức vụ chuyên nhiệm của sĩ quan, nhưng quyền bổ nhiệm vẫn nằm trong tay Nội các.
Về phần vì sao nói Đốc quân chính là quân phiệt hợp pháp, đơn giản là thông thường trên tay Đốc quân nắm chắc hai quyền lực.
Cái thứ nhất chính là quyền lực quản lý quân vụ toàn tỉnh. Chính là tất cả võ lực trong toàn tỉnh đều về Đốc quân quản lý, dù là địa phương có bốn năm Quân đoàn, chỉ cần đóng quân trên tỉnh có Đốc quân, hơn nữa không phải do Nguyên soái dẫn đội hoặc có mệnh lệnh khác, vậy trên danh nghĩa bốn năm Quân đoàn kia cũng phải chịu Đốc quân kiểm soát.
Ngoại trừ những việc này ra, Đốc quân còn hoàn toàn có quyền tự chủ điều động, biên chế, nhân sự quân đội mình quản lý. Cho nên Đốc quân cũng được xưng là giả Nguyên soái, chỉ thấp hơn một cấp so với Nguyên soái kiểm soát võ lực toàn quốc mà thôi.
Một cái quyền lực khác chính là Đốc quân có quyền sở hữu vùng đất mình quản lý, thu gom tiền bạc lương thảo binh đinh cho quân đội dưới trướng mình. Nói cách khác, Đốc quân có thể tùy thời tùy chỗ trưng binh trưng lương trên địa bàn mình khống chế, quyền lực này so sánh với quyền lực Tỉnh phủ trưởng, quả thực chính là cách biệt như trời với đất.
Mà quyền tự chủ quản binh cùng quyền thu thuế thu lương trưng mộ binh lính của Đốc quân, khiến cho Đốc quân ở trong khu vực của mình hoàn toàn chính là vua một cõi từ đầu đến đuôi, chỉ là cái này lại được pháp luật Đế quốc tán thành, cho nên được xưng là quân phiệt hợp pháp.
Đương nhiên, Đốc quân này cũng không thể tùy tiện phong bậy, lúc đầu chỉ có thời kỳ Đế quốc bành trướng mạnh mẽ, các tỉnh thành biên cương nối liền với địch quốc mới có sự tồn tại của Đốc quân.
Hơn nữa đều không có ngoại lệ, những người từng đảm nhiệm Đốc quân nếu không phải tự lập làm vương bị Đế quốc tiêu diệt, thì là bị Đế đô triệu hồi về đông lạnh, dù sao không có một kết quả tốt nào.
Khải Lỗ đã sớm chờ lâu ngày cuối cùng thấy Khang Tư xem xong công văn, vội vàng có chút gấp gáp nói:
- Đại nhân Khang Tư, lần này ngoại trừ thư ra, còn có phong thưởng của Quân bộ cùng Nội các, mặt khác còn có lễ vật Hoàng thái tử đưa riêng cho ngài, những thứ này đều ở trên xe ngựa, mời ngài tiếp thu.
Nói rồi bày một tư thế mời.
Khải Lỗ vỗ vỗ tay hô thủ hạ của hắn:
- Nhanh, đem mọi thứ dọn xuống.
Theo thủ hạ thương đội làm việc, mọi người sẽ rất nhanh biết được, rốt cuộc Đế đô đưa tới cái thứ ban thưởng gì.
Quân bộ đưa năm hòm lớn dấu hiệu quân hàm sĩ quan Thiếu úy trở lên, còn có phiên hiệu cờ xí Quân đoàn, băng tay, con dấu, nhìn hình dáng mấy thứ này mới tinh, xem ra là vừa mới vội vàng chế tạo ra.
Ngoại trừ mấy thứ này ra, còn có hơn mười cái rương lớn chứa phiếu quân tịch trống cùng công văn bổ nhiệm sĩ quan.
Quân bộ đưa mấy thứ này có ý gì, Khang Tư rất rõ ràng, chẳng qua là muốn đặt lên quân đội của mình dấu vết quân chính quy Đế quốc mà thôi.
Thứ Nội các đưa lại là kim phiếu có thể tìm một ngân hàng Duy Nhĩ Đặc rút kim tệ, hạn mức không nhiều lắm, chỉ có một vạn mà thôi. Chút số lượng đó không cần nói Khang Tư, dù là thủ hạ của hắn cũng không để vào mắt.
Lễ vật Hoàng thái tử tặng lại là một đống vải vóc cùng dụng cụ chuyên dụng trong cung đình, trong đó làm người khác chú ý nhất chính là mười tên cung nữ mỹ mạo trẻ tuổi theo xe ngựa tới.
Nhưng mà so sánh với thị nữ của Khang Tư, rõ ràng thấp hơn một bậc, dù là Khải Lỗ cũng ở một bên âm thầm lắc đầu, cho rằng Hoàng thái tử quá coi thường người ta, rất có thể đối đãi như coi Khang Tư là quê mùa mà.
Nhìn nhiều thứ như vậy, hình như cũng chỉ có cái kim phiếu mỏng mảnh nhẹ hẫng kia miễn cưỡng coi như tương đối thực dụng , mấy cái khác hoàn toàn có thể nói là rác rưởi.
Cảnh này khiến Tương Văn đảm nhiệm Tổng quản nội vệ rất không hài lòng với Đế đô, uổng cho Bỉ Khố Đức còn nhận thức vì bọn họ sở hữu danh phận đại nghĩa nữa, không ngờ keo kiệt tới mức này!
Thấy Khang Tư xác thật nhận lấy đồ vật, cũng sơ bộ từ Khang Tư đáp ứng miệng quyền kinh doanh nơi này, Khải Lỗ cũng chuẩn bị xin cáo lui.
Chỉ là trước khi đi, Khải Lỗ nói với Khang Tư:
- Khang Tư đại nhân, bởi Hoàng thái tử Điện hạ từng yêu cầu tại hạ, sau khi ngài nhận lễ vật rồi thì tản ra bên ngoài nói ngài nhận được phong thưởng, cho nên kế tiếp xin ngài đừng hoài nghi tại hạ có ý đồ gây rối gì, tại hạ chỉ là thu tiền người thì thay người làm việc mà thôi.
Khang Tư cười cười:
- Cái này tự nhiên, mời ngài tùy ý.
Đối với chuyện Đế đô khẳng định sẽ tuyên dương rộng rãi, Khang Tư đã sớm có chuẩn bị, chỉ là không biết vì sao muốn sau khi mình nhận lễ vật mới tuyên dương đây chứ?
Lẽ nào bên phía Đế đô sợ ta đổi ý? Ừ, cái này ngược lại rất có thể, nếu như tuyên dương sớm xong lại phát hiện Khang Tư không tiếp nhận phong thưởng, vậy chẳng phải ngang việc bị người ta hung hăng tát ngươi mấy bạt tai? Đế đô thật không chịu nổi cái mặt mũi này.
Lúc Khải Lỗ vừa bước ra khỏi cổng lớn, liền thấy gần trăm nam tử thúc ngựa băng băng chạy ào về phía phủ đệ Khang Tư.
Hơn nữa Khải Lỗ còn chú ý tới, gác cửa chẳng những không ngăn cản những người này, ngược lại còn hỗ trợ kéo ngựa, hơn nữa gần trăm hán tử này nếu không phải mặc quân phục cấp tá, thì là mặc phục sức quan văn, hắn lập tức biết rõ chính là thủ hạ Khang Tư nhận được tin tới chúc mừng.
Khải Lỗ không khỏi âm thầm gật đầu: "Không hổ là xuất thân quân phiệt, ngay cả quan văn đều có một cổ khí chất quân nhân, nhưng mà quân phiệt Khang Tư này đem võ quan kiêm nhiệm chức văn, lại có thể làm tốt dân sinh? Theo lý hẳn không có khả năng được, nhưng trên đường đi nhìn dân sinh đều làm rất không tệ mà. Thật là mò không rõ, ừ, xem ra phải lưu lại đây thêm vài ngày khảo sát một phen mới được."
Khải Lỗ lắc đầu, liền rời đi.
Khang Tư đang chuẩn bị rời đi, vừa nhìn thấy đám người Bỉ Khố Đức mang theo một đám người kích động chạy nhanh tới, không khỏi cười, nói với Tương Văn một câu, liền đi vào phòng nghị sự.
Mà Tương Văn lại bất mãn liếc mắt trừng đám người kia, vừa âm thầm xì xào, vừa bắt chuyện với các thị nữ cũng cung nữ mới bắt đầu làm việc:
- Thật là, làm sao cái lỗ tai thính như vậy, hơn nữa còn cố ý lúc sắp tới bữa trưa thì tới, uổng ta còn tưởng mình có thể tự mình làm cho chủ thượng một bữa nữa chứ.
Đoàn cung nữ bị coi là lễ vật này hiển nhiên không ngờ tới, bên người một quân phiệt nhỏ ở nơi xa xôi này, lại có được nhiều nữ tử còn mỹ mạo hơn cả cung nữ.
Nhìn trang phục những nữ tử này đều là thân phận thị nữ, hơn nữa Tương Văn tư thế oai hùng cùng thị vệ đằng đằng sát khí, đặc biệt biểu hiện cái quân phiệt kia đối với mấy cung nữ mình cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó liền coi như không có chuyện gì, khiến mấy cung nữ vốn đối với thân phận mình còn có chút tự ngạo, lập tức rất là nhu thuận.
- Tham kiến chủ công!
Bỉ Khố Đức mang theo một đám thủ hạ hành lễ vấn an Khang Tư.
Khang Tư vừa xua tay tùy ý để bọn họ an vị, vừa đánh giá những thủ hạ này.
Chờ nhìn rõ nhân viên rồi, Khang Tư không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, có thể nói ngoại trừ mấy nhân viên cương vị công tác trọng yếu mà không cách nào ly khai ra, quan viên văn võ thực quyền ở trên vùng quân phiệt Khang Tư này đều đã đến đông đủ.
Thấy mọi người ngồi xuống đều ngóng mắt trông mong nhìn mình, Khang Tư không khỏi cười cười, mở miệng nói:
- Phong thưởng Đế đô là ủy thác thương đội Duy Nhĩ Đặc đưa tới, chính là thương đội vừa mới rời đi.
Phát hiện chủ công nhìn thấu tâm tình mấy người mình, bọn người Bỉ Khố Đức có chút xấu hổ cười cười, địa vị tối cao trong các quan viên, Bỉ Khố Đức có chút cẩn thận hỏi:
- Chủ công, không biết Đế đô đã phong thưởng thứ gì?
- Hoàng thái tử lấy thân phận cá nhân tặng cho ta một đám vải vóc công cụ, nga, còn có mười cung nữ, còn viết thư ám chỉ ta sẽ hết dạ trung thành với hắn.
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người đều khinh bỉ Hoàng thái tử, thật sự coi chủ công mình là tên ăn mày sao, một chút đồ vật như thế, ở trên bán đảo Phi Ba tùy tiện một người Bộ tướng đều có thể lấy ra nữa là.
- Tiếp theo là Quân bộ đề bạt ta làm Thiếu tướng Đế quốc, đồng thời còn cho phiên hiệu Quân đoàn số hai mươi, mặt khác còn đưa tới một nhóm quân hàm, thư ủy nhiệm, quân kỳ, con dấu các loại gì gì đó.
Khang Tư hời hợt nói.
- A, đây không phải nói chúng ta có thể quang minh chính đại sở hữu binh lực một Quân đoàn rồi? A ha ha, đấy lại là bốn mươi vạn binh lực đó!
Một người võ quan hưng phấn hô, tuy rằng giọng hắn đủ vang dội, nhưng phía dưới đã sớm sôi sùng sục rồi, cũng khiến hắn không có vẻ quá nổi bật.
- Đừng mơ mộng hão huyền nữa, Quân bộ đưa tới chỉ là phiên hiệu trên miệng mà thôi, toàn bộ Quân đoàn đều cần chúng ta tự mình xây dựng một lần nữa, hiện giờ chúng ta một cái Sư đoàn cũng còn chưa có, còn muốn tạo ra Quân đoàn bao gồm năm Sư đoàn sao?
Một người quan văn bên cạnh lập tức dội nước lạnh.
- Hắc, hiện giờ không thể xây dựng Quân đoàn, lẽ nào sau này cũng không thể sao? Hơn nữa, chúng ta cần chính là da hổ! Thật sự đem một con hổ sống khỏe tới, chúng ta còn không dám lấy đâu.
Võ quan nọ không thèm để ý nói.
- Hãy nghe ta nói xong đã.
Khang Tư ngữ khí bình thản nói, vốn bên dưới đang náo loạn ồn ào lập tức im lặng, cũng không biết sao bọn họ ồn ào như vậy có thể nghe được lời Khang Tư nói.
- Bên Nội các lại cho ta hai phần thưởng, một phần là kim phiếu có thể đi ngân hàng Duy Nhĩ Đặc rút kim tệ, hạn ngạch một vạn.
Nghe xong Khang Tư nói lời này, tuy rằng mọi người không có lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt đầy thần sắc khinh bỉ, liền biết bọn họ đối với sự hào phóng của Nội các không có ý kiến gì nữa.
- Một cái khác là ủy nhiệm ta làm Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền.
Khang Tư nhẹ nhàng nói một câu khiến đám người bên dưới ngẩn ra.
Người xuất thân bán đảo Phi Ba vẻ mặt mê hoặc, còn người xuất thân Đế quốc vẻ mặt lại khiếp sợ. Thậm chí Bỉ Khố Đức có chút lắp bắp hỏi:
- Đốc quân? Chủ công, ta, hạ thần, không có nghe sai chứ?
- Không có, này, đây là thư bổ nhiệm.
Khang Tư đem chính lệnh thư đưa sang.
Bỉ Khố Đức đọc nhanh như gió, đảo qua công văn liền lập tức nhảy dựng lên:
- Thật tốt quá! Chủ công, thần cho rằng hẳn là nên lập tức truyền bá khắp thiên hạ phần bổ nhiệm này!
Mấy người xuất thân bán đảo Phi Ba ngứa ngáy khó nhịn được tìm người hỏi, chờ khi biết Đốc quân này đại biểu hàm nghĩa gì, đám văn võ bá quan toàn bộ đều toát miệng cười ha hả:
- Ha ha, có danh phận đại nghĩa như vậy, đại hiền tài địa giới xung quanh, khẳng định tràn lên ùn ùn đầu nhập vào chủ công, thế gia xung quanh cũng sẽ lựa chọn chủ công làm ngọn núi dự vào!
- Dù là chúng ta kiêu ngạo xuất kích xung quanh, đánh cho chiến hỏa tán loạn dân chúng lầm than, cũng sẽ không ai nói chủ công quá mức hiếu chiến! Rốt cuộc chủ công có thể danh chính ngôn thuận thống nhất hành tỉnh Hải Tân rồi! Hắc, tiện thể còn thêm một hành tỉnh Hải Tuyền nữa, phần phong thưởng này thật là quá vừa lòng mà!
- Hắc hắc, không nghĩ tới Đế đô sẽ hào phóng như vậy, chẳng những là Đốc quân hành tỉnh Hải Tân, còn kéo thêm Đốc quân hành tỉnh Hải Tuyền, như vậy tìm hành tỉnh Hải Tuyền gây chuyện cũng là danh chính ngôn thuận rồi.
Võ quan mặt mũi dữ tợn nói.
- Hừ, không cần khinh thường, Đế đô bổ nhiệm cái này tuyệt đối là không có hảo tâm, đừng quên trên danh nghĩa đầu não hành tỉnh Hải Tuyền là Thất hoàng tử, Đế đô là muốn mượn đao giết người đấy.
Quan văn lật mắt trợn trắng nói.
- Hắc, dù sao chúng ta vừa lúc muốn giết đối phương, có mượn đao hay không cũng đồng dạng cả, không thành vấn đề gì.
Lời vừa nói ra, quan viên văn võ đều cười gian.
- Được rồi, đừng hưng phấn quá mức, cái này chẳng qua là một tấm da hổ mà thôi, thật muốn uy phong phải dựa vào thực lực bản thân chúng ta.
Khang Tư khoát khoát tay, cắt đứt mọi người nghị luận rồi hỏi:
- Hiện giờ, tình hình huấn luyện ba vạn tân binh mới chiêu mộ thế nào rồi?
Võ quan phụ trách huấn luyện tân binh lập tức đứng dậy, kính cẩn nói:
- Chủ công, huấn luyện cơ sở tân binh đã hoàn tất, hiện giờ đang chờ chủ công ban tặng phiên hiệu tổ chức thành quân, sau đó đầu nhập chiến trường tiến hành huấn luyện thực chiến.
- Trang bị bộ binh tồn kho có bao nhiêu?
Khang Tư vừa nói ra, quan văn phụ trách quản lý kho hàng lập tức có người đứng ra bẩm báo:
- Chủ công, trang bị tồn kho hiện có mười vạn bộ quân phục binh sĩ Đế quốc, một vạn bộ quan phục sĩ quan cấp Úy, một ngàn bộ trang phục sĩ quan cấp Tá, giáp da ba vạn bộ, giáp mây bảy vạn bộ, giáp sắt năm ngàn bộ.
- Phương diện vũ khí có: trường thương năm vạn bảy ngàn cây, khảm đao mười một vạn thanh, khiên người ba vạn cái, khiên tròn bảy vạn cái, trường cung hai vạn ba ngàn cái, cường cung một vạn cái, cung nỏ năm ngàn cái, cường nỏ một ngàn cái, dây cung bảy vạn sợi, tên thân gỗ mũi thiết hai vạn cây, tên lông chim năm ngàn cây...
- Trang bị tân binh chuẩn bị phối trí thế nào?
Khang Tư hỏi lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, Khang Tư vì rèn đúc năng lực lượng lớn thủ hạ vừa vào cương vị mới, đều cố ý chỉ ra một phương châm, sau đó sẽ không tiếp tục để ý tới gia thần lão thành chỉ huy bộ hạ mới thế nào nữa.
Cho nên hiện giờ mới biến thành cái gì cũng phải hỏi rõ ràng mới biết được tình hình, đương nhiên, đây cũng là để mọi người lý giải được đại cuộc càng tốt hơn.
Võ quan phụ trách công tác phương diện này lập tức đứng lên trả lời:
- Trải qua thương thảo cùng kiểm nghiệm, chúng thần cho rằng lấy khảm đao làm trang bị cơ bản cho binh lính, sau đó lấy biên chế cơ bản ba thương một khiên một cung là thỏa đáng nhất.
- Ngoài ra, chúng thần cho rằng, mỗi đại đội cần phải có một tiểu đội nỏ binh, như vậy một Liên đội cũng có một Trung đội nỏ binh, thêm nữa cung binh các Ngũ phải có đủ lực lượng công kích tầm xa của mình.
- Đồng dạng, một Liên đội còn cần một Ngũ cường nỏ binh, chuyên môn dùng để ngắm bắn sĩ quan địch quân. Về phần phương tiện phòng hộ, chúng thần cho rằng, binh lính phổ thông mặc giáp mây, sĩ quan cấp Úy trở lên mặc giáp sắt là được.
Khang Tư gật đầu:
- Ừ, không tệ, như vậy trên cơ sở này, đem bọn họ ấn theo biên chế một Liên đội gồm ba đại đội chiến binh hai đại đội phụ binh, tổ chức ra mười Liên đội. Sĩ quan tiểu đội trưởng trở lên rút ra từ mấy Lữ đoàn bộ binh hiện có, Ngũ trưởng cứ chọn từ trong tân binh.
- Tiếp đó từ bốn Lữ đoàn bộ binh chỉnh biên, lại điều ra một Liên đội trở thành Lữ đoàn số năm, cũng an trí mỗi Lữ đoàn hai Liên đội tân binh, như vậy có lão thành dẫn dắt người mới, càng có thể rèn luyện năng lực tác chiến của tân binh.
- Sau này khi mở rộng binh lực, chúng ta cũng có thể rất nhẹ nhàng lấy một Liên đội lão binh coi như căn cơ của Lữ đoàn, như vậy chỉ cần đủ tân binh hợp cách, có thể dễ dàng thành lập ra hai mươi Lữ đoàn. Đến lúc đó, thật sự cần xây dựng biên chế một Quân đoàn cũng coi như không kém lắm.
- Rõ.
Đám võ quan lập tức một trận vui mừng lĩnh mệnh, xem ý tứ của chủ công, đã bắt đầu chuẩn bị biên chế một Quân đoàn hoàn mỹ rồi, đến lúc một Quân đoàn xuất hiện, mấy lão nhân mình chẳng phải thuận nước lên thuyền, chỉ cần quân công đủ lớn, chức vụ Sư đoàn trưởng cũng không phải mộng tưởng đâu.
Lúc này một võ quan bề ngoài biểu hiện tính cách bộc trực, lập tức nhảy dựng lên hô:
- Chủ công, đoạn thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn này, khiến cho toàn thân xương cốt hạ thần đều nhão ra rồi, thật là chán mà! Lúc nào thì khai chiến? Hạ thần hận không thể lập tức có thể kiến công lập nghiệp vì chủ công mà!
- Không cần sốt ruột, dù là muốn xuất binh, vậy cũng phải chờ tổ chức tân binh hoàn tất mới được chứ.
Khang Tư cười nói.
Các võ quan trốn ở phía dưới nhìn tình thế nghe vậy tất cả lập tức nhảy dựng lên:
- Chủ công, lần này mục tiêu của chúng ta là ai? Chỉ cần chủ công ra lệnh một tiếng, chúng thần sẽ tự mình rút đao ra trận!
Khang Tư cũng không có trả lời vấn đề, ngược lại cười nói:
- Được rồi, trước tiên các ngươi an tâm huấn luyện binh lính đi, chờ lúc xuất binh có thể biết được.
Nếu Khang Tư đã nói như vậy rồi, mọi người chỉ có thể cố nén ngứa ngáy trong lòng mà ngậm miệng lại, sự vụ nội chính kế tiếp, đám võ quan đều có vẻ vô tình, thẳng đến lúc ăn cơm mới khôi phục tinh thần một lần nữa.
Hành tỉnh Hải Tân.
Cái thương nhân Khải Lỗ kia không biết thu được chỗ tốt nào từ Hoàng thái tử, hắn lại đem tất cả thủ hạ tản mát ra ngoài, tuyên dương chung quanh mình thay Đế đô đưa cho Khang Tư chỗ tốt gì.
Trong lúc ở địa bàn quân Khang Tư, bị tin tức truyền lưu xung quanh mà khiến cho rôi sục, thủ hạ Khải Lỗ thậm chí còn mang theo mấy túi tiền chạy tới các địa giới khác, thu mua lưu manh ăn mày hỗ trợ tuyên dương. Hắn làm một trận như thế, thật không tới mấy ngày công sức liền truyền khắp toàn hành tỉnh Hải Tân.
Chỉ là, ngay từ đầu hầu như mọi người đều không thể nào tin được tin tức này. Ngẫm lại cũng phải, dù là ăn không nói chơi, cũng sẽ không có khả năng để một người mới là Thượng tá trực tiếp đề thăng thành Thiếu tướng thống lĩnh một Quân đoàn cả.
Càng thêm thái quá, chính là lại đem chức vụ Đốc quân biến mất mấy trăm năm ban phát lần nữa, hơn nữa một lần lại là Đốc quân kiêm nhiệm hai cái hành tỉnh.
Tuy rằng hiện tại là thời đại quân phiệt cát cứ, danh phận điều không phải quá mức quan trọng, nhưng Đốc quân hai tỉnh này vẫn còn là một chức vụ hết sức khiếp sợ đó!
Tuy nhiên, cũng không biết là Khang Tư có ý định phối hợp hay là gì khác, sau khi tin tức lan truyền, giữa lúc mọi người còn đang nghi thần nghi quỷ, Khang Tư nhanh chóng thay quân phục tướng quân chế tạo khẩn cấp đi ra, trên vai tự nhiên cũng treo quân hàm Thiếu tướng phát sáng lòe lòe.
Cùng lúc đó, vốn quân kỳ viết danh hào Thượng tá Khang Tư, lay động cao cao trên phủ đệ, cũng bị đổi thành cờ Quân đoàn viết phiên hiệu "Đế quốc Quân đoàn số hai mươi".
Bên ngoài phủ đệ càng lần đầu tiên treo lên bảng hiệu ghi ba chữ lớn "Đốc quân phủ" vàng óng, đủ để cho bất cứ người nào biết chữ vừa nhìn liền biết được thân phận chủ nhân phủ đệ này.
Ba thứ này vừa xuất ra, dân chúng trong địa bàn quân Khang Tư lập tức biết rõ thì ra tin tức kia là sự thật.
Hầu như trong nháy mắt, tất cả những người thân phận tam thượng dân đều nhảy nhót hoan hô, đại nhân Khang Tư thành Đốc quân, vậy chính mình thành thuộc hạ Đốc quân chẳng phải là càng lên cao một bước!
Vì vậy, ở địa phương các thượng dân văn quan võ sĩ dẫn đầu đều bắt đầu chúc mừng, mà tam hạ dân vì chúc mừng mà nhận được chỗ tốt cũng không nhịn được hoan hô theo.
Bọn họ bắt đầu hy vọng Đốc quân đại nhân mở rộng địa bàn rồi, mấy người mình có thể thoát ly thân phận tam hạ dân, đặc biệt đại bộ phận thành viên nô lệ xuất thân từ quân nhân, càng hy vọng thêm một vòng chiêu mộ binh lính mới.
Bất đồng với tràng diện mừng rỡ dưới trướng Khang Tư, tất cả quân phiệt xung quanh đều dọa nhảy mạnh một cái.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ là khẩn trương một lúc liền coi như không có chuyện gì, giống như một quân phiệt trong số đó nói:
- Đốc quân thì thế nào? Lão tử ta còn tự cho mình là Nguyên soái đây này, muốn lão tử nghe lệnh, cút, chỉ cần có thể diệt quân đội lão tử, đoạt lấy địa bàn lão tử, nói cái gì lão tử làm cái đó, so với con cháu còn con cháu hơn!
- Nếu mà làm không được, như vậy đừng bày uy phong Đốc quân cái gì nữa! Thật là tưởng Đế quốc còn thời kỳ cường thịnh sao? Hiện giờ là niên đại quân phiệt cát cứ! Chỉ cần có binh, muốn gì có đó! Ai sợ ai chứ!
- Khang Tư mà dám tới, một người đánh không lại, vậy thì hai người lên, hai người đánh không lại, mọi người chúng ta liên hợp với nhau còn có thể đánh không lại sao?
Sau khi lời này truyền ra, đám quân phiệt lập tức khôi phục thần thái cao ngạo ngày xưa, không sai, hiện tại là thời đại quân phiệt, có binh thì là vua! Ngươi là Đốc quân thì thế nào? Không thể diệt ta, ta coi như ngươi không tồn tại!
Khang Tư ngươi nếu như dám chọc tới địa bàn của ta địa bàn của ta, ta lập tức liên hợp tất cả quân phiệt diệt cái Đốc quân ngươi!
Đương nhiên, quân Khang Tư vẫn còn đầy đủ sức chiến đấu, mọi người cũng bình an vô sự, ta cũng sẽ không đi trêu chọc Khang Tư. Dù sao ta là người nhã nhặn mà.
Vì vậy theo tâm tính này, đám quân phiệt tiếp tục ca múa uống rượu, không có chuyện gì thì đi cướp đoạt dân chúng một chút, lôi kéo tráng đinh, cướp lấy mỹ nữ. Buồn chán thì đi tìm quân phiệt xung quanh luận bàn một chút, thắng thì kiếm chút da mặt, thua thì thiệt chút bề ngoài, chỉ cần không thương gân động cốt là được.
Về phần cái gì Đốc quân kia? Coi như hành tỉnh Hải Tân xuất hiện một cái quân phiệt tự xưng làm Đốc quân là được rồi.
Tuy rằng đám quân phiệt đều cho là như vậy, nhưng dân chúng bên dưới thì không nghĩ thế.
Bách tính húi cua phổ thông tuy rằng ai thế lớn thì nghe người đó, nhưng mặc kệ nói thế nào, bọn họ đời đời sinh sống dưới sự thống trị của Đế quốc gần ngàn năm, hôm nay quyền uy Đế quốc mặc dù có suy yếu, nhưng ở sâu trong nội tâm bọn họ vẫn cứ tồn tại như xưa.
Sau khi xác nhận tin tức Khang Tư được Đế đô bổ nhiệm làm Đốc quân là thật, trong lòng dân chúng đều mơ hồ cho rằng, Khang Tư là thủ lĩnh cái tỉnh này, đám quân phiệt kia nếu không phục thủ lĩnh này thì là kẻ phản bội.
Dân chúng bình thường đều có ý nghĩ như vậy, mà các đại hiền giả học thức phong phú, đạo đức cao thượng, hoặc là nói tử trung với Đế quốc, cho nên không muốn phục vụ cho các quân phiệt loạn thần tặc tử, do đó trốn ở trong núi, bọn họ đương nhiên càng hơn thế.
Những đại hiền giả này sau khi nhận được tin, tuyệt đại đa số trong lòng đều khẽ động, trong đầu có ý niệm xuống núi đi trợ giúp Đốc quân khôi phục yên ổn cho hành tỉnh.
Đương nhiên, đại hiền giả lập tức đi tới đầu nhập vào Khang Tư cũng chỉ có liêu xiêu một hai người, còn lại đa số đều đang ngóng đợi. Có người sợ bản chất Khang Tư kỳ thật chính là quân phiệt, có người lại sợ Khang Tư giở trò lừa bịp, mặc kệ nói thế nào, dù sao đa số hiền giả đều còn đang quan sát tình thế.
Danh sách chương