- Đại nhân, dầu hỏa và vật dễ cháy bên trong thành đã thu thập xong, hố ẩn nấp binh lính cũng đang đào, phỏng chừng một ngày sau có thể bố trí.

Tương Văn bẩm báo với Khang Tư.

- Ừ! Cho người sửa sang lại cửa thành một chút, ở trên chất đống vật tư đủ để ngăn chặn cửa thành.

Khang Tư gật gật đầu nói.

- Dạ.

Tương Văn chần chờ một chút không kìm nổi hỏi:

- Đại nhân, cách này có hiệu quả không?

- Không chắc lắm, tuy nhiên nếu những con rối này vẫn chậm chạp như thế, hẳn là có thể áp dụng được.

Khang Tư nói.

- Vậy tại sao lại cần đào hố nấp binh lính? Làm chuyện mất sức này sẽ khiến sức chiến đấu binh lính giảm xuống, có lẽ chỉ cần dỡ thang lầu xuống là được.

Tương Văn hỏi.

- Nhưng nếu chúng ta còn ở trên thành, bọn chúng có vào nữa không? Cho nên cẩn thận một chút là hơn.

Khang Tư nói.

- Dạ. Vậy thuộc hạ đi thúc giục bọn họ làm việc.

Tương Văn vội nói.

Thời gian qua thật nhanh, bọn Khang Tư đã bị nhốt hơn một ngày, mà những con rối dưới tường thành cũng gào thét hơn một ngày.

Có lẽ vì các con rối chưa hoàn toàn biến thành ác ma, bọn chúng hoàn toàn không ăn uống cùng nghỉ ngơi làn dã đã khô tới mức muốn vỡ ra, mà tiếng gào thét cũng biến thành khàn khàn, âm thanh giống như tiếng kêu của mèo mới sinh ra. Hơn nữa lực đánh vào tường thành cũng trở nên yếu ớt.

Quân Lôi gia nhìn thấy cảnh tượng này lòng tin tăng mạnh. Xem ra bọn chúng tuy là không sợ chết nhưng thân thể vẫn là loài người, chỉ cần kéo dài tám đến mười ngày không cần đánh những con rối này cũng sẽ đói mà chết.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ai cũng không muốn bị nhốt tám, mười ngày. Thời tiết nóng bức như vậy, xác chết trong thành phần lớn có mùi, qua một ngày chỉ sợ có giòi nếu không đi ôn dịch sẽ tràn ra.

Nhân số quân Lôi gia không đủ, ngay cả xác của bên mình cũng không có thời gian chôn cất, càng không nói tổng số mấy vạn xác chết. Cho nên không cách nào khác là để cho xác chết phơi dưới ánh mặt trời.

Bởi vậy sau khi nhận được mệnh lệnh, quân Lôi gia lập tức mang dầu hỏa đã thu thập tưới lên vật dễ cháy, rồi lại tưới khắp toàn thành một lần. Mùi thối của xác chết lập tức bị mùi dầu hỏa át đi khiến cho quân Lôi gia vẫn bị nghẹn khí có thể thở ra một hồi.

Đám con rối rất nhanh liền phát hiện quân Lôi gia ở trên thành đã biến mất. Tình trạng này khiến cho các con rối sửng sốt, tiếng gào thét hơn một ngày cũng ngưng lại.

Ngay khi các con rối yên tĩnh lại, lúc trận hình bắt đầu dày đặc tản ra, cửa thành không biết vì sao “ầm” một tiếng đổ xuống.

Những con rối ở cửa thành cũng không suy xét xem là do mình đánh hay là vì sao mà đổ, không chút nghĩ ngợi trực tiếp tiến vào thành, tiếng gào thét cũng lại vang lên.

Tiếng gào này như là thông báo cho những con rối khác, những con rối ở nơi khác lập tức chen chúc đi vào lỗ hổng, dưới sự chèn ép mạnh mẽ những con rối gần cánh cửa thậm chí bị ép thành thịt nát.

Sau khi những con rối trải khắp mặt đất hai bên cửa thành một tầng thịt, bảy tám vạn con rối toàn bộ vào thành.

Những con rối này rất nhanh tỏa ra khắp thành, không chui vào kiến trúc thì ở trên đường, bọn họ không tìm được mục tiêu đành tán loạn khắp nơi. Một ít con rối chuẩn bị trèo lên thành đáng tiếc thang bị phá hủy khiến cho bọn chúng không thể đi lên đành đi dọc theo tường thành.

Đúng lúc này, hố nấp binh lính ở trên thành mở ra, quân Lôi gia hiện có xông ra, gần vạn người tràn đầy tường thành.

Những con rối bên trong thành lập tức cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ đều vây quanh tường thành. Đáng tiếc tất cả thang đều bị phá hủy, bọn chúng chỉ có thể giống như trước đó không lâu vây quanh tường thành gầm rú.

Quân Lôi gia không để ý đến những con rối này, những người ra trước ra sức ném vật tư chất đống trên thành xuống. Nhiều người sức lớn, chẳng những có thể lấp đầy thành đang mở rộng mà còn chất đống thành một sườn dốc thông ra ngoài thành.

Mấy trăm con rối muốn đi qua cửa thành cứ thế bị chôn ở phía dưới, chỉ có hơn mười con có vẻ tốt số vừa chạy đến liền leo lên sườn dốc này.

Đối với hơn mười con rối này, ai cũng không để ý, mười mấy tên kỵ binh lập tức giục ngựa xung phong chém đứt đầu bọn chúng.

Giờ phút này tất cả kỵ binh vây quanh tường thành một vòng, đốt tên lửa, kéo cung nhắm chuẩn kiến trúc trong thành.

Khang Tư nhẹ thở dài một hơi:

- Ài! Xem như toàn bộ quận Long Chiêm honà toàn bị hủy.

Sau đó hắn vung tay lên, tên lửa liên tục không ngừng bắn ra. Vật dễ cháy, lại được tưới khắp nơi dầu hỏa, thêm vào thời tiết ở thành Long Chiêm khô ráo lâu ngày, tất cả kiến trúc nháy mắt bị đốt lên, ngọn lửa nóng rực cùng với khói đen đậm đặc lập tức bốc lên cao.

Quân Lôi gia dùng vải tẩm ướt che mũi miệng người ngựa, nhanh chóng mà không loạn theo sườn dốc ở cửa thành rời khỏi tường thành. Nếu không có vải ướt, số lượng lớn xác chết bị đốt gây ra mùi thối đủ khiến cho người bị ngạt thở mà chết.

Quân Lôi gia rời khỏi thành Long Chiêm hơn cây số, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được sức nóng cùng với mùi thối khó ngửi, càng có thể nghe được những tiếng kêu thê lương thảm thiết kia.

Chỉ là tất cả mọi người không có phản ứng, toàn bộ mặt xanh đen, yên lạng nhìn vào tòa thành Long Chiêm có thể dùng những từ ngữ “Lửa cháy bừng bừng”, “Địa ngục trần gian” để hình dung.

Phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, mọi người lập tức tiến vào trạng thái đề phòng. Cho dù nhìn thấy cờ của trinh sát tiểu đoàn thứ năm xuất hiện mọi người cũng không có buông lỏng.

Hiện tại bọn họ gần như thần hồn nát thần tính, gần như hoài nghi tất cả người ngoài. Bởi vì ai cũng không dám chắc tiểu đoàn chiến đấu thứ năm hiện tại có biến thành con rối hay không.

Mấy tên trinh sát tiểu đoàn chiến đấu thứ năm đầu tiên là khiếp sợ nhìn thành Long Chiêm lửa cháy tận trời, sau đó mới chú ý tới cờ của Khang Tư. Một người quay đầu giục ngựa rời đi, mấy người khác nhảy xuống ngựa nhanh đi tới trước đội ngũ, quỳ một chân hô:

- Bái kiến chủ công!

Những tên trinh sát này đột nhiên phát hiện có chút quái dị, lúc mới vừa nhìn thấy những tên nội vệ này phát hiện bọn họ đề phòng những người mình, lúc ấy còn than thở bọn họ không hổ thẹn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng sau khi mở miệng nói chuyện sát khí lập tức biến mất.

Chuyện này rất kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ có thể từ trong tiếng nói nhận biết thân phận bọn mình?

Các trinh sát không rõ lắm, nhưng bọn người bên Khang Tư lại biết rõ những con rối không biết nói. Bọn họ không nói gì cho nên đề phòng như con rối, nếu đã nói liền biết bọn họ là người bình thường, còn chuyện biết rõ hay không thì thật không để ý.

Bởi có biết rõ hay không cũng không có làm bọn họ chán ghét như con rối. Honà toàn là sự khác biệt giữa loài người và không phải loài người.

- Đứng lên đi! Tiểu đoàn chiến đấu thứ năm tới rồi?

Khang Tư khoát tay hỏi.

- Dạ! Tiểu đoàn chiến đấu thứ năm nhận được lệnh của chủ công liền chạy suốt đêm, hiện tại đã ở cách đây khoảng hơn mười cây số rồi.

Trinh sát đứng dậy nói đến đây, nhìn thành Long Chiêm đang đỏ rực một cái, có chút cẩn thẩn hỏi:

- Chủ công, bọn thuộc hạ đến chậm sao?

Chức vụ của hắn tuy thấp, nhưng là gia thần trực tiếp của Khang Tư, cho nên cũng không quá mức mất tự nhiên. Nếu không có thân phận gia thần trực tiếp, những người gặp Khang Tư người đứng đầu Lôi gia này, hắn thậm chí tư cách đứng dậy ngẩng đầu đều không có.

- Không chậm, vừa đúng lúc.

Khang Tư thở dài, hiện tịa nghĩ đến may là không có kết hợp bộ binh đồng thời lên đường, bằng không dưới sự phục kích của những con rối này tổn thất tuyệt đối rất lớn. Đồng thời có bộ binh liên lụy, kỵ binh của mình cũng không thể đi dễ dàng như vậy, ít nhất chuyện lao ra vòng vây cũng không dễ dàng.

Nghe nói như thế, trinh sát nhịn không được sửng sốt, lời này có phải là nói mát hay không? Hắn đương nhiên không dám tỉ mỉ quan sát vẻ mặt chủ công, lại nhìn thành Long Chiêm đỏ bừng bừng, thật cẩn thận hỏi lại:

- Chủ công, thành Long Chiêm bị quân địch thiêu hủy phải không?

Chuyện này không thể không cẩn thận, vừa rồi hắn phát hiện, chủ công Khang Tư này cùng với đồng nghiệp bốn phía bộ dạng cũng không dễ nhìn. Trong suy nghĩ của hắn, chắc là khi đang công phá thành trì quân địch nhìn thấy quân cứu viện đến, khi rút lui đốt thành Long Chiêm, nhìn thấy thành trì cần cứu viện bị đốt, tâm tình của ai cũng sẽ không tốt.

- Chúng ta đốt.

Khang Tư một câu nói khẽ khiến cho trinh sát ngây ngẩn cả người.

“Tòa thành này là chủ công đốt? Vì sao? Chủ công có thể đốt thành, nói rõ đã tiến vào thành, mà ngoài thành trừ bỏ số lượng lớn thi thể cũng không có bóng dáng quân địch, lại nói rõ chủ công đuổi quân địch đi mới tiến vào thành. Nếu vậy tại sao lại đốt thành?”

“Từ từ! Như thế nào bên cạnh chủ công chỉ có cờ của nội vệ cùng tiểu đoàn kỵ binh thứ nhất, thứ hai mà không có cờ của tiểu đoàn chiến đấu mười hai bảo vệ thành Long Chiêm?”

Nhận thấy được điều ấy, rồi lại kết hợp với bộ dạng khó coi của mọi người, hơn nữa thêm vào hành động đốt thành đã đoạt được, trinh sát lập tức đoán ra kết quả.

Binh lính bảo vệ thành Long Chiêm cùng dân chúng đã sớm chết, thậm chí có thể đã xuất hiện ôn dịch, vì tiêu diệt ôn dịch mới đốt thành. Có ý nghĩ này, trinh sát mặt mày cũng rất khó coi, hắn không nghĩ tới quân địch không ngờ dám can đảm làm ra chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Ngay khi thám báo chuẩn bị tỏ vẻ sự oán giận của mình một chút, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền lại. Lần này mọi người lại không khẩn trương bao nhiêu, thuận mắt nhìn lại thì thấy mười mấy tên kỵ binh mang cờ của tiểu đoàn chiến đấu thứ năm xuất hiện.

Trinh sát thấy người lãnh đạo trực tiếp của mình tới, lập tức lùi ra một bên không lên tiếng.

Áo Kha Nhĩ vội nhảy xuống khỏi thân ngựa, quỳ một gối nói:

- Bái kiến chủ công, xin thứ tội đến chậm của thần.

Khang Tư cười cười, khoát tay nói:

- Nói cái gì tội với không tội, tốc độ của ngươi cũng nhanh rồi, đứng lên đi.

- Cảm ơn chủ công.

Áo Kha Nhĩ sau khi nói lời cảm tạ liền đứng dậy, lúc đi tới bên cạnh Khang Tư bí mật liếc mắt nhìn Uy Kiệt một cái, mà Uy Kiệt vẻ mặt khó coi xoay đầu qua. Bọn họ ngầm trao đổi căn bản không có ai chú ý tới.

Sau một hồi nói chuyện, Áo Kha Nhĩ liền biết sự tồn tại của binh lính con rối, cũng biết chuyện Khang Tư lọt vào bẫy.

Áo Kha Nhĩ lòng đầy tức giận, há mồm mắng to con rối cùng bọn người chế tạo chết tiệt, hơn nữa yêu cầu Khang Tư giao công việc điều tra cho hắn, hắn cam đoan trong thời gian ngắn nhất rõ tổ tông mấy đời của chúng.

Tuy nhiên thỉnh cầu này của hắn không được Khang Tư đồng ý.

Sau khi tiểu đoàn chiến đấu thứ năm đến đông đủ, xây dựng cơ sở tạm thời không được bao lâu, doanh trại thứ nhất tới thứ bốn cũng lần lượt xuất hiện. Hiện tại bên người Khang Tư tập trung ước chừng hơn sáu vạn bộ đội tinh nhuệ, đừng nói cái gì binh lính con rối, chính là phá thành diệt quận cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Khi mọi người cho rằng đến địa giới quân địch phản công, Khang Tư bố trí năm tiểu đoàn chiến đấu cảnh giới ở biên giới, sau đó hoàn toàn không để ý tới sắp đến mùa thu hoạch, triệu tập ba mười doanh trại canh gác cùng với số lượng lớn trai tráng, tính cả hai tiểu đoàn kỵ binh cùng doanh trại nội vệ tập kết ở toàn thể giới tuyến biên giới quận Long Chiêm.

Trong khi mọi người đoán làm sao Khang Tư lại bố trí kỳ quái như thế, Khang Tư triệu tập tất cả sĩ quan doanh trại canh gác cùng với đầu lĩnh trai tráng ra mệnh lệnh:

- Điều những người hiện có, tìm tòi thật kỵ toàn bộ địa giới quận Long Chiêm! Phát hiện chỗ nào khác lạ lập tức bẩm báo!

Những người khác không hiểu rõ tại sao lại vậy, mà những trai tráng trong doanh trại nội vệ cùng tiểu đoàn kỵ binh được đưa tới doanh trại phòng vệ lại rất rõ ràng, chủ công của mình muốn tìm ra sào huyệt của binh lính con rối.

Thảo nào chủ công sử dụng nhiều sức người sức của như vậy, không giải quyết được vấn đề binh lính con rối này, thật đúng là một chuyện phiền toái.

Doanh trại nội vệ cùng tiểu đoàn kỵ binh hiểu được nguyên do, lập tức xốc lên hoàn toàn tinh thần, mang theo những người dưới tay lâm thời, bắt đầu từng tấc đất một tìm tòi thật kỹ.

Quận Long Chiêm tập trung gần hai mươi vạn trai tráng, những thế lực xung quanh lập tức thần hồn nát thần tính. Tuy nhiên quái dị chính là, vài thế lực phái đi những võ sĩ tinh nhuệ tấn công quận Long Chiêm hoàn toàn không có phản ứng gì, coi như giống như không có chuyện gì.

Năm tiểu đoàn chiến đấu vùng biên giới đối với cảm giác này rất oán giận, đều thỉnh cầu Khang Tư đánh xâm lược, tuy nhiên lại bị lệnh cấm bảo vệ biên giới trong ngoài. Bọn họ cũng rõ ràng hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất đầu tiên là giải quyết binh lính con rối cho nên đành phải nén giận.

Ở doanh trại tiểu đoàn chiến đấu thứ năm, Áo Kha Nhĩ đang trong lều lẳng lặng đọc sách, từ lúc hắn biết được Khang Tư có được nhiều kiến thức từ trong sách vở hắn cũng bắt đầu học tập Khang Tư, vừa có lúc rảnh là cầm sách đọc.

Áo Kha Nhĩ đang đọc sách chợt cau mày trong lòng có chút phiền muộn, chuyện phiền muộn này không thể nói với người khác cho dù là rất thân. Ai khiến cho hắn nói với người khác mình chỉ hiểu một loại chữ viết, chỉ có thể hiểu đại khái nội dung bộ sách viết cái gì, rất khó từ trong đó cảm thụ được các loại như là “oán giận” ? Vậy khác gì để cho hắn tự sát còn dễ dàng hơn.

Áo Kha Nhĩ bỏ sách xuống, day day lông mày thầm nghĩ: “Ài! Thật không biết đại ca làm thế nào có thể học được nhiều loại chữ viết như vậy, ta chỉ biết chữ của đế quốc, mà sách dùng chữ của đế quốc lại không có mấy quyển sâu sắc.”

“Những kiến thức về quân sự chính trị của đại ca là từ quyển sách nào học được? Hỏi hắn lại sợ hắn lấy ra mấy bộ sách mình không biết chữ!”

“Ài! Đáng tiếc mình lại không muốn xin tiểu thư Y Ti Na chỉ bảo, không nói về chuyện bái làm thầy, chỉ cần khiến cho nàng coi thường vậy đủ làm cho ta mất đi tư cách theo đuổi nàng.”

Nghĩ vậy, hắn không kìm nổi thốt ra tiếng thở dài:

- Ài! Thật sự đúng là trẻ già măng mọc a!

- Chủ công, ngài không cần tự ti.

Liệt Văn đang ở bên cạnh vội an ủi nói.

- Không thể không tự xem thường, thật sự là không thể so sánh làm cho người ta ủ rũ.

Áo Kha Nhĩ cười khổ nói, nhìn thấy Liệt Văn còn muốn mở miệng, không khỏi khoát tay nói:

- Không nói chuyện này nữa, chuyện sắp xếp người trong tộc vào tiểu đoàn chiến đấu khác thế nào rồi? Ổn định chửa? Không làm cho người khác nghi ngờ gì chứ?

Liệt Văn gật gật đầu nói:

- Đúng vậy! Đều ổn định rồi, bởi vì chúng ta sắp xếp thân phận theo đường vòng, cho nên không có làm cho người nào chú ý tới. Tuy nhiên bọn họ nhập ngũ thời gian có vẻ ngắn, chỉ có thể vào cấp Ngũ. (một Ngũ có năm người)

- Tuy nhiên toàn bộ Ngũ đều là người của chúng ta có hơn hai trăm đơn vị, trừ sĩ quan ra, toàn bộ Đội là người của chúng ta có mười ba, toàn bộ đội tuần tra chỉ có một. Nếu kiên trì bền bỉ, rất nhanh sẽ có một Bộ toàn người của chúng ta xuất hiện.

(1 Đội bộ binh và pháo thủ: 126 người, 1 Đội kỵ binh: 56 người, 1 đội tuần tra: 100 người - Cái này dịch theo nguyên từ tiếng trung, chứ mình không hiểu lắm. Có gì sai xin pm góp ý để sửa chữa, cảm ơn! )

Áo Kha Nhĩ gật đầu nói:

- Ừ! Đây là chuyện không thể để người khác biết, cũng là chuyện phải làm rất kỹ càng chi ly không cần gấp gáp. An Đạt ở lại lãnh địa không có làm ra chuyện gì chứ?

Liệt Văn cười cười:

- Không, trừ việc huấn luyện các gia thần ra thì chỉ là ôm giận ngài không dẫn hắn ra ngoài.

Áo Kha Nhĩ cũng nở nụ cười:

- Ha ha! Dẫn hắn đi có ích lợi gì, thân phận của hắn là gia thần của ta, tiểu đoàn chiến đấu thứ năm không thể đưa cho hắn chỉ huy, mà công tác tham mưu có ngươi là được, dẫn hắn theo ngược lại khiến cho hắn thấy khó chịu ấy chứ.

- Tự hắn cũng biết, chẳng qua có chút bực bội mà thôi. Cách thức khống chế quân đội này của Đại điện thật sự là tuyệt, toàn quân trên dưới đều là gia thần của Đại điện, mọi người thân phận địa vị giống nhau chỉ có chức vị cao thấp mà thôi. Nếu muốn mang quân đội như vậy làm phản, binh sĩ bên dưới tuyệt đối sẽ giết chết trưởng quan đầu tiên.

Liệt Văn than thở nói, tuy rằng là nói sau lưng Khang Tư không cần phải giữ nguyên xưng hô Đại điện, nhưng hắn chỉ sợ nói tên của Khang Tư không cẩn thận để bên ngoài biết vậy là xong đời. Ở bán đảo Phi Ba trực tiếp xưng hô thủ trưởng, đặc biệt là tên tộc trưởng vậy tuyệt đối là tội chết.

Áo Kha Nhĩ cười nói:

- Ha ha! Hiện tại ngươi đã biết đại ca ta lợi hại thế nào rồi chứ. Ngươi nhìn xem, lần này dùng tám vạn con rối phục kích hắn chẳng những lông chưa mất một cọng còn khiến cho hắn dùng lửa đốt sạch. Đổi lại là ta tuyệt đối không làm được đến mức đó.

Liệt Văn vẻ mặt biến đổi, lập tức chạy đến cửa lều nhìn quanh bốn phía, sau đó lùi về bên cạnh lo lắng nhắc nhở nói:

- Chủ công nói cẩn thận, kẻo tai vách mạch rừng.

- Không sao. Lúc ta ở lều trại nghỉ ngơi chung quanh đều có người của tộc chúng ta canh gác, sẽ không có ai nghe thấy.

Áo Kha Nhĩ không thèm để ý nói.

- Nhưng những trạm gác này chỉ có tác dụng đối với người thường, những tên mật vệ xuất quỷ nhập thần không phải bọn họ có thể phòng bị được.

Liệt Văn khẩn trương nói.

Áo Kha Nhĩ cười lớn nói:

- Ha ha! Ngươi ấy! Không ngờ tin tưởng loại lời đồn nhảm này? Uy Kiệt không phải đã nói mật vệ căn bản không có thần bí như vậy hay sao? Bọn họ có thể ẩn thân cùng với xuất quỷ nhập thần đều là dùng thủ thuật che mắt, cùng với cơ quan đã bố trí từ trước mới đạt được hiệu quả như vậy.

- Ngươi tưởng bọn họ thật sự có thể ẩn thân, bay lên trời, đi dưới đất à? Nếu thật sự như vậy, chẳng phải ma quỷ thần tiên đều tồn tại?

- Chủ công, thà rằng tin có còn hơn là không, dù sao ác ma cùng con rối quả thật là tồn tại a.

Liệt Văn vẻ mặt nghiêm túc khuyên bảo nói.

- Ha ha! Ác ma cùng con rối? Hắc hắc! Ngươi không thể tiếp xúc với những việc bí mật của tộc trưởng cho nên không rõ ràng tình hình. Những ác ma cùng con rối này, đều là do những người thần bí tinh thông các phương thuốc bí mật dùng thuốc mà chế ra.

Lời nói của Áo Kha Nhĩ làm cho Liệt Văn trợn mắt choáng váng.

- Hả! Chủ công, những ác ma cùng con rối này thật sự có thể làm ra? Vậy tộc chúng ta có khả năng như vậy hay không?

Liệt Văn vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng, nếu có khả năng như vậy, tùy tiện mang theo mấy vạn binh lính con rối, cứ như vậy cần gì phải nhìn mặt người khác mà làm việc a!

Áo Kha Nhĩ lắc đầu:

- Không có. Những vị thuốc như vậy phi thường phức tạp, hơn nữa sản lượng rất là hiếm có ít ỏi. Chính là những người thần bí này cũng không thể nào chế tạo số lượng lớn, bằng không bọn họ đã sớm hoành hành thiên hạ rồi.

- Vậy hiện tại làm sao làm ra nhiều con rối như vậy? Chẳng lẽ bọn họ giải quyết được vấn đề sản lượng?

Liệt Văn nhíu mày hỏi.

- Đó là thuốc được pha loãng, trong lịch sử con rối không dễ giải quyết như vậy, hơn nữa số lượng cũng không nhiều như vậy. Dựa theo tính toán, nếu lượng thuốc dùng để chế tạo tám vạn con rối này, nhiều nhất chỉ có thể chế tạo được một vạn con rối chân chính.

Áo Kha Nhĩ giải thích nói.

- A! Vậy làm sao không chế tạo một vạn con rối chân chính ra, một vạn con rối này tuyệt đối có thể tiêu diệt đại điện!

Liệt Văn giật mình nhỏ giọng nói.

Áo Kha Nhĩ khoát tay:

- Hắc! Đừng nghĩ chuyện này, nếu hiện thời ngọn cờ của đại ca bị đánh tan, Lôi gia tuyệt đối sẽ bị chia năm xẻ bảy, ai cũng không phục ai. Những nhà có dã tâm như chúng ta đừng nói là thừa cơ đứng lên, chỉ sợ trước tiên sẽ bị những thế lực bên cạnh nuốt sạch. Hơn nữa bọn họ cũng không muốn mưu hại đại ca, theo như lời là nếu không nguyện ý hỗ trợ cho các thế lực khác, bọn họ thậm chí còn phải âm thầm bảo vệ đại ca ấy chứ.

- Bảo vệ đại điện? Ý này là nói Lôi gia có quân địch? Mà quân địch này chính là hy vọng Lôi gia chia năm xẻ bảy khiến cho bọn họ thừa nước đục thả câu?

Liệt Văn tràn đầy khiếp sợ.

- Đương nhiên. Những người thần bí này đều là nhiều phe phái, có lợi ích khác nhau, bên ngoài nhìn như là một người, kỳ thật ngầm hận không thể khiến cho đối phương chết hết.

Áo Kha Nhĩ gật đầu nói.

- Chủ công, chúng ta dính dáng đến thế lực thần bí như vậy, có thể sẽ mang lấy phiền toái hay không?

Liệt Văn lo lắng nói.

- Phiền toái khẳng định là có, tuy nhiên trong khoảng mười năm chúng ta sẽ không cùng bọn họ xung đột. Chờ đến lúc xung đột với bọn họ, chúng ta chắc hẳn đã mạnh mẽ tới mức không cần để ý bọn họ nữa.

Áo Kha Nhĩ vẻ mặt tự tin nói.

- Khoảng mười năm không có xung đột?

Liệt Văn vẻ mặt ngờ vực.

- Rất đơn giản, bọn họ phải cần hơn mười năm mới có thể khiến cho ác ma và tôn giáo đi vào lòng người, sau đó mới có thể thành lập được đất nước tôn giáo chế độ. Cho nên trong khoảng thời gian này, chúng ta cùng bọn họ có thể là đồng minh.

- Chúng ta trả giá chính là sự tín ngưỡng của dân chúng trong lãnh địa, mà đạt được bọn họ trợ giúp. Vào thời điểm chúng ta còn bé nhỏ chỉ có thể làm như vậy.

Áo Kha Nhĩ giải thích nói.

Liệt Văn vẫn rất lo lắng:

- Nhưng...

Tuy nhiên mới nói đến đây, bên ngoài lều một vệ binh bẩm báo:

- Thưa trưởng quan, tổng trưởng Uy Kiệt muốn gặp.

Áo Kha Nhĩ nói nhỏ:

- Ha ha! Uy Kiệt tới rồi, thật đúng lúc.

Nói đến đây nâng cao giọng hô:

- Mau mau mời vào.

Uy Kiệt vẻ mặt khó coi đi vào, Áo Kha Nhĩ vội đứng lên cười nói:

- Uy Kiệt huynh đệ, như thế nào có thời gian rảnh đến tìm ca ca hả?

Uy Kiệt hừ một tiếng:

- Rảnh rỗi? Ta mang theo nhân viên tình báo chạy loạn sắp nơi đây, này là bớt thời giờ tới chỗ ngươi.

Nói xong, hắn tự ngồi xuống, sau đó cau mày nói:

- Lão Đại, bọn họ không phải nói chỉ là ngăn cản chủ công một chút, như thế nào làm ra chuyện lớn như vậy?

- Bọn họ chẳng những suýt nữa hại chết chủ công, còn hoàn toàn diệt sạch toàn thể quân dân thành Long Chiêm! Mười hai tiểu đoàn chiến đấu toàn quân bị diệt, toàn quận Long Chiêm cũng mất chín phần! Sớm biết chuyện xảy ra như vậy, ta căn bản sẽ không đồng ý bọn họ!

Áo Kha Nhĩ vỗ vỗ bả vai Uy Kiệt cười nói:

- Lão đệ à, bọn họ cũng là không có cách nào khác, ai bảo chủ công của chúng ta lợi hại như vậy. Nguyên là nghĩ mai phục ở doanh trại có thể khiến cho chủ công chúng ta bị loạn một thời gian, ai có thể nghĩ đến một điều lệ đào hố xí sau khi hạ trại làm cho bọn họ công sức đổ sông biển?

- Rồi những bố trí phía sau lại hoàn toàn vô ích, chủ công ngay đợt công kích đầu tiên đã xông lên, bọn họ còn oán giận chúng ta đây. Thật vất vả làm ra con rối lại làm cho chủ công chúng ta đốt sạch một lần, bọn họ rất đau lòng a!

- Đau lòng cái rắm! Trừ bỏ những võ sĩ trang bị tốt kia là người của bọn họ, những binh lính nông dân không phải tất cả đều là dân chúng quận Long Chiêm chúng ta! Bọn họ gần như quét sạch trai tráng quận Long Chiêm, ta còn không có tìm bọn họ xả giận, không ngờ còn dám oán giận! Có tin một cái báo cáo của ta đi lên, để cho chủ công diệt bọn họ!

Uy Kiệt tức giận nói.

- Ha ha! Không cần tức giận, bọn họ chỉ là nói thế thôi, làm sao thật sự so đo với chúng ta. Bọn họ cũng sợ đắc tội ngươi a.

Áo Kha Nhĩ vội khuyên giải an ủi nói.

- Hừ! Có cho bọn họ cũng không dám.

Uy Kiệt có phần kiêu ngạo nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện