- Chủ thượng! Lúc trước thuộc hạ được mật vệ ẩn náu chỉ dẫn rốt cuộc tìm được công trường của mật giáo. Đồng thời cũng biết được sào huyệt của
mật giáo.
Giáp Linh một mình chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, trong đó không thiếu nghe báo cáo cùng mệnh lệnh. Hiện tại hắn so với trước kia linh hoạt hơn rất nhiều, không hề giống như trước chỉ hiểu phục tùng mệnh lệnh.
- Ở nơi nào?
Khang Tư vừa hỏi, Tương Văn lập tức mở bản đồ thảo nguyên ra. Mà sau khi Giáp Linh tìm kiếm trên bản đồ một lúc, liền chỉ vào một nơi:
- Chính là ở đây!
Khang Tư nhướn mày nói:
- Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn?!
Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn có thể nói là một núi tuyết cao nhất, lớn nhất, rộng nhất thiên hạ. Đại thảo nguyên cùng Tuyết quốc, đại lục Hi Nhĩ Đạt đều có dãy núi Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn này. Tuy nhiên dãy núi chính của Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn vẫn là ở Tuyết quốc.
- Cái nhà xưởng kia được xây dựng ở bên dưới chân Tuyết Sơn, gần mảnh đất bình nguyên Nhĩ Lạp Hồ. Mà sào huyệt mật giáo ở ngay trong một sơn động to lớn dưới chân Tuyết Sơn. Sào huyệt mật giáo cùng nhà xưởng căn bản không che giấu, quang minh chính đại đặt ở đó, chỉ cần vừa tiến vào khu vực đó là thấy được. Cũng không biết vì sao nhiều năm như vậy cũng không có người phát hiện.
Giáp Linh nói một hơi.
Khang Tư lắc đầu nói:
- Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn là Thánh Sơn của người thảo nguyên. Mà Nhĩ Lạp Hồ kia là mẫu thân hồ của người thảo nguyên, nghe nói cội nguồn của người thảo nguyên chính là ở chỗ này. Theo tôn giáo nguyên thủy của người thảo nguyên được thành lập, nơi đó liền trở thành Thánh Địa. Dựa theo quy củ bình thường, người thảo nguyên cả đời có thể có một cơ hội đến cúng bái cũng được coi là phi thường vinh quang. Một chỗ như vậy người ngoài căn bản đừng hòng tiến vào.
- Nếu là mật vệ khác, tuy rằng cũng có thể ẩn thân nhưng bọn họ lại không thể ẩn núp lâu dài không ăn không uống. Mà ở nơi đó người ngoài chỉ cần lộ mặt thì sẽ đưa tới phiền toái lớn. Cho nên trừ ngươi ra người khác thật sự là không cách nào thám thính tình báo trong Thánh Địa này.
Giáp Linh được Khang Tư khích lệ lập tức đắc ý dào dạt nở nụ cười. Tương Văn xem không vừa mắt lập tức hỏi:
- Binh lực nơi này bố trí thế nào?
- Không có binh lực, thậm chí ngay cả người tuần tra cảnh giới đều không có. Trong nhà xưởng đó toàn bộ đều là thợ thủ công, dân chúng xung quanh đều là người nhà của thợ. Họ cũng chỉ chuyên tâm chăn nuôi nghề nông, không vào nhà xưởng.
Giáp Linh nói.
- Nhà xưởng sản xuất thế nào? Có bao nhiêu thợ thủ công? Nếu chỉ làm thủ công hẳn là không thể sản xuất được sản lượng như vậy.
Khang Tư hỏi.
- Nhà xương cực kỳ rộng lớn. Hơn một vạn thợ thủ công ở trong nhà xưởng cũng thấy rất thưa thớt, nếu chủ thượng nhìn thấy khẳng định sẽ chấn động. Mà quái dị chính là, những thợ thủ công này cũng không sử dụng chùy thép, bọn họ chỉ hý hoáy ở trên một dụng cụ kim loại thật lớn một lúc sẽ làm ra một thanh binh khí giống y hệt nhau. Hơn nữa trong nhà xưởng có một cái lò lửa thật lớn, thuộc hạ nhìn thấy đám thợ thủ công mang khoáng vật đưa vào trong lò lửa này sau đó nước thép sẽ chảy ra. Sau đó dùng đao sắc thật lớn cắt tấm thép này nhỏ lại, rồi tạo thành thương thép, tên thép.
- Ồ! Dù sao dụng cụ này cực kỳ cổ quái, mà lại cực lớn. Nhưng những dụng cụ này lạ có thể chế tạo khí giới quân dụng thật dễ dàng. Giống như mài lưỡi đao, có một loại đá mài tự động xoay tròn, không được bao lâu có thể mài ra một lưỡi đao sắc bén.
Giáp Linh vừa nhớ lại vừa nói.
Khang Tư cùng Tương Văn nghe đến mấy nội dung này, không khỏi ngây ngốc trợn trừng mắt. Nếu không phải biết chắc Giáp Linh không biết nói dối, thực sự nghĩ rằng Giáp Linh nói lung tung.
Cái gì khoáng thạch ném vào lò lửa một lúc liền chảy nước thép, cái gì dụng cụ kim loại nhanh chóng biến thành binh khí, cái gì dụng cụ kim loại thật lớn. Đây đều là những cái gì? Bằng vào tưởng tượng của mình, một số đồ vật hình thù kỳ dị không kìm được xuất hiện trong đầu.
Nghe Giáp Linh nói, hai người cảm thấy được đầy đầu mờ mịt, cũng quyết định không nghe Giáp Linh nói những lời thừa này nữa. Dù sao đến lúc đó mình có thể tận mắt nhìn thấy những công cụ này, vì thế Khang Tư thay đổi đề tài:
- Sào huyệt mật giáo thì sao?
- Một Sơn động thật lớn, cửa cao mười mấy mét rộng mấy chục mét, khung cửa làm bằng thép. Chỉ kỳ quái là không có cánh cửa, giống như là trống rỗng xuất hiện cái cửa.
- Bên trong là một không cao vài trăm mét, rộng gần ngàn mét. Ở trong này mật giáo xây một cái thang lầu thật cao và đào móc vô số động. Bởi vì hang động trải rộng toàn bộ không gian, thuộc hạ chỉ dò xét một bộ phận nhỏ, phát hiện đều là những lỗ nhỏ ở được một người.
Nói đến đây Giáp Linh im miệng không lên tiếng.
- Ồ? Trừ những cái hốc nhỏ này ra không có phát hiện gì khác sao?
Khang Tư có chút nghi hoặc. Mật giáo nếu làm ra một sơn động to lớn không người chế tạo như vậy, chả nhẽ chỉ dùng để ở? Chẳng lẽ bọn họ ở trong hốc nhỏ như vậy để nghiên cứu sao?
Nhưng là nếu nói có nơi Giáp Linh không thể phát hiện bí mật, vậy Khang Tư thật không tin.
Giáp Linh lắc đầu:
- Không có phát hiện gì khác. Tuy nhiên có một khoảng đất trống ở trung ương động rất cổ quái, không ngờ được làm bằng một khối thép rất rộng. Bên dưới chắc là cũng có dấu bí mật, nhưng ẩn nấp nhiều ngày như vậy cũng không thấy sàn nhà có động tĩnh, cho nên bỏ qua.
Lời nói này của Giáp Linh khiến sắc mặt Khang Tư và Tương Văn đều trầm trọng. Bởi vì dựa theo lời Giáp Linh nói, sào huyệt mật giáo này giống như chỉ cổ quái một chút thôi. Bất kỳ nơi nghiên cứu, thậm chí cất giữ tư liệu cũng không có. Chẳng lẽ sào huyệt này thành lập để làm căn cứ địa cho năm tông phái bên ngoài, cho nên sào huyệt chỉ là một cái xác không?
Khả năng này không lớn. Nếu sào huyệt là xác không, vậy toàn bộ người thảo nguyên vì sao lại trở nên điên cuồng?
Ài! Chuyện cổ quái này xem ra chỉ có lúc đến sào huyệt mật giáo mới có thể kết luận. Hiện tại chính là nghĩ xem thế nào tấn công sào huyệt mật giáo này.
Giáp Linh cũng biết ý đồ Khang Tư cho nên khi ánh mắt Khang Tư chuyển hướng lên bản đồ, hắn vẽ một đường quanh co khúc khuỷu trên bản đồ:
- Chủ thượng! Lúc thuộc hạ quay về đã dựa theo ngài phân phó tìm ra đường hành quân cho binh lính. Thuộc hạ cũng không quen thuộc đại thảo nguyên cho nên liền trực tiếp tìm một đường sông đi xuống hạ du trên Nhĩ Lạp Hồ. Theo con đường sông này, ở mấy nơi phân nhánh lựa chọn hướng này. Trừ bỏ mấy nơi đường sông bị cây cối che phủ ra, các nơi khác đều thẳng một đường, không có vật cản.
Giáp Linh vừa nói vừa chỉ trỏ trên bản đồ.
- Con sông này hoàn toàn có thể nối thẳng đến Lạp Nhĩ Hồ?
Khang Tư cực kỳ vui mừng ghé vào bản đồ. Nếu có thể vận tải đường thủy, vậy chẳng những bộ đội của mình có thể phát động đột kích, càng miễn đi vất vả bôn ba ngàn dặm. Đồng thời áp lực hậu cần tiếp tế thoáng một cái rút nhỏ mấy chục lần.
Ai cũng biết dùng thuyền vận chuyển vật tư chẳng những chở được nhiều hơn nặng hơn, mà hao tổn lại ít. Bởi vì nếu đi đường bộ, chỉ riêng hao tổn cho ngựa của đội hậu cần cũng đủ tiếp tế cho toàn quân mấy lần.
Không nên kinh ngạc số lượng lớn như vậy. Bởi vì từ đây đến Lạp Nhĩ Hồ, đó là con đường mấy ngàn dặm. Chiến mã chạy đi ít nhất phải hơn một tháng. Đợi cho đến đó, đội quân mỏi mệt này tùy tiện đến một đám ác ma liền có thể giải quyết sạch ở đó.
- Đường sông này nơi nhỏ hẹp nhất là bao nhiêu? Có bao nhiêu nơi rộng dưới mười mét?
Khang Tư không nhìn Giáp Linh gật đầu không thôi, trực tiếp hỏi.
- Cả con đường này, nơi hẹp nhất ở đây chỉ có ba mét, hơn nữa có một nơi khúc quanh dài khoảng hơn trăm mét nước chảy rất nhanh. Nơi này, nơi này rộng khoảng năm, sáu mứt chiều dài chừng hai ba trăm mét. Trừ mấy nơi này ra thì những nơi khác tuyệt đối rộng hơn mười mét.
Giáp Linh ở trên bản đồ vừa chỉ vào mấy nơi vừa nói.
- Hai bên sông nơi này là đá hay bùn đất?
Khang Tư hỏi lại.
- Ở nơi hẹp nhất đó ta từng bị dòng nước đánh bay lên bờ, hai bên là đá. Tuy nhiên đó là loại đá màu hồng có vẻ mềm, mà nơi khác đều là bùn đất.
Giáp Linh nhớ lại nói.
Khang Tư điểm điểm vào ba vị trí này trên bản đồ, thì thào nói:
- Nơi hẹp nhất này cách chúng ta khoảng hơn trăm dặm, xe ngựa chạy khoảng mười ngày tới nơi. Mà hai nơi kia thì hơn ngàn dặm, ít nhất phải một tháng.
Khang Tư đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Tương Văn. Điều động ba vạn người ở đại doanh đóng ngoài thành, sau đó đi mua một số công cụ phá núi đào đá trang bị cho ba vạn ngườinày. Chuẩn bị lương thực đủ cho bọn họ ăn trong ba tháng, cùng với xe ngựa có thể chuyên chở cho bọn họ. Vật tư không đủ có thể dùng danh nghĩa Liên minh mua của người buôn. Cuối cùng là điều động ba trăm mật vệ cùng nội vệ theo quân hành động.
Tương Văn đương nhiên biết đây là chuẩn bị làm gì, sau khi truyền lệnh xuống, nhắc nhở Khang Tư:
- Chủ thượng! Ba vạn người này gióng trống khua chiêng xâm nhập đại thảo nguyên đào móc đường sông khẳng định sẽ khiến cho người thảo nguyên chú ý. Đám mật giáo sau khi nhận được tin tức khẳng định sẽ chú ý tới vấn đề đường sông.
Khang Tư biết đây là Tương Văn ám chỉ rút dây động rừng, không khỏi cười:
- Trước tiên phái ba vạn thiết kỵ hành động, làm cho bọn họ hoành hành trong phạm vi ngàn dặm quanh ba con đường sông này. Khiến cho bọn họ làm ra thanh thế chúng ta phản công thảo nguyên.
- Ba vạn thiết kỵ có quá ít hay không? Có cần triệu tập nội vệ không ạh?
Tương Văn có chút lo lắng quyết định của chủ thượng. Nghĩ lại cũng đúng, hoành hành trong phạm vi ngàn dặm đại thảo nguyên, ba vạn người tương đương với hạt tiêu trên bề mặt, ít ỏi đến đáng thương!
- Không cần lo lắng. Đại thảo nguyên chết trận nhiều tráng đinh như vậy, còn lại đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em không đáng nhắc tới. Hơn nữa Tứ hoàng tử không phải thống nhất cùng chúng ta phản công đại thảo nguyên hay sao? Đây chính là lúc cần long kỵ binh của hắn xuất động. Hơn nữa hậu cần cũng có Tứ hoàng tử gánh bớt cho chúng ta.
Khang Tư nở nụ cười.
- Nhưng đến lúc đó chúng ta chỉ mang hai vạn thiết kỵ cùng hai vạn bộ binh đi tấn công sào huyệt mật giáo sao? Hơn nữa đường sông này đối với chúng ta mà nói đều là ngược dòng, thuyền làm cách nào chạy?
Tương Văn vẫn lo lắng vạn phần.
- Thuyền chỉ có thể dùng loại thuyền đường sông rộng bảy, tám mét đạp mái chèo ở trong. Mà ba vạn thiết kỵ xuất phát đầu tiên kia, có thể hội họp khi chúng ta đào móc đến nơi gần nhất, chỉ cần thuyền nhiều một chút là được.
- Thuyền sông đạp mái chèo ở trong? Chính là cái loại du thuyền chơi đùa trên hồ nước? Ây da! Làm sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!
Tương Văn buồn bực vỗ đầu. Nói đến thuyền chỉ nghĩ đến lựa chọn trong thuyền Hải quân, hoàn toàn quên các loại thuyền sông lại càng nhiều. Hơn nữa một số ít thuyền vận tải trong đường sông đều là dựa vào ngược dòng nước mà đi. Cho nên ngược dòng tấn công căn bản không coi là nan đề!
Nếu Khang Tư đã có quyết định, vậy hành động lập tức triển khai. Đầu tiên một nhóm người phân tán đi ở trong khu vực Liên minh bí mật mua dụng cụ đào móc cùng xe ngựa. Cuối cùng mới bắt đầu chuyển dần dần ra đại doanh ngoài thành như kiến chuyển nhà vậy.
Tương Văn trừ việc phái người đi mua sắm những công cụ này ra còn ngầm chiêu mộ rất nhiều thợ mộc thợ chủ công chuyên nghiệp. Sau đó cũng ngầm đưa đến đại doanh.
Vào lúc đang làm công tác chuẩn bị, Khang Tư đã có lời mời tới Tứ hoàng tử.
Giờ phút này bởi vì việc đấu giá đất đai chẳng những gia tăng dân cư hơn nữa tài nguyên cuồn cuộn mà đến khiến cho Tứ hoàng tử trở nên tài đại khí thô. Hắn không nói hai lời vung tay mang hai vạn long kỵ binh cùng với đội hậu cần mang vật tư đủ cho mười vạn bộ đội tác chiến nửa năm giao cho Khang Tư chỉ huy.
Mà ngoài hai vạn long kỵ binh này ra, Khang Tư còn bị bức phải nhận một đội kỵ binh do năm, sáu ngàn con cháu, tôi tớ quyền quý tạo nên.
Sở dĩ Tứ hoàng tử hào phóng cùng với đám quyền quý Tây Nam nhiệt tình như vậy là bởi vị bọn họ thấy được chỗ tốt của đấu giá đất đai. Hiện tại Khang Tư chuẩn bị đi tấn công đại thảo nguyên, bằng vào năng lực cùng sự hiểu biết về đại thảo nguyên của Khang Tư không chừng toàn bộ đại thảo nguyên đều rơi vào tay hắn. Nếu như vậy bọn họ đương nhiên phải dựa vào hiệp ước đồng minh để kiếm lợi.
Bởi vì hạn chế của minh quy (quy định Liên minh) không nói rõ khác nhau giữa đánh và không đánh, chỉ có phân biệt giữa tham dự và không tham dự. Nhưng mà quyền lực lời nói khi phân chia chiến lợi phẩm lại cách biệt một trời một vực.
Lúc đến Khang Tư chuẩn bị đưa ra chút lợi ích cho Tứ hoàng tử, hiện tại lại thêm quyền quý Tây Nam, mặc dù có chút không vừa lòng nhưng không sao cả. Chỉ không nghĩ là bọn họ lại gióng trống khua chiêng, khắp thiên hạ đều biết Khang Tư chuẩn bị tấn công đại thảo nguyên càng không nói đến trong Liên minh.
Trước kia Khang Tư tỏ vẻ muốn ủng hộ Tứ hoàng tử chống lại người thảo nguyên, mọi người tuy miệng tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng đều cho rằng Khang Tư quá mức kiêu căng tự phụ. Thực sự nghĩ rằng có chút binh lính có thể tiêu diệt người thảo nguyên được lịch sử gọi là kẻ tử địch ngàn năm của đế quốc hay sao?
Lúc ấy đế quốc là nước lớn nhất thiên hạ, vô số lần phát binh chinh phạt đại thảo nguyên đều thảm bại mà về, Khang Tư ngươi tổ chức một Liên minh rời rạc mang theo đám chúng ta đi tìm chết sao? Nằm mơ đi!
Nếu không phải là Khang Tư ngươi binh hùng tướng mạnh. Hơn nữa đổ máu bán mạng cũng không phải là con nhà chúng ta, mà chỉ là đám dân đen vậy lão tử ngay cả ngoài miệng cũng không đồng ý.
Tuy nhiên sau đó Liên minh lại chiếm hai tỉnh, chia cắt chiến lợi phẩm cùng với đấu giá đất đai kiếm được rất nhiều ích lợi khiến cho đám quyền quý trong Liên minh bởi vấn đề ích lợi mà có phần nghiêng về Khang Tư. Nhưng bọn họ thủy chung không đứng hoàn toàn về phía Khang Tư, ngược lại vì vấn đề mật về mà ngầm có ý phản.
Đương nhiên cũng vì vấn đề mật vệ mà khiến cho những người có ý phản chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, ngay cả thân tín trực hệ cũng không dám lộ một tia.
Sau đó Tứ hoàng tử gia nhập Liên minh, mọi người liên thủ tác quái khiến cho Khang Tư mang theo quân đội trực hệ của hắn đi hỗ trợ. Lúc đó mọi người đều thắc thỏm không yên, rất sợ Khang Tư vứt bỏ minh quy tự lên làm vua. Nhưng sau khi thấy Khang Tư ngoan ngoãn nghe lệnh phục tùng quyết nghị của mọi người, đó thật sự là giống như ăn thuốc kích thích vậy.
Nếu Khang Tư nguyện ý tuân thủ quy tắc, như vậy đám người đối với quy tắc thành tinh bọn mình lại sợ hãi chơi thủ đoạn với Khang Tư sao?
Mà đến sau này, ý sợ hãi của mọi người đối với Khang Tư đã giảm nhanh chóng. Một số tên còn thậm chí mật mọc lông chạy tới trêu ghẹo hai người vợ của Khang Tư, bị hộ vệ đuổi đi còn đắc ý dào dạt cười to, càng khiến cho một đám người vây xem.
Chỉ là những tên trêu ghẹo này trong một đêm cả nhà chó gà không tha, người vây xem thì không rõ tại sao mất một cái tai làm cho quyền quý Liên minh sợ đến mức im tiếng.
Những người còn lại cũng hiểu được. Chỉ cần có mật vệ, cho dù Khang Tư thất bại trong tranh đấu chính trị, nhưng hắn cũng vẫn là vua.
Đám quyền quý bị dạy dỗ đành phải đặt mục tiêu lên phương diện cướp đoạt ích lợi, cũng không dám trêu chọc Khang Tư nữa.
Đương nhiên, di chứng để lại sau chuyện này là một số phu nhân quyền quý đến bái kiến phu nhân Khang Tư, khiến cho Ngả Lệ Ti đành phải tiếp nhận trách nhiêm để cho Y Ti Na có thể chuyên tâm nghiên cứu thuốc trẻ mãi không già.
Đây cũng khiến cho phu nhân quyền quý Liên minh biến thành hai đội. Một đội giống như Ngả Lệ Ti thích bàn luận chính trị, đi ra ngoài du ngoạn là dương quang đoàn thể. Một đội giống như Y Ti Na thích đọc sách, im lặng là ánh trăng đoàn thể. Mà thu nạp quyền quý phu nhân cũng chẳng khác nào thu nạp quyền quý vào nội trạch.
Ngươi có kiêu ngạo độc bá thế nào, nội trạch cũng có thể ảnh hưởng đến một chút lối suy nghĩ cùng quyết định.
Tuy rằng Liên minh quyền quý quyết định không trêu chọc Khang Tư ở hội nghị, nhưng thủy chung vẫn mang ý đối địch với Khang Tư. Nhiều nhất chỉ là phân biệt ý đối địch nhiều ít mà thôi.
Chương 6 (257): Minh tu sạn đạo (P2)
Khi bọn họ nghe thấy thuộc hạ Tây Nam của Khang Tư kính dâng mười vạn tinh nhuệ, mỗi người vẻ mặt cực khó coi.
Bởi vì bọn họ biết các thế lực đều phải cống hiến một đội quân cho Liên minh, hơn nữa còn phải phụ trách hậu cần và nhân viên bổ sung cho đội quân này. Thoạt nhìn giống như đội quân này ngoài mặt liên minh đều sở hữu, nhưng quyền sở hữu chân chính nắm trong tay thế lực cống hiến. Dù sao binh sĩ đều là dân bản xứ.
Kỳ thật người đầu óc bình thường liền biết là không có chuyện như vậy.
Tiếp tế là thống nhất thu, thống nhất phát, dùng danh nghĩa Liên minh nhưng người phát là thuộc hạ Khang Tư. Hơn nữa đội quân các thế lực cống hiến sau đó trộn lẫn biên chế lại, phái ra thuộc hạ của Khang Tư làm sĩ quan cơ sở. Sau vài lần chiến đấu, ngươi nói đội quân này còn là đội quân y nguyên lúc trước tới sao?
Đội quân như vậy thực sự mà nói ngay cả Liên minh cũng không phải, mà chính là bộ đội tư nhân của Khang Tư.
Tuy rằng biết rõ Khang Tư mượn danh nghĩa Liên minh biến quân Liên minh thành quân Khang Tư. Nhưng Khang Tư làm quá khéo, cho tới bây giờ hắn không trực tiếp phân phối quân Liên minh này. Hơn nữa việc thao luyện hắn cũng chuyên chú quân Khang Tư của hắn. Tất cả mọi chuyện quân Liên minh đều từ sĩ quan bầu từ hội nghị xử lý. Đây thật sự làm cho người ta nói không nên lời.
Đám sĩ quan cao cấp này trên danh nghĩa là bộ đội chủ quan, nhưng chả tác dụng gì. Binh lính bên dưới chỉ có hai, ba phần là cùng quê quán, tất cả tiểu sĩ quan cơ sở đều là thuộc hạ Khang Tư. Nếu mệnh lệnh của ngươi phù hợp với ý đồ vậy đội quân này sai khiến rất dễ. Nhưng nếu ngược lại, hắc hắc, động cũng không được!
Đây cũng là vì sao sau khi bọn họ nghe được Khang Tư lại có hơn mười vạn tinh nhuệ, sắc mặt thoạt nhìn rất khó coi!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cho dù không có mật vệ uy hiếp, đám bọn họ cho dù liên hợp lại cũng không làm gì được Khang Tư.
Cũng bởi vậy cho nên vào lúc quân Liên minh tác chiến với quân thảo nguyên, đám quyền quý Liên minh mới có thể âm thầm cầu nguyện quân Liên minh bị diệt toàn bộ.
Tuy nhiên kết quả hiển nhiên không theo nguyện vọng của bọn họ. Quân Liên minh thoải mái trợ giúp quân thảo nguyên vây quân Tây Nam nhiều ngày. Sau đó lại không sợ ôn dịch, nhanh chóng thu phục ba tỉnh Tây Nam khiến cho đất đai Tây Nam đế quốc khôi phục toàn bộ.
Tuy rằng đám quyền quý vạn phần kinh ngạc kết quả như vậy, đồng thời cũng đều khó hiểu. Nhưng đến lúc này tâm thần bọn họ cũng không để ý về chuyện đó.
Đám bọn họ trong lòng mắng Khang Tư gặp vận may, miệng lại hô điện hạ Khang Tư vạn tuế, quân Liên minh vạn tuế, thống nhất. Miệng hô Liên minh vạn tuế, động tác nhanh nhẹn vác bao tải đầy tiền tài xông như bay vào Tây Nam, bắt đầu tham dự bữa tiệc thịnh soạn chia cắt chiến lợi phẩm Tây Nam.
Đến lúc này, hình tượng Khang Tư bách chiến bách thắng đã xâm nhập trong lòng mọi người Liên minh. Danh hiệu Chiến Thần tự nhiên không tranh luận rơi lên người Khang Tư.
Bởi vì minh quy phải đem chiến lợi phẩm trở thành tiền lãi chiến tranh cùng với phúc lợi, khiến cho danh hiệu Chiến Thần của Khang Tư càng thêm một tầng hào quang màu vàng, cũng đủ khiến cho người nhìn vào hai mắt biến thành giống như kim tệ.
Cho nên sau khi tin tức Khang Tư chuẩn bị thảo phạt quân thảo nguyên nhưng bởi vì binh lực không đủ phải tiếp nhận Tây Nam xuất binh ủng hộ được truyền ra, tốc độ truyền đi nhanh như gió từ Tây Nam tới Tuyết quốc. Tất cả những người nghe được tin tức này đều chuẩn bị xoa tay phân chia đại thảo nguyên.
Thành viên trong Liên minh đều điều binh khiển tướng chuẩn bị học Tứ hoàng tử đi cướp đoạt chiến. Đám con cháu người hầu quyền quý càng không cần phải nói, xuất phát còn sớm hơn bộ đội tiếp viện.
Các loại đội buôn lại vội vàng đánh xe ngựa mang tiền đi về phía Tây nam. Bất luận là nịnh bợ Khang Tư hay là thu mua chiến lợi phẩm vậy đều là chuyện kiếm tiền yên ổn, người đi buôn si mê tiền tài làm sao có thể bỏ qua.
Khang Tư liên tiếp nhận được thông báo đội quân nào đó xuất phát đến tiếp viện, bất đắc dĩ thở dài.
Quên đi, dù sao bọn họ cũng chỉ là vai phụ để che mắt, cứ để bọn họ đi thôi.
Người càng nhiều, mật giáo lại càng cho rằng mình muốn một lần nuốt sạch đại thảo nguyên. Như vậy càng không phát hiện rõ mục đích chân chính của mình là đánh lén sào huyệt của bọn họ.
Chỉ là thời gian xuất binh lại phải kéo lại. Nhưng như vậy cũng không sai, có thể khiến cho mình chuẩn bị càng thêm ổn thỏa.
Ngay khi Khang Tư đồng ý về việc tăng binh, Tương Văn cầm một phần tài liệu đi vào hô:
- Chủ thượng! Quý tộc đóng giữ ở Tuyết quốc liên hợp phát thỉnh cầu đến!
- Tất cả quý tộc ở đóng giữ?
Khang Tư sau khi hỏi xong nhìn thấy Tương Văn gật đầu không khỏi có chút trì độn.
Hắn không rõ chuyện gì khiến cho tất cả quý tộc đồng tâm hợp lực phát thỉnh cầu đến. Đây không phải là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, bằng không thì chính là cầu viện.
Nhìn bộ dạng Khang Tư, Tương Văn có vẻ bất đắc dĩ nói:
- Chủ thượng! Bọn họ thỉnh cầu ngài cho phép bọn họ thống nhất Tuyết quốc!
- Thống nhất Tuyết quốc!
Khang Tư định nói cái gì lại ngừng. Tuyết quốc mới thống nhất được một nửa. Rõ ràng có thể thống nhất được toàn bộ Tuyết quốc mà bởi vì mình không hứng thú với mọi việc Tuyết quốc mà bỏ qua. Mình có lẽ là một người không có trách nhiệm rồi!
Nghĩ như vậy, Khang Tư cười khổ lắc đầu, sau đó gật gật đầu nói:
- Có thể. Đồng ý cho bọn họ tự lên kế hoạch tấn công, nhưng công huân nhận định phải được hội nghị quý tộc tán thành. Phân chia lãnh địa phải bẩm báo với ta, có lãnh địa ta ban phát mới hợp lý.
- Dạ. Chủ thượng! Nghe nói rất nhiều quý tộc Tuyết quốc suy tính chuẩn bị di chuyến đến đế quốc định cư. Bởi vì bọn họ cảm thấy được cách ngày xa quá, thời điểm phân chia tiền lãi chiến tranh bởi vì quãng đường quá xa mà mất nhiều chức quan béo bở. Phỏng chừng đây là nguyên nhân bọn họ nhằm mục tiêu vào một mảnh đất bờ bên kia.
Khang Tư gật gật đầu:
- Ta biết rồi, về sau sẽ chú ý. Tuy nhiên thống nhất Tuyết quốc cũng tốt, chờ chúng ta đánh được đại thảo nguyên, khắp lãnh địa liền nối nối thành một mảnh.
Theo quân tiếp viện Liên minh Thống nhất dần dần đến đông đủ, chiến tranh chinh phạt đại thảo nguyên cũng sắp bùng nổ.
Đợi đến một ngày trời đẹp, Khang Tư ra lệnh một tiếng. Đầu tiên là bảy tám vạn kỵ binh ầm ầm xông vào đại thảo nguyên, tiếp sau chính là số lượng càng nhiều bộ binh, bộ đội hậu cần ngồi xe ngựa chở khổng lồ chia làm mấy mũi tiến vào thảo nguyên. Cuối cùng chính là đám người đi buôn to gan lớn mật sát theo sau.
Đối với việc Khang Tư không tự mình dẫn bộ đội xuất chinh, không mấy ai để ý. Người ta đường đường là đại thủ lĩnh Liên minh Thống nhất, mà lại còn là đại thủ lĩnh công huân vô dụng, cần gì phải đi tranh với người.
Đồng thời ai cũng không chú ý tới đội quân đào vét sông của Khang Tư đã sớm tiến vào đại thảo nguyên, phỏng chừng đã sớm bắt đầu làm việc.
Mà Khang Tư tiễn bước bộ đội, bắt đầu điều toàn bộ mấy vạn lính ở đại doanh ngoài thành tới sau đó bắt đầu xây dựng thêm đại doanh.
Xem như là chuẩn bị xây dựng doanh trại lâm thờinày thành doanh trại vĩnh cửu thật lớn.
Chỉ riêng doanh trại này không ngờ đều bao phủ cả lên con đường sông vào nơi đóng quân, thì biết được doanh trại này khổng lồ thế nào. Mà số lượng vật liệu công cụ chế tạo gỗ kinh người không ngừng đưa vào doanh trại.
Ngày lại ngày qua đi, bộ đội xuất chinh thảo nguyên truyền báo cáo lại vẫn đang hành quân. Bọn họ không ngờ không gặp được mấy bộ lạc người thảo nguyên. Cho dù gặp cũng đều là những bộ lạc nhỏ già yếu bệnh tàn, cũng không cần phải đánh, trực tiếp xông đến là bộ lạc nhỏ liền tan thành mây khói.
Tuy rằng mọi người bởi vì không được đồ sát người thảo nguyên mà có cảm giác không thích, nhưng chuyện tốt như là phàm là nơi đi qua liền trở thành địa bàn của mình thì lại không ai chê. Một số người gấp gáp ngay sau đó liền phái người đi thăm dò quặng mỏ.
Ngay khi ánh mắt mọi người đều bị cuộc hành quân quy mô khổng lồ như vậy hấp dẫn, quân đội Khang Tư trong đại doanh một đêm biến mất hơn nửa. Trong đó có hơn hai vạn thiết kỵ cùng hơn hai vạn bộ binh. Chỉ còn lại mấy vạn bộ binh mới đến không lâu trông coi doanh trại.
Lúc các thế lực của đế quốc biết được Khang Tư phản công đại thảo nguyên, tất cả mọi người đều sững sờ há hốc miệng. Đặc biệt đám thủ lĩnh các thế lực tuy ngoài miệng không nói nhưng âm thầm kinh hãi thực lực Liên minh Thống nhất.
Đương nhiên cũng có không ít người trào phúng Liên minh Thống nhất không biết sống chết, không ngờ dám làm liều xông vào đại thảo nguyên? Chẳng lẽ không sợ bị người thảo nguyên phục kích hay sao?
Tuy nhiên mặc kệ bọn họ tâm tính thế nào đều không kìm nổi bắt đầu chú ý tình huống đại thảo nguyên.
Nếu Liên minh Thống nhất chiến bại, bọn họ phải điều động binh mã xem có thể cắn được miếng thịt nào từ Liên minh Thống nhất hay không. Phải biết rằng hiện tại Liên minh Thống nhất ở trong đế quốc cũng đã tám hành tỉnh, nếu thêm vào lãnh địa bên ngoài đế quốc tuyệt đối là thế lực lớn nhất đế quốc. Không cắn nó một ngụm thật sự là ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng nếu Liên minh Thống nhất lấy được thắng lợi vậy cũng phải triệu tập binh mã.
Đó chỉ là vì phòng ngự. Bởi vì Liên minh Thống nhất nuốt được đại thảo nguyên trực tiếp trở thành thế lực có diện dích lãnh thổ lớn nhất thiên hạ. Thế lực mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không dễ chơi. Chỉ cần mình không muốn đầu hàng vậy trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Mà Khang Tư được nhiều người chú ý đã sớm rời khỏi biên giới đế quốc hơn trăm dặm. Nhìn trên đường sông hơn mười dặm thuyền đạp chân liên miên không ngớt, thì biết nhiều người như vậy của Khang Tư nhưng có thể lặng yên không tiếng động rời đi.
Khang Tư ngắm nhìn hai bên sông, đột nhiên thở dài nói:
- Dân tộc du mục đều làm bạn sông nước mà sống. Hai bên bờ sông trước kia khắp nơi đều là bộ lạc lớn nhỏ nhưng hiện tại lại không nhìn thấy một bóng người.
- Hơn nữa xem bộ đội truyền tới báo cáo, bọn họ tiến vào thảo nguyên đã mấy trăm dặm, một đường đi tới không ngờ chỉ nhìn thấy không được vạn dân thảo nguyên. Bởi vậy cũng biết được, chuyện mật giáo lần này tiết lộ hoàn toàn diệt sạch một dân tộc. Thật sự làm người cảm thán.
Tương Văn lại cười nói:
- Từ đây có thể thấy được chủ thượng không phải là một người đế quốc chân chính. Nếu là người đế quốc, biết được người thảo nguyên hoàn toàn diệt tộc tuyệt đối sẽ mừng như điên ngửa mặt lên trời cười dài mà không có bất kỳ cảm thán nào. Bởi vì người thảo nguyên là kẻ địch ngàn năm của đế quốc!
Khang Tư bất đắc dĩ lắc đầu, bản thân hắn quả thật không có cừu hận đau tận xương tủy với người thảo nguyên cho nên sau khi biết được chuyện người thảo nguyên diệt tộc mới cảm khái không thôi.
Dựa theo loại cừu hận khắc cốt ghi tâm của đế quốc đối với người thảo nguyên, sau khi biết tin tức sẽ vui mừng cũng là rất bình thường.
Tương Văn đột nhiên nhìn ra phía xa, khi nhìn thấy một gã kỵ binh cầm cờ hoa hồng trên bờ chạy tới nơi này không khỏi bẩm báo:
- Chủ thượng! Ba vạn thiết kỵ đã đến địa điểm hẹn trước.
Khang Tư liếc mắt một cái gật đầu nói:
- Để cho bọn họ lên thuyền nghỉ ngơi. Sau đó điều kỵ binh ngồi thuyền tới đây xuống cảnh giới hai bên bờ sông. Còn có, ngựa thồ bộ đội hậu cần cũng xuống đi vài ngày khôi phục lại trạng thái. Ngồi thuyền lâu người ngựa đều cần phải lên bộ hoạt động một chút mới được.
- Dạ!
Tương Văn lập tức nhận lệnh. Chuyện đội tàu Khang Tư thay phiên tạm thời không nói tới.
Hai vạn long kỵ binh Tứ hoàng tử phái ra đang uể oải chậm rãi đi trên thảo nguyên. Ngay từ đầu bọn họ tiến vào đại thảo nguyên thật sự rất hăng hái, hận không thể một ngày một trăm dặm mới ngừng lại. Nhưng liên tục mười mấy ngày đều hành quân, bộ đội khác còn gặp một ít bộ lạc nhỏ đề cao sĩ khí, đám long kỵ binh bọn họ đi lâu như vậy bóng người cũng chưa từng gặp, càng không nói đến bộ lạc.
Thời gian dài như vậy bất biến hành quân, sĩ khí cao đến đâu cũng sẽ bị hạ thấp.
Quan chỉ huy hai vạn long kỵ binh nhìn ra xa, vẫn thấy thảo nguyên mờ mịt không thay đổi, không khỏi thở dài nói:
- Truyền lệnh toàn quân. Hồ nước phía trước mười dặm là địa điểm kết thúc buổi hành quân hôm nay!
- Dạ!
Nghe được mệnh lệnh, long kỵ binh vốn uể oải cuối cùng cũng có chút sĩ khí. Tuy nhiên ai cũng biết là bởi vì buổi hành quân hôm nay kết thúc, mình có thể nghỉ ngơi một hồi.
Nhìn sắc trời còn thực sáng, phó tổng chỉ huy định khuyên can sau khi nghe được tiếng hoan hô cũng liền sửa miệng:
- May mắn đại nhân Khang Tư đã phân bản đồ kỹ lưỡng. Bằng không chúng ta khẳng định đã sớm lạc đường trên đại thảo nguyên. Tin tưởng nếu không có bản đồ phỏng chừng chúng ta sẽ bị chết khát!
- Đúng vậy! Đừng xem đại thảo nguyên khắp nơi cỏ xanh, kỳ thật lại giống như sa mạc. Nếu không đi dọc theo hồ nước cùng sông ngòi, người không hiểu sinh tồn dã ngoại thật sự bị chết khát!
Quan chỉ huy cũng gật đầu nói.
Phó chỉ huy đột nhiên nhíu mày nói:
- Ba vạn thiết kỵ kia của đại nhân Khang Tư đi đâu rồi? Mấy ngày nay đều không có nghe được tiếng vó ngựa hành quân. Theo lý mà nói bọn họ hành quân cách chúng ta không xa lắm, tiếng nện bước nhiều vó ngựa như vậy hẳn là truyền ra thật xa.
Quan chỉ huy lơ đễnh nói:
- Ai biết được! Dù sao quân Liên minh sau khi phát hiện đại thảo nguyên không có mấy người liền tự động dựa theo phân chia thế lực để chia đường hành quân, cũng ước định ai chiếm được chỗ tốt thì về người đó, không cần lấy đến phân chia.
- Nếu theo tình huống như vậy, thiết kỵ Khang Tư mạnh mẽ nhất làm sao còn lê bước chầm chậm với chúng ta. Ta phỏng chừng bọn họ đã trực tiếp nhằm phía Thánh địa người thảo nguyên rồi!
Nghe nói như thế, phó chỉ huy cũng không kìm nổi gật đầu:
- Như thế nếu chúng ta không phải long kỵ binh mà là kỵ binh chân chính khẳng định sẽ cùng thiết kỵ Khang Tư tranh giành vinh dự đánh chiếm Thánh địa người thảo nguyên.
- Hắc! Cho dù chúng ta là kỵ binh chân chính cũng không tranh được vinh dự này. Các thế lực này chính vì vậy mới quyết định chuyên tâm tìm kiếm bộ lạc để kiếm lợi ích thực tế. Vinh dự công chiếm Thánh địa trừ bỏ thiết kỵ Khang Tư không ai có thể cướp được, cũng không ai dám cướp.
Quan chỉ huy cười nói.
- Quả thật như thế. Kỳ thật Liên minh Thống nhất chính là Liên minh mà Khang Tư là chủ đạo. Khác với các Liên minh khác là, tự chủ của thành viên chúng ta trong Liên minh cao hơn mà thôi. Đúng rồi. Hôm nay nghỉ ngơi hẳn là đến phiên ngươi đưa rượu ra.
Phó chỉ huy đột nhiên nhớ tới nói.
- Hắc! Không thiếu phần của ngươi. Tuy nhiên ngươi phải đánh tới mấy món dã vị, như vậy… Ủa! Tiếng động gì vậy?
Lỗ tai tổng chỉ huy đột nhiên giật giật, không kìm được đứng lên lưng ngựa nhìn vềphía trước.
Nhìn động tác tổng chỉ huy, người xung quanh cũng tò mò thò đầu nhìn.
Như là cảm giác được sự khác thường, ngựa vốn đang giãy dụa hí đột nhiên toàn bộ im lặng. Cử động của vật cưỡi khiến cho đám long kỵ binh đang nói chuyện phiếm trong lòng run lên, đều quay đầu nhìn xung quanh.
Mà đúng lúc này, tên quan chỉ huy kia đã ngồi xuống lưng ngựa, rút binh khi vung lên. Sắc mặt hắn xanh mét vẻ mặt kích động gầm rú nói:
- Toàn quân nghênh chiến!
Đối với mệnh lệnh của quan chỉ huy, không ai chần chờ, đều rút binh khí ra. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy một đám kỵ binh giáp đen xuất hiện ở vùng đất bằng phẳng phía trước khoảng một dặm.
Nếu chỉ là khôi giáp màu đen mọi người có lẽ sẽ nhận sai, bởi vì thiết kỵ của Khang Tư cũng là giáp đen. Nhưng thiết kỵ của Khang Tư sau lưng đều có một lá cờ hoa hồng, mắt không mù thì không thể lầm được.
Đám kỵ binh giáp đen phía trước cũng không có cờ xí. Dựa theo lệ thường, không có cờ xử lý coi như kẻ địch, cho nên mặc kệ đám kỵ binh giáp đen này là ai, hiện tại đều là kể địch.
Khác với vẻ mặt xanh mét của quan chỉ huy, vẻ mặt phó chỉ huy cùng đám long kỵ binh đều kích động.
Rốt cuộc gặp được kẻ địch, quân công a. Muốn cướp à, mấy thứ này đầu kẻ địch có thể đổi được, không hưng phấn sao được.
Chỉ là sắc mặt phó chỉ huy cùng long kỵ binh rất nhanh khó coi giống như tổng chỉ huy. Thậm chí còn nhiều người vẻ mặt cầu xin, sợ hãi nghiêm mặt.
Giáp Linh một mình chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, trong đó không thiếu nghe báo cáo cùng mệnh lệnh. Hiện tại hắn so với trước kia linh hoạt hơn rất nhiều, không hề giống như trước chỉ hiểu phục tùng mệnh lệnh.
- Ở nơi nào?
Khang Tư vừa hỏi, Tương Văn lập tức mở bản đồ thảo nguyên ra. Mà sau khi Giáp Linh tìm kiếm trên bản đồ một lúc, liền chỉ vào một nơi:
- Chính là ở đây!
Khang Tư nhướn mày nói:
- Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn?!
Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn có thể nói là một núi tuyết cao nhất, lớn nhất, rộng nhất thiên hạ. Đại thảo nguyên cùng Tuyết quốc, đại lục Hi Nhĩ Đạt đều có dãy núi Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn này. Tuy nhiên dãy núi chính của Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn vẫn là ở Tuyết quốc.
- Cái nhà xưởng kia được xây dựng ở bên dưới chân Tuyết Sơn, gần mảnh đất bình nguyên Nhĩ Lạp Hồ. Mà sào huyệt mật giáo ở ngay trong một sơn động to lớn dưới chân Tuyết Sơn. Sào huyệt mật giáo cùng nhà xưởng căn bản không che giấu, quang minh chính đại đặt ở đó, chỉ cần vừa tiến vào khu vực đó là thấy được. Cũng không biết vì sao nhiều năm như vậy cũng không có người phát hiện.
Giáp Linh nói một hơi.
Khang Tư lắc đầu nói:
- Thánh Lạp Nhĩ Tuyết Sơn là Thánh Sơn của người thảo nguyên. Mà Nhĩ Lạp Hồ kia là mẫu thân hồ của người thảo nguyên, nghe nói cội nguồn của người thảo nguyên chính là ở chỗ này. Theo tôn giáo nguyên thủy của người thảo nguyên được thành lập, nơi đó liền trở thành Thánh Địa. Dựa theo quy củ bình thường, người thảo nguyên cả đời có thể có một cơ hội đến cúng bái cũng được coi là phi thường vinh quang. Một chỗ như vậy người ngoài căn bản đừng hòng tiến vào.
- Nếu là mật vệ khác, tuy rằng cũng có thể ẩn thân nhưng bọn họ lại không thể ẩn núp lâu dài không ăn không uống. Mà ở nơi đó người ngoài chỉ cần lộ mặt thì sẽ đưa tới phiền toái lớn. Cho nên trừ ngươi ra người khác thật sự là không cách nào thám thính tình báo trong Thánh Địa này.
Giáp Linh được Khang Tư khích lệ lập tức đắc ý dào dạt nở nụ cười. Tương Văn xem không vừa mắt lập tức hỏi:
- Binh lực nơi này bố trí thế nào?
- Không có binh lực, thậm chí ngay cả người tuần tra cảnh giới đều không có. Trong nhà xưởng đó toàn bộ đều là thợ thủ công, dân chúng xung quanh đều là người nhà của thợ. Họ cũng chỉ chuyên tâm chăn nuôi nghề nông, không vào nhà xưởng.
Giáp Linh nói.
- Nhà xưởng sản xuất thế nào? Có bao nhiêu thợ thủ công? Nếu chỉ làm thủ công hẳn là không thể sản xuất được sản lượng như vậy.
Khang Tư hỏi.
- Nhà xương cực kỳ rộng lớn. Hơn một vạn thợ thủ công ở trong nhà xưởng cũng thấy rất thưa thớt, nếu chủ thượng nhìn thấy khẳng định sẽ chấn động. Mà quái dị chính là, những thợ thủ công này cũng không sử dụng chùy thép, bọn họ chỉ hý hoáy ở trên một dụng cụ kim loại thật lớn một lúc sẽ làm ra một thanh binh khí giống y hệt nhau. Hơn nữa trong nhà xưởng có một cái lò lửa thật lớn, thuộc hạ nhìn thấy đám thợ thủ công mang khoáng vật đưa vào trong lò lửa này sau đó nước thép sẽ chảy ra. Sau đó dùng đao sắc thật lớn cắt tấm thép này nhỏ lại, rồi tạo thành thương thép, tên thép.
- Ồ! Dù sao dụng cụ này cực kỳ cổ quái, mà lại cực lớn. Nhưng những dụng cụ này lạ có thể chế tạo khí giới quân dụng thật dễ dàng. Giống như mài lưỡi đao, có một loại đá mài tự động xoay tròn, không được bao lâu có thể mài ra một lưỡi đao sắc bén.
Giáp Linh vừa nhớ lại vừa nói.
Khang Tư cùng Tương Văn nghe đến mấy nội dung này, không khỏi ngây ngốc trợn trừng mắt. Nếu không phải biết chắc Giáp Linh không biết nói dối, thực sự nghĩ rằng Giáp Linh nói lung tung.
Cái gì khoáng thạch ném vào lò lửa một lúc liền chảy nước thép, cái gì dụng cụ kim loại nhanh chóng biến thành binh khí, cái gì dụng cụ kim loại thật lớn. Đây đều là những cái gì? Bằng vào tưởng tượng của mình, một số đồ vật hình thù kỳ dị không kìm được xuất hiện trong đầu.
Nghe Giáp Linh nói, hai người cảm thấy được đầy đầu mờ mịt, cũng quyết định không nghe Giáp Linh nói những lời thừa này nữa. Dù sao đến lúc đó mình có thể tận mắt nhìn thấy những công cụ này, vì thế Khang Tư thay đổi đề tài:
- Sào huyệt mật giáo thì sao?
- Một Sơn động thật lớn, cửa cao mười mấy mét rộng mấy chục mét, khung cửa làm bằng thép. Chỉ kỳ quái là không có cánh cửa, giống như là trống rỗng xuất hiện cái cửa.
- Bên trong là một không cao vài trăm mét, rộng gần ngàn mét. Ở trong này mật giáo xây một cái thang lầu thật cao và đào móc vô số động. Bởi vì hang động trải rộng toàn bộ không gian, thuộc hạ chỉ dò xét một bộ phận nhỏ, phát hiện đều là những lỗ nhỏ ở được một người.
Nói đến đây Giáp Linh im miệng không lên tiếng.
- Ồ? Trừ những cái hốc nhỏ này ra không có phát hiện gì khác sao?
Khang Tư có chút nghi hoặc. Mật giáo nếu làm ra một sơn động to lớn không người chế tạo như vậy, chả nhẽ chỉ dùng để ở? Chẳng lẽ bọn họ ở trong hốc nhỏ như vậy để nghiên cứu sao?
Nhưng là nếu nói có nơi Giáp Linh không thể phát hiện bí mật, vậy Khang Tư thật không tin.
Giáp Linh lắc đầu:
- Không có phát hiện gì khác. Tuy nhiên có một khoảng đất trống ở trung ương động rất cổ quái, không ngờ được làm bằng một khối thép rất rộng. Bên dưới chắc là cũng có dấu bí mật, nhưng ẩn nấp nhiều ngày như vậy cũng không thấy sàn nhà có động tĩnh, cho nên bỏ qua.
Lời nói này của Giáp Linh khiến sắc mặt Khang Tư và Tương Văn đều trầm trọng. Bởi vì dựa theo lời Giáp Linh nói, sào huyệt mật giáo này giống như chỉ cổ quái một chút thôi. Bất kỳ nơi nghiên cứu, thậm chí cất giữ tư liệu cũng không có. Chẳng lẽ sào huyệt này thành lập để làm căn cứ địa cho năm tông phái bên ngoài, cho nên sào huyệt chỉ là một cái xác không?
Khả năng này không lớn. Nếu sào huyệt là xác không, vậy toàn bộ người thảo nguyên vì sao lại trở nên điên cuồng?
Ài! Chuyện cổ quái này xem ra chỉ có lúc đến sào huyệt mật giáo mới có thể kết luận. Hiện tại chính là nghĩ xem thế nào tấn công sào huyệt mật giáo này.
Giáp Linh cũng biết ý đồ Khang Tư cho nên khi ánh mắt Khang Tư chuyển hướng lên bản đồ, hắn vẽ một đường quanh co khúc khuỷu trên bản đồ:
- Chủ thượng! Lúc thuộc hạ quay về đã dựa theo ngài phân phó tìm ra đường hành quân cho binh lính. Thuộc hạ cũng không quen thuộc đại thảo nguyên cho nên liền trực tiếp tìm một đường sông đi xuống hạ du trên Nhĩ Lạp Hồ. Theo con đường sông này, ở mấy nơi phân nhánh lựa chọn hướng này. Trừ bỏ mấy nơi đường sông bị cây cối che phủ ra, các nơi khác đều thẳng một đường, không có vật cản.
Giáp Linh vừa nói vừa chỉ trỏ trên bản đồ.
- Con sông này hoàn toàn có thể nối thẳng đến Lạp Nhĩ Hồ?
Khang Tư cực kỳ vui mừng ghé vào bản đồ. Nếu có thể vận tải đường thủy, vậy chẳng những bộ đội của mình có thể phát động đột kích, càng miễn đi vất vả bôn ba ngàn dặm. Đồng thời áp lực hậu cần tiếp tế thoáng một cái rút nhỏ mấy chục lần.
Ai cũng biết dùng thuyền vận chuyển vật tư chẳng những chở được nhiều hơn nặng hơn, mà hao tổn lại ít. Bởi vì nếu đi đường bộ, chỉ riêng hao tổn cho ngựa của đội hậu cần cũng đủ tiếp tế cho toàn quân mấy lần.
Không nên kinh ngạc số lượng lớn như vậy. Bởi vì từ đây đến Lạp Nhĩ Hồ, đó là con đường mấy ngàn dặm. Chiến mã chạy đi ít nhất phải hơn một tháng. Đợi cho đến đó, đội quân mỏi mệt này tùy tiện đến một đám ác ma liền có thể giải quyết sạch ở đó.
- Đường sông này nơi nhỏ hẹp nhất là bao nhiêu? Có bao nhiêu nơi rộng dưới mười mét?
Khang Tư không nhìn Giáp Linh gật đầu không thôi, trực tiếp hỏi.
- Cả con đường này, nơi hẹp nhất ở đây chỉ có ba mét, hơn nữa có một nơi khúc quanh dài khoảng hơn trăm mét nước chảy rất nhanh. Nơi này, nơi này rộng khoảng năm, sáu mứt chiều dài chừng hai ba trăm mét. Trừ mấy nơi này ra thì những nơi khác tuyệt đối rộng hơn mười mét.
Giáp Linh ở trên bản đồ vừa chỉ vào mấy nơi vừa nói.
- Hai bên sông nơi này là đá hay bùn đất?
Khang Tư hỏi lại.
- Ở nơi hẹp nhất đó ta từng bị dòng nước đánh bay lên bờ, hai bên là đá. Tuy nhiên đó là loại đá màu hồng có vẻ mềm, mà nơi khác đều là bùn đất.
Giáp Linh nhớ lại nói.
Khang Tư điểm điểm vào ba vị trí này trên bản đồ, thì thào nói:
- Nơi hẹp nhất này cách chúng ta khoảng hơn trăm dặm, xe ngựa chạy khoảng mười ngày tới nơi. Mà hai nơi kia thì hơn ngàn dặm, ít nhất phải một tháng.
Khang Tư đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Tương Văn. Điều động ba vạn người ở đại doanh đóng ngoài thành, sau đó đi mua một số công cụ phá núi đào đá trang bị cho ba vạn ngườinày. Chuẩn bị lương thực đủ cho bọn họ ăn trong ba tháng, cùng với xe ngựa có thể chuyên chở cho bọn họ. Vật tư không đủ có thể dùng danh nghĩa Liên minh mua của người buôn. Cuối cùng là điều động ba trăm mật vệ cùng nội vệ theo quân hành động.
Tương Văn đương nhiên biết đây là chuẩn bị làm gì, sau khi truyền lệnh xuống, nhắc nhở Khang Tư:
- Chủ thượng! Ba vạn người này gióng trống khua chiêng xâm nhập đại thảo nguyên đào móc đường sông khẳng định sẽ khiến cho người thảo nguyên chú ý. Đám mật giáo sau khi nhận được tin tức khẳng định sẽ chú ý tới vấn đề đường sông.
Khang Tư biết đây là Tương Văn ám chỉ rút dây động rừng, không khỏi cười:
- Trước tiên phái ba vạn thiết kỵ hành động, làm cho bọn họ hoành hành trong phạm vi ngàn dặm quanh ba con đường sông này. Khiến cho bọn họ làm ra thanh thế chúng ta phản công thảo nguyên.
- Ba vạn thiết kỵ có quá ít hay không? Có cần triệu tập nội vệ không ạh?
Tương Văn có chút lo lắng quyết định của chủ thượng. Nghĩ lại cũng đúng, hoành hành trong phạm vi ngàn dặm đại thảo nguyên, ba vạn người tương đương với hạt tiêu trên bề mặt, ít ỏi đến đáng thương!
- Không cần lo lắng. Đại thảo nguyên chết trận nhiều tráng đinh như vậy, còn lại đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em không đáng nhắc tới. Hơn nữa Tứ hoàng tử không phải thống nhất cùng chúng ta phản công đại thảo nguyên hay sao? Đây chính là lúc cần long kỵ binh của hắn xuất động. Hơn nữa hậu cần cũng có Tứ hoàng tử gánh bớt cho chúng ta.
Khang Tư nở nụ cười.
- Nhưng đến lúc đó chúng ta chỉ mang hai vạn thiết kỵ cùng hai vạn bộ binh đi tấn công sào huyệt mật giáo sao? Hơn nữa đường sông này đối với chúng ta mà nói đều là ngược dòng, thuyền làm cách nào chạy?
Tương Văn vẫn lo lắng vạn phần.
- Thuyền chỉ có thể dùng loại thuyền đường sông rộng bảy, tám mét đạp mái chèo ở trong. Mà ba vạn thiết kỵ xuất phát đầu tiên kia, có thể hội họp khi chúng ta đào móc đến nơi gần nhất, chỉ cần thuyền nhiều một chút là được.
- Thuyền sông đạp mái chèo ở trong? Chính là cái loại du thuyền chơi đùa trên hồ nước? Ây da! Làm sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!
Tương Văn buồn bực vỗ đầu. Nói đến thuyền chỉ nghĩ đến lựa chọn trong thuyền Hải quân, hoàn toàn quên các loại thuyền sông lại càng nhiều. Hơn nữa một số ít thuyền vận tải trong đường sông đều là dựa vào ngược dòng nước mà đi. Cho nên ngược dòng tấn công căn bản không coi là nan đề!
Nếu Khang Tư đã có quyết định, vậy hành động lập tức triển khai. Đầu tiên một nhóm người phân tán đi ở trong khu vực Liên minh bí mật mua dụng cụ đào móc cùng xe ngựa. Cuối cùng mới bắt đầu chuyển dần dần ra đại doanh ngoài thành như kiến chuyển nhà vậy.
Tương Văn trừ việc phái người đi mua sắm những công cụ này ra còn ngầm chiêu mộ rất nhiều thợ mộc thợ chủ công chuyên nghiệp. Sau đó cũng ngầm đưa đến đại doanh.
Vào lúc đang làm công tác chuẩn bị, Khang Tư đã có lời mời tới Tứ hoàng tử.
Giờ phút này bởi vì việc đấu giá đất đai chẳng những gia tăng dân cư hơn nữa tài nguyên cuồn cuộn mà đến khiến cho Tứ hoàng tử trở nên tài đại khí thô. Hắn không nói hai lời vung tay mang hai vạn long kỵ binh cùng với đội hậu cần mang vật tư đủ cho mười vạn bộ đội tác chiến nửa năm giao cho Khang Tư chỉ huy.
Mà ngoài hai vạn long kỵ binh này ra, Khang Tư còn bị bức phải nhận một đội kỵ binh do năm, sáu ngàn con cháu, tôi tớ quyền quý tạo nên.
Sở dĩ Tứ hoàng tử hào phóng cùng với đám quyền quý Tây Nam nhiệt tình như vậy là bởi vị bọn họ thấy được chỗ tốt của đấu giá đất đai. Hiện tại Khang Tư chuẩn bị đi tấn công đại thảo nguyên, bằng vào năng lực cùng sự hiểu biết về đại thảo nguyên của Khang Tư không chừng toàn bộ đại thảo nguyên đều rơi vào tay hắn. Nếu như vậy bọn họ đương nhiên phải dựa vào hiệp ước đồng minh để kiếm lợi.
Bởi vì hạn chế của minh quy (quy định Liên minh) không nói rõ khác nhau giữa đánh và không đánh, chỉ có phân biệt giữa tham dự và không tham dự. Nhưng mà quyền lực lời nói khi phân chia chiến lợi phẩm lại cách biệt một trời một vực.
Lúc đến Khang Tư chuẩn bị đưa ra chút lợi ích cho Tứ hoàng tử, hiện tại lại thêm quyền quý Tây Nam, mặc dù có chút không vừa lòng nhưng không sao cả. Chỉ không nghĩ là bọn họ lại gióng trống khua chiêng, khắp thiên hạ đều biết Khang Tư chuẩn bị tấn công đại thảo nguyên càng không nói đến trong Liên minh.
Trước kia Khang Tư tỏ vẻ muốn ủng hộ Tứ hoàng tử chống lại người thảo nguyên, mọi người tuy miệng tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng đều cho rằng Khang Tư quá mức kiêu căng tự phụ. Thực sự nghĩ rằng có chút binh lính có thể tiêu diệt người thảo nguyên được lịch sử gọi là kẻ tử địch ngàn năm của đế quốc hay sao?
Lúc ấy đế quốc là nước lớn nhất thiên hạ, vô số lần phát binh chinh phạt đại thảo nguyên đều thảm bại mà về, Khang Tư ngươi tổ chức một Liên minh rời rạc mang theo đám chúng ta đi tìm chết sao? Nằm mơ đi!
Nếu không phải là Khang Tư ngươi binh hùng tướng mạnh. Hơn nữa đổ máu bán mạng cũng không phải là con nhà chúng ta, mà chỉ là đám dân đen vậy lão tử ngay cả ngoài miệng cũng không đồng ý.
Tuy nhiên sau đó Liên minh lại chiếm hai tỉnh, chia cắt chiến lợi phẩm cùng với đấu giá đất đai kiếm được rất nhiều ích lợi khiến cho đám quyền quý trong Liên minh bởi vấn đề ích lợi mà có phần nghiêng về Khang Tư. Nhưng bọn họ thủy chung không đứng hoàn toàn về phía Khang Tư, ngược lại vì vấn đề mật về mà ngầm có ý phản.
Đương nhiên cũng vì vấn đề mật vệ mà khiến cho những người có ý phản chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, ngay cả thân tín trực hệ cũng không dám lộ một tia.
Sau đó Tứ hoàng tử gia nhập Liên minh, mọi người liên thủ tác quái khiến cho Khang Tư mang theo quân đội trực hệ của hắn đi hỗ trợ. Lúc đó mọi người đều thắc thỏm không yên, rất sợ Khang Tư vứt bỏ minh quy tự lên làm vua. Nhưng sau khi thấy Khang Tư ngoan ngoãn nghe lệnh phục tùng quyết nghị của mọi người, đó thật sự là giống như ăn thuốc kích thích vậy.
Nếu Khang Tư nguyện ý tuân thủ quy tắc, như vậy đám người đối với quy tắc thành tinh bọn mình lại sợ hãi chơi thủ đoạn với Khang Tư sao?
Mà đến sau này, ý sợ hãi của mọi người đối với Khang Tư đã giảm nhanh chóng. Một số tên còn thậm chí mật mọc lông chạy tới trêu ghẹo hai người vợ của Khang Tư, bị hộ vệ đuổi đi còn đắc ý dào dạt cười to, càng khiến cho một đám người vây xem.
Chỉ là những tên trêu ghẹo này trong một đêm cả nhà chó gà không tha, người vây xem thì không rõ tại sao mất một cái tai làm cho quyền quý Liên minh sợ đến mức im tiếng.
Những người còn lại cũng hiểu được. Chỉ cần có mật vệ, cho dù Khang Tư thất bại trong tranh đấu chính trị, nhưng hắn cũng vẫn là vua.
Đám quyền quý bị dạy dỗ đành phải đặt mục tiêu lên phương diện cướp đoạt ích lợi, cũng không dám trêu chọc Khang Tư nữa.
Đương nhiên, di chứng để lại sau chuyện này là một số phu nhân quyền quý đến bái kiến phu nhân Khang Tư, khiến cho Ngả Lệ Ti đành phải tiếp nhận trách nhiêm để cho Y Ti Na có thể chuyên tâm nghiên cứu thuốc trẻ mãi không già.
Đây cũng khiến cho phu nhân quyền quý Liên minh biến thành hai đội. Một đội giống như Ngả Lệ Ti thích bàn luận chính trị, đi ra ngoài du ngoạn là dương quang đoàn thể. Một đội giống như Y Ti Na thích đọc sách, im lặng là ánh trăng đoàn thể. Mà thu nạp quyền quý phu nhân cũng chẳng khác nào thu nạp quyền quý vào nội trạch.
Ngươi có kiêu ngạo độc bá thế nào, nội trạch cũng có thể ảnh hưởng đến một chút lối suy nghĩ cùng quyết định.
Tuy rằng Liên minh quyền quý quyết định không trêu chọc Khang Tư ở hội nghị, nhưng thủy chung vẫn mang ý đối địch với Khang Tư. Nhiều nhất chỉ là phân biệt ý đối địch nhiều ít mà thôi.
Chương 6 (257): Minh tu sạn đạo (P2)
Khi bọn họ nghe thấy thuộc hạ Tây Nam của Khang Tư kính dâng mười vạn tinh nhuệ, mỗi người vẻ mặt cực khó coi.
Bởi vì bọn họ biết các thế lực đều phải cống hiến một đội quân cho Liên minh, hơn nữa còn phải phụ trách hậu cần và nhân viên bổ sung cho đội quân này. Thoạt nhìn giống như đội quân này ngoài mặt liên minh đều sở hữu, nhưng quyền sở hữu chân chính nắm trong tay thế lực cống hiến. Dù sao binh sĩ đều là dân bản xứ.
Kỳ thật người đầu óc bình thường liền biết là không có chuyện như vậy.
Tiếp tế là thống nhất thu, thống nhất phát, dùng danh nghĩa Liên minh nhưng người phát là thuộc hạ Khang Tư. Hơn nữa đội quân các thế lực cống hiến sau đó trộn lẫn biên chế lại, phái ra thuộc hạ của Khang Tư làm sĩ quan cơ sở. Sau vài lần chiến đấu, ngươi nói đội quân này còn là đội quân y nguyên lúc trước tới sao?
Đội quân như vậy thực sự mà nói ngay cả Liên minh cũng không phải, mà chính là bộ đội tư nhân của Khang Tư.
Tuy rằng biết rõ Khang Tư mượn danh nghĩa Liên minh biến quân Liên minh thành quân Khang Tư. Nhưng Khang Tư làm quá khéo, cho tới bây giờ hắn không trực tiếp phân phối quân Liên minh này. Hơn nữa việc thao luyện hắn cũng chuyên chú quân Khang Tư của hắn. Tất cả mọi chuyện quân Liên minh đều từ sĩ quan bầu từ hội nghị xử lý. Đây thật sự làm cho người ta nói không nên lời.
Đám sĩ quan cao cấp này trên danh nghĩa là bộ đội chủ quan, nhưng chả tác dụng gì. Binh lính bên dưới chỉ có hai, ba phần là cùng quê quán, tất cả tiểu sĩ quan cơ sở đều là thuộc hạ Khang Tư. Nếu mệnh lệnh của ngươi phù hợp với ý đồ vậy đội quân này sai khiến rất dễ. Nhưng nếu ngược lại, hắc hắc, động cũng không được!
Đây cũng là vì sao sau khi bọn họ nghe được Khang Tư lại có hơn mười vạn tinh nhuệ, sắc mặt thoạt nhìn rất khó coi!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cho dù không có mật vệ uy hiếp, đám bọn họ cho dù liên hợp lại cũng không làm gì được Khang Tư.
Cũng bởi vậy cho nên vào lúc quân Liên minh tác chiến với quân thảo nguyên, đám quyền quý Liên minh mới có thể âm thầm cầu nguyện quân Liên minh bị diệt toàn bộ.
Tuy nhiên kết quả hiển nhiên không theo nguyện vọng của bọn họ. Quân Liên minh thoải mái trợ giúp quân thảo nguyên vây quân Tây Nam nhiều ngày. Sau đó lại không sợ ôn dịch, nhanh chóng thu phục ba tỉnh Tây Nam khiến cho đất đai Tây Nam đế quốc khôi phục toàn bộ.
Tuy rằng đám quyền quý vạn phần kinh ngạc kết quả như vậy, đồng thời cũng đều khó hiểu. Nhưng đến lúc này tâm thần bọn họ cũng không để ý về chuyện đó.
Đám bọn họ trong lòng mắng Khang Tư gặp vận may, miệng lại hô điện hạ Khang Tư vạn tuế, quân Liên minh vạn tuế, thống nhất. Miệng hô Liên minh vạn tuế, động tác nhanh nhẹn vác bao tải đầy tiền tài xông như bay vào Tây Nam, bắt đầu tham dự bữa tiệc thịnh soạn chia cắt chiến lợi phẩm Tây Nam.
Đến lúc này, hình tượng Khang Tư bách chiến bách thắng đã xâm nhập trong lòng mọi người Liên minh. Danh hiệu Chiến Thần tự nhiên không tranh luận rơi lên người Khang Tư.
Bởi vì minh quy phải đem chiến lợi phẩm trở thành tiền lãi chiến tranh cùng với phúc lợi, khiến cho danh hiệu Chiến Thần của Khang Tư càng thêm một tầng hào quang màu vàng, cũng đủ khiến cho người nhìn vào hai mắt biến thành giống như kim tệ.
Cho nên sau khi tin tức Khang Tư chuẩn bị thảo phạt quân thảo nguyên nhưng bởi vì binh lực không đủ phải tiếp nhận Tây Nam xuất binh ủng hộ được truyền ra, tốc độ truyền đi nhanh như gió từ Tây Nam tới Tuyết quốc. Tất cả những người nghe được tin tức này đều chuẩn bị xoa tay phân chia đại thảo nguyên.
Thành viên trong Liên minh đều điều binh khiển tướng chuẩn bị học Tứ hoàng tử đi cướp đoạt chiến. Đám con cháu người hầu quyền quý càng không cần phải nói, xuất phát còn sớm hơn bộ đội tiếp viện.
Các loại đội buôn lại vội vàng đánh xe ngựa mang tiền đi về phía Tây nam. Bất luận là nịnh bợ Khang Tư hay là thu mua chiến lợi phẩm vậy đều là chuyện kiếm tiền yên ổn, người đi buôn si mê tiền tài làm sao có thể bỏ qua.
Khang Tư liên tiếp nhận được thông báo đội quân nào đó xuất phát đến tiếp viện, bất đắc dĩ thở dài.
Quên đi, dù sao bọn họ cũng chỉ là vai phụ để che mắt, cứ để bọn họ đi thôi.
Người càng nhiều, mật giáo lại càng cho rằng mình muốn một lần nuốt sạch đại thảo nguyên. Như vậy càng không phát hiện rõ mục đích chân chính của mình là đánh lén sào huyệt của bọn họ.
Chỉ là thời gian xuất binh lại phải kéo lại. Nhưng như vậy cũng không sai, có thể khiến cho mình chuẩn bị càng thêm ổn thỏa.
Ngay khi Khang Tư đồng ý về việc tăng binh, Tương Văn cầm một phần tài liệu đi vào hô:
- Chủ thượng! Quý tộc đóng giữ ở Tuyết quốc liên hợp phát thỉnh cầu đến!
- Tất cả quý tộc ở đóng giữ?
Khang Tư sau khi hỏi xong nhìn thấy Tương Văn gật đầu không khỏi có chút trì độn.
Hắn không rõ chuyện gì khiến cho tất cả quý tộc đồng tâm hợp lực phát thỉnh cầu đến. Đây không phải là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, bằng không thì chính là cầu viện.
Nhìn bộ dạng Khang Tư, Tương Văn có vẻ bất đắc dĩ nói:
- Chủ thượng! Bọn họ thỉnh cầu ngài cho phép bọn họ thống nhất Tuyết quốc!
- Thống nhất Tuyết quốc!
Khang Tư định nói cái gì lại ngừng. Tuyết quốc mới thống nhất được một nửa. Rõ ràng có thể thống nhất được toàn bộ Tuyết quốc mà bởi vì mình không hứng thú với mọi việc Tuyết quốc mà bỏ qua. Mình có lẽ là một người không có trách nhiệm rồi!
Nghĩ như vậy, Khang Tư cười khổ lắc đầu, sau đó gật gật đầu nói:
- Có thể. Đồng ý cho bọn họ tự lên kế hoạch tấn công, nhưng công huân nhận định phải được hội nghị quý tộc tán thành. Phân chia lãnh địa phải bẩm báo với ta, có lãnh địa ta ban phát mới hợp lý.
- Dạ. Chủ thượng! Nghe nói rất nhiều quý tộc Tuyết quốc suy tính chuẩn bị di chuyến đến đế quốc định cư. Bởi vì bọn họ cảm thấy được cách ngày xa quá, thời điểm phân chia tiền lãi chiến tranh bởi vì quãng đường quá xa mà mất nhiều chức quan béo bở. Phỏng chừng đây là nguyên nhân bọn họ nhằm mục tiêu vào một mảnh đất bờ bên kia.
Khang Tư gật gật đầu:
- Ta biết rồi, về sau sẽ chú ý. Tuy nhiên thống nhất Tuyết quốc cũng tốt, chờ chúng ta đánh được đại thảo nguyên, khắp lãnh địa liền nối nối thành một mảnh.
Theo quân tiếp viện Liên minh Thống nhất dần dần đến đông đủ, chiến tranh chinh phạt đại thảo nguyên cũng sắp bùng nổ.
Đợi đến một ngày trời đẹp, Khang Tư ra lệnh một tiếng. Đầu tiên là bảy tám vạn kỵ binh ầm ầm xông vào đại thảo nguyên, tiếp sau chính là số lượng càng nhiều bộ binh, bộ đội hậu cần ngồi xe ngựa chở khổng lồ chia làm mấy mũi tiến vào thảo nguyên. Cuối cùng chính là đám người đi buôn to gan lớn mật sát theo sau.
Đối với việc Khang Tư không tự mình dẫn bộ đội xuất chinh, không mấy ai để ý. Người ta đường đường là đại thủ lĩnh Liên minh Thống nhất, mà lại còn là đại thủ lĩnh công huân vô dụng, cần gì phải đi tranh với người.
Đồng thời ai cũng không chú ý tới đội quân đào vét sông của Khang Tư đã sớm tiến vào đại thảo nguyên, phỏng chừng đã sớm bắt đầu làm việc.
Mà Khang Tư tiễn bước bộ đội, bắt đầu điều toàn bộ mấy vạn lính ở đại doanh ngoài thành tới sau đó bắt đầu xây dựng thêm đại doanh.
Xem như là chuẩn bị xây dựng doanh trại lâm thờinày thành doanh trại vĩnh cửu thật lớn.
Chỉ riêng doanh trại này không ngờ đều bao phủ cả lên con đường sông vào nơi đóng quân, thì biết được doanh trại này khổng lồ thế nào. Mà số lượng vật liệu công cụ chế tạo gỗ kinh người không ngừng đưa vào doanh trại.
Ngày lại ngày qua đi, bộ đội xuất chinh thảo nguyên truyền báo cáo lại vẫn đang hành quân. Bọn họ không ngờ không gặp được mấy bộ lạc người thảo nguyên. Cho dù gặp cũng đều là những bộ lạc nhỏ già yếu bệnh tàn, cũng không cần phải đánh, trực tiếp xông đến là bộ lạc nhỏ liền tan thành mây khói.
Tuy rằng mọi người bởi vì không được đồ sát người thảo nguyên mà có cảm giác không thích, nhưng chuyện tốt như là phàm là nơi đi qua liền trở thành địa bàn của mình thì lại không ai chê. Một số người gấp gáp ngay sau đó liền phái người đi thăm dò quặng mỏ.
Ngay khi ánh mắt mọi người đều bị cuộc hành quân quy mô khổng lồ như vậy hấp dẫn, quân đội Khang Tư trong đại doanh một đêm biến mất hơn nửa. Trong đó có hơn hai vạn thiết kỵ cùng hơn hai vạn bộ binh. Chỉ còn lại mấy vạn bộ binh mới đến không lâu trông coi doanh trại.
Lúc các thế lực của đế quốc biết được Khang Tư phản công đại thảo nguyên, tất cả mọi người đều sững sờ há hốc miệng. Đặc biệt đám thủ lĩnh các thế lực tuy ngoài miệng không nói nhưng âm thầm kinh hãi thực lực Liên minh Thống nhất.
Đương nhiên cũng có không ít người trào phúng Liên minh Thống nhất không biết sống chết, không ngờ dám làm liều xông vào đại thảo nguyên? Chẳng lẽ không sợ bị người thảo nguyên phục kích hay sao?
Tuy nhiên mặc kệ bọn họ tâm tính thế nào đều không kìm nổi bắt đầu chú ý tình huống đại thảo nguyên.
Nếu Liên minh Thống nhất chiến bại, bọn họ phải điều động binh mã xem có thể cắn được miếng thịt nào từ Liên minh Thống nhất hay không. Phải biết rằng hiện tại Liên minh Thống nhất ở trong đế quốc cũng đã tám hành tỉnh, nếu thêm vào lãnh địa bên ngoài đế quốc tuyệt đối là thế lực lớn nhất đế quốc. Không cắn nó một ngụm thật sự là ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng nếu Liên minh Thống nhất lấy được thắng lợi vậy cũng phải triệu tập binh mã.
Đó chỉ là vì phòng ngự. Bởi vì Liên minh Thống nhất nuốt được đại thảo nguyên trực tiếp trở thành thế lực có diện dích lãnh thổ lớn nhất thiên hạ. Thế lực mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không dễ chơi. Chỉ cần mình không muốn đầu hàng vậy trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Mà Khang Tư được nhiều người chú ý đã sớm rời khỏi biên giới đế quốc hơn trăm dặm. Nhìn trên đường sông hơn mười dặm thuyền đạp chân liên miên không ngớt, thì biết nhiều người như vậy của Khang Tư nhưng có thể lặng yên không tiếng động rời đi.
Khang Tư ngắm nhìn hai bên sông, đột nhiên thở dài nói:
- Dân tộc du mục đều làm bạn sông nước mà sống. Hai bên bờ sông trước kia khắp nơi đều là bộ lạc lớn nhỏ nhưng hiện tại lại không nhìn thấy một bóng người.
- Hơn nữa xem bộ đội truyền tới báo cáo, bọn họ tiến vào thảo nguyên đã mấy trăm dặm, một đường đi tới không ngờ chỉ nhìn thấy không được vạn dân thảo nguyên. Bởi vậy cũng biết được, chuyện mật giáo lần này tiết lộ hoàn toàn diệt sạch một dân tộc. Thật sự làm người cảm thán.
Tương Văn lại cười nói:
- Từ đây có thể thấy được chủ thượng không phải là một người đế quốc chân chính. Nếu là người đế quốc, biết được người thảo nguyên hoàn toàn diệt tộc tuyệt đối sẽ mừng như điên ngửa mặt lên trời cười dài mà không có bất kỳ cảm thán nào. Bởi vì người thảo nguyên là kẻ địch ngàn năm của đế quốc!
Khang Tư bất đắc dĩ lắc đầu, bản thân hắn quả thật không có cừu hận đau tận xương tủy với người thảo nguyên cho nên sau khi biết được chuyện người thảo nguyên diệt tộc mới cảm khái không thôi.
Dựa theo loại cừu hận khắc cốt ghi tâm của đế quốc đối với người thảo nguyên, sau khi biết tin tức sẽ vui mừng cũng là rất bình thường.
Tương Văn đột nhiên nhìn ra phía xa, khi nhìn thấy một gã kỵ binh cầm cờ hoa hồng trên bờ chạy tới nơi này không khỏi bẩm báo:
- Chủ thượng! Ba vạn thiết kỵ đã đến địa điểm hẹn trước.
Khang Tư liếc mắt một cái gật đầu nói:
- Để cho bọn họ lên thuyền nghỉ ngơi. Sau đó điều kỵ binh ngồi thuyền tới đây xuống cảnh giới hai bên bờ sông. Còn có, ngựa thồ bộ đội hậu cần cũng xuống đi vài ngày khôi phục lại trạng thái. Ngồi thuyền lâu người ngựa đều cần phải lên bộ hoạt động một chút mới được.
- Dạ!
Tương Văn lập tức nhận lệnh. Chuyện đội tàu Khang Tư thay phiên tạm thời không nói tới.
Hai vạn long kỵ binh Tứ hoàng tử phái ra đang uể oải chậm rãi đi trên thảo nguyên. Ngay từ đầu bọn họ tiến vào đại thảo nguyên thật sự rất hăng hái, hận không thể một ngày một trăm dặm mới ngừng lại. Nhưng liên tục mười mấy ngày đều hành quân, bộ đội khác còn gặp một ít bộ lạc nhỏ đề cao sĩ khí, đám long kỵ binh bọn họ đi lâu như vậy bóng người cũng chưa từng gặp, càng không nói đến bộ lạc.
Thời gian dài như vậy bất biến hành quân, sĩ khí cao đến đâu cũng sẽ bị hạ thấp.
Quan chỉ huy hai vạn long kỵ binh nhìn ra xa, vẫn thấy thảo nguyên mờ mịt không thay đổi, không khỏi thở dài nói:
- Truyền lệnh toàn quân. Hồ nước phía trước mười dặm là địa điểm kết thúc buổi hành quân hôm nay!
- Dạ!
Nghe được mệnh lệnh, long kỵ binh vốn uể oải cuối cùng cũng có chút sĩ khí. Tuy nhiên ai cũng biết là bởi vì buổi hành quân hôm nay kết thúc, mình có thể nghỉ ngơi một hồi.
Nhìn sắc trời còn thực sáng, phó tổng chỉ huy định khuyên can sau khi nghe được tiếng hoan hô cũng liền sửa miệng:
- May mắn đại nhân Khang Tư đã phân bản đồ kỹ lưỡng. Bằng không chúng ta khẳng định đã sớm lạc đường trên đại thảo nguyên. Tin tưởng nếu không có bản đồ phỏng chừng chúng ta sẽ bị chết khát!
- Đúng vậy! Đừng xem đại thảo nguyên khắp nơi cỏ xanh, kỳ thật lại giống như sa mạc. Nếu không đi dọc theo hồ nước cùng sông ngòi, người không hiểu sinh tồn dã ngoại thật sự bị chết khát!
Quan chỉ huy cũng gật đầu nói.
Phó chỉ huy đột nhiên nhíu mày nói:
- Ba vạn thiết kỵ kia của đại nhân Khang Tư đi đâu rồi? Mấy ngày nay đều không có nghe được tiếng vó ngựa hành quân. Theo lý mà nói bọn họ hành quân cách chúng ta không xa lắm, tiếng nện bước nhiều vó ngựa như vậy hẳn là truyền ra thật xa.
Quan chỉ huy lơ đễnh nói:
- Ai biết được! Dù sao quân Liên minh sau khi phát hiện đại thảo nguyên không có mấy người liền tự động dựa theo phân chia thế lực để chia đường hành quân, cũng ước định ai chiếm được chỗ tốt thì về người đó, không cần lấy đến phân chia.
- Nếu theo tình huống như vậy, thiết kỵ Khang Tư mạnh mẽ nhất làm sao còn lê bước chầm chậm với chúng ta. Ta phỏng chừng bọn họ đã trực tiếp nhằm phía Thánh địa người thảo nguyên rồi!
Nghe nói như thế, phó chỉ huy cũng không kìm nổi gật đầu:
- Như thế nếu chúng ta không phải long kỵ binh mà là kỵ binh chân chính khẳng định sẽ cùng thiết kỵ Khang Tư tranh giành vinh dự đánh chiếm Thánh địa người thảo nguyên.
- Hắc! Cho dù chúng ta là kỵ binh chân chính cũng không tranh được vinh dự này. Các thế lực này chính vì vậy mới quyết định chuyên tâm tìm kiếm bộ lạc để kiếm lợi ích thực tế. Vinh dự công chiếm Thánh địa trừ bỏ thiết kỵ Khang Tư không ai có thể cướp được, cũng không ai dám cướp.
Quan chỉ huy cười nói.
- Quả thật như thế. Kỳ thật Liên minh Thống nhất chính là Liên minh mà Khang Tư là chủ đạo. Khác với các Liên minh khác là, tự chủ của thành viên chúng ta trong Liên minh cao hơn mà thôi. Đúng rồi. Hôm nay nghỉ ngơi hẳn là đến phiên ngươi đưa rượu ra.
Phó chỉ huy đột nhiên nhớ tới nói.
- Hắc! Không thiếu phần của ngươi. Tuy nhiên ngươi phải đánh tới mấy món dã vị, như vậy… Ủa! Tiếng động gì vậy?
Lỗ tai tổng chỉ huy đột nhiên giật giật, không kìm được đứng lên lưng ngựa nhìn vềphía trước.
Nhìn động tác tổng chỉ huy, người xung quanh cũng tò mò thò đầu nhìn.
Như là cảm giác được sự khác thường, ngựa vốn đang giãy dụa hí đột nhiên toàn bộ im lặng. Cử động của vật cưỡi khiến cho đám long kỵ binh đang nói chuyện phiếm trong lòng run lên, đều quay đầu nhìn xung quanh.
Mà đúng lúc này, tên quan chỉ huy kia đã ngồi xuống lưng ngựa, rút binh khi vung lên. Sắc mặt hắn xanh mét vẻ mặt kích động gầm rú nói:
- Toàn quân nghênh chiến!
Đối với mệnh lệnh của quan chỉ huy, không ai chần chờ, đều rút binh khí ra. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy một đám kỵ binh giáp đen xuất hiện ở vùng đất bằng phẳng phía trước khoảng một dặm.
Nếu chỉ là khôi giáp màu đen mọi người có lẽ sẽ nhận sai, bởi vì thiết kỵ của Khang Tư cũng là giáp đen. Nhưng thiết kỵ của Khang Tư sau lưng đều có một lá cờ hoa hồng, mắt không mù thì không thể lầm được.
Đám kỵ binh giáp đen phía trước cũng không có cờ xí. Dựa theo lệ thường, không có cờ xử lý coi như kẻ địch, cho nên mặc kệ đám kỵ binh giáp đen này là ai, hiện tại đều là kể địch.
Khác với vẻ mặt xanh mét của quan chỉ huy, vẻ mặt phó chỉ huy cùng đám long kỵ binh đều kích động.
Rốt cuộc gặp được kẻ địch, quân công a. Muốn cướp à, mấy thứ này đầu kẻ địch có thể đổi được, không hưng phấn sao được.
Chỉ là sắc mặt phó chỉ huy cùng long kỵ binh rất nhanh khó coi giống như tổng chỉ huy. Thậm chí còn nhiều người vẻ mặt cầu xin, sợ hãi nghiêm mặt.
Danh sách chương