Đám người Khang Tư dừng ở ven một cánh đồng tuyết, nhìn về phía vùng đồng bằng trống trải không có bất kỳ vật gì có thể ẩn núp.
Giáp Nhất giới thiệu với Khang Tư:
- Chủ thượng! Đây là vòng đai canh gác tiền tuyến của Tuyết Lang bang.
- Khó trách có lời đồn không ai có thể đánh lén Tuyết Lang bang. Có cánh đồng tuyết này làm cảnh giới, ngăn cản, chỉ cần bố trí ở phía đầu núi kia một trạm gác thì có thể canh gác một khu rộng rãi như vậy.
Khang Tư gật gật đầu cảm thán nói.
Hiện tại làm thế nào đi qua vòng đai cảnh giới này mới là chuyện quan trọng nhất. Tuy là lúc đầu Khang Tư gióng trống khua chiêng nhưng tới gần cũng ẩn giấu hành tung.
Nếu hắn vẫn cứ nghênh ngang như thế đi đến gần Tuyết Lang bang, nơi này là sào huyệt của Tuyết Lang bang nếu thật sự khoa trương như vậy thì thật sự chết thế nào cũng không biết.
- Chủ thượng! Để thuộc hạ đến điều tra nhé?
Giáp Nhất xin đi mở đường.
Khang Tư thở dài:
- Về sau để Giáp Nhị chuyên môn bồi dưỡng vài trinh sát cho vệ đội. Hiện tại trước tiên ngươi mang theo vài người thông minh đi thăm dò.
Giáp Nhất chần chờ một chút, vốn nghĩ mình đi nhanh về nhanh không nghĩ tới phải dẫn theo vài gánh nặng. Nhưng nhớ tới bản thân đường đường là một vệ đội trưởng không ngờ phải tự thân đi làm trinh sát, vậy thật đúng là chuyện bất đắc dĩ.
Mà muốn dẫn theo vài tên thuộc hạ, phỏng chừng là chủ thượng muốn mình bắt đầu bồi dưỡng người, miễn cho chuyện gì đều phải vệ đội trưởng đi làm. Nghĩ như vậy, Giáp Nhất lập tức tìm đến ba người thông minh nhất trong toàn đội, sửa sáng trang bị một chút rồi xuất phát.
Khang Tư nhìn thấy đám thuộc hạ toàn thân trắng như tuyết nhanh chóng tiến vào cánh đồng tuyết, hơn nữa càng ngày càng đi xa chỉ chớp mắt liền biến mất trong cánh đồng tuyết, ánh mắt hắn không khỏi lóe sáng. Tuy biết rằng quần áo màu trắng ở trong tuyết có thể ẩn núp rất tốt nhưng lại chưa từng nghĩ kỹ đến vấn đề này.
Nếu ở trong rừng rậm thay quần áo màu xanh cũng có thể có hiệu quả như vậy thì sao?
Tuy nhiên toàn quân trang bị thì có vẻ không cần thiết, chỉ cần theo các dạng địa hình đặc biệt may các loại quần áo màu sắc tương ứng cho đội trinh sát là được. Như vậy lúc đi trinh sát có thể giảm bớt tỷ lệ bị người phát hiện.
- Cẩn thận một chút, không nên để lại bất kỳ dấu vết nào, như vậy rất có khả năng bị người phát hiện. Đi trên đất tuyết, dùng mũi bàn thân đâm vào trong tuyết, lúc rút ra nghiêng nghiêng về phía trước như vậy có thể mang theo tuyết đọng phủ kín lỗ của chân, nếu có gió mang theo tuyết có thể che được dấu vết.
Giáp Nhất vừa truyền lại tri thức của mình cho ba tên thuộc hạ, vừa phân tâm quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Ba tên thuộc hạ đương nhiên biết vệ đội trưởng của mình mang đi làm nhiệm vụ, hơn nữa đích thân dạy là một việc khó được đến mức nào cho nên tất cả đều hết sức chăm chú học tập.
Dưới tình huống Giáp Nhất vừa đi vừa dạy, bốn người rất nhanh đi được nửa quãng đường.
Tuy nhiên lúc này đột nhiên Giáp Nhất kêu bọn họ ngừng lại, tiếp theo không chờ bọn họ phản ứng lại cứ vậy biến mất khiến cho ba tên thuộc hạ đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo hai mắt đỏ bừng vẻ mặt kích động. Bọn họ nghĩ, bản thân mình khẳng định có thể học được kỹ năng như vậy.
Giáp Nhất nhanh chóng vượt qua cánh đồng tuyết, lúc đi lên sườn núi quay đầu nhìn về phía cánh đồng tuyết ở xa xa. Bằng vào ánh mắt lợi hại của hắn cũng không thể nhìn thấy ba tên thuộc hạ kia, không khỏi vừa lòng sờ sờ lên quần áo màu trắng trên người.
Vị trí trạm gác Tuyết Lang bang đã sớm được Giáp Linh miêu tả cho nên Giáp Nhất không có ngừng lại trực tiếp chạy tới nơi canh gác. Đây là một trạm canh gác giấu trong một huyệt động ở trên sườn núi, bên trong hai binh lính ăn mặc như gấu chó câu được câu không nói chuyện phiếm, thi thoảng lại nhìn về phía cánh đồng tuyết ở xa xa.
Giáp Nhất thật dễ dàng đánh hôn mê hai tên lính này, sau đó cẩn thận kiểm tra phát hiện không có gì bất ổn mới cứu tỉnh hai người.
Dưới thủ đoạn tra hỏi của mật vệ, gần như không ai có thể giấu được bí mật, Giáp Nhất biết được vị trí canh gác xung quanh giống với Giáp Linh dò thám. Hơn nữa thời gian đổi gác cũng không có gì khác mình đã biết, Giáp Nhất rất thoải mái bóp gãy cổ hai tên lính không may mắn.
Vào lúc Giáp Nhất liên tục diệt mấy trạm gác đối diện với cánh đồng tuyết, đang định rút đi đột nhiên rút ra binh khí. Tuy nhiên hắn rất nhanh thở ra nói với Giáp Linh đột nhiên toát ra trước mặt:
- Tuyết Lang bang không có biến hóa gì chứ?
- Trước đây không lâu bên ngoài chạy đến một xe trượt tuyết, tiếp theo Tuyết Lang bang liền có hành động, các trạm gác đều tăng gấp đôi số người, hơn nữa đều có mang theo thanh la đồng.
Giáp Linh lấy giọng hỏi gì đáp nấy nói.
- Không kỳ quái. Lúc trước chúng ta gióng trống khua chiêng xuất binh như thế, Tuyết Lang bang không biết tình huống của chúng ta mới ngược lại làm người kinh ngạc. Những người đến gia tăng trạm gác đâu?
Giáp Linh nháy mắt mấy cái có chút đắc ý nói:
- Đến bên này đều bị ta giết giấu vào trong tuyết, người khác khẳng định không phát hiện được.
Giáp Linh tuy đầu óc có chút chậm chạp nhưng vạn phần đắc ý sau khi giết kẻ địch còn có thể vùi lấp đi. Đây chính là hành vi phản xạ sau khi hắn được bọn Giáp Nhất đốc xúc vài lần mới hình thành được.
Giáp Nhất đối với hành vi có vẻ khoe khoang của Giáp Linh có vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng hắn lười nói nhiều, nói thẳng luôn:
- Vậy ngươi ở lại nơi này, chờ lát nữa có ba tên thuộc hạ của ta đến, mặc quần áo giống ta thì không nên giết chết bọn họ. Ta đi thông báo cho chủ thượng!
- Yên tâm, giao cho ta.
Giáp Linh vỗ ngực “phanh phanh” cam đoan.
Giáp Nhất lại dặn dò một chút, tuy rằng không muốn dong dài như vậy nhưng ai kêu Giáp Linh này nếu không có mệnh lệnh chính xác thì sẽ làm ẩu. Ngộ nhỡ không nói rõ ràng vừa thấy người ngoài lại tưởng quân địch, nhất thời không thu tay kịp giết chết ba mầm non của mình kia thì làm sao bây giờ?
Chờ sau khi Giáp Linh lại một lần nữa vỗ ngực, Giáp Nhất nhanh chóng thông báo cho ba tên thuộc hạ đi trạm gác tìm kiếm Giáp Linh, rồi sau đó hắn thông báo cho Khang Tư có thể xuất phát.
Trong mấy tòa nhà chính trong thung lũng Tuyết Lang bang, mấy người đàn ông bưu hãn ngồi ngay ngắn. Ngồi trên là một người đàn ông cường tráng tuổi trẻ đang vuốt chòm râu thô cứng ở cằm, nhíu mày nói:
- Các vị anh em nói thử xem, tên Khang Tư đến tấn công chúng ta là chuyện thế nào?
Một người đàn ông thô lỗ lập tức nhảy dựng lên hô:
- Bang chủ! Quản cái nguyên nhân chó má gì, trực tiếp bắt tên Khang Tư kia tới giết chết không phải tốt hay sao? Cũng không phải là chưa giết quý tộc, một Huân tước nhỏ bé đáng giá chúng ta suy tính vậy sao?
Lời nói của hắn lập tức đưa tới một số tên ý nghĩ đơn giản đồng ý nói hùa theo.
Mà một tên ngồi bên cạnh có vẻ nhã nhặn lắc đầu nói:
- Không phải chuyện đơn giản như vậy. Nhìn con đường Khang Tư hành quân, đó là trực tiếp hướng tới thung lũng này của chúng ta. Điều này nói lên cái gì? Nói lên đối phương biết rõ hang ổ của chúng ta!
- Hơn nữa Khang Tư này là dựa vào quân công mà trở thành quý tộc, hắn không phải không biết năng lực Tuyết Lang bang chúng ta. Như vậy hắn dựa vào cái gì mà dám can đảm nói ngông cuồng tiêu diệt chúng ta? Chỉ bằng ngàn người kia của hắn sao? Nói ra chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không tin?
- Ách! Ta không hiểu điều này, bang chủ nói cái gì thì là cái đó!
Tên thô kệch kia bị nhiều vấn đề như vậy làm cho ngây ngốc, bĩu môi bỏ một câu rồi ngồi xuống không lên tiếng.
Đối với bộ dạng này của thuộc hạ, Bang chủ ngồi ở vị trí đầu lĩnh đã thành thói quen nên cũng không thèm để ý, hắn nói với người đàn ông nhã nhặn kia:
- Ý của ngươi là nói Khang Tư còn có chuẩn bị phía sau? Hay là nói chúng ta bị người bán đứng?
- Bị bán thì khả năng không lớn, dù sao chúng ta cũng là một phần lực lượng rất trọng yếu, mặt trên sẽ không dễ dàng vứt bỏ chúng ta như thế.
- Nguyên bản ta muốn mượn tên của chúng ta kiếm khoản tiền thưởng kếch xù kia, nhưng sau lại truyền tới tin tức Khang Tư này cùng mặt trên cũng không có quan hệ gì bằng không cũng sẽ không yêu cầu chúng ta tiêu diệt Khang Tư này. Cho nên ta mới kỳ quái Khang Tư này rốt cuộc ỷ vào cái gì muốn tiêu diệt chúng tay đây?
Người đàn ông nhã nhặn nhíu mày.
Tên thô kệch kia nhìn thấy mọi người hăng hái bàn luận Khang Tư dựa vào cái gì, hắn không kiên nhẫn nhảy dựng lên hô:
- Hắc hắc! Ta nói các ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì? Ta nói, Khang Tư kia chỉ là kẻ không biết trời cao đất rộng, lại bị tiền thưởng kếch xù kia che mờ tầm mắt, cho nên mới có ngàn người liền nghĩ thành Thống soái mấy vạn quân đội, hưng phấn đến đây tiêu diệt chúng ta.
- Bởi vậy chúng ta cũng không cần phải bàn luận nhiều như vậy. Cái loại không tự biết mình này trực tiếp giết là rảnh nợ!
Lời này vừa nói tất cả mọi người đều yên lặng.
Người đàn ông nhã nhặn thấy Bang chủ nhìn mình, hắn trầm tư một chút sau có chút ngượng ngùng nói:
- Bang chủ! Quả thật có khả năng này, bởi vì một tên Huân tước nho nhỏ không được cấp trên tán thành, thật sự là không có khả năng có chuẩn bị ngầm mạnh mẽ phía sau.
Bang chủ vỗ vào tay vịn:
- Được! Nếu như vậy sau khi tiêu diệt quân Khang Tư đến xâm phạm chúng ta, rồi phái người đến lãnh địa Khang Tư giết chó gà không tha. Khiến cho người đời hiểu được trêu chọc Tuyết Lang bang chúng ta có kết cục gì!
Người đàn ông thô kệch lập tức nhảy dựng lên:
- Ha ha! Bang chủ. Tuyết Lang bang chúng ta nên như vậy, ta lập tức đi triệu tập người!
Người đàn ông nói xong không đợi Bang chủ ra lệnh đã muốn đi ra ngoài.
Mà Bang chủ bất đắc dĩ lắc đầu một hồi, há mồm chuẩn bị kêu người đàn ông thô kệch ngừng lại thì đột nhiên nhìn thấy đầu của hắn cứ thế quỷ dị rơi xuống.
Quân Khang Tư đi tới dưới sườn núi, nhìn xem địa hình thấy xe trượt tuyết đã không thể sự dụng. Khang Tư ra lệnh toàn quân xuống xe trượt tuyết chuẩn bị chiến đấu trên bộ. Tuy nhiên Khang Tư quan sát bốn phía một chút, thêm vào một mệnh lệnh:
- Để lại một đội trăm người, dùng hai mươi xe trượt tuyết tuần tra bốn phía, bắt sống quân địch chạy trốn đồng thời cũng đề phòng bốn phía.
Một đội trăm người tự nhận là xui xẻo điều khiển xe vòng qua vòng lại trên cánh đồng tuyết, hy vọng sau khi bắt đầu chiến đấu có thể gặp một ít cá lọt lưới. Đồng thời bọn họ cũng rất hâm mộ nhìn những đồng bạn trang bị đầy đủ, thong thả bò lên đỉnh núi.
Những người này đối mặt với quân địch, nguy hiểm tuy lớn nhưng lập công huân cũng cao. Nếu không phải Khang Tư nói rõ chấp hành mệnh lệnh một cách hoàn mỹ được tính một công, chỉ sợ bọn họ đã sớm uể oải mất tinh thần rồi.
Giáp Linh cùng Giáp Nhất lặng yên không tiếng động giải quyết những trạm gác bên đường, khiến cho ngàn người của Khang Tư đi thẳng tới đỉnh sườn núi, tới lúc nhìn xuống thung lũng cũng không bị quân địch phát hiện.
Khang Tư chỉ vào đống nhà chính trong thung lũng hỏi Giáp Linh:
- Đó là nơi thủ lĩnh của Tuyết Lang bang phải không?
Giáp Linh gật gật đầu nói:
- Bọn họ triệu tập đầu mục đều ở đó.
- Rất tốt. Ngươi lẻn vào giết chết những đầu mục này. Thế nào, làm được không?
Khang Tư hỏi.
Giáp Linh chẳng những không có vỗ ngực mà lại hơi ngây người hỏi:
- Có cần đoạt của cải tin tức, che giấu thi thể không ạ?
Nhìn cử động Giáp Linh lúc này và lúc trước không hỏi gì trực tiếp chấp hành mệnh lệnh khác hẳn nhau, Khang Tư không khỏi lắc đầu. Hắn thật không biết Giáp Nhất cùng Giáp Nhị giáo dục có khiến đầu Giáp Linh càng thêm hỗn loạn hay không, nhưng hắn vẫn nói:
- Tạm thời không cần xử lý việc này, chuyên tâm giết thủ lĩnh đối phương. Sau khi hoàn thành giết chết sĩ quan các cấp, nhưng sau khi chúng ta gọi đầu hàng thì ngừng nhiệm vụ!
Khang Tư không có suy nghĩ tới việc bắt sống đầu mục Tuyết Lang bang.
Một là đã biết có người sau lưng cầm cự Tuyết Lang bang, để lại người sống đối với ai cũng không có lợi.
Hai là Tuyết Lang bang khẳng định có dự trữ, đầu mục toàn bộ diệt rồi thiêu hủy hết sổ sách. Vậy thật sự không ai có thể biết mình kiếm được ở Tuyết Lang bang bao nhiêu.
Ba là diệt toàn bộ đầu mục, Tuyết Lang bang cũng hoàn toàn mất đi cơ hội thua keo này bày keo khác, hoàn toàn có thể miễn đi mối lo về sau.
Bởi vì những lý do này nên tuyệt đối không thể để lại người sống.
Nhìn Giáp Linh biến mất, Khang Tư xoay người nói với Giáp Nhất:
- Ngươi mang ba đội trăm người khống chế lối vào thung lũng. Mục tiêu lần này của chúng ta là chuẩn bị một lưới bắt hết Tuyết Lang bang.
- Dạ!
Giáp Nhất triệu tập ba đội trăm người nhanh chóng rời đi, Khang Tư cùng Giáp Nhất đều không có coi Tuyết Lang bang là cái gì to tát, Tuyết Lang bang người đông thế mạnh thì sao?
Sau khi tiêu diệt đầu mục, người có nhiều thế nào cũng chỉ là đám ô hợp, mặc cho đám người có tổ chức như quân ta giết chóc mà thôi.
Nhìn đầu người đàn ông thô kệch cứ thế quỷ dị rơi xuống, tất cả mọi người Tuyết Lang bang ở đây đều ngây ngẩn cả người. Không đợi bọn họ phản ứng lại, đầu người đàn ông nhã nhặn kia cũng vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc rơi xuống, tất cả người ngồi bên cạnh đều bị phun đầy máu lên người.
- A! Chuyện gì xảy ra?
Những đầu mục Tuyết Lang bang này đều kinh hoảng đứng lên, rút binh khí quát to lên.
Mà tên Bang chủ kia một bên quát to: “Có thích khách!” một bên từ chỗ ngồi nhanh chóng nhảy lên lùi về phía sau, hộ vệ bên cạnh cũng lập tức bao quanh hắn yểm hộ lùi về sau.
Tuy nhiên đối mặt với Giáp Linh xuất quỷ nhập thần, những hộ vệ này giống như không có, đầu bọn họ liên tiếp rơi xuống mặt đất, tiếp theo đầu Bang chủ cũng giữ nguyên vẻ không thể tin tưởng rơi xuống đất.
Đám đầu mục kêu thảm thiết lại thêm cảnh tượng đầu không ngừng rơi xuống khiến tất cả những người còn sót lại đều kinh hãi hô loạn. Mà một ít người tâm thần không vững chắc lại gào thét điên cuồng, điên cuồng vung binh khí lung tung mặc kệ có gây thương tích đến người khác hay không.
Tuy nhiên bất kể đám đầu mục này biểu hiện thế nào đều không tránh được bộ dáng như hồ lô thành thục rơi xuống, đầu đều rời khỏi cổ.
Nghe được đám đầu mục liên tiếp kêu lên thảm thiết không ngừng, hộ vệ ngoài cửa nhanh chóng tiến vào. Nhưng bọn họ đối mặt là Giáp Linh căn bản không sợ đao thương, đồng thời lại xuất quỷ nhập thần, tác dụng duy nhất là khiến cho đầu của mình làm bạn với đám đầu mục rơi xuống đất.
Ngay từ đầu hộ vệ ngoài cửa không sợ chết xông vào đại sảnh, tuy nhiên những người này toàn bộ để lại đầu, tiếp theo bang chúng Tuyết Lang bang biết được tin tức, vì nịnh bợ thủ trưởng và biểu hiện chính mình mà ùa lên. Đáng tiếc bọn họ đối mặt là Giáp Linh không biết mệt mỏi, toàn bộ người tiến vào đại sảnh đều rơi đầu.
Theo Giáp Linh chém giết, mặt đất đại sảnh rộng rãi bày la liệt đầu và xác chết, bởi vì máu tươi phun rất nhiều hơn nữa mặt đất đều là đá tảng, tốc độ thấm vào rất chậm khiến cho toàn bộ đại sảnh đều chìm trong máu.
Sau đó đầu rơi xuống giống như rơi xuống nước vậy, chỉ có thể bắn tung tóe một ít máu lên cao. Mà tới cuối cùng đầu rơi xuống chỉ có thể quay quay trên xác chết bởi vì xác chết mất đầu đã phủ kín mặt đất.
Tới tình độ này tất cả bang chúng Tuyết Lang bang có thể nhìn thấy tình hình trong đại sảnh đều bị dọa vỡ mật. Hơn nữa bọn họ đều vạn phần rõ ràng, thủ lĩnh của mình đã bị chết đến không thể chết được nữa. Bọn họ không có người kiềm chế lập tức xoay người bỏ chạy.
Từ bên ngoài nhìn lại chỉ thấy bang chúng Tuyết Lang bang nối liền không dứt từ bốn phương tám hướng xông tới, sau đó liền giống như đụng vào đá tảng, nhanh chóng trào ra từ trung tâm.
Trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, đám bang chúng Tuyết Lang bang nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này kêu lên sợ hãi. Tiếng hỏi của những người không biết, những thanh âm hỗn loạn xen vào nhau khiến cho toàn bộ thung lũng ồn ào không chịu nổi, ngay cả thung lũng phát ra tiếng cảnh báo cũng không ai chú ý tới.
Trạm gác bên kia cửa thung lũng tuy rằng nhìn thấy giữa thung lũng sinh ra rối loạn nhưng bởi vì nghiêm lệnh nên cũng không có ai để ý tới. Dù sao vấn đề lớn nhất cũng chỉ là đám đầu mục nội chiến mà thôi, thủ vệ như mình căn bản không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, đầu tiên mười mấy tên lính cung ở những vọng gác nhìn xa bên cạnh đều hét thảm một tiếng, trúng tên rơi xuống. Tiếp theo nhìn thấy trên tuyết phía xa xa đột nhiên xuất hiện mấy trăm người võ trang mặc quần áo màu trắng.
Nhìn thấy một tên sĩ quan Tuyết Lang bang cuống quít gõ thanh la đồng cảnh báo, vừa mới gõ hai cái đầu liền rơi xuống, đám người canh gác mới phát hiện bên cạnh không ngờ xuất hiện một tên cũng mặc quần áo trắng đang giết hại đồng bạn mình.
Đám bang chúng Tuyết Lang bang một bên đuổi giết kẻ địch xuất quỷ nhập thần này một bên liều mạng la to hy vọng người trong thung lũng phái người trợ giúp. Đáng tiếc đều vô dụng.
Chờ khi phát hiện quân mình còn không có xuất hiện, quân địch đã tới ngay trước mắt, căn bản không phải bọn họ có thể chống cự.
Những binh lính phòng vệ đã mất đi sĩ quan, không biết ai hô lên một câu:
- Nhanh chạy!
Bang chúng Tuyết Lang bang “ầm” một tiếng toàn bộ chạy như điên vào trong thung lũng.
Mà Giáp Nhất thì lập tức kéo đám thuộc hạ chuẩn bị đuổi theo lại, nhanh chóng chiếm lĩnh trạm kiểm soát, hơn nữa nhanh chóng tiến hành bố trí phòng ngự, bắt đầu phòng ngự trong thung lũng đánh trả.
Ngay lúc Giáp Nhất bắt đầu hành động, Khang Tư trên đỉnh sườn núi nhìn thấy vùng đất trung tâm Tuyết Lang bang bắt đầu hỗn loạn. Hắn rút binh khí vung lên:
- Tất cả mọi người lấy năm người một tổ hành động, không được lạc đội. Toàn thể tiến công!
Khang Tư nói xong liền mang theo ba binh lính tinh nhuệ xe Thống soái xông xuống dưới.
Những binh lính vệ đội vốn đối với chuyện tấn công Tuyết Lang bang có chút chần chờ, sau khi nhìn thấy tình hình hoàn toàn thận lợi theo ý đồ của lĩnh chủ, hơn nữa xem bộ dáng quân địch náo động khẳng định là xuất hiện việc hệ trọng. Hơn nữa lĩnh chủ tự mình ra trận giết địch, binh lính vệ đội lập tức hô lên, đi theo Ngũ trưởng anh dũng lao xuống triền núi.
Đám bang chúng Tuyết Lang bang đã bị cảnh tượng máu me trong đại sảnh làm cho lòng run sợ, sau khi nhìn thấy phía trên thung lũng không ngờ xuất hiện nhiều quân địch màu trắng như vậy tất cả đều luống cuống tinh thần.
Có những người giống như ruồi bọ chạy tán loạn xung quanh, có người cầm binh khí xông lên đánh trả. Đương nhiên không tránh được có người lén lút trốn đi hoặc bắt đầu trộm cướp tiền tài bảo vật trong kho.
Mà nguyên nhân chính bởi vì không có đầu mục chỉ huy, đám bang chúng Tuyết Lang bang số lượng gấp mấy lần quân Khang Tư lập tức trở nên rối loạn, từ xa nhìn lại tựa hồ như ổ gà bị người đập nát, toàn bộ đàn gà ầm ỹ, khiến người rất bất đắc dĩ.
So với Tuyết Lang bang, quân Khang Tư đương nhiên ước gì quân địch có thể càng loạn càng tốt, như vậy mới có thể thoải mái thu hoạch công huân.
Quân Khang Tư vốn có điểm không yên, sau khi gặt hái mấy mạng người, lá gan bọn họ cũng lớn lên, bắt đầu hưng phấn đuổi giết bang chúng Tuyết Lang bang đã mất đi chủ kiến.
Đương nhiên, tất cả điều này đều bởi vì Giáp Linh thoải mái giết những tên sĩ quan nhỏ của Tuyết Lang bang dám đứng ra kêu gọi người.
Sau một hồi giết chóc như lang, hổ hoàn toàn đánh cho bang chúng Tuyết Lang bang sợ hãi. Hơn nữa trạm kiểm soát ở lối ra đã bị ba trăm tên lính chặt chẽ phòng ngự, đám bang chúng Tuyết Lang bang cùng đường ít nhiều xuất hiện cảnh tượng chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách.
Nhận thấy điểm này, Khang Tư nhân cơ hội truyền lệnh bắt đầu chiêu hàng. Vì thế, khẩu hiệu “Đầu hàng khỏi chết” lập tức vang vọng bên trong thung lũng.
Đám bang chúng Tuyết Lang bang vốn đã không còn gì để mất nghe nói như thế lại thấy quân Khang Tư đã không đuổi giết nữa, không khỏi thở ra quỳ rạp trên mặt đất đầu hàng.
Đám giặc cướp khôgn có chủ kiến này sau khi gặp được đả kích mạnh mẽ như vậy, biểu hiện ra không khác gì lính mới.
Tiếp theo Khang Tư trực tiếp hạ lệnh thuộc hạ lấy biên chế trăm người một đội bắt đầu khống chế các khu vực trong thung lũng, sau đó bắt đầu kiểm soát tù binh.
Đám binh lính võ trang toàn bộ trói chặt lại, nhân viên hậu cần thì giam giữ. Về phần phụ nữ và trẻ em, người già thì có thể hoạt động trong phạm vi hạn chế.
Đội trăm người tuần tra ở trên cánh đồng tuyết, cực kỳ may mắn bắt được hơn trăm bang chúng Tuyết Lang bang chạy ra khỏi thung lũng làm tù binh. Phần công huânnày khiến cho bọn họ tinh thần phấn chấn tiếp tục tuần tra.
Sau khi phân biệt tù binh, bắt đầu làm cho nhân viên hậu cần phụ trách nấu cơm, thành viên vệ đội lưu lại một ít trông coi tù binh, những người khác bắt đầu thu dọn chiến trường, cứu trị thương binh, tìm kiếm quân ta chế trận. Về phần quân địch chết trận, chôn xác chết, đầu dùng vôi gói kỹ lưỡng.
Sau một phen bận rộn mọi chuyện đều giải quyết xong.
Sau khi ăn cơm xong, thành viên vệ đội cũng không nghỉ ngơi bắt đầu kiểm kê tồn kho. Chuyện này phải mất rất nhiều thời gian, thẳng đến ngày hôm sau mới có kết quả công tác thống kê.
Giáp Nhất bẩm báo:
- Chủ thượng! Lần này đọa được năm trăm xe trượt tuyết quân dụng, ba mươi xe ngựa, ba trăm bốn mươi con tuyết mã. Đao thương tiêu chuẩn hoàn hảo mỗi loại hai ngàn bộ, khiên sắt năm trăm cái, cung mạnh ba trăm, cung nỏ một trăm. Nguyên bộ gần một ngàn bộ, hơn ba vạn mũi tên.
- Hơn ba vạn cuộn tấm da lông bình thường, da lông thượng hạng hơn một trăm tấm, vải gai hơn một vạn cuộn, vải lụa hơn ba trăm cuộn. Ba vạn thạch tiểu mạch, sáu vạn thạch khoai tây, cỏ khô tám mươi khối. Hơn bốn vạn bảy ngàn kim tệ, hơn tám ngàn đồ cổ.
Khang Tư hiển nhiên bị thu hoạch như vậy làm cho trợn mắt há mồm.
Thứ khác không nói, Tuyết Lang bang này tung hoành lâu như vậy cướp được nhiều thứ cũng không kỳ quái. Tuy nhiên vũ khí lại đủ để trang bị một đội quân tiêu chuẩn năm nghìn người, mấy thứ này không thể cướp tới được. Không có quyền quý lớn cầm cự căn bản không thể kiếm được nhiều vũ khí như vậy.
Từ điểm này có thể xác định được, đặc biệt là Giáp Nhất báo từng có người chạy tới thông báo cho Tuyết Lang bang tình hình quân Khang Tư. Chỉ là đáng tiếc người đưa tin đã bị giết chết trong lúc hỗn loạn, hơn nữa tìm khắp toàn thung lũng đều không có tìm được văn kiện của người đứng phía sau Tuyết Lang bang.
Tuy nhiên Khang Tư đối với chuyện này cũng không để ý, bắt được người mang tin cũng sẽ giết chết, lục được thư cũng sẽ đốt cháy. Đây là vì tránh cho người bắt được sơ hở của đối phương mà bạo phát trước. Bạo phát trước cũng chả có gì, chỉ sợ người phía sau tập trung chú ý lên trên người mình.
Mình tiêu diệt Tuyết Lang bang chỉ vì khoản tiền thưởng kếch xù kia mà thôi, chẳng muốn gánh vác mối thù không rõ kia làm gì.
Nghĩ như vậy Khang Tư một mặt khiến Giáp Nhất chất tất cả vật tư lên xe, một mặt hỏi thiệt hại lần này.
Giáp Nhất lập tức trả lời:
- Chủ thượng! Lần này quân ta chết và bị thương ba trăm bảy mươi người. Trong đó một trăm hai mươi người chết trận.
Lần này quân Khang Tư bị thương, chết một phần ba, tuyệt đối là cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng nhìn tỷ lệ nhân số hai bên, hơn nữa quân địch toàn bộ là giặc cướp bí mật, hoặc phải nói là binh lính bí mật. Cho dù bọn họ mất đi sĩ quan hơn nữa bị hỗn loạn, nhưng đây cũng không thể thoải mái giải quyết, thật sự mà nói bên mình vẫn được lợi rất nhiều.
Khang Tư có thể tin tưởng, nếu đánh chính diện với Tuyết Lang bang, hoặc là đầu mục cao cấp không chết, đây tuyệt đối là một hồi chiến đấu gian khổ. Thậm chí toàn quân bị diệt cũng không phải chuyện không có khả năng.
- Ừ! Lần này công huân của người chết tăng gấp đôi. Đúng rồi! Giáp Linh!
Giáp Nhất giới thiệu với Khang Tư:
- Chủ thượng! Đây là vòng đai canh gác tiền tuyến của Tuyết Lang bang.
- Khó trách có lời đồn không ai có thể đánh lén Tuyết Lang bang. Có cánh đồng tuyết này làm cảnh giới, ngăn cản, chỉ cần bố trí ở phía đầu núi kia một trạm gác thì có thể canh gác một khu rộng rãi như vậy.
Khang Tư gật gật đầu cảm thán nói.
Hiện tại làm thế nào đi qua vòng đai cảnh giới này mới là chuyện quan trọng nhất. Tuy là lúc đầu Khang Tư gióng trống khua chiêng nhưng tới gần cũng ẩn giấu hành tung.
Nếu hắn vẫn cứ nghênh ngang như thế đi đến gần Tuyết Lang bang, nơi này là sào huyệt của Tuyết Lang bang nếu thật sự khoa trương như vậy thì thật sự chết thế nào cũng không biết.
- Chủ thượng! Để thuộc hạ đến điều tra nhé?
Giáp Nhất xin đi mở đường.
Khang Tư thở dài:
- Về sau để Giáp Nhị chuyên môn bồi dưỡng vài trinh sát cho vệ đội. Hiện tại trước tiên ngươi mang theo vài người thông minh đi thăm dò.
Giáp Nhất chần chờ một chút, vốn nghĩ mình đi nhanh về nhanh không nghĩ tới phải dẫn theo vài gánh nặng. Nhưng nhớ tới bản thân đường đường là một vệ đội trưởng không ngờ phải tự thân đi làm trinh sát, vậy thật đúng là chuyện bất đắc dĩ.
Mà muốn dẫn theo vài tên thuộc hạ, phỏng chừng là chủ thượng muốn mình bắt đầu bồi dưỡng người, miễn cho chuyện gì đều phải vệ đội trưởng đi làm. Nghĩ như vậy, Giáp Nhất lập tức tìm đến ba người thông minh nhất trong toàn đội, sửa sáng trang bị một chút rồi xuất phát.
Khang Tư nhìn thấy đám thuộc hạ toàn thân trắng như tuyết nhanh chóng tiến vào cánh đồng tuyết, hơn nữa càng ngày càng đi xa chỉ chớp mắt liền biến mất trong cánh đồng tuyết, ánh mắt hắn không khỏi lóe sáng. Tuy biết rằng quần áo màu trắng ở trong tuyết có thể ẩn núp rất tốt nhưng lại chưa từng nghĩ kỹ đến vấn đề này.
Nếu ở trong rừng rậm thay quần áo màu xanh cũng có thể có hiệu quả như vậy thì sao?
Tuy nhiên toàn quân trang bị thì có vẻ không cần thiết, chỉ cần theo các dạng địa hình đặc biệt may các loại quần áo màu sắc tương ứng cho đội trinh sát là được. Như vậy lúc đi trinh sát có thể giảm bớt tỷ lệ bị người phát hiện.
- Cẩn thận một chút, không nên để lại bất kỳ dấu vết nào, như vậy rất có khả năng bị người phát hiện. Đi trên đất tuyết, dùng mũi bàn thân đâm vào trong tuyết, lúc rút ra nghiêng nghiêng về phía trước như vậy có thể mang theo tuyết đọng phủ kín lỗ của chân, nếu có gió mang theo tuyết có thể che được dấu vết.
Giáp Nhất vừa truyền lại tri thức của mình cho ba tên thuộc hạ, vừa phân tâm quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Ba tên thuộc hạ đương nhiên biết vệ đội trưởng của mình mang đi làm nhiệm vụ, hơn nữa đích thân dạy là một việc khó được đến mức nào cho nên tất cả đều hết sức chăm chú học tập.
Dưới tình huống Giáp Nhất vừa đi vừa dạy, bốn người rất nhanh đi được nửa quãng đường.
Tuy nhiên lúc này đột nhiên Giáp Nhất kêu bọn họ ngừng lại, tiếp theo không chờ bọn họ phản ứng lại cứ vậy biến mất khiến cho ba tên thuộc hạ đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo hai mắt đỏ bừng vẻ mặt kích động. Bọn họ nghĩ, bản thân mình khẳng định có thể học được kỹ năng như vậy.
Giáp Nhất nhanh chóng vượt qua cánh đồng tuyết, lúc đi lên sườn núi quay đầu nhìn về phía cánh đồng tuyết ở xa xa. Bằng vào ánh mắt lợi hại của hắn cũng không thể nhìn thấy ba tên thuộc hạ kia, không khỏi vừa lòng sờ sờ lên quần áo màu trắng trên người.
Vị trí trạm gác Tuyết Lang bang đã sớm được Giáp Linh miêu tả cho nên Giáp Nhất không có ngừng lại trực tiếp chạy tới nơi canh gác. Đây là một trạm canh gác giấu trong một huyệt động ở trên sườn núi, bên trong hai binh lính ăn mặc như gấu chó câu được câu không nói chuyện phiếm, thi thoảng lại nhìn về phía cánh đồng tuyết ở xa xa.
Giáp Nhất thật dễ dàng đánh hôn mê hai tên lính này, sau đó cẩn thận kiểm tra phát hiện không có gì bất ổn mới cứu tỉnh hai người.
Dưới thủ đoạn tra hỏi của mật vệ, gần như không ai có thể giấu được bí mật, Giáp Nhất biết được vị trí canh gác xung quanh giống với Giáp Linh dò thám. Hơn nữa thời gian đổi gác cũng không có gì khác mình đã biết, Giáp Nhất rất thoải mái bóp gãy cổ hai tên lính không may mắn.
Vào lúc Giáp Nhất liên tục diệt mấy trạm gác đối diện với cánh đồng tuyết, đang định rút đi đột nhiên rút ra binh khí. Tuy nhiên hắn rất nhanh thở ra nói với Giáp Linh đột nhiên toát ra trước mặt:
- Tuyết Lang bang không có biến hóa gì chứ?
- Trước đây không lâu bên ngoài chạy đến một xe trượt tuyết, tiếp theo Tuyết Lang bang liền có hành động, các trạm gác đều tăng gấp đôi số người, hơn nữa đều có mang theo thanh la đồng.
Giáp Linh lấy giọng hỏi gì đáp nấy nói.
- Không kỳ quái. Lúc trước chúng ta gióng trống khua chiêng xuất binh như thế, Tuyết Lang bang không biết tình huống của chúng ta mới ngược lại làm người kinh ngạc. Những người đến gia tăng trạm gác đâu?
Giáp Linh nháy mắt mấy cái có chút đắc ý nói:
- Đến bên này đều bị ta giết giấu vào trong tuyết, người khác khẳng định không phát hiện được.
Giáp Linh tuy đầu óc có chút chậm chạp nhưng vạn phần đắc ý sau khi giết kẻ địch còn có thể vùi lấp đi. Đây chính là hành vi phản xạ sau khi hắn được bọn Giáp Nhất đốc xúc vài lần mới hình thành được.
Giáp Nhất đối với hành vi có vẻ khoe khoang của Giáp Linh có vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng hắn lười nói nhiều, nói thẳng luôn:
- Vậy ngươi ở lại nơi này, chờ lát nữa có ba tên thuộc hạ của ta đến, mặc quần áo giống ta thì không nên giết chết bọn họ. Ta đi thông báo cho chủ thượng!
- Yên tâm, giao cho ta.
Giáp Linh vỗ ngực “phanh phanh” cam đoan.
Giáp Nhất lại dặn dò một chút, tuy rằng không muốn dong dài như vậy nhưng ai kêu Giáp Linh này nếu không có mệnh lệnh chính xác thì sẽ làm ẩu. Ngộ nhỡ không nói rõ ràng vừa thấy người ngoài lại tưởng quân địch, nhất thời không thu tay kịp giết chết ba mầm non của mình kia thì làm sao bây giờ?
Chờ sau khi Giáp Linh lại một lần nữa vỗ ngực, Giáp Nhất nhanh chóng thông báo cho ba tên thuộc hạ đi trạm gác tìm kiếm Giáp Linh, rồi sau đó hắn thông báo cho Khang Tư có thể xuất phát.
Trong mấy tòa nhà chính trong thung lũng Tuyết Lang bang, mấy người đàn ông bưu hãn ngồi ngay ngắn. Ngồi trên là một người đàn ông cường tráng tuổi trẻ đang vuốt chòm râu thô cứng ở cằm, nhíu mày nói:
- Các vị anh em nói thử xem, tên Khang Tư đến tấn công chúng ta là chuyện thế nào?
Một người đàn ông thô lỗ lập tức nhảy dựng lên hô:
- Bang chủ! Quản cái nguyên nhân chó má gì, trực tiếp bắt tên Khang Tư kia tới giết chết không phải tốt hay sao? Cũng không phải là chưa giết quý tộc, một Huân tước nhỏ bé đáng giá chúng ta suy tính vậy sao?
Lời nói của hắn lập tức đưa tới một số tên ý nghĩ đơn giản đồng ý nói hùa theo.
Mà một tên ngồi bên cạnh có vẻ nhã nhặn lắc đầu nói:
- Không phải chuyện đơn giản như vậy. Nhìn con đường Khang Tư hành quân, đó là trực tiếp hướng tới thung lũng này của chúng ta. Điều này nói lên cái gì? Nói lên đối phương biết rõ hang ổ của chúng ta!
- Hơn nữa Khang Tư này là dựa vào quân công mà trở thành quý tộc, hắn không phải không biết năng lực Tuyết Lang bang chúng ta. Như vậy hắn dựa vào cái gì mà dám can đảm nói ngông cuồng tiêu diệt chúng ta? Chỉ bằng ngàn người kia của hắn sao? Nói ra chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không tin?
- Ách! Ta không hiểu điều này, bang chủ nói cái gì thì là cái đó!
Tên thô kệch kia bị nhiều vấn đề như vậy làm cho ngây ngốc, bĩu môi bỏ một câu rồi ngồi xuống không lên tiếng.
Đối với bộ dạng này của thuộc hạ, Bang chủ ngồi ở vị trí đầu lĩnh đã thành thói quen nên cũng không thèm để ý, hắn nói với người đàn ông nhã nhặn kia:
- Ý của ngươi là nói Khang Tư còn có chuẩn bị phía sau? Hay là nói chúng ta bị người bán đứng?
- Bị bán thì khả năng không lớn, dù sao chúng ta cũng là một phần lực lượng rất trọng yếu, mặt trên sẽ không dễ dàng vứt bỏ chúng ta như thế.
- Nguyên bản ta muốn mượn tên của chúng ta kiếm khoản tiền thưởng kếch xù kia, nhưng sau lại truyền tới tin tức Khang Tư này cùng mặt trên cũng không có quan hệ gì bằng không cũng sẽ không yêu cầu chúng ta tiêu diệt Khang Tư này. Cho nên ta mới kỳ quái Khang Tư này rốt cuộc ỷ vào cái gì muốn tiêu diệt chúng tay đây?
Người đàn ông nhã nhặn nhíu mày.
Tên thô kệch kia nhìn thấy mọi người hăng hái bàn luận Khang Tư dựa vào cái gì, hắn không kiên nhẫn nhảy dựng lên hô:
- Hắc hắc! Ta nói các ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì? Ta nói, Khang Tư kia chỉ là kẻ không biết trời cao đất rộng, lại bị tiền thưởng kếch xù kia che mờ tầm mắt, cho nên mới có ngàn người liền nghĩ thành Thống soái mấy vạn quân đội, hưng phấn đến đây tiêu diệt chúng ta.
- Bởi vậy chúng ta cũng không cần phải bàn luận nhiều như vậy. Cái loại không tự biết mình này trực tiếp giết là rảnh nợ!
Lời này vừa nói tất cả mọi người đều yên lặng.
Người đàn ông nhã nhặn thấy Bang chủ nhìn mình, hắn trầm tư một chút sau có chút ngượng ngùng nói:
- Bang chủ! Quả thật có khả năng này, bởi vì một tên Huân tước nho nhỏ không được cấp trên tán thành, thật sự là không có khả năng có chuẩn bị ngầm mạnh mẽ phía sau.
Bang chủ vỗ vào tay vịn:
- Được! Nếu như vậy sau khi tiêu diệt quân Khang Tư đến xâm phạm chúng ta, rồi phái người đến lãnh địa Khang Tư giết chó gà không tha. Khiến cho người đời hiểu được trêu chọc Tuyết Lang bang chúng ta có kết cục gì!
Người đàn ông thô kệch lập tức nhảy dựng lên:
- Ha ha! Bang chủ. Tuyết Lang bang chúng ta nên như vậy, ta lập tức đi triệu tập người!
Người đàn ông nói xong không đợi Bang chủ ra lệnh đã muốn đi ra ngoài.
Mà Bang chủ bất đắc dĩ lắc đầu một hồi, há mồm chuẩn bị kêu người đàn ông thô kệch ngừng lại thì đột nhiên nhìn thấy đầu của hắn cứ thế quỷ dị rơi xuống.
Quân Khang Tư đi tới dưới sườn núi, nhìn xem địa hình thấy xe trượt tuyết đã không thể sự dụng. Khang Tư ra lệnh toàn quân xuống xe trượt tuyết chuẩn bị chiến đấu trên bộ. Tuy nhiên Khang Tư quan sát bốn phía một chút, thêm vào một mệnh lệnh:
- Để lại một đội trăm người, dùng hai mươi xe trượt tuyết tuần tra bốn phía, bắt sống quân địch chạy trốn đồng thời cũng đề phòng bốn phía.
Một đội trăm người tự nhận là xui xẻo điều khiển xe vòng qua vòng lại trên cánh đồng tuyết, hy vọng sau khi bắt đầu chiến đấu có thể gặp một ít cá lọt lưới. Đồng thời bọn họ cũng rất hâm mộ nhìn những đồng bạn trang bị đầy đủ, thong thả bò lên đỉnh núi.
Những người này đối mặt với quân địch, nguy hiểm tuy lớn nhưng lập công huân cũng cao. Nếu không phải Khang Tư nói rõ chấp hành mệnh lệnh một cách hoàn mỹ được tính một công, chỉ sợ bọn họ đã sớm uể oải mất tinh thần rồi.
Giáp Linh cùng Giáp Nhất lặng yên không tiếng động giải quyết những trạm gác bên đường, khiến cho ngàn người của Khang Tư đi thẳng tới đỉnh sườn núi, tới lúc nhìn xuống thung lũng cũng không bị quân địch phát hiện.
Khang Tư chỉ vào đống nhà chính trong thung lũng hỏi Giáp Linh:
- Đó là nơi thủ lĩnh của Tuyết Lang bang phải không?
Giáp Linh gật gật đầu nói:
- Bọn họ triệu tập đầu mục đều ở đó.
- Rất tốt. Ngươi lẻn vào giết chết những đầu mục này. Thế nào, làm được không?
Khang Tư hỏi.
Giáp Linh chẳng những không có vỗ ngực mà lại hơi ngây người hỏi:
- Có cần đoạt của cải tin tức, che giấu thi thể không ạ?
Nhìn cử động Giáp Linh lúc này và lúc trước không hỏi gì trực tiếp chấp hành mệnh lệnh khác hẳn nhau, Khang Tư không khỏi lắc đầu. Hắn thật không biết Giáp Nhất cùng Giáp Nhị giáo dục có khiến đầu Giáp Linh càng thêm hỗn loạn hay không, nhưng hắn vẫn nói:
- Tạm thời không cần xử lý việc này, chuyên tâm giết thủ lĩnh đối phương. Sau khi hoàn thành giết chết sĩ quan các cấp, nhưng sau khi chúng ta gọi đầu hàng thì ngừng nhiệm vụ!
Khang Tư không có suy nghĩ tới việc bắt sống đầu mục Tuyết Lang bang.
Một là đã biết có người sau lưng cầm cự Tuyết Lang bang, để lại người sống đối với ai cũng không có lợi.
Hai là Tuyết Lang bang khẳng định có dự trữ, đầu mục toàn bộ diệt rồi thiêu hủy hết sổ sách. Vậy thật sự không ai có thể biết mình kiếm được ở Tuyết Lang bang bao nhiêu.
Ba là diệt toàn bộ đầu mục, Tuyết Lang bang cũng hoàn toàn mất đi cơ hội thua keo này bày keo khác, hoàn toàn có thể miễn đi mối lo về sau.
Bởi vì những lý do này nên tuyệt đối không thể để lại người sống.
Nhìn Giáp Linh biến mất, Khang Tư xoay người nói với Giáp Nhất:
- Ngươi mang ba đội trăm người khống chế lối vào thung lũng. Mục tiêu lần này của chúng ta là chuẩn bị một lưới bắt hết Tuyết Lang bang.
- Dạ!
Giáp Nhất triệu tập ba đội trăm người nhanh chóng rời đi, Khang Tư cùng Giáp Nhất đều không có coi Tuyết Lang bang là cái gì to tát, Tuyết Lang bang người đông thế mạnh thì sao?
Sau khi tiêu diệt đầu mục, người có nhiều thế nào cũng chỉ là đám ô hợp, mặc cho đám người có tổ chức như quân ta giết chóc mà thôi.
Nhìn đầu người đàn ông thô kệch cứ thế quỷ dị rơi xuống, tất cả mọi người Tuyết Lang bang ở đây đều ngây ngẩn cả người. Không đợi bọn họ phản ứng lại, đầu người đàn ông nhã nhặn kia cũng vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc rơi xuống, tất cả người ngồi bên cạnh đều bị phun đầy máu lên người.
- A! Chuyện gì xảy ra?
Những đầu mục Tuyết Lang bang này đều kinh hoảng đứng lên, rút binh khí quát to lên.
Mà tên Bang chủ kia một bên quát to: “Có thích khách!” một bên từ chỗ ngồi nhanh chóng nhảy lên lùi về phía sau, hộ vệ bên cạnh cũng lập tức bao quanh hắn yểm hộ lùi về sau.
Tuy nhiên đối mặt với Giáp Linh xuất quỷ nhập thần, những hộ vệ này giống như không có, đầu bọn họ liên tiếp rơi xuống mặt đất, tiếp theo đầu Bang chủ cũng giữ nguyên vẻ không thể tin tưởng rơi xuống đất.
Đám đầu mục kêu thảm thiết lại thêm cảnh tượng đầu không ngừng rơi xuống khiến tất cả những người còn sót lại đều kinh hãi hô loạn. Mà một ít người tâm thần không vững chắc lại gào thét điên cuồng, điên cuồng vung binh khí lung tung mặc kệ có gây thương tích đến người khác hay không.
Tuy nhiên bất kể đám đầu mục này biểu hiện thế nào đều không tránh được bộ dáng như hồ lô thành thục rơi xuống, đầu đều rời khỏi cổ.
Nghe được đám đầu mục liên tiếp kêu lên thảm thiết không ngừng, hộ vệ ngoài cửa nhanh chóng tiến vào. Nhưng bọn họ đối mặt là Giáp Linh căn bản không sợ đao thương, đồng thời lại xuất quỷ nhập thần, tác dụng duy nhất là khiến cho đầu của mình làm bạn với đám đầu mục rơi xuống đất.
Ngay từ đầu hộ vệ ngoài cửa không sợ chết xông vào đại sảnh, tuy nhiên những người này toàn bộ để lại đầu, tiếp theo bang chúng Tuyết Lang bang biết được tin tức, vì nịnh bợ thủ trưởng và biểu hiện chính mình mà ùa lên. Đáng tiếc bọn họ đối mặt là Giáp Linh không biết mệt mỏi, toàn bộ người tiến vào đại sảnh đều rơi đầu.
Theo Giáp Linh chém giết, mặt đất đại sảnh rộng rãi bày la liệt đầu và xác chết, bởi vì máu tươi phun rất nhiều hơn nữa mặt đất đều là đá tảng, tốc độ thấm vào rất chậm khiến cho toàn bộ đại sảnh đều chìm trong máu.
Sau đó đầu rơi xuống giống như rơi xuống nước vậy, chỉ có thể bắn tung tóe một ít máu lên cao. Mà tới cuối cùng đầu rơi xuống chỉ có thể quay quay trên xác chết bởi vì xác chết mất đầu đã phủ kín mặt đất.
Tới tình độ này tất cả bang chúng Tuyết Lang bang có thể nhìn thấy tình hình trong đại sảnh đều bị dọa vỡ mật. Hơn nữa bọn họ đều vạn phần rõ ràng, thủ lĩnh của mình đã bị chết đến không thể chết được nữa. Bọn họ không có người kiềm chế lập tức xoay người bỏ chạy.
Từ bên ngoài nhìn lại chỉ thấy bang chúng Tuyết Lang bang nối liền không dứt từ bốn phương tám hướng xông tới, sau đó liền giống như đụng vào đá tảng, nhanh chóng trào ra từ trung tâm.
Trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, đám bang chúng Tuyết Lang bang nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này kêu lên sợ hãi. Tiếng hỏi của những người không biết, những thanh âm hỗn loạn xen vào nhau khiến cho toàn bộ thung lũng ồn ào không chịu nổi, ngay cả thung lũng phát ra tiếng cảnh báo cũng không ai chú ý tới.
Trạm gác bên kia cửa thung lũng tuy rằng nhìn thấy giữa thung lũng sinh ra rối loạn nhưng bởi vì nghiêm lệnh nên cũng không có ai để ý tới. Dù sao vấn đề lớn nhất cũng chỉ là đám đầu mục nội chiến mà thôi, thủ vệ như mình căn bản không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, đầu tiên mười mấy tên lính cung ở những vọng gác nhìn xa bên cạnh đều hét thảm một tiếng, trúng tên rơi xuống. Tiếp theo nhìn thấy trên tuyết phía xa xa đột nhiên xuất hiện mấy trăm người võ trang mặc quần áo màu trắng.
Nhìn thấy một tên sĩ quan Tuyết Lang bang cuống quít gõ thanh la đồng cảnh báo, vừa mới gõ hai cái đầu liền rơi xuống, đám người canh gác mới phát hiện bên cạnh không ngờ xuất hiện một tên cũng mặc quần áo trắng đang giết hại đồng bạn mình.
Đám bang chúng Tuyết Lang bang một bên đuổi giết kẻ địch xuất quỷ nhập thần này một bên liều mạng la to hy vọng người trong thung lũng phái người trợ giúp. Đáng tiếc đều vô dụng.
Chờ khi phát hiện quân mình còn không có xuất hiện, quân địch đã tới ngay trước mắt, căn bản không phải bọn họ có thể chống cự.
Những binh lính phòng vệ đã mất đi sĩ quan, không biết ai hô lên một câu:
- Nhanh chạy!
Bang chúng Tuyết Lang bang “ầm” một tiếng toàn bộ chạy như điên vào trong thung lũng.
Mà Giáp Nhất thì lập tức kéo đám thuộc hạ chuẩn bị đuổi theo lại, nhanh chóng chiếm lĩnh trạm kiểm soát, hơn nữa nhanh chóng tiến hành bố trí phòng ngự, bắt đầu phòng ngự trong thung lũng đánh trả.
Ngay lúc Giáp Nhất bắt đầu hành động, Khang Tư trên đỉnh sườn núi nhìn thấy vùng đất trung tâm Tuyết Lang bang bắt đầu hỗn loạn. Hắn rút binh khí vung lên:
- Tất cả mọi người lấy năm người một tổ hành động, không được lạc đội. Toàn thể tiến công!
Khang Tư nói xong liền mang theo ba binh lính tinh nhuệ xe Thống soái xông xuống dưới.
Những binh lính vệ đội vốn đối với chuyện tấn công Tuyết Lang bang có chút chần chờ, sau khi nhìn thấy tình hình hoàn toàn thận lợi theo ý đồ của lĩnh chủ, hơn nữa xem bộ dáng quân địch náo động khẳng định là xuất hiện việc hệ trọng. Hơn nữa lĩnh chủ tự mình ra trận giết địch, binh lính vệ đội lập tức hô lên, đi theo Ngũ trưởng anh dũng lao xuống triền núi.
Đám bang chúng Tuyết Lang bang đã bị cảnh tượng máu me trong đại sảnh làm cho lòng run sợ, sau khi nhìn thấy phía trên thung lũng không ngờ xuất hiện nhiều quân địch màu trắng như vậy tất cả đều luống cuống tinh thần.
Có những người giống như ruồi bọ chạy tán loạn xung quanh, có người cầm binh khí xông lên đánh trả. Đương nhiên không tránh được có người lén lút trốn đi hoặc bắt đầu trộm cướp tiền tài bảo vật trong kho.
Mà nguyên nhân chính bởi vì không có đầu mục chỉ huy, đám bang chúng Tuyết Lang bang số lượng gấp mấy lần quân Khang Tư lập tức trở nên rối loạn, từ xa nhìn lại tựa hồ như ổ gà bị người đập nát, toàn bộ đàn gà ầm ỹ, khiến người rất bất đắc dĩ.
So với Tuyết Lang bang, quân Khang Tư đương nhiên ước gì quân địch có thể càng loạn càng tốt, như vậy mới có thể thoải mái thu hoạch công huân.
Quân Khang Tư vốn có điểm không yên, sau khi gặt hái mấy mạng người, lá gan bọn họ cũng lớn lên, bắt đầu hưng phấn đuổi giết bang chúng Tuyết Lang bang đã mất đi chủ kiến.
Đương nhiên, tất cả điều này đều bởi vì Giáp Linh thoải mái giết những tên sĩ quan nhỏ của Tuyết Lang bang dám đứng ra kêu gọi người.
Sau một hồi giết chóc như lang, hổ hoàn toàn đánh cho bang chúng Tuyết Lang bang sợ hãi. Hơn nữa trạm kiểm soát ở lối ra đã bị ba trăm tên lính chặt chẽ phòng ngự, đám bang chúng Tuyết Lang bang cùng đường ít nhiều xuất hiện cảnh tượng chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách.
Nhận thấy điểm này, Khang Tư nhân cơ hội truyền lệnh bắt đầu chiêu hàng. Vì thế, khẩu hiệu “Đầu hàng khỏi chết” lập tức vang vọng bên trong thung lũng.
Đám bang chúng Tuyết Lang bang vốn đã không còn gì để mất nghe nói như thế lại thấy quân Khang Tư đã không đuổi giết nữa, không khỏi thở ra quỳ rạp trên mặt đất đầu hàng.
Đám giặc cướp khôgn có chủ kiến này sau khi gặp được đả kích mạnh mẽ như vậy, biểu hiện ra không khác gì lính mới.
Tiếp theo Khang Tư trực tiếp hạ lệnh thuộc hạ lấy biên chế trăm người một đội bắt đầu khống chế các khu vực trong thung lũng, sau đó bắt đầu kiểm soát tù binh.
Đám binh lính võ trang toàn bộ trói chặt lại, nhân viên hậu cần thì giam giữ. Về phần phụ nữ và trẻ em, người già thì có thể hoạt động trong phạm vi hạn chế.
Đội trăm người tuần tra ở trên cánh đồng tuyết, cực kỳ may mắn bắt được hơn trăm bang chúng Tuyết Lang bang chạy ra khỏi thung lũng làm tù binh. Phần công huânnày khiến cho bọn họ tinh thần phấn chấn tiếp tục tuần tra.
Sau khi phân biệt tù binh, bắt đầu làm cho nhân viên hậu cần phụ trách nấu cơm, thành viên vệ đội lưu lại một ít trông coi tù binh, những người khác bắt đầu thu dọn chiến trường, cứu trị thương binh, tìm kiếm quân ta chế trận. Về phần quân địch chết trận, chôn xác chết, đầu dùng vôi gói kỹ lưỡng.
Sau một phen bận rộn mọi chuyện đều giải quyết xong.
Sau khi ăn cơm xong, thành viên vệ đội cũng không nghỉ ngơi bắt đầu kiểm kê tồn kho. Chuyện này phải mất rất nhiều thời gian, thẳng đến ngày hôm sau mới có kết quả công tác thống kê.
Giáp Nhất bẩm báo:
- Chủ thượng! Lần này đọa được năm trăm xe trượt tuyết quân dụng, ba mươi xe ngựa, ba trăm bốn mươi con tuyết mã. Đao thương tiêu chuẩn hoàn hảo mỗi loại hai ngàn bộ, khiên sắt năm trăm cái, cung mạnh ba trăm, cung nỏ một trăm. Nguyên bộ gần một ngàn bộ, hơn ba vạn mũi tên.
- Hơn ba vạn cuộn tấm da lông bình thường, da lông thượng hạng hơn một trăm tấm, vải gai hơn một vạn cuộn, vải lụa hơn ba trăm cuộn. Ba vạn thạch tiểu mạch, sáu vạn thạch khoai tây, cỏ khô tám mươi khối. Hơn bốn vạn bảy ngàn kim tệ, hơn tám ngàn đồ cổ.
Khang Tư hiển nhiên bị thu hoạch như vậy làm cho trợn mắt há mồm.
Thứ khác không nói, Tuyết Lang bang này tung hoành lâu như vậy cướp được nhiều thứ cũng không kỳ quái. Tuy nhiên vũ khí lại đủ để trang bị một đội quân tiêu chuẩn năm nghìn người, mấy thứ này không thể cướp tới được. Không có quyền quý lớn cầm cự căn bản không thể kiếm được nhiều vũ khí như vậy.
Từ điểm này có thể xác định được, đặc biệt là Giáp Nhất báo từng có người chạy tới thông báo cho Tuyết Lang bang tình hình quân Khang Tư. Chỉ là đáng tiếc người đưa tin đã bị giết chết trong lúc hỗn loạn, hơn nữa tìm khắp toàn thung lũng đều không có tìm được văn kiện của người đứng phía sau Tuyết Lang bang.
Tuy nhiên Khang Tư đối với chuyện này cũng không để ý, bắt được người mang tin cũng sẽ giết chết, lục được thư cũng sẽ đốt cháy. Đây là vì tránh cho người bắt được sơ hở của đối phương mà bạo phát trước. Bạo phát trước cũng chả có gì, chỉ sợ người phía sau tập trung chú ý lên trên người mình.
Mình tiêu diệt Tuyết Lang bang chỉ vì khoản tiền thưởng kếch xù kia mà thôi, chẳng muốn gánh vác mối thù không rõ kia làm gì.
Nghĩ như vậy Khang Tư một mặt khiến Giáp Nhất chất tất cả vật tư lên xe, một mặt hỏi thiệt hại lần này.
Giáp Nhất lập tức trả lời:
- Chủ thượng! Lần này quân ta chết và bị thương ba trăm bảy mươi người. Trong đó một trăm hai mươi người chết trận.
Lần này quân Khang Tư bị thương, chết một phần ba, tuyệt đối là cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng nhìn tỷ lệ nhân số hai bên, hơn nữa quân địch toàn bộ là giặc cướp bí mật, hoặc phải nói là binh lính bí mật. Cho dù bọn họ mất đi sĩ quan hơn nữa bị hỗn loạn, nhưng đây cũng không thể thoải mái giải quyết, thật sự mà nói bên mình vẫn được lợi rất nhiều.
Khang Tư có thể tin tưởng, nếu đánh chính diện với Tuyết Lang bang, hoặc là đầu mục cao cấp không chết, đây tuyệt đối là một hồi chiến đấu gian khổ. Thậm chí toàn quân bị diệt cũng không phải chuyện không có khả năng.
- Ừ! Lần này công huân của người chết tăng gấp đôi. Đúng rồi! Giáp Linh!
Danh sách chương