Bạch Mạn Mân Côi đoàn đi ra ngoài thu được một nhóm vật tư, những tên
đầu mục cùng binh lính của đoàn, loại khát vọng trở nên nổi trội liền có chút giảm nhiệt.
Hơn nữa biết được hiện tại chủ lực song phương địch ta đều đang đại chiến, mình chỉ là một đoàn lính đánh thuê đi vào chỉ có thể làm vật hi sinh, cho nên mọi người cũng sẽ không thảo luận chuyện kiến công lập nghiệp gì, nhu thuận đợi ở trong thôn trấn nghỉ ngơi và hồi phục.
Chỉ là lúc này, Khang Tư ngược lại không bỏ qua cho bọn họ, chẳng những huấn luyện như cũ, còn phái nhân thủ tràn ra ngoài đi trinh sát tình báo, càng không phải nói đến hai mật vệ như Giáp Nhị cùng Giáp Linh.
Tuy nhiên tình huống hai người Giáp Nhị cùng Giáp Linh không giống với những người phụ trách quan sát chiến trường khác.
Bọn họ phụ trách xem xét phản ứng của quý tộc xung quanh, nói cách khác chính là nhìn xem đến lúc này có bao nhiêu quý tộc đứng về phía Bá tước Bỉ Khắc, có bao nhiêu người đứng về phía Nam tước Cáp Nhĩ, có bao nhiêu người thực sự trung lập.
Thời gian một ngày trôi qua, tin tức chiến trường truyền tới là song phương đã tiến vào trạng thái chiến đấu rất ác liệt, đến nỗi Bỉ Khắc kỵ sĩ đoàn đã chuẩn bị xuống ngựa tác chiến rồi.
Tất cả những ai sáng suốt đều có thể thấy được, Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ đã bước vào giai đoạn hấp hối, đến khi người nào giãy giụa tồn tại cuối cùng, những kẻ vốn đã sớm xoa tay khẳng định sẽ tiến ra.
Quả nhiên, đầu tiên nhảy ra chính là Tử tước Quỳ Lạp dưới trướng Bá tước Bỉ Khắc.
Tử tước này khiển trách một Nam tước bên cạnh thông đồng cùng với Nam tước Cáp Nhĩ, liền xuất binh chinh phạt tiêu diệt kẻ mang tội danh phản đồ, bên này bắt đầu, khẳng định vở kịch hay sẽ lần lượt lên sân khấu.
Sau khi trò khôi hài của quý tộc này nổ ra, xuất hiện liên tục mấy quý tộc công chiến lẫn nhau.
Mà vài quý tộc trong số còn lại, có một Tử tước tuyên bố thoát ly thân phận phong thần trở thành quý tộc độc lập, hai Nam tước tuyên bố đứng về phía Nam tước Cáp Nhĩ, sẽ trợ giúp Nam tước Cáp Nhĩ chinh phạt hãm hại các phong thần của Bá tước Bỉ Khắc.
Toàn bộ lãnh địa của Bá tước Bỉ Khắc lập tức trở nên hỗn loạn hơn, một số ít thành viên trong thương hội thành Bỉ Khắc cũng bắt đầu rục rịch.
Lúc này, thành Bỉ Khắc đột nhiên lọt vào tập kích, thủ phạm lộ vẻ là cờ của Bang Tuyết Lang.
Bởi vì tư binh bên trong thành cùng thanh tráng đều bị Bá tước Bỉ Khắc mang đi, cho nên thành Bỉ Khắc dễ dàng bị công phá, tài vật bên trong thành bị cướp sạch không còn gì.
Vô số tổng bộ của thương hội bị thiêu thành phế tích, ngoại trừ nhằm vào thương hội giết hại ra, dân chúng bình thường cùng những người thuộc các ngành sản xuất khác đều không lọt vào đuổi giết.
Bang Tuyết Lang trước khi rời đi còn cố ý phái người truyền lại một tin.
Mục đích bọn họ tấn công thành Bỉ Khắc, chính là muốn trả thủ thương đoàn cùng Bá tước Bỉ Khắc treo giải thưởng đối với bọn họ, cũng nói rõ một khi giải thưởng này chưa hủy bỏ, vậy bọn họ còn có thể lại đến trả thù lần nữa!
Thương đoàn nhận được tin này, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết toàn bộ Bang Tuyết Lang.
Nhân viên thương đoàn Hoa Bách Hợp ở thành Bỉ Khắc còn sót lại, trước tiên chạy tới công hội dụng binh, tuyên bố treo giải thưởng năm mươi vạn mai tệ cho nhiệm vụ tiêu diệt Bang Tuyết Lang.
Thậm chí đưa ra mức thưởng mỗi một đầu thành viên Bang Tuyết Lang đổi một trăm mai tệ!
Những thương hộ thương hội thương đoàn đã bị kích thích, cũng tỉnh ngộ lại đều chạy đến công hội lính đánh thuê tuyên bố nhiệm vụ, ngươi một vạn ta một ngàn hắn một trăm cùng tập trung một chỗ.
Tới cuối cùng, tổng số tiền thưởng cho nhiệm vụ Bang Tuyết Lang không ngờ đạt tới kim ngạch hơn mười vạn kim tệ thực khiến cho người khác sợ hãi, mà mức thưởng cho mỗi tên lính cũng đạt tới độ cao mới: một trăm hai mươi mai tệ.
Bá tước Bỉ Khắc đang cùng Nam tước Cáp Nhĩ bất phân thắng bại, sau khi biết được tin thành Bỉ Khắc bị cướp sạch, không ngờ kích động liền nghị hòa với Nam tước Cáp Nhĩ.
Bá tước Bỉ Khắc chẳng những trước tiên thừa nhận địa vị độc lập của Nam tước Cáp Nhĩ, hơn nữa còn đồng thời xin công tước sắc phong Nam tước Cáp Nhĩ thành Tử tước độc lập.
Ngay sau đó Bá tước Bỉ Khắc lập tức liên hợp với binh lính của Nam tước Cáp Nhĩ, cùng hướng về phía lãnh địa của Tử tước tự tiện xưng độc lập Quỳ Lạp kia, đồng thời ban phát phần thưởng tiêu diệt bang Tuyết Lang sẽ đạt được hai tước vị Tử tước của Quỳ Lạp và Nam tước của Lâm Tuyết.
Tiền thưởng kếch xù như vậy cùng hai lãnh địa kèm theo hai tước vị quý tộc cùng được bày lên mặt bàn, khiến cho lính đánh thuê trên toàn bộ Tuyết quốc đều chấn động.
Tuy rằng Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ vừa đánh một trận, nhưng hiện tại chính là, vũ lực mạnh nhất toàn bộ Bá tước Bỉ Khắc lĩnh vẫn như trước là hai quý tộc bọn hắn.
Hai người liên kết cùng tấn công một Tử tước không nổi danh, không ai cho rằng Tử tước Quỳ Lạp có năng lực phản kháng.
Giáp Nhất có chút ngây ngốc giật mình nhìn Khang Tư nói:
- Chủ thượng! Chiến tranh giành độc lập oanh oanh liệt liệt của Cáp Nhĩ liền kết thúc đầu voi đuôi chuột vậy sao?
Giáp Nhất không thể tin được, song phương đã đánh giết đến mức quân chủ cũng xuất mã chém nhau, làm sao có thể vì một chuyện đạo tặc đoàn công thành liền bỏ qua tất cả ân oán?
Khang Tư gật gật đầu nói:
- Kết thúc rồi, Bá tước Bỉ Khắc chẳng những thừa nhận địa vị độc của Nam tước Cáp Nhĩ, hơn nữa còn đề cử Nam tước Cáp Nhĩ thành Tử tước, bọn họ lúc này không còn gì có thể phát sinh chiến đấu, đã không như vậy, thì cùng liên hợp quân đội đi tấn công Tử tước Quỳ Lạp thôi.
Giáp Nhất có chút cảm thán nói:
- Tử tước Quỳ Lạp chỉ sợ là không may trong trận chiến này rồi? Vô duyên vô cớ bị cướp đoạt lãnh địa.
Tử tước Quỳ Lạp vận khí quả thực không tốt, thật vật vả mới đợi được thời cơ tốt tiến hành độc lập, nhưng vừa mới đứng lên liền phát hiện gió mây thay đổi, chủ tử mà mình muốn noi gương vốn không đếm xỉa tới mình không ngờ đã tìm tới cửa.
Khang Tư lắc đầu cười nói:
- Không phải hắn không may, hắn chỉ là thay đổi vị trí trở thành kẻ chết thay mà thôi, rất không may mới là thương đoàn trong trong thành Bỉ Khắc, bọn họ bị người bán mà vẫn còn muốn kiếm tiền cho người, ngươi nói xem có đúng là không may hay không?
Giáp Nhất đầu óc vốn phi thường linh hoạt, tuy rằng đầu tiên là ngẩn người, nhưng lập tức khiếp sợ hô:
- Ý chủ thượng là nói Nam tước Cáp Nhĩ và Bá tước Bỉ Khắc là cùng một phe? Không có khả năng đâu? Một người muốn thực sự khống chế thành Bỉ Khắc, cho nên đắc tội thương đoàn, mà một người muốn trở thành Bá tước Bỉ Khắc, được thương đoàn đề cử đứng ra tranh đấu với Bá tước Bỉ Khắc, hai người bọn họ không ngờ là một?
Khang Tư cười nói:
- Nam tước Cáp Nhĩ có dã tâm muốn thay thế Bá tước Bỉ Khắc, loại sự tình này ngoại trừ Nam tước Cáp Nhĩ ra không có bất cứ người nào biết rõ có phải là thật hay không.
Ngươi ngẫm lại xem, một kẻ phong thần suốt ngày kêu gào muốn đánh đổ Bá tước Bỉ Khắc, nhiều năm như vậy, không ngờ chẳng những có thể vững vàng phát triển, còn có thể yên ổn tiếp thu sự giúp đỡ của các thương đoàn phát triển chính mình, Bá tước Bỉ Khắc là người lãnh đạo trực tiếp một chút phản ứng cũng không có sao?
- Ách! Lần trước thời điểm chúng ta lần đầu tiên làm lính đánh thuê, Nam tước Cáp Nhĩ không phải bị lọt vào tập kích sao?
Giáp Nhất vẫn có chút không thể tin hỏi.
- Bọn họ cho dù thực sự là người do Bá tước Bỉ Khắc phái tới thì thế nào? Vì sao có tinh lực chém giết những tên vận chuyển vật tư bé nhỏ đó, nhưng không có tâm tình trực tiếp ám sát chết Nam tước Cáp Nhĩ?
Dựa vào biểu hiện linh thông tin tức của bọn họ lần đó cùng công tác chuẩn bị, ám sát Nam tước Cáp Nhĩ hẳn là không khó khăn mới phải? Mà nếu cả nhà Nam tước Cáp Nhĩ đều bị chết, vậy tước vị này không phải thu hồi lại rồi sao? Vì cái gì Bá tước Bỉ Khắc không làm như vậy?
Giáp Nhất không còn lời nào để nói.
Bởi vì nếu đổi lại là mình, một khi xác nhận Nam tước Cáp Nhĩ phản bội, thì phải lập tức giết chết hắn, giống như ở đế quốc khi xử lý các quân phiệt tại các tỉnh duyên hải đều là như thế, không ai lại đi lãng phí nhiều thời gian, vật tư, nhân lực đi giải quyết một kẻ trong khi giải quyết kẻ đó thực sự là một việc dễ dàng.
Khang Tư nói:
- Còn một manh mối cuối cùng nữa để biết bọn hắn có quan hệ hay không, chính là lần tấn công Tử tước Quỳ Lạp này quân chính quy có tổn thất thảm trọng hay không.
Giáp Nhất bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Tổn thất thảm trọng? Ý ngài là nói, bọn họ sẽ nhân cơ hội tiêu hao vũ lực tư nhân của thương hội sao?
- Khẳng định sẽ như thế, sau khi mất đi tư binh, tuy rằng thương hội có thể lại đào tạo ra vũ lực giống như vậy, nhưng việc này cần thời gian, mà trong khoảng thời gian đó, Bá tước Bỉ Khắc đã chặt chẽ khống chế thành Bỉ Khắc rồi.
Khang Tư đáp.
Sự tình biến hóa liền giống như lời Khang Tư nói.
Vào lúc mọi người nghĩ rằng Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ sẽ dễ dàng thoải mái giải quyết Tử tước Quỳ Lạp, thì quân liên hợp của hai quý tộc lại tổn thất thảm trọng mới tiêu diệt được Tử tước Quỳ Lạp.
Bỉ Khắc kỵ sĩ đoàn mất đi một phần ba quân lực, lính đánh thuê càng không cần phải nói chiến lực mất đi một phần hai, về phần tư binh của thương đoàn thì toàn quân bị diệt.
- Chủ thượng! Những thương đoàn này ngu ngốc như vậy sao? Chẳng lẽ bọn họ không cảm giác được mình bị người ta bán đứng sao?
Giáp Nhất rất không hiểu, thương hội thành Bỉ Khắc tại sao lại ngu xuẩn như thế, chỉ cần hơi chú ý một chút cũng sẽ không bị người ta bán mà vẫn còn vì người ta kiếm tiền như vậy nha.
Khang Tư không khỏi cảm thán nói:
- Ngươi chỉ là nói vuốt đuôi thôi, nếu không phải trận chiến kia thoạt nhìn giống như quyết chiến đến phút cuối rồi vẫn diễn ra lâu như vậy, ta cũng nhìn không ra hai người bọn họ là một.
Những thương đoàn này khẳng định đã dò xét rất kỹ Nam tước Cáp Nhĩ, cẩn cẩn thận thận quan sát, cuối cùng mới hạ quyết định quyết tâm ủng hộ hắn.
Hơn nữa những thương đoàn khẳng định cũng đã vạn phần cẩn thận ủng hộ trong một thời gian liên tục rất lâu, độ ủng hộ tăng dần từ yếu đến mạnh mới tới trình độ hiện tại, nhưng đúng thời điểm bọn họ nghĩ rằng chuẩn bị thu được lợi nhuận, lại thật không ngờ ngay cả vốn cũng bay mất.
- Ai! Xem ra những thương đoàn có thể khống chế thành Bỉ Khắc còn kiếm được nhiều tiền thành lập được thế lực lớn như vậy, như thế nào cũng phải là những nhân vật khôn khéo tương xứng chứ, đáng tiếc lại bị Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc khôn khéo hơn lừa.
Tuy nhiên Giáp Nhất chợt nhớ tới cái gì hỏi:
- Chủ thượng! Vậy hiện tại thương đoàn hẳn là biết mình bị lừa rồi chứ? Bọn họ chẳng phải là muốn trả thù Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ sao?
Đương nhiên trả thù thì muốn, tuy nhiên bọn họ không có cơ hội này, hiện tại Bá tước Bỉ Khắc dựa vào những thủ hạ trong thành đã khống chế thành Bỉ Khắc, chờ hắn dẫn binh trở về, thành Bỉ Khắc lại không thể dễ dàng bị lay động, hắn sẽ không lưu lại cơ hội cho thương đoàn trả thù.
Giáp Nhất vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu nói:
- Nhưng cứ như vậy, thương nhân khẳng định sẽ bỏ đi, đã không có thương nhân, thành Bỉ Khắc không phải sẽ bị hủy sao? Những tính toán của Bá tước Bỉ Khắc còn có tác dụng gì nữa?
Khang Tư nhắc nhở nói:
- Thương hội tranh với Bá tước Bỉ Khắc chính là quyền thống trị thành Bỉ Khắc, mà thương đoàn bình thường cũng sẽ không cạnh tranh quyền thống trị này cùng lĩnh chủ, cho nên cho dù những thương đoàn khống chế thành Bỉ Khắc đi rồi, cũng sẽ có những thương đoàn khác tiến vào chiếm giữ thành Bỉ Khắc, trừ phu thành Bỉ Khắc không có cơ sở buôn bán, như vậy tất cả thương đoàn tại thành Bỉ Khắc mới thực sự rút đi.
Giáp Nhất khinh thường nói:
- Thương nhân thành Bỉ Khắc phỏng chừng đầu óc ngu muội rồi, lại quên rằng theo đuổi tài phú mới là sứ mệnh thương nhân bọn hắn, không ngờ bỏ quên sứ mệnh theo đuổi quan lĩnh chủ? Khó trách bọn hắn nhận lấy thất bại.
Khang Tư lắc lắc đầu nói:
- Bọn họ chính là bởi vì nhớ kỹ sứ mệnh này, mới có thể theo đuổi quan lĩnh chủ, phải biết rằng quan lĩnh chủ có thể chế định thuế suất cùng thuế quan, hai dạng thuế này, tuy khác biệt nhưng có thể là lợi khí chân chính quyết định tài phú của bọn họ gia tăng hay giảm bớt, bọn họ vốn khát vọng tài phú sao có thể không muốn nắm lợi khí này trong tay.
Nghe nói như thế, Giáp Nhất liền ngẫm lại, quyền lực chính là lợi khí đổi lấy tiền tài, lúc trước chủ thượng ở vùng duyên hải đế quốc làm Đại đô đốc, thương nhân vùng duyên hải ai dám cùng chủ thượng so sánh!
Ném vấn đề quyền lực cùng tiền tài sang một bên, Giáp Nhất xin chỉ thị của Khang Tư:
- Chủ thượng! Hiện tại Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ nghị hòa, hay là nói bọn họ vốn chính là minh hữu, chúng ta hiện tại kiến lập công huân, Nam tước Cáp Nhĩ sẽ tưởng thưởng thế nào? Hơn nữa chúng ta giết nhiều binh lính của Bá tước Bỉ Khắc như vậy, Bá tước Bỉ Khắc có thể truy cứu trách nhiệm với chúng ta hay không? Mấy vấn đề này đã khiến cho nhân tâm phía dưới hoảng sợ.
Khang Tư cười cười:
- Hãy bảo bọn họ yên tâm, Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc sẽ không trêu chọc công hội lính đánh thuê, cho nên bọn họ khẳng định sẽ thực hiện hứa hẹn trước trận chiến, tuy rằng tước vị cùng tiền tài thực sự đều khiến cho bọn họ ứa máu, nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi.
- Trêu chọc công hội lính đánh thuê? Ách! Chủ thượng! Thuộc hạ không thực sự hiểu rõ.
Giáp Nhất có chút ngượng ngùng nói ra nghi hoặc trong lòng.
Khang Tư cười nói:
- Đại chiến giữa hai bên lần này, mặc kệ có phải diễn trò hay không, binh lính tử trận bất kể là dịch phu, lính đánh thuê hay là quân đội khẳng định sẽ rất nhiều, chẳng lẽ bọn họ nói một câu chúng ta là minh hữu, phát động chiến tranh là ẩn dấu mục đích, mục đích chính là loại bỏ đám thương đoàn thành Bỉ Khắc, liền có thể trấn an những binh lính đó sao?
Dịch phu cùng quân đội có thể bị thân phận quý tộc áp chế, nhưng những lính đánh thuê là tổ chức bán mạng vì tiền, cũng không chấp nhận như thế, không chỉ nói không giữ nguyên mức thưởng, chỉ cần làm hơi chút không công bình, hai quý tộc đại nhân khẳng định sẽ gặp phiền toái lớn.
Giáp Nhất vốn đang lo lắng công huân của chủ thượng nhà mình không được công nhận, phần thưởng kim tệ không đáng nói, nhưng tước vị kia lại rất trọng yếu, đã bay mất không còn.
Bởi vì dựa theo ước định, tòa thành trấn An Lâu ít nhất có thể đổi được một tước vị Huân tước.
Một ngày trôi qua, Khang Tư đã phái người đi thông báo tin tức, nhưng hiện tại Nam tước Cáp Nhĩ cũng không có câu trả lời thuyết phục.
Về phần muốn Khang Tư dẫn binh rời đi, đó là việc bất cứ ai cũng không đồng ý, ai cũng biết người vừa rời đi, những quý tộc đó còn có thừa nhận công huân mình đã lập hay không?
Vì vậy ngay trong lúc chờ đợi này, binh lính Bá tước Bỉ Khắc điều động cũng chậm rãi trở về thôn trấn họ vốn đóng giữ, tuy nhiên bọn họ nhìn thấy kho dự trữ sạch bong không còn gì hiển nhiên sửng sốt hồi lâu.
Đến khi nghe được một đoàn lính đánh thuê thừa dịp binh lực thôn trấn thưa thớt liền chiếm tiện nghi, không khỏi lửa giận xung thiên, chuẩn bị tìm cho ra đoàn lính đánh thuê này giáo huấn một phen.
Đương nhiên trọng yếu nhất chính là lấy lại tổn thất của mình.
Binh lính ở mấy thôn trấn xung quanh trấn An Lâu bị Khang Tư tấn công, tập trung cùng một chỗ hùng hổ tiến tới trước trấn An Lâu chửi bới, đòi Khang Tư lập tức cút ra khỏi thôn trấn, nộp tất cả vật tư đã lấy ra.
Hơn một ngàn binh lính tụ tập tại trấn An Lâu kêu đánh kêu giết, bao gồm một bên là binh đinh thuộc Bá tước Bỉ Khắc lĩnh, một bên là đoàn lính đánh thuê do Nam tước Cáp Nhĩ thuê.
Chỉ có chút quái dị chính là, binh lính lãnh địa thì ở bên ngoài trấn, lính đánh thuê từ phía ngoài tới lại ở trong trấn, chuyện thú vị như vậy lập tức truyền ra ngoài, cũng chính giờ khắc này mới khiến cho mọi người biết được, bên phía Nam tước Cáp Nhĩ còn công chiếm bốn thôn trấn, một tòa thành của Bá tước Bỉ Khắc.
Mà đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi của Khang Tư, ở trong giờ khắc này, chính thức được người trên toàn Bá tước Bỉ Khắc lĩnh biết đến.
Lúc Khang Tư thực vừa lòng đối với loại biến hóa này, Nam tước Cáp Nhĩ rốt cuộc phái người truyền mệnh lệnh đến.
Một chiếc xe trượt tuyết rất khoa trượng xuất hiện bên ngoài tường băng trước trấn An Lâu, mà binh lính Bỉ Khắc vây khốn tường băng hiển nhiên biết được tin tức, cũng không có ngăn cản xe trượt tuyết này.
Người trên xe trượt tuyết hiển nhiên bị tường băng to lớn khiến cho sợ tới mức đột ngột dừng lại, sau một hồi lâu, người trên xe trượt tuyết mới mở rộng yết hầu, quay về phía thành hô lớn:
- Chúng ta là sứ giả của Tử tước Cáp Nhĩ đại nhân, đến đây truyền lệnh dụ mới nhất của Tử tước đại nhân!
- Chứng minh!
Sau khi câu nói trên thành truyền ra, một cái giỏ được buộc dây thừng được quăng xuống dưới.
- Thật cẩn thận.
Người trên xe trượt tuyết nhảy xuống, nói thầm một câu với người bên cạnh, rồi bỏ con dấu chứng minh vào giỏ.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trấn được mở ra.
Đám binh lính Bỉ Khắc thầm giật mình, nhưng hiển nhiên bọn họ đã nhận được lệnh trước, cũng không có nhân cơ hội đánh vào thôn trấn, ngược lại dưới sự chỉ đạo của sĩ quan bố trí ở hai bên thành.
Bên phía Khang Tư nhìn thấy bộ dạng đám binh lính Bỉ Khắc, hiển nhiên cũng biết hai quý tộc đã sớm thương lượng ổn thỏa, nếu công huân của mình truyền ra ngoài, vậy cũng không cần lo lắng có người chiếm đoạt trước công lao, dù sao mình là một đoàn lính đánh thuê được Nam tước Cáp Nhĩ chiêu mộ mà không phải binh lính trực thuộc hắn, muốn áp chế công lao cũng không áp được.
Hiểu được điều này, Khang Tư dẫn theo thủ hạ tiến ra cửa nghênh đón những sứ giả đó.
Sứ giả hiển nhiên biết Khang Tư, cho nên vừa thấy Khang Tư đích thân đi ra nghênh đón, trên mặt liền xuất hiện nụ cười tự đắc.
Tuy nhiên bọn họ cũng không lề mề, trực tiếp xuất ra cuốn da dê giao cho Khang Tư nói:
- Đoàn trưởng đại nhân, đây là mệnh lệnh thư do Tử tước đại nhân tự mình ban phát, mời ngài sau khi xác nhận lập tức chấp hành mệnh lệnh, dù sao hiệp ước giữa quý đoàn cùng với Tử tước đại nhân của chúng ta còn chưa có giải trừ.
Khang Tư tiếp nhận cuốn da dê mở ra nhìn, chỉ thấy trên đó toàn chữ viết.
Nam tước Cáp Nhĩ ra lệnh, Bạch Mạn Mân Côi đoàn chiến công hiển hách, bản tước đã biết, công lao quý đoàn công hãm bốn trấn một thành, bản tước y theo hiệp ước trước trận tiến hành ban thưởng, hiện giờ bản tước đã nghị hòa với Bá tước đại nhân, cần trả lại lãnh địa đã chiếm, cho nên mời quý đoàn rời quân về thành Cáp Nhĩ, để bản tước chúc mừng.
Lệnh được đóng dấu Tử tước Cáp Nhĩ.
- Cảm ơn! Bản đoàn tuân lệnh.
Khang Tư thu hồi cuốn da dê cười nói với sứ giả, nói xong khoát tay lên, trên trăm xe ngựa lớn còn có gần trăm xe trượt tuyết, lập tức từ trong cửa gỗ tuôn ra.
Vừa thấy tư thế này của Khang Tư, tất cả mọi người đều hiểu được, thì ra là người ta đã sớm chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Nhìn thấy nhiều xe ngựa chất đầy vật tư từ bên cạnh rất nhanh vượt qua, binh lính Bỉ Khắc đứng hai bên cửa tất cả đều tức giận đến phát run.
Nhưng cấp trên nói đúng, những thứ đó đều là chiến lợi phẩm, chúng ta có thể diện gì mà lấy lại?
Không để ý đến binh lính Bỉ Khắc như những con gà con kia, đám người Khang Tư nhanh chóng chạy về hướng Cáp Nhĩ lĩnh.
Hiện tại chiến sự loạn như vậy, không thừa dịp đại quân giao chiến, tránh né những kẻ hại dân hại nước cho thật tốt, vận chuyển vật tư thu được trở về, chẳng lẽ còn chờ đến lúc đạo tặc khắp nơi mới vận chuyển sao?
Đến lúc đó chỉ sợ không đi được một dặm đường đã bị chặn lại.
Sau khi tiến vào lãnh địa Cáp Nhĩ, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, trên đường gấp rút chạy trở về này, mọi người không kìm nổi nhớ về trụ sở đoàn lính đánh thuê của mình trong trấn Thanh Hương.
Bãi đất cạnh thành Cáp Nhĩ lại sếp đầu lều trại, tuy nhiên số lều trại lần này so với lần trước nhiều hơn rất nhiều, tuy rằng chiến đấu chết không ít người, nhưng những đoàn lính đánh thuê nửa đường gia nhập trận chiến so với những người chết trận còn nhiều hơn, trong đó đại bộ phận đều là những kẻ chém được một hai cái đầu liền ở lại nơi này chờ nhận tiền thưởng.
Việc này không phải Khang Tư tìm hiểu mà biết được, mà là mấy tên sứ giả nhìn thấy Khang Tư chú ý tới những lều trại này liền tự mình nói ra, xem biểu tình cùng giọng điệu bọn hắn có vẻ như hoàn toàn là người trong nhà.
Tuy nhiên Khang Tư tự ngẫm lại, chính mình dùng binh lính của đoàn chiếm bốn trấn một thành, công lao xem như rất lớn, được một tước vị là chắc chắn, nói cách khác chỉ cần mình nhận tước vị, thì chính là in dấu phe phái Cáp Nhĩ, khó trách bọn hắn coi mình trở thành người một nhà.
Khang Tư đối với việc trở thành thủ hạ của ai không có ý kiến, ngoại trừ thời điểm làm chư hầu ở bán đảo Phi Ba ra, những lúc khác lúc nào mà chẳng có thủ trưởng.
Ngay cả thời kỳ Đại đô đốc, phía trên cũng có hoàng đế tồn tại, hiện tại cũng chỉ hơn một cái phong quân mà thôi.
Khang Tư cũng không hồ đồ vận chuyển những vật tư kia đến nơi này, mà đã sớm sai người vận chuyển về nơi trú quân.
Nếu vận chuyển tới nơi này hoàn toàn khiến cho người khác đỏ mắt, ngẫm lại những người này thu hoạch mấy đầu lâu đã phải tới nơi này chờ lĩnh thưởng, cũng đủ biết trên chiến trường bọn họ thu được những cái gì.
Nhìn thấy Khang Tư dẫn theo hai người Giáp Nhị, Giáp Linh cùng mấy người hầu đi vào thành, những lính đánh thuê bên cạnh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không thèm để ý đến.
Rất nhiều người còn đang nghe ngóng, trong trận chiến lần này béo nhất là đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi, tại sao còn chưa tới.
Nam tước Cáp Nhĩ, không, đúng phải là Tử tước Cáp Nhĩ, nhìn huy chương tử tước trên ngực hắn là biết, văn kiện thăng chức còn chưa tới, nhưng hắn đã bắt đầu lấy tước vị tử tước cho mình, hiện tại ngay cả huy chương cũng tạo rất đẹp. Điều này cũng nói rõ, kỳ thật chế độ quý tộc Tuyết quốc đã sớm thay đổi hình thái, phỏng chừng sắp đi vào thời kì cát cứ.
Hiện tại còn không có người dám xưng tước lung tung, chỉ là bởi ích lợi thống nhất của đám quý tộc áp chế mà thôi, sớm hay muộn sẽ đến lúc có người tự xưng vương.
Ngẫm lại chỉ riêng Bá tước Bỉ Khắc còn có ít nhất năm trăm kỵ binh toàn bộ đầy đủ tước vị kỵ sĩ, cũng biết tước vị đã tới tình trạng không đáng giá gì rồi.
Tuy nhiên Khang Tư mặc kệ những việc nhỏ đó, ngươi đã mang huy chương tử tước, vậy dựa theo thế mà xưng hô đi, vì thế Khang Tư xoay người thi lễ:
- Tử tước đại nhân! Bản đoàn không phụ sứ mệnh ngài ủy thác, không biết phần thưởng dành cho bản đoàn khi nào có thể ban thưởng?
Lúc rời khỏi đại quân đi, Hạ Lợi vốn là lính đánh thuê lâu đời đã cố ý chạy tới nhắc nhở:
- Đoàn trưởng đại nhân! Khi gặp Nam tước Cáp Nhĩ câu đầu tiên là vấn an, câu thứ hai mới hỏi đến phần thưởng, bằng không đám quý tộc đó sẽ nói trái nhìn phải không biết đến lúc nào! Đến lúc những kẻ đó không muốn tiếp ngươi, vậy tiền thưởng này không biết sẽ đến bao giờ!
Khang Tư đối với quý tộc Tuyết quốc không hiểu nhiều lắm, đương nhiên tiến hành theo đề nghị của thủ hạ.
Tử tước Cáp Nhĩ vốn đang vui tươi cười tủm tỉm nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Áo Đặc Hàn ở bên cạnh vốn vẻ mặt đang đố kị cũng sửng sốt, nhìn thấy Tử tước nhíu mày, trong lòng Áo Đặc Hàn không khỏi vui vẻ.
- " Tên đoàn trưởng này thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, biết rõ công huân của mình đủ để trở thành người thượng đẳng, không ngờ còn thô lỗ như thế, nếu tên gia hỏa như vậy gia nhập vào bè phái chúng ta, vậy thật đúng là khiến cho phe phái quý tộc Cáp Nhĩ mất mặt. Xem ra đại nhân hẳn sẽ thay đổi chủ ý."
Tử tước Cáp Nhĩ giữ vẻ tươi cười gật đầu nói:
- Khang Tư đoàn trưởng! Quý đoàn vũ dũng thực sự khiến cho người khác kính nể, bởi vì dũng sĩ chờ đợi bản tước đích thân gia thưởng nhiều lắm, cho nên xin thứ cho bản tước ngay tại địa phương đơn sơ này, tiến hành ngợi khen ngài đi nha.
Vừa nghe lời này, khóe miệng Áo Đặc Hàn giật giật, tuy nhiên vẫn bảo trì vẻ tươi cười tiêu chuẩn kỵ sĩ như trước đứng ở bên cạnh Tử tước Cáp Nhĩ.
Khang Tư cũng cảm giác được sự việc có chút cổ quái.
Bởi vì phong tước là chuyện phi thường long trọng.
Muốn phong tước cho công thần dưới trướng, phải có thế lực Huân tước Kỵ sĩ trong đó, cùng với những người có thân phận trong lãnh địa đến dự lễ tiến hành.
Như thời kì ở đế quốc, cho dù mình đã là vua một cõi, hoàng quyền nghèo túng đến mức dọa người, nhưng thời điểm phong tước vẫn náo nhiệt long trọng như trước, vậy mà hiện tại ngay trong căn phòng nhỏ hẹp này, với hai ba nhân viên địa phương dự lễ liền cử hành.
Tuy nhiên Khang Tư ngẫm lại, người Tuyết quốc bên này môi trường cuộc sống cùng tập tục có chút lạc hậu, phỏng chừng bọn họ bên này tước vị cấp thấp chỉ tùy tiện ban như vậy, cho nên Khang Tư cũng không có để ý, chỉ xoay người cúi đầu nói:
- Ý của đại nhân chính là tâm nguyện của ta.
Ngồi ở trên ghế, Tử tước Cáp Nhĩ vừa viết lên mảnh da dê vừa nói:
- Ừ! Dựa vào công huân chiếm bốn trấn một thành của ngươi, ít nhất có thể nhận được ba vạn mai tệ cùng một tước vị Huân tước. Được!
Nói đến đây, Tử tước Cáp Nhĩ đứng dậy đi tới trước mặt Khang Tư, cầm bội đao lần lượt dùng bản mặt đặt lên hai bả vai Khang Tư nói:
- Ta lấy thân phận Tử tước độc lập Cáp Nhĩ thuộc Bá tước Bỉ Khắc lĩnh, Băng Diệu công quốc, sắc phong Khang Tư Lôi Luân Đặc trở thành lĩnh chủ trấn Thanh Hương, nhận hàm Huân tước.
Tử tước Cáp Nhĩ không đợi Khang Tư phản ứng lại, chỉ vào cuốn da dê trên bàn nói với đám người Áo Đặc Hàn:
- Các ngươi ký tên lên đó làm người chứng kiến.
Bên cạnh một kỵ sĩ vẻ mặt sững sờ hé miệng muốn nói cái gì, nhưng Áo Đặc Hàn kéo tay hắn giành nói trước:
- Tốt! Chúng ta kí tên nào.
Kỵ sĩ kia còn muốn nói thêm cái gì đó, dùng ánh mắt có chút tiếc hận liếc nhìn Khang Tư một cái, cũng không hé răng, tiếp theo kí tên trên mảnh da dê.
Cuối cùng Tử tước Cáp Nhĩ cầm một con dấu sắt đã được nung đỏ, ấn lên nơi giao tiếp giữa hai mảnh da dê.
Đây là hành động đề phòng có người làm giả.
Một khi có hoài nghi, phong thần có thể cầm công văn phân lãnh địa đến nơi phong quân phân biệt, cho nên nếu phong thần đánh mất văn kiện này thực sự rất phiền toái.
Phong quân mà đánh mất văn kiện, vậy phong thần tự động đạt được tư cách độc lập, đương nhiên, đây là thời điểm quý tộc kiện toàn mới có tác dụng, thời điểm hiện tại không khác gì lắm hoàn toàn dựa vào vũ lực để nói chuyện.
Tử tước Cáp Nhĩ đưa mảnh da dê đang tỏa mùi khét cho Khang Tư, giọng điệu có vẻ lười nhác nói:
- Về sau trấn Thanh Hương sẽ là lãnh địa của ngươi, hàng năm nộp lên một trăm mai tệ, vì bản tước xuất binh trăm người đi lính bốn mươi ngày, ngoại trừ những việc đó tất cả quyền lợi cùng nghĩa vụ khác giống như tước sĩ, trước khi đi có thể dựa vào công văn lãnh địa này tới bảo khố lĩnh tiền thưởng của ngươi.
Tử tước Cáp Nhĩ nói xong liền khoát tay, ý bảo Khang Tư có thể lui xuống.
Khang Tư cũng có chút ngây ngốc, một trấn giàu có như trấn Thanh hương liền cấp cho mình làm lãnh địa? Cảm giác có chút đùa giỡn nha.
Tuy nhiên Khang Tư cũng không có nói gì, thực hiện lễ tiết quỳ một gối xuống, nói qua loa một câu:
- Phong thần cáo lui
Hơn nữa biết được hiện tại chủ lực song phương địch ta đều đang đại chiến, mình chỉ là một đoàn lính đánh thuê đi vào chỉ có thể làm vật hi sinh, cho nên mọi người cũng sẽ không thảo luận chuyện kiến công lập nghiệp gì, nhu thuận đợi ở trong thôn trấn nghỉ ngơi và hồi phục.
Chỉ là lúc này, Khang Tư ngược lại không bỏ qua cho bọn họ, chẳng những huấn luyện như cũ, còn phái nhân thủ tràn ra ngoài đi trinh sát tình báo, càng không phải nói đến hai mật vệ như Giáp Nhị cùng Giáp Linh.
Tuy nhiên tình huống hai người Giáp Nhị cùng Giáp Linh không giống với những người phụ trách quan sát chiến trường khác.
Bọn họ phụ trách xem xét phản ứng của quý tộc xung quanh, nói cách khác chính là nhìn xem đến lúc này có bao nhiêu quý tộc đứng về phía Bá tước Bỉ Khắc, có bao nhiêu người đứng về phía Nam tước Cáp Nhĩ, có bao nhiêu người thực sự trung lập.
Thời gian một ngày trôi qua, tin tức chiến trường truyền tới là song phương đã tiến vào trạng thái chiến đấu rất ác liệt, đến nỗi Bỉ Khắc kỵ sĩ đoàn đã chuẩn bị xuống ngựa tác chiến rồi.
Tất cả những ai sáng suốt đều có thể thấy được, Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ đã bước vào giai đoạn hấp hối, đến khi người nào giãy giụa tồn tại cuối cùng, những kẻ vốn đã sớm xoa tay khẳng định sẽ tiến ra.
Quả nhiên, đầu tiên nhảy ra chính là Tử tước Quỳ Lạp dưới trướng Bá tước Bỉ Khắc.
Tử tước này khiển trách một Nam tước bên cạnh thông đồng cùng với Nam tước Cáp Nhĩ, liền xuất binh chinh phạt tiêu diệt kẻ mang tội danh phản đồ, bên này bắt đầu, khẳng định vở kịch hay sẽ lần lượt lên sân khấu.
Sau khi trò khôi hài của quý tộc này nổ ra, xuất hiện liên tục mấy quý tộc công chiến lẫn nhau.
Mà vài quý tộc trong số còn lại, có một Tử tước tuyên bố thoát ly thân phận phong thần trở thành quý tộc độc lập, hai Nam tước tuyên bố đứng về phía Nam tước Cáp Nhĩ, sẽ trợ giúp Nam tước Cáp Nhĩ chinh phạt hãm hại các phong thần của Bá tước Bỉ Khắc.
Toàn bộ lãnh địa của Bá tước Bỉ Khắc lập tức trở nên hỗn loạn hơn, một số ít thành viên trong thương hội thành Bỉ Khắc cũng bắt đầu rục rịch.
Lúc này, thành Bỉ Khắc đột nhiên lọt vào tập kích, thủ phạm lộ vẻ là cờ của Bang Tuyết Lang.
Bởi vì tư binh bên trong thành cùng thanh tráng đều bị Bá tước Bỉ Khắc mang đi, cho nên thành Bỉ Khắc dễ dàng bị công phá, tài vật bên trong thành bị cướp sạch không còn gì.
Vô số tổng bộ của thương hội bị thiêu thành phế tích, ngoại trừ nhằm vào thương hội giết hại ra, dân chúng bình thường cùng những người thuộc các ngành sản xuất khác đều không lọt vào đuổi giết.
Bang Tuyết Lang trước khi rời đi còn cố ý phái người truyền lại một tin.
Mục đích bọn họ tấn công thành Bỉ Khắc, chính là muốn trả thủ thương đoàn cùng Bá tước Bỉ Khắc treo giải thưởng đối với bọn họ, cũng nói rõ một khi giải thưởng này chưa hủy bỏ, vậy bọn họ còn có thể lại đến trả thù lần nữa!
Thương đoàn nhận được tin này, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết toàn bộ Bang Tuyết Lang.
Nhân viên thương đoàn Hoa Bách Hợp ở thành Bỉ Khắc còn sót lại, trước tiên chạy tới công hội dụng binh, tuyên bố treo giải thưởng năm mươi vạn mai tệ cho nhiệm vụ tiêu diệt Bang Tuyết Lang.
Thậm chí đưa ra mức thưởng mỗi một đầu thành viên Bang Tuyết Lang đổi một trăm mai tệ!
Những thương hộ thương hội thương đoàn đã bị kích thích, cũng tỉnh ngộ lại đều chạy đến công hội lính đánh thuê tuyên bố nhiệm vụ, ngươi một vạn ta một ngàn hắn một trăm cùng tập trung một chỗ.
Tới cuối cùng, tổng số tiền thưởng cho nhiệm vụ Bang Tuyết Lang không ngờ đạt tới kim ngạch hơn mười vạn kim tệ thực khiến cho người khác sợ hãi, mà mức thưởng cho mỗi tên lính cũng đạt tới độ cao mới: một trăm hai mươi mai tệ.
Bá tước Bỉ Khắc đang cùng Nam tước Cáp Nhĩ bất phân thắng bại, sau khi biết được tin thành Bỉ Khắc bị cướp sạch, không ngờ kích động liền nghị hòa với Nam tước Cáp Nhĩ.
Bá tước Bỉ Khắc chẳng những trước tiên thừa nhận địa vị độc lập của Nam tước Cáp Nhĩ, hơn nữa còn đồng thời xin công tước sắc phong Nam tước Cáp Nhĩ thành Tử tước độc lập.
Ngay sau đó Bá tước Bỉ Khắc lập tức liên hợp với binh lính của Nam tước Cáp Nhĩ, cùng hướng về phía lãnh địa của Tử tước tự tiện xưng độc lập Quỳ Lạp kia, đồng thời ban phát phần thưởng tiêu diệt bang Tuyết Lang sẽ đạt được hai tước vị Tử tước của Quỳ Lạp và Nam tước của Lâm Tuyết.
Tiền thưởng kếch xù như vậy cùng hai lãnh địa kèm theo hai tước vị quý tộc cùng được bày lên mặt bàn, khiến cho lính đánh thuê trên toàn bộ Tuyết quốc đều chấn động.
Tuy rằng Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ vừa đánh một trận, nhưng hiện tại chính là, vũ lực mạnh nhất toàn bộ Bá tước Bỉ Khắc lĩnh vẫn như trước là hai quý tộc bọn hắn.
Hai người liên kết cùng tấn công một Tử tước không nổi danh, không ai cho rằng Tử tước Quỳ Lạp có năng lực phản kháng.
Giáp Nhất có chút ngây ngốc giật mình nhìn Khang Tư nói:
- Chủ thượng! Chiến tranh giành độc lập oanh oanh liệt liệt của Cáp Nhĩ liền kết thúc đầu voi đuôi chuột vậy sao?
Giáp Nhất không thể tin được, song phương đã đánh giết đến mức quân chủ cũng xuất mã chém nhau, làm sao có thể vì một chuyện đạo tặc đoàn công thành liền bỏ qua tất cả ân oán?
Khang Tư gật gật đầu nói:
- Kết thúc rồi, Bá tước Bỉ Khắc chẳng những thừa nhận địa vị độc của Nam tước Cáp Nhĩ, hơn nữa còn đề cử Nam tước Cáp Nhĩ thành Tử tước, bọn họ lúc này không còn gì có thể phát sinh chiến đấu, đã không như vậy, thì cùng liên hợp quân đội đi tấn công Tử tước Quỳ Lạp thôi.
Giáp Nhất có chút cảm thán nói:
- Tử tước Quỳ Lạp chỉ sợ là không may trong trận chiến này rồi? Vô duyên vô cớ bị cướp đoạt lãnh địa.
Tử tước Quỳ Lạp vận khí quả thực không tốt, thật vật vả mới đợi được thời cơ tốt tiến hành độc lập, nhưng vừa mới đứng lên liền phát hiện gió mây thay đổi, chủ tử mà mình muốn noi gương vốn không đếm xỉa tới mình không ngờ đã tìm tới cửa.
Khang Tư lắc đầu cười nói:
- Không phải hắn không may, hắn chỉ là thay đổi vị trí trở thành kẻ chết thay mà thôi, rất không may mới là thương đoàn trong trong thành Bỉ Khắc, bọn họ bị người bán mà vẫn còn muốn kiếm tiền cho người, ngươi nói xem có đúng là không may hay không?
Giáp Nhất đầu óc vốn phi thường linh hoạt, tuy rằng đầu tiên là ngẩn người, nhưng lập tức khiếp sợ hô:
- Ý chủ thượng là nói Nam tước Cáp Nhĩ và Bá tước Bỉ Khắc là cùng một phe? Không có khả năng đâu? Một người muốn thực sự khống chế thành Bỉ Khắc, cho nên đắc tội thương đoàn, mà một người muốn trở thành Bá tước Bỉ Khắc, được thương đoàn đề cử đứng ra tranh đấu với Bá tước Bỉ Khắc, hai người bọn họ không ngờ là một?
Khang Tư cười nói:
- Nam tước Cáp Nhĩ có dã tâm muốn thay thế Bá tước Bỉ Khắc, loại sự tình này ngoại trừ Nam tước Cáp Nhĩ ra không có bất cứ người nào biết rõ có phải là thật hay không.
Ngươi ngẫm lại xem, một kẻ phong thần suốt ngày kêu gào muốn đánh đổ Bá tước Bỉ Khắc, nhiều năm như vậy, không ngờ chẳng những có thể vững vàng phát triển, còn có thể yên ổn tiếp thu sự giúp đỡ của các thương đoàn phát triển chính mình, Bá tước Bỉ Khắc là người lãnh đạo trực tiếp một chút phản ứng cũng không có sao?
- Ách! Lần trước thời điểm chúng ta lần đầu tiên làm lính đánh thuê, Nam tước Cáp Nhĩ không phải bị lọt vào tập kích sao?
Giáp Nhất vẫn có chút không thể tin hỏi.
- Bọn họ cho dù thực sự là người do Bá tước Bỉ Khắc phái tới thì thế nào? Vì sao có tinh lực chém giết những tên vận chuyển vật tư bé nhỏ đó, nhưng không có tâm tình trực tiếp ám sát chết Nam tước Cáp Nhĩ?
Dựa vào biểu hiện linh thông tin tức của bọn họ lần đó cùng công tác chuẩn bị, ám sát Nam tước Cáp Nhĩ hẳn là không khó khăn mới phải? Mà nếu cả nhà Nam tước Cáp Nhĩ đều bị chết, vậy tước vị này không phải thu hồi lại rồi sao? Vì cái gì Bá tước Bỉ Khắc không làm như vậy?
Giáp Nhất không còn lời nào để nói.
Bởi vì nếu đổi lại là mình, một khi xác nhận Nam tước Cáp Nhĩ phản bội, thì phải lập tức giết chết hắn, giống như ở đế quốc khi xử lý các quân phiệt tại các tỉnh duyên hải đều là như thế, không ai lại đi lãng phí nhiều thời gian, vật tư, nhân lực đi giải quyết một kẻ trong khi giải quyết kẻ đó thực sự là một việc dễ dàng.
Khang Tư nói:
- Còn một manh mối cuối cùng nữa để biết bọn hắn có quan hệ hay không, chính là lần tấn công Tử tước Quỳ Lạp này quân chính quy có tổn thất thảm trọng hay không.
Giáp Nhất bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Tổn thất thảm trọng? Ý ngài là nói, bọn họ sẽ nhân cơ hội tiêu hao vũ lực tư nhân của thương hội sao?
- Khẳng định sẽ như thế, sau khi mất đi tư binh, tuy rằng thương hội có thể lại đào tạo ra vũ lực giống như vậy, nhưng việc này cần thời gian, mà trong khoảng thời gian đó, Bá tước Bỉ Khắc đã chặt chẽ khống chế thành Bỉ Khắc rồi.
Khang Tư đáp.
Sự tình biến hóa liền giống như lời Khang Tư nói.
Vào lúc mọi người nghĩ rằng Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ sẽ dễ dàng thoải mái giải quyết Tử tước Quỳ Lạp, thì quân liên hợp của hai quý tộc lại tổn thất thảm trọng mới tiêu diệt được Tử tước Quỳ Lạp.
Bỉ Khắc kỵ sĩ đoàn mất đi một phần ba quân lực, lính đánh thuê càng không cần phải nói chiến lực mất đi một phần hai, về phần tư binh của thương đoàn thì toàn quân bị diệt.
- Chủ thượng! Những thương đoàn này ngu ngốc như vậy sao? Chẳng lẽ bọn họ không cảm giác được mình bị người ta bán đứng sao?
Giáp Nhất rất không hiểu, thương hội thành Bỉ Khắc tại sao lại ngu xuẩn như thế, chỉ cần hơi chú ý một chút cũng sẽ không bị người ta bán mà vẫn còn vì người ta kiếm tiền như vậy nha.
Khang Tư không khỏi cảm thán nói:
- Ngươi chỉ là nói vuốt đuôi thôi, nếu không phải trận chiến kia thoạt nhìn giống như quyết chiến đến phút cuối rồi vẫn diễn ra lâu như vậy, ta cũng nhìn không ra hai người bọn họ là một.
Những thương đoàn này khẳng định đã dò xét rất kỹ Nam tước Cáp Nhĩ, cẩn cẩn thận thận quan sát, cuối cùng mới hạ quyết định quyết tâm ủng hộ hắn.
Hơn nữa những thương đoàn khẳng định cũng đã vạn phần cẩn thận ủng hộ trong một thời gian liên tục rất lâu, độ ủng hộ tăng dần từ yếu đến mạnh mới tới trình độ hiện tại, nhưng đúng thời điểm bọn họ nghĩ rằng chuẩn bị thu được lợi nhuận, lại thật không ngờ ngay cả vốn cũng bay mất.
- Ai! Xem ra những thương đoàn có thể khống chế thành Bỉ Khắc còn kiếm được nhiều tiền thành lập được thế lực lớn như vậy, như thế nào cũng phải là những nhân vật khôn khéo tương xứng chứ, đáng tiếc lại bị Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc khôn khéo hơn lừa.
Tuy nhiên Giáp Nhất chợt nhớ tới cái gì hỏi:
- Chủ thượng! Vậy hiện tại thương đoàn hẳn là biết mình bị lừa rồi chứ? Bọn họ chẳng phải là muốn trả thù Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ sao?
Đương nhiên trả thù thì muốn, tuy nhiên bọn họ không có cơ hội này, hiện tại Bá tước Bỉ Khắc dựa vào những thủ hạ trong thành đã khống chế thành Bỉ Khắc, chờ hắn dẫn binh trở về, thành Bỉ Khắc lại không thể dễ dàng bị lay động, hắn sẽ không lưu lại cơ hội cho thương đoàn trả thù.
Giáp Nhất vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu nói:
- Nhưng cứ như vậy, thương nhân khẳng định sẽ bỏ đi, đã không có thương nhân, thành Bỉ Khắc không phải sẽ bị hủy sao? Những tính toán của Bá tước Bỉ Khắc còn có tác dụng gì nữa?
Khang Tư nhắc nhở nói:
- Thương hội tranh với Bá tước Bỉ Khắc chính là quyền thống trị thành Bỉ Khắc, mà thương đoàn bình thường cũng sẽ không cạnh tranh quyền thống trị này cùng lĩnh chủ, cho nên cho dù những thương đoàn khống chế thành Bỉ Khắc đi rồi, cũng sẽ có những thương đoàn khác tiến vào chiếm giữ thành Bỉ Khắc, trừ phu thành Bỉ Khắc không có cơ sở buôn bán, như vậy tất cả thương đoàn tại thành Bỉ Khắc mới thực sự rút đi.
Giáp Nhất khinh thường nói:
- Thương nhân thành Bỉ Khắc phỏng chừng đầu óc ngu muội rồi, lại quên rằng theo đuổi tài phú mới là sứ mệnh thương nhân bọn hắn, không ngờ bỏ quên sứ mệnh theo đuổi quan lĩnh chủ? Khó trách bọn hắn nhận lấy thất bại.
Khang Tư lắc lắc đầu nói:
- Bọn họ chính là bởi vì nhớ kỹ sứ mệnh này, mới có thể theo đuổi quan lĩnh chủ, phải biết rằng quan lĩnh chủ có thể chế định thuế suất cùng thuế quan, hai dạng thuế này, tuy khác biệt nhưng có thể là lợi khí chân chính quyết định tài phú của bọn họ gia tăng hay giảm bớt, bọn họ vốn khát vọng tài phú sao có thể không muốn nắm lợi khí này trong tay.
Nghe nói như thế, Giáp Nhất liền ngẫm lại, quyền lực chính là lợi khí đổi lấy tiền tài, lúc trước chủ thượng ở vùng duyên hải đế quốc làm Đại đô đốc, thương nhân vùng duyên hải ai dám cùng chủ thượng so sánh!
Ném vấn đề quyền lực cùng tiền tài sang một bên, Giáp Nhất xin chỉ thị của Khang Tư:
- Chủ thượng! Hiện tại Bá tước Bỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ nghị hòa, hay là nói bọn họ vốn chính là minh hữu, chúng ta hiện tại kiến lập công huân, Nam tước Cáp Nhĩ sẽ tưởng thưởng thế nào? Hơn nữa chúng ta giết nhiều binh lính của Bá tước Bỉ Khắc như vậy, Bá tước Bỉ Khắc có thể truy cứu trách nhiệm với chúng ta hay không? Mấy vấn đề này đã khiến cho nhân tâm phía dưới hoảng sợ.
Khang Tư cười cười:
- Hãy bảo bọn họ yên tâm, Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc sẽ không trêu chọc công hội lính đánh thuê, cho nên bọn họ khẳng định sẽ thực hiện hứa hẹn trước trận chiến, tuy rằng tước vị cùng tiền tài thực sự đều khiến cho bọn họ ứa máu, nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi.
- Trêu chọc công hội lính đánh thuê? Ách! Chủ thượng! Thuộc hạ không thực sự hiểu rõ.
Giáp Nhất có chút ngượng ngùng nói ra nghi hoặc trong lòng.
Khang Tư cười nói:
- Đại chiến giữa hai bên lần này, mặc kệ có phải diễn trò hay không, binh lính tử trận bất kể là dịch phu, lính đánh thuê hay là quân đội khẳng định sẽ rất nhiều, chẳng lẽ bọn họ nói một câu chúng ta là minh hữu, phát động chiến tranh là ẩn dấu mục đích, mục đích chính là loại bỏ đám thương đoàn thành Bỉ Khắc, liền có thể trấn an những binh lính đó sao?
Dịch phu cùng quân đội có thể bị thân phận quý tộc áp chế, nhưng những lính đánh thuê là tổ chức bán mạng vì tiền, cũng không chấp nhận như thế, không chỉ nói không giữ nguyên mức thưởng, chỉ cần làm hơi chút không công bình, hai quý tộc đại nhân khẳng định sẽ gặp phiền toái lớn.
Giáp Nhất vốn đang lo lắng công huân của chủ thượng nhà mình không được công nhận, phần thưởng kim tệ không đáng nói, nhưng tước vị kia lại rất trọng yếu, đã bay mất không còn.
Bởi vì dựa theo ước định, tòa thành trấn An Lâu ít nhất có thể đổi được một tước vị Huân tước.
Một ngày trôi qua, Khang Tư đã phái người đi thông báo tin tức, nhưng hiện tại Nam tước Cáp Nhĩ cũng không có câu trả lời thuyết phục.
Về phần muốn Khang Tư dẫn binh rời đi, đó là việc bất cứ ai cũng không đồng ý, ai cũng biết người vừa rời đi, những quý tộc đó còn có thừa nhận công huân mình đã lập hay không?
Vì vậy ngay trong lúc chờ đợi này, binh lính Bá tước Bỉ Khắc điều động cũng chậm rãi trở về thôn trấn họ vốn đóng giữ, tuy nhiên bọn họ nhìn thấy kho dự trữ sạch bong không còn gì hiển nhiên sửng sốt hồi lâu.
Đến khi nghe được một đoàn lính đánh thuê thừa dịp binh lực thôn trấn thưa thớt liền chiếm tiện nghi, không khỏi lửa giận xung thiên, chuẩn bị tìm cho ra đoàn lính đánh thuê này giáo huấn một phen.
Đương nhiên trọng yếu nhất chính là lấy lại tổn thất của mình.
Binh lính ở mấy thôn trấn xung quanh trấn An Lâu bị Khang Tư tấn công, tập trung cùng một chỗ hùng hổ tiến tới trước trấn An Lâu chửi bới, đòi Khang Tư lập tức cút ra khỏi thôn trấn, nộp tất cả vật tư đã lấy ra.
Hơn một ngàn binh lính tụ tập tại trấn An Lâu kêu đánh kêu giết, bao gồm một bên là binh đinh thuộc Bá tước Bỉ Khắc lĩnh, một bên là đoàn lính đánh thuê do Nam tước Cáp Nhĩ thuê.
Chỉ có chút quái dị chính là, binh lính lãnh địa thì ở bên ngoài trấn, lính đánh thuê từ phía ngoài tới lại ở trong trấn, chuyện thú vị như vậy lập tức truyền ra ngoài, cũng chính giờ khắc này mới khiến cho mọi người biết được, bên phía Nam tước Cáp Nhĩ còn công chiếm bốn thôn trấn, một tòa thành của Bá tước Bỉ Khắc.
Mà đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi của Khang Tư, ở trong giờ khắc này, chính thức được người trên toàn Bá tước Bỉ Khắc lĩnh biết đến.
Lúc Khang Tư thực vừa lòng đối với loại biến hóa này, Nam tước Cáp Nhĩ rốt cuộc phái người truyền mệnh lệnh đến.
Một chiếc xe trượt tuyết rất khoa trượng xuất hiện bên ngoài tường băng trước trấn An Lâu, mà binh lính Bỉ Khắc vây khốn tường băng hiển nhiên biết được tin tức, cũng không có ngăn cản xe trượt tuyết này.
Người trên xe trượt tuyết hiển nhiên bị tường băng to lớn khiến cho sợ tới mức đột ngột dừng lại, sau một hồi lâu, người trên xe trượt tuyết mới mở rộng yết hầu, quay về phía thành hô lớn:
- Chúng ta là sứ giả của Tử tước Cáp Nhĩ đại nhân, đến đây truyền lệnh dụ mới nhất của Tử tước đại nhân!
- Chứng minh!
Sau khi câu nói trên thành truyền ra, một cái giỏ được buộc dây thừng được quăng xuống dưới.
- Thật cẩn thận.
Người trên xe trượt tuyết nhảy xuống, nói thầm một câu với người bên cạnh, rồi bỏ con dấu chứng minh vào giỏ.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trấn được mở ra.
Đám binh lính Bỉ Khắc thầm giật mình, nhưng hiển nhiên bọn họ đã nhận được lệnh trước, cũng không có nhân cơ hội đánh vào thôn trấn, ngược lại dưới sự chỉ đạo của sĩ quan bố trí ở hai bên thành.
Bên phía Khang Tư nhìn thấy bộ dạng đám binh lính Bỉ Khắc, hiển nhiên cũng biết hai quý tộc đã sớm thương lượng ổn thỏa, nếu công huân của mình truyền ra ngoài, vậy cũng không cần lo lắng có người chiếm đoạt trước công lao, dù sao mình là một đoàn lính đánh thuê được Nam tước Cáp Nhĩ chiêu mộ mà không phải binh lính trực thuộc hắn, muốn áp chế công lao cũng không áp được.
Hiểu được điều này, Khang Tư dẫn theo thủ hạ tiến ra cửa nghênh đón những sứ giả đó.
Sứ giả hiển nhiên biết Khang Tư, cho nên vừa thấy Khang Tư đích thân đi ra nghênh đón, trên mặt liền xuất hiện nụ cười tự đắc.
Tuy nhiên bọn họ cũng không lề mề, trực tiếp xuất ra cuốn da dê giao cho Khang Tư nói:
- Đoàn trưởng đại nhân, đây là mệnh lệnh thư do Tử tước đại nhân tự mình ban phát, mời ngài sau khi xác nhận lập tức chấp hành mệnh lệnh, dù sao hiệp ước giữa quý đoàn cùng với Tử tước đại nhân của chúng ta còn chưa có giải trừ.
Khang Tư tiếp nhận cuốn da dê mở ra nhìn, chỉ thấy trên đó toàn chữ viết.
Nam tước Cáp Nhĩ ra lệnh, Bạch Mạn Mân Côi đoàn chiến công hiển hách, bản tước đã biết, công lao quý đoàn công hãm bốn trấn một thành, bản tước y theo hiệp ước trước trận tiến hành ban thưởng, hiện giờ bản tước đã nghị hòa với Bá tước đại nhân, cần trả lại lãnh địa đã chiếm, cho nên mời quý đoàn rời quân về thành Cáp Nhĩ, để bản tước chúc mừng.
Lệnh được đóng dấu Tử tước Cáp Nhĩ.
- Cảm ơn! Bản đoàn tuân lệnh.
Khang Tư thu hồi cuốn da dê cười nói với sứ giả, nói xong khoát tay lên, trên trăm xe ngựa lớn còn có gần trăm xe trượt tuyết, lập tức từ trong cửa gỗ tuôn ra.
Vừa thấy tư thế này của Khang Tư, tất cả mọi người đều hiểu được, thì ra là người ta đã sớm chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Nhìn thấy nhiều xe ngựa chất đầy vật tư từ bên cạnh rất nhanh vượt qua, binh lính Bỉ Khắc đứng hai bên cửa tất cả đều tức giận đến phát run.
Nhưng cấp trên nói đúng, những thứ đó đều là chiến lợi phẩm, chúng ta có thể diện gì mà lấy lại?
Không để ý đến binh lính Bỉ Khắc như những con gà con kia, đám người Khang Tư nhanh chóng chạy về hướng Cáp Nhĩ lĩnh.
Hiện tại chiến sự loạn như vậy, không thừa dịp đại quân giao chiến, tránh né những kẻ hại dân hại nước cho thật tốt, vận chuyển vật tư thu được trở về, chẳng lẽ còn chờ đến lúc đạo tặc khắp nơi mới vận chuyển sao?
Đến lúc đó chỉ sợ không đi được một dặm đường đã bị chặn lại.
Sau khi tiến vào lãnh địa Cáp Nhĩ, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, trên đường gấp rút chạy trở về này, mọi người không kìm nổi nhớ về trụ sở đoàn lính đánh thuê của mình trong trấn Thanh Hương.
Bãi đất cạnh thành Cáp Nhĩ lại sếp đầu lều trại, tuy nhiên số lều trại lần này so với lần trước nhiều hơn rất nhiều, tuy rằng chiến đấu chết không ít người, nhưng những đoàn lính đánh thuê nửa đường gia nhập trận chiến so với những người chết trận còn nhiều hơn, trong đó đại bộ phận đều là những kẻ chém được một hai cái đầu liền ở lại nơi này chờ nhận tiền thưởng.
Việc này không phải Khang Tư tìm hiểu mà biết được, mà là mấy tên sứ giả nhìn thấy Khang Tư chú ý tới những lều trại này liền tự mình nói ra, xem biểu tình cùng giọng điệu bọn hắn có vẻ như hoàn toàn là người trong nhà.
Tuy nhiên Khang Tư tự ngẫm lại, chính mình dùng binh lính của đoàn chiếm bốn trấn một thành, công lao xem như rất lớn, được một tước vị là chắc chắn, nói cách khác chỉ cần mình nhận tước vị, thì chính là in dấu phe phái Cáp Nhĩ, khó trách bọn hắn coi mình trở thành người một nhà.
Khang Tư đối với việc trở thành thủ hạ của ai không có ý kiến, ngoại trừ thời điểm làm chư hầu ở bán đảo Phi Ba ra, những lúc khác lúc nào mà chẳng có thủ trưởng.
Ngay cả thời kỳ Đại đô đốc, phía trên cũng có hoàng đế tồn tại, hiện tại cũng chỉ hơn một cái phong quân mà thôi.
Khang Tư cũng không hồ đồ vận chuyển những vật tư kia đến nơi này, mà đã sớm sai người vận chuyển về nơi trú quân.
Nếu vận chuyển tới nơi này hoàn toàn khiến cho người khác đỏ mắt, ngẫm lại những người này thu hoạch mấy đầu lâu đã phải tới nơi này chờ lĩnh thưởng, cũng đủ biết trên chiến trường bọn họ thu được những cái gì.
Nhìn thấy Khang Tư dẫn theo hai người Giáp Nhị, Giáp Linh cùng mấy người hầu đi vào thành, những lính đánh thuê bên cạnh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không thèm để ý đến.
Rất nhiều người còn đang nghe ngóng, trong trận chiến lần này béo nhất là đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi, tại sao còn chưa tới.
Nam tước Cáp Nhĩ, không, đúng phải là Tử tước Cáp Nhĩ, nhìn huy chương tử tước trên ngực hắn là biết, văn kiện thăng chức còn chưa tới, nhưng hắn đã bắt đầu lấy tước vị tử tước cho mình, hiện tại ngay cả huy chương cũng tạo rất đẹp. Điều này cũng nói rõ, kỳ thật chế độ quý tộc Tuyết quốc đã sớm thay đổi hình thái, phỏng chừng sắp đi vào thời kì cát cứ.
Hiện tại còn không có người dám xưng tước lung tung, chỉ là bởi ích lợi thống nhất của đám quý tộc áp chế mà thôi, sớm hay muộn sẽ đến lúc có người tự xưng vương.
Ngẫm lại chỉ riêng Bá tước Bỉ Khắc còn có ít nhất năm trăm kỵ binh toàn bộ đầy đủ tước vị kỵ sĩ, cũng biết tước vị đã tới tình trạng không đáng giá gì rồi.
Tuy nhiên Khang Tư mặc kệ những việc nhỏ đó, ngươi đã mang huy chương tử tước, vậy dựa theo thế mà xưng hô đi, vì thế Khang Tư xoay người thi lễ:
- Tử tước đại nhân! Bản đoàn không phụ sứ mệnh ngài ủy thác, không biết phần thưởng dành cho bản đoàn khi nào có thể ban thưởng?
Lúc rời khỏi đại quân đi, Hạ Lợi vốn là lính đánh thuê lâu đời đã cố ý chạy tới nhắc nhở:
- Đoàn trưởng đại nhân! Khi gặp Nam tước Cáp Nhĩ câu đầu tiên là vấn an, câu thứ hai mới hỏi đến phần thưởng, bằng không đám quý tộc đó sẽ nói trái nhìn phải không biết đến lúc nào! Đến lúc những kẻ đó không muốn tiếp ngươi, vậy tiền thưởng này không biết sẽ đến bao giờ!
Khang Tư đối với quý tộc Tuyết quốc không hiểu nhiều lắm, đương nhiên tiến hành theo đề nghị của thủ hạ.
Tử tước Cáp Nhĩ vốn đang vui tươi cười tủm tỉm nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Áo Đặc Hàn ở bên cạnh vốn vẻ mặt đang đố kị cũng sửng sốt, nhìn thấy Tử tước nhíu mày, trong lòng Áo Đặc Hàn không khỏi vui vẻ.
- " Tên đoàn trưởng này thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, biết rõ công huân của mình đủ để trở thành người thượng đẳng, không ngờ còn thô lỗ như thế, nếu tên gia hỏa như vậy gia nhập vào bè phái chúng ta, vậy thật đúng là khiến cho phe phái quý tộc Cáp Nhĩ mất mặt. Xem ra đại nhân hẳn sẽ thay đổi chủ ý."
Tử tước Cáp Nhĩ giữ vẻ tươi cười gật đầu nói:
- Khang Tư đoàn trưởng! Quý đoàn vũ dũng thực sự khiến cho người khác kính nể, bởi vì dũng sĩ chờ đợi bản tước đích thân gia thưởng nhiều lắm, cho nên xin thứ cho bản tước ngay tại địa phương đơn sơ này, tiến hành ngợi khen ngài đi nha.
Vừa nghe lời này, khóe miệng Áo Đặc Hàn giật giật, tuy nhiên vẫn bảo trì vẻ tươi cười tiêu chuẩn kỵ sĩ như trước đứng ở bên cạnh Tử tước Cáp Nhĩ.
Khang Tư cũng cảm giác được sự việc có chút cổ quái.
Bởi vì phong tước là chuyện phi thường long trọng.
Muốn phong tước cho công thần dưới trướng, phải có thế lực Huân tước Kỵ sĩ trong đó, cùng với những người có thân phận trong lãnh địa đến dự lễ tiến hành.
Như thời kì ở đế quốc, cho dù mình đã là vua một cõi, hoàng quyền nghèo túng đến mức dọa người, nhưng thời điểm phong tước vẫn náo nhiệt long trọng như trước, vậy mà hiện tại ngay trong căn phòng nhỏ hẹp này, với hai ba nhân viên địa phương dự lễ liền cử hành.
Tuy nhiên Khang Tư ngẫm lại, người Tuyết quốc bên này môi trường cuộc sống cùng tập tục có chút lạc hậu, phỏng chừng bọn họ bên này tước vị cấp thấp chỉ tùy tiện ban như vậy, cho nên Khang Tư cũng không có để ý, chỉ xoay người cúi đầu nói:
- Ý của đại nhân chính là tâm nguyện của ta.
Ngồi ở trên ghế, Tử tước Cáp Nhĩ vừa viết lên mảnh da dê vừa nói:
- Ừ! Dựa vào công huân chiếm bốn trấn một thành của ngươi, ít nhất có thể nhận được ba vạn mai tệ cùng một tước vị Huân tước. Được!
Nói đến đây, Tử tước Cáp Nhĩ đứng dậy đi tới trước mặt Khang Tư, cầm bội đao lần lượt dùng bản mặt đặt lên hai bả vai Khang Tư nói:
- Ta lấy thân phận Tử tước độc lập Cáp Nhĩ thuộc Bá tước Bỉ Khắc lĩnh, Băng Diệu công quốc, sắc phong Khang Tư Lôi Luân Đặc trở thành lĩnh chủ trấn Thanh Hương, nhận hàm Huân tước.
Tử tước Cáp Nhĩ không đợi Khang Tư phản ứng lại, chỉ vào cuốn da dê trên bàn nói với đám người Áo Đặc Hàn:
- Các ngươi ký tên lên đó làm người chứng kiến.
Bên cạnh một kỵ sĩ vẻ mặt sững sờ hé miệng muốn nói cái gì, nhưng Áo Đặc Hàn kéo tay hắn giành nói trước:
- Tốt! Chúng ta kí tên nào.
Kỵ sĩ kia còn muốn nói thêm cái gì đó, dùng ánh mắt có chút tiếc hận liếc nhìn Khang Tư một cái, cũng không hé răng, tiếp theo kí tên trên mảnh da dê.
Cuối cùng Tử tước Cáp Nhĩ cầm một con dấu sắt đã được nung đỏ, ấn lên nơi giao tiếp giữa hai mảnh da dê.
Đây là hành động đề phòng có người làm giả.
Một khi có hoài nghi, phong thần có thể cầm công văn phân lãnh địa đến nơi phong quân phân biệt, cho nên nếu phong thần đánh mất văn kiện này thực sự rất phiền toái.
Phong quân mà đánh mất văn kiện, vậy phong thần tự động đạt được tư cách độc lập, đương nhiên, đây là thời điểm quý tộc kiện toàn mới có tác dụng, thời điểm hiện tại không khác gì lắm hoàn toàn dựa vào vũ lực để nói chuyện.
Tử tước Cáp Nhĩ đưa mảnh da dê đang tỏa mùi khét cho Khang Tư, giọng điệu có vẻ lười nhác nói:
- Về sau trấn Thanh Hương sẽ là lãnh địa của ngươi, hàng năm nộp lên một trăm mai tệ, vì bản tước xuất binh trăm người đi lính bốn mươi ngày, ngoại trừ những việc đó tất cả quyền lợi cùng nghĩa vụ khác giống như tước sĩ, trước khi đi có thể dựa vào công văn lãnh địa này tới bảo khố lĩnh tiền thưởng của ngươi.
Tử tước Cáp Nhĩ nói xong liền khoát tay, ý bảo Khang Tư có thể lui xuống.
Khang Tư cũng có chút ngây ngốc, một trấn giàu có như trấn Thanh hương liền cấp cho mình làm lãnh địa? Cảm giác có chút đùa giỡn nha.
Tuy nhiên Khang Tư cũng không có nói gì, thực hiện lễ tiết quỳ một gối xuống, nói qua loa một câu:
- Phong thần cáo lui
Danh sách chương