Nơi ở của Ngả Lệ Ti, bên trong Thiên Thủ Các, thành Thanh Nguyệt, tại Lôi gia trên bán đảo Phi Ba.

Cung Huân Đại rất cung kính nói với Ngả Lệ Ti:

- Điện hạ, đại điện đã đặt nền tảng vững chắc ở đế quốc Áo Đặc Mạn. Căn cứ tin tức bên kia truyền lại, đại điện đã tiêu diệt một thế lực phản loạn tên là Khải Lỗ Sĩ, thâu tóm lãnh địa của tên này, xem như là có nền móng.

- Ừ! Chút việc nhỏ ấy đối với Khang Tư mà nói chẳng qua chỉ là việc qua loa sơ sài mà thôi. Ta tin tưởng, chỉ cần sau khi Khang Tư chỉnh đốn lại lãnh địa thật tốt, một lần nữa khuếch trương sẽ lập tức bắt đầu.

Ngả Lệ Ti lạnh nhạt nói trong khi đang đọc quyển sách trên tay tăng thêm kiến thức của mình.

- Dạ! Điện hạ.

Cung Huân Đại gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tiếp theo nàng như là chần chờ một chút sau đó dáng vẻ thật cẩn thận nói:

- Điện hạ, theo tin tức mới nhất vừa truyền về, đại điện được đế đô Áo Đặc Mạn phong làm Thiếu tướng, hơn nữa đồng ý cho thành lập binh lực một Quân đoàn. Đồng thời còn kiêm nhiệm Đốc quân hai tỉnh ven biển.

Ngả Lệ Ti không ngẩng đầu lên, như tự nói với mình:

- Những thứ này đều là hư danh, chỉ cần thực lực bản thân mạnh mẽ, cái gì đế đô, cái gì hoàng đế cũng không thể làm gì Khang Tư.

- Dạ! Điện hạ sáng suốt.

Cung Huân Đại nói đến đây dừng một chút, làm ra vẻ nuốt nuốt nước miếng, lại dừng một chút mới khẽ nói:

- Nghe nói Hoàng thái tử đế đô vì lôi kéo đại điện chẳng những tặng vải vóc cùng với dụng cụ dệt của cung đình mà còn tặng mười cung nữ xinh đẹp tuyệt vời đến hầu hạ đại điện.

Thân thể Ngả Lệ Ti chấn động, rất kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi:

- Cung nữ?

- Dạ đúng. Cung nữ, mười người cung nữ.

Cung Huân Đại vội gật đầu.

- Hắn làm sao không chú ý một chút! Lễ vật cung đình làm sao dễ dàng thu như vậy? Còn có Tương Văn làm cái gì không biết, chẳng lẽ nghĩ đến những cung nữ này chỉ biết hầu hạ người thôi sao? Không sợ bí mật không giấu được người bên cạnh?

Ngả Lệ Ti lúc này đã ngồi không yên, đứng lên đi đi lại lại.

Cung Huân Đại cẩn thận nói:

- Có lẽ Tương Văn đại nhân tự tin có thể khống chế được những cung nữ này.

- Hừ! Khống chế cái gì! Thực sự nghĩ đến tất cả mọi người trong thiên hạ đều là chỉ số thông mình không đầy đủ! Các nàng là từ trong hoàng cung mà ra, đó là nơi âm độc nhất, dâm tục nhất, không tính người nhất trong thiên hạ.

- Tương Văn thật sự cho là nắm trong tay bằng ấy nội vệ là có thể biết rõ lòng người? Ta sợ giờ phút này Tương Văn đều bị những cung nữ này lừa gạt trở nên mơ hồ!

Ngả Lệ Ti càng nói càng kích động:

- Không được, ta phải tự đi xem, tự mình xem rõ sự gian xảo bên trong những cung nữ này mới được. Nhanh đi chuẩn bị sẵn sàng!

- Dạ!

Cung Huân Đại lập tức đáp, trong lòng nàng giờ phút này là vui mừng vạn phần, vui mừng cái gì?

Vui mừng có thể rời khỏi bán đảo Phi Ba.

Cung Huân Đại là một người hay suy nghĩ, khi biết Khang Tư, Tương Văn mang theo rất nhiều binh mã rời bến, ngay từ đầu cũng không để ý lắm, chỉ cho là đi đánh lén lãnh địa nào đó ở vùng ven biển.

Nhưng chờ nàng phát hiện đám người Khang Tư chẳng những không có trở về, nhưng lại không ngừng điều binh mã ở Lôi gia đi. Nàng rốt cục phát hiện việc này không bình thường bắt đầu cẩn thận điều tra. Kết quả điều tra này khiến cho Cung Huân Đại cực kỳ khiếp sợ.

Hàng loạt quan văn cấp thấp bị điều ra khỏi bán đảo Phi Ba, mà những quan lớn ở lại trông coi trừ bỏ huấn luyện tất cả đàn ông con trai thành binh lính thì là cướp đoạt lương thực cùng tiền tài không kiêng nể gì. Trước kia thích nhất là đất đai, bây giờ chẳng những không cần ngược lại còn bắt đầu lén lút buôn bán.

Nhưng việc này liên hệ với nhau, thế nào cũng như là muốn di dời Lôi gia hoàn toàn khỏi bán đảo Phi Ba.

Nhưng theo lý mà nói, đây là chuyện không có khả năng. Hiện tại Lôi gia trên bán đảo Phi Ba gần như không có kẻ địch, hoàn toàn có thể làm theo ý mình, làm sao còn muốn toàn thể dời đi?

Cung Huân Đại thực sự có tính toán, thông qua một hồi cân nhắc đắn đo kỹ càng, rốt cục biết được Khang Tư đánh vào các tỉnh ven biển của đế quốc Áo Đặc Mạn. Lúc biết được tin tức này Cung Huân Đại thực sự choáng váng, chủ nhân Lôi gia này thật sự là mạnh a, không ngờ dã tâm lớn như vậy.

Tuy nhiên càng biết được sâu sắc bên trong, Cung Huân Đại cũng hiểu được vì sao Khang Tư có thể dễ dàng đặt nền tảng ở đế quốc như thế. Thì ra người ta chỉ là quay về quê cũ mà thôi, đế quốc mới chính là mục tiêu chính thức của hắn.

Sau khi Cung Huân Đại biết nhiều như vậy, rất có kỹ xảo lộ ra trước mặt Ngả Lệ Ti, khiến cho Ngả Lệ Ti trong tiềm thức nghĩ đến Cung Huân Đại đã biết tất cả bí mật. Hơn nữa Ngả Lệ Ti đối với việc này cũng không có ý thức giữ bí mật gì, cũng liền cách quãng nói ra tin tức mà người ngoài không biết.

Khi Cung Huân Đại rốt cục hiểu được nguyên nhân tại sao Khang Tư phải chuẩn bị di dời Lôi gia đi, thật sự là bị dọa đến vài ngày không được một giấc ngủ ngon.

Trời ạ! Bán đảo Phi Ba không ngờ là sào huyệt của ác ma! Bản thân bọn mình không ngờ vẫn sinh sống ở trong sào huyệt của ác ma!

Tự nhiên ngay từ đầu Cung Huân Đại cũng không thể nào tin được chuyện này. Nhưng đối chiếu một chút tất cả gia thân lén lút bán đất đai, lại đối chiếu chuyện trăm vạn ác ma lúc trước truyền thật ồn ào huyên náo, Cung Huân Đại cuối cùng cũng thật sự là sợ hãi tiếp nhận kết luận này.

Sau khi xác nhận chuyện này, Cung Huân Đại hận không thể lập tức chạy thoát khỏi bán đảo Phi Ba. Nhưng nếu chỉ có một mình rời đi, phỏng chừng chưa được nửa đường liền lâm vào cảnh người bị bắt của bị cướp, từ đó phải chịu cảnh sinh sống bi thảm.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, nếu chỉ một mình mình rời đi, tuyệt đối không thể đi ra khỏi bán đảo Phi Ba. Nhưng nếu vẫn ở lại trên bán đảo Phi Ba, vậy mặc kệ ở địa phương nào kỳ thật vẫn là cuộc sống ở trong sào huyệt ác ma. Một khi đã như thế, vậy còn chạy cái rắm!

Thật hiển nhiên, nếu mình muốn an toàn rời đi, chỉ có thể đi theo chủ nhân Ngả Lệ Ti. Nhưng mặc kệ mình dụ dỗ thế nào, người chấp nhất này cũng chỉ biết có một điều, đó là nếu Khang Tư không phái người tới đón nàng, vậy nàng không thể tự tiện rời nơi này.

Cung Huân Đại vì chuyện này thật sự đau đầu. Cô công chúa này bình thường vẻ mặt khôn khéo, như thế nào lại có ý nghĩ bảo thủ đến mức không thể tưởng được thế này?

Đến cuối cùng, biện pháp nào của Cung Huân Đại cũng đều thất bại, chỉ có thể cam chịu số phận chờ đợi cùng Ngả Lệ Ti. Trải qua một đoạn thời gian như vậy, Cung Huân Đại cũng không khẩn trương như trước nữa.

Dù sao nàng cũng nghĩ thống suốt, Khang Tư không có khả năng khiến cho Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na đợi lâu ở trong sào huyệt ác ma này. Một khi có chuyện gì xảy ra, đầu tiên được đưa đi chính là hai người đẹp cao quý này. Mà mình chỉ cần theo sát Ngả Lệ Ti là được.

Tuy nhiên sau khi Cung Huân Đại biết được Khang Tư nhận mười cung nữ Hoàng Thái tử đưa tặng, liền nảy ra ý hay. Nàng nghĩ đến cung nữ trong hoàng cung đế quốc Áo Đặc Mạn tuyệt đối là sắc nước hương trời, là nữ nhân xinh đẹp mê người!

Không có biện pháp, tính khắp thiên hạ cho dù người nào chỉ cần nghe thấy thế cũng đều muốn. Ai kêu đế quốc Áo Đặc Mạn từng là nước lớn đứng đầu thiên hạ, hơn nữa dân cư dùng vài ức để tính, quyền uy của hoàng đế lại bao trùm vạn vật thiên hạ, cung nữ trong hoàng cung đương nhiên là con gái đẹp nhất trong thiên hạ rồi.

Cung Huân Đại rất rõ ràng tình cảm của Ngả Lệ Ti và Y Ti Na với Khang Tư. Cho nên nàng biết chỉ cần mình ở trước mặt Ngả Lệ Ti nhắc tới chuyện này, Ngả Lệ Ti khẳng định sẽ lo lắng, khẳng định sẽ hận không thể lập tức xuất hiện tại trước mặt Khang Tư.

Tuy biết chỉ cần đi theo Ngả Lệ Ti sẽ không cần phải ở lại sào huyệt ác ma, nhưng có thể sớm một chút rời khỏi nơi này, lại càng khiến người ta yên tâm.

Nhìn xem, thủ đoạn nhỏ của mình vừa ra, liền lập tức đạt thành tâm nguyện! Hì hì! Chẳng bao lâu nữa, mình liền có thể thoải mái ngủ ngon rồi.

Cung Huân Đại mừng khấp khởi chuẩn bị rời đi lại bị Ngả Lệ Ti gọi lại:

- Chờ chút.

Trong lòng Cung Huân Đại lập tức căng thẳng, bất ổn kêu: “Má ơi! Công chúa điện hạ của ta, ngài ngàn vạn lần không nên thay đổi ý kiến a!”

- Giúp ta thông báo cho Y Ti Na một chút, xem nàng có đi hay không?

Ngả Lệ Ti mặt không chút thay đổi nói.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này quan hệ của nàng cùng Y Ti Na không tốt lắm, trở nên có chút xa cách. Nhưng những lúc đi xa nhà, đầu tiên nghĩ đến chính là người bạn tốt mà mình sống đến bây giờ có một nửa thời gian đều ở bên cạnh mình.

- Dạ.

Cung Huân Đại trong lòng nhẹ thở ra, trên mặt lại không biểu hiện gì, rất cung kính chào rồi lui ra.

Y Ti Na nhận được lời mời của Ngả Lệ Ti, cho dù nàng thói quen bảo trì tâm tính bình tĩnh cũng vui mừng không thể khống chế được.

Mặc kệ Ngả Lệ Ti đối với nàng lạnh nhạt thế nào, nàng vẫn xem Ngả Lệ Ti trở thành bạn tri kỉ, lần này đi ra ngoài là cơ hội tốt để cải thiện quan hệ.

Dưới tác phong nhanh nhẹn của hai người, rất nhanh liền chuẩn bị ổn thỏa.

Vì thế ba người còn không có danh phận nhưng lại được hạ thần của Lôi gia đối xử cung kính, tuy rằng không có đảm nhiệm chức vụ gì lại được tận lực thỏa mãn yêu cầu. Ba người mang theo một người hầu gái, ngồi thương thuyền to lớn chuyên môn được điều tới, rời khỏi bán đảo Phi Ba.

Ba người con gái đẹp nào? Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na là hai người trong đó, hầu gái không cần phải nói chính là Cung Huân Đại rồi. Mà một người con gái đẹp nữa đó chính là Tiểu Cầm.

Lúc này Tiểu Cầm tuy rằng vẫn tự nhận là hầu gái của Y Ti Na nhưng mọi người đều biết nàng là người trong mộng của Tam gia Lôi gia, ai dám không nể mặt nàng?

Vốn lần này Y Ti Na không muốn cho Tiểu Cầm cùng đi, dù sao lúc An Tái Kháng đi xa sợ Tiểu Cầm mệt mới không mang nàng đi. Hiện tại mình lại không nói lời nào mang Tiểu Cầm đi theo, như thế nào đều cảm thấy được không tốt cho lắm.

Chỉ là Tiểu Cầm biết An Tái Kháng còn mấy chục ngày mới trở về, nàng không muốn một mình đợi ở Lôi gia, đồng thời cũng không muốn xa cách Y Ti Na lâu như vậy, cho nên cũng quấn quít đi cùng.

Vào lúc đám người Ngả Lệ Ti được đưa đến cảng Thanh Nguyệt để lên thuyền, trong một ngôi nhà nào đó ở cảng Thanh Nguyệt, một Đại giáo chủ lớn tuổi hỏi trung niên giáo chủ thủ hạ của hắn:

- Đám võ sĩ vừa rồi hộ tống ai?

- Báo cáo Đại chủ giáo đại nhân, là ba người con gái ở Thiên Thủ Các tại Lôi gia, có quan hệ khá thân mật với gia chủ Lôi gia.

Giáo chủ trung niên vội trả lời.

- Ồ! Các nàng đi đâu? Đã thật lâu không thấy gia chủ Lôi gia kia lộ mặt.

Đại giáo chủ sờ sờ râu nói.

- Theo lời nói thì là đi du lịch.

Giáo chủ trung niên nói đến đây, đột nhiên nhớ tới cái gì cất cao giọng.

- Đại nhân, mật thám của chúng ta gần đây phát hiện binh lực Lôi gia chẳng biết tại sao thiếu một bộ phận, hơn nữa quan chức cấp thấp cũng giảm rất nhiều.

- Hơn nữa gia chủ Lôi gia thời gian dài không có xuất hiện, lại thêm gia quyến ở bên trong nhà cũng rời đi. Ngài nói có thể là gia chủ Lôi gia này dùng mưu kế tung hỏa mù, mang binh đi tấn công nơi khác?

Đại giáo chủ lập tức ngồi thẳng thân mình, làm như có vẻ suy nghĩ gật gật đầu nói:

- Rất có khả năng, tuy nhiên hắn đi tấn công nơi nào đây? Không có nghe nói có khối lãnh địa nào ở bán đảo Phi Ba đột nhiên bị người tấn công bất ngờ.

Giáo chủ trung niên lắc đầu, nói ra suy nghĩ của mình:

- Đại nhân, thuộc hạ nghĩ, mục tiêu của gia chủ Lôi gia không phải bán đảo Phi Ba, nếu là bán đảo Phi Ba hắn chỉ cần bằng vào uy phong tiêu diệt trăm vạn ác ma là có thể dễ dàng chiếm hơn nửa phần lãnh địa của bán đảo Phi Ba.

- Đồng thời hẳn cũng không phải là Liên minh Tự do Duy Nhĩ Đặc. Bằng vào sức chiến đấu này của Lôi gia mà đi xâm lấn Liên minh Tự do thì không khác gì tìm chết, tùy tiện một bến cảng tự trị có thể khiến toàn quân Lôi gia bị diệt!

- Ngươi nói là đế quốc Áo Đặc Mạn?

Đại giáo chủ hỏi.

- Đúng vậy, hiện tại đế quốc Áo Đặc Mạn đang ở vào thời đại quân phản loạn nổi lên, hơn nữa các nước xung quanh quấy nhiễu đế quốc, chính là mục tiêu phi thường lý tưởng.

Giáo chủ trung niên gật đầu nói.

- Ừ, này cũng là nói hơn phân nửa lực lượng Lôi gia đều tập trung ở các tỉnh ven biển đế quốc Áo Đặc Mạn?

Đại giáo chủ nói đến đây, đột nhiên ha ha cười:

- Tốt, đi tốt lắm! Truyền lệnh xuống, buổi tối hôm nay phái người đi xem thử thành Thanh Nguyệt xem những hộ vệ lợi hại của Lôi gia có phải cũng đi rồi hay không?

- Dạ.

Người trung niên trên mặt cung kính nhận lệnh, trong lòng lại nói thầm:

- Lão già ngươi, cả ngày nói cảm ứng được ác ma mật vệ ngay trong thành Thanh Nguyệt, nhưng mỗi lần phái người đi điều tra, không phải tìm không thấy thì là người đi điều tra vô cớ biến mất. Vì cái rách nát mật vệ của ngươi, người của cứ điểm này của chúng ta đều thiệt hại hơn một nửa!

- Nếu không phải bởi vì ngươi là Đại giáo chủ, sớm đã bị mặt trên cách chức lại khiến cho mặt trên chỉ có thể lấy ta mà chửi! Con mẹ nó! Thực khốn nạn!

Đại giáo chủ trong lòng khoan khoái rất nhiều cười mỉm nói:

- Hiện tại chúng ta đã không chế hoàn toàn bao nhiêu thung lũng thuốc? Sản lượng có bao nhiêu? Đã tìm hiểu rõ ràng tất cả thung lũng thuốc trên lãnh địa Lôi gia chua? Đều có những loại nào?

- Dạ! Hiện tại chúng ta hoàn toàn khống chế mười hai thung lũng thuốc, trong đó bảy loại giáp, ba loại ất, hai loại bính. Mỗi tháng sản lượng lớn đủ chế tạo hai mươi cân bột phấn.

- Về phần thung lũng thuốc trong lãnh địa Lôi gia, sau khi trải qua một phen gian khổ tìm hiểu, chỉ biết được vị trí ba nơi. Tuy nhiên bởi vì có rất nhiều binh lính bảo vệ sợ đối phương đồng quy vu tận cho nên không hề ra tay. Trong đó hai nơi loại bính, một nơi loại đinh.

- Loại đinh? Mẹ kiếp, thật sự là vùng đất trù phú, thung lũng dược loại đinh cực kỳ hiếm thấy không ngờ tùy tiện liền có thể phát hiện một nơi!

Đại giáo chủ hưng phấn đến nỗi thốt lên một câu chửi thề.

Đối với sự thất thố của Đại giáo chủ, giáo chủ trung niên cảm thấy được thực bình thường, lúc trước khi mình biết được tin tức, tên kia lại càng là nhảy lên mở miệng mắng to bày tỏ lòng hưng phấn.

- Ừ! Lãnh địa Lôi gia trong khẳng định còn có dấu thung lũng thuốc khác, nhất định phải dùng hết toàn lực tìm hiểu! Đúng rồi, thung lũng thuốc loại đinh này tuy rằng quý báu, nhưng hiện tại còn không dùng được, vì tránh cho gián điệp mật giáo khác biết được, chúng ta liền tạm thời giữ tin tức này ở nơi đây, không hề báo lên trên. Ngươi nói như thế nào?"

Đại giáo chủ có chút âm trầm nhìn chằm chằm giáo chủ trung niên hỏi.

- Dạ, lời này của đại nhân thật đúng, thuộc hạ nghe ngài.

Giáo chủ trung niên đương nhiên biết Đại giáo chủ có ý tứ gì, lập tức cúi đầu biểu lộ sự trung tâm.

- Ừ! tốt lắm, có tin tức của mật giáo khác hay không? Như thế nào ta cảm giác gần đây vẫn đều là gió êm sóng lặng, có điểm không bình thường.

Đại giáo chủ có chút lo lắng hỏi.

- Hẳn là không có chuện gì, bởi vì được đến tin tức đều biểu hiện, những mật giáo này cũng giống chúng ta đang tích tụ lực lượng, phỏng chừng không có tâm tư gây sóng gió.

Giáo chủ trung niên chần chờ một chút sau nói.

- Hy vọng là như vậy. Đúng rồi, vì dự phòng vạn nhất, ngươi gia tăng chuẩn bị, tận lực tăng lớn số lượng ác ma tồn kho.

Đại giáo chủ nói.

- Dạ.

Giáo chủ trung niên cung kính nhận lệnh.

Hành tỉnh Hải Tân, trên địa giới Khang Tư đốc quân cai quản.

Có khoảng mười vạn nô lệ thanh niên trai tráng đang cố gắng thi công đường xá, dưới sự công tác cần cù chăm chỉ của những nô lệ này, đường chính trên địa giới Khang Tư đốc quân kéo dài mở ra với tốc độ một ngày một dặm.

Mà đi trên con đường này là một đám bình dân hoặc vì trốn lửa khói chiến tranh không để ý đường xá xa xôi, mang theo gia đình trăm cay nghìn đắng chạy tới tìm kiếm cuộc sống yên ổn.

Những người này chính là người buôn bán, quyền quý, hoặc nhà làm quan biết chế độ cấp bậc trong quân Khang Tư, mang theo toàn thể thành viên gia tộc cùng gia tài bạc triệu trước tiên chạy tới nhập quốc tịch.

Mà trừ bỏ những người tin tức linh thông chạy tới nhập tịch trước, trên đường nhiều nhất chính là thương nhân dong xe ngựa chạy tán loạn khắp nơi.

Nói thật thì những người buôn bán này đều phi thường thích quân Khang Tư. Không vì cái gì khác, thứ nhất là tiền thuế buôn bán rẻ trong phạm vi thế lực quân Khang Tư, thứ hai là toàn thể quân Khang Tư đều là khách lắm tiền hào phóng, chỉ cần có hàng hóa bọn họ thích, vậy tuyệt đối sẽ không so đo giá cả.

Những người buôn bán thường xuyên qua lại thậm chí còn tuyên truyền khắp nơi, bọn họ ước gì quân đoàn Khang Tư sớm ngày thu phục hành tỉnh Hải Tân, như vậy có thể an tâm làm việc buôn bán.

Lúc này, Khang Tư cùng Tương Văn đang ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ rất thoải mái giục ngựa chạy chậm rãi trên đường.

So với trước kia hơi tí là mấy trăm đến hơn ngàn người đi bên cạnh, Khang Tư càng thích cảm giác tự do tự tại thế này, chính mình muốn đi là đi, muốn dừng là dừng.

Nói thật, kể từ cái ngày thoải mái như vậy tới bây giờ, đã lâu tới mức đều không thể nhớ nổi là lúc nào nữa.

Nhìn dáng vẻ chủ thượng của mình thoải mái tự tại, Tương Văn cũng không kềm được lộ ra nụ cười vui mừng.

Dù sao mọi việc quân đội chính trị đều đã bố trí ổn thỏa xuống dưới, để cho chủ thượng nghỉ ngơi vài ngày có gì không được? Về phần vấn đề an toàn, có ai lại thật sự nghĩ đến bên người chủ thượng chỉ có một mình mình? Không có một số lớn mật vệ đi theo thì đó là sự thất trách với chức tổng trưởng của nàng.

Tương Văn cùng Khang Tư sở dĩ một mình ra đi là bởi vì sau khi trận chiến chấm dứt Khang Tư cũng không biết làm sao đột nhiên tâm huyết dâng trào rời khỏi nội vệ cùng đi, tự mình đi về phủ Đốc quân.

Quyết định này lại khiến nội vệ đều sợ đến nhảy dựng, đều lấy chết ra mà khuyên bảo. Sắp xếp hành trình của chủ công là chuyện mà ngoại thần không thể biết đến, cho nên có thể ngăn cản quyết định này của Khang Tư chỉ có thể là người của hệ thống nội vệ.

Tương Văn phi thường thân thiết với Khang Tư biết hắn thật sự là ý động, lại không muốn làm khó thuộc hạ, không kìm nổi lên tiếng đồng ý nguyện vọng một mình đi đường của Khang Tư.

Tương Văn giữ hệ thống mật vệ trong tay thật sự không sợ Khang Tư ở trong địa bàn của mình sẽ gặp được nguy hiểm gì. Nàng có hiểu biết rất rõ với năng lực của mật vệ, dám dùng đầu để đảm bảo. Tuy nhiên Tương Văn chỉ có một yêu cầu, đó là tự mình phải được đi theo bên người Khang Tư.

Bởi vì ý đồ của Khang Tư chỉ là muốn lẳng lặng quan sát biến hóa trên địa bàn của mình, mượn cơ hội tự hỏi một ít phương châm biện pháp thi hành chính trị, chỉ cần bên cạnh không có nhiều người đi theo là được.

Cho nên hắn đối với yêu cầu của Tương Văn không nghĩ ngợi gì liền đồng ý. Cứ thế Khang Tư cùng Tương Văn tách khỏi nội vệ bắt đầu hành trình thong thả nhàn nhã.

Tuy rằng thắt lưng Tương Văn mang vũ khí, nhưng một đường đi tới này vẻ đẹp như hoa của nàng cũng hấp dẫn một số lượng lớn ong bướm. Chỉ là sau khi những tiểu tử lông bông này nhìn thấy cấp bậc huy chương trên ngực Tương Văn lập tức ngoan ngoãn hẳn lên, cung kính hành lễ sau đó cung kính nhường đường.

Trên thực tế vì không muốn gây phiền toái, lúc này Khang Tư cùng Tương Văn đeo chính là huy chương võ sĩ cấp thấp nhất, cấp bậc như vậy sẽ không làm người sợ, cũng sẽ không có người đến gây phiền toái, tránh khỏi rất nhiều phiền toái.

Vào lúc giữa trưa Khang Tư cùng Tương Văn vào một quán trà nhỏ ở ven đường tạm nghỉ ngơi. Vừa vào cửa khách khứa trong quán trà nhìn huy chương của hai người sau đó lập tức tình cảnh hỗn loạn. Bình dân cấp cao thì cúi đầu, dân cấp thấp thì quỳ rạp trên mặt đất. Sau một phen chào tưng bừng, xua những bình dân cấp cao tản đi chỗ khác, Khang Tư cùng Tương Văn cuối cùng có thể lặng lặng ăn chút gì đó, uống một ngụm trà.

- Chủ thượng, ngài không phải nói muốn ở trong thời gian ngắn nhất chiếm cứ địa giới tỉnh đông, làm sao mới chiếm được năm khối địa bàn liền ngừng hành động? Làm cho mấy thế lực phản loạn giả ngây giả dại chỉ có thể phi thường buồn bực chạy về sào huyệt.

Tương Văn thấp giọng hỏi.

Lúc này dân chúng xung quanh đã lui ra các góc căn bản không sợ ai nghe thấy, cho dù có bị nghe thấy cũng không có gì, dưới chế độ cấp bậc nghiêm khắc ai dám nói linh tinh?

Khang Tư cười cười:

- Mặc dù nói là trong khoảng thời gian ngắn những cũng không thể ngắn đến mức chỉ không một tháng đã chiếm được nhiều địa bàn như vậy. Ăn nhiều sẽ khó tiêu hóa, chỉ là hiện tại thêm năm khối địa bàn mới, đều khiến cho chúng ta phải chỉnh lý lại mất một đoạn thời gian.

- Điều này cũng đúng.

Tương Văn đồng ý gật đầu, tiếp theo nghĩ tới cái gì nói:

- Đúng rồi! Chủ thượng, mật vệ theo dõi Khải Nhĩ Đặc bẩm báo có người phát hiện, Khải Nhĩ Đặc có cấu kết với Hoàng tử thứ tư.

- Ách! Hoàng tử thứ tư là Hoàng tử có thực lực mạnh nhất trong các Hoàng tử, chiếm cứ bốn hành tỉnh cấp bậc như Văn Tây? Hai người cách xa nhau vạn sông ngàn núi như thế vậy làm sao lại có quan hệ?

Khang Tư rất là giật mình, nếu trong nhiều Hoàng tử Công chúa như vậy hỏi Khang Tư để ý tới ai nhất, vậy nhất định là Hoàng tử thứ tư này.

Khang Tư từng lệnh mật vệ chuyên môn thu thập tư liệu của Hoàng tử thứ tư, nhìn tư liệu Khang Tư không kìm nổi nhíu mày bởi vì tư liệu thật sự rất đơn giản.

Trước khi quân phản loạn chia cắt chiếm giữ, Hoàng tử thứ tư này căn bản không có vấn đề gì, hoàn toàn không có tiếng tăm. Nhưng quân phản loạn vừa chia cắt, Hoàng tử thứ tư lập tức trở thành quân phản loạn lớn mạnh nhất.

Nếu theo lẽ thường mà nói, Hoàng tử thứ tư không thể có được thế lực lớn mạnh như vậy. Phải biết rằng Hoàng tử thứ tư mới mười bảy, mười tám tuổi, thế lực và nhân mạch như vậy không có mười mấy năm là không thể xây dựng nên.

Nhưng từ trên tư liệu, những thế lực này toàn bộ đều lấy Hoàng tử thứ tư làm chủ, quân đội hắn thu nạp cũng đều nguyện trung thành cho hắn mà không phải một thế lực khác nào hay là bên họ mẹ của hắn.

Nói đến bên họ mẹ của Hoàng tử thứ tư, ngoài mặt chỉ là một bá tước quý tộc cực kỳ bình thường, bình thường đến mức trước kia ở đế đô có rất nhiều. Tuy nhiên bởi vì rất bình thường mới làm cho người ta không tin tưởng nó bình thường.

Theo Khang Tư thấy, bên họ mẹ Hoàng tử thứ tư dấu trong màn sương mù này mới thực sự là người hạ nền móng cho Hoàng tử thứ tư, chỉ là tìm không thấy bất kỳ tư liệu gì để chứng minh mà thôi.

Việc này tuy rằng ngay cả một chút tình báo đều tìm không được lại cũng không thể trách mật vệ vô dụng. Chủ yếu bởi vì đế đô cũng không phải địa bàn của mình, hơn nữa lúc trước trong sự kiện tư liệu quân đội bị hủy, rất nhiều tư liệu quý tộc cũng bốc cháy, khiến cho nhiều sự thật đều bị che giấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện