Bỉ Khố Đức nói:
- Vâng, hạ thần cho rằng, cơ nghiệp Lôi gia ở Đế quốc, hẳn là nên đem mọi người chia làm ba bộ phận quan dân nô.
- Nô lệ là đẳng cấp thấp nhất, thông thường đều là tù binh hoặc người phạm tội bị biếm làm nô, sau đó là tiện dân cao hơn nô lệ một cấp, chính là chỉ gia quyến thân thuộc các quan viên quân chính trong lãnh địa địch quân bị chiếm.
- Tiếp đó là thứ dân, dân chúng trong tất cả các lãnh địa đều là cấp bậc này.
Vốn vừa nghe đem toàn bộ tù binh biếm làm nô lệ, Tương Văn còn âm thầm vui mừng: nhìn coi Liễu Thanh Dương kia còn phiền muộn hay không. Nhưng là nghe được tiện dân và thứ dân câu sau liền bị hoảng sợ, vội vàng cắt đứt lời:
- Bỉ Khố Đức đại nhân, ngài đem những người này đánh thấp như thế liệu có quá đáng lắm không?
Bỉ Khố Đức lắc đầu cười nói:
- Nào chỉ quá đáng, nhưng không như vậy làm sao có thể thể hiện được cao quý của chúng ta đây? Hơn nữa, còn có thể khiến cho bọn họ leo theo chế độ công trạng mà.
- Ngẫm lại xem, nếu như thời điểm chúng ta tiến công, dân chúng địa phương bởi vì sợ thành tiện dân mà ủng hộ trợ giúp chúng ta, thậm chí trực tiếp khởi binh phản kháng kẻ thống trị địa phương, đây chẳng phải là một chuyện hết sức tuyệt vời sao?
- Nếu như chúng ta đủ mạnh, chỉ cần chế độ thân phận đẳng cấp này, cũng là lợi khí đủ để uy hiếp địch nhân rồi. Bởi vì không giúp chúng ta, sau cuộc chiến sẽ là nô lệ, tiện dân.
Tương Văn chớp mắt mấy cái, có chút không dám xác định nhìn Khang Tư, nhìn thấy Khang Tư cười gật đầu rồi, cũng không dám lên tiếng nữa.
Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, người bên mình ra người xuất lực bỏ tiền bán mạng, đánh hạ vùng đất rồi, đối phương vốn đang là địch nhân lại có thể ngồi ngang hàng cùng mình? Chuyện này sao được chứ?
Ừm, hơn nữa còn một công năng lớn có thể dùng để uy hiếp địch nhân, như thế xem ra chế độ thân phận đẳng cấp của Bỉ Khố Đức coi như không tệ mà.
Bỉ Khố Đức tiếp tục nói:
- Mặt trên thứ dân là hạ dân, chuyên chỉ người ở trong lãnh địa chúng ta ba năm trở lên. Mà chỉ cần giao lương nộp thuế đủ bốn năm, hoặc là tiến vào quân đội cùng nhân viên biên chế nha môn, tự động thu được đẳng cấp bình dân. Đương nhiên, số năm quy định ở đây là chỉ dân chúng bình thường không thu được công trạng, nếu chính mình có được công trạng thì ấn theo đẳng cấp công trạng tính toán.
- Mà lúc bình dân thu được ba điểm công trạng, tăng làm thượng dân, một khi thành thượng dân lập tức thu được hai mươi mẫu ruộng cày vĩnh viễn, bổ nhiệm chức vụ quân đội cùng nha môn cũng sẽ ưu tiên cân nhắc cho thượng dân, đồng thời, người từ bình dân trở xuống thấy được thượng dân, phải hành lễ nhường đường.
- Hai mươi mẫu đất truyền đời?! Đãi ngộ thượng dân cao như thế?! Còn có ba điểm công trạng? Ba điểm công trạng này là cái gì?
Tương Văn hiếu kỳ hỏi.
- Ba cái thủ cấp địch nhân.
Bỉ Khố Đức hời hợt nói một câu khiến người khác lạnh tới tận xương tủy.
Tương Văn không khỏi ngưng trệ một chút, sau đó mới cau mày nói:
- Nếu nói như vậy, chuyện giết lương mạo công chẳng phải ùn ùn sao?
Bỉ Khố Đức lắc đầu nói:
- Sẽ không, dân chúng nếu muốn thành thượng dân, chỉ có lúc quân địch xâm lấn hoặc xuất hiện bạo dân đạo tặc, nhưng còn phải sau khi có quân đồn trú địa phương cùng nha môn cộng đồng xác nhận tuyên bố mệnh lệnh, thủ cấp thu được mới tính là công trạng.
Tương Văn thả lỏng hàng mi:
- Nga, vậy cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nhưng mà nói như vậy, bình dân muốn lên thượng dân không phải rất trắc trở sao? Đặc biệt khi chúng ta cường hãn đến mức chẳng những không có kẻ thù bên ngoài có thể xâm lấn, hơn nữa đạo tặc trong lãnh địa cũng tuyệt tích, bình dân muốn làm thượng dân là chuyện căn bản không có khả năng.
- Ha ha, ngoại trừ quân công ra, còn có công trạng về thành tựu văn trị cũng có thể để bọn họ thăng cấp mà, giao lương nộp thuế đến trình độ nhất định cũng là công trạng vậy, công trạng đủ rồi thì có thể thăng cấp.
Bỉ Khố Đức cười nói.
Nhưng mà lời vừa xong, Khang Tư đã nói:
- Làm việc vì nghĩa, thợ thủ công sáng tạo kỹ thuật mới cũng coi như nhập vào dạng công trạng.
- Ấy, vâng.
Tuy rằng Bỉ Khố Đức cảm giác thợ thủ công cũng có thể thăng cấp có chút là lạ, nhưng mà lại nghĩ đó cũng là một chủ ý tuyệt vời, tăng mạnh việc đề cao địa vị thợ thủ công, nói không chừng sẽ thu hút các thợ thủ công vùng xung quanh về đây hết.
Nên biết rằng địa vị thợ thủ công cơ sở trên toàn bộ Đế quốc lại không bằng cả chó lợn, nếu như có thể thu hút hết bọn họ, các quân phiệt khác sẽ không cần nghĩ tới chuyện chế tạo được binh khí trang bị cho quân đội mình nữa.
- Đẳng cấp trên thượng dân lại là cái gì?
Tương Văn bắt đầu trở nên hiếu kỳ.
- Trên thượng dân lại chia làm hai loại võ sĩ và văn sĩ, hạ thần cho rằng phương diện võ sĩ tốt nhất là chia làm năm hạng mười lăm cấp, phương diện văn sĩ cũng như vậy. Nhưng mà phương diện tên gọi, hạ thần ngu muội không nghĩ ra được, xin chủ công hỗ trợ đặt tên.
Bỉ Khố Đức hành lễ với Khang Tư nói.
Tương Văn bĩu môi, người này vuốt mông ngựa thật đã tới bước lô hỏa thuần thanh mà.
Khang Tư đương nhiên cũng biết ý Bỉ Khố Đức, nhưng cũng không lưu ý, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Võ sĩ chia làm năm hạng: Cường, Hãn, Dũng, Mãnh, Uy; mỗi hạng chia làm ba cấp thượng trung hạ. Văn sĩ chia thành năm cấp: Cần, Liêm, Thành, Lý, Minh; đồng dạng cũng chia làm ba cấp thượng trung hạ đi, thế nào?
Bỉ Khố Đức hiển nhiên sửng sốt một chút, chủ công nhà mình trực tiếp đem yêu cầu với quan viên văn võ thành tên gọi? Nhưng mà so với tên mình nghĩ ra đúng là uy vũ ưu nhã hơn, có vẻ càng dễ cho dân chúng lý giải.
Hắn không khỏi lập tức thành khẩn bái phục tán thưởng liên thanh, sau hồi lâu mới nói:
- Chủ công, hạ thần cho rằng còn nên thiết lập ra một cấp bậc văn võ tối cao, như vậy chế độ thân phận đẳng cấp của chúng ta liền hoàn thiện rồi.
Khang Tư cùng Tương Văn đều biết năm hạng văn võ sĩ tước, kỳ thật chính là năm hạng tước vị quý tộc: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam; mà hiện giờ Bỉ Khố Đức nói còn thêm một hạng, đó chính là cấp Vương tước rồi.
Tương Văn bĩu môi, còn nói đừng quá càn rỡ miễn bị chèn ép, ta thấy ngươi mới càn rỡ quá đáng! Các tước vị đều đầy đủ, hoàn toàn có thể khai quốc lập nghiệp rồi! Đương nhiên, ý kiến của Tương Văn là nhằm vào Bỉ Khố Đức.
Khang Tư căn bản không thèm để ý những cái này, nói thẳng:
- Võ sĩ cấp cao nhất là Kiệt sĩ, văn sĩ cao nhất là Quốc sĩ, đồng dạng cũng ba cấp thượng trung hạ.
Tương Văn bắt ngón tay bấm lũy thừa liền choáng váng cả người, các quan giai này thoạt nhìn chỉ có sáu đẳng cấp, nhưng như vậy so với đẳng cấp gia thần hiện tại còn nhiều hơn, nhưng đừng quên đây còn là phân chia văn võ, tương đương với tăng gấp đôi!
Hơn nữa lại còn đem dân chúng phân làm nô lệ, tiện dân, thứ dân, hạ dân, bình dân, thượng dân, tất cả sáu hạng, toàn bộ chế độ đẳng cấp thân phận lại là 12 hạng 24 cấp!
Trời ạ! Vừa rồi là ai mới nói đẳng cấp Lôi gia nhiều quá, sẽ khiến người bên dưới mất đi dục vọng leo lên trên chứ?
Cái tên này bằng vào biến tướng đem đẳng cấp phân chia càng chi tiết hơn nữa mà!
Tuy rằng Tương Văn đầy một bụng tức, nhưng hắn cũng biết chế độ đẳng cấp như vậy vừa định xuống, lại phối hợp với đãi ngộ hậu hĩnh cố định từng đẳng cấp, người phía dưới khẳng định sẽ liều mạng chết sống trèo lên trên, như vậy chẳng những dễ dàng quản lý, cũng càng nhẹ nhàng đem hạ nhân trên toàn lãnh địa gom lại một đoàn, cái chế độ thân phận đẳng cấp này thật là tốt quá!
Chỉ cần có lợi đối với đại nhân nhà mình, Tương Văn tuyệt đối sẽ không phản bác.
- Ừm, đề án của ngươi không tệ, tuy nhiên đãi ngộ giữa mỗi đẳng cấp trong đó phải cách xa, phải hậu hĩnh, đồng thời phải kết hợp hộ tịch, thực thi đăng ký nghiêm ngặt đẳng cấp thân phận, chỉ có như vậy, chế độ đẳng cấp này mới có thể thi hành xuống dưới.
- Ngươi trở về chỉnh lý một chút, cũng quay về thành Thanh Nguyệt triệu tập mọi người thương thảo nghị định, xác định đãi ngộ hậu đãi mỗi cấp thế nào, cùng với công trạng văn võ xác định ra sao, tính toán thế nào, làm thỏa đáng rồi hãy mang trở lại.
Khang Tư nói, hắn biết rõ vấn đề chính vụ, đặc biệt vấn đề đặt ra chế độ như vậy, cũng không thể chỉ dựa vào chính mình muốn gì thì thực thi như thế được.
Trải qua chúng gia thần cân nhắc thảo luận tỉ mỉ, kết quả cho ra khẳng định chắc hẳn phải tốt hơn nhiều so với tự mình nghĩ ra, cho nên Khang Tư trực tiếp để Bỉ Khố Đức trở lại xây dựng chế độ này.
- Vâng, hạ thần xin cáo lui.
Bỉ Khố Đức hành lễ nói, còn Tương Văn cũng là người nhu thuận, tự nhiên thay Khang Tư tiễn đưa Bỉ Khố Đức.
Hai người giống như không có đề tài gì để nói, đột nhiên, Bỉ Khố Đức dừng bước, nhìn Tương Văn nói:
- Tương Văn đại nhân, ngài vẫn xưng hô chủ công là đại nhân như trước sao?
Tương Văn chớp mắt mấy cái rất mê hoặc:
- Thế nào? Có gì không ổn sao?
- Người ngoài thoạt nhìn không có gì không ổn, hơn nữa ta cũng biết ngài xưng hô với chủ công, sẽ dùng xưng hô khác với những người khác, là muốn biểu hiện quan hệ của bản thân với chủ công bất đồng, tuy nhiên ngài không cảm thấy lúc ở trước mặt các thân tín khác đều xưng hô là chủ công, ngài lại hô là đại nhân, không cảm thấy có vẻ nổi bật quá mức sao?
Bỉ Khố Đức nói.
Tương Văn nhăn nhăn mi lại hỏi:
- Bỉ Khố Đức đại nhân, ngài muốn nói cho ta biết chuyện gì đây?
Bỉ Khố Đức cười cười:
- Ngài nghe một chút, ngài xưng hô ta là đại nhân, mà ta cũng xưng hô ngài là đại nhân, nếu như ngài còn bảo trì xưng hô với chủ công là đại nhân, ngài có nghĩ qua là giống như đem chủ công hạ thấp ngang với trình độ của chúng ta hay không?
Thân thể Tương Văn chấn động mạnh một cái.
Tương Văn vẫn nghĩ chính mình vẫn duy trì xưng hô với chủ công nhà mình như trước, là không quên chuyện của bản thân, không nghĩ tới lại đặt thân phận đại nhân nhà mình ngang hàng với địa vị chính bản thân mình!
Chết tiệt, làm sao chưa từng có ai nhắc nhở mình chú ý chứ?! Thậm chí ngay cả bọn Uy Kiệt cũng không có nhắc nhở mình?! Nếu như không phải có Bỉ Khố Đức nhắc nhở, chính mình còn đang rơi vào suy nghĩ trong tự cho mình là đúng.
Nghĩ đến đó, Tương Văn lập tức cung kính hành lễ nói:
- Cảm tạ đại nhân nhắc nhở Tương Văn, Tương Văn muôn lần cảm tạ.
Bỉ Khố Đức khoát khoát tay.
- Không có gì, mọi người đều là đồng liêu dốc sức vì chủ công, giúp đỡ nhau là phải làm.
Có một phen chuyện này, hai người nói chuyện cũng tương đối ấm lên.
Bỉ Khố Đức biểu hiện ra đối với việc nhắc nhở Tương Văn như không thèm để ý tới, nhưng trong lòng lại đắc ý không thôi: hắc hắc, tùy tiện nói một câu liền có thể nhận được hảo cảm của trọng thần Tương Văn quản lý hai bộ nội vệ cùng mật vệ trọng yếu này, thật sự là quá tuyệt mà.
Đám ngu ngốc kia cho rằng Tương Văn khao khát làm thê thiếp chủ công mới không để ý xưng hô chủ công là chủ công, cũng không biết sát ngôn quan sắc một phen, người ta đó là ngu trung, chỉ cần có lợi ích cho chủ công, Tương Văn đều sẽ tiếp nhận, căn bản cùng tình ái không có quan hệ gì cả!
Hắc, vậy là khi không tiện nghi cho mình rồi, ngày hôm nay mình bán một lời nói tốt, nói không chừng sau này bởi vậy mà cứu mình một mạng đây.
- Chủ thượng, thuộc hạ cho rằng, các quân phiệt xung quanh hiện giờ đều bị vây tới điểm giới hạn, cứ dứt khoát phái người đi châm lửa hãm hại, dẫn tới bọn chúng tranh đấu lẫn nhau đi.
Trở về Tương Văn kiến nghị với Khang Tư.
Trước khi mở miệng hắn còn lo lắng mình phải xưng hô Khang Tư thế nào, chủ công? Có vẻ quá phổ thông rồi, hiện giờ hầu như người người đều xưng hô như vậy, mà chủ nhân thì sao? Chủ thượng lại không thích loại xưng hô chủ nô này, ấy, chủ thượng? Hệ thống mật vệ chính là xưng hô như vậy, ừ, cứ gọi như thế là được rồi.
Nghe xưng hô như thế, Khang Tư hơi sửng sốt, làm sao Tương Văn đột nhiên sửa đổi xưng hô? Nhưng mà nghĩ đây cũng không phải chuyện gì to tát lắm, cũng không lưu ý, chỉ là gật đầu nói:
- Tốt lắm, nhưng mà mục tiêu chủ yếu là nhà Khải Lỗ Sĩ, để cho bọn họ cùng các quân phiệt xung quanh quấn lấy nhau, như vậy chúng ta chiếm lấy phiến khu vực này sẽ dễ hơn.
- Vâng, thuộc hạ liền đi bố trí.
Tương Văn lập tức hưng phấn nói, hắn cảm thấy chính mình có khuynh hướng âm ám, nếu như không phải muốn luôn đi theo bên cạnh chủ công, chính mình nhất định phải tự thân lên tuyến đầu tiến hành bố trí.
So sánh với các địa phương khác, bầu không khí tỉnh đông vừa nguy hiểm lại an ổn, tuy rằng quân phiệt xung quanh đã có ước định ngầm, chuẩn bị chia cắt nhà Khải Lỗ Sĩ, chỉ là đột nhiên mấy ngày này Hạm đội số ba lại nhảy ra một cái Lữ đoàn, tổng binh lực đạt tới hai Lữ đoàn lại thêm hai Liên đội, hơn nữa một cái trong đó còn là Liên đội kỵ binh.
Nga, cũng không phải Hạm đội số ba, mà là quân phiệt Thượng tá Khang Tư, khiến cho dù là nhà Khải Lỗ Sĩ hay các quân phiệt xung quanh đều không dám dị động, lo lắng để quân phiệt mới nổi Khang Tư kia chiếm tiện nghi.
Khang Tư không có che giấu thân phận, lần chiến đấu trước đã trực tiếp treo lá cờ chủ tướng viết tên quân chức của mình.
Sau khi trải qua trận đại chiến trước, hiện giờ toàn tỉnh Hải Tân, người nào cũng biết tỉnh đông xuất hiện một quân phiệt mới là Khang Tư, quân chức Thượng tá.
Khang Tư xuất hiện, những chuyện trải qua trước kia lập tức bị đào ra, khiến không ít thế lực đang nhấp nhỏm liền rất xem trọng quân phiệt mới Khang Tư này.
Về phần dân chúng, bởi bản thân Khang Tư chính là sĩ quan tại chức hành tỉnh Hải Tân này, thuộc về biên chế sư đoàn đồn trú Hải Tân, cho nên cũng không ai coi hắn như là người ngoài.
Hơn nữa bởi vì Khang Tư không giống như các quân phiệt khác, lấy một cái danh hào Tướng quân ra phóng đại uy thế của mình, mà thành thành thật thật treo quân hàm Thượng tá, khiến dân chúng cho rằng Khang Tư là một quân phiệt thành thật.
Tuy rằng ngay từ đầu mọi người có chút hoài nghi cái Khang Tư có thể chỉ là Trung tá hay không, dù sao trên tư liệu ghi chép là như vậy.
Nhưng mà sau khi từ phủ Tổng đốc truyền ra tin bỏ nhỏ, mọi người liền hiểu rõ quân hàm Thượng tá này của Khang Tư cũng không phải do bộ quân chính Đế quốc bổ nhiệm, mà là do Sư đoàn trưởng trước kia, hiện giờ là Tổng đốc đề bạt, tính là quân hàm lâm thời, chỉ là cái này càng thêm chứng minh Khang Tư thành thật.
Sau khi nhận được mấy tin tức này, trên dưới Lôi gia đắc ý không thôi, hắc hắc, kỳ chiêu bỏ da hổ khoát áo dê này thật là diệu mà, không ngờ tới lại có thể biến thành quân phiệt bản thổ tỉnh Hải Tân dễ dàng như thế, lúc đầu còn tưởng rằng phải mất một phen phiền toái nữa mới được thế nhân tán thành chứ.
Mà đối với việc quân Khang Tư vì sao lại cùng chung một chỗ với Hạm đội số ba, không biết là lo lắng đến phản ứng các Hạm đội khác, hay là sợ xuất đầu đã quá mức rêu rao, dù sao quân Khang Tư đối ngoại, chỉ là tuyên bố cùng Hạm đội số ba kết thành đồng minh quân chính kiên cố mà thôi.
Người Hạm đội số ba tuy rằng ngầm bĩu môi: cái gì đồng minh kiên cố chứ, nói kẻ xướng người họa còn dễ nghe hơn, chính mình căn bản là thuộc hạ quân Khang Tư! Là thuộc hạ bảo đâu thì đi đó, làm gì thì phải làm đó! Nhưng bên ngoài lại cười ha ha gật đầu chấp nhận thuyết pháp của quân Khang Tư, đồng thời đáy lòng cũng rất cảm kích quân Khang Tư.
Vì thuyết pháp như vậy lại có thể bảo vệ được mặt mũi Hạm đội số ba của mình, cũng bởi vậy có thể khiến lòng chống cự quân Khang Tư của người Hạm đội số ba giảm đi, thậm chí càng thêm nỗ lực chuyên tâm phục vụ cho Khang Tư.
Có điều tuy rằng các quân phiệt tỉnh đông bởi vì đủ loại cố kỵ cùng kiềm chế mà không triển khai đại chiến, nhưng giằng co như vậy xuống thì không phải ai cũng có thể chịu nổi.
Quân phiệt tỉnh đông, kể cả nhà Khải Lỗ Sĩ, đều phái người tới thám thính ý đồ Khang Tư. Quân phiệt mới xuất hiện không biết từ chỗ nào, lại nắm trong tay hai ba vạn binh sĩ tinh nhuệ, hoàn toàn là một lợi thế siêu cấp ngã về bên nào thì đó là kẻ thắng, nhất định phải lôi kéo hắn mới được.
Bởi Khang Tư từng tham gia qua cuộc hội nghị sĩ quan sư đoàn phòng bị tỉnh Hải Tân trước khi quân phiệt loạn thế, tuyệt đại bộ phận sĩ quan quân phiệt, đều nhận thức cái sĩ quan Khang Tư trẻ tuổi nhảy mấy cấp này, rất nhiều quân phiệt đều phái ra thân tín của mình, mang theo thư viết tay tới lôi kéo làm quen.
Đối với chuyện này, Khang Tư chỉ không nóng không lạnh hồi đáp, vừa không để bọn họ nghĩ chính mình cao ngạo, cũng sẽ không để bọn họ thấy mình chịu khi dễ, dù sao Khang Tư chính là đang kéo thời gian, lẳng lặng đợi thời cơ đến.
Bố cục giằng co nhanh chóng bị phá vỡ, bộ đội tuần tra biên cảnh nhà Khải Lỗ Sĩ không biết bị ai diệt sạch sẽ, sau khi bộ đội tiếp viện tới nơi, chỉ để lại một đám thi thể khiến người ta phát ngốc, căn bản ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại.
Biết được tin tức này, đám quân phiệt xung quanh đều hô to không phải do mình làm, đồng thời bảo nhà Khải Lỗ Sĩ bình tĩnh, đừng trúng quỷ kế của người khác.
Ngay khi nội bộ nhà Khải Lỗ Sĩ tranh luận ai mới là hung thủ thật sự, các thủ lĩnh chủ yếu tập đoàn quân phiệt nhỏ yếu nhất trong các quân phiệt xung quanh, đột nhiên đồng thời bị người ám sát bỏ mình, mà một quân phiệt bên cạnh thấy đồ hời như vậy xuất hiện, lập tức chiếm đoạt khối địa bàn hoàn toàn mất đi chỉ huy này.
Động tác vừa ra, lập tức một trận xôn xao, các quân phiệt xung quanh đều chỉ trích quân phiệt này ép người lúc nguy nan!
Mà nhà Khải Lỗ Sĩ không biết xảy ra chuyện gì, lại lập tức phát binh đánh quân phiệt này.
Quân phiệt xung quanh lập tức âm thầm vui mừng, mặt ngoài lại giả vờ công chính tiến hành hòa hoãn, thậm chí còn chuẩn bị liên hợp lại hạ thủ với nhà Khải Lỗ Sĩ cùng cái quân phiệt kia. Chỉ là không biết có chuyện gì, tin tức lại lộ ra ngoài trước, vốn hai nhà đánh sống đánh chết lập tức dừng tay giảng hòa, đồng thời phát lực nhanh chóng tiêu diệt một tên quân phiệt kêu gào ầm ĩ nhất.
Chiêu này vừa ra, các quân phiệt xung quanh liền đỏ cả mắt, thì ra là hai tên các ngươi đang diễn trò sao?!
Không nói hai lời, lập tức điều binh tác chiến. Vì vậy thời gian không bao lâu, tỉnh đông hoàn toàn tiến vào thời kỳ hỗn chiến tán loạn.
Mà trong lúc quân phiệt tỉnh đông giằng co công kích, mắng chửi uy hiếp lẫn nhau, lúc chiến tranh còn chưa bạo phát, thì bên Khang Tư lại có Bỉ Khố Đức trở về lần nữa, bắt đầu thực hành chế độ thân phận đẳng cấp mới.
Vốn các nô lệ không còn hy vọng, làm việc lười nhác vô lực, sau khi biết được chế độ thân phận đẳng cấp này, cùng với điều kiện làm sao tăng cấp, lập tức tản mát ra nhiệt tình kinh người, phối hợp với thợ thủ công bắt đầu rồi đại xây dựng khí thế ngất trời.
Về phần các nô lệ cuồng nhiệt tới trình độ nào? Một cái bến tàu thật lớn, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng đủ bỏ neo hơn mười chiến hạm khổng lồ, lại bị bọn họ trong một tháng giải quyết xong.
Sau khi bến tàu thật lớn thay thế được bến tàu nhỏ cũ của Hạm đội số ba, ngạo nghễ đứng vững ở hành tỉnh Hải Tân, mấy trăm nô lệ trở thành tiện dân, càng có vài nô lệ trực tiếp biến thành thứ dân. Đối với kết quả công bố này, các nô lệ không có lời nào ra vào, thật là công chính khiến người khác không nói nên lời, hoàn toàn như công văn nói, tuy nhiên cũng khiến các nô lệ càng thêm cuồng nhiệt.
Khang Tư thấy kết quả này, không ngừng khen ngợi Bỉ Khố Đức một phen, để Bỉ Khố Đức thăng thành Văn sĩ cấp ba ngang hàng với Gia lão.
Chỉ là Bỉ Khố Đức trời sinh mệnh khổ lại lập tức chạy tới thành Thanh Nguyệt, bắt đầu thu xếp chuyên môn phụ trách hoán chuyển đẳng cấp gia thần thành cơ cấu văn võ sĩ mới.
Vốn là Khang Tư không chuẩn bị thay đổi chế độ gia thần trên bán đảo Phi Ba, thế nhưng ai bảo gia thần đều biết sau này bọn họ sẽ phát triển ở Đế quốc hơn nữa sẽ vượt qua quãng đời còn lại ở nơi này, cho nên tất cả đều cường ngạnh yêu cầu thực thi chế độ thân phận đẳng cấp trên toàn Lôi gia.
Vì vậy, Khang Tư đối với chuyện này cũng không sao cả, rất dễ dàng gật đầu đồng ý, chỉ là cái này lại khổ cái người đặt ra đề án chế độ thân phận đẳng cấp này thôi.
Theo chiến loạn tỉnh đông bạo phát, càng ngày càng nhiều dân chúng từ bốn phương tám hướng chạy nạn đi vào khu quân Khang Tư chiếm lĩnh, đây là nơi yên ổn duy nhất trên toàn bộ tỉnh đông này. Để cho địa bàn quân Khang Tư từ đó cáo biệt trạng thái kết cấu nhân khẩu ngoại trừ binh lính thì là gia đình quân nhân, còn lại chỉ có nô lệ, cuối cùng cũng xuất hiện kết cấu nhân khẩu dân chúng phổ thông.
Lúc này chuyển hoán đẳng cấp gia thần quân Khang Tư, đã sớm xong, tất cả đều hăm he chuẩn bị lập công leo lên tầng cao hơn.
Dân chạy nạn dũng mãnh tràn vào khiến đám văn sĩ vô cùng vui mừng, các võ sĩ vẻ mặt lại đau khổ bất đắc dĩ bắt đầu đảm nhiệm công tác phối hợp.
Dân chúng mới vừa tiến vào địa giới quân Khang Tư, cảm giác như mình mới thoát khỏi miệng sói, rồi lại nhập vào hang cọp! Vừa tiến vào trạm kiểm soát, lập tức bị đám văn sĩ đợi lâu ngày mang theo quân binh đem bọn họ ấn theo hộ chia cắt ra, tràng diện thậm chí có điểm giống như cường đạo chia của, thiếu chút nữa dọa thần kinh yếu đuối của đám dân chạy nạn kia sợ tới tan vỡ.
Quân binh Khang Tư hung thần ác sát dưới văn sĩ chỉ huy, áp giải dân chạy nạn đi tới khu vực đã sớm dành cho bọn họ, cũng lập tức bắt đầu cấp cho những nạn dân này biên chế hộ tịch.
Đối với điểm này, nạn dân căn bản không để ý tới, đây là chuyện hầu như mỗi quân phiệt đều sẽ làm, một ít thương nhân lớn thậm chí ở mỗi chỗ quân phiệt còn có một phần hộ tịch nữa, dù sao cũng không mất một miếng thịt nào, cũng không sao cả, dân chạy nạn quan tâm chính là thuế phú ở đây bao nhiêu, nếu như cao hơn so với chỗ khác, vậy đợi xong chiến loạn rồi, mình nên tìm cơ hội chạy trở về thôi.
Sau khi đăng ký hộ tịch, dù là nam nữ già trẻ, toàn bộ đều phải ấn dấu tay trên hộ tịch, đối với loại quy củ mới mẻ này, mọi người cũng không để ý, ngược lại cười hỉ hả giúp vui.
Đến khi được lĩnh đến một nhóm công cụ và hạt giống, cùng với được phân chia đất đai, nạn dân cực kỳ vui mừng, thì ra cái quân phiệt Khang Tư này nhân hậu như thế, mình nhất định phải đem tin này truyền ra, kéo thêm nhiều hương thân tới đây hưởng phúc mới được!
Dân chạy nạn nhận được đồ vật hưng phấn khó nhịn chờ đợi vị đại nhân bộ dáng văn thư kia mau nhanh rời đi, để cho mình thả lỏng cười to một trận.
Nhưng mà vị văn thư mặt cứng ngắc kia không theo ý bọn họ, ngược lại để binh sĩ dồn mọi người một chỗ, sau đó rống lớn:
- Người quản lý vùng đất này, là đại nhân Khang Tư, từ thiện nhân hậu của chúng ta!
- Bởi vậy hạ lệnh từ nay về sau, phàm là trong phạm vi thế lực quân Khang Tư, sẽ không trưng thu thuế phụ và lao dịch nữa!
Lời vừa nói ra, các dân chạy nạn lập tức hai mắt phát sáng, bọn họ không sợ thu thuế nặng, chỉ sợ thu thuế phụ nhiều cùng lao dịch nặng nề, ở đây không ngờ lại không có thuế cùng lao dịch, vậy chẳng phải không khác gì thiên đường sao?
- Hơn nữa ở trong phạm vi thế lực quân Khang Tư, bất luận các ngươi ở quê nhà làm nghề nông hay đi ra ngoài buôn bán, hoặc là làm khuân vác, cứ mặc sức tự do, tuyệt không can thiệp!
Lời này của văn thư để cho nạn dân cười không khép miệng, như vậy thật tốt, nếu không cấm túc, khi nông nhàn có thể vào thành làm công kiếm tiền. Mà người có tầm nhìn lại mưu tính bán đi vật tư nhận được này, sau đó đi vào thành phát triển.
Thấy bộ dáng văn thư còn chưa dứt lời, mọi người lập tức yên tĩnh, trong lòng tràn đầy vui mừng mong chờ có thêm nhiều chỗ tốt xuất hiện.
Văn thư kia quét nhìn mọi người, trong lòng nạn dân nghĩ gì hắn rất rõ ràng, khóe miệng không khỏi nhếch lên lộ ra một nụ cười trào phúng, dừng một chút rồi hô to:
- Nhớ kỹ! Thân phận những người các ngươi đều là thứ dân, chỉ so với nô lệ, tiện dân cao hơn một chút! Ngay cả hạ dân các ngươi cũng không phải, ta cho các ngươi một lời khuyên, lúc nào cũng phải hành sự cẩn thận một chút!
Thứ dân? Chỉ cao hơn một chút so với nô lệ, tiện dân?! Các nạn dân chỉ ngây ngốc nhìn vật tư trong tay mình, tiếp đó lại ngây ngốc nhìn văn thư kia, vị đại nhân này không phải nói chơi chứ? Địa vị thấp như thế có khả năng lĩnh tới mấy thứ này sao?
Văn thư mặc kệ những thứ dân này nghĩ thế nào, tiếp tục hô:
- Nghe kỹ đây! Thứ dân không có ruộng đất! Dù là đồng ruộng các ngươi khai khẩn có nhiều đi nữa cũng không thuộc về các ngươi, các ngươi chỉ là tá điền! Tuy rằng không có thuế và lao dịch, nhưng thuế ruộng các ngươi là bảy! Thuế mua bán là sáu!
Nghe đến mấy cái này, vốn đám nạn dân tâm tình đang xung động, lại đột nhiên an tĩnh lại, mọi người đều lộ ra vẻ cười dễ dàng.
Thấy như thế, văn thư chớp mắt mấy cái, xảy ra chuyện gì? Đám thứ dân này sao không để thuế cao như thế vào mắt?
Nên biết rằng cái này so với tiện dân phải tới tám phần thuế ruộng, bảy phần thuế buôn bán tốt hơn một chút? Về phần nô lệ căn bản không cần, bởi vì nô lệ ngay cả ý thức cũng không thuộc về chính bọn họ, căn bản không ai tới nô lệ trưng thu thuế.
Các nạn dân âm cười nhạo bộ dáng văn thư ngạc nhiên, đại nhân ngu ngốc này, thuế bảy thành rất cao sao?
Cùng so với các quân phiệt khác chế định như nhau mà thôi.
Không thể có được ruộng đất của mình? Trời ạ, lẽ nào đại nhân ngu ngốc này không biết rằng đám bình dân bách tính này có được quyền sở hữu đất đai riêng sao? Chỉ có sĩ quan quý tộc cường hào mới có được đất đai của riêng mình thôi.
Về phần tá điền? Hì hì, có thể nói, hầu như toàn bộ Đế quốc chỉ cần là bình dân làm nghề nông chính là tá điền! Đều là tá điền trực thuộc phía dưới các quý tộc!
Văn thư đem nghi vấn trong đầu ném sang một bên tiếp tục nói:
- Nhớ cho kỹ thân phận thứ dân của các ngươi, thấy người đẳng cấp cao hơn mình phải cúi đầu hành lễ đồng thời tránh đường! Nhưng không cần sợ hãi quá mức, bảo trì cung kính là được! Nếu như hạ dân, bình dân khi dễ các ngươi, các ngươi có thể đi nha môn cáo trạng, chỉ cần không phải vu cáo, nha môn sẽ trả lại công bằng cho các ngươi!
Đám dân chạy nạn hiển nhiên bị hai chữ "công bằng" này mà giật mình, địa vị của mình thấp như thế cũng có thể thu được đãi ngộ công bằng? Hắc, nơi này là thiên đường sao.
Mà dân chạy nạn có người khôn khéo, thấy bộ dạng mấy người bên mình ngu ngốc như vậy, lại bất đắc dĩ cười khổ, ta xin ngươi, không có nghe nói là lúc hạ dân, bình dân khi dễ mới có thể được công bằng sao? Quý tộc khi dễ chúng ta còn không phải tự nhận không may như trước?
Nhưng mà như thế cũng không tệ, ít nhất đám chó săn quyền quý không dám hoành hành ngang ngược nữa, về phần quyền quý khi dễ mình thì làm sao bây giờ? Đó là người sinh hoạt ở thế giới quý nhân, nếu như không phải đặc biệt không may, mấy cái tiểu dân mình đừng nghĩ tới chuyện bị bọn họ khi dễ.
Thảo nào ở dân gian, tiểu dân bị quý tộc khi dễ, mọi người đều coi như gặp phải thiên tai nhân họa không thể kháng cự vậy.
- Vị đại nhân này, có thể nói rõ một chút thân phận này phân chia thế nào được không? Còn có chúng ta dựa vào cái gì nhận rõ thân phận bất đồng? Những cái này có thể nói rõ cho chúng ta biết được không? Chúng ta cũng không muốn đắc tội với quý nhân mà chính mình còn không biết mà.
Trong đám người truyền ra một tiếng nói không biết là ai nói, nhưng mà lời này lại được mọi người ủng hộ, đều hùa theo.
Làm sao có thời gian đi quản tới hắn, làm thế nào phân rõ thân phận thì lại cần phải nhớ kỹ, miễn cho chết thế nào cũng không biết.
Hắc, đây vốn là công tác của mình mà, không nghĩ tới có nhiều người cầu nói như vậy.
Văn thư thầm sảng khoái không thôi, thanh giọng một chút liền dựa theo từ ngữ đã sớm soạn sẵn tiếp tục hô:
- Nghe kỹ đây, thứ dân này chính là những người ở trong phạm vi thế lực của Khang Tư đại nhân chúng ta đủ ba năm.
- Nhưng các ngươi không cần lo lắng cả đời mình đều là thứ dân, đủ ba năm thì là hạ dân, về phần hạ dân có chỗ tốt gì? Thuế nông thương đều giảm xuống một phần, cũng là nông sáu thương nghiệp năm!
- Ta tin tưởng rất nhiều người sẽ không thoả mãn thuế suất này, nếu muốn giảm xuống lần nữa? Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi từ khi sắp xếp hộ tịch giao lương nộp thuế đủ bốn năm, hoặc là đi vào quân đội cùng nha môn, trở thành nhân viên biên chế, như vậy sẽ tự động thu được tư cách bình dân. Lúc này chính là nông năm thương nghiệp bốn!
Văn thư nói lời câu dẫn này khiến đám nạn dân nuốt nước bọt, trời ạ, thuế suất bình dân lại thấp như thế?! Hơn nữa lấy được tư cách bình dân đơn giản như vậy, chỉ cần ở lại yên ổn giao đủ hạn ngạch mấy năm thuế là được?!
Ở đây chính là thiên đường mà!
Cái tên nạn dân khôn khéo trốn trong đám dân chạy nạn, tuy rằng còn không nghe rõ được chủ đề làm sao phân rõ thân phận, nhưng vẫn không nhịn được hô:
- Vị đại nhân này, bình dân còn có khả năng tăng đẳng cấp nữa hay không?!
Lời vừa nói ra, mọi người một mảnh yên tĩnh, bọn họ cũng biết đây là hỏi bình dân có tư cách trở thành quý tộc hay không.
- Bình dân đương nhiên còn có thể tăng! Chỉ cần bình dân thu được ba điểm công trạng, vậy sẽ thăng làm thượng dân, mà một khi trở thành thượng dân, lập tức thu được hai mươi mẫu ruộng đất truyền đời, cái gì là ruộng truyền dời? Cũng chính là chỉ ruộng đất tổ nghiệp có thể truyền con truyền cháu truyền đời sau, đời đời truyền lưu! Hơn nữa bổ nhiệm chức vị quân đội cùng nha môn cũng sẽ ưu tiên cân nhắc cho thượng dân, đồng thời người từ bình dân trở xuống khi nhìn thấy thượng dân phải hành lễ nhường đường.
Văn thư nói lời này khiến đám nạn dân chảy nước miếng ròng ròng.
Dưới sự hăng hái đặt câu hỏi của tên nạn dân khôn khéo kia, mấy người này nhanh chóng lý giải được chế độ thân phận đẳng cấp trong phạm vi thế lực quân Khang Tư là thế nào. Về phần điều kiện thăng cấp, phối hợp với dụ hoặc đãi ngộ hậu hĩnh mê người, khiến cho hầu như người nào cũng đọc thuộc làu.
Nhân khẩu tỉnh đông xói mòn lượng lớn, khiến đám quân phiệt đang trong chiến đấu phải điều một đoàn binh lực tiến hành ngăn chặn, những người ở lại phải chiến đấu liên tiếp, không tránh khỏi nhanh chóng suy nhược. Mà Khang Tư lại bắt lấy cơ hội này, bắt đầu tập kết bộ đội, chuẩn bị cắt tiết gà chết.
Toàn bộ quan binh dân nô trong phạm vi thế lực quân Khang Tư, sau khi biết được chiến tranh đã tới bờ bạo phát, chẳng những không giống như dân chúng trong khu vực các quân phiệt khác lập tức chạy nạn, ngược lại hai mắt đỏ bừng, xoa quyền nắn chưởng chuẩn bị biểu hiện một phen.
Đặc biệt khi Khang Tư để quân đội mình càng dễ dung nhập vào hành tỉnh Hải Tân, cố ý chiêu mộ một Liên đội tân binh đảm nhận công tác bộ đội lưu thủ, mà khi phát ra lệnh chiêu mộ, bất kể là nô lệ hay thứ dân, thậm chí nam đinh người nhà Hạm đội số ba, tất cả đều chen lấn vỡ đầu sứt trán ở nơi chiêu mộ.
Mà điểm chiêu mộ thiết đặt ở khu nô lệ, thậm chí xuất hiện sự kiện tranh đoạt đổ máu, khó trách các nô lệ cuồng nhiệt như vậy, tuy rằng nô lệ tiến vào quân đội, thân phận tạm thời sẽ không cải biến, nhưng chỉ cần chém được một địch nhân, vậy sẽ nhảy lên thành bình dân, sau đó liền giống như người thường dựa vào công trạng tăng cao đẳng cấp của mình.
Đây chính là cơ hội một bước lên trời, không tranh sao được?!
Tuy rằng động tĩnh quân Khang Tư đã sớm bị các quân phiệt khác nhận ra, nhưng bọn họ có tâm mà lại vô lực, chỉ còn cách ở một bên chửi rủa Khang Tư ngư ông hỗn đản, vừa nhanh chóng liên hệ đối thủ đặt hiệp định đình chiến, đồng thời hô bằng hoán hữu xung quanh chuẩn bị chống đỡ Khang Tư công kích sắp tới gần.
Ngay khi mọi người đang hết sức căn thẳng, một đạo mệnh lệnh thư từ Đế đô truyền khắp thiên hạ cuối cùng tới được tỉnh Hải Tân. Mọi người thấy đến mệnh lệnh này, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là cười như điên ném công văn sang một bên không thèm để ý tới.
Phủ Tổng đốc tỉnh Hải Tân, con trai Tổng đốc cầm một phần công văn cười nói:
- Phụ thân, đối phương cũng quá mức si tâm vọng tưởng đi chứ? Hắn còn tưởng rằng hiện giờ còn là lúc Đế quốc thống nhất, quyền uy Hoàng đế không ai dám xâm phạm sao?
Nói đến đây, thấy Tổng đốc yên lặng trầm tư không nói, không khỏi giật mình nói:
- Phụ thân đại nhân, không phải ngài sẽ chuẩn bị hành sự theo trên này nói chứ?
Tổng đốc liếc mắt nhìn con trai mình.
- Ngươi choáng váng sao? Làm sao ta có khả năng nghe theo! Đã quên ta thời khắc nào cũng đốc xúc ngươi ngàn vạn lần đừng dính chọc vào chuyện có liên quan tới hoàng quyền sao? Chúng ta tuyệt đối không thể tuân lệnh, không thì sẽ bị coi là nhân mã của Hoàng thái tử! Đừng quên tỉnh Hải Tuyền bên cạnh còn có một Thất hoàng tử binh hùng tướng mạnh tồn tại!
Con trai Tổng đốc lập tức gật đầu.
- Vâng vâng, là con ngu muội, nhưng mà vừa rồi phụ thân trầm tư là vì cái gì?
Tổng đốc chỉ chỉ vào công văn trong tay con trai nói:
- Ta đang tự hỏi đối phương làm như vậy là có lý do gì, ta thấy đám đại nhân Đế đô hẳn rất rõ khắp thiên hạ không có mấy người sẽ tuân lệnh hành sự.
Con trai Tổng đốc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngài nói là Đế đô có thể mượn vào cơ hội này, nhìn xem ai có thể là minh hữu của bọn họ hay không?
- Hả?
Ánh mắt Tổng đốc sáng lên:
- Rất có thể là ý này, Đế đô là dựa vào mệnh lệnh này phân rõ địch bạn đây mà.
Nói rồi rất mừng rỡ nhìn con trai mình, tiểu tử nhà mình gần đây rất có tiến bộ mà.
- Chúng ta làm sao đây? Đế đô yên lặng thời gian dài như vậy, lại dám tuyên bố ra mệnh lệnh như thế, như vậy đã nói lên bọn họ đã chuẩn bị tốt lực lượng thảo phạt địch nhân, hiện giờ xuất ra chiêu này, là muốn nhìn xem ai là địch nhân ai là bạn mình.
Con trai Tổng đốc có chút khẩn trương nói.
Tổng đốc lắc đầu.
- Cũng không phải là bạn, mà là nhìn xem ai là người trung thành với Hoàng thái tử ở Đế đô mà thôi, không hiệu trung hắn, coi như là trung thành cảnh cảnh với Đế quốc cũng sẽ là nghịch tặc phản quốc, đây tính là mở màn lần lựa chọn hàng ngũ thứ hai, xem ra là để những người không chọn chỗ đứng tốt ở vòng thứ nhất, có được một cơ hội tuyển chọn lại lần nữa.
- Vậy chúng ta...
Con trai Tổng đốc vẫn còn chưa từ bỏ ý định thử, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Tổng đốc liếc mắt lạnh cắt dứt.
- Hừ, đừng có cả ngày nghĩ đến vinh hoa phú quý! Ở cái thời đại hỗn loạn này, nhà quyền quý càng dễ bị diệt sạch hơn cả phú hào nữa.
Tổng đốc tức giận trừng mắt con trai mình, sau đó dường như hạ quyết tâm nói:
- Để chặt đứt ý nghĩ của ngươi, nếu như hành tỉnh Hải Tân chúng ta có người theo mệnh lệnh Đế đô hành sự, ta liền đem chức Tổng đốc tặng cho người đầu tiên tuân lệnh, dù là không cần tiền cũng phải tống cho hắn!
Con trai Tổng đốc choáng váng, không phải chứ? Đây chẳng phải là nói những ngày ta hưởng thụ thân phận Thiếu Tổng đốc này càng ngắn đi sao?
Khang Tư cũng nhận được mệnh lệnh Đế đô truyền khắp thiên hạ kia, xem xong mệnh lệnh thư còn đặc ý chỉ định người đưa lệnh, Khang Tư vuốt con dấu cùng chữ ký trên mệnh lệnh thư, thở dài nói:
- Tuân lệnh hành sự, coi như là cho ngài Nguyên soái một mặt mũi.
- Rõ.
Tương Văn rất nhẹ nhàng lĩnh mệnh, hắn căn bản không cảm thấy thi hành chiếu theo yêu cầu mệnh lệnh thư này, có thể gây cho chủ thượng nhà mình phiền toái gì.
Thất hoàng tử bên tỉnh Hải Tuyền sát vách? Người khác không biết, nhà mình lại rất rõ ràng, đó chỉ là vì an toàn cái mạng mình mà biểu diễn rất xuất sắc, kỳ thật đã sớm mất quyền trở thành con rối trong tay thủ hạ. Về phần người chủ sự chân chính, hắc hắc, dù là hắn không đến tìm phiền toái, chủ thượng nhà mình cũng phải tìm hắn gây chuyện thôi.
- Vâng, hạ thần cho rằng, cơ nghiệp Lôi gia ở Đế quốc, hẳn là nên đem mọi người chia làm ba bộ phận quan dân nô.
- Nô lệ là đẳng cấp thấp nhất, thông thường đều là tù binh hoặc người phạm tội bị biếm làm nô, sau đó là tiện dân cao hơn nô lệ một cấp, chính là chỉ gia quyến thân thuộc các quan viên quân chính trong lãnh địa địch quân bị chiếm.
- Tiếp đó là thứ dân, dân chúng trong tất cả các lãnh địa đều là cấp bậc này.
Vốn vừa nghe đem toàn bộ tù binh biếm làm nô lệ, Tương Văn còn âm thầm vui mừng: nhìn coi Liễu Thanh Dương kia còn phiền muộn hay không. Nhưng là nghe được tiện dân và thứ dân câu sau liền bị hoảng sợ, vội vàng cắt đứt lời:
- Bỉ Khố Đức đại nhân, ngài đem những người này đánh thấp như thế liệu có quá đáng lắm không?
Bỉ Khố Đức lắc đầu cười nói:
- Nào chỉ quá đáng, nhưng không như vậy làm sao có thể thể hiện được cao quý của chúng ta đây? Hơn nữa, còn có thể khiến cho bọn họ leo theo chế độ công trạng mà.
- Ngẫm lại xem, nếu như thời điểm chúng ta tiến công, dân chúng địa phương bởi vì sợ thành tiện dân mà ủng hộ trợ giúp chúng ta, thậm chí trực tiếp khởi binh phản kháng kẻ thống trị địa phương, đây chẳng phải là một chuyện hết sức tuyệt vời sao?
- Nếu như chúng ta đủ mạnh, chỉ cần chế độ thân phận đẳng cấp này, cũng là lợi khí đủ để uy hiếp địch nhân rồi. Bởi vì không giúp chúng ta, sau cuộc chiến sẽ là nô lệ, tiện dân.
Tương Văn chớp mắt mấy cái, có chút không dám xác định nhìn Khang Tư, nhìn thấy Khang Tư cười gật đầu rồi, cũng không dám lên tiếng nữa.
Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, người bên mình ra người xuất lực bỏ tiền bán mạng, đánh hạ vùng đất rồi, đối phương vốn đang là địch nhân lại có thể ngồi ngang hàng cùng mình? Chuyện này sao được chứ?
Ừm, hơn nữa còn một công năng lớn có thể dùng để uy hiếp địch nhân, như thế xem ra chế độ thân phận đẳng cấp của Bỉ Khố Đức coi như không tệ mà.
Bỉ Khố Đức tiếp tục nói:
- Mặt trên thứ dân là hạ dân, chuyên chỉ người ở trong lãnh địa chúng ta ba năm trở lên. Mà chỉ cần giao lương nộp thuế đủ bốn năm, hoặc là tiến vào quân đội cùng nhân viên biên chế nha môn, tự động thu được đẳng cấp bình dân. Đương nhiên, số năm quy định ở đây là chỉ dân chúng bình thường không thu được công trạng, nếu chính mình có được công trạng thì ấn theo đẳng cấp công trạng tính toán.
- Mà lúc bình dân thu được ba điểm công trạng, tăng làm thượng dân, một khi thành thượng dân lập tức thu được hai mươi mẫu ruộng cày vĩnh viễn, bổ nhiệm chức vụ quân đội cùng nha môn cũng sẽ ưu tiên cân nhắc cho thượng dân, đồng thời, người từ bình dân trở xuống thấy được thượng dân, phải hành lễ nhường đường.
- Hai mươi mẫu đất truyền đời?! Đãi ngộ thượng dân cao như thế?! Còn có ba điểm công trạng? Ba điểm công trạng này là cái gì?
Tương Văn hiếu kỳ hỏi.
- Ba cái thủ cấp địch nhân.
Bỉ Khố Đức hời hợt nói một câu khiến người khác lạnh tới tận xương tủy.
Tương Văn không khỏi ngưng trệ một chút, sau đó mới cau mày nói:
- Nếu nói như vậy, chuyện giết lương mạo công chẳng phải ùn ùn sao?
Bỉ Khố Đức lắc đầu nói:
- Sẽ không, dân chúng nếu muốn thành thượng dân, chỉ có lúc quân địch xâm lấn hoặc xuất hiện bạo dân đạo tặc, nhưng còn phải sau khi có quân đồn trú địa phương cùng nha môn cộng đồng xác nhận tuyên bố mệnh lệnh, thủ cấp thu được mới tính là công trạng.
Tương Văn thả lỏng hàng mi:
- Nga, vậy cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nhưng mà nói như vậy, bình dân muốn lên thượng dân không phải rất trắc trở sao? Đặc biệt khi chúng ta cường hãn đến mức chẳng những không có kẻ thù bên ngoài có thể xâm lấn, hơn nữa đạo tặc trong lãnh địa cũng tuyệt tích, bình dân muốn làm thượng dân là chuyện căn bản không có khả năng.
- Ha ha, ngoại trừ quân công ra, còn có công trạng về thành tựu văn trị cũng có thể để bọn họ thăng cấp mà, giao lương nộp thuế đến trình độ nhất định cũng là công trạng vậy, công trạng đủ rồi thì có thể thăng cấp.
Bỉ Khố Đức cười nói.
Nhưng mà lời vừa xong, Khang Tư đã nói:
- Làm việc vì nghĩa, thợ thủ công sáng tạo kỹ thuật mới cũng coi như nhập vào dạng công trạng.
- Ấy, vâng.
Tuy rằng Bỉ Khố Đức cảm giác thợ thủ công cũng có thể thăng cấp có chút là lạ, nhưng mà lại nghĩ đó cũng là một chủ ý tuyệt vời, tăng mạnh việc đề cao địa vị thợ thủ công, nói không chừng sẽ thu hút các thợ thủ công vùng xung quanh về đây hết.
Nên biết rằng địa vị thợ thủ công cơ sở trên toàn bộ Đế quốc lại không bằng cả chó lợn, nếu như có thể thu hút hết bọn họ, các quân phiệt khác sẽ không cần nghĩ tới chuyện chế tạo được binh khí trang bị cho quân đội mình nữa.
- Đẳng cấp trên thượng dân lại là cái gì?
Tương Văn bắt đầu trở nên hiếu kỳ.
- Trên thượng dân lại chia làm hai loại võ sĩ và văn sĩ, hạ thần cho rằng phương diện võ sĩ tốt nhất là chia làm năm hạng mười lăm cấp, phương diện văn sĩ cũng như vậy. Nhưng mà phương diện tên gọi, hạ thần ngu muội không nghĩ ra được, xin chủ công hỗ trợ đặt tên.
Bỉ Khố Đức hành lễ với Khang Tư nói.
Tương Văn bĩu môi, người này vuốt mông ngựa thật đã tới bước lô hỏa thuần thanh mà.
Khang Tư đương nhiên cũng biết ý Bỉ Khố Đức, nhưng cũng không lưu ý, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Võ sĩ chia làm năm hạng: Cường, Hãn, Dũng, Mãnh, Uy; mỗi hạng chia làm ba cấp thượng trung hạ. Văn sĩ chia thành năm cấp: Cần, Liêm, Thành, Lý, Minh; đồng dạng cũng chia làm ba cấp thượng trung hạ đi, thế nào?
Bỉ Khố Đức hiển nhiên sửng sốt một chút, chủ công nhà mình trực tiếp đem yêu cầu với quan viên văn võ thành tên gọi? Nhưng mà so với tên mình nghĩ ra đúng là uy vũ ưu nhã hơn, có vẻ càng dễ cho dân chúng lý giải.
Hắn không khỏi lập tức thành khẩn bái phục tán thưởng liên thanh, sau hồi lâu mới nói:
- Chủ công, hạ thần cho rằng còn nên thiết lập ra một cấp bậc văn võ tối cao, như vậy chế độ thân phận đẳng cấp của chúng ta liền hoàn thiện rồi.
Khang Tư cùng Tương Văn đều biết năm hạng văn võ sĩ tước, kỳ thật chính là năm hạng tước vị quý tộc: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam; mà hiện giờ Bỉ Khố Đức nói còn thêm một hạng, đó chính là cấp Vương tước rồi.
Tương Văn bĩu môi, còn nói đừng quá càn rỡ miễn bị chèn ép, ta thấy ngươi mới càn rỡ quá đáng! Các tước vị đều đầy đủ, hoàn toàn có thể khai quốc lập nghiệp rồi! Đương nhiên, ý kiến của Tương Văn là nhằm vào Bỉ Khố Đức.
Khang Tư căn bản không thèm để ý những cái này, nói thẳng:
- Võ sĩ cấp cao nhất là Kiệt sĩ, văn sĩ cao nhất là Quốc sĩ, đồng dạng cũng ba cấp thượng trung hạ.
Tương Văn bắt ngón tay bấm lũy thừa liền choáng váng cả người, các quan giai này thoạt nhìn chỉ có sáu đẳng cấp, nhưng như vậy so với đẳng cấp gia thần hiện tại còn nhiều hơn, nhưng đừng quên đây còn là phân chia văn võ, tương đương với tăng gấp đôi!
Hơn nữa lại còn đem dân chúng phân làm nô lệ, tiện dân, thứ dân, hạ dân, bình dân, thượng dân, tất cả sáu hạng, toàn bộ chế độ đẳng cấp thân phận lại là 12 hạng 24 cấp!
Trời ạ! Vừa rồi là ai mới nói đẳng cấp Lôi gia nhiều quá, sẽ khiến người bên dưới mất đi dục vọng leo lên trên chứ?
Cái tên này bằng vào biến tướng đem đẳng cấp phân chia càng chi tiết hơn nữa mà!
Tuy rằng Tương Văn đầy một bụng tức, nhưng hắn cũng biết chế độ đẳng cấp như vậy vừa định xuống, lại phối hợp với đãi ngộ hậu hĩnh cố định từng đẳng cấp, người phía dưới khẳng định sẽ liều mạng chết sống trèo lên trên, như vậy chẳng những dễ dàng quản lý, cũng càng nhẹ nhàng đem hạ nhân trên toàn lãnh địa gom lại một đoàn, cái chế độ thân phận đẳng cấp này thật là tốt quá!
Chỉ cần có lợi đối với đại nhân nhà mình, Tương Văn tuyệt đối sẽ không phản bác.
- Ừm, đề án của ngươi không tệ, tuy nhiên đãi ngộ giữa mỗi đẳng cấp trong đó phải cách xa, phải hậu hĩnh, đồng thời phải kết hợp hộ tịch, thực thi đăng ký nghiêm ngặt đẳng cấp thân phận, chỉ có như vậy, chế độ đẳng cấp này mới có thể thi hành xuống dưới.
- Ngươi trở về chỉnh lý một chút, cũng quay về thành Thanh Nguyệt triệu tập mọi người thương thảo nghị định, xác định đãi ngộ hậu đãi mỗi cấp thế nào, cùng với công trạng văn võ xác định ra sao, tính toán thế nào, làm thỏa đáng rồi hãy mang trở lại.
Khang Tư nói, hắn biết rõ vấn đề chính vụ, đặc biệt vấn đề đặt ra chế độ như vậy, cũng không thể chỉ dựa vào chính mình muốn gì thì thực thi như thế được.
Trải qua chúng gia thần cân nhắc thảo luận tỉ mỉ, kết quả cho ra khẳng định chắc hẳn phải tốt hơn nhiều so với tự mình nghĩ ra, cho nên Khang Tư trực tiếp để Bỉ Khố Đức trở lại xây dựng chế độ này.
- Vâng, hạ thần xin cáo lui.
Bỉ Khố Đức hành lễ nói, còn Tương Văn cũng là người nhu thuận, tự nhiên thay Khang Tư tiễn đưa Bỉ Khố Đức.
Hai người giống như không có đề tài gì để nói, đột nhiên, Bỉ Khố Đức dừng bước, nhìn Tương Văn nói:
- Tương Văn đại nhân, ngài vẫn xưng hô chủ công là đại nhân như trước sao?
Tương Văn chớp mắt mấy cái rất mê hoặc:
- Thế nào? Có gì không ổn sao?
- Người ngoài thoạt nhìn không có gì không ổn, hơn nữa ta cũng biết ngài xưng hô với chủ công, sẽ dùng xưng hô khác với những người khác, là muốn biểu hiện quan hệ của bản thân với chủ công bất đồng, tuy nhiên ngài không cảm thấy lúc ở trước mặt các thân tín khác đều xưng hô là chủ công, ngài lại hô là đại nhân, không cảm thấy có vẻ nổi bật quá mức sao?
Bỉ Khố Đức nói.
Tương Văn nhăn nhăn mi lại hỏi:
- Bỉ Khố Đức đại nhân, ngài muốn nói cho ta biết chuyện gì đây?
Bỉ Khố Đức cười cười:
- Ngài nghe một chút, ngài xưng hô ta là đại nhân, mà ta cũng xưng hô ngài là đại nhân, nếu như ngài còn bảo trì xưng hô với chủ công là đại nhân, ngài có nghĩ qua là giống như đem chủ công hạ thấp ngang với trình độ của chúng ta hay không?
Thân thể Tương Văn chấn động mạnh một cái.
Tương Văn vẫn nghĩ chính mình vẫn duy trì xưng hô với chủ công nhà mình như trước, là không quên chuyện của bản thân, không nghĩ tới lại đặt thân phận đại nhân nhà mình ngang hàng với địa vị chính bản thân mình!
Chết tiệt, làm sao chưa từng có ai nhắc nhở mình chú ý chứ?! Thậm chí ngay cả bọn Uy Kiệt cũng không có nhắc nhở mình?! Nếu như không phải có Bỉ Khố Đức nhắc nhở, chính mình còn đang rơi vào suy nghĩ trong tự cho mình là đúng.
Nghĩ đến đó, Tương Văn lập tức cung kính hành lễ nói:
- Cảm tạ đại nhân nhắc nhở Tương Văn, Tương Văn muôn lần cảm tạ.
Bỉ Khố Đức khoát khoát tay.
- Không có gì, mọi người đều là đồng liêu dốc sức vì chủ công, giúp đỡ nhau là phải làm.
Có một phen chuyện này, hai người nói chuyện cũng tương đối ấm lên.
Bỉ Khố Đức biểu hiện ra đối với việc nhắc nhở Tương Văn như không thèm để ý tới, nhưng trong lòng lại đắc ý không thôi: hắc hắc, tùy tiện nói một câu liền có thể nhận được hảo cảm của trọng thần Tương Văn quản lý hai bộ nội vệ cùng mật vệ trọng yếu này, thật sự là quá tuyệt mà.
Đám ngu ngốc kia cho rằng Tương Văn khao khát làm thê thiếp chủ công mới không để ý xưng hô chủ công là chủ công, cũng không biết sát ngôn quan sắc một phen, người ta đó là ngu trung, chỉ cần có lợi ích cho chủ công, Tương Văn đều sẽ tiếp nhận, căn bản cùng tình ái không có quan hệ gì cả!
Hắc, vậy là khi không tiện nghi cho mình rồi, ngày hôm nay mình bán một lời nói tốt, nói không chừng sau này bởi vậy mà cứu mình một mạng đây.
- Chủ thượng, thuộc hạ cho rằng, các quân phiệt xung quanh hiện giờ đều bị vây tới điểm giới hạn, cứ dứt khoát phái người đi châm lửa hãm hại, dẫn tới bọn chúng tranh đấu lẫn nhau đi.
Trở về Tương Văn kiến nghị với Khang Tư.
Trước khi mở miệng hắn còn lo lắng mình phải xưng hô Khang Tư thế nào, chủ công? Có vẻ quá phổ thông rồi, hiện giờ hầu như người người đều xưng hô như vậy, mà chủ nhân thì sao? Chủ thượng lại không thích loại xưng hô chủ nô này, ấy, chủ thượng? Hệ thống mật vệ chính là xưng hô như vậy, ừ, cứ gọi như thế là được rồi.
Nghe xưng hô như thế, Khang Tư hơi sửng sốt, làm sao Tương Văn đột nhiên sửa đổi xưng hô? Nhưng mà nghĩ đây cũng không phải chuyện gì to tát lắm, cũng không lưu ý, chỉ là gật đầu nói:
- Tốt lắm, nhưng mà mục tiêu chủ yếu là nhà Khải Lỗ Sĩ, để cho bọn họ cùng các quân phiệt xung quanh quấn lấy nhau, như vậy chúng ta chiếm lấy phiến khu vực này sẽ dễ hơn.
- Vâng, thuộc hạ liền đi bố trí.
Tương Văn lập tức hưng phấn nói, hắn cảm thấy chính mình có khuynh hướng âm ám, nếu như không phải muốn luôn đi theo bên cạnh chủ công, chính mình nhất định phải tự thân lên tuyến đầu tiến hành bố trí.
So sánh với các địa phương khác, bầu không khí tỉnh đông vừa nguy hiểm lại an ổn, tuy rằng quân phiệt xung quanh đã có ước định ngầm, chuẩn bị chia cắt nhà Khải Lỗ Sĩ, chỉ là đột nhiên mấy ngày này Hạm đội số ba lại nhảy ra một cái Lữ đoàn, tổng binh lực đạt tới hai Lữ đoàn lại thêm hai Liên đội, hơn nữa một cái trong đó còn là Liên đội kỵ binh.
Nga, cũng không phải Hạm đội số ba, mà là quân phiệt Thượng tá Khang Tư, khiến cho dù là nhà Khải Lỗ Sĩ hay các quân phiệt xung quanh đều không dám dị động, lo lắng để quân phiệt mới nổi Khang Tư kia chiếm tiện nghi.
Khang Tư không có che giấu thân phận, lần chiến đấu trước đã trực tiếp treo lá cờ chủ tướng viết tên quân chức của mình.
Sau khi trải qua trận đại chiến trước, hiện giờ toàn tỉnh Hải Tân, người nào cũng biết tỉnh đông xuất hiện một quân phiệt mới là Khang Tư, quân chức Thượng tá.
Khang Tư xuất hiện, những chuyện trải qua trước kia lập tức bị đào ra, khiến không ít thế lực đang nhấp nhỏm liền rất xem trọng quân phiệt mới Khang Tư này.
Về phần dân chúng, bởi bản thân Khang Tư chính là sĩ quan tại chức hành tỉnh Hải Tân này, thuộc về biên chế sư đoàn đồn trú Hải Tân, cho nên cũng không ai coi hắn như là người ngoài.
Hơn nữa bởi vì Khang Tư không giống như các quân phiệt khác, lấy một cái danh hào Tướng quân ra phóng đại uy thế của mình, mà thành thành thật thật treo quân hàm Thượng tá, khiến dân chúng cho rằng Khang Tư là một quân phiệt thành thật.
Tuy rằng ngay từ đầu mọi người có chút hoài nghi cái Khang Tư có thể chỉ là Trung tá hay không, dù sao trên tư liệu ghi chép là như vậy.
Nhưng mà sau khi từ phủ Tổng đốc truyền ra tin bỏ nhỏ, mọi người liền hiểu rõ quân hàm Thượng tá này của Khang Tư cũng không phải do bộ quân chính Đế quốc bổ nhiệm, mà là do Sư đoàn trưởng trước kia, hiện giờ là Tổng đốc đề bạt, tính là quân hàm lâm thời, chỉ là cái này càng thêm chứng minh Khang Tư thành thật.
Sau khi nhận được mấy tin tức này, trên dưới Lôi gia đắc ý không thôi, hắc hắc, kỳ chiêu bỏ da hổ khoát áo dê này thật là diệu mà, không ngờ tới lại có thể biến thành quân phiệt bản thổ tỉnh Hải Tân dễ dàng như thế, lúc đầu còn tưởng rằng phải mất một phen phiền toái nữa mới được thế nhân tán thành chứ.
Mà đối với việc quân Khang Tư vì sao lại cùng chung một chỗ với Hạm đội số ba, không biết là lo lắng đến phản ứng các Hạm đội khác, hay là sợ xuất đầu đã quá mức rêu rao, dù sao quân Khang Tư đối ngoại, chỉ là tuyên bố cùng Hạm đội số ba kết thành đồng minh quân chính kiên cố mà thôi.
Người Hạm đội số ba tuy rằng ngầm bĩu môi: cái gì đồng minh kiên cố chứ, nói kẻ xướng người họa còn dễ nghe hơn, chính mình căn bản là thuộc hạ quân Khang Tư! Là thuộc hạ bảo đâu thì đi đó, làm gì thì phải làm đó! Nhưng bên ngoài lại cười ha ha gật đầu chấp nhận thuyết pháp của quân Khang Tư, đồng thời đáy lòng cũng rất cảm kích quân Khang Tư.
Vì thuyết pháp như vậy lại có thể bảo vệ được mặt mũi Hạm đội số ba của mình, cũng bởi vậy có thể khiến lòng chống cự quân Khang Tư của người Hạm đội số ba giảm đi, thậm chí càng thêm nỗ lực chuyên tâm phục vụ cho Khang Tư.
Có điều tuy rằng các quân phiệt tỉnh đông bởi vì đủ loại cố kỵ cùng kiềm chế mà không triển khai đại chiến, nhưng giằng co như vậy xuống thì không phải ai cũng có thể chịu nổi.
Quân phiệt tỉnh đông, kể cả nhà Khải Lỗ Sĩ, đều phái người tới thám thính ý đồ Khang Tư. Quân phiệt mới xuất hiện không biết từ chỗ nào, lại nắm trong tay hai ba vạn binh sĩ tinh nhuệ, hoàn toàn là một lợi thế siêu cấp ngã về bên nào thì đó là kẻ thắng, nhất định phải lôi kéo hắn mới được.
Bởi Khang Tư từng tham gia qua cuộc hội nghị sĩ quan sư đoàn phòng bị tỉnh Hải Tân trước khi quân phiệt loạn thế, tuyệt đại bộ phận sĩ quan quân phiệt, đều nhận thức cái sĩ quan Khang Tư trẻ tuổi nhảy mấy cấp này, rất nhiều quân phiệt đều phái ra thân tín của mình, mang theo thư viết tay tới lôi kéo làm quen.
Đối với chuyện này, Khang Tư chỉ không nóng không lạnh hồi đáp, vừa không để bọn họ nghĩ chính mình cao ngạo, cũng sẽ không để bọn họ thấy mình chịu khi dễ, dù sao Khang Tư chính là đang kéo thời gian, lẳng lặng đợi thời cơ đến.
Bố cục giằng co nhanh chóng bị phá vỡ, bộ đội tuần tra biên cảnh nhà Khải Lỗ Sĩ không biết bị ai diệt sạch sẽ, sau khi bộ đội tiếp viện tới nơi, chỉ để lại một đám thi thể khiến người ta phát ngốc, căn bản ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại.
Biết được tin tức này, đám quân phiệt xung quanh đều hô to không phải do mình làm, đồng thời bảo nhà Khải Lỗ Sĩ bình tĩnh, đừng trúng quỷ kế của người khác.
Ngay khi nội bộ nhà Khải Lỗ Sĩ tranh luận ai mới là hung thủ thật sự, các thủ lĩnh chủ yếu tập đoàn quân phiệt nhỏ yếu nhất trong các quân phiệt xung quanh, đột nhiên đồng thời bị người ám sát bỏ mình, mà một quân phiệt bên cạnh thấy đồ hời như vậy xuất hiện, lập tức chiếm đoạt khối địa bàn hoàn toàn mất đi chỉ huy này.
Động tác vừa ra, lập tức một trận xôn xao, các quân phiệt xung quanh đều chỉ trích quân phiệt này ép người lúc nguy nan!
Mà nhà Khải Lỗ Sĩ không biết xảy ra chuyện gì, lại lập tức phát binh đánh quân phiệt này.
Quân phiệt xung quanh lập tức âm thầm vui mừng, mặt ngoài lại giả vờ công chính tiến hành hòa hoãn, thậm chí còn chuẩn bị liên hợp lại hạ thủ với nhà Khải Lỗ Sĩ cùng cái quân phiệt kia. Chỉ là không biết có chuyện gì, tin tức lại lộ ra ngoài trước, vốn hai nhà đánh sống đánh chết lập tức dừng tay giảng hòa, đồng thời phát lực nhanh chóng tiêu diệt một tên quân phiệt kêu gào ầm ĩ nhất.
Chiêu này vừa ra, các quân phiệt xung quanh liền đỏ cả mắt, thì ra là hai tên các ngươi đang diễn trò sao?!
Không nói hai lời, lập tức điều binh tác chiến. Vì vậy thời gian không bao lâu, tỉnh đông hoàn toàn tiến vào thời kỳ hỗn chiến tán loạn.
Mà trong lúc quân phiệt tỉnh đông giằng co công kích, mắng chửi uy hiếp lẫn nhau, lúc chiến tranh còn chưa bạo phát, thì bên Khang Tư lại có Bỉ Khố Đức trở về lần nữa, bắt đầu thực hành chế độ thân phận đẳng cấp mới.
Vốn các nô lệ không còn hy vọng, làm việc lười nhác vô lực, sau khi biết được chế độ thân phận đẳng cấp này, cùng với điều kiện làm sao tăng cấp, lập tức tản mát ra nhiệt tình kinh người, phối hợp với thợ thủ công bắt đầu rồi đại xây dựng khí thế ngất trời.
Về phần các nô lệ cuồng nhiệt tới trình độ nào? Một cái bến tàu thật lớn, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng đủ bỏ neo hơn mười chiến hạm khổng lồ, lại bị bọn họ trong một tháng giải quyết xong.
Sau khi bến tàu thật lớn thay thế được bến tàu nhỏ cũ của Hạm đội số ba, ngạo nghễ đứng vững ở hành tỉnh Hải Tân, mấy trăm nô lệ trở thành tiện dân, càng có vài nô lệ trực tiếp biến thành thứ dân. Đối với kết quả công bố này, các nô lệ không có lời nào ra vào, thật là công chính khiến người khác không nói nên lời, hoàn toàn như công văn nói, tuy nhiên cũng khiến các nô lệ càng thêm cuồng nhiệt.
Khang Tư thấy kết quả này, không ngừng khen ngợi Bỉ Khố Đức một phen, để Bỉ Khố Đức thăng thành Văn sĩ cấp ba ngang hàng với Gia lão.
Chỉ là Bỉ Khố Đức trời sinh mệnh khổ lại lập tức chạy tới thành Thanh Nguyệt, bắt đầu thu xếp chuyên môn phụ trách hoán chuyển đẳng cấp gia thần thành cơ cấu văn võ sĩ mới.
Vốn là Khang Tư không chuẩn bị thay đổi chế độ gia thần trên bán đảo Phi Ba, thế nhưng ai bảo gia thần đều biết sau này bọn họ sẽ phát triển ở Đế quốc hơn nữa sẽ vượt qua quãng đời còn lại ở nơi này, cho nên tất cả đều cường ngạnh yêu cầu thực thi chế độ thân phận đẳng cấp trên toàn Lôi gia.
Vì vậy, Khang Tư đối với chuyện này cũng không sao cả, rất dễ dàng gật đầu đồng ý, chỉ là cái này lại khổ cái người đặt ra đề án chế độ thân phận đẳng cấp này thôi.
Theo chiến loạn tỉnh đông bạo phát, càng ngày càng nhiều dân chúng từ bốn phương tám hướng chạy nạn đi vào khu quân Khang Tư chiếm lĩnh, đây là nơi yên ổn duy nhất trên toàn bộ tỉnh đông này. Để cho địa bàn quân Khang Tư từ đó cáo biệt trạng thái kết cấu nhân khẩu ngoại trừ binh lính thì là gia đình quân nhân, còn lại chỉ có nô lệ, cuối cùng cũng xuất hiện kết cấu nhân khẩu dân chúng phổ thông.
Lúc này chuyển hoán đẳng cấp gia thần quân Khang Tư, đã sớm xong, tất cả đều hăm he chuẩn bị lập công leo lên tầng cao hơn.
Dân chạy nạn dũng mãnh tràn vào khiến đám văn sĩ vô cùng vui mừng, các võ sĩ vẻ mặt lại đau khổ bất đắc dĩ bắt đầu đảm nhiệm công tác phối hợp.
Dân chúng mới vừa tiến vào địa giới quân Khang Tư, cảm giác như mình mới thoát khỏi miệng sói, rồi lại nhập vào hang cọp! Vừa tiến vào trạm kiểm soát, lập tức bị đám văn sĩ đợi lâu ngày mang theo quân binh đem bọn họ ấn theo hộ chia cắt ra, tràng diện thậm chí có điểm giống như cường đạo chia của, thiếu chút nữa dọa thần kinh yếu đuối của đám dân chạy nạn kia sợ tới tan vỡ.
Quân binh Khang Tư hung thần ác sát dưới văn sĩ chỉ huy, áp giải dân chạy nạn đi tới khu vực đã sớm dành cho bọn họ, cũng lập tức bắt đầu cấp cho những nạn dân này biên chế hộ tịch.
Đối với điểm này, nạn dân căn bản không để ý tới, đây là chuyện hầu như mỗi quân phiệt đều sẽ làm, một ít thương nhân lớn thậm chí ở mỗi chỗ quân phiệt còn có một phần hộ tịch nữa, dù sao cũng không mất một miếng thịt nào, cũng không sao cả, dân chạy nạn quan tâm chính là thuế phú ở đây bao nhiêu, nếu như cao hơn so với chỗ khác, vậy đợi xong chiến loạn rồi, mình nên tìm cơ hội chạy trở về thôi.
Sau khi đăng ký hộ tịch, dù là nam nữ già trẻ, toàn bộ đều phải ấn dấu tay trên hộ tịch, đối với loại quy củ mới mẻ này, mọi người cũng không để ý, ngược lại cười hỉ hả giúp vui.
Đến khi được lĩnh đến một nhóm công cụ và hạt giống, cùng với được phân chia đất đai, nạn dân cực kỳ vui mừng, thì ra cái quân phiệt Khang Tư này nhân hậu như thế, mình nhất định phải đem tin này truyền ra, kéo thêm nhiều hương thân tới đây hưởng phúc mới được!
Dân chạy nạn nhận được đồ vật hưng phấn khó nhịn chờ đợi vị đại nhân bộ dáng văn thư kia mau nhanh rời đi, để cho mình thả lỏng cười to một trận.
Nhưng mà vị văn thư mặt cứng ngắc kia không theo ý bọn họ, ngược lại để binh sĩ dồn mọi người một chỗ, sau đó rống lớn:
- Người quản lý vùng đất này, là đại nhân Khang Tư, từ thiện nhân hậu của chúng ta!
- Bởi vậy hạ lệnh từ nay về sau, phàm là trong phạm vi thế lực quân Khang Tư, sẽ không trưng thu thuế phụ và lao dịch nữa!
Lời vừa nói ra, các dân chạy nạn lập tức hai mắt phát sáng, bọn họ không sợ thu thuế nặng, chỉ sợ thu thuế phụ nhiều cùng lao dịch nặng nề, ở đây không ngờ lại không có thuế cùng lao dịch, vậy chẳng phải không khác gì thiên đường sao?
- Hơn nữa ở trong phạm vi thế lực quân Khang Tư, bất luận các ngươi ở quê nhà làm nghề nông hay đi ra ngoài buôn bán, hoặc là làm khuân vác, cứ mặc sức tự do, tuyệt không can thiệp!
Lời này của văn thư để cho nạn dân cười không khép miệng, như vậy thật tốt, nếu không cấm túc, khi nông nhàn có thể vào thành làm công kiếm tiền. Mà người có tầm nhìn lại mưu tính bán đi vật tư nhận được này, sau đó đi vào thành phát triển.
Thấy bộ dáng văn thư còn chưa dứt lời, mọi người lập tức yên tĩnh, trong lòng tràn đầy vui mừng mong chờ có thêm nhiều chỗ tốt xuất hiện.
Văn thư kia quét nhìn mọi người, trong lòng nạn dân nghĩ gì hắn rất rõ ràng, khóe miệng không khỏi nhếch lên lộ ra một nụ cười trào phúng, dừng một chút rồi hô to:
- Nhớ kỹ! Thân phận những người các ngươi đều là thứ dân, chỉ so với nô lệ, tiện dân cao hơn một chút! Ngay cả hạ dân các ngươi cũng không phải, ta cho các ngươi một lời khuyên, lúc nào cũng phải hành sự cẩn thận một chút!
Thứ dân? Chỉ cao hơn một chút so với nô lệ, tiện dân?! Các nạn dân chỉ ngây ngốc nhìn vật tư trong tay mình, tiếp đó lại ngây ngốc nhìn văn thư kia, vị đại nhân này không phải nói chơi chứ? Địa vị thấp như thế có khả năng lĩnh tới mấy thứ này sao?
Văn thư mặc kệ những thứ dân này nghĩ thế nào, tiếp tục hô:
- Nghe kỹ đây! Thứ dân không có ruộng đất! Dù là đồng ruộng các ngươi khai khẩn có nhiều đi nữa cũng không thuộc về các ngươi, các ngươi chỉ là tá điền! Tuy rằng không có thuế và lao dịch, nhưng thuế ruộng các ngươi là bảy! Thuế mua bán là sáu!
Nghe đến mấy cái này, vốn đám nạn dân tâm tình đang xung động, lại đột nhiên an tĩnh lại, mọi người đều lộ ra vẻ cười dễ dàng.
Thấy như thế, văn thư chớp mắt mấy cái, xảy ra chuyện gì? Đám thứ dân này sao không để thuế cao như thế vào mắt?
Nên biết rằng cái này so với tiện dân phải tới tám phần thuế ruộng, bảy phần thuế buôn bán tốt hơn một chút? Về phần nô lệ căn bản không cần, bởi vì nô lệ ngay cả ý thức cũng không thuộc về chính bọn họ, căn bản không ai tới nô lệ trưng thu thuế.
Các nạn dân âm cười nhạo bộ dáng văn thư ngạc nhiên, đại nhân ngu ngốc này, thuế bảy thành rất cao sao?
Cùng so với các quân phiệt khác chế định như nhau mà thôi.
Không thể có được ruộng đất của mình? Trời ạ, lẽ nào đại nhân ngu ngốc này không biết rằng đám bình dân bách tính này có được quyền sở hữu đất đai riêng sao? Chỉ có sĩ quan quý tộc cường hào mới có được đất đai của riêng mình thôi.
Về phần tá điền? Hì hì, có thể nói, hầu như toàn bộ Đế quốc chỉ cần là bình dân làm nghề nông chính là tá điền! Đều là tá điền trực thuộc phía dưới các quý tộc!
Văn thư đem nghi vấn trong đầu ném sang một bên tiếp tục nói:
- Nhớ cho kỹ thân phận thứ dân của các ngươi, thấy người đẳng cấp cao hơn mình phải cúi đầu hành lễ đồng thời tránh đường! Nhưng không cần sợ hãi quá mức, bảo trì cung kính là được! Nếu như hạ dân, bình dân khi dễ các ngươi, các ngươi có thể đi nha môn cáo trạng, chỉ cần không phải vu cáo, nha môn sẽ trả lại công bằng cho các ngươi!
Đám dân chạy nạn hiển nhiên bị hai chữ "công bằng" này mà giật mình, địa vị của mình thấp như thế cũng có thể thu được đãi ngộ công bằng? Hắc, nơi này là thiên đường sao.
Mà dân chạy nạn có người khôn khéo, thấy bộ dạng mấy người bên mình ngu ngốc như vậy, lại bất đắc dĩ cười khổ, ta xin ngươi, không có nghe nói là lúc hạ dân, bình dân khi dễ mới có thể được công bằng sao? Quý tộc khi dễ chúng ta còn không phải tự nhận không may như trước?
Nhưng mà như thế cũng không tệ, ít nhất đám chó săn quyền quý không dám hoành hành ngang ngược nữa, về phần quyền quý khi dễ mình thì làm sao bây giờ? Đó là người sinh hoạt ở thế giới quý nhân, nếu như không phải đặc biệt không may, mấy cái tiểu dân mình đừng nghĩ tới chuyện bị bọn họ khi dễ.
Thảo nào ở dân gian, tiểu dân bị quý tộc khi dễ, mọi người đều coi như gặp phải thiên tai nhân họa không thể kháng cự vậy.
- Vị đại nhân này, có thể nói rõ một chút thân phận này phân chia thế nào được không? Còn có chúng ta dựa vào cái gì nhận rõ thân phận bất đồng? Những cái này có thể nói rõ cho chúng ta biết được không? Chúng ta cũng không muốn đắc tội với quý nhân mà chính mình còn không biết mà.
Trong đám người truyền ra một tiếng nói không biết là ai nói, nhưng mà lời này lại được mọi người ủng hộ, đều hùa theo.
Làm sao có thời gian đi quản tới hắn, làm thế nào phân rõ thân phận thì lại cần phải nhớ kỹ, miễn cho chết thế nào cũng không biết.
Hắc, đây vốn là công tác của mình mà, không nghĩ tới có nhiều người cầu nói như vậy.
Văn thư thầm sảng khoái không thôi, thanh giọng một chút liền dựa theo từ ngữ đã sớm soạn sẵn tiếp tục hô:
- Nghe kỹ đây, thứ dân này chính là những người ở trong phạm vi thế lực của Khang Tư đại nhân chúng ta đủ ba năm.
- Nhưng các ngươi không cần lo lắng cả đời mình đều là thứ dân, đủ ba năm thì là hạ dân, về phần hạ dân có chỗ tốt gì? Thuế nông thương đều giảm xuống một phần, cũng là nông sáu thương nghiệp năm!
- Ta tin tưởng rất nhiều người sẽ không thoả mãn thuế suất này, nếu muốn giảm xuống lần nữa? Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi từ khi sắp xếp hộ tịch giao lương nộp thuế đủ bốn năm, hoặc là đi vào quân đội cùng nha môn, trở thành nhân viên biên chế, như vậy sẽ tự động thu được tư cách bình dân. Lúc này chính là nông năm thương nghiệp bốn!
Văn thư nói lời câu dẫn này khiến đám nạn dân nuốt nước bọt, trời ạ, thuế suất bình dân lại thấp như thế?! Hơn nữa lấy được tư cách bình dân đơn giản như vậy, chỉ cần ở lại yên ổn giao đủ hạn ngạch mấy năm thuế là được?!
Ở đây chính là thiên đường mà!
Cái tên nạn dân khôn khéo trốn trong đám dân chạy nạn, tuy rằng còn không nghe rõ được chủ đề làm sao phân rõ thân phận, nhưng vẫn không nhịn được hô:
- Vị đại nhân này, bình dân còn có khả năng tăng đẳng cấp nữa hay không?!
Lời vừa nói ra, mọi người một mảnh yên tĩnh, bọn họ cũng biết đây là hỏi bình dân có tư cách trở thành quý tộc hay không.
- Bình dân đương nhiên còn có thể tăng! Chỉ cần bình dân thu được ba điểm công trạng, vậy sẽ thăng làm thượng dân, mà một khi trở thành thượng dân, lập tức thu được hai mươi mẫu ruộng đất truyền đời, cái gì là ruộng truyền dời? Cũng chính là chỉ ruộng đất tổ nghiệp có thể truyền con truyền cháu truyền đời sau, đời đời truyền lưu! Hơn nữa bổ nhiệm chức vị quân đội cùng nha môn cũng sẽ ưu tiên cân nhắc cho thượng dân, đồng thời người từ bình dân trở xuống khi nhìn thấy thượng dân phải hành lễ nhường đường.
Văn thư nói lời này khiến đám nạn dân chảy nước miếng ròng ròng.
Dưới sự hăng hái đặt câu hỏi của tên nạn dân khôn khéo kia, mấy người này nhanh chóng lý giải được chế độ thân phận đẳng cấp trong phạm vi thế lực quân Khang Tư là thế nào. Về phần điều kiện thăng cấp, phối hợp với dụ hoặc đãi ngộ hậu hĩnh mê người, khiến cho hầu như người nào cũng đọc thuộc làu.
Nhân khẩu tỉnh đông xói mòn lượng lớn, khiến đám quân phiệt đang trong chiến đấu phải điều một đoàn binh lực tiến hành ngăn chặn, những người ở lại phải chiến đấu liên tiếp, không tránh khỏi nhanh chóng suy nhược. Mà Khang Tư lại bắt lấy cơ hội này, bắt đầu tập kết bộ đội, chuẩn bị cắt tiết gà chết.
Toàn bộ quan binh dân nô trong phạm vi thế lực quân Khang Tư, sau khi biết được chiến tranh đã tới bờ bạo phát, chẳng những không giống như dân chúng trong khu vực các quân phiệt khác lập tức chạy nạn, ngược lại hai mắt đỏ bừng, xoa quyền nắn chưởng chuẩn bị biểu hiện một phen.
Đặc biệt khi Khang Tư để quân đội mình càng dễ dung nhập vào hành tỉnh Hải Tân, cố ý chiêu mộ một Liên đội tân binh đảm nhận công tác bộ đội lưu thủ, mà khi phát ra lệnh chiêu mộ, bất kể là nô lệ hay thứ dân, thậm chí nam đinh người nhà Hạm đội số ba, tất cả đều chen lấn vỡ đầu sứt trán ở nơi chiêu mộ.
Mà điểm chiêu mộ thiết đặt ở khu nô lệ, thậm chí xuất hiện sự kiện tranh đoạt đổ máu, khó trách các nô lệ cuồng nhiệt như vậy, tuy rằng nô lệ tiến vào quân đội, thân phận tạm thời sẽ không cải biến, nhưng chỉ cần chém được một địch nhân, vậy sẽ nhảy lên thành bình dân, sau đó liền giống như người thường dựa vào công trạng tăng cao đẳng cấp của mình.
Đây chính là cơ hội một bước lên trời, không tranh sao được?!
Tuy rằng động tĩnh quân Khang Tư đã sớm bị các quân phiệt khác nhận ra, nhưng bọn họ có tâm mà lại vô lực, chỉ còn cách ở một bên chửi rủa Khang Tư ngư ông hỗn đản, vừa nhanh chóng liên hệ đối thủ đặt hiệp định đình chiến, đồng thời hô bằng hoán hữu xung quanh chuẩn bị chống đỡ Khang Tư công kích sắp tới gần.
Ngay khi mọi người đang hết sức căn thẳng, một đạo mệnh lệnh thư từ Đế đô truyền khắp thiên hạ cuối cùng tới được tỉnh Hải Tân. Mọi người thấy đến mệnh lệnh này, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là cười như điên ném công văn sang một bên không thèm để ý tới.
Phủ Tổng đốc tỉnh Hải Tân, con trai Tổng đốc cầm một phần công văn cười nói:
- Phụ thân, đối phương cũng quá mức si tâm vọng tưởng đi chứ? Hắn còn tưởng rằng hiện giờ còn là lúc Đế quốc thống nhất, quyền uy Hoàng đế không ai dám xâm phạm sao?
Nói đến đây, thấy Tổng đốc yên lặng trầm tư không nói, không khỏi giật mình nói:
- Phụ thân đại nhân, không phải ngài sẽ chuẩn bị hành sự theo trên này nói chứ?
Tổng đốc liếc mắt nhìn con trai mình.
- Ngươi choáng váng sao? Làm sao ta có khả năng nghe theo! Đã quên ta thời khắc nào cũng đốc xúc ngươi ngàn vạn lần đừng dính chọc vào chuyện có liên quan tới hoàng quyền sao? Chúng ta tuyệt đối không thể tuân lệnh, không thì sẽ bị coi là nhân mã của Hoàng thái tử! Đừng quên tỉnh Hải Tuyền bên cạnh còn có một Thất hoàng tử binh hùng tướng mạnh tồn tại!
Con trai Tổng đốc lập tức gật đầu.
- Vâng vâng, là con ngu muội, nhưng mà vừa rồi phụ thân trầm tư là vì cái gì?
Tổng đốc chỉ chỉ vào công văn trong tay con trai nói:
- Ta đang tự hỏi đối phương làm như vậy là có lý do gì, ta thấy đám đại nhân Đế đô hẳn rất rõ khắp thiên hạ không có mấy người sẽ tuân lệnh hành sự.
Con trai Tổng đốc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngài nói là Đế đô có thể mượn vào cơ hội này, nhìn xem ai có thể là minh hữu của bọn họ hay không?
- Hả?
Ánh mắt Tổng đốc sáng lên:
- Rất có thể là ý này, Đế đô là dựa vào mệnh lệnh này phân rõ địch bạn đây mà.
Nói rồi rất mừng rỡ nhìn con trai mình, tiểu tử nhà mình gần đây rất có tiến bộ mà.
- Chúng ta làm sao đây? Đế đô yên lặng thời gian dài như vậy, lại dám tuyên bố ra mệnh lệnh như thế, như vậy đã nói lên bọn họ đã chuẩn bị tốt lực lượng thảo phạt địch nhân, hiện giờ xuất ra chiêu này, là muốn nhìn xem ai là địch nhân ai là bạn mình.
Con trai Tổng đốc có chút khẩn trương nói.
Tổng đốc lắc đầu.
- Cũng không phải là bạn, mà là nhìn xem ai là người trung thành với Hoàng thái tử ở Đế đô mà thôi, không hiệu trung hắn, coi như là trung thành cảnh cảnh với Đế quốc cũng sẽ là nghịch tặc phản quốc, đây tính là mở màn lần lựa chọn hàng ngũ thứ hai, xem ra là để những người không chọn chỗ đứng tốt ở vòng thứ nhất, có được một cơ hội tuyển chọn lại lần nữa.
- Vậy chúng ta...
Con trai Tổng đốc vẫn còn chưa từ bỏ ý định thử, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Tổng đốc liếc mắt lạnh cắt dứt.
- Hừ, đừng có cả ngày nghĩ đến vinh hoa phú quý! Ở cái thời đại hỗn loạn này, nhà quyền quý càng dễ bị diệt sạch hơn cả phú hào nữa.
Tổng đốc tức giận trừng mắt con trai mình, sau đó dường như hạ quyết tâm nói:
- Để chặt đứt ý nghĩ của ngươi, nếu như hành tỉnh Hải Tân chúng ta có người theo mệnh lệnh Đế đô hành sự, ta liền đem chức Tổng đốc tặng cho người đầu tiên tuân lệnh, dù là không cần tiền cũng phải tống cho hắn!
Con trai Tổng đốc choáng váng, không phải chứ? Đây chẳng phải là nói những ngày ta hưởng thụ thân phận Thiếu Tổng đốc này càng ngắn đi sao?
Khang Tư cũng nhận được mệnh lệnh Đế đô truyền khắp thiên hạ kia, xem xong mệnh lệnh thư còn đặc ý chỉ định người đưa lệnh, Khang Tư vuốt con dấu cùng chữ ký trên mệnh lệnh thư, thở dài nói:
- Tuân lệnh hành sự, coi như là cho ngài Nguyên soái một mặt mũi.
- Rõ.
Tương Văn rất nhẹ nhàng lĩnh mệnh, hắn căn bản không cảm thấy thi hành chiếu theo yêu cầu mệnh lệnh thư này, có thể gây cho chủ thượng nhà mình phiền toái gì.
Thất hoàng tử bên tỉnh Hải Tuyền sát vách? Người khác không biết, nhà mình lại rất rõ ràng, đó chỉ là vì an toàn cái mạng mình mà biểu diễn rất xuất sắc, kỳ thật đã sớm mất quyền trở thành con rối trong tay thủ hạ. Về phần người chủ sự chân chính, hắc hắc, dù là hắn không đến tìm phiền toái, chủ thượng nhà mình cũng phải tìm hắn gây chuyện thôi.
Danh sách chương