Nhìn thấy chuyện được giải quyết dễ dàng, trên mặt Tương Văn lộ ra nét tươi cười, còn tiểu Hoàng đế vẫn luôn chú ý tới Tương Văn lập tức cố sức nuốt nước bọt.

Tiểu Hoàng đế đã biết phong tình, bắt đầu dâng lên ảo tưởng trong lòng. Tuy nhiên bị ánh mắt lạnh như băng của Tương Văn liếc một cái, cảm giác rét lạnh chạy dài từ cột sống đến ót, dòng suy nghĩ quỷ quái gì của hắn đều bị tiêu tan.

Gã Thừa tướng kia buông lỏng thở phào nhẹ hẳn đi rất nhiều, cũng đột nhiên nhớ tới chuyện Thập thất hoàng tử bên kia.

Hắn không kìm nổi mở miệng nói:

- Tương Văn đại nhân! Chúng ta bên này tuy rằng rất vui lòng bắt tay cùng hành động với Thập thất hoàng tử, nhưng mà cũng không biết Thập thất hoàng tử bên kia có cùng một lòng như chúng ta hay không đây!

Văn võ bá quan tại đây cũng không muốn bởi vì đối phương không phối hợp mà xảy ra chuyện không hay, cho nên vội vàng phụ họa theo.

- Không cần lo lắng! Bọn họ nơi đó ta cũng phái một nhóm người đi khuyên bảo bọn họ, nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta cũng không ngại cho bọn họ hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.

Tương Văn rất bình thản nói.

Các quan lại ở đây đều là người tinh khôn, vừa nghe lời này lập tức liên tưởng tới điều gì rồi.

Thừa tướng ỷ vào địa vị cao thân phận nhạc trượng thân cận của vua, có hơi cẩn thận mở miệng hỏi:

- À! Không biết Tương Văn đại nhân có thể toàn lực hỗ trợ chúng ta hay không vậy? Chúng ta tuyệt đối sẽ tuân theo chỉ thị của Tương Văn đại nhân. Hai bên chúng ta giáp giới nhau, dù sao cũng thân cận hơn so với Thập thất hoàng tử bên kia mà?

Tương Văn vừa nghe toàn lực hỗ trợ, liền hiểu được người nầy muốn mình tiêu diệt sạch đám quan lại của Thập thất hoàng tử, ủng hộ bọn họ thống trị tỉnh Thiểm Nam, sắc mặt hắn không khỏi lập tức lạnh xuống.

- Biết chúng ta vì cái gì ôn hòa cùng các ngươi thương thảo sự việc không? Các ngươi tưởng rằng chúng ta không có năng lực chiếm cứ hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam sao? Nếu không phải chủ thượng nhà ta không muốn chúng ta cùng các ngươi đều tiêu hao thực lực trong chiến tranh nội bộ, các ngươi đã sớm trở thành tù nhân rồi! Cho nên, trước khi giải quyết xong bọn thảo nguyên, tuyệt đối không cho phép các ngươi đấu đá nội bộ! Giải quyết xong bọn thảo nguyên, các ngươi muốn hay không muốn đánh nhau chí chết mặc kệ các ngươi! Nhớ kỹ, chúng ta rất vui thích được xem tuồng diễn đó.

Bị Tương Văn quát tháo không chút khách sáo như vậy, đa số người đều biến sắc mặt tái xanh. Bọn họ thân ở địa vị cao, khi nào thì chịu đựng người khác quát mắng không nể mặt mũi như vậy? Chỉ là mình không đủ sức kháng cự lại người ta, vậy cũng chỉ đành tranh mồm mép mà thôi. Thật chưa bao giờ mất mặt quá như vậy nha!

Tuy nhiên đám người này cũng biết rõ rằng: Hiện tại bởi vì ngươi là dao thớt ta là thịt bò, không nghe lời thì mất mạng ngay. Xem bộ dáng của đối phương cũng không có hứng thú tạo cơ hội để sửa sai.

Vừa nghĩ đến về sau chính mình sắp trở thành con rối của người khác, mọi người không kiềm lòng được nhìn tiểu Hoàng đế vẫn ngồi gục đầu không dám nhúc nhích. Hà! Một tiếng cười trong đau khổ! Chúng ta cũng coi như được hưởng thụ đãi ngộ như Hoàng đế rồi.

Thế nhưng Thừa tướng nhạc trượng lại hình như chưa từ bỏ ý định.

- Cái kia... Đương nhiên chúng ta sẽ nghe theo chỉ lệnh của đại nhân, tuy nhiên không biết chúng ta có vinh hạnh được bái phỏng chủ thượng của đại nhân một chút hay không? Dù sao chúng ta không đi bái phỏng chủ thượng của đại nhân, thấy thế nào chúng ta cũng thất lễ vậy.

Các quan lại tại đây đều dựng lổ tai lên nghe.

Bọn họ cũng đều biết Khang Tư bị long quyển phong cuốn mang đi rồi, chủ thượng hiện tại hẳn là thay một người khác. Lập quan hệ tốt cùng đại đầu lĩnh, cũng có thể tránh khỏi bị tiểu đầu lĩnh ức hiếp.

- Yên tâm được rồi! Chờ Hoàng đế hai vùng của các ngươi cùng thần tử tụ tập đầy đủ, chủ thượng nhà ta đương nhiên sẽ tiếp kiến các ngươi.

Tương Văn căn bản không có để vào mắt chín vị Hoàng đế của đế quốc.

Kỳ thật cũng không cần phải... Để vào mắt.

So sánh địa bàn ư?

Chủ thượng nhà mình chiếm cứ một nửa Tuyết quốc cùng toàn bộ Mạn Đặc Tư Sâm Lâm, không tính năm tỉnh Đông Nam và Lôi gia, rất có thể đã chia năm xẻ bảy kia cùng với mấy bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc đã âm thầm khống chế. Chỉ cần một nửa lãnh thổ Tuyết quốc này đã rộng lớn hơn nhiều so với bọn họ.

So sánh quân công ư?

Chủ thượng nhà mình từ nam đánh tới bắc, từ đông đánh qua tây, mà bọn họ chỉ vây ở nội loạn bên trong đế quốc, so sánh cao thấp liền biết ngay. Hơn nữa các Hoàng đế này ngay cả quyền lực cũng chưa thể thu vào trong tay, căn bản là không có tư cách so sánh cùng chủ thượng nhà mình. Cho nên hắn trực tiếp dùng giọng điệu cấp trên nói chuyện với cấp dưới, cũng coi như nể mặt mũi bọn họ rồi.

Vốn nghe được giọng điệu không khách sáo, trực tiếp xem đám người mình trở thành thuộc hạ như thế, các quan lại ở đây đều biến sắc, như có luồng hơi phẫn nộ hình thành trong ngực.

Chỉ có điều còn chưa kịp bùng phát, đã bị “tụ tập” lời này đánh tan đi.

Không ngờ đối phương chuẩn bị gom hết quan lại lớn nhỏ của Thập thất hoàng tử lại đây?

Cái này cũng quá cuồng vọng đi? Thập thất hoàng tử có tới mấy chục vạn đại quân hộ vệ đấy!

Tuy nhiên nghĩ tới cao thủ xuất quỷ nhập thần của người ta, mọi người lại có điểm nửa tin nửa ngờ. Quên đi! Tốt hơn là tạm thời chờ xem tình thế xem sao! Dù sao hiện tại cũng không có cách nào phản kháng.

Tương Văn nghênh ngang ở nhà Thừa tướng nhạc trượng vài ngày, sau đó trực tiếp triệu tụ quần thần tới hoàng cung.

Lần này lâm triều hội nghị, quan lại của Cửu hoàng tử không còn gì để nói, lại càng thêm khiếp sợ, bởi vì bọn họ nhìn thấy trước mắt một đứa trẻ bọc trong hoàng bào, còn có đủ mặt văn võ đại thần của Thập thất hoàng tử.

Không ngờ đối phương chỉ trong vài ngày, liền làm được chuyện căn bản không có khả năng làm được! Thiên hạ này còn có cái gì bọn họ không thể làm được?

Ở đây người hiểu rõ nội tình, tất cả đều sợ hãi nhìn mỹ nhân dáng vẻ tao nhã đang đứng đó nhấm nước trà.

Người nầy chỉ huy đội quân thần bí quả thật rất khủng bố, loại sự việc không có khả năng xuất hiện đều có thể làm ra được. Vậy nếu hắn muốn tánh mạng của toàn bộ già trẻ đám người mình chẳng phải là rất dễ dàng sao?

Tuy rằng các đại thần mỗi người đều cảm thấy mình rất khuất nhục, lại phải nghe lệnh của một tên thần tử, nhưng bọn họ yêu quý cái mạng nhỏ ai ai cũng không dám phản kháng.

Hơn mười vạn đại quân ở trong mắt đối phương hoàn toàn không có tác dụng, như vậy hơn mười vạn đại quân này cũng dứt khoát không thể mang lại quyền thế cho chính mình. Ngược lại đối phương vừa có sức uy hiếp tùy thời có thể giết sạch cả nhà mình, vừa có thể mang đến quyền thế tuyệt đối.

Kỳ thật, nói trắng ra quyền thế chỉ là có thể làm cho người ta có được địa vị cao cao tại thượng, có được tiền tài dùng không hết, có được quyền lực vạn người cúi đầu nghe lệnh.

Nhưng nhân tố quan trọng nhất cấu thành quyền thế, chính là nắm trong tay tánh mạng của người khác. Đó mới là quyền lực!

Một khi loại quyền lực này không tồn tại, hoặc là ngược lại để đối phương khống chế được. Như vậy quyền thế vốn hiển hách lập tức hỏng mất, thậm chí ngay cả so với tiểu dân cũng không bằng vậy.

Mà hiện tại Tương Văn nắm trong tay tánh mạng mọi người, ưu thế lớn nhất chính là nắm trong tay hai quốc gia.

Một số đại thần không có cốt khí sau khi chú ý tới điểm ấy, tròng mắt xoay chuyển, bắt đầu đánh chủ ý có nên hay không nên đầu nhập vào Tương Văn.

Giờ phút này Tương Văn không có tùy tiện ngồi trên ghế, chỉ đứng ở một bên, thổi thổi chén trà nóng hổi trong tay, mà tiểu Hoàng đế vốn là chủ nhân triều đình này cũng không có ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế, ngược lại cùng ả cung nữ ôm Hoàng đế sơ sinh kia ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tương Văn.

Vừa thấy bộ dáng Tương Văn, các đại thần đã biết qua thế mạnh của Tương Văn lập tức xốc lại tinh thần. Bởi vì bọn họ biết, chủ thượng của Tương Văn sắp xuất hiện rồi.

Mọi người lẳng lặng chờ đợi, Hoàng đế sơ sinh kia không biết là mắc tiểu hay là đói bụng, giãy giụa một hồi rồi oa oa khóc thét lên, ả cung nữ tâm trạng đang không ổn định, bị dọa đến thiếu chút nữa ném vị Hoàng đế này xuống đất, ả vội vàng vừa ôm chặt lấy Hoàng đế sơ sinh vừa ù ơ dỗ dành.

Tiếng khóc của trẻ con, khiến mọi người ở đây càng cảm thấy buồn phiền, nhưng Tương Văn cũng không có hé răng, vì vậy ai ai cũng không dám nhúc nhích. Vốn tiểu Hoàng đế còn muốn nhìn tiểu huynh đệ của mình một chút, nhưng không biết lo nghĩ điều gì, cúi đầu rụt vai không dám động đậy.

Hành động này làm cho các đại thần hai bên đều thở dài một tiếng.

Không biết qua bao lâu, Hoàng đế sơ sinh rốt cục ngưng khóc, mọi người vừa mới thở ra một hơi nhẹ, liền nghe một tràng tiếng bước chân trầm trọng, tâm tình lại căng thẳng lên.

Theo tiếng bước chân, mấy chục tên vệ sĩ thiết giáp dũng mãnh, bước nhanh vào triều đình. Thị vệ cung đình chen chúc ở một bên thấy vì tập thể xuất hiện mà khiến cho Hoàng đế đế quốc cùng các đại thần rơi vào trong khiếp sợ, thị vệ cung đình định phản kháng, nhưng lập tức bị đại thần thông minh chuẩn bị bán mình đuổi đi.

Mà đám người Thừa tướng Cửu hoàng tử chú ý tới điểm ấy, không kìm được trong lòng mắng thầm kẻ phản bội kia, tuy nhiên cũng càng thêm kinh hãi.

Bởi vì Tương Văn đem vào hoàng cung nhiều binh sĩ võ trang như vậy, chính mình lại không biết một chút tăm hơi gì, thật không biết thủ hạ dưới tay mình đã có bao nhiêu người đổi lòng đầu về phe đối phương.

Mà các quan lại của Thập thất hoàng tử bên kia, thì vẫn mặt mày căng thẳng. Vốn ngay từ đầu bọn họ nghĩ rằng chính mình bị địch quốc tung một lưới bắt hết, một vài đại thần yếu bóng vía, thậm chí đã chuẩn bị xin hàng.

Nhưng bọn họ là người từng trải lập tức phát hiện: Thần sắc các quan lại của Cửu hoàng tử không bình thường. Lại nhìn tiếp đến Hoàng đế hai nhà cùng theo đứng bên cạnh một mỹ nhân diễm lệ, lập tức biết rõ sự việc không phải như tưởng tượng của mình. Tất cả đều ngậm miệng không nói, chuẩn bị nhìn xem thử tình huống tính sau.

Tương Văn luôn chú ý tới các quan lại của Thập thất hoàng tử, bởi vì thời gian cấp bách, hắn phái người đi rồi, cũng không liên lạc cùng bọn họ, trực tiếp để cho bọn họ bắt hết người mang về. Đó là lý do để tới thời điểm chủ công giá lâm, bọn họ lộ ra tình trạng là có xác suất lớn nhất.

Đương nhiên, người của Cửu hoàng tử bên này mới có thể lộ ra tình trạng như vậy. Thập thất hoàng tử bên kia dám liều lĩnh, thì cấp thêm một lần cơ hội, mà Cửu hoàng tử bên này dám liều lĩnh, vậy thì trực tiếp giết gà dọa khỉ là được.

Lại thêm một tràng tiếng bước chân vang lên, tuy nhiên lần này tiếng bước chân có vẻ nhẹ nhàng, mà như có như không, nếu không phải mọi người tại đây đều không có phát ra một chút tiếng động, phỏng chừng còn không nghe được nữa.

Chủ nhân chân chính đến rồi.

Mọi người vội chuyển ánh mắt về phía tiếng bước chân trước cửa cung, chỉ thấy một thanh niên nam tử dáng người dong dõng cao, hình thể cường tráng, mặc một bộ khôi giáp quan tướng của đế quốc Áo Đặc Mạn, mang theo vẻ tươi cười bình thản, ung dung bước vào, giống như chủ nhân xuất trướng, thần sắc an nhàn hiện ra trước mặt mọi người.

Nhìn tên này thấy thế nào đều giống như một người bình thường, trong lòng mọi người đầu tiên là toát ra vẻ khinh thường, nhưng khi nhìn đến Tương Văn hướng người này thi lễ, trong lòng bọn họ lập tức nhảy dựng lên.

Người ta bộ dáng không oai vệ lắm, nhưng người ta có vốn! Chỉ riêng đội quân thần bí trong tay Tương Văn, đã đủ để tung hoành thiên hạ rồi, mình dựa vào cái gì khinh thường hắn chứ?

Khang Tư căn bản không có tâm tình kiêng kị hay khách sáo chút nào, hắn trực tiếp đặt mông ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sau đó liền giương mắt nhìn đến bọn người kia, trong mắt bắn hào quang ra bốn phía.

Chương 8 (235): Liên minh thống nhất (P2)

Khang Tư không khỏi cười thầm, những tên này chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, đúng là phải dùng thủ đoạn cưỡng ép, bức bách bọn họ đi lên chiến trường chống lại ác ma. Nói cách khác, bọn họ sẽ phải đưa ra hết nhân lực vật lực lãng phí trong trận chiến nội bộ vô ích trước đây.

Kỳ thật, xem bọn họ thấy một ngoại nhân như mình ngồi trên ngai vàng Hoàng đế của bọn họ, không ngờ ngay cả ý kháng cự cũng không có, thì biết bọn họ là sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu cỡ nào.

Nếu như không áp chế bọn họ, cũng đừng nghĩ tới muốn thành lập quân đội liên hiệp.

Khang Tư quét mắt nhìn mọi người một vòng, thấy tiểu Hoàng đế đang sợ hãi co rụt lại và Hoàng đế sơ sinh đang đu đưa trong tay cung nữ, Khang Tư không khỏi xua xua tay:

- Hai vị Hoàng đế bệ hạ đã mệt mỏi rồi, mời bọn họ đi xuống nghỉ ngơi đi.

Theo thanh âm Khang Tư vang lên, lập tức từ trong nội đình đi ra mấy cung nữ, đón hai vị hoàng tử đi vào hậu cung.

Quan viên hai nước tại đây, tất cả đều giật giật chân mày.

Tuy rằng Khang Tư thừa nhận thân phận hoàng đế của Hoàng đế nhà mình, nhưng mặt sau giọng điệu kia còn có ý khác, quả thực giống như là: “Sao để con nít làm vướng bận vậy”.

“Quá đáng! Tuy rằng bọn họ quả thật là trẻ con vướng bận, nhưng bọn hắn nói thế nào cũng có thân phận hoàng đế, ngươi này không thèm phân biệt thân phận. Dù sao cũng phải nói cho dễ nghe, cấp chút mặt mũi chứ. Đương nhiên hiện tại không phải đối thủ của ngươi, chúng ta nhịn! ”

- Chư vị quyền quý chân chính nắm trong tay hành tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam! Ta trước tự giới thiệu một chút, ta là Khang Tư - Lôi Luân Đặc, từng đảm nhiệm chức vụ Đại Đô đốc năm tỉnh Đông Nam. Tuy nhiên, hiện tại phỏng chừng chức vụ này đã không còn nữa rồi!

Khang Tư cười nói.

Tất cả quan viên ở đây lập tức trợn trừng mắt nhìn.

Kẻ không rõ thân phận này không ngờ lại là Khang Tư? Hắn không phải bị long quyển phong cuốn mang đi rồi sao? Có thể là giả mạo hay không?

Nhìn thần thái cung kính của Tương Văn lại không giống vậy! Chẳng lẽ người nầy lại may mắn có thể sống sót được dưới uy lực của long quyển phong? Quả thực rất khó tin!

Tuy rằng đám quyền quý miên man suy nghĩ, nhưng mọi người đều không lên tiếng, cũng không có tỏ vẻ hoài nghi thân phận của Khang Tư. Dù sao hiện tại thực lực ngươi cường hãn nhất, dù ngươi có nói ngươi là thượng đế, để làm vừa lòng ngươi chúng ta cũng sẽ nói theo.

- Tin rằng các ngài rất lấy làm lạ: Vì sao ta không quay về năm tỉnh Đông Nam, ngược lại can thiệp vào chuyện tranh đấu của các ngài? Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì ta phát hiện thế công của thảo nguyên quả thật quá điên cuồng, mà nguyên nhân vì Tứ hoàng tử chiếm giữ vùng biên cương Tây Bắc, chống cự bọn thảo nguyên lại liên tiếp bại lui. Cho nên, ta cảm thấy chúng ta cứ nội chiến đánh nhau như vậy quả thực đúng là một loại lãng phí, không bằng liên hợp lại tiêu diệt bọn thảo nguyên, đánh bại kẻ thù bên ngoài sau đó huynh đệ tiếp tục phân tranh tìm kẻ thắng lợi. Vì lẽ đó ta mới lớn gan quyết định tập trung chư vị lại.

Khang Tư vừa nói ra lời này, các quan viên ở đây rốt cục không kìm nổi “ồ” lên một tràng.

Người nầy nói cái gì? Không ngờ lại muốn đám người mình xuất binh xuất tiền của đi trợ giúp địch nhân Tứ hoàng tử, chống lại thế tiến công của bọn thảo nguyên sao?

Trời ạ! Đầu óc hắn có vấn đề hay sao hay là chúng ta nghe lầm rồi? Chúng ta dựa vào cái gì phải đi trợ giúp Tứ hoàng tử chứ? Chúng ta còn chỉ mong sao bọn người thảo nguyên đánh cho chết khiếp tên Tứ hoàng tử kia, sau đó để chúng ta đi kiếm chút tiện nghi đây! Không ngờ hiện tại lại muốn chúng ta đi cứu hắn?

Chuyện không có khả năng!

Tuy nhiên tiếng xì xào của các quan viên đó, Khang Tư căn bản làm như không nghe không thấy, hắn phất tay một cái, tất cả đại thần đều bị mật vệ bịt kín miệng.

Khang Tư làm như không nhìn thấy một màn quái dị này, thẳng thắn nói:

- Mọi người không nên nóng vội, cũng không cần lo lắng mình chịu thiệt thòi. Thân là người đưa ra kế sách này, ta dù sao cũng sẽ không để cho hai hành tỉnh các ngài đơn lẻ đi đánh bọn thảo nguyên.

Đế quốc không phải còn có một lượng lớn võ trang của huynh đệ Hoàng đế các ngài sao? Cùng chung huyết mạch, các hậu duệ tiên hoàng này, dù thế nào cũng phải xuất người xuất của tiêu diệt ngoại bang để trừ hậu hoạn mà.

Khang Tư nói lời này, chính là tỏ ý hắn đã chuẩn bị kết hợp chín Hoàng đế đế quốc lại, đối ngoại tác chiến. Câu nói này cũng làm cho đa số các đại thần đều lộ ra ánh mắt “ngươi là kẻ ngu ngốc” .

Chỉ là hai Hoàng đế nhà mình đây so ra dễ bắt nạt, các Hoàng đế khác ngươi thử đi xem rồi biết, xem người ta có bắt ngươi lại, trực tiếp xử tử lăng trì tại chỗ hay không!

Mà chỉ có một số rất ít đại thần, nghe ra quyết tâm cùng lòng tin của Khang Tư. Lại ngẫm nghĩ tới thủ đoạn hiện tại của Khang Tư, nói không chừng, thật đúng là hắn có thể làm được trận tuyến liên hợp cửu hoàng đấy.

Tuy rằng bọn họ vì quyền thế cùng tình thâm gia tộc của mình mà cố gắng tranh quyền đoạt lợi, nhưng bọn họ cũng là người đế quốc, cũng mong muốn tiêu diệt ngoại tộc xâm lược.

Trước kia không bổn sự chỉ có thể ảo tưởng một chút, hiện tại có người đứng ra làm người đứng mũi chịu sào, như vậy để nhìn xem đối phương có thể làm được hay không cũng tốt.

Sau một phen trao đổi ánh mắt, làm các loại thủ đoạn ám hiệu bí mật, các đại thần ở đây đều mặc nhiên thừa nhận cách nói của Khang Tư.

Tiếp theo liền do hai Thừa tướng, kết hợp nhắc nhở Khang Tư.

- Khang Tư đại nhân! Đúng như ngài vừa nói, chỉ dựa vào hai hành tỉnh chúng ta, thì dứt khoát không thể đánh thắng người thảo nguyên. Cho nên chỉ sau khi ngài làm cho bảy vị Hoàng đế kia nguyện ý kết hợp lại, chúng ta mới có thể cam tâm tình nguyện phái binh xuất chiến. Bằng không ngài cứ việc giết chết chúng ta ngay tại đây, chúng ta cũng không nguyện ý phái thủ hạ, đội quân con em của mình đi làm cái bung xung cho người khác!

Nhìn hai Thừa tướng bày ra bộ dáng kiên cường, Khang Tư không khỏi cười thầm.

- Điều đó đương nhiên! Nếu bảy vị Hoàng đế kia không có hứng thú tham gia cuộc chiến vì quốc gia, như vậy ta lập tức dẫn binh trở lại Mạn Đặc Tư Sâm Lâm, không hề để ý tới chuyện của đế quốc nữa. Tuy nhiên ta sẽ lấy danh nghĩa ba bên để phát biểu ngôn luận đối ngoại, điều ấy thật ra cần các ngài phối hợp.

Vốn hai vị Thừa tướng bởi vì chẳng đặng đừng phải đứng ra nói chuyện mà trái tim treo giữa lưng trời, vừa nghe là cái yêu cầu nho nhỏ như vậy, đương nhiên lập tức gật đầu đáp ứng.

--------------------

Ngay sau đó, dân chúng đế quốc vốn nghe nói đến cờ Bạch Mạn Mân Côi lại xuất hiện, nhưng hoàn toàn không thèm để ý, hơn nữa rất nhanh quên đi, rồi lại một lần nữa nghe được tin tức gây chấn động cả nước.

Nguyên vốn Khang Tư - Lôi Luân Đặc, Đại Đô đốc năm tỉnh Đông Nam, không biết vì sao từ tỉnh Thiểm Đông xông ra, sau đó lại không biết vì nguyên nhân gì, không ngờ giảng hòa hai thế lực đối kháng giữa hai đại hoàng tử ở Thiểm Đông Thiểm Nam, tiêu trừ được cơn sóng gió từ sau khi hai bên tự đăng cơ lên ngôi Đế Hậu, vốn chiến tranh không ngừng lâu nay.

Hơn nữa làm cho người ta giật mình kinh sợ nhất là: Không biết Khang Tư mặt mũi lớn đến cỡ nào, mà làm cho các quan lại trọng yếu của Thập thất hoàng tử, bao gồm cả Thập thất hoàng tử còn sơ sinh, đều chạy đến làm khách ở hoàng cung của Cửu hoàng tử.

Hơn nữa, hai bên còn hết sức thân thiết ký kết hiệp ước Liên minh.

Nói cách khác, vốn Thập thất hoàng tử cùng Cửu hoàng tử là tử địch, còn thêm Khang Tư vốn không có liên quan gì, không ngờ lại cùng nhau thành lập một cái Liên minh thống nhất của ba bên.

Tin tức này vừa truyền ra, cả nước náo động

Đặc biệt tại quốc gia của Thập thất hoàng tử cũng chính là hành tỉnh Thiểm Nam, nhóm quyền quý không có tư cách tham gia chứng kiến ký kết Liên minh, đều nhao nhao cho rằng đám trọng thần đó là quân bán nước. Là bọn họ vì bả vinh hoa phú quý của mình, đem bán Hoàng đế cho người khác!

Thậm chí, nhóm quyền quý này còn kêu gọi toàn thể quân đội, không cần phục tòng mệnh lệnh của Nội các đã trở thành con rối và phản đồ, kêu gọi bọn họ phục tòng mệnh lệnh của những trung thần mình này để tiêu diệt Cửu hoàng tử, giải cứu Thập thất hoàng tử.

Ngay lúc nhóm quyền quý lưu lại trong nước đó hùng hổ bắt bớ gia quyến của các quyền quý đầu hàng, chuẩn bị đem bọn họ ra tế cờ tuyên thệ trước khi xuất quân, thì đột nhiên nhóm quyền quý đó bị chết một cách kỳ bí.

Hơn nữa khủng khiếp nhất là những người này không ngờ là chết cùng trong một thời gian!

Kế tiếp chính là cái chết tràn lan như một cơn gió xoáy, bất cứ ai dám hiệu triệu quân dân phản kháng Liên minh thống nhất, đều không ngoại lệ nhận được đãi ngộ đột nhiên tử vong.

Sau khi một đám tôm tép liên tiếp chết vì dám càn rỡ, tỉnh Thiểm Nam thần hồn nát thần tính, không còn có người nào dám ho he phản đối nữa.

Nguyên các quan lại của Thập thất hoàng tử vốn vì địa bàn của mình quần chúng nổi dậy mãnh liệt, thủ hạ dưới tay ào ào phản bội, người nhà của mình sắp bị hãm hại, nhưng chính mình lại chỉ có thể ở hang ổ của địch nhân, không thể trở về chủ trì đại cục ổn định cục diện, các quan lại đều cuống quýt đến độ miệng xì bong bóng.

Nhưng nhìn thấy Khang Tư không ngờ chỉ trong thời gian cực ngắn đã đè bẹp phong trào xuống, chẳng những bảo hộ người nhà mình, còn tiêu diệt sạch đám phản đồ đó. Các đại thần đều vì thực lực quá mạnh của Khang Tư mà khiếp sợ, đồng thời cũng bắt đầu khôi phục ngạo khí, không còn lo trước sợ sau với đám người Cửu hoàng tử nữa.

Bởi vì bọn họ cho rằng, Khang Tư nếu đã thành lập Liên minh thống nhất, như vậy ngoại trừ chức minh chủ không chính thức của hắn, các thành viên phía dưới đều ngang hàng nhau.

Một khi đã như vậy, mình hà cớ gì phải nịnh bợ với người có thân phận giống như mình chứ?

Nội các Thập thất hoàng tử khôi phục trạng thái bình thường, hoặc là so với trước kia càng thêm dè chừng, lập tức lớn tiếng truyền ra mệnh lệnh tàn khốc lệnh cho quân đội cùng quan viên Nội các của mình, nhất định phải phục tòng mệnh lệnh của Nội các.

Cứ như vậy, bởi vì tồn tại lợi khí làm càn của mật vệ, khiến cho cục diện lẽ ra phải cần một đoạn thời gian rất lâu mới có thể ổn định được, lập tức yên ổn lại.

Mà đến lúc này, đại cương về cơ cấu tổ chức Liên minh thống nhất mới được công bố, gần như người biết chữ đều biết trên đó viết những gì.

Vô số người sau khi đọc phần đại cương Liên minh thống nhất này, đều có điểm trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì điều thứ nhất chính là minh xác cho thấy, Liên minh thống nhất này chỉ là để tập kết tất cả lực lượng tiêu diệt kẻ thù bên ngoài, mới tạm thời thành lập Liên minh.

Chỉ cần sau khi kẻ thù bên ngoài bị đuổi ra khỏi phạm vi thế lực của Liên minh, đồng thời không thể mang đến nguy hại cho thành viên Liên minh nữa, Liên minh sẽ tự động giải tán.

Đến lúc đó, giữa các thành viên trong đó muốn làm gì thì làm, sẽ không bị bất cứ ngăn trở nào.

Mà cái này dẫn tới điều thứ hai, cũng chính là thành viên bên trong nội bộ không được đánh nhau. Một khi có người phát động dẫn tới đánh nhau, tất cả thành viên sẽ kết hợp tiêu diệt tai họa này.

Điều thứ ba là nội chính của thành viên Liên minh tự lo liệu, Liên minh không được can thiệp, đồng thời cũng không cho phép bất cứ ngoại nhân nào can thiệp vào nội chính thành viên.

Điều thứ bốn, thành viên Liên minh phải giao ra một phần ba lực lượng quân số của mình làm quân đội của Liên minh, đồng thời phải tự cung ứng trang bị, tiền lương và hậu cần tiếp tế tiếp viện cho một phần ba lực lượng quân sự này. Tất cả kế hoạch quân số chi thu vật tư do Liên minh quản lý.

Điều thứ năm, công tác thống kê quân số quân lực và kiểm kê vật tư, phải do thành viên Liên minh phái người phụ trách xen lẫn nhau, nhân viên nhận nhiệm vụ tuyệt đối không thể từ nhân sĩ địa phương mình.

Điều thứ sáu, quân đội liên hợp phải phân tán biên chế lại, sĩ quan hạ tầng cơ sở chọn lựa từ binh sĩ bản đội trong quân đội mới biên chế; sĩ quan cao cấp sẽ do thành viên Liên minh cùng thống nhất chọn lựa trong quân đội bổ nhiệm.

Điều thứ bảy, một phần ba chiến lợi phẩm thuộc sở hữu hậu cần Liên minh, một phần ba thuộc sở hữu đội quân tác chiến, một phần ba dựa theo công huân phân phối cho thành viên Liên minh.

Điều thứ tám, đất đai Liên minh chiếm được, hai phần mười cắt chia đều cho thành viên Liên minh, bốn phần mười dùng tính toán phân chia theo công huân, bốn phần mười còn lại thuộc loại đất đai thương mại, bất cứ người nào cũng có thể tự do mua tự do bán đất đai.

Điều thứ chín, dân chúng của thành viên Liên minh được hưởng toàn bộ quyền tự do buôn bán, quyền tự do đi lại, quyền tự do định cư trong phạm vi thế lực Liên minh. Giữa các thành viên Liên minh không có thuế quan cùng môn thuế, thương thuế thống nhất, thuế xuất nhập khẩu thống nhất.

Điều thứ mười, thành viên Liên minh tuyên thệ bảo đảm tài sản tư nhân là thiêng liêng không thể xâm phạm.

Liên minh thống nhất vừa công bố ra mười điều hiệp ước này, lập tức khiến cho thiên hạ bàn tán xôn xao.

Một số người tự nhận là khôn khéo nói lên Liên minh thống nhất này cũng chỉ là một Liên minh quân sự mà thôi.

Bởi vì Liên minh căn bản không quản tới nội chính thành viên, chỉ tập trung một phần ba binh lực của thành viên lại để khai chiến với kẻ thù bên ngoài. Vơ vét được chỗ tốt thì mọi người chia của, xui xẻo cũng mọi người đổ máu, hoàn toàn chỉ là một cái tổ chức cường đạo mà thôi.

Mà một số người chân chính có ánh mắt tinh tường, lại chỉ vào điều thứ tám, điều thứ chín, và điều thứ mười mà cảm thán.

Chỉ cần ba điều hiệp ước này nếu có thể thực sự thực hiện đúng, Liên minh thống nhất này, thậm chí có thể vượt qua Liên minh Duy Nhĩ Đặc, bởi vì thuế quan giữa các bến cảng Liên minh Duy Nhĩ Đặc với nhau trong đó còn có chênh lệch.

Hơn nữa quan trọng nhất là ở Liên minh Duy Nhĩ Đặc bến cảng nào kiếm được nhiều chỗ tốt, thì thu hút hết về bến cảng đó, bến cảng khác một chút ưu đãi cũng không có, làm sao giống Liên minh thống nhất như vậy chính là ích lợi được hưởng bằng nhau, lại có quy luật cạnh tranh, cuối cùng ở đây có sự cam đoan tài sản tư nhân là thiêng liêng không thể xâm phạm!

Điều này đúng là cây ngô đồng có thể thu hút phượng hoàng tới thu kim tệ đây!

Chỉ cần kẻ có tiền xác nhận Liên minh thống nhất sẽ không vi phạm hiệp ước này, khẳng định là chen chúc nhau mà đến.

Ở thời điểm khắp nơi chỉa mũi nhọn vào mười điều hiệp ước của Liên minh thống nhất, Liên minh mới thành lập này, lại một lần nữa bất ngờ hướng thế nhân thể hiện một tin giật gân.

Vốn tin tức này cũng không kinh người lắm, chỉ là ba thành viên Liên minh hiện có, bắt đầu cắt một phần ba binh lực trong phạm vi lãnh thổ của mình, cùng với trù tính chung các vật tư cấp dưỡng của binh lực đó chuyển đến Liên minh, mà Liên minh thì công khai thông báo các tư liệu này với thiên hạ.

Cửu hoàng tử cùng Thập thất hoàng tử công khai kê báo đất đai với Liên minh, cũng chính là hai hành tỉnh Thiểm Đông và Thiểm Nam, binh lực còn lại là hai người đều tự cung cấp ba vạn binh lực.

Nhìn thấy vậy, dân chúng biết hai hoàng tử trước kia có bao nhiêu binh lực, lập tức ồ lên kêu to không công bằng.

- Ta đã biết những tên hoàng tộc sinh ra này không đáng tin cậy, Thiểm Đông Thiểm Nam bọn họ đại quân chỗ nào không phải ba bốn mươi vạn chứ? Một phần ba binh lực, như thế nào cũng phải cỡ mười vạn người mới đúng? Hiện tại lại chỉ xuất ra ba vạn quân, thực khi dễ dân chúng chúng ta là kẻ ngu ngốc à? Khang Tư người nầy cũng không biết muốn làm cái gì, lại đồng ý báo cáo của bọn họ. Bọn chó má này không phải đưa ra Liên minh thống nhất để đùa chứ? Thật sự khiến ta quá thất vọng rồi!

Một người thanh niên có lẽ đang hận đời, sau khi nghe được lời nói của thuyết thư tiên sinh trong trà lâu, ngay lập tức mở miệng chửi ầm lên.

Tuy nhiên lời nói kích động của hắn cũng không được mọi người phụ họa.

Một lão nhân liếc mắt nhìn người nầy một cái, mở miệng chỉ còn mấy cái răng nói.

- Tiểu tử kia! Tin tức của ngươi cũng quá lạc hậu rồi? Chẳng lẽ ngươi không biết sau khi Thiểm Đông Thiểm Nam gia nhập Liên minh thống nhất, đều trực tiếp tự giải tán hơn mười vạn binh sĩ sao? Hiện tại, mỗi hành tỉnh của bọn họ cũng chỉ còn một sư đoàn, đưa ra ba vạn người cũng xem như xuất nhiều rồi. Tuy nhiên đội quân ba vạn quân tinh nhuệ này có thể sánh bằng hơn mười vạn quân trước kia đấy. Phải biết rằng, ba vạn quân này đều là quân tinh nhuệ tuyển chọn từ trong mười vạn quân ra nha.

- Hai Hoàng đế này lại thành thật như vậy, chịu xuất ra binh sĩ tinh nhuệ nhất sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện