Quãng đường dẫn con đi về phía hồ nước thật nguy hiểm. Giờ đây bắt đầu cuộc sống nơi cánh đồng không có chó gác cửa, cũng chẳng có nhà kho. Thân phận của kẻ lang thang luôn không được phép quên đi dù chỉ trong chốc lát nỗi lo lắng về mụ Chồn.
“Kẻ lang thang à, hãy cho mình dũng khí đi. Mình cần sức mạnh để bảo vệ con cho đến khi nó khôn lớn.”
Mầm Lá nói với Vịt Trời. Trước kia cô hay tự hỏi rồi tự đáp, nhưng giờ đây trong lòng cô luôn có Vịt Trời.
Trước khi đến hồ nước, vịt con bị kiệt sức nên khó có thể bước thêm bước nào nữa. Mầm Lá dẫn con về phía chỏm núi. Ở mương tưới nước chảy về phía ruộng, cô cùng con bắt những con châu chấu giữa các túm lúa lấp đầy cái dạ dày trống rỗng.
Dưới bóng cây... Đứa bé thiêm thiếp ngủ. Mầm Lá cũng không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ đang kéo đến, cô chìm vào giấc ngủ ngon lành.
“Quạc quạc! Cái gì thế này?”
Có tiếng nói vang lên ồn ào. Tiếng nói đó nghe rõ như móc cả tai lên nhưng Mầm Lá vẫn không mở mắt ra ngay được. Hai mí mắt nặng trĩu như bị dính liền vào nhau.
“Đúng là không biết sợ là gì!”
Có ai đó la mắng Mầm Lá bằng một giọng quạc quạc.
“Nhìn thẳng vào tôi nào!”
Mầm Lá vội bật dậy. Vịt Đầu Đàn đang đứng trên đỉnh gò, nhìn xuống. Tiếp sau đó cô nhìn thấy các con vịt khác.
“Tại sao cô lại chạy trốn? Nếu cô ở trong nhà kho thì sẽ an toàn hơn đấy.”
“Chuyện đó, tôi chỉ…”
Mầm Lá dùng dằng. Không nói ra việc sân vườn không thể là nơi an toàn có lẽ sẽ tốt hơn. Còn nói là đã hiểu ra âm mưu của vợ chồng ông bà chủ cũng có ích gì đâu.
“Tôi chỉ thấy có lỗi bởi lẽ vì chúng tôi mà các anh chị tranh cãi nhau. Tôi sẽ đi về phía hồ nước.”
Mầm Lá cùng con đi lên phía đồi. Mải miết bước đi về phía hồ nước cách đó không bao xa. Lũ vịt vây quanh đứa bé. Những cô vịt cái thấy vịt con dễ thương quá nhưng không biết phải làm sao, vịt con chỉ bước đi theo Mầm Lá.
“Cảm ơn cô vì đã ấp trứng cho chúng tôi. Lần đầu tiên chúng tôi trông thấy một đứa bé đẹp như thế đấy. Chúng tôi có đẻ trứng thì cũng bị bán đi mất hoặc cho vào máy ấp trứng, nên trong chúng tôi chưa ai có cơ hội được ấp nở con cả. Việc có con nhỏ trong gia đình quả là đáng vui mừng.”
Mầm Lá dừng bước. Và cô nói một cách gãy gọn
“Gia đình? Tôi không có ý định trao em bé cho các anh chị đâu.”
“Cái gì cơ? Vậy thì cô định như thế nào? Cô là gà mái cơ mà.”
“Tôi là mẹ. Người ta nói là sẽ cắt cánh của nó, vậy mà các anh chị còn định đưa nó về khu vườn sao?”
“Vì chuyện đó mà cô chạy trốn sao? Không việc gì phải sợ cả. Không đau chút nào đâu. Chỉ hơi rát thôi. Hoặc cũng có thể chẳng thấy đau ấy chứ. Họ sợ bay mất nên làm thế đấy.”
“Sợ bay mất?”
“Đứa bé này giống vịt hoang nhiều hơn vịt nhà. Nếu không được dạy dỗ như vịt nhà thì cuộc sống sẽ nguy hiểm. Lại giống như Kẻ lang thang, sống như Kẻ lang thang rồi chết đấy.”
Mầm Lá im lặng bước đi. Chết khổ sở như Vịt Trời thật là đau buồn. Nhưng cô vẫn không có ý nghĩ sẽ trao con cho lũ vịt.
Vịt Đầu Đàn kiên trì đi theo thuyết phục Mầm Lá.
“Cô hãy nghĩ đến Kẻ lang thang. Sau khi rời khỏi đàn của mình, cậu ấy đã trở thành kẻ cô độc không nơi nương tựa. Sống mà không phải vịt nhà cũng chẳng phải vịt hoang rất chật vật. Tất nhiên Vịt Trời số khổ, cũng chẳng biết làm thế nào. Cậu ấy bị mất bạn đồng hành vào tay mụ Chồn rồi lại còn bị cắn đứt cả cánh. Cậu ấy không bay được nên không thể quay về phương Bắc lạnh lẽo được nữa.”
“Cái cánh bị thương là do mụ Chồn sao?”
“Nếu không phải thì ai đặt điều ra làm gì?”
Mầm Lá khẽ gật đầu. Cô nghĩ đến hình ảnh đám lông cổ của Vịt Trời rung lên mỗi khi nghe hai tiếng mụ Chồn.
“Dù cậu ấy có thành đôi với Vịt Trắng thì cũng vẫn rơi vào tay mụ Chồn còn gì. Tất cả những việc đó là do không bỏ được thói quen của vịt hoang đấy. Nếu ấp trứng trong nhà kho thì giờ đây Vịt Trắng cũng không phải chết mà đang ở trong đàn rồi. Ừ thì, nếu thế bà chủ sẽ lại lấy trứng mang đi rồi cũng không được ấp, nhưng mà...!”
Vịt Đầu Đàn thở dài một tiếng.
Hình ảnh đêm cuối cùng đột nhiên hiện lên làm Mầm Lá rùng mình.
“Vịt Trời à, đến giờ mình mới hiểu được lòng cậu. Chúng ta đã có chung một tâm nguyện. Giá như mình biết được sớm hơn một chút thôi, tất cả những sự thật này...”
Nghĩ kỹ lại thì chắc hẳn Vịt Trời đã vừa sống vừa lo lắng. Vì cậu ấy lo sợ Mầm Lá sẽ không ấp nếu biết đây là trứng vịt.
“Thực ra, nếu biết được sự thật đi chăng nữa thì mình cũng sẽ không từ chối. Chắc không một ai biết rằng trong thời gian ấp trứng mình đã hạnh phúc đến nhường nào đâu.”
Mầm Lá đi chậm lại, cùng kề vai con bước đi. Những cô vịt cái không theo kịp bị rớt lại phía sau.
“Mụ Chồn, kẻ đi săn kinh tởm. Và cũng thật đáng sợ. Mụ ta đã lấy đi tất cả những thứ quý giá của mình. Giá như mình trở nên mạnh hơn mụ ta và phục thù được thì…”
Mầm Lá suy nghĩ mông lung.Nói gì đến chuyện phục thù, chỉ nghĩ đến việc sống ở cánh đồng bao la, Mầm Lá đã muốn òa khóc rồi. Nhưng cô cố ngậm chặt mỏ và chịu đựng.
Đã đến hồ nước. Những chú vịt tranh nhau nhảy ùm xuống nước. Nhưng Vịt Đầu Đàn và vịt con thì ở bên cạnh Mầm Lá.
“Xem này. Nó không biết mình là vịt, cũng chẳng biết bơi. Dù cho giữa các ngón có màng nhưng có khi nó vẫn nghĩ mình là gà con ấy chứ! “
Vịt Đầu Đàn dang cánh, định dồn vịt con xuống nước. Nhưng chẳng ích gì. Vịt con cố chống đỡ để không phải xuống nước và thét lên kinh hãi.
“Để nó yên đó!”
Mầm Lá xù lông nổi giận. Đứa bé vội nấp dưới cánh của Mầm Lá. Vịt Đầu Đàn lại thở dài.
“Thật là một việc sai trái. Dù do gà mái ấp thì vịt vẫn là vịt thôi.”
Vịt Đầu Đàn lắc đầu lia lịa rồi bơi về phía đàn.
Mầm Lá nặng trĩu lòng. Dù sao cũng phải tìm tổ ấm để cùng sống với con mình. Cô đi men theo bến nước, càng đi càng thấy tiếng đàn vịt nhỏ dần.
“Mình không biết mình có thể làm gì nữa. Nhưng mình sẽ hết sức tỉnh táo để không rơi vào tay mụ Chồn!”
Cánh đồng cỏ lau hiện ra. Mầm Lá thích nơi này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những cây cỏ lau chết khô nằm dưới đất, những cây cỏ lau mới mọc san sát um tùm, nên đây sẽ là một nơi rất tốt để lẩn trốn và sống. Cô hài lòng vì phong cảnh đẹp với những bông hoa lục bình và hoa súng, nhưng tốt hơn cả đó là có nhiều thức ăn.
Nơi đây có đầy những chú ếch đang ngồi chễm chệ trên lá súng, phình to cổ họng, ngắm nhìn chuồn chuồn đang dính chặt trên cành lau nghỉ ngơi, cả những con cá nhỏ nhảy lên đến tận mặt nước. Đúng là một chỗ ở tuyệt vời cho Mầm Lá và con.
“Nhất định không được để lộ với bất cứ ai mới được...”
Mầm Lá cắn lá lau làm thành một cái tổ. Có lẽ phải có thân hình nhỏ như chim mới có thể len vào giữa những cây cỏ san sát dưới nước.
Vịt con leo lên trên một phiến lá súng.
“Con à, ngã đấy!”
“Ngã đấy, ngã đấy.”
Vịt con vui thích nhảy nhót rồi lại nhảy sang cái lá khác. Mầm Lá thấy bất an nhưng con đã đi vào hồ nước rồi, và đương nhiên cô không thể dẫn con quay lại. Đứa bé cứ liên tục nhảy qua lại giữa những chiếc lá nên đã tiến sâu vào phía trong hồ.
“Con à, bây giờ thì quay về đi.”
“Mẹ ơi, con đến tận đây rồi!”
Vịt con vẫy vẫy cái cánh nhỏ xíu tỏ vẻ thích thú. Vì hành động đó, chiếc lá sen bị nghiêng đi và vịt con rơi tõm xuống nước.
“Con ơi!”
Mầm Lá hết sức hoảng hốt, giẫm chân thình thịch. Vịt con cũng bị bất ngờ nên ra sức vùng vẫy. Mầm Lá không còn tâm trí nào suy nghĩ trước sau, vội nhảy xuống nước. Nhưng ngay lập tức, bộ lông ướt sũng khiến cô không có cách nào khác ngoài việc khó nhọc đi lên.
“Mẹ ơi, nhìn con này!”
Vịt con vẫn vùng vẫy, hổn hển gọi Mầm Lá. Tuy nhiên nhìn kỹ thì rõ ràng không phải nó bị rơi xuống nước. Dù còn hơi vụng về nhưng rõ ràng là nó đang bơi.
Những giọt nước trên mình Mầm Lá ròng ròng nhỏ xuống, cô cười lớn. Vịt con chẳng cần học đã biết bơi, điều này thật đáng khen nhưng cũng làm trái tim cô thắt lại.
“Ừ đúng thế, con đúng là vịt không sai chút nào!”
***
Những ngày yên bình trôi qua.
Để có thể đi lại dễ dàng giữa những cây cỏ lau, Mầm Lá đã cố gầy bớt. Và cô sống thật lặng lẽ để lũ vịt cái không để ý đến bãi lau. Vì có một đôi chim chích cũng đã xây tổ đẻ trứng giữa bãi lau.
Đến tận khi trăng đầu tháng tròn đầy, trở thành trăng rằm, vẫn không ai nhòm ngó đến cái tổ giữa đồng lau. Khi bóng trăng chiếu trên lá cỏ lụi dần đi và đám cỏ lau kêu lạo xạo trong gió đêm, Mầm Lá rùng mình tưởng chừng như mụ Chồn đang tiến đến gần, nhưng rồi cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Cho đến khi Vịt Đầu Đàn tìm thấy Mầm Lá và vịt con.
Vịt con ngày nào cũng bơi lội. Nó mỗi ngày mỗi khác, lớn lên và lặn bắt cá rất giỏi. Dù vậy tối đến, vịt con vẫn thích ngủ dưới cánh của Mầm Lá.
Một ngày nọ, vịt con bơi ra xa rồi quay trở về cùng Vịt Đầu Đàn. À không, nhìn vẻ mặt sợ hãi của con thì chắc chắn là Vịt Đầu Đàn đã tự ý đi theo.
Những chú vịt theo sau được lệnh của Vịt Đầu Đàn, không dám đến gần cái tổ ở rừng lau. Chúng ầm ĩ đùa cợt trên cánh đồng hoa súng và Mầm Lá rất khó chịu vì điều này.
“Lũ vịt không biết lễ nghĩa gì cả! Chúng chưa từng ấp trứng nên đương nhiên chẳng thể biết được cảm giác của người mẹ.”
Mầm Lá lo âu phấp phỏng, cứ thế này rồi nơi cô trốn mụ Chồn sẽ bị lộ ra thôi.
Không hiểu tâm trạng của Mầm Lá, Vịt Đầu Đàn vẫn tiếp tục tán gẫu.
“Tôi không nhận ra vịt con đã lớn từng này. Nó lấy hết các nét đẹp của Vịt Trắng và Kẻ lang thang rồi. Tự học hỏi nắm bắt mọi thứ, thật ngạc nhiên! Đúng là giỏi quá!”
Vịt Đầu Đàn định vuốt ve vịt con. Ngay lập tức vịt con lùi ra phía sau, lần lượt đưa mắt nhìn Mầm Lá và Vịt Đầu Đàn.
“Dù gà mái có ấp trứng đi chăng nữa thì vịt vẫn là vịt! Nó không hề quên tập tính bơi lặn giỏi của dòng giống chúng ta. Thậm chí không cần học nó vẫn biết. Việc này quả là không bao giờ xảy ra đối vối họ nhà gà sợ sệt cánh đồng, và chỉ biết cao giọng trong vườn đúng không?”
Vịt Đầu Đàn vênh vang cho rằng dòng giống nhà vịt giỏi giang hơn gà. Mầm Lá thấy bộ dạng vênh váo của Vịt Đầu Đàn thật đáng buồn cười.
“Anh tưởng rằng nếu kéo đi thì đứa bé sẽ đi theo anh sao? Nếu anh nghĩ như vậy thì nhầm to rồi.”
Mầm Lá tin rằng không thể nào có chuyện đứa bé sẽ ra đi. Vì thế cô ưỡn ngực đầy uy phong.
“Anh còn nói là họ nhà gà sợ cánh đồng?”
“Tất nhiên rồi! À, cô là trường hợp ngoại lệ. Nhưng các cô gà khác có thể nhớ được gì chứ? Chắc cũng chẳng biết rằng tổ tiên của mình đã tự do bay lượn trên cánh đồng và giữa bầu trời như chim đâu.”
“Gà giống như chim?”
Mầm Lá không thể tin được lời nói đó. Thỉnh thoảng cô có nhìn thấy Gà Trống dang rộng cánh nhảy xuống, nhưng như thế làm sao bay được nhỉ? Nếu nói bay được thì ít ra cũng phải lên cao hơn ngọn cây rồi ráng sức bay đến một nơi khác chứ, mà nếu gà cũng bay được như chim thì không có việc gì tuyệt hơn thế nữa.
“Nhưng làm sao lại không bay được nữa nhỉ?”
Mầm Lá thử dang rộng cánh ra. Đôi cánh dường như chẳng thể bay cao bằng ngọn cỏ lau.
“Vì cả ngày các cô gà mái chỉ ăn với đẻ trứng nên mới thế đấy. Đôi cánh thì teo đi, chỉ có cặp mông là ngày càng to ra thôi. Thế mà loài gà vẫn luôn tỏ vẻ ta đây có có được tiếng nói của mặt trời.”
Ngày hôm nay mới thấy Vịt Đầu Đàn thật tội nghiệp. Trước mặt Gà Trống bác nào dám làm gì, chỉ ở nơi không trông thấy Gà Trống đâu mới dám tức giận.
“Mông của gà to ra vậy tại sao vịt lại lạch bạch? Vịt nhà cũng có cánh nhưng họ dùng vào đâu ấy nhỉ?”
Mầm Lá phản bác lại đầy đĩnh đạc làm Vịt Đầu Đàn im miệng ngay. Và không biết có phải nhận ra cuộc nói chuyện đã đi lệch hướng hay không mà bác ta khẽ hắng giọng.
“Thực ra tôi tìm đến đây là vì đứa bé. Sống như thế này nguy hiểm lắm. Vì thế hãy quay trở về nhà kho. Nếu cô không thích thì ít ra hãy để đứa bé đi.”
“Chúng tôi ở đây chẳng có việc gì xảy ra cả. Nhưng bây giờ tôi cũng lo lắng lắm. Các anh làm ầm ĩ lên như thế kia rồi tin đồn sẽ nhanh chóng loan đi cho mà xem. Mau mau đưa bầy vịt của anh rời khỏi đây đi. Chúng tôi không trở về đâu.”
“Đã có hai con gà con ở vườn bị chết, cùng một lúc hai đứa! Hai đứa nó tính tình tò mò quá, tung tăng đi hết đồng ruộng rồi đến ngọn núi hoang. Gà Mái buồn quá nên chẳng rời khỏi nhà kho nữa.”
Đám lông ở cổ Mầm Lá tự nhiên cũng rung lên. Cứ nghĩ đến việc tại sao mụ Chồn chỉ ăn thịt những thứ con sống, Mầm Lá lại cảm thấy bực bội.
“Con à, đến đây nào.”
Mầm Lá định ôm chặt con dưới cánh của mình. Cô muốn đứa bé yên tâm rằng dù mụ Chồn có đáng sợ đến đâu cô cũng sẽ không để mụ động đến nó. Nhưng đứa bé chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Vịt Đầu Đàn và Mầm Lá. Mầm Lá thấy hơi tủi thân.
“Gà Mái phải chăm nom cho nhiều gà con như thế nên hơi vất vả. Nhưng chúng tôi thì khác. Nhà chúng tôi đông người nên việc chăm lo cho một đứa bé rất dễ dàng. Bởi thế cô đừng vất vả nữa, hãy giao phó cho chúng tôi đi. Vì sớm muộn gì mụ Chồn cũng sẽ bắt hết gà con thôi. Còn thứ tự sau đó thế nào thì phải xem mới biết được.”
“…”
Tự nhiên Mầm Lá dồn sức vào móng chân. Cô trừng trừng nhìn Vịt Đầu Đàn. Thái độ đột ngột của Mầm Lá khiến Vịt Đầu Đàn không nói thêm gì nữa.
“Hãy để chúng tôi yên và đi khỏi đây đi.”
“Đúng là cố chấp! Nhưng cô không thể mãi mãi coi nó là gà con được. Tôi đã nói dù gà có ấp thì vịt vẫn là vịt mà!”
Vịt Đầu Đàn nổi giận bỏ đi. Biết không thể dẫn vịt con theo, các cô vịt khác bèn làm ầm ĩ ỏm tỏi lên. Phải đến khi tiếng kêu quạc quạc xa dần, vợ chồng nhà chim chích mới thấp thỏm nói chuyện líu lo.
Vịt con nằm trên cái tổ, nhìn theo hướng đàn vịt xa dần. Chẳng hiểu có phải do ồn ào quá không mà Mầm Lá thấy vẻ mặt nó không vui.
“Con à, mình phải rời khỏi đây. Giờ nơi đây không còn an toàn nữa.”
“Tại sao hả mẹ?”
""Một khi lũ vịt biết thì mụ Chồn cũng sẽ biết thôi. Mụ đớp một miếng là xơi tái cả hai mẹ con mình ngay, đáng sợ lắm. Mụ ta chỉ săn những gì còn sống, và không từ bỏ bất cứ cái gì. Vì thế trước khi trời tối chúng ta hãy đi tìm một cái tổ khác.”
Mầm Lá nhặt những cọng lông rơi vương vãi xung quanh, dỡ cái tổ và xóa sạch dấu vết. Cô cố gắng rời cánh rừng cỏ lau thật lặng lẽ để vợ chồng nhà chim chích không để ý.
Không biết có phải vì không muốn rời xa nước hay không mà vịt con chốc chốc lại ngoái nhìn phía sau.
Trời tối dần.
Mầm Lá đi về phía đồng cỏ thoải mái, nhìn xuống cánh đồng cỏ lau. Chú bò bị buộc dưới gốc liễu được người đến dắt đi. Chú bò kéo dây và chỉ bứt ăn những ngọn cỏ ở xa nên cỏ dưới gốc liễu vẫn còn y nguyên. Mầm Lá trông thấy dưới gốc liễu vẫn còn phân bò vương vãi rải rác khắp nơi.
Ngủ đêm trên cánh đồng bát ngát này quả thật nguy hiểm không gì bằng. Nhưng Mầm Lá đã lấy lại dũng khí.
“Một ngày thì mình có thể chịu đựng được. Phân bò sẽ che giấu giúp mùi của mình và con.”
Mầm Lá chăm chỉ đào hố và ôm chặt con, chống chọi với đêm. Đám cỏ rậm rạp giúp che giấu cô nhưng Mẩm Lá không dám ngủ.
Ánh trăng sáng vằng vặc. Vịt con đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy âm thanh của gió lùa qua lá cỏ. Mầm Lá lấy lại tinh thần, chăm chú dõi theo bóng đêm.
“Trước kia Vịt Trời cũng từng như thế này mà. Mình ngủ ngon không có gì lo lắng, còn cậu ấy thì thức và ngăn không cho mụ Chồn đến gần. Cậu ấy vỗ cánh phành phạch và thét lên.”
Đột nhiên những suy nghĩ cứ hiện ra. Ký ức quá đỗi rõ ràng như những giọt nước lạnh buốt đang nhỏ tí tách trong đầu cô.
“Đúng rồi! Mình phải can đảm như Kẻ lang thang. Trước khi cậu ấy buông tay phó mặc mạng sống thì mụ Chồn cũng đâu làm gì được cậu ấy. Ở cái hố tử thần cũng thế. Mình đã quá hoạt bát nên mụ ta không thể lao tới. Đúng rồi, chỉ cần có dũng khí đối đầu với mụ ta thì mụ ta không thể nào động đến mình và con được!”
Nghĩ thế, tinh thần của cô cũng phấn chấn hẳn lên Mầm Lá đi ra khỏi cái hố và nhìn xuống cánh đồng cỏ lau. Nơi đó có tổ ấm mà cô không nỡ rời xa. Nhưng cũng như nhà kho, không thể nào cứ ngụ mãi mãi được.
“Mình là kẻ lang thang. Chẳng lý nào kẻ lang thang lại có tổ ấm cả.”
Mầm Lá thấy lành lạnh. Cô ghét cuộc sống bị nhốt trong lồng sắt, nhưng rồi cô cũng không thể sống ở khu vườn mà mình từng mong ước. Cả tổ ấm nơi cánh đồng cỏ lau cô cũng phải từ bỏ mà đi. Đêm nay trôi qua rồi ngày mai lại phải đi tiếp.
“Mình không biết tại sao mình lại sống như thế này nữa. Lẽ nào vì mình mang trong mình một ước vọng chăng? Nhưng dừ sao rời khỏi vườn cũng là một việc sáng suốt. Cái lồng sắt thì càng khỏi phải nói.’’
Cô nghĩ đến Vịt Trời. Dù Vịt Trời luôn ở trong trái tim cô nhưng nhiều lúc cô vẫn ước ao giá như có cậu bên cạnh thì tốt biết bao. Có thể nghe thấy giọng nói, có thể được nhìn khuôn mặt cậu ấy...
Vào lúc đó.
“Cái gì kia!”
Mầm Lá vô thức nằm ẹp xuống. Cô nhìn thấy một bóng đen đang tiến về phía cánh đồng cỏ lau. Dáng điệu linh hoạt như thế đích thị là mụ Chồn rồi.
“Mình biết ngay mà!”
Mầm Lá đờ ra như bị đông cứng lại. Tấm lòng nhớ nhung Vịt Trời, cùng cảm giác cô đơn vụt biến mất cả, người cô bắt đầu run lên bần bật.
Mụ Chồn đi về phía cánh đồng cỏ lau. Chỉ có những bông cỏ lau đung đưa chứ chẳng thấy một ai. Nghĩ đến việc mụ Chồn chẳng tìm được gì Mầm Lá bỗng bật cười. Như thể cô đã thắng trong một trận đấu.
“Hừ, từ giờ ta sẽ không run lẩy bẩy vì sợ mụ nữa đâu. Nào, hãy thử bắt chúng ta xem!”
Mụ Chồn rời khỏi cánh đồng cỏ lau, chạy ngược lại con đường vừa đến.
Ngày thứ hai, Mầm Lá thử quay lại cánh đồng cỏ lau. Vịt con lao thẳng xuống nước còn Mầm Lá đi về nơi có cái tổ. Nhưng mọi thứ đã lộn tùng phèo hết cả lên.
Vợ chồng nhà chím chích đã bị hại. Nhìn cảnh cái tổ rách bươm, trứng rơi vãi khắp nơi, Mầm Lá không nén nổi đau lòng và tức giận. Những quả trứng sắp nở đã bị vỡ, chim chích mẹ cũng không thấy đâu. Chim chích bố thì khóc mếu máo, bay vòng vòng quanh cánh đồng cỏ lau.
Mầm Lá rùng mình rời khỏi nơi ấy. Và cô thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ làm tổ ở bất cứ đâu nữa. Cô sẽ nhận biết được bóng của kẻ đi săn trước khi mụ ta tiến đến, cô sẽ sống thật kiên cường.
“Kẻ lang thang à, hãy cho mình dũng khí đi. Mình cần sức mạnh để bảo vệ con cho đến khi nó khôn lớn.”
Mầm Lá nói với Vịt Trời. Trước kia cô hay tự hỏi rồi tự đáp, nhưng giờ đây trong lòng cô luôn có Vịt Trời.
Trước khi đến hồ nước, vịt con bị kiệt sức nên khó có thể bước thêm bước nào nữa. Mầm Lá dẫn con về phía chỏm núi. Ở mương tưới nước chảy về phía ruộng, cô cùng con bắt những con châu chấu giữa các túm lúa lấp đầy cái dạ dày trống rỗng.
Dưới bóng cây... Đứa bé thiêm thiếp ngủ. Mầm Lá cũng không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ đang kéo đến, cô chìm vào giấc ngủ ngon lành.
“Quạc quạc! Cái gì thế này?”
Có tiếng nói vang lên ồn ào. Tiếng nói đó nghe rõ như móc cả tai lên nhưng Mầm Lá vẫn không mở mắt ra ngay được. Hai mí mắt nặng trĩu như bị dính liền vào nhau.
“Đúng là không biết sợ là gì!”
Có ai đó la mắng Mầm Lá bằng một giọng quạc quạc.
“Nhìn thẳng vào tôi nào!”
Mầm Lá vội bật dậy. Vịt Đầu Đàn đang đứng trên đỉnh gò, nhìn xuống. Tiếp sau đó cô nhìn thấy các con vịt khác.
“Tại sao cô lại chạy trốn? Nếu cô ở trong nhà kho thì sẽ an toàn hơn đấy.”
“Chuyện đó, tôi chỉ…”
Mầm Lá dùng dằng. Không nói ra việc sân vườn không thể là nơi an toàn có lẽ sẽ tốt hơn. Còn nói là đã hiểu ra âm mưu của vợ chồng ông bà chủ cũng có ích gì đâu.
“Tôi chỉ thấy có lỗi bởi lẽ vì chúng tôi mà các anh chị tranh cãi nhau. Tôi sẽ đi về phía hồ nước.”
Mầm Lá cùng con đi lên phía đồi. Mải miết bước đi về phía hồ nước cách đó không bao xa. Lũ vịt vây quanh đứa bé. Những cô vịt cái thấy vịt con dễ thương quá nhưng không biết phải làm sao, vịt con chỉ bước đi theo Mầm Lá.
“Cảm ơn cô vì đã ấp trứng cho chúng tôi. Lần đầu tiên chúng tôi trông thấy một đứa bé đẹp như thế đấy. Chúng tôi có đẻ trứng thì cũng bị bán đi mất hoặc cho vào máy ấp trứng, nên trong chúng tôi chưa ai có cơ hội được ấp nở con cả. Việc có con nhỏ trong gia đình quả là đáng vui mừng.”
Mầm Lá dừng bước. Và cô nói một cách gãy gọn
“Gia đình? Tôi không có ý định trao em bé cho các anh chị đâu.”
“Cái gì cơ? Vậy thì cô định như thế nào? Cô là gà mái cơ mà.”
“Tôi là mẹ. Người ta nói là sẽ cắt cánh của nó, vậy mà các anh chị còn định đưa nó về khu vườn sao?”
“Vì chuyện đó mà cô chạy trốn sao? Không việc gì phải sợ cả. Không đau chút nào đâu. Chỉ hơi rát thôi. Hoặc cũng có thể chẳng thấy đau ấy chứ. Họ sợ bay mất nên làm thế đấy.”
“Sợ bay mất?”
“Đứa bé này giống vịt hoang nhiều hơn vịt nhà. Nếu không được dạy dỗ như vịt nhà thì cuộc sống sẽ nguy hiểm. Lại giống như Kẻ lang thang, sống như Kẻ lang thang rồi chết đấy.”
Mầm Lá im lặng bước đi. Chết khổ sở như Vịt Trời thật là đau buồn. Nhưng cô vẫn không có ý nghĩ sẽ trao con cho lũ vịt.
Vịt Đầu Đàn kiên trì đi theo thuyết phục Mầm Lá.
“Cô hãy nghĩ đến Kẻ lang thang. Sau khi rời khỏi đàn của mình, cậu ấy đã trở thành kẻ cô độc không nơi nương tựa. Sống mà không phải vịt nhà cũng chẳng phải vịt hoang rất chật vật. Tất nhiên Vịt Trời số khổ, cũng chẳng biết làm thế nào. Cậu ấy bị mất bạn đồng hành vào tay mụ Chồn rồi lại còn bị cắn đứt cả cánh. Cậu ấy không bay được nên không thể quay về phương Bắc lạnh lẽo được nữa.”
“Cái cánh bị thương là do mụ Chồn sao?”
“Nếu không phải thì ai đặt điều ra làm gì?”
Mầm Lá khẽ gật đầu. Cô nghĩ đến hình ảnh đám lông cổ của Vịt Trời rung lên mỗi khi nghe hai tiếng mụ Chồn.
“Dù cậu ấy có thành đôi với Vịt Trắng thì cũng vẫn rơi vào tay mụ Chồn còn gì. Tất cả những việc đó là do không bỏ được thói quen của vịt hoang đấy. Nếu ấp trứng trong nhà kho thì giờ đây Vịt Trắng cũng không phải chết mà đang ở trong đàn rồi. Ừ thì, nếu thế bà chủ sẽ lại lấy trứng mang đi rồi cũng không được ấp, nhưng mà...!”
Vịt Đầu Đàn thở dài một tiếng.
Hình ảnh đêm cuối cùng đột nhiên hiện lên làm Mầm Lá rùng mình.
“Vịt Trời à, đến giờ mình mới hiểu được lòng cậu. Chúng ta đã có chung một tâm nguyện. Giá như mình biết được sớm hơn một chút thôi, tất cả những sự thật này...”
Nghĩ kỹ lại thì chắc hẳn Vịt Trời đã vừa sống vừa lo lắng. Vì cậu ấy lo sợ Mầm Lá sẽ không ấp nếu biết đây là trứng vịt.
“Thực ra, nếu biết được sự thật đi chăng nữa thì mình cũng sẽ không từ chối. Chắc không một ai biết rằng trong thời gian ấp trứng mình đã hạnh phúc đến nhường nào đâu.”
Mầm Lá đi chậm lại, cùng kề vai con bước đi. Những cô vịt cái không theo kịp bị rớt lại phía sau.
“Mụ Chồn, kẻ đi săn kinh tởm. Và cũng thật đáng sợ. Mụ ta đã lấy đi tất cả những thứ quý giá của mình. Giá như mình trở nên mạnh hơn mụ ta và phục thù được thì…”
Mầm Lá suy nghĩ mông lung.Nói gì đến chuyện phục thù, chỉ nghĩ đến việc sống ở cánh đồng bao la, Mầm Lá đã muốn òa khóc rồi. Nhưng cô cố ngậm chặt mỏ và chịu đựng.
Đã đến hồ nước. Những chú vịt tranh nhau nhảy ùm xuống nước. Nhưng Vịt Đầu Đàn và vịt con thì ở bên cạnh Mầm Lá.
“Xem này. Nó không biết mình là vịt, cũng chẳng biết bơi. Dù cho giữa các ngón có màng nhưng có khi nó vẫn nghĩ mình là gà con ấy chứ! “
Vịt Đầu Đàn dang cánh, định dồn vịt con xuống nước. Nhưng chẳng ích gì. Vịt con cố chống đỡ để không phải xuống nước và thét lên kinh hãi.
“Để nó yên đó!”
Mầm Lá xù lông nổi giận. Đứa bé vội nấp dưới cánh của Mầm Lá. Vịt Đầu Đàn lại thở dài.
“Thật là một việc sai trái. Dù do gà mái ấp thì vịt vẫn là vịt thôi.”
Vịt Đầu Đàn lắc đầu lia lịa rồi bơi về phía đàn.
Mầm Lá nặng trĩu lòng. Dù sao cũng phải tìm tổ ấm để cùng sống với con mình. Cô đi men theo bến nước, càng đi càng thấy tiếng đàn vịt nhỏ dần.
“Mình không biết mình có thể làm gì nữa. Nhưng mình sẽ hết sức tỉnh táo để không rơi vào tay mụ Chồn!”
Cánh đồng cỏ lau hiện ra. Mầm Lá thích nơi này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những cây cỏ lau chết khô nằm dưới đất, những cây cỏ lau mới mọc san sát um tùm, nên đây sẽ là một nơi rất tốt để lẩn trốn và sống. Cô hài lòng vì phong cảnh đẹp với những bông hoa lục bình và hoa súng, nhưng tốt hơn cả đó là có nhiều thức ăn.
Nơi đây có đầy những chú ếch đang ngồi chễm chệ trên lá súng, phình to cổ họng, ngắm nhìn chuồn chuồn đang dính chặt trên cành lau nghỉ ngơi, cả những con cá nhỏ nhảy lên đến tận mặt nước. Đúng là một chỗ ở tuyệt vời cho Mầm Lá và con.
“Nhất định không được để lộ với bất cứ ai mới được...”
Mầm Lá cắn lá lau làm thành một cái tổ. Có lẽ phải có thân hình nhỏ như chim mới có thể len vào giữa những cây cỏ san sát dưới nước.
Vịt con leo lên trên một phiến lá súng.
“Con à, ngã đấy!”
“Ngã đấy, ngã đấy.”
Vịt con vui thích nhảy nhót rồi lại nhảy sang cái lá khác. Mầm Lá thấy bất an nhưng con đã đi vào hồ nước rồi, và đương nhiên cô không thể dẫn con quay lại. Đứa bé cứ liên tục nhảy qua lại giữa những chiếc lá nên đã tiến sâu vào phía trong hồ.
“Con à, bây giờ thì quay về đi.”
“Mẹ ơi, con đến tận đây rồi!”
Vịt con vẫy vẫy cái cánh nhỏ xíu tỏ vẻ thích thú. Vì hành động đó, chiếc lá sen bị nghiêng đi và vịt con rơi tõm xuống nước.
“Con ơi!”
Mầm Lá hết sức hoảng hốt, giẫm chân thình thịch. Vịt con cũng bị bất ngờ nên ra sức vùng vẫy. Mầm Lá không còn tâm trí nào suy nghĩ trước sau, vội nhảy xuống nước. Nhưng ngay lập tức, bộ lông ướt sũng khiến cô không có cách nào khác ngoài việc khó nhọc đi lên.
“Mẹ ơi, nhìn con này!”
Vịt con vẫn vùng vẫy, hổn hển gọi Mầm Lá. Tuy nhiên nhìn kỹ thì rõ ràng không phải nó bị rơi xuống nước. Dù còn hơi vụng về nhưng rõ ràng là nó đang bơi.
Những giọt nước trên mình Mầm Lá ròng ròng nhỏ xuống, cô cười lớn. Vịt con chẳng cần học đã biết bơi, điều này thật đáng khen nhưng cũng làm trái tim cô thắt lại.
“Ừ đúng thế, con đúng là vịt không sai chút nào!”
***
Những ngày yên bình trôi qua.
Để có thể đi lại dễ dàng giữa những cây cỏ lau, Mầm Lá đã cố gầy bớt. Và cô sống thật lặng lẽ để lũ vịt cái không để ý đến bãi lau. Vì có một đôi chim chích cũng đã xây tổ đẻ trứng giữa bãi lau.
Đến tận khi trăng đầu tháng tròn đầy, trở thành trăng rằm, vẫn không ai nhòm ngó đến cái tổ giữa đồng lau. Khi bóng trăng chiếu trên lá cỏ lụi dần đi và đám cỏ lau kêu lạo xạo trong gió đêm, Mầm Lá rùng mình tưởng chừng như mụ Chồn đang tiến đến gần, nhưng rồi cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Cho đến khi Vịt Đầu Đàn tìm thấy Mầm Lá và vịt con.
Vịt con ngày nào cũng bơi lội. Nó mỗi ngày mỗi khác, lớn lên và lặn bắt cá rất giỏi. Dù vậy tối đến, vịt con vẫn thích ngủ dưới cánh của Mầm Lá.
Một ngày nọ, vịt con bơi ra xa rồi quay trở về cùng Vịt Đầu Đàn. À không, nhìn vẻ mặt sợ hãi của con thì chắc chắn là Vịt Đầu Đàn đã tự ý đi theo.
Những chú vịt theo sau được lệnh của Vịt Đầu Đàn, không dám đến gần cái tổ ở rừng lau. Chúng ầm ĩ đùa cợt trên cánh đồng hoa súng và Mầm Lá rất khó chịu vì điều này.
“Lũ vịt không biết lễ nghĩa gì cả! Chúng chưa từng ấp trứng nên đương nhiên chẳng thể biết được cảm giác của người mẹ.”
Mầm Lá lo âu phấp phỏng, cứ thế này rồi nơi cô trốn mụ Chồn sẽ bị lộ ra thôi.
Không hiểu tâm trạng của Mầm Lá, Vịt Đầu Đàn vẫn tiếp tục tán gẫu.
“Tôi không nhận ra vịt con đã lớn từng này. Nó lấy hết các nét đẹp của Vịt Trắng và Kẻ lang thang rồi. Tự học hỏi nắm bắt mọi thứ, thật ngạc nhiên! Đúng là giỏi quá!”
Vịt Đầu Đàn định vuốt ve vịt con. Ngay lập tức vịt con lùi ra phía sau, lần lượt đưa mắt nhìn Mầm Lá và Vịt Đầu Đàn.
“Dù gà mái có ấp trứng đi chăng nữa thì vịt vẫn là vịt! Nó không hề quên tập tính bơi lặn giỏi của dòng giống chúng ta. Thậm chí không cần học nó vẫn biết. Việc này quả là không bao giờ xảy ra đối vối họ nhà gà sợ sệt cánh đồng, và chỉ biết cao giọng trong vườn đúng không?”
Vịt Đầu Đàn vênh vang cho rằng dòng giống nhà vịt giỏi giang hơn gà. Mầm Lá thấy bộ dạng vênh váo của Vịt Đầu Đàn thật đáng buồn cười.
“Anh tưởng rằng nếu kéo đi thì đứa bé sẽ đi theo anh sao? Nếu anh nghĩ như vậy thì nhầm to rồi.”
Mầm Lá tin rằng không thể nào có chuyện đứa bé sẽ ra đi. Vì thế cô ưỡn ngực đầy uy phong.
“Anh còn nói là họ nhà gà sợ cánh đồng?”
“Tất nhiên rồi! À, cô là trường hợp ngoại lệ. Nhưng các cô gà khác có thể nhớ được gì chứ? Chắc cũng chẳng biết rằng tổ tiên của mình đã tự do bay lượn trên cánh đồng và giữa bầu trời như chim đâu.”
“Gà giống như chim?”
Mầm Lá không thể tin được lời nói đó. Thỉnh thoảng cô có nhìn thấy Gà Trống dang rộng cánh nhảy xuống, nhưng như thế làm sao bay được nhỉ? Nếu nói bay được thì ít ra cũng phải lên cao hơn ngọn cây rồi ráng sức bay đến một nơi khác chứ, mà nếu gà cũng bay được như chim thì không có việc gì tuyệt hơn thế nữa.
“Nhưng làm sao lại không bay được nữa nhỉ?”
Mầm Lá thử dang rộng cánh ra. Đôi cánh dường như chẳng thể bay cao bằng ngọn cỏ lau.
“Vì cả ngày các cô gà mái chỉ ăn với đẻ trứng nên mới thế đấy. Đôi cánh thì teo đi, chỉ có cặp mông là ngày càng to ra thôi. Thế mà loài gà vẫn luôn tỏ vẻ ta đây có có được tiếng nói của mặt trời.”
Ngày hôm nay mới thấy Vịt Đầu Đàn thật tội nghiệp. Trước mặt Gà Trống bác nào dám làm gì, chỉ ở nơi không trông thấy Gà Trống đâu mới dám tức giận.
“Mông của gà to ra vậy tại sao vịt lại lạch bạch? Vịt nhà cũng có cánh nhưng họ dùng vào đâu ấy nhỉ?”
Mầm Lá phản bác lại đầy đĩnh đạc làm Vịt Đầu Đàn im miệng ngay. Và không biết có phải nhận ra cuộc nói chuyện đã đi lệch hướng hay không mà bác ta khẽ hắng giọng.
“Thực ra tôi tìm đến đây là vì đứa bé. Sống như thế này nguy hiểm lắm. Vì thế hãy quay trở về nhà kho. Nếu cô không thích thì ít ra hãy để đứa bé đi.”
“Chúng tôi ở đây chẳng có việc gì xảy ra cả. Nhưng bây giờ tôi cũng lo lắng lắm. Các anh làm ầm ĩ lên như thế kia rồi tin đồn sẽ nhanh chóng loan đi cho mà xem. Mau mau đưa bầy vịt của anh rời khỏi đây đi. Chúng tôi không trở về đâu.”
“Đã có hai con gà con ở vườn bị chết, cùng một lúc hai đứa! Hai đứa nó tính tình tò mò quá, tung tăng đi hết đồng ruộng rồi đến ngọn núi hoang. Gà Mái buồn quá nên chẳng rời khỏi nhà kho nữa.”
Đám lông ở cổ Mầm Lá tự nhiên cũng rung lên. Cứ nghĩ đến việc tại sao mụ Chồn chỉ ăn thịt những thứ con sống, Mầm Lá lại cảm thấy bực bội.
“Con à, đến đây nào.”
Mầm Lá định ôm chặt con dưới cánh của mình. Cô muốn đứa bé yên tâm rằng dù mụ Chồn có đáng sợ đến đâu cô cũng sẽ không để mụ động đến nó. Nhưng đứa bé chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Vịt Đầu Đàn và Mầm Lá. Mầm Lá thấy hơi tủi thân.
“Gà Mái phải chăm nom cho nhiều gà con như thế nên hơi vất vả. Nhưng chúng tôi thì khác. Nhà chúng tôi đông người nên việc chăm lo cho một đứa bé rất dễ dàng. Bởi thế cô đừng vất vả nữa, hãy giao phó cho chúng tôi đi. Vì sớm muộn gì mụ Chồn cũng sẽ bắt hết gà con thôi. Còn thứ tự sau đó thế nào thì phải xem mới biết được.”
“…”
Tự nhiên Mầm Lá dồn sức vào móng chân. Cô trừng trừng nhìn Vịt Đầu Đàn. Thái độ đột ngột của Mầm Lá khiến Vịt Đầu Đàn không nói thêm gì nữa.
“Hãy để chúng tôi yên và đi khỏi đây đi.”
“Đúng là cố chấp! Nhưng cô không thể mãi mãi coi nó là gà con được. Tôi đã nói dù gà có ấp thì vịt vẫn là vịt mà!”
Vịt Đầu Đàn nổi giận bỏ đi. Biết không thể dẫn vịt con theo, các cô vịt khác bèn làm ầm ĩ ỏm tỏi lên. Phải đến khi tiếng kêu quạc quạc xa dần, vợ chồng nhà chim chích mới thấp thỏm nói chuyện líu lo.
Vịt con nằm trên cái tổ, nhìn theo hướng đàn vịt xa dần. Chẳng hiểu có phải do ồn ào quá không mà Mầm Lá thấy vẻ mặt nó không vui.
“Con à, mình phải rời khỏi đây. Giờ nơi đây không còn an toàn nữa.”
“Tại sao hả mẹ?”
""Một khi lũ vịt biết thì mụ Chồn cũng sẽ biết thôi. Mụ đớp một miếng là xơi tái cả hai mẹ con mình ngay, đáng sợ lắm. Mụ ta chỉ săn những gì còn sống, và không từ bỏ bất cứ cái gì. Vì thế trước khi trời tối chúng ta hãy đi tìm một cái tổ khác.”
Mầm Lá nhặt những cọng lông rơi vương vãi xung quanh, dỡ cái tổ và xóa sạch dấu vết. Cô cố gắng rời cánh rừng cỏ lau thật lặng lẽ để vợ chồng nhà chim chích không để ý.
Không biết có phải vì không muốn rời xa nước hay không mà vịt con chốc chốc lại ngoái nhìn phía sau.
Trời tối dần.
Mầm Lá đi về phía đồng cỏ thoải mái, nhìn xuống cánh đồng cỏ lau. Chú bò bị buộc dưới gốc liễu được người đến dắt đi. Chú bò kéo dây và chỉ bứt ăn những ngọn cỏ ở xa nên cỏ dưới gốc liễu vẫn còn y nguyên. Mầm Lá trông thấy dưới gốc liễu vẫn còn phân bò vương vãi rải rác khắp nơi.
Ngủ đêm trên cánh đồng bát ngát này quả thật nguy hiểm không gì bằng. Nhưng Mầm Lá đã lấy lại dũng khí.
“Một ngày thì mình có thể chịu đựng được. Phân bò sẽ che giấu giúp mùi của mình và con.”
Mầm Lá chăm chỉ đào hố và ôm chặt con, chống chọi với đêm. Đám cỏ rậm rạp giúp che giấu cô nhưng Mẩm Lá không dám ngủ.
Ánh trăng sáng vằng vặc. Vịt con đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy âm thanh của gió lùa qua lá cỏ. Mầm Lá lấy lại tinh thần, chăm chú dõi theo bóng đêm.
“Trước kia Vịt Trời cũng từng như thế này mà. Mình ngủ ngon không có gì lo lắng, còn cậu ấy thì thức và ngăn không cho mụ Chồn đến gần. Cậu ấy vỗ cánh phành phạch và thét lên.”
Đột nhiên những suy nghĩ cứ hiện ra. Ký ức quá đỗi rõ ràng như những giọt nước lạnh buốt đang nhỏ tí tách trong đầu cô.
“Đúng rồi! Mình phải can đảm như Kẻ lang thang. Trước khi cậu ấy buông tay phó mặc mạng sống thì mụ Chồn cũng đâu làm gì được cậu ấy. Ở cái hố tử thần cũng thế. Mình đã quá hoạt bát nên mụ ta không thể lao tới. Đúng rồi, chỉ cần có dũng khí đối đầu với mụ ta thì mụ ta không thể nào động đến mình và con được!”
Nghĩ thế, tinh thần của cô cũng phấn chấn hẳn lên Mầm Lá đi ra khỏi cái hố và nhìn xuống cánh đồng cỏ lau. Nơi đó có tổ ấm mà cô không nỡ rời xa. Nhưng cũng như nhà kho, không thể nào cứ ngụ mãi mãi được.
“Mình là kẻ lang thang. Chẳng lý nào kẻ lang thang lại có tổ ấm cả.”
Mầm Lá thấy lành lạnh. Cô ghét cuộc sống bị nhốt trong lồng sắt, nhưng rồi cô cũng không thể sống ở khu vườn mà mình từng mong ước. Cả tổ ấm nơi cánh đồng cỏ lau cô cũng phải từ bỏ mà đi. Đêm nay trôi qua rồi ngày mai lại phải đi tiếp.
“Mình không biết tại sao mình lại sống như thế này nữa. Lẽ nào vì mình mang trong mình một ước vọng chăng? Nhưng dừ sao rời khỏi vườn cũng là một việc sáng suốt. Cái lồng sắt thì càng khỏi phải nói.’’
Cô nghĩ đến Vịt Trời. Dù Vịt Trời luôn ở trong trái tim cô nhưng nhiều lúc cô vẫn ước ao giá như có cậu bên cạnh thì tốt biết bao. Có thể nghe thấy giọng nói, có thể được nhìn khuôn mặt cậu ấy...
Vào lúc đó.
“Cái gì kia!”
Mầm Lá vô thức nằm ẹp xuống. Cô nhìn thấy một bóng đen đang tiến về phía cánh đồng cỏ lau. Dáng điệu linh hoạt như thế đích thị là mụ Chồn rồi.
“Mình biết ngay mà!”
Mầm Lá đờ ra như bị đông cứng lại. Tấm lòng nhớ nhung Vịt Trời, cùng cảm giác cô đơn vụt biến mất cả, người cô bắt đầu run lên bần bật.
Mụ Chồn đi về phía cánh đồng cỏ lau. Chỉ có những bông cỏ lau đung đưa chứ chẳng thấy một ai. Nghĩ đến việc mụ Chồn chẳng tìm được gì Mầm Lá bỗng bật cười. Như thể cô đã thắng trong một trận đấu.
“Hừ, từ giờ ta sẽ không run lẩy bẩy vì sợ mụ nữa đâu. Nào, hãy thử bắt chúng ta xem!”
Mụ Chồn rời khỏi cánh đồng cỏ lau, chạy ngược lại con đường vừa đến.
Ngày thứ hai, Mầm Lá thử quay lại cánh đồng cỏ lau. Vịt con lao thẳng xuống nước còn Mầm Lá đi về nơi có cái tổ. Nhưng mọi thứ đã lộn tùng phèo hết cả lên.
Vợ chồng nhà chím chích đã bị hại. Nhìn cảnh cái tổ rách bươm, trứng rơi vãi khắp nơi, Mầm Lá không nén nổi đau lòng và tức giận. Những quả trứng sắp nở đã bị vỡ, chim chích mẹ cũng không thấy đâu. Chim chích bố thì khóc mếu máo, bay vòng vòng quanh cánh đồng cỏ lau.
Mầm Lá rùng mình rời khỏi nơi ấy. Và cô thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ làm tổ ở bất cứ đâu nữa. Cô sẽ nhận biết được bóng của kẻ đi săn trước khi mụ ta tiến đến, cô sẽ sống thật kiên cường.
Danh sách chương