Nhìn Lẫm Lạc có chút say vẫn đang uống rượu trong phòng khách, cô không đành lòng nói: “Thích Lẫm Lạc tiên sinh, đừng uống nữa, uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.”
Ánh mắt hắn lạnh giá liếc nhìn cô, lại rót một chén, thoải mái uống, một dòng rượu đỏ theo khóa môi hắn chảy xuống, đến yết hầu chảy xuống, một giọt rượu thật là khiêu gợi, hắn không để ý giọt rượu lắn xuống, chùi miệng, lại tiếp tục uống rượu.
“Thích Lẫm Lạc, em đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe thấy không?” Tiểu Mễ không thích bộ dáng coi thường người của hắn.
“Em cũng lo đến sự sống chết của anh sao, trong mắt em không phải chỉ có Tuấn Tường thôi sao?” Không có chút tình cảm đáp lại một câu, hắn đã xem qua tài liệu về Tuấn Tường, biết tên của hắn. Hừ, đối với Tuấn Tường, hắn chỉ có thể tức giận, nhớ lại hình ảnh cô trước mặt Tuấn Tường không chút keo kiệt nộ ra nụ cười rực rỡ, trong lòng hắn ngập tràn đố kị.
Tiểu Mễ bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên: “Anh Tuấn Tường là một người bạn của em.” Đúng vậy, đối với Tuấn Tường, cô không muốn vượt quá cảm giác thân thiết của hai anh em. Cô thích ở cùng với hắn, bởi vì trên đời này, ngoài ông nội là người thân của cô, thì Tuấn Tường giống như anh trai cho cô cảm giác an toàn vui vẻ.
“Lại đây.” Hắn dùng giọng điệu mệnh lệnh.
Nhìn hắn một cái, Tiểu Mễ bước tới bên cạnh hắn ngồi xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Môi Lẫm Lạc mím lại thành một đường thẳng, coi hắn là thú dữ sao? Đưa cánh tay thon dài ôm qua lưng của cô kéo lại, hưng hăng kéo vào trong lòng mình.
Mới chạm tới lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của hắn, mùi rượu nam tính lập tức xông vào mũi cô. Cô có chút mê hoặc, nhưng rất nhanh ý thức được hành động quá thân mật của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lập tức đỏ bừng, giãy giụa muốn thoát ra.
Lại bị Lẫm Lạc xoay người lại, đè lên người cô, đôi mắt tối đen không hề chớp nhìn chằm chằm mặt của cô, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát trên người của cô.
Nhìn gương mặt tuấn tú kề sát mặt mình, Tiểu Mễ xấu hổ đem tầm mắt di chuyển nơi khác, hai má cô nóng bừng, nhìn rất biết khiêu khích lòng người.
Chú ý thấy cô thẹn thùng, khóe môi Lẫm Lạc tà mị giương lên, ngón trỏ vuốt ve chiếc cằm thon của cô: “Mễ Nhi, em thật đẹp.” Dứt lời, hắn bá đạo hôn đôi môi non mềm của cô, đầu lưỡi sử dụng kĩ xảo khiêu khích hai hàm răng của cô hé ra, quấn quanh chiếc lưỡi ướt át của cô, hưởng thụ vị ngọt ngào trong miệng cô.
Cho đến khi cô có chút khó thở, sắp không thể hô hấp đơợc, hắn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô.
Cánh môi sưng lên đỏ thẫm, thân thể cô nóng như bị thiêu đốt, gương mặt lại càng như bị lửa đốt, đỏ rực, hoàn toàn quên mất phải phản ứng thế nào.
“Xem ra em cũng không phải không thích anh nha, tuy rằng kỹ thuật hôn có điểm kém nhưng vẫn coi là khá đi.” Giọng điệu Lẫm Lạc có đầy ý trêu chọc.
Tiếng nói hài hước đập vào mặt cô, Tiểu Mễ hoàn hồn, vội vàng giãy khỏi vòng tay hắn, chạy xa khỏi hắn, “Xấu xa, không phải anh đã đồng ý yêu cầu của tôi rồi sao?”
Hắn đưa tay xoa nhẹ đôi môi còn lưu lại chút vị ngọt ấm áp của cô, hương vị này thật khiến hắn thỏa mãn. Hắn có chút vui vẻ khi nhìn gương mặt tức giận của cô, thật à khiến hắn không ngừng yêu thương, không muốn buông tay, càng kích thích nhu cầu sinh lí của hắn, ước gì có thể đem cô ăn tươi nuốt sống, “Đúng vậy, anh đã đáp ứng em, nhưng em cũng không có đáp ứng anh.”
“Cái gì? Đáp ứng anh cái gì?” Cô gãi gãi đầu, cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc phải đáp ứng hắn cái gì, ác ~~ gọi hắn là ca ca, a! Vừa nãy cô quên mất, kêu tên hắn, ai nha, thật sự là đầu heo a, chính mình lại bán đứng mình, có thể trách ai đây, a ___ trong lòng cô sắp phát điên, vẻ mặt phức tạp.
Lẫm Lạc thong dong nhìn Tiểu Mễ, khuôn mặt tuấn dật nổi lên nét vui mừng sung sướng, rất rất phong tình, thật gợi cảm mê người, kiên nhẫn đợi cô hồi phục.
“Hắc hắc … Cái này… Chỉ là em nhất thời quên, lần sau sẽ không thế nữa.” Gương mặt cô xấu hổ tươi cười, có chút đưa tình nhìn hắn.
“Một lần cũng không được, các điều kiện đó hủy bỏ.” Hoàn toàn không cho cô thương lượng, ai kêu cô thân thiết với Tuấn Tường như vậy, còn mình ngay cả gọi tên cũng thêm chữ “Tiên sinh”, chẳng lẽ trong lòng cô hắn không bằng kẻ kia sao? Nghĩ đến cái này hắn thật NND đau khổ.
“Nói hủy liền hủy, thật sự là quỷ hẹp hòi.” Nụ cười cứng ngắc, lớn tiếng quát, tiền về gian phòng của mình, không thèm để ý ác ma này nữa, cùng hắn đấu chỉ có hại người.
Lẫm Lạc rót một ly rượu, ngửi mùi rượu rồi tao nhã nhấp nhẹ một ngụm, bây giờ lại có chút hương vị tuyệt vời của rượu trong miệng mình, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng chắp tay dâng Tiểu Mễ cho người khác.
Ở trên giường lớn, Tiểu Mễ lăn qua lộn lại không ngủ được. Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trên người vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn, gương mặt lại đỏ lên, cô vùi mặt vào gối như sợ bị người khác nhìn thấy. Nhưng mà như thế lại càng nóng a, nên làm cái gì bây giờ? Trong đầu không thể xóa đi hình ảnh gương mặt tà mị tươi cười kia. Đối với hắn lại không có ghét như trước, hơn nữa…
Thảm, nhất định đã trúng độc của hắn, không phải là thích hắn chứ, thích ác ma, a____ không được, nội tâm Tiểu Mễ điên cuồng, nghĩ đến khả năng ác ma sẽ tàn phá cô, cô sợ hãi, kích động, bất lực…
Ánh mắt hắn lạnh giá liếc nhìn cô, lại rót một chén, thoải mái uống, một dòng rượu đỏ theo khóa môi hắn chảy xuống, đến yết hầu chảy xuống, một giọt rượu thật là khiêu gợi, hắn không để ý giọt rượu lắn xuống, chùi miệng, lại tiếp tục uống rượu.
“Thích Lẫm Lạc, em đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe thấy không?” Tiểu Mễ không thích bộ dáng coi thường người của hắn.
“Em cũng lo đến sự sống chết của anh sao, trong mắt em không phải chỉ có Tuấn Tường thôi sao?” Không có chút tình cảm đáp lại một câu, hắn đã xem qua tài liệu về Tuấn Tường, biết tên của hắn. Hừ, đối với Tuấn Tường, hắn chỉ có thể tức giận, nhớ lại hình ảnh cô trước mặt Tuấn Tường không chút keo kiệt nộ ra nụ cười rực rỡ, trong lòng hắn ngập tràn đố kị.
Tiểu Mễ bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên: “Anh Tuấn Tường là một người bạn của em.” Đúng vậy, đối với Tuấn Tường, cô không muốn vượt quá cảm giác thân thiết của hai anh em. Cô thích ở cùng với hắn, bởi vì trên đời này, ngoài ông nội là người thân của cô, thì Tuấn Tường giống như anh trai cho cô cảm giác an toàn vui vẻ.
“Lại đây.” Hắn dùng giọng điệu mệnh lệnh.
Nhìn hắn một cái, Tiểu Mễ bước tới bên cạnh hắn ngồi xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Môi Lẫm Lạc mím lại thành một đường thẳng, coi hắn là thú dữ sao? Đưa cánh tay thon dài ôm qua lưng của cô kéo lại, hưng hăng kéo vào trong lòng mình.
Mới chạm tới lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của hắn, mùi rượu nam tính lập tức xông vào mũi cô. Cô có chút mê hoặc, nhưng rất nhanh ý thức được hành động quá thân mật của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lập tức đỏ bừng, giãy giụa muốn thoát ra.
Lại bị Lẫm Lạc xoay người lại, đè lên người cô, đôi mắt tối đen không hề chớp nhìn chằm chằm mặt của cô, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát trên người của cô.
Nhìn gương mặt tuấn tú kề sát mặt mình, Tiểu Mễ xấu hổ đem tầm mắt di chuyển nơi khác, hai má cô nóng bừng, nhìn rất biết khiêu khích lòng người.
Chú ý thấy cô thẹn thùng, khóe môi Lẫm Lạc tà mị giương lên, ngón trỏ vuốt ve chiếc cằm thon của cô: “Mễ Nhi, em thật đẹp.” Dứt lời, hắn bá đạo hôn đôi môi non mềm của cô, đầu lưỡi sử dụng kĩ xảo khiêu khích hai hàm răng của cô hé ra, quấn quanh chiếc lưỡi ướt át của cô, hưởng thụ vị ngọt ngào trong miệng cô.
Cho đến khi cô có chút khó thở, sắp không thể hô hấp đơợc, hắn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô.
Cánh môi sưng lên đỏ thẫm, thân thể cô nóng như bị thiêu đốt, gương mặt lại càng như bị lửa đốt, đỏ rực, hoàn toàn quên mất phải phản ứng thế nào.
“Xem ra em cũng không phải không thích anh nha, tuy rằng kỹ thuật hôn có điểm kém nhưng vẫn coi là khá đi.” Giọng điệu Lẫm Lạc có đầy ý trêu chọc.
Tiếng nói hài hước đập vào mặt cô, Tiểu Mễ hoàn hồn, vội vàng giãy khỏi vòng tay hắn, chạy xa khỏi hắn, “Xấu xa, không phải anh đã đồng ý yêu cầu của tôi rồi sao?”
Hắn đưa tay xoa nhẹ đôi môi còn lưu lại chút vị ngọt ấm áp của cô, hương vị này thật khiến hắn thỏa mãn. Hắn có chút vui vẻ khi nhìn gương mặt tức giận của cô, thật à khiến hắn không ngừng yêu thương, không muốn buông tay, càng kích thích nhu cầu sinh lí của hắn, ước gì có thể đem cô ăn tươi nuốt sống, “Đúng vậy, anh đã đáp ứng em, nhưng em cũng không có đáp ứng anh.”
“Cái gì? Đáp ứng anh cái gì?” Cô gãi gãi đầu, cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc phải đáp ứng hắn cái gì, ác ~~ gọi hắn là ca ca, a! Vừa nãy cô quên mất, kêu tên hắn, ai nha, thật sự là đầu heo a, chính mình lại bán đứng mình, có thể trách ai đây, a ___ trong lòng cô sắp phát điên, vẻ mặt phức tạp.
Lẫm Lạc thong dong nhìn Tiểu Mễ, khuôn mặt tuấn dật nổi lên nét vui mừng sung sướng, rất rất phong tình, thật gợi cảm mê người, kiên nhẫn đợi cô hồi phục.
“Hắc hắc … Cái này… Chỉ là em nhất thời quên, lần sau sẽ không thế nữa.” Gương mặt cô xấu hổ tươi cười, có chút đưa tình nhìn hắn.
“Một lần cũng không được, các điều kiện đó hủy bỏ.” Hoàn toàn không cho cô thương lượng, ai kêu cô thân thiết với Tuấn Tường như vậy, còn mình ngay cả gọi tên cũng thêm chữ “Tiên sinh”, chẳng lẽ trong lòng cô hắn không bằng kẻ kia sao? Nghĩ đến cái này hắn thật NND đau khổ.
“Nói hủy liền hủy, thật sự là quỷ hẹp hòi.” Nụ cười cứng ngắc, lớn tiếng quát, tiền về gian phòng của mình, không thèm để ý ác ma này nữa, cùng hắn đấu chỉ có hại người.
Lẫm Lạc rót một ly rượu, ngửi mùi rượu rồi tao nhã nhấp nhẹ một ngụm, bây giờ lại có chút hương vị tuyệt vời của rượu trong miệng mình, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng chắp tay dâng Tiểu Mễ cho người khác.
Ở trên giường lớn, Tiểu Mễ lăn qua lộn lại không ngủ được. Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trên người vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn, gương mặt lại đỏ lên, cô vùi mặt vào gối như sợ bị người khác nhìn thấy. Nhưng mà như thế lại càng nóng a, nên làm cái gì bây giờ? Trong đầu không thể xóa đi hình ảnh gương mặt tà mị tươi cười kia. Đối với hắn lại không có ghét như trước, hơn nữa…
Thảm, nhất định đã trúng độc của hắn, không phải là thích hắn chứ, thích ác ma, a____ không được, nội tâm Tiểu Mễ điên cuồng, nghĩ đến khả năng ác ma sẽ tàn phá cô, cô sợ hãi, kích động, bất lực…
Danh sách chương