Chiếc xe Ferrari dừng ở ngoài cửa công ty, Lẫm Lạc vừa đi vào, liền có mấy người phục vụ đi tới, khách khí chào hỏi.

“Cho tôi gặp nhà thiết kế giỏi nhất, cả người trang điểm, nhiếp ảnh gia, giúp cô gái này, tôi muốn cô ấy trở thành một cô dâu đẹp nhất.” Lẫm Lạc lạnh lùng nói.

“Chúng tôi sẽ làm như ý ngài, tiểu thư xin mời theo đi chúng tôi.” Người phục vụ khẽ cúi người, thái độ cực kì chuyên nghiệp.

“Thích Lẫm Lạc tiên sinh, hãy nghe em nói, không cần phải tốn công tốn sức như vậy, có thể đơn giản một chút…” Tiểu Mễ cố gắng làm hắn thay đổi chủ ý.

“Có nhiều lý do thật đấy.” Con người hắn bỗng nhiên u ám, cô không thể yên lặng nghe lời hắn sao? Trên đường đi luôn tranh cãi với hắn.

Tiểu Mễ không tình nguyện bị bắt đến phòng hóa trang, Lẫm Lạc cũng không rảnh rỗi, tiến đến phòng thay quần áo thay lễ phục mà công ty đã tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn.

Một giờ sau, Tiểu Mễ rốt cuộc hoàn thành xong, Lẫm Lạc đã xong trước ba mươi phút đang đợi cô.

Chiếc rèm được kéo ra, một khắc này, Lẫm Lạc không hề nghi ngờ người đứng trước mắt mình – Tiểu Mễ thực kinh diễm động lòng người, thật mê hoặc. Mỹ nhân trước mắt này chính là cô gái ngốc trước kia sao? Đây chính là tiên nữ hạ phàm mà.

Kiểu tóc được vén cao thật quý tộc và thanh lịch, màu trắng thanh khiết ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, làn váy dài xõa tung, rơi trên mặt đất, từng đường cong trên cơ thể cô hiện lên rõ ràng, tuy là kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc ở trên người cô rõ ràng lại tôn thêm khí chất cao quý. Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ nhàn, trời sinh cô, cơ bản là không cần đồ trang điểm và trang điểm để cho dấu.

Lần đầu tiên mặc trang phục lỗng lẫy, Tiểu mễ có điểm ngại ngùng, hai má khẽ hồng lên, thật đúng là không cần dùng phấn má, vẻ đẹp tự nhiên, như một tiên nữ hạ phàm, là tiêu điểm giữa vạn người, thật sự rất đẹp, có thể nói là cô dâu đẹp nhất trong lịch sử.

Lẫm Lạc giật mình hoàn hồn, hắn rất hài lòng, nhưng là cảm xúc không có rõ ràng, chỉ là mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, cứi người ở bên tai trái cô nói nhỏ, giọng nói mềm nhẹ” “Mễ Nhi, hôm nay, em thực sự rất đẹp.” Đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, đi vào phòng chụp ảnh.

Má Tiểu Mễ thực sự rất hồng, bị hắn nói một câu vào tai, cả người như bồng bềnh trôi dạt, cuốn vào sự dịu dàng nhẹ nhàng của hắn, tiết tấu tim đập mạnh hơn, chụp thật nhiều  hình đẹp.

Gần đây thường xuyên có cảm giác như thế, khi nhìn thấy mặt hắn mặt liền đỏ, mồm miệng nói không rõ, sợ hơn nữa là trong đầu thỉnh thoảng lại xuất hiện hình ảnh của hắn, còn có thể ngây ngô cười, cô bị ác ma này nguyền rủa sao? Tiểu Mễ mơ hồ còn không biết cô đã dấn thân quá sâu vào trong đó, không thể kiềm chế đã yêu ác ma ca ca của cô, chỉ là đối với tình yêu, cô hoàn toàn rất chậm chạm, chậm hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện