Sắp đến giờ, mọi người trong nhà đứng ngồi không yên, mọi người chia nhau ra đi tìm Tiểu Mễ. Nhưng lại không tìm thấy, biệt thự rộng lớn, có thể đi đâu a. Phát hiện có điểm lạ, hỏi tất cả người làm trong phủ, đều nói không thấy cô, gọi di động cũng không ai nghe. Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Trong lòng mọi người đều như lửa đốt, đi tìm kiếm khắp nơi.

Vẻ mặt Lẫm Lạc hiện rõ sự bất an, liền cầm điền thoại, lấy xe ra ngoài tìm kiếm, cô ấy có thể ở đâu chứ, nhà, bệnh viện cũng không có bóng dáng cô ấy.

Đành phải trở về nhà bàn bạc, Lẫm Lạc vừa xuống xe, Tạ Khải đi nhanh về phía hắn, muốn cho hắn một quyền, nhưng thân thủ Lẫm Lạc nhanh nhẹn tránh đi rất nhẹ nhàng, ánh mắt hung tợn nhìn hắn.

“Có phải anh ép buộc cô ấy kết hôn với anh, cho nên cô ấy mới trốn đi.” Tạ Khải tức giận nói.

“Tốt nhất nên bình tĩnh một chút, tiết kiệm sức lực mạnh mẽ của anh để tìm Tiểu Mễ đi.” Lẫm Lạc vung cánh tay của hắn ra, hai ánh mắt lạnh như băng, tơ máu hiện lên rõ ràng, có thể cảm nhận được hắn hắn đang trong lòng hắn đang gấp gáp thế nào.

Lần đầu tiên Tạ Khải chứng kiến Lẫm Lạc vì một người con gái mà phát điên, cũng cảm nhận sâu sắc hắn yêu Tiểu Mễ như thế nào, khác xa so với tưởng tượng của hắn.

“Gọi được rồ, gọi được rồi.” Lam Ngọc cao hứng kêu lên, cô đã gọi điện cho Tiểu Mễ rất nhiều, rốt cuộc có người nghe.

Thì ra lái xe đi ăn cơm, lúc quay lại mới phát hiện khách làm rơi điên thoại.

“Alô, alô …”

Lẫm Lạc vội lấy điện thoại nghe, “Anh là ai? Chủ nhân của di động đâu?” Vừa nghe giọng là đàn ông, sắc mặt nhanh chóng trở nên lo lắng hơn.

“Tôi là tài xế, cô ấy để quên điện thoại trên xe của tôi.” Tài xế nói. Bởi vì hắn nghe được giọng của đàn ông nên giọng nói lạnh như băng, có chút áp bức.

“Bời vì cô gái này đang mất tích, anh đang ở đâu? Chúng tôi cần anh giúp đỡ.” Lẫm Lạc giữ bình tĩnh.

“Nhưng…” lãi xa do dự, hắn chỉ là một người thường, hắn còn muốn kiếm tiền.

“Tấ nhiên, chuyện này thành công, tôi sẽ trả thù lao cho anh, nhất định không đối xử tệ với anh đâu.” Lẫm Lạc hiểu rõ hắn đang do dự cái gì.

“Vậy được, coi như làm việc tốt đi. Tôi ở…” Tài xế nghe được có thù lao, không suy nghĩ nhiều trực tiếp đáp ứng, sau đó nói cho Lẫm Lạc địa chỉ.

Mọi người lập tức lái xe đến nơi mà người tài xế nói.

Đường cao tốc.

Đã trải qua ba giờ, xe chạy được vài trăm dặm.

Lái xe chính là người đàn ông tên Hoắc Cương, Mạt Tiểu Mễ vẫn trong tình trạng hôn mê, nằm ở ghế ngồi sau. Trên đầu quấn băng gác màu trắng, xem ra người đàn ông này cũng không muốn dồn cô vào chỗ chết, tuy là cầm máu nhưng màu trắng của băng vẫn nhiễm một tầng máu đỏ.

“Lúc đó, cô ấy kêu tôi lái xe tới đây, tôi thấy cô ấy xuống xe liền chạy vào công viên, sau đó, tôi cũng không rõ nữa.” Tài xế dãn bọn họ đến công viên, kể lại tình huống lúc đó.

Tất cả mọi người đều đu vào trong công viên, cảnh sát cũng đi bào, mỗi người là một phần sức lực. “Khi ở trên xe, cô ấy có nói gì không?” Một cảnh sát cầm bản ghi chép hỏi người lái xe.

Nhớ lại lúc đó.

“Không có nói gì, chỉ thúc giục tôi lái xa nhanh, đúng rồi, cô ấy để quên điện thoại trong xe tôi.” Tài xế nói xong liền lấy điện thoại đưa cho cảnh sát.

Cảnh sát nhận điện thoại di động, đem nó để vào trong chiếc túi trong suốt, bởi vì đây có thể là con đường duy nhất tìm được cô ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện