Thấy cô như đang ở trong bóng tối, Lẫm Lạc giật mình, hắn rõ ràng là đứng ở trước mặt của cô, thế nhưng tại sao cô lại làm như là không thấy mà đụng phải hắn. Cô?! Nhìn không thấy sao?! Tại sao không thể thấy hắn, hắn cũng đã hiểu.

Giật mình nhìn nhất cử nhất động của cô, còn có cặp mắt không hề có tiêu cự khiến ngực hắn phiếm đau. Trái tim giống bị cái gì đó cứa phải, rất đau rất đau……

” Mễ Nhi…”

Nghe tiếng, Tiểu Mễ đang nhặt hoa chợt khựng lại, giật mình, đã rất lâu rồi không còn nghe cái tên này, còn có… Thanh âm rất quen thuộc……

” Anh là…?!”

Trong lòng không khỏi rung động, là hắn?! Tim đập dần dần nhanh hơn, cô đứng dậy một chút tới gần hắn, bàn tay run run chạm lên mặt hắn, không thể thấy hắn ở trước mắt, thanh âm êm tai vang lên:” Là… Là anh sao? Lạc.” Cô sớm đã muốn xưng hô như vậy với hắn, nhưng chính là vẫn không có cơ hội.

Lẫm Lạc rất bất ngờ bởi cách xưng hô của cô, hai tay đặt lên tay cô, vội vàng gật đầu, nước mắt khẽ rơi,” Ừ, là anh.”

” Thật là anh sao? Em không nằm mơ chứ?” Nước mắt trào ra xúc động, nét mặt khó nén được sung sướng. Đợi hai năm, hắn rốt cục cũng tìm đến đây, hắn không có quên cô, không có buông tha việc tìm kiếm cô.

” Không, không phải là mộng, là thật… Rốt cục cũng tìm được em, thật tốt quá.” Thanh âm nhu tình như nước, vội vàng ôm cô vào trong lồng ngực.

Con ngươi linh động vì hạnh phúc mà nước mắt trào ra, xông vào mũi của cô là mùi hương quen thuộc của hắn, còn có, trái tim hắn đang đạp rất nhanh, lúc này cô mới chân thật cảm nhận được hắn tồn tại.

Tiểu Mễ buông hắn ra, tay nhỏ bé lung tung lau gương mặt đầy nước mắt, vẻ mặt mơ hồ đáng yêu, kích động mở miệng:” Em… Em đã nghĩ rằng anh đã quên em rồi, không hề đi tìm em, nhưng em vẫn chờ… Kết quả anh thật sự đến đây… Anh không có quên em… Em thật sự thật rất hạnh phúc…”

” Đứa ngốc, em là người vợ duy nhất của anh, anh làm sao có thể quên em được.” Đáng chết, đáng lẽ hắn phải đoán được là cô còn sống, thậm chí vẫn còn chờ đợi hắn.

” Vợ?!” Tiểu Mễ không rõ, chỉ nhớ rõ ngày đó chưa kịp làm lễ kết hôn thì không biết vì sao cô đã ở nơi đây rồi.

” Đúng vậy, theo luật pháp chúng ta đã là vợ chồng.” Lẫm Lạc đắc ý nói, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.

Sau khi Tiểu Mễ suy nghĩ xong mới bừng tỉnh, đúng a, vì vội vàng muốn cho ông nội xem, nên bọn họ đi đăng ký kết hôn trước, rồi cùng chụp ảnh cưới. Cô như thế nào lại quên rằng bọn họ là vợ chồng… Nhưng mà…

” Nhưng mà chúng ta không phải là kết hôn giả sao?” Tiểu Mễ bất đắc dĩ nói.

” Em nghĩ rằng anh và em chỉ đang diễn trò sao? Cho dù giả anh cũng phải đem nó trở thành thật, em là của anh, đây là sự thực không thể thay đổi.” Thái độ của hắn cực kì nghiêm túc, thâm tình nhìn cô.

” Chúng ta là vợ chồng…” Tiểu Mễ nghe được lời nói của hắn, kinh hỉ không thôi, quả thực không thể tin được, nguyên lai hắn rất nghiêm túc tong hôn nhân. Khi cô ích kỷ yêu cầu làm đám cưới giả đã hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của hắn, đối hắn rất không công bằng, cô nói,” Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi”.

Nhìn thấy biểu tình của cô thay đổi, Lẫm Lạc không khỏi thản nhiên cười,” Đứa ngốc.” Đem cô ôm vào trong lồng ngực, bá đạo yêu cầu,” Không bao giờ được rời xa anh lần nữa.”

Hắn may mắn tìm được cô lần này, và cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện sơ suất hay ngoài ý muốn xảy ra lần nữa đối với cô, bởi vì hắn không thể chịu thêm một đả kích nào nữa.

” Ừ.” Cô cười vui vẻ gật đầu, đáng tiếc cô lại không nhìn thấy bộ dáng của hắn, cô thật sự rất muốn nhìn hắn một chút.

Giống như nhìn thấu tâm tư của cô,” Mắt của em rồi sẽ phục hồi lại thôi, anh cam đoan.” Hắn hứa hẹn nói.

” Chính là…”

Lẫm Lạc quả quyết hôn trụ miệng cô, nội tâm cô bất an cùng ưu thương; hắn bá đạo nhu tình hôn, làm cho đầu cô trống rỗng, không chưa chút tạp niệm, hoàn toàn bị chinh phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện