Bịn rịn Lâm cũng đành từ biệt Mai trở về nhà, về đến nhà thấy đèn vẫn sáng, Lâm nghĩ chắc mẹ vẫn chưa ngủ vì lo cho mình. Vừa mở công bà Hòa đã nhòm ra xem ai, thấy Lâm bà Hòa chạy vội ra đón con. Bước vào trong nhà nhìn mặt Lâm bà Hòa nói:

- - Sao mặt mũi lại tái nhợt như thế kia hả con, quần áo còn bẩn nữa. Nhưng thôi về là tốt rồi….Mẹ chỉ sợ…

Lâm cười rồi trả lời mẹ:

- - Chắc mẹ sợ con bị ma bắt chứ gì…? Bà Hòa hơi chột dạ, nhưng không nghĩ là Lâm đã biết chuyện cô Ba bí mật cho người đến bày cách giúp con trai mình nên bà chống chế:

- - Ờ...ờ….ma quỷ gì...Mẹ lo cho mày đêm hôm rồi sương lạnh ốm thôi. Thay quần áo để ngoài chậu kia mai mẹ giặt rồi đi ngủ đi.

Lâm khẽ cười hỏi mẹ một câu bâng quơ:

- - Nếu như Mai còn sống thì sao hả mẹ..?

Bà Hoa nghe con trai nói vậy thì lạnh run người,bởi lẽ bà vẫn nghĩ hồn ma của Mai đang bám theo Lâm, bà lắp bắp nói:

- - Sao con lại….hỏi...vậy…? Cái...Mai..chết rồi mà..?

Lâm lắc đầu đáp:

- - À dạ không….? Con tiện mồm thôi..

Bà Hòa mặt ủ rũ tiếp:

- - Giá mà nó còn sống thì tốt, ít ra gia đình mình cũng bù đắp được cho nó phần nào...Nhưng người chết thì sao mà sống lại được.

Lâm mỉm cười, xin phép mẹ Lâm đi vào phòng. Cả đêm hôm đó Lâm vui sướng vì quả thật Mai còn sống. Còn gì vui mừng hơn khi biết được điều này, người mình yêu thương bao năm qua vẫn còn sống, bằng xương bằng thịt. Hơi ấm ban nãy khi ôm Mai Lâm vẫn còn cảm nhận được, hơn nữa lá bùa này chính tay Mai đã đưa cho Lâm. Từ lá bùa tỏa ra một mùi thơm nhẹ, giống như mùi gỗ của cây. Không biết bên trong đựng thứ gì mà Mai nói có thể đuổi được ma quỷ.

Đeo lá bùa trên người đêm hôm đó Lâm ngủ một giấc ngon lành, phần vì vui mừng khi biết Mai còn sống, phần vì mệt mỏi sau nỗi sợ lúc tối. Sáng hôm sau, tiếng gà gáy làm Lâm bừng tỉnh, nhìn đồng hồ mới 6h sáng, Lâm bật dậy ra sau vườn đánh răng rửa mặt như thường lệ thì có điện thoại, là của Phách, Phách nói vội vàng sau khi Lâm bắt máy:

- - Sao rồi, may quá mày vẫn còn nghe được điện thoại...Thế tối qua có chuyện gì không..?

Lâm cũng lưỡng lự chưa biết phải kể với bạn bè thế nào, Lâm nói:

- - À, cũng không có gì đâu mày ạ...Nhưng bên trong nhà đấy lạnh lắm, tao cũng sợ rồi, giờ chắc không dám quay lại đó nữa đâu. Có ít thông tin để sau tao sẽ nói, tạm thời giờ mày cứ ở nhà chăm vợ đẻ đi. Nhớ báo với Bột giúp tao nhé….Tao giờ đi có chút chuyện.

Lâm tắt máy rồi thay quần áo đi đến nhà cô Ba như đã hẹn từ tối qua. Đến nơi Lâm thấy cậu nhóc phụ cô Ba đang quét sân. Nhìn thấy Lâm cậu nhóc cúi đầu chào rồi ra hiệu mời Lâm vào bên trong. Cứ như nó đã biết mọi chuyện từ trước vậy. Cậu nhóc dẫn Lâm vào nhà từ lối đằng sau rồi nói:

- - Chú ở đây đợi một lát nhé, cô Ba đang làm lễ ở bên trong.

Lâm hỏi cậu nhóc:

- - Thế còn một cô trẻ trẻ nữa đâu..?

Cậu nhóc lắc đầu im lặng, có vẻ như đã được dặn không trả lời bất cứ ai về Mai nên cậu nhóc không nói.

Khoảng 20 phút sau cô Ba xuất hiện, đi sau cô Ba là Mai, không biết có phải người mù thì họ sẽ có những giác quan khác nhạy bén hay cô Ba là người có khả năng khác thường mà chẳng cần ai dẫn cô Ba cũng có thể tự đi được không hề bị vấp, va chạm gì.

Nhìn Lâm, Mai khẽ cười:

- - Anh đến rồi à…? Em với cô Ba vừa ở trong nhà, cô Ba có xem qua chút đất nơi mộ của em.

Cô Ba nói:

- - Xem qua đất mộ thì ta thấy cải táng được rồi, chỗ đó cũng không tốt, càng để lâu càng tích tụ oán khí mà thôi. Nhưng trước hết cũng phải gọi hồn cô gái đó về nói chuyện đã. Để xem sao…?

Lâm bèn hỏi:

- - Nói chuyện với hồn ma bằng cách nào ạ..?

Cô Ba nói với Mai:

- - Giờ con ra bảo với nhóc Thanh mở cổng ra….Còn con đi chuẩn bị cơm chay, nhang đèn, nến thơm, vàng tiền, nước trắng. Sau đó bảo nhóc Thanh ngồi ở trước điện chờ một lát.

Nói xong cô Ba đi vào trong chuẩn bị, Lâm ngơ ngác ngồi một chỗ không hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Một lúc sau Mai gọi Lâm ra gian chinh giữa nhà, Lâm thấy cô Ba ngồi bên dưới, trên sập là cậu nhóc tên Thanh đang xếp bằng. Cửa chính, cổng nhà đều mở….Cô Ba hỏi:

- - Chuẩn bị xong rồi chứ, lát nữa chỉ được xem không được nói bất cứ điều gì...Làm theo lời ta dặn.

Lâm lúc này mới lờ mờ đoán ra cô Ba có lẽ sẽ nói chuyện với hồn ma bằng cách để hồn ma nhập vào người. Nhưng cậu nhóc ngồi kia thì khả năng cao hồn sẽ nhập vào cậu bé. Nín thở, im lặng Lâm chờ đợi cô Ba sẽ làm gì, vì theo Lâm thấy những buổi nhập đồng trên mạng người ta hay phủ khăn kín mặt rồi nhảy nhót xung quanh đồng cô, bóng cậu để gọi hồn.

Nhưng không, cô Ba thắp ba nén nhang, cô rút trong phong bao đỏ ra một tờ giấy đã được viết sẵn từ trước điều gì đó. Đợi nhang cháy được ⅓ lúc đó cô Ba mới đốt tờ giấy, chắp tay lẩm nhẩm khấn những câu không ai hiểu được. Cậu bé ngồi trên sập vẫn xếp bằng, hai mắt nhắm lại không động đậy. Đang chăm chú nhìn thì Lâm cảm nhận được không khí trong nhà có sự thay đổi, gió khẽ thổi vào bên trong mang theo hơi lạnh toát. Cánh cổng bắt đầu dao động, tiếp theo đến cửa chính cũng bắt đầu kẽo kẹt khẽ đập ra đập vào.

Những ngọn nến thơm đang bị gió thổi hắt đi theo một chiều nhưng không hề tắt. Gió ngừng thổi, mọi thứ im lặng đến rợn người. Cô Ba nói với Mai:

- - Chốt cửa lại.

Ngay lập tức Mai cài then cửa lại từ bên trong, cô Ba lẩm nhẩm một câu gì đó thì đúng lúc này Lâm giật thót mình, bởi trên sạp cậu nhóc bất chợt mở trừng mắt, mà mắt cậu ấy chỉ có một màu đen xì,đôi mắt đó đang hướng về phía Lâm rồi nhoẻn miệng cười. Chỉ một nụ cười thôi mà đã khiến cho Lâm nổi hết da gà, cô Ba nói:

- - Hồn ma cô gái đã chấp nhận nhập đồng thì hãy nghe ta nói chuyện.

Cậu nhóc quay mặt nhìn cô Ba rồi nói không rõ câu, giọng nói khác hẳn với giọng cậu bé khi đón Lâm ban nãy ngoài cổng, nó nói chậm từng chữ một:

“ Ta...khát...nước…”

Cô Ba ra hiệu cho Mai dâng lên sạp cốc rượu trắng đã chuẩn bị sẵn. Tất nhiên là Lâm biết đó là rượu bởi ban nãy Lâm có ngửi thấy mùi khi Mai rót ra cốc. Trong đầu Lâm nghĩ tại sao nó muốn uống nước mà cô Ba lại đưa rượu, một đứa trẻ con thì sao mà uống rượu được. Nghĩ vậy nhưng cô Ba đã dặn trước chỉ được xem không được nói nên Lâm không dám mở miệng. Tuy nhiên Lâm há hốc mồm ngạc nhiên khi cậu bé cầm cốc rượu đầy đưa lên miệng tu một hơi hết sạch không có chút gì gượng ép.

Uống hết cốc rượu sau một hơi nó tiếp tục nói:

“ Thuốc...lá..”

Cô Ba lại tiếp tục ra hiệu cho Mai làm theo, điếu thuốc vừa đưa lên thằng bé đưa vào miệng kéo đúng một hơi mà đỏ cả nòng, điếu thuốc chỉ còn có một nửa. Từ bé đến giờ chưa bao giờ Lâm chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nhìn thằng bé con ngồi khép chân, đầu gật gù, nó nhìn cô Ba hỏi:

“ Bà...gọi...ta….có...chuyện...gì..? “

Lúc này cô Ba mới cất lời:

- - Cô chết cũng đã hơn một năm nay, chết oan uổng, chết khi còn quá trẻ….Cô lòng mang thù hận, nuôi tâm ma báo thù...Cũng đã giết phải người vô tội, nay ta mạn phép gọi hồn cô lên để giúp cô siêu thoát...Không biết cô có đồng ý hay không..?

Cậu nhóc cười phá lên, nó cười ngặt ngẽo, cười một điệu cười ma quái. Đang cười nó ngẩng mặt lên nhìn Lâm rồi nói:

“ Không...ta...phải...cho...nó...chết..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện