Đưa được xương cốt của cô gái đến nơi mà cô Ba đã cho chuẩn bị trước, cô Ba nói:
- - Mang hết những thứ đã chuẩn bị ra đây, nhớ là phải đầy đủ đấy.
Lâm lập tức đem đến những thứ cô Ba yêu cầu, cô Ba lấy ra một sấp Trang Kim, lấp lánh. Đó là một loại giấy có một mặt tráng kim, màu vàng. Cho vào trong tiểu cô Ba giải thích:
- - Cho thứ này vào trong sau này lớp giấy phân hủy thì lớp kim loại sẽ bám lấy bao bọc, bảo vệ xương cốt.
Khẽ sờ vào lớp vải bọc cốt cô Ba gật đầu:
- - Loại vải này mượt mà, rất tốt..Lấy cho ta 49 đồng trinh ra đây..
Lâm vội lấy những đồng tiền cổ hình tròn, ở giữa có lỗ vuông rồi đếm đủ 49 đồng đưa cho cô Ba. Mấy ông thợ bốc mộ thấy thế có đôi chút thắc mắc:
- - Tôi tưởng thường thường chỉ dùng 7 đồng hoặc 9 đồng thôi mà nhỉ…? Sao lại dùng đến 49 đồng..? Cô Ba im lặng không nói, bởi vì đó là những ngôi mộ được sang cát một cách bình thường. Còn đây người chết là một cô gái chết oan, chết đau đớn, dã man...Hồn ma không chịu siêu thoát vẫn lưu lại trần thế tích tụ thù hận để báo oán. Tiếp đó Lâm thấy cô Ba cho vào trong tiểu nào là vòng ngọc, đá quý, lá vàng,lá bạc...Chỉ biết cô Ba nói đó là Thất Bảo, là những món trân quý nơi cõi phật, sẽ giúp cho linh hồn của người chết mong muốn được đi về nơi Cực Lạc, trang nghiêm và thanh tịnh.
Sau khi đã xong cô Ba đóng nắp tiểu lại rồi kêu mọi người đặt tiểu vào trong quách, chiếc tiểu màu xanh đá phủ một tấm vải gấm thêu hoa được đặt vào trong chiếc quách màu vàng óng theo đúng chiều đầu và chân quách. Cuối cùng đội thợ bốc mộ dùng các nêm gỗ đã chuẩn bị trước cố định tiểu một cách chắc chắn trong quách. Sau đó họ rải đá thạch anh vào các khe, xung quanh tiểu và quách. Cô Ba vội nói:
- - Giữ lại một chút đá thạch anh, lát nữa sẽ cho vào huyệt trước đi lấp đất.
Đám thợ gật đầu, để hoàn tất họ còn rải lên trên một lớp hoa cúc khô rồi mới đóng quách lại. Quách vừa đóng lại thì ngay lập tức có một cơn gió mạnh thổi qua khiến ai cũng nổi da gà, nhưng cơn gió đó cứ dịu dần, dịu dần đến cuối cùng chỉ còn là một làn gió nhẹ thoảng qua. Lâm nhắm mắt cảm nhận thấy làn gió đó mang một chút hương vị rất thanh thoát, nhẹ nhàng...Bản thân Lâm khi ấy cũng như trút bỏ được một gánh nặng vô hình. Cô Ba khẽ mỉm cười rồi nói:
- - Đưa xuống huyệt….Ngay lúc này.
Từng xẻng đất được xúc xuống dần dần lấp đầy huyệt mộ, cô Ba khẽ rải đá thạch anh sau từng lớp đất. Việc bốc mộ đã xong xuôi, ai cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng...Lâm cùng mọi người trở về nhà khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, sau một đêm mệt mỏi, lúc này đã hơn 5h sáng. Gà đã gáy nhưng bên ngoài trời vẫn còn tối lắm, để bố mẹ vào phòng ngủ trước Lâm mới đóng cửa rồi vào phòng của mình sau.
Vừa mở cửa ra Lâm đã giật thót mình vì trên giường của Lâm có một cô gái đang ngồi sẵn. Chưa kịp bật đèn lên Lâm thấy rõ hình ảnh cô gái phát ra thứ ánh sáng trắng, mờ ảo đang tỏa ra khắp căn phòng. Nhưng lần này không phải gương mặt đáng sợ, rữa nát, tóc xõa kín mặt như trước nữa. Lâm nhìn thấy quả nhiên đó là một cô gái trẻ, khá ưa nhìn. Lâm có phần lo sợ bởi cô gái đó đang nhìn Lâm rồi mỉm cười.
Trong không gian im lặng ấy Lâm nghe rõ một giọng nói vang lên:
“ Cảm...ơn...anh..”
“ Cẩn...thận..”
“ Đứa...bé…”
“ Chết….cái….chết…”
Lâm chớp mắt thì không thấy cô gái ấy đâu nữa. Những từ Lâm nghe thấy chẳng rõ ràng gì cả. Cái gì mà “ đứa...bé..” xong rồi “ cái...chết..”. Lâm hoang mang khôn g biết có phải cô gái đang muốn nói với Lâm điều gì có liên quan đến bé Trúc Linh hay không..? Nhưng giờ cô gái đã không còn ở đây nữa, có lẽ linh hồn cô ấy sẽ sớm được an ủi. Dù sao cô Ba cũng sẽ lo mọi chuyện một cách chu toàn nhất.
Nằm xuống chợp mắt được môt lúc thì Lâm cảm thấy toàn thân cứng đơ, bất động, khó thở. Mắt mơ màng vẫn nhìn thấy xung quanh nhưng tất cả chỉ toàn một màu đỏ. Hướng mắt ra phía cửa sổ Lâm nhìn thấy bà Tám, bà Tám đang đứng ngoài cửa sổ nhìn Lâm với tay gọi:
“ Chạy...đi…..chạy….đi…..con….”
“ Mau...chạy...đi…”
Lâm ú ớ không nói thành lời, bà Tám càng lúc càng xa dần, bà Tám biến mất cũng là lúc Lâm nghe thấy bên cạnh mình vang lên những tiếng thét đầy đau đớn, những tiếng kêu la thất thanh, tiếng trẻ em khóc. Cơ thể càng lúc càng nặng, tựa hồ như đang có thứ gì kéo Lâm chìm sâu xuống dưới.
“ Cứu….Cứu….Với..”
“ Đau...quá….cứu...tôi….với…”
Những giọng nói cứ thế vang lên tiên tục khiến Lâm hoảng sợ. Phải cố gắng lắm Lâm mới cử động được bàn tay rồi bật dậy thở hồng hộc như người chết đuối vừa được lôi lên bờ cứu sống. Nhìn ra cửa sổ thì vẫn đóng, xung quanh ánh sáng của ngày mới vẫn chỉ là những tia mờ ảo xuyên qua khe cửa từ bên ngoài vào trong phòng. Nhìn đồng hồ 5h30 phút, mới chợp mắt được có 5 phút mà Lâm cảm giác như mình vừa phải trải qua một giấc mơ rất dài. Một giấc mơ đáng sợ, không dám ngủ nữa, Lâm mở toang cửa sổ nhìn ra vườn, nhìn sang hướng nhà bà Tám.
Lâm tự nhủ:
“ Giấc mơ với những lời cô gái hiện về ban nãy liệu có phải là điềm báo gì không..? “
Ngoài vườn sương sớm vẫn phủ kín những luống rau, những tán lá cây đang ướt đẫm nước. Đứng chăm chăm nhìn ra cửa sổ cho đến khi trời sáng hẳn, Lâm cảm thấy bất an vô cùng. Lâm muốn nói chuyện với hai thằng bạn về chuyện thằng Hân tụi đã quay về làng. Chẳng hiểu sao ngay lúc này đây cảm giác việc Hân tụi xuất hiện khiến cho Lâm có chút lo sợ. Nhưng biết đêm qua ai cũng mệt mỏi nên giờ này có lẽ tất cả vẫn đang ngủ ngon.
Bất chợt nghe tiếng nước chảy ở đằng sau nhà Lâm vội chạy ra thì thấy mẹ đang rửa mặt, Lâm ngạc nhiên hỏi:
- - Sao mẹ không ngủ đi, vừa mới về thôi mà..?
Bà Hòa lau mặt xong nhìn con trai đáp:
- - Khổ, về cũng mệt mà chẳng hiểu sao vừa đặt lưng xuống mẹ lại mơ thấy bà Tám, mẹ mơ thấy bà ấy đứng ngay sau vườn nhà mình đây này. Xong tay cứ vẫy vẫy mẹ như gọi mẹ muốn nói điều gì ấy…? Mơ xong có ngủ được nữa đâu..?
Lâm đứng thất thần nhìn mẹ, vậy là không chỉ Lâm mà ngay cả bà Hòa cũng nằm mơ thấy bà Tám hiện về báo mộng. Chắc chắn là có điềm không lành rồi, bà Hòa nhìn con trai ngây người ra vội hỏi:
- - Sao thế hả con, ốm à….Cả đêm qua mệt mỏi rồi sao không ngủ đi. Bao giờ nấu cơm xong mẹ gọi.
Lâm vâng dạ rồi cũng đánh răng rửa mặt luôn. Trong lòng càng lúc càng rối như tơ vò. Tất nhiên sự lo lắng của Lâm không hề sai, bởi ngay trưa ngày hôm đó Hân tụi đã xuất hiện ở nhà Phong. Không ai khác mà chính Phong đã cho gọi Hân tụi về làng. Bước vào trong nhà cả Phong lẫn Hân đều có chút bàng hoàng khi nhìn thấy nhau. Bởi lẽ sau một năm cả hai đều đã thay đổi theo chiều hướng tệ hại.
Hân nói:
- - Sao thế, đang yên đang lành lại gọi tao về có chuyện gì..?
Phong đáp:
- - Mày chơi bời gì mà nhìn ghê thế...Nghiện nặng rồi à..?
Hân cười gằn:
- - Mày nhìn lại mày đi xem có khác gì tao không..? Mà tao nghe mẹ mày nói mày bị ma ám à…? Đm, có khi chơi nhiều quá thành ra thấy ma thì có ha ha ha...Tao cũng gặp ma suốt.
Phong thấy Hân nói vậy vội vàng hỏi:
- - Ma….mày cũng thấy nó à…?
Hân cười sằng sặc:
- - Ừ, ngày nào tao cũng thấy nó...Ma Túy đấy...Ha ha ha.
Phong cau mày chửi:
- - Tao đéo đùa đâu...Chuyện này không phải để đùa….Cả năm nay tao không dám ra ngoài rồi.
Hân nhăn mặt đáp:
- - Thế mày gọi tao về đây là để trừ mà à..? Mày có điên không..? Tao đâu phải thầy cúng. Vớ vẩn…..Mà không sao, tháng trước ở trên ấy tao cũng mới lỡ tay đâm chết một thằng, may mà có bố mẹ mày lo cho không cũng mệt. Nên mày gọi bác bảo tao về làng một thời gian cho êm chuyện.
Phong tròn mắt:
- - Lại thế, đm mày phải chú ý chứ….Trên đó không như ở dưới này đâu. Ở quê nó khác, không phải chuyện gì cũng dễ giải quyết đâu..? Nhưng tao gọi mày về là có chuyện này. Thằng chó Lâm nó về làng rồi, thằng chó ấy chính là người yêu cũ của con vợ tao. Mà tao thấy hình như nó đang đi hỏi dò chuyện cái Mai chết đấy..
Hân tụi lia mắt nhìn xung quanh rồi bịt miệng Phong lại:
- - Đừng nói nữa, ở đây tai vách mạch rừng, người giúp việc nhà mày lại đông...Có gì ra chỗ ngày trước tao với mày bàn. Bảo sao mày gọi tao về….Hóa ra là thế, thôi đi ra đấy.
Phong sợ hãi:
- - Không, tao không đi đâu...Tao sợ…
Hân kéo tay thằng bạn nhát gan rồi rút con dao găm chạm hình rồng sáng loáng ra nói:
- - Con dao này tao mua được trong một chuyến đi lấy gỗ tận trong sâu núi của một gã thầy Mo. Hàng độc đấy, gã thầy Mo ấy nói có con dao này bên cạnh ma quỷ không dám gần. Đó có khi là lý do mà tao với mày...cùng….mà tao lại chẳng thấy gì cũng nên ha ha ha…….Đây cho mày, giờ đi theo tao.
- - Mang hết những thứ đã chuẩn bị ra đây, nhớ là phải đầy đủ đấy.
Lâm lập tức đem đến những thứ cô Ba yêu cầu, cô Ba lấy ra một sấp Trang Kim, lấp lánh. Đó là một loại giấy có một mặt tráng kim, màu vàng. Cho vào trong tiểu cô Ba giải thích:
- - Cho thứ này vào trong sau này lớp giấy phân hủy thì lớp kim loại sẽ bám lấy bao bọc, bảo vệ xương cốt.
Khẽ sờ vào lớp vải bọc cốt cô Ba gật đầu:
- - Loại vải này mượt mà, rất tốt..Lấy cho ta 49 đồng trinh ra đây..
Lâm vội lấy những đồng tiền cổ hình tròn, ở giữa có lỗ vuông rồi đếm đủ 49 đồng đưa cho cô Ba. Mấy ông thợ bốc mộ thấy thế có đôi chút thắc mắc:
- - Tôi tưởng thường thường chỉ dùng 7 đồng hoặc 9 đồng thôi mà nhỉ…? Sao lại dùng đến 49 đồng..? Cô Ba im lặng không nói, bởi vì đó là những ngôi mộ được sang cát một cách bình thường. Còn đây người chết là một cô gái chết oan, chết đau đớn, dã man...Hồn ma không chịu siêu thoát vẫn lưu lại trần thế tích tụ thù hận để báo oán. Tiếp đó Lâm thấy cô Ba cho vào trong tiểu nào là vòng ngọc, đá quý, lá vàng,lá bạc...Chỉ biết cô Ba nói đó là Thất Bảo, là những món trân quý nơi cõi phật, sẽ giúp cho linh hồn của người chết mong muốn được đi về nơi Cực Lạc, trang nghiêm và thanh tịnh.
Sau khi đã xong cô Ba đóng nắp tiểu lại rồi kêu mọi người đặt tiểu vào trong quách, chiếc tiểu màu xanh đá phủ một tấm vải gấm thêu hoa được đặt vào trong chiếc quách màu vàng óng theo đúng chiều đầu và chân quách. Cuối cùng đội thợ bốc mộ dùng các nêm gỗ đã chuẩn bị trước cố định tiểu một cách chắc chắn trong quách. Sau đó họ rải đá thạch anh vào các khe, xung quanh tiểu và quách. Cô Ba vội nói:
- - Giữ lại một chút đá thạch anh, lát nữa sẽ cho vào huyệt trước đi lấp đất.
Đám thợ gật đầu, để hoàn tất họ còn rải lên trên một lớp hoa cúc khô rồi mới đóng quách lại. Quách vừa đóng lại thì ngay lập tức có một cơn gió mạnh thổi qua khiến ai cũng nổi da gà, nhưng cơn gió đó cứ dịu dần, dịu dần đến cuối cùng chỉ còn là một làn gió nhẹ thoảng qua. Lâm nhắm mắt cảm nhận thấy làn gió đó mang một chút hương vị rất thanh thoát, nhẹ nhàng...Bản thân Lâm khi ấy cũng như trút bỏ được một gánh nặng vô hình. Cô Ba khẽ mỉm cười rồi nói:
- - Đưa xuống huyệt….Ngay lúc này.
Từng xẻng đất được xúc xuống dần dần lấp đầy huyệt mộ, cô Ba khẽ rải đá thạch anh sau từng lớp đất. Việc bốc mộ đã xong xuôi, ai cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng...Lâm cùng mọi người trở về nhà khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, sau một đêm mệt mỏi, lúc này đã hơn 5h sáng. Gà đã gáy nhưng bên ngoài trời vẫn còn tối lắm, để bố mẹ vào phòng ngủ trước Lâm mới đóng cửa rồi vào phòng của mình sau.
Vừa mở cửa ra Lâm đã giật thót mình vì trên giường của Lâm có một cô gái đang ngồi sẵn. Chưa kịp bật đèn lên Lâm thấy rõ hình ảnh cô gái phát ra thứ ánh sáng trắng, mờ ảo đang tỏa ra khắp căn phòng. Nhưng lần này không phải gương mặt đáng sợ, rữa nát, tóc xõa kín mặt như trước nữa. Lâm nhìn thấy quả nhiên đó là một cô gái trẻ, khá ưa nhìn. Lâm có phần lo sợ bởi cô gái đó đang nhìn Lâm rồi mỉm cười.
Trong không gian im lặng ấy Lâm nghe rõ một giọng nói vang lên:
“ Cảm...ơn...anh..”
“ Cẩn...thận..”
“ Đứa...bé…”
“ Chết….cái….chết…”
Lâm chớp mắt thì không thấy cô gái ấy đâu nữa. Những từ Lâm nghe thấy chẳng rõ ràng gì cả. Cái gì mà “ đứa...bé..” xong rồi “ cái...chết..”. Lâm hoang mang khôn g biết có phải cô gái đang muốn nói với Lâm điều gì có liên quan đến bé Trúc Linh hay không..? Nhưng giờ cô gái đã không còn ở đây nữa, có lẽ linh hồn cô ấy sẽ sớm được an ủi. Dù sao cô Ba cũng sẽ lo mọi chuyện một cách chu toàn nhất.
Nằm xuống chợp mắt được môt lúc thì Lâm cảm thấy toàn thân cứng đơ, bất động, khó thở. Mắt mơ màng vẫn nhìn thấy xung quanh nhưng tất cả chỉ toàn một màu đỏ. Hướng mắt ra phía cửa sổ Lâm nhìn thấy bà Tám, bà Tám đang đứng ngoài cửa sổ nhìn Lâm với tay gọi:
“ Chạy...đi…..chạy….đi…..con….”
“ Mau...chạy...đi…”
Lâm ú ớ không nói thành lời, bà Tám càng lúc càng xa dần, bà Tám biến mất cũng là lúc Lâm nghe thấy bên cạnh mình vang lên những tiếng thét đầy đau đớn, những tiếng kêu la thất thanh, tiếng trẻ em khóc. Cơ thể càng lúc càng nặng, tựa hồ như đang có thứ gì kéo Lâm chìm sâu xuống dưới.
“ Cứu….Cứu….Với..”
“ Đau...quá….cứu...tôi….với…”
Những giọng nói cứ thế vang lên tiên tục khiến Lâm hoảng sợ. Phải cố gắng lắm Lâm mới cử động được bàn tay rồi bật dậy thở hồng hộc như người chết đuối vừa được lôi lên bờ cứu sống. Nhìn ra cửa sổ thì vẫn đóng, xung quanh ánh sáng của ngày mới vẫn chỉ là những tia mờ ảo xuyên qua khe cửa từ bên ngoài vào trong phòng. Nhìn đồng hồ 5h30 phút, mới chợp mắt được có 5 phút mà Lâm cảm giác như mình vừa phải trải qua một giấc mơ rất dài. Một giấc mơ đáng sợ, không dám ngủ nữa, Lâm mở toang cửa sổ nhìn ra vườn, nhìn sang hướng nhà bà Tám.
Lâm tự nhủ:
“ Giấc mơ với những lời cô gái hiện về ban nãy liệu có phải là điềm báo gì không..? “
Ngoài vườn sương sớm vẫn phủ kín những luống rau, những tán lá cây đang ướt đẫm nước. Đứng chăm chăm nhìn ra cửa sổ cho đến khi trời sáng hẳn, Lâm cảm thấy bất an vô cùng. Lâm muốn nói chuyện với hai thằng bạn về chuyện thằng Hân tụi đã quay về làng. Chẳng hiểu sao ngay lúc này đây cảm giác việc Hân tụi xuất hiện khiến cho Lâm có chút lo sợ. Nhưng biết đêm qua ai cũng mệt mỏi nên giờ này có lẽ tất cả vẫn đang ngủ ngon.
Bất chợt nghe tiếng nước chảy ở đằng sau nhà Lâm vội chạy ra thì thấy mẹ đang rửa mặt, Lâm ngạc nhiên hỏi:
- - Sao mẹ không ngủ đi, vừa mới về thôi mà..?
Bà Hòa lau mặt xong nhìn con trai đáp:
- - Khổ, về cũng mệt mà chẳng hiểu sao vừa đặt lưng xuống mẹ lại mơ thấy bà Tám, mẹ mơ thấy bà ấy đứng ngay sau vườn nhà mình đây này. Xong tay cứ vẫy vẫy mẹ như gọi mẹ muốn nói điều gì ấy…? Mơ xong có ngủ được nữa đâu..?
Lâm đứng thất thần nhìn mẹ, vậy là không chỉ Lâm mà ngay cả bà Hòa cũng nằm mơ thấy bà Tám hiện về báo mộng. Chắc chắn là có điềm không lành rồi, bà Hòa nhìn con trai ngây người ra vội hỏi:
- - Sao thế hả con, ốm à….Cả đêm qua mệt mỏi rồi sao không ngủ đi. Bao giờ nấu cơm xong mẹ gọi.
Lâm vâng dạ rồi cũng đánh răng rửa mặt luôn. Trong lòng càng lúc càng rối như tơ vò. Tất nhiên sự lo lắng của Lâm không hề sai, bởi ngay trưa ngày hôm đó Hân tụi đã xuất hiện ở nhà Phong. Không ai khác mà chính Phong đã cho gọi Hân tụi về làng. Bước vào trong nhà cả Phong lẫn Hân đều có chút bàng hoàng khi nhìn thấy nhau. Bởi lẽ sau một năm cả hai đều đã thay đổi theo chiều hướng tệ hại.
Hân nói:
- - Sao thế, đang yên đang lành lại gọi tao về có chuyện gì..?
Phong đáp:
- - Mày chơi bời gì mà nhìn ghê thế...Nghiện nặng rồi à..?
Hân cười gằn:
- - Mày nhìn lại mày đi xem có khác gì tao không..? Mà tao nghe mẹ mày nói mày bị ma ám à…? Đm, có khi chơi nhiều quá thành ra thấy ma thì có ha ha ha...Tao cũng gặp ma suốt.
Phong thấy Hân nói vậy vội vàng hỏi:
- - Ma….mày cũng thấy nó à…?
Hân cười sằng sặc:
- - Ừ, ngày nào tao cũng thấy nó...Ma Túy đấy...Ha ha ha.
Phong cau mày chửi:
- - Tao đéo đùa đâu...Chuyện này không phải để đùa….Cả năm nay tao không dám ra ngoài rồi.
Hân nhăn mặt đáp:
- - Thế mày gọi tao về đây là để trừ mà à..? Mày có điên không..? Tao đâu phải thầy cúng. Vớ vẩn…..Mà không sao, tháng trước ở trên ấy tao cũng mới lỡ tay đâm chết một thằng, may mà có bố mẹ mày lo cho không cũng mệt. Nên mày gọi bác bảo tao về làng một thời gian cho êm chuyện.
Phong tròn mắt:
- - Lại thế, đm mày phải chú ý chứ….Trên đó không như ở dưới này đâu. Ở quê nó khác, không phải chuyện gì cũng dễ giải quyết đâu..? Nhưng tao gọi mày về là có chuyện này. Thằng chó Lâm nó về làng rồi, thằng chó ấy chính là người yêu cũ của con vợ tao. Mà tao thấy hình như nó đang đi hỏi dò chuyện cái Mai chết đấy..
Hân tụi lia mắt nhìn xung quanh rồi bịt miệng Phong lại:
- - Đừng nói nữa, ở đây tai vách mạch rừng, người giúp việc nhà mày lại đông...Có gì ra chỗ ngày trước tao với mày bàn. Bảo sao mày gọi tao về….Hóa ra là thế, thôi đi ra đấy.
Phong sợ hãi:
- - Không, tao không đi đâu...Tao sợ…
Hân kéo tay thằng bạn nhát gan rồi rút con dao găm chạm hình rồng sáng loáng ra nói:
- - Con dao này tao mua được trong một chuyến đi lấy gỗ tận trong sâu núi của một gã thầy Mo. Hàng độc đấy, gã thầy Mo ấy nói có con dao này bên cạnh ma quỷ không dám gần. Đó có khi là lý do mà tao với mày...cùng….mà tao lại chẳng thấy gì cũng nên ha ha ha…….Đây cho mày, giờ đi theo tao.
Danh sách chương