Ngay ngày hôm sau xác của Phách được trả về để lo mai táng. Tất nhiên phía công an lắc đầu kết luận cái chết của Phách là do đuối nước. Không phát hiện được dấu vết đánh đập gì trước khi tử vong. Lâm một mực không tin nhưng cũng không thể tìm được bằng chứng để phản bác. Nhìn xác bạn đã bắt đầu bốc mùi hôi thối, nhìn mặt bà Thảnh đang đau khổ, ngất lên ngất xuống sau đó lịm đi, thân tàn ma dại. Nhìn cô vợ sắp đẻ của bạn đang rũ rượi hai tay ôm bụng khóc nấc lên từng cơn Lâm cảm thấy đau đớn đến như muốn chết ngay lập tức.
Bột vừa khóc vừa nói:
- - Phải làm đám ma nhanh chóng chôn cất nó thôi. Không thể để cái xác ở đó mãi được.
Lâm cũng ứa nước mắt khẽ gật đầu, đám ma diễn ra ngay hôm đó. Trời mưa phùn làm nhơ nhớp cả con đường đất đưa linh cữu của Phách ra đồng. Mưa khiến cho con đường trở nên trơn trượt, những người thợ khiêng quan tài phải vất vả lắm mới đưa được Phách xuống dưới huyệt mộ.
Đang thòng dây thừng đưa áo quan xuống thì:
“ Phựt...Phựt..”
Một sợi dây thừng bị đứt mặc dù sợi dây vừa to vừa mới…..Quan tài của Phách nghiêng hẳn sang một bên suýt chút nữa thì bị lộn ngược nếu như Lâm không nhanh chân chạy lại cố gắng ra sức dùng gậy lớn đỡ lại kịp thời. Bà Thảnh ở trên gào lên thảm thiết:
- - Nó chết oan, nó chết oan nên không muốn đi đấy….Con ơi,Phách ơi…
Vợ Phách bỗng nhiên như nổi điên, cô ta lao vào định nhảy xuống huyệt nhưng bị mọi người kéo lại. Vùng vẫy gào thét, mắt cô ta đỏ lên sòng sọc, cô ta với tay về phía quan tài:
- - Anh ấy đau lắm…..anh ấy còn chưa muốn chết….Thả ra….thả tôi ra….
Hai người đàn bà một già một trẻ cứ như vậy gầm lên trong ngày mưa gió. Mọi người phải xúm lại đưa vợ Phách ra xa vì sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng….Nhưng bà Thảnh thì giờ đã bò lăn ra đất miệng liên tục kêu con chết oan.
Chật vật mãi cuối cùng cũng đưa được quan tài Phách xuống huyệt, Lâm đau đớn nhìn rồi bắt đầu xúc những xẻng đất đầu tiên hất xuống bên dưới. Mới hôm trước thôi còn vừa cải táng cho một người vô tội chết vì thằng Phong, ngày hôm nay chính tay Lâm lại đang chôn cất một trong những người bạn thân nhất của mình.
Phách chết đi để lại mẹ già, vợ chửa, con chưa ra đời….Sao mà đau đớn thay,nước mắt Lâm cứ thế tuôn ra không dừng lại được. Đột nhiên Lâm có cảm giác từ dưới quan tài đang phát ra tiếng động gì khác lạ:
“ Cộc...Cộc….Cộc...Cộc.”
Dừng xúc đất Lâm bàng hoàng, cố lấy trấn tĩnh để nghe thì không thấy tiếng động gì nữa, Quay sang Bột đứng cạnh Lâm khẽ hỏi:
- - Mày có nghe thấy tiếng gì lạ phát ra dưới kia không..? Bột lắc đầu:
- - Không, làm gì có gì…? Sao à..?
Lâm nuốt nước miếng run run nói:
- - Tao nghe thấy….dưới...đó….như...có tiếng người...gõ...vậy..
Bột rụng rời chân tay, nhưng Bột vội nói:
- - Chắc là tiếng đất đá khi xúc xuống thôi….Chứ làm gì có chuyện đó.
Lâm nghĩ cũng đúng bởi khi Lâm dừng xúc đất xuống thì tiếng động cũng không thấy đâu. Mọi việc xong xuôi sau khi tất cả chuẩn bị đi về, Lâm cùng Bột cũng quay lưng đi thì một lần nữa Lâm lại nghe thấy tiếng:
“ Cộc...Cộc….Cộc...Cộc.”
Nhưng lần này nó phát ra từ đâu thì Lâm không xác định được. Dường như tiếng động chỉ có một mình Lâm nghe thấy. Bởi Bột vẫn đang đi như bình thường, thấy Lâm ngoái lại nhìn phía sau Bột hỏi:
- - Lại sao nữa đấy, về thôi….Về xem mà an ủi bác Thảnh với xem chăm sóc cho vợ nó. Tao bảo vợ sang bên đó ở phụ giúp rồi…..Sắp sinh đến nơi rồi mà thế này không biết sao đây.
Lâm giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng Bột, tiếng động lúc này cũng biến mất. Ngay lúc này Lâm nghĩ ngay đến cô Ba, những chuyện xảy ra khiến Lâm chỉ còn biết nhờ đến cô Ba mà thôi. Lâm nói với Bột:
- - Mày về nhà Phách trước đi, tao phải đi ra đây có chút chuyện. Có gì thì gọi điện cho tao nghe chưa. Tao đi đây…
Chưa kịp để Bột trả lời, Lâm chạy một mạch biến mất….Cả khu cánh đồng lúc này hiu quạnh, gió thổi lạnh lẽo từng chập…..Không khí nơi chôn cất mồ mả bỗng nhiên lạnh toát khiến Bột cũng sợ hãi rảo bước đi nhanh hơn.
“ Cộc….Cộc….Cộc…”
“ Cộc….Cộc...Cộc…”
Khi không còn ai ở đó thì tiếng động lạ phát ra từ ngôi mộ lại vang lên một cách ám ảnh. Lâm chạy thẳng đến nhà cô Ba, cậu bé mở cổng cho Lâm vào. Bước vào trong Lâm nghe thấy tiếng khóc thút thít, đoán là Mai nên Lâm vội vàng nói:
- - Mai ơi, thằng Phách….
Mai lau nước mắt rồi đáp:
- - Em biết rồi, em nghe tin từ hôm qua….Nhưng đám ma của bạn em không đến được….Vợ nó chính là người khổ nhất….
Vứa nói Mai vừa khóc, Lâm hỏi:
- - Cô Ba có nhà không..?
Mai đáp:
- - Cô ấy từ hôm bốc mộ cho cô gái kia xong thì ốm liệt giường….Không ăn uống gì được. Cũng đã 2 hôm nay rồi, em biết anh vì chuyện của Phách nên không dám tìm.
Lâm nhờ Mai dẫn vào phòng cô Ba, quả thật cô Ba lúc này nhìn rất yếu…..Nhưng khi Lâm vào cô Ba đã ngồi dựa vào thành giường rồi hỏi:
- - Sắp có tai họa rồi…..Không ổn…
Lâm vội quỳ xuống:
- - Cô ơi, con lạy cô….Bạn con...bạn con chết rồi…..
Cô Ba sắc mặt nhợt nhạt nhìn Lâm đáp:
- - Cái đó ta biết…..Bạn cậu chết ở trong ngôi nhà mà cô gái kia từng chết. Chính vì vậy ngay sau hôm bốc mộ dù đã làm tất cả nhưng đêm đó kẻ giết người lại quay về...Ta….ta khụ khụ…..khụ…
Nói chưa dứt câu mà cô Ba đã ho ra máu, Mai vội chạy lại đỡ, cô Ba thều thào:
- - Ta...bị...như...thế...này...là vì cố gắng ra sức….trấn giữ linh hồn...cô...gái...bởi nếu để cô ấy thoát ra….thì sẽ không...còn….đường...quay..lại...nữa….Khi ấy….không chỉ bạn cậu...mà cậu….cả cô gái này….đều sẽ chết…..Khụ….khụ….
Mai giải thích rõ hơn cho Lâm biết:
- - Cô Ba nói như vậy ý là cô gái chết oan đó ngay hôm bốc mộ xong đã cảm nhận được kẻ thù của mình quay về….Nhưng nếu để linh hồn tà ác của cô ấy sai một lần nữa thì tất cả chúng ta đều sẽ chết….Khi ấy không ai ngăn được….Cô Ba đã cố hết sức để trấn áp linh hồn cô ta để rồi phải chịu hậu quả.
Cô Ba nằm xuống giường, tay chỉ vào Lâm nói:
- - Kẻ giết bạn cậu….không….phải….người...bình thường…..bạn cậu chết rồi...vẫn không siêu thoát…..Nhưng….ta….khụ khụ…..không giúp gì được nữa rồi…...Tai họa...tai họa đến làng này rồi….
Lâm nghe xong lập tức cảm thấy bàng hoàng…..Lâm gặng hỏi:
- - Cô có cách nào giúp….giúp….con không ạ….Con đội ơn cô….
Cô Ba lắc đầu:
- - Chỉ tiếc là không kịp….bạn cậu chết mà hồn phi phách tán….Nhưng chuyện chưa xong đâu…..Hãy…..hãy…..
Dứt lời cô Ba ngất xỉu khi chưa nói xong điều cần nói….Lâm sợ hãi khi thấy cô Ba như vậy. Cô Ba nói kẻ giết Phách không phải người bình thường, hắn là thứ gì, tại sao lại khiến cô Ba sợ hãi đến nông nỗi này. Mọi chuyện lúc này dường như càng lúc càng đưa mọi người vào vòng nguy hiểm……..
Bột vừa khóc vừa nói:
- - Phải làm đám ma nhanh chóng chôn cất nó thôi. Không thể để cái xác ở đó mãi được.
Lâm cũng ứa nước mắt khẽ gật đầu, đám ma diễn ra ngay hôm đó. Trời mưa phùn làm nhơ nhớp cả con đường đất đưa linh cữu của Phách ra đồng. Mưa khiến cho con đường trở nên trơn trượt, những người thợ khiêng quan tài phải vất vả lắm mới đưa được Phách xuống dưới huyệt mộ.
Đang thòng dây thừng đưa áo quan xuống thì:
“ Phựt...Phựt..”
Một sợi dây thừng bị đứt mặc dù sợi dây vừa to vừa mới…..Quan tài của Phách nghiêng hẳn sang một bên suýt chút nữa thì bị lộn ngược nếu như Lâm không nhanh chân chạy lại cố gắng ra sức dùng gậy lớn đỡ lại kịp thời. Bà Thảnh ở trên gào lên thảm thiết:
- - Nó chết oan, nó chết oan nên không muốn đi đấy….Con ơi,Phách ơi…
Vợ Phách bỗng nhiên như nổi điên, cô ta lao vào định nhảy xuống huyệt nhưng bị mọi người kéo lại. Vùng vẫy gào thét, mắt cô ta đỏ lên sòng sọc, cô ta với tay về phía quan tài:
- - Anh ấy đau lắm…..anh ấy còn chưa muốn chết….Thả ra….thả tôi ra….
Hai người đàn bà một già một trẻ cứ như vậy gầm lên trong ngày mưa gió. Mọi người phải xúm lại đưa vợ Phách ra xa vì sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng….Nhưng bà Thảnh thì giờ đã bò lăn ra đất miệng liên tục kêu con chết oan.
Chật vật mãi cuối cùng cũng đưa được quan tài Phách xuống huyệt, Lâm đau đớn nhìn rồi bắt đầu xúc những xẻng đất đầu tiên hất xuống bên dưới. Mới hôm trước thôi còn vừa cải táng cho một người vô tội chết vì thằng Phong, ngày hôm nay chính tay Lâm lại đang chôn cất một trong những người bạn thân nhất của mình.
Phách chết đi để lại mẹ già, vợ chửa, con chưa ra đời….Sao mà đau đớn thay,nước mắt Lâm cứ thế tuôn ra không dừng lại được. Đột nhiên Lâm có cảm giác từ dưới quan tài đang phát ra tiếng động gì khác lạ:
“ Cộc...Cộc….Cộc...Cộc.”
Dừng xúc đất Lâm bàng hoàng, cố lấy trấn tĩnh để nghe thì không thấy tiếng động gì nữa, Quay sang Bột đứng cạnh Lâm khẽ hỏi:
- - Mày có nghe thấy tiếng gì lạ phát ra dưới kia không..? Bột lắc đầu:
- - Không, làm gì có gì…? Sao à..?
Lâm nuốt nước miếng run run nói:
- - Tao nghe thấy….dưới...đó….như...có tiếng người...gõ...vậy..
Bột rụng rời chân tay, nhưng Bột vội nói:
- - Chắc là tiếng đất đá khi xúc xuống thôi….Chứ làm gì có chuyện đó.
Lâm nghĩ cũng đúng bởi khi Lâm dừng xúc đất xuống thì tiếng động cũng không thấy đâu. Mọi việc xong xuôi sau khi tất cả chuẩn bị đi về, Lâm cùng Bột cũng quay lưng đi thì một lần nữa Lâm lại nghe thấy tiếng:
“ Cộc...Cộc….Cộc...Cộc.”
Nhưng lần này nó phát ra từ đâu thì Lâm không xác định được. Dường như tiếng động chỉ có một mình Lâm nghe thấy. Bởi Bột vẫn đang đi như bình thường, thấy Lâm ngoái lại nhìn phía sau Bột hỏi:
- - Lại sao nữa đấy, về thôi….Về xem mà an ủi bác Thảnh với xem chăm sóc cho vợ nó. Tao bảo vợ sang bên đó ở phụ giúp rồi…..Sắp sinh đến nơi rồi mà thế này không biết sao đây.
Lâm giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng Bột, tiếng động lúc này cũng biến mất. Ngay lúc này Lâm nghĩ ngay đến cô Ba, những chuyện xảy ra khiến Lâm chỉ còn biết nhờ đến cô Ba mà thôi. Lâm nói với Bột:
- - Mày về nhà Phách trước đi, tao phải đi ra đây có chút chuyện. Có gì thì gọi điện cho tao nghe chưa. Tao đi đây…
Chưa kịp để Bột trả lời, Lâm chạy một mạch biến mất….Cả khu cánh đồng lúc này hiu quạnh, gió thổi lạnh lẽo từng chập…..Không khí nơi chôn cất mồ mả bỗng nhiên lạnh toát khiến Bột cũng sợ hãi rảo bước đi nhanh hơn.
“ Cộc….Cộc….Cộc…”
“ Cộc….Cộc...Cộc…”
Khi không còn ai ở đó thì tiếng động lạ phát ra từ ngôi mộ lại vang lên một cách ám ảnh. Lâm chạy thẳng đến nhà cô Ba, cậu bé mở cổng cho Lâm vào. Bước vào trong Lâm nghe thấy tiếng khóc thút thít, đoán là Mai nên Lâm vội vàng nói:
- - Mai ơi, thằng Phách….
Mai lau nước mắt rồi đáp:
- - Em biết rồi, em nghe tin từ hôm qua….Nhưng đám ma của bạn em không đến được….Vợ nó chính là người khổ nhất….
Vứa nói Mai vừa khóc, Lâm hỏi:
- - Cô Ba có nhà không..?
Mai đáp:
- - Cô ấy từ hôm bốc mộ cho cô gái kia xong thì ốm liệt giường….Không ăn uống gì được. Cũng đã 2 hôm nay rồi, em biết anh vì chuyện của Phách nên không dám tìm.
Lâm nhờ Mai dẫn vào phòng cô Ba, quả thật cô Ba lúc này nhìn rất yếu…..Nhưng khi Lâm vào cô Ba đã ngồi dựa vào thành giường rồi hỏi:
- - Sắp có tai họa rồi…..Không ổn…
Lâm vội quỳ xuống:
- - Cô ơi, con lạy cô….Bạn con...bạn con chết rồi…..
Cô Ba sắc mặt nhợt nhạt nhìn Lâm đáp:
- - Cái đó ta biết…..Bạn cậu chết ở trong ngôi nhà mà cô gái kia từng chết. Chính vì vậy ngay sau hôm bốc mộ dù đã làm tất cả nhưng đêm đó kẻ giết người lại quay về...Ta….ta khụ khụ…..khụ…
Nói chưa dứt câu mà cô Ba đã ho ra máu, Mai vội chạy lại đỡ, cô Ba thều thào:
- - Ta...bị...như...thế...này...là vì cố gắng ra sức….trấn giữ linh hồn...cô...gái...bởi nếu để cô ấy thoát ra….thì sẽ không...còn….đường...quay..lại...nữa….Khi ấy….không chỉ bạn cậu...mà cậu….cả cô gái này….đều sẽ chết…..Khụ….khụ….
Mai giải thích rõ hơn cho Lâm biết:
- - Cô Ba nói như vậy ý là cô gái chết oan đó ngay hôm bốc mộ xong đã cảm nhận được kẻ thù của mình quay về….Nhưng nếu để linh hồn tà ác của cô ấy sai một lần nữa thì tất cả chúng ta đều sẽ chết….Khi ấy không ai ngăn được….Cô Ba đã cố hết sức để trấn áp linh hồn cô ta để rồi phải chịu hậu quả.
Cô Ba nằm xuống giường, tay chỉ vào Lâm nói:
- - Kẻ giết bạn cậu….không….phải….người...bình thường…..bạn cậu chết rồi...vẫn không siêu thoát…..Nhưng….ta….khụ khụ…..không giúp gì được nữa rồi…...Tai họa...tai họa đến làng này rồi….
Lâm nghe xong lập tức cảm thấy bàng hoàng…..Lâm gặng hỏi:
- - Cô có cách nào giúp….giúp….con không ạ….Con đội ơn cô….
Cô Ba lắc đầu:
- - Chỉ tiếc là không kịp….bạn cậu chết mà hồn phi phách tán….Nhưng chuyện chưa xong đâu…..Hãy…..hãy…..
Dứt lời cô Ba ngất xỉu khi chưa nói xong điều cần nói….Lâm sợ hãi khi thấy cô Ba như vậy. Cô Ba nói kẻ giết Phách không phải người bình thường, hắn là thứ gì, tại sao lại khiến cô Ba sợ hãi đến nông nỗi này. Mọi chuyện lúc này dường như càng lúc càng đưa mọi người vào vòng nguy hiểm……..
Danh sách chương