Lâm sững người mất mấy giây sau khi câu nói phát ra từ miệng cậu nhóc. Lâm nắm chặt tay cậu nhóc khiến nó giật mình hoảng sợ. Lâm hỏi dồn dập:
- - Sao cháu lại nói như vậy..? Cháu đã nhìn thấy ở đâu..? Tại sao chị Mai lại chết..? Thằng bé nhăn mặt vì đau bởi bàn tay Lâm càng lúc càng siết chặt cổ tay của nó. Lâm nhận ra, ngay lập tức Lâm buông tay nhưng thằng bé lùi lại rồi quay người chạy thẳng vào nhà, chạy được nửa đường nó khựng lại, quay đầu nhìn Lâm buồn bã rồi đáp:
- - Chú phải ở bên cạnh chị ấy….!
Lâm biết dù có đuổi theo nó cũng sẽ không nói gì thêm, nó ra đến cổng để nói cho Lâm điều này có lẽ cũng đã cố gắng lắm rồi. Đó chính là lý do vì sao khi nãy nhìn Lâm với Mai thằng bé cứ rụt rè, sợ hãi. Nó núp sau lưng cô Ba như trốn tránh điều gì. Ngay từ lần đầu gặp cậu nhóc, Lâm đã có cảm giác nó hơi kỳ quái. Cho đến hôm hồn ma cô gái tên Trinh nhập vào nó trong buổi lễ gọi hồn, tận mắt Lâm đã chứng kiến thằng nhóc này không phải là người bình thường.
Trước đây Lâm không tin chuyện ma quỷ, bùa ngải. Lần trở về làng này trải qua bao nhiêu chuyện mắt thấy tai nghe Lâm đã thay đổi hẳn suy nghĩ, cái thứ nhầy nhụa ghê tởm lúc nhúc bên trong quan tài Phách đã chứng minh cho Lâm biết một điều:
“ Thế giới Tâm Linh cùng những bùa chú ma quỷ hại người không hề đơn giản. Nó reo giắc vào trong tâm trí con người một nỗi sợ khủng khiếp, ám ảnh đến tột cùng. Lâm đã từng muốn phủ nhận những thứ quỷ dị này nhưng đến giờ này Lâm chỉ còn biết trông chờ vào sự cứu giúp của Tâm Linh. Bởi thứ mà Lâm cùng mọi người đang đối diện không phải chỉ là con người. “
Câu nói của thằng bé càng khiến Lâm vội vàng hơn trong việc tìm kiếm sự trợ giúp, trước mắt Lâm phải nói chuyện với Bột đã, bởi Bột là người liên quan trực tiếp đến việc đào mộ, đốt cháy cái thứ ma quỷ kia. Lâm sợ rằng tại họa tiếp theo người sẽ phải hứng chịu chính là Bột mà cũng có thể sẽ là Lâm. Cách mà cô Ba bày cho Lâm liệu rằng sẽ giúp được mọi người qua cơn nguy hiểm này hay không ngay cả cô Ba cũng không dám chắc.
Lần đầu tiên từ ngày gặp cô Ba, hôm nay Lâm mới thấy trong giọng nói của cô Ba toát ra một sự sợ hãi. Giọng nói run run, dù chỉ là nói thầm mà cô Ba như đang lo lắng có kẻ nghe được. Dù sao cô Ba cũng suýt nữa mất mạng trong chuyện này rồi, cô Ba có nhắc đến Kẻ Sai Khiến, nhưng kẻ đó là ai vẫn còn là một ẩn số.
Chạy một mạch về nhà bà Thảnh, Lâm đi vào trong nhưng không thấy Bột với Mến đâu cả. Bác Bảy đang ngồi ở ghế nói chuyện với một vài người bà con thân cận của gia đình Phách. Thấy Lâm hớt hải bác Bảy hỏi:
- - Sao bộ dạng như ma đuổi thế..?
Lâm chào vội mọi người rồi hỏi bác Bảy:
- - Vợ chồng thằng Bột đâu rồi hả bác..?
Bác Bảy đáp:
- - À, hai đứa nó về lúc nãy rồi...Cả ngày hôm qua ở đây,thấy chúng nó cũng mệt mỏi nên mọi người kêu hai đứa về qua nhà tắm rửa, nghỉ ngơi một chút. Nhìn mày cũng mệt lắm rồi đấy, cũng về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có bác với mọi người xem xét.
Lâm vâng dạ rồi đi vào trong phòng xem cái Hoa vợ Phách đã tỉnh chưa. Nhưng Hoa vẫn mê man bất tỉnh, bà Thảnh chỉ sau ba ngày mà tóc giờ này đã chuyển màu bạc trắng, khuôn mặt hốc hác, khóe mắt thâm quầng, tròng mắt đỏ au bởi ba ngày qua bà Thảnh đã khóc đến lạc cả giọng vì thương con. Đêm qua bà còn đòi sống đòi chết đi tìm con. Trong nhà Phách giờ đây chỉ còn là một khung cảnh đầy đau thương, ai oán. Cái chết của Phách là một sự thật khó chấp nhận cho cả người mẹ già lẫn người vợ trẻ đang mang bầu sắp sinh.
Lâm trở ra nói với bác Bảy:
- - Bác ở đây thì bác gái ở nhà tính sao ạ..?
Bác Bảy nói:
- - Trước khi đi bác cũng đã nấu cháo để sẵn ở đầu giường cho bà ấy rồi. Lâu nay bà ấy có đi ra khỏi nhà đâu. Với lại khi nào các cháu sang thì bác lại về. Nhìn bà Thảnh thế kia bác sợ nếu không cẩn thận rồi lại giống như mẹ cái Mai thì khổ.
Lâm đáp:
- - Vậy bác ở đây một lát, cháu chạy sang bên nhà vợ chồng Bột rồi sẽ quay lại ngay.
Bác Bảy gật đầu, Lâm chạy vội đi đến nhà Bột trong lòng không khỏi lo lắng. Sang đến nơi Lâm không gọi cổng mà đi thẳng vào luôn. Vào đến cửa Lâm thấy trong nhà yên lặng, trong khi đó cổng lại không khóa. Lâm gọi:
- - Bột ơi, Mến ơi….Có nhà không..?
Chẳng thấy ai trả lời, linh cảm bất an, Lâm đẩy cửa vào thì thấy cửa nhà cũng chỉ khép hờ hờ. Bước vào trong nhà Lâm dáo dác tìm xung quanh, chẳng có ai….Vội lấy điện thoại đang định gọi thì từ bên ngoài cổng Lâm nghe thấy giọng cái Mến:
- - Sao cổng nhà lại mở toang thế này, ban nãy đi anh không đóng cổng à..?
Giọng Bột vang lên:
- - Có mà, anh chỉ không khóa nhưng có cài then bởi nghĩ mình đi một chút về ngay.
Lâm từ trong nhà chạy sộc ra thở phào:
- - Hai đứa chúng mày đây rồi, làm tao tìm sợ hết cả hồn. Thấy mọi người bảo về nhà mà đến nhà lại không có ai.
Mến dắt xe đạp vào trong, trong giỏ xe có một túi bóng đựng đồ. Mến đáp:
- - Ra là anh Lâm, em lại cứ tưởng ai vào nhà. Em với anh Bột tranh thủ đi mua ít đồ lát đem sang bên nhà bác Thảnh, bác ấy không ăn cơm, ăn cháo nên em mua chút sữa cho bác ấy uống. Rồi cả thuốc men cần thiết nữa. Sao nhìn anh có vẻ lo lắng vậy..?
Lâm chỉ vẫy tay gọi hai vợ chồng vào nhà rồi ra hiệu cho Bột khóa cổng lại. Bột nghĩ chắc do chuyện đêm qua nên quay về không thấy Bột đâu khiến Lâm lo sợ đi tìm. Sáng giờ Bột cũng hồi hộp không biết Lâm đi đâu, làm gì….Giờ thấy Lâm quay về Bột phần nào cũng yên tâm. Bột vội khóa cổng rồi xách đồ cho vợ đi vào trong nhà, Bột cũng muốn hỏi Lâm một số vấn đề nhưng ngại Mến nên cố kìm chế.
Đợi hai vợ chồng vào hẳn bên trong Lâm đóng cửa cài then cẩn thận trước những ánh nhìn nghi hoặc của Mến lẫn Bột. Lâm nói:
- - Hai đứa ngồi xuống đây tao có chuyện này muốn nói.
Mến có đôi chút giật mình bởi Lâm trong giọng nói của Lâm sự nghiêm trọng được đẩy lên cao trào, Mến ấp úng:
- - Có chuyện gì vậy anh..? Anh làm...em….sợ đấy.
Bột thì nghĩ chắc Lâm muốn kể chuyện đêm qua và việc sáng nay đi tìm sự trợ giúp. Nhưng Bột đã sai, Lâm nhìn Mến hỏi:
- - Em biết chuyện chị Mai còn sống từ khi nào, sao lại giấu bọn anh..?
Bột há hốc mồm, đứng không vững, suýt chút nữa thì Bột ngã sau khi Lâm nói câu đó. Nhìn Lâm, Bột không nói được câu nào, nhìn sang vợ Bột thấy Mến cúi mặt, hai tay nắm chặt gấu áo không đáp. Lâm tiếp tục:
- - Nhưng thôi, chuyện đó anh cũng biết rồi….Bỏ qua đi đã, có chuyện này còn quan trọng hơn anh cần phải nói với hai vợ chồng.
Nhìn Bột còn chưa hoàn hồn Lâm nói:
- - Ngồi xuống đi, tao biết điều này khiến mày hoảng sợ nhưng sự thật là Mai vẫn còn sống. Tao cũng mới biết cách đây mấy hôm thôi,tao xin lỗi vì không nói cho mày biết bởi tao sợ tụi mày sẽ không tin. Nhưng giờ tình hình đang rất nguy hiểm, cái thứ hôm qua tao và mày nhìn thấy còn có thật thì chuyện Mai còn sống không thể không xảy ra được.
Bột lúc này mới ú ớ:
- - Mày...mày….nói thật...chứ….Mai….Mai nó...còn sống….thật sao..?
Lâm gật đầu, Mến lí nhí nói:
- - Em xin lỗi, cũng do chị Mai bảo em đừng cho các anh biết bởi chị ấy sợ nhất là anh Lâm sẽ làm to chuyện rồi đi tìm chị ấy, như vậy rất nguy hiểm. Anh Lâm ạ, em cũng chỉ biết chị Mai còn sống vào cái hôm anh đến đây uống rượu thôi. Anh còn nhớ cái áo mà em nhặt ở bụi cây bên dưới dây phơi chứ. Cái áo đó không phải của em, mà là của chị Mai. Lúc đầu em cũng sợ hãi khi biết cái áo đó không phải của mình. Nhưng như anh biết em và chị Mai chơi với nhau từ nhỏ như hai chị em ruột. Bọn em có những ký hiệu riêng của con gái, nhìn chiếc áo mặt trong có thêu những ký hiệu đó em biết chỉ có thể là chị Mai thêu, và chiếc áo này là gửi cho em. Tuy nhiên em cũng đến điểm hẹn như chị Mai dặn trong chiêc áo để xác nhận. Nhìn thấy chị Mai em còn không dám tin rằng chị ấy còn sống. Sau khi nghe hết câu chuyện em thương chị Mai nhiều lắm. Em cũng rất thương anh, nhưng thấy anh như vậy em định khi nào anh bình tĩnh em sẽ nói. Không ngờ số phận lại để hai anh chị gặp nhau….Em xin lỗi.
Lâm cười:
- - Không phải số phận đâu, là Mai ngay từ lúc anh về đã luôn bên cạnh bảo vệ cho anh rồi. Anh cũng hiểu tại sao em lại không nói, anh không trách em đâu. Bởi đến bây giờ, những người liên quan đến Mai đang gặp nguy hiểm. Anh đến gặp hai vợ chồng hôm nay cũng vì chuyện này.
Bột vẫn ngơ ngác:
- - Mai còn sống thật sao…? Thế giờ Mai ở đâu..? Thế đống xương nằm trong quan tài của Mai mà chúng ta bốc lên mấy ngày trước là của ai..? Đúng là điên rồ mà…?
Lâm bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho Bột và Mến nghe, kể cả câu chuyện về bùa ngải kinh dị đêm ngày hôm qua. Bột nghiến răng giận dữ, một người hiền lành, nhút nhát như Bột sau khi nghe xong câu chuyện cũng phát điên, nước mắt không ngừng chảy Bột đấm mạnh tay vào mặt bàn gỗ rồi nghiến răng nói:
- - Thằng Phong, thằng Hân….Chúng mày là một lũ chó má độc địa...Tao….tao không tha cho chúng mày được.
Dứt lời Bột chạy vào trong nhà lấy con dao băm bèo định xộc đi nhưng bị Lâm và Mến ngăn lại. Mến khóc lóc:
- - Anh bình tĩnh đi, anh không nghe anh Lâm nói gì à..Bọn nó không còn là con người nữa rồi. Làm sao anh có thể đến đó mà sống sót được….Giờ phải làm sao hả anh Lâm.
Lâm đáp:
- - Anh được biết chắc chắn nó sẽ tìm đến chúng ta, anh cũng không chắc có chống lại được nó hay không...Nhưng cô Ba đã nói một hai ngày tới mọi người phải rời khỏi đây trước khi quá muộn. Hai vợ chồng thu xếp rồi thuyết phục Mai đi cùng...Còn anh, nếu kẻ giết Phách đến tìm anh, anh cũng sẽ đợi nó.
Vỗ vai Bột, Lâm nói vào tai:
- - Tao sẽ giết nó để báo thù…..
- - Sao cháu lại nói như vậy..? Cháu đã nhìn thấy ở đâu..? Tại sao chị Mai lại chết..? Thằng bé nhăn mặt vì đau bởi bàn tay Lâm càng lúc càng siết chặt cổ tay của nó. Lâm nhận ra, ngay lập tức Lâm buông tay nhưng thằng bé lùi lại rồi quay người chạy thẳng vào nhà, chạy được nửa đường nó khựng lại, quay đầu nhìn Lâm buồn bã rồi đáp:
- - Chú phải ở bên cạnh chị ấy….!
Lâm biết dù có đuổi theo nó cũng sẽ không nói gì thêm, nó ra đến cổng để nói cho Lâm điều này có lẽ cũng đã cố gắng lắm rồi. Đó chính là lý do vì sao khi nãy nhìn Lâm với Mai thằng bé cứ rụt rè, sợ hãi. Nó núp sau lưng cô Ba như trốn tránh điều gì. Ngay từ lần đầu gặp cậu nhóc, Lâm đã có cảm giác nó hơi kỳ quái. Cho đến hôm hồn ma cô gái tên Trinh nhập vào nó trong buổi lễ gọi hồn, tận mắt Lâm đã chứng kiến thằng nhóc này không phải là người bình thường.
Trước đây Lâm không tin chuyện ma quỷ, bùa ngải. Lần trở về làng này trải qua bao nhiêu chuyện mắt thấy tai nghe Lâm đã thay đổi hẳn suy nghĩ, cái thứ nhầy nhụa ghê tởm lúc nhúc bên trong quan tài Phách đã chứng minh cho Lâm biết một điều:
“ Thế giới Tâm Linh cùng những bùa chú ma quỷ hại người không hề đơn giản. Nó reo giắc vào trong tâm trí con người một nỗi sợ khủng khiếp, ám ảnh đến tột cùng. Lâm đã từng muốn phủ nhận những thứ quỷ dị này nhưng đến giờ này Lâm chỉ còn biết trông chờ vào sự cứu giúp của Tâm Linh. Bởi thứ mà Lâm cùng mọi người đang đối diện không phải chỉ là con người. “
Câu nói của thằng bé càng khiến Lâm vội vàng hơn trong việc tìm kiếm sự trợ giúp, trước mắt Lâm phải nói chuyện với Bột đã, bởi Bột là người liên quan trực tiếp đến việc đào mộ, đốt cháy cái thứ ma quỷ kia. Lâm sợ rằng tại họa tiếp theo người sẽ phải hứng chịu chính là Bột mà cũng có thể sẽ là Lâm. Cách mà cô Ba bày cho Lâm liệu rằng sẽ giúp được mọi người qua cơn nguy hiểm này hay không ngay cả cô Ba cũng không dám chắc.
Lần đầu tiên từ ngày gặp cô Ba, hôm nay Lâm mới thấy trong giọng nói của cô Ba toát ra một sự sợ hãi. Giọng nói run run, dù chỉ là nói thầm mà cô Ba như đang lo lắng có kẻ nghe được. Dù sao cô Ba cũng suýt nữa mất mạng trong chuyện này rồi, cô Ba có nhắc đến Kẻ Sai Khiến, nhưng kẻ đó là ai vẫn còn là một ẩn số.
Chạy một mạch về nhà bà Thảnh, Lâm đi vào trong nhưng không thấy Bột với Mến đâu cả. Bác Bảy đang ngồi ở ghế nói chuyện với một vài người bà con thân cận của gia đình Phách. Thấy Lâm hớt hải bác Bảy hỏi:
- - Sao bộ dạng như ma đuổi thế..?
Lâm chào vội mọi người rồi hỏi bác Bảy:
- - Vợ chồng thằng Bột đâu rồi hả bác..?
Bác Bảy đáp:
- - À, hai đứa nó về lúc nãy rồi...Cả ngày hôm qua ở đây,thấy chúng nó cũng mệt mỏi nên mọi người kêu hai đứa về qua nhà tắm rửa, nghỉ ngơi một chút. Nhìn mày cũng mệt lắm rồi đấy, cũng về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có bác với mọi người xem xét.
Lâm vâng dạ rồi đi vào trong phòng xem cái Hoa vợ Phách đã tỉnh chưa. Nhưng Hoa vẫn mê man bất tỉnh, bà Thảnh chỉ sau ba ngày mà tóc giờ này đã chuyển màu bạc trắng, khuôn mặt hốc hác, khóe mắt thâm quầng, tròng mắt đỏ au bởi ba ngày qua bà Thảnh đã khóc đến lạc cả giọng vì thương con. Đêm qua bà còn đòi sống đòi chết đi tìm con. Trong nhà Phách giờ đây chỉ còn là một khung cảnh đầy đau thương, ai oán. Cái chết của Phách là một sự thật khó chấp nhận cho cả người mẹ già lẫn người vợ trẻ đang mang bầu sắp sinh.
Lâm trở ra nói với bác Bảy:
- - Bác ở đây thì bác gái ở nhà tính sao ạ..?
Bác Bảy nói:
- - Trước khi đi bác cũng đã nấu cháo để sẵn ở đầu giường cho bà ấy rồi. Lâu nay bà ấy có đi ra khỏi nhà đâu. Với lại khi nào các cháu sang thì bác lại về. Nhìn bà Thảnh thế kia bác sợ nếu không cẩn thận rồi lại giống như mẹ cái Mai thì khổ.
Lâm đáp:
- - Vậy bác ở đây một lát, cháu chạy sang bên nhà vợ chồng Bột rồi sẽ quay lại ngay.
Bác Bảy gật đầu, Lâm chạy vội đi đến nhà Bột trong lòng không khỏi lo lắng. Sang đến nơi Lâm không gọi cổng mà đi thẳng vào luôn. Vào đến cửa Lâm thấy trong nhà yên lặng, trong khi đó cổng lại không khóa. Lâm gọi:
- - Bột ơi, Mến ơi….Có nhà không..?
Chẳng thấy ai trả lời, linh cảm bất an, Lâm đẩy cửa vào thì thấy cửa nhà cũng chỉ khép hờ hờ. Bước vào trong nhà Lâm dáo dác tìm xung quanh, chẳng có ai….Vội lấy điện thoại đang định gọi thì từ bên ngoài cổng Lâm nghe thấy giọng cái Mến:
- - Sao cổng nhà lại mở toang thế này, ban nãy đi anh không đóng cổng à..?
Giọng Bột vang lên:
- - Có mà, anh chỉ không khóa nhưng có cài then bởi nghĩ mình đi một chút về ngay.
Lâm từ trong nhà chạy sộc ra thở phào:
- - Hai đứa chúng mày đây rồi, làm tao tìm sợ hết cả hồn. Thấy mọi người bảo về nhà mà đến nhà lại không có ai.
Mến dắt xe đạp vào trong, trong giỏ xe có một túi bóng đựng đồ. Mến đáp:
- - Ra là anh Lâm, em lại cứ tưởng ai vào nhà. Em với anh Bột tranh thủ đi mua ít đồ lát đem sang bên nhà bác Thảnh, bác ấy không ăn cơm, ăn cháo nên em mua chút sữa cho bác ấy uống. Rồi cả thuốc men cần thiết nữa. Sao nhìn anh có vẻ lo lắng vậy..?
Lâm chỉ vẫy tay gọi hai vợ chồng vào nhà rồi ra hiệu cho Bột khóa cổng lại. Bột nghĩ chắc do chuyện đêm qua nên quay về không thấy Bột đâu khiến Lâm lo sợ đi tìm. Sáng giờ Bột cũng hồi hộp không biết Lâm đi đâu, làm gì….Giờ thấy Lâm quay về Bột phần nào cũng yên tâm. Bột vội khóa cổng rồi xách đồ cho vợ đi vào trong nhà, Bột cũng muốn hỏi Lâm một số vấn đề nhưng ngại Mến nên cố kìm chế.
Đợi hai vợ chồng vào hẳn bên trong Lâm đóng cửa cài then cẩn thận trước những ánh nhìn nghi hoặc của Mến lẫn Bột. Lâm nói:
- - Hai đứa ngồi xuống đây tao có chuyện này muốn nói.
Mến có đôi chút giật mình bởi Lâm trong giọng nói của Lâm sự nghiêm trọng được đẩy lên cao trào, Mến ấp úng:
- - Có chuyện gì vậy anh..? Anh làm...em….sợ đấy.
Bột thì nghĩ chắc Lâm muốn kể chuyện đêm qua và việc sáng nay đi tìm sự trợ giúp. Nhưng Bột đã sai, Lâm nhìn Mến hỏi:
- - Em biết chuyện chị Mai còn sống từ khi nào, sao lại giấu bọn anh..?
Bột há hốc mồm, đứng không vững, suýt chút nữa thì Bột ngã sau khi Lâm nói câu đó. Nhìn Lâm, Bột không nói được câu nào, nhìn sang vợ Bột thấy Mến cúi mặt, hai tay nắm chặt gấu áo không đáp. Lâm tiếp tục:
- - Nhưng thôi, chuyện đó anh cũng biết rồi….Bỏ qua đi đã, có chuyện này còn quan trọng hơn anh cần phải nói với hai vợ chồng.
Nhìn Bột còn chưa hoàn hồn Lâm nói:
- - Ngồi xuống đi, tao biết điều này khiến mày hoảng sợ nhưng sự thật là Mai vẫn còn sống. Tao cũng mới biết cách đây mấy hôm thôi,tao xin lỗi vì không nói cho mày biết bởi tao sợ tụi mày sẽ không tin. Nhưng giờ tình hình đang rất nguy hiểm, cái thứ hôm qua tao và mày nhìn thấy còn có thật thì chuyện Mai còn sống không thể không xảy ra được.
Bột lúc này mới ú ớ:
- - Mày...mày….nói thật...chứ….Mai….Mai nó...còn sống….thật sao..?
Lâm gật đầu, Mến lí nhí nói:
- - Em xin lỗi, cũng do chị Mai bảo em đừng cho các anh biết bởi chị ấy sợ nhất là anh Lâm sẽ làm to chuyện rồi đi tìm chị ấy, như vậy rất nguy hiểm. Anh Lâm ạ, em cũng chỉ biết chị Mai còn sống vào cái hôm anh đến đây uống rượu thôi. Anh còn nhớ cái áo mà em nhặt ở bụi cây bên dưới dây phơi chứ. Cái áo đó không phải của em, mà là của chị Mai. Lúc đầu em cũng sợ hãi khi biết cái áo đó không phải của mình. Nhưng như anh biết em và chị Mai chơi với nhau từ nhỏ như hai chị em ruột. Bọn em có những ký hiệu riêng của con gái, nhìn chiếc áo mặt trong có thêu những ký hiệu đó em biết chỉ có thể là chị Mai thêu, và chiếc áo này là gửi cho em. Tuy nhiên em cũng đến điểm hẹn như chị Mai dặn trong chiêc áo để xác nhận. Nhìn thấy chị Mai em còn không dám tin rằng chị ấy còn sống. Sau khi nghe hết câu chuyện em thương chị Mai nhiều lắm. Em cũng rất thương anh, nhưng thấy anh như vậy em định khi nào anh bình tĩnh em sẽ nói. Không ngờ số phận lại để hai anh chị gặp nhau….Em xin lỗi.
Lâm cười:
- - Không phải số phận đâu, là Mai ngay từ lúc anh về đã luôn bên cạnh bảo vệ cho anh rồi. Anh cũng hiểu tại sao em lại không nói, anh không trách em đâu. Bởi đến bây giờ, những người liên quan đến Mai đang gặp nguy hiểm. Anh đến gặp hai vợ chồng hôm nay cũng vì chuyện này.
Bột vẫn ngơ ngác:
- - Mai còn sống thật sao…? Thế giờ Mai ở đâu..? Thế đống xương nằm trong quan tài của Mai mà chúng ta bốc lên mấy ngày trước là của ai..? Đúng là điên rồ mà…?
Lâm bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho Bột và Mến nghe, kể cả câu chuyện về bùa ngải kinh dị đêm ngày hôm qua. Bột nghiến răng giận dữ, một người hiền lành, nhút nhát như Bột sau khi nghe xong câu chuyện cũng phát điên, nước mắt không ngừng chảy Bột đấm mạnh tay vào mặt bàn gỗ rồi nghiến răng nói:
- - Thằng Phong, thằng Hân….Chúng mày là một lũ chó má độc địa...Tao….tao không tha cho chúng mày được.
Dứt lời Bột chạy vào trong nhà lấy con dao băm bèo định xộc đi nhưng bị Lâm và Mến ngăn lại. Mến khóc lóc:
- - Anh bình tĩnh đi, anh không nghe anh Lâm nói gì à..Bọn nó không còn là con người nữa rồi. Làm sao anh có thể đến đó mà sống sót được….Giờ phải làm sao hả anh Lâm.
Lâm đáp:
- - Anh được biết chắc chắn nó sẽ tìm đến chúng ta, anh cũng không chắc có chống lại được nó hay không...Nhưng cô Ba đã nói một hai ngày tới mọi người phải rời khỏi đây trước khi quá muộn. Hai vợ chồng thu xếp rồi thuyết phục Mai đi cùng...Còn anh, nếu kẻ giết Phách đến tìm anh, anh cũng sẽ đợi nó.
Vỗ vai Bột, Lâm nói vào tai:
- - Tao sẽ giết nó để báo thù…..
Danh sách chương