Trong gian thờ lúc này xác chết nằm la liệt, ngay gần cửa ra vào chính là xác của Đạt, nằm kế bên cạnh là xác của một tên đàn em của Phong, bên ngực trái của hắn vẫn còn găm con dao của Đạt, tay Đạt vẫn nắm chắc lấy cán dao. Xa hơn gần chỗ điện thờ là xác của Phi, Khanh, Tuấn cùng những tên còn lại. Một giọng nói thều thào cất lên:
- - Nhóc...là...ai..? Sao...lại….vào...đây..? Cậu bé quay lại nhìn, thì ra Đạt vẫn chưa chết, nhưng Đạt không thể cử động. Có lẽ do một nửa thân người đã bị bóp nát cả xương. Cậu bé đáp:
- - Anh vẫn còn sống.? Đây là nhà em.? Anh là ai.?
Đạt cố gắng nói trong đau đớn:
- - Nhà..em...à..? Vậy...em...mau...rời...khỏi...đây..đi..kẻo...chúng...sống...lại.
Cậu bé lạnh lùng trả lời:
- - Các anh giết chết chúng rồi. Chúng là người bị yểm bùa, bị kẻ khác điều khiển. Không ngờ bọn anh lại giết hết được tất cả. Nhưng xem ra bạn bè của anh cũng chết hết rồi, cả anh cũng không sống được bao lâu nữa. Anh có biết chị Mai đâu không.?
Trong khung cảnh máu me, xác người nằm dưới đất kẻ bị moi ruột, người bị cửa cổ mà ánh mắt thằng nhóc không có lấy một chút cảm xúc. Cứ như nó đã biết trước những điều này sẽ xảy ra ở đây vậy. Đạt cảm thấy mình đã không còn nhiều thời gian, đôi mắt Đạt muốn nhắm lại. Thằng nhóc tiến lại chỗ điện thờ, nó đi vào sâu trong góc nhà bê ra những chai chất lỏng có lẽ là xăng, nó tự trả lời câu hỏi của chính nó:
- - Chị Mai không có ở đây.
Vừa nói nó vừa mở nắp chai rồi tưới xăng lên những cái xác, một chút ý thức cuối cùng Đạt thấy nó đến gần mình rồi nói:
- - Tuy các anh giết chết được chúng nhưng thứ bùa ngải này sẽ vẫn tiếp tục ăn mòn xác của vật chủ. Cách duy nhất để khiến chúng biến mất hoàn toàn là thiêu rụi tất cả. Em xin lỗi, nhưng những thứ trong ngôi nhà này phải bị đốt cháy. Cuối cùng em không phải nhóc, em năm nay đã 18 tuổi rồi.
Mắt Đạt mờ dần đi, Đạt trút hơi thở cuối cùng. Cậu bé kia bước ra khỏi nhà biến mất vào bóng tối. Cả gian thờ bùng cháy trong đêm tối, ánh lửa sáng rực cả một góc trời. Trên dòng sông lúc này bác Bảy cũng thấy được ánh lửa phát ra từ hướng mà bác đang đi đến. Đám cháy ban đầu chỉ ở trong gian thờ, sau đó lan ra cả ngôi nhà cấp 4, ngọn lửa cứ thế cháy phừng phừng mặc cho một số ít người xung quanh phát hiện ra nhưng cũng không thể ngăn cản nó thiêu đốt tất cả mọi thứ bên trong.
Bác Bảy ghé con đò vào sát bờ đằng sau ngôi nhà đang bốc cháy ngùn ngụt, ở trên chiếc cầu nhỏ nơi con đò cập vào vẫn còn đó chiếc balo đựng đồ đạc của đám thanh niên hoạt bát, khỏe mạnh mà bác Bảy mới chở đến đây chập tối ngày hôm nay. Nhận ra chiếc balo quen thuộc bác Bảy cho lên đò, lửa cháy khiến cho từ phía sau nhà không thể đi về phía trước. Không biết những thanh niên kia còn sống hay đã chết nhưng bác Bảy ý thức được rằng vụ cháy này có liên quan đến họ. Một người lái đò chân chất, bỗng nhiên lo sợ bị liên lụy bởi chính ông là người chở họ đến đây. Bác Bảy vội vã chèo đò thoát ra khỏi khuôn viên khu vực nhà cô Ba, trong đầu suy nghĩ:
- - Thằng Lâm, chắc chắn nó đang làm điều gì đó. Chuyện này là sao hả Lâm ơi.?
Tại ngôi nhà cũ của Phong lúc này, Lâm vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra tại nhà cô Ba. Đột nhiên giọng nói kia vang lên trong đầu Lâm:
“ Chết...hết...rồi...ha ha ha..”
Lâm tự đối thoại:
- - Cái gì chết..? Ai chết..?
‘’ Đám..bạn...của..ngươi...chết..hết...rồi..”
- - Không thể nào, chuyện đó không thể xảy ra được.
“ Vậy...sao.? Kẻ...giết..bạn...ngươi….đến...rồi...kìa…”
‘’ Cạch….cạch….cạch…..Kẹt…..kẹt...kẹt..”
Cánh cổng từ từ mở ra, trong màn sương trắng một bóng người đang từ từ tiến vào trong sân. Sau cơn mưa dữ dội lúc tối thì bây giờ bầu trời thoáng đãng, ánh sáng của trăng khiến cho khoảng sân trước ngôi nhà hiện rõ từng viên gạch. Không khó để Lâm nhận ra đó chính là Hân. Có thể nói Phong là người gây ra tội lỗi nhưng chính Hân cũng góp phần không nhỏ vào những chuyện độc ác mà Phong đã làm. Từ việc Hân chính là kẻ đánh thuốc mê Mai rồi đưa Mai đến cho Phong dở trò đồi bại, cho đến việc Phong ra tay giết Trinh cũng chính Hân giúp Phong nghĩ cách đem xác Trinh giấu xuống lòng sông tránh bị phát hiện, đáng căm thù hơn đó chính là cái chết của Phách cũng lại do chính tay Hân thực hiện. Cái thứ bùa ngải đáng ghê tởm mà Phong được chứng kiến khi cậy nắp quan tài Phách lên là do con quỷ đội lốt người này yểm vào Phách. Quá nhiều tội lỗi mà hẵn đã gây ra khởi nguồn cho tất cả những chuyện này. Nhưng sao Lâm cảm nhận thấy con người Hân lúc này không có sự sống. Khác với lần trước Lâm nhìn thấy, lần này mái tóc của Hân đổi màu bạc trắng, nước da nhợt nhạt như người chết. Dưới ánh trăng sáng, hai con quỷ nhìn nhau, Hân ré lên cười lớn rồi nói:
- - Ra là mày ở đây đợi tao, bảo sao cứ có cái gì đo thôi thúc tao đi đến chỗ này. Hình như mày giết hết đám quỷ sai của tao rồi phải không..?
Lâm chưa hiểu lắm câu nói của Hân thì trong đầu giọng nói kia vang lên:
“ Chính...là...đám...người...ở...ngôi...nhà...khi...nãy.”
“ Những..kẻ...có...mặt...ở...đó...đều...chết...cả...rồi..”
Lâm nói với Hân:
- - Mày đã giết tất cả bạn bè của tao.?
Hân cười sảng khoái:
- - Mày vẫn chưa biết à.? Đúng vậy, tao đã giết tất cả.? Giờ đây tao đã có thể sai khiến cả ma quỷ. Nhưng khá khen cho chúng mày là cũng giết hết người của tao. Tao sẽ giết hết những người xung quanh mày, tất cả….Tất cả.
Lâm gầm lên rồi lao vào với ý định muốn giết Hân, nhưng mặc cho Lâm ra sức đấm đá Hân vẫn đứng trơ ra như tượng. Nhưng chỉ với một cái vẩy tay của Hân đã khiến Lâm văng xa một đoạn. Người Lâm bị đập vào tường vỡ cả gạch, cứ như Lâm đang phải đối mặt với một sức mạnh vô hình. Hân đứng đó nhìn Lâm lắc đầu:
- - Mày nghĩ tao yếu như đám rối bị điều khiển kia ư.?
Bước lại gần Lâm, Hân cúi xuống nhìn thẳng mặt Lâm nói:
- - Giờ đây tao có thể giết chết mày dễ như trở bàn tay.
Bất ngờ mắt Lâm chuyển sang màu đỏ, hai tay Lâm túm chặt lấy đầu của Hân rồi từ từ Lâm đứng dậy cười lớn:
“ Ha...ha...ha….thật...sao….mày...định….dìm...xác...tao...dưới...dòng...sông...một...lần...nữa...hả...He….he...he.”
Con quỷ trong Lâm lộ diện để chống lại con quỷ mang tên Hân. Cả hai lao vào nhau bất phân thắng bại. Cứ mỗi khi một con bị đánh ngã thì ngay lập tức nó lại đứng dậy tiếp tục cuộc chiến. Mọi thứ trong ngôi nhà rung chuyển, khoảng sân tan hoang bởi những viên gạch vỡ vụn. Máu chảy khắp nơi nhưng vẫn chưa có hồi kết. Chỉ đến khi kẻ thứ 3 xuất hiện phá vỡ thế cân bằng thì khi ấy mọi chuyện mới ngã ngũ.
Chen ngang vào giữa cuộc quỷ chiến chính là cậu nhóc bí ẩn, không hiểu cậu ta dùng cách nào nhưng khi cậu ta xuất hiện dang hai ra thì đột nhiên cả hai ngay lập tức bất động. Bỏ lớp mũ áo khoác trùm kín đâu xuống đôi mắt cậu ta thay đổi màu sắc một bên đỏ một bên đỏ au, một bên xanh biếc. Cả hai con quỷ đều tỏ ra vô cùng sợ hãi trước sự hiện diện của cậu bé. Lâm trở lại bình thường, vừa nhìn thấy cậu nhóc Lâm vô cùng ngạc nhiên:
- - Sao em lại ở đây, chỗ này nguy hiểm lắm.
Liếc sang phía Lâm, thấy cơ thể Lâm nhiều vết thương khá nặng cậu nhóc mỉm cười đáp:
- - Em đến đây là để giúp anh. Em sẽ kết thúc chuyện này.
Nói rồi cậu nhóc tiến về phía Hân, nhìn vào đôi mắt của cậu nhóc gương mặt Hân nhăn nhó, hiện rõ sự lo sợ. Lúc này giọng nói của Hân cũng thay đổi:
“ m Dương Nhãn...Không thể thế được.”
Cậu nhóc lại gần chạm tay vào phần ngực trái của Hân rồi nhìn chăm chăm vào đó nói:
- - Thứ ma quỷ như ngươi không nên tồn tại ở thế giới này. Ta sẽ tiễn ngươi xuống âm phủ.
Dứt lời bàn tay cậu nhóc từ từ đưa thẳng vào phần ngực của Hân, Hân gầm rú, gào thét lên những tiếng đầy đau đớn. Cậu nhóc lấy ra trái tim của Hân từ trong lồng ngực của hắn nhưng không có một chút máu nào cả. Trái tim của Hân vẫn đang đập từng nhịp ngay trên tay của cậu nhóc. Một trái tim đen xì được bao bọc xung quanh bởi thứ tóc gớm ghiếc, thứ tóc đó quấn chặt lấy trái tim không ngừng chuyển động. Cậu nhóc cầm trái tim của Hân trên tay nói:
- - Ngươi nói ngươi có thể sai khiến được cả quỷ thần, nhưng thực chất ngươi chỉ điều khiển được những linh hồn tà ác, ham mê dục vọng mà thôi. Ta, người sở hữu âm dương nhãn kêu gọi Quỷ Sai đưa linh hồn này xuống địa phủ.
Dứt lời từ trong khoảng không vô định xuất hiện hai người một mặc đồ đen, một mặc đồ trắng xuất hiện hai bên cạnh của Hân. Cả hai nhận lấy trái tim tà ác kia tù tay cậu bé rồi biến mất. Trước khi hai Quỷ Sai đưa trái tim đi trong không gian vang lên tiếng cười man rợ:
“ He...he...he…...Đừng...nghĩ...các….ngươi...sẽ...bắt...được….ta...Dù...sao….cuộc...vui...này...cũng….đã….đủ….Nhưng….ta...sẽ...không...dừng….lại...Hỡi...tên...có...âm...dương...nhãn….ngươi….là….kẻ...1000...năm...mới...xuất...hiện….nhưng….tiếp...theo...đây….ngươi...sẽ...làm...gì….ha...ha...ha.”
Trên nền sân gạch bây giờ xác của Hân đang nằm đó, một lát sau cái xác từ từ thối rữa rồi biến thành một đống bùn đen hôi thối. Quay lại phía Lâm lúc này Lâm cũng đã có thể cử động. Lâm chứng kiến những điều vừa xảy ra không khỏi bàng hoàng, Lâm hỏi:
- - Em, thực ra em là ai..?
Đôi mắt của cậu nhóc trở lại trạng thái bình thường, cậu nhóc trả lời:
- - Em là sứ giả địa ngục, là người sở hữu đôi mắt m Dương. Em có thể nhìn thấu được ma quỷ. Là người đưa những linh hồn tội lỗi về với địa ngục chịu sự đày đọa. Chính em là người đã bày cách cho anh Gọi Quỷ và giờ em phải sửa chữa sai lầm đó.
Lâm nhớ đến những người bạn đã chết, Lâm túm lấy cổ cậu nhóc nghiến răng nói:
- - Thế tại sao em không làm như thế này ngay từ đầu, em có biết bao nhiêu người đã phải chết không..? Tại sao.? Nói đi thằng nhóc.
Cậu bé nhìn Lâm không chút thương cảm, cậu nói lạnh lùng:
- - Có những chuyện phải thuận theo tự nhiên, nếu làm sai luật của m Giới em phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Còn hơn thế em phải chịu tất cả khổ ải của sáu cõi luân hồi. Cuối cùng năm nay em đã 18 tuổi, không phải là một thằng nhóc. Sinh - Lão - Bệnh - Tử tất cả đều đã có số mệnh, ai cố gắng chống lại số mệnh sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Lâm buông tay ra gục xuống đất nói:
- - Vậy sao mày còn quay lại đây làm gì, nếu số mệnh đã như thế sao mày còn cố can thiệp khi mà tất cả bạn bè của tao đã chết.
Vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng cậu nhóc nhìn xuống Lâm đáp:
- - Em không làm vì anh hay vì bạn bè anh. Em làm vì một người quan trọng với em.
Lâm cười chua chát:
- - Thứ quỷ địa ngục máu lạnh như mày mà cũng có thứ gì đó quan trọng ư. Đừng nói nhiều nữa, tao đã biết kết cục của tao như thế nào. Đúng vậy, trong cơ thể tao cũng có một con quỷ. Hãy làm như cái cách mà mày vừa làm với thằng Hân đi. Tao sẵn sàng rồi đây.
Lâm nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình, trong thâm tâm Lâm cũng đã xác định điều này từ trước. Hơn ai hết Lâm biết chỉ có cái chết mới giúp mình được giải thoát khỏi con quỷ bên trong. Phong đã chết, Hân cũng vậy công cuộc trả thù của Lâm đã hoàn thành. Nhưng sao Lâm cảm thấy cay đắng tột cùng, cảm xúc bắt đầu trở lại khi mà cậu bé đưa tay chạm vào trái tim của Lâm. Lâm bắt đầu khóc, Lâm khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt cứ thể chảy ra không ngừng.. Trả thù ư, cuối cùng Lâm phải trả giá những gì, cái chết của những người bạn lính, đứa con gái mất tích vẫn không biết ở đâu dù sống hay chết. Cái giá cho sự trả thù là cái chết của quá nhiều người.
Mở mắt ra Lâm vẫn nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ánh trăng càng lúc càng sáng Lâm nhìn thấy cậu bé vẫn đứng ở trước mặt mình nhưng cậu ta im lặng không nói gì. Lâm vẫn đang chờ đợi hai tên Quỷ Sai đến đưa linh hồn mình đi. Lúc này cậu bé mới nói:
- - Nhân danh sứ giả địa ngục, ta, người sở hữu m Dương nhãn...triệu...hồi..Quỷ Sai...đưa linh...hồn...tội…..lỗi...này...xuống..địa...phủ.
Lâm mỉm cười, Lâm đáp:
- - Hãy nói với Mai giúp anh rằng anh yêu cô ấy. Đến đây nào, ta sẵn sàng rồi.
Nhưng không, hai tên Quỷ Sai không xuất hiện bên cạnh Lâm mà chúng đứng ngay cạnh cậu nhóc khi vừa được triệu hồi. Mỗi tên một bên giữ chặt lấy tay cậu nhóc, Lâm tròn mắt ngạc nhiên, trong khoảnh khắc Lâm thấy hình bóng của Trinh ẩn hiện ở phía sau cậu bé. Cô nhìn Lâm nở nụ cười, cậu bé trước khi bị đưa đi nói với Lâm:
- - Điều đó anh phải tự nói với chị ấy rồi. Chúc hai người mãi được ở bên nhau. Em phải đi rồi, anh nhớ đừng làm chị Mai phải khóc nữa nhé.
Nụ cười cuối cùng của cậu bé khiến cho Lâm như hiểu ra mọi chuyện, mọi cảm xúc của một con người bình thường giờ đây Lâm đều cảm nhận được. Lâm nhoài người cố đưa tay níu cậu bé lại. Khi chạm được vào tay cậu bé Lâm thấy khuôn mặt cậu ta thoáng buồn, một vẻ mặt buồn bã đến u uất, cậu bé lắc đầu nói lời cuối cùng:
- - Em….xin….lỗi...Cuối..cùng...thì..em...cũng….
Chưa kịp nói dứt câu cậu bé đã biến mất cùng hai tên Quỷ Sai.
“ U….u...u….vù….ù….ù.”
Trong khoảng sân gạch hoang tàn lúc này chỉ còn một mình Lâm ôm đầu gục ngã, tất cả đã tan biến vào hư vô không một chút dấu vết. Những vết thương trên người Lâm cũng không còn đau đớn nữa. Lâm cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, thoái mái. Không còn giọng nói ma quái vang lên, cũng không còn những cơn đau đầu dữ dội. Tất cả biến mất như chưa từng xuất hiện, trời bắt đầu hửng sáng, tiếng gà gáy sau một đêm kinh hoàng báo hiệu ngày mới sắp bắt đầu. Ngôi nhà của cô Ba sau khi ngọn lửa được dập tắt cũng chỉ còn lại là một đống đổ nát, âm ỉ những cột khói xám xịt. Không ai biết trong đó có bao nhiêu người chết, người dân trong làng bàn tán ì xèo tại sao trong một buổi tối mưa bão ngôi nhà lại bùng cháy lúc nửa đêm.
Bác Bảy đem chiếc balo về nhà với sự lo lắng vô cùng, những chàng thanh niên kia sau đêm hôm đó không thấy ai quay lại. Có thể họ đã vùi mình trong đám cháy đêm hôm đó, hoặc có thể họ đã đi khỏi làng.
Nhưng rồi khi trong đám tro tàn người ta phát hiện ra có rất nhiều xác chết bị cháy đen thui không thể nhận dạng. Ngôi làng vốn dĩ yên bình đột nhiên dậy sóng, người dân hoảng loạn bởi chỉ trong vài ngày những cái chết liên tiếp diễn ra nhưng không có một lời giải thích xứng đáng. Cho tới tận hôm nay mọi thứ vẫn chỉ là câu chuyện được một người đàn ông bị điên trong làng kể lại cho đám trẻ con. Mặc dù những năm qua tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa tìm ra được lời giải thích hợp lý với khoa học. Trong câu chuyện đó tôi có biết một số người và những người đó đều đã chết. Trừ người đàn ông bị điên mang tên Lâm.
- - Nhóc...là...ai..? Sao...lại….vào...đây..? Cậu bé quay lại nhìn, thì ra Đạt vẫn chưa chết, nhưng Đạt không thể cử động. Có lẽ do một nửa thân người đã bị bóp nát cả xương. Cậu bé đáp:
- - Anh vẫn còn sống.? Đây là nhà em.? Anh là ai.?
Đạt cố gắng nói trong đau đớn:
- - Nhà..em...à..? Vậy...em...mau...rời...khỏi...đây..đi..kẻo...chúng...sống...lại.
Cậu bé lạnh lùng trả lời:
- - Các anh giết chết chúng rồi. Chúng là người bị yểm bùa, bị kẻ khác điều khiển. Không ngờ bọn anh lại giết hết được tất cả. Nhưng xem ra bạn bè của anh cũng chết hết rồi, cả anh cũng không sống được bao lâu nữa. Anh có biết chị Mai đâu không.?
Trong khung cảnh máu me, xác người nằm dưới đất kẻ bị moi ruột, người bị cửa cổ mà ánh mắt thằng nhóc không có lấy một chút cảm xúc. Cứ như nó đã biết trước những điều này sẽ xảy ra ở đây vậy. Đạt cảm thấy mình đã không còn nhiều thời gian, đôi mắt Đạt muốn nhắm lại. Thằng nhóc tiến lại chỗ điện thờ, nó đi vào sâu trong góc nhà bê ra những chai chất lỏng có lẽ là xăng, nó tự trả lời câu hỏi của chính nó:
- - Chị Mai không có ở đây.
Vừa nói nó vừa mở nắp chai rồi tưới xăng lên những cái xác, một chút ý thức cuối cùng Đạt thấy nó đến gần mình rồi nói:
- - Tuy các anh giết chết được chúng nhưng thứ bùa ngải này sẽ vẫn tiếp tục ăn mòn xác của vật chủ. Cách duy nhất để khiến chúng biến mất hoàn toàn là thiêu rụi tất cả. Em xin lỗi, nhưng những thứ trong ngôi nhà này phải bị đốt cháy. Cuối cùng em không phải nhóc, em năm nay đã 18 tuổi rồi.
Mắt Đạt mờ dần đi, Đạt trút hơi thở cuối cùng. Cậu bé kia bước ra khỏi nhà biến mất vào bóng tối. Cả gian thờ bùng cháy trong đêm tối, ánh lửa sáng rực cả một góc trời. Trên dòng sông lúc này bác Bảy cũng thấy được ánh lửa phát ra từ hướng mà bác đang đi đến. Đám cháy ban đầu chỉ ở trong gian thờ, sau đó lan ra cả ngôi nhà cấp 4, ngọn lửa cứ thế cháy phừng phừng mặc cho một số ít người xung quanh phát hiện ra nhưng cũng không thể ngăn cản nó thiêu đốt tất cả mọi thứ bên trong.
Bác Bảy ghé con đò vào sát bờ đằng sau ngôi nhà đang bốc cháy ngùn ngụt, ở trên chiếc cầu nhỏ nơi con đò cập vào vẫn còn đó chiếc balo đựng đồ đạc của đám thanh niên hoạt bát, khỏe mạnh mà bác Bảy mới chở đến đây chập tối ngày hôm nay. Nhận ra chiếc balo quen thuộc bác Bảy cho lên đò, lửa cháy khiến cho từ phía sau nhà không thể đi về phía trước. Không biết những thanh niên kia còn sống hay đã chết nhưng bác Bảy ý thức được rằng vụ cháy này có liên quan đến họ. Một người lái đò chân chất, bỗng nhiên lo sợ bị liên lụy bởi chính ông là người chở họ đến đây. Bác Bảy vội vã chèo đò thoát ra khỏi khuôn viên khu vực nhà cô Ba, trong đầu suy nghĩ:
- - Thằng Lâm, chắc chắn nó đang làm điều gì đó. Chuyện này là sao hả Lâm ơi.?
Tại ngôi nhà cũ của Phong lúc này, Lâm vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra tại nhà cô Ba. Đột nhiên giọng nói kia vang lên trong đầu Lâm:
“ Chết...hết...rồi...ha ha ha..”
Lâm tự đối thoại:
- - Cái gì chết..? Ai chết..?
‘’ Đám..bạn...của..ngươi...chết..hết...rồi..”
- - Không thể nào, chuyện đó không thể xảy ra được.
“ Vậy...sao.? Kẻ...giết..bạn...ngươi….đến...rồi...kìa…”
‘’ Cạch….cạch….cạch…..Kẹt…..kẹt...kẹt..”
Cánh cổng từ từ mở ra, trong màn sương trắng một bóng người đang từ từ tiến vào trong sân. Sau cơn mưa dữ dội lúc tối thì bây giờ bầu trời thoáng đãng, ánh sáng của trăng khiến cho khoảng sân trước ngôi nhà hiện rõ từng viên gạch. Không khó để Lâm nhận ra đó chính là Hân. Có thể nói Phong là người gây ra tội lỗi nhưng chính Hân cũng góp phần không nhỏ vào những chuyện độc ác mà Phong đã làm. Từ việc Hân chính là kẻ đánh thuốc mê Mai rồi đưa Mai đến cho Phong dở trò đồi bại, cho đến việc Phong ra tay giết Trinh cũng chính Hân giúp Phong nghĩ cách đem xác Trinh giấu xuống lòng sông tránh bị phát hiện, đáng căm thù hơn đó chính là cái chết của Phách cũng lại do chính tay Hân thực hiện. Cái thứ bùa ngải đáng ghê tởm mà Phong được chứng kiến khi cậy nắp quan tài Phách lên là do con quỷ đội lốt người này yểm vào Phách. Quá nhiều tội lỗi mà hẵn đã gây ra khởi nguồn cho tất cả những chuyện này. Nhưng sao Lâm cảm nhận thấy con người Hân lúc này không có sự sống. Khác với lần trước Lâm nhìn thấy, lần này mái tóc của Hân đổi màu bạc trắng, nước da nhợt nhạt như người chết. Dưới ánh trăng sáng, hai con quỷ nhìn nhau, Hân ré lên cười lớn rồi nói:
- - Ra là mày ở đây đợi tao, bảo sao cứ có cái gì đo thôi thúc tao đi đến chỗ này. Hình như mày giết hết đám quỷ sai của tao rồi phải không..?
Lâm chưa hiểu lắm câu nói của Hân thì trong đầu giọng nói kia vang lên:
“ Chính...là...đám...người...ở...ngôi...nhà...khi...nãy.”
“ Những..kẻ...có...mặt...ở...đó...đều...chết...cả...rồi..”
Lâm nói với Hân:
- - Mày đã giết tất cả bạn bè của tao.?
Hân cười sảng khoái:
- - Mày vẫn chưa biết à.? Đúng vậy, tao đã giết tất cả.? Giờ đây tao đã có thể sai khiến cả ma quỷ. Nhưng khá khen cho chúng mày là cũng giết hết người của tao. Tao sẽ giết hết những người xung quanh mày, tất cả….Tất cả.
Lâm gầm lên rồi lao vào với ý định muốn giết Hân, nhưng mặc cho Lâm ra sức đấm đá Hân vẫn đứng trơ ra như tượng. Nhưng chỉ với một cái vẩy tay của Hân đã khiến Lâm văng xa một đoạn. Người Lâm bị đập vào tường vỡ cả gạch, cứ như Lâm đang phải đối mặt với một sức mạnh vô hình. Hân đứng đó nhìn Lâm lắc đầu:
- - Mày nghĩ tao yếu như đám rối bị điều khiển kia ư.?
Bước lại gần Lâm, Hân cúi xuống nhìn thẳng mặt Lâm nói:
- - Giờ đây tao có thể giết chết mày dễ như trở bàn tay.
Bất ngờ mắt Lâm chuyển sang màu đỏ, hai tay Lâm túm chặt lấy đầu của Hân rồi từ từ Lâm đứng dậy cười lớn:
“ Ha...ha...ha….thật...sao….mày...định….dìm...xác...tao...dưới...dòng...sông...một...lần...nữa...hả...He….he...he.”
Con quỷ trong Lâm lộ diện để chống lại con quỷ mang tên Hân. Cả hai lao vào nhau bất phân thắng bại. Cứ mỗi khi một con bị đánh ngã thì ngay lập tức nó lại đứng dậy tiếp tục cuộc chiến. Mọi thứ trong ngôi nhà rung chuyển, khoảng sân tan hoang bởi những viên gạch vỡ vụn. Máu chảy khắp nơi nhưng vẫn chưa có hồi kết. Chỉ đến khi kẻ thứ 3 xuất hiện phá vỡ thế cân bằng thì khi ấy mọi chuyện mới ngã ngũ.
Chen ngang vào giữa cuộc quỷ chiến chính là cậu nhóc bí ẩn, không hiểu cậu ta dùng cách nào nhưng khi cậu ta xuất hiện dang hai ra thì đột nhiên cả hai ngay lập tức bất động. Bỏ lớp mũ áo khoác trùm kín đâu xuống đôi mắt cậu ta thay đổi màu sắc một bên đỏ một bên đỏ au, một bên xanh biếc. Cả hai con quỷ đều tỏ ra vô cùng sợ hãi trước sự hiện diện của cậu bé. Lâm trở lại bình thường, vừa nhìn thấy cậu nhóc Lâm vô cùng ngạc nhiên:
- - Sao em lại ở đây, chỗ này nguy hiểm lắm.
Liếc sang phía Lâm, thấy cơ thể Lâm nhiều vết thương khá nặng cậu nhóc mỉm cười đáp:
- - Em đến đây là để giúp anh. Em sẽ kết thúc chuyện này.
Nói rồi cậu nhóc tiến về phía Hân, nhìn vào đôi mắt của cậu nhóc gương mặt Hân nhăn nhó, hiện rõ sự lo sợ. Lúc này giọng nói của Hân cũng thay đổi:
“ m Dương Nhãn...Không thể thế được.”
Cậu nhóc lại gần chạm tay vào phần ngực trái của Hân rồi nhìn chăm chăm vào đó nói:
- - Thứ ma quỷ như ngươi không nên tồn tại ở thế giới này. Ta sẽ tiễn ngươi xuống âm phủ.
Dứt lời bàn tay cậu nhóc từ từ đưa thẳng vào phần ngực của Hân, Hân gầm rú, gào thét lên những tiếng đầy đau đớn. Cậu nhóc lấy ra trái tim của Hân từ trong lồng ngực của hắn nhưng không có một chút máu nào cả. Trái tim của Hân vẫn đang đập từng nhịp ngay trên tay của cậu nhóc. Một trái tim đen xì được bao bọc xung quanh bởi thứ tóc gớm ghiếc, thứ tóc đó quấn chặt lấy trái tim không ngừng chuyển động. Cậu nhóc cầm trái tim của Hân trên tay nói:
- - Ngươi nói ngươi có thể sai khiến được cả quỷ thần, nhưng thực chất ngươi chỉ điều khiển được những linh hồn tà ác, ham mê dục vọng mà thôi. Ta, người sở hữu âm dương nhãn kêu gọi Quỷ Sai đưa linh hồn này xuống địa phủ.
Dứt lời từ trong khoảng không vô định xuất hiện hai người một mặc đồ đen, một mặc đồ trắng xuất hiện hai bên cạnh của Hân. Cả hai nhận lấy trái tim tà ác kia tù tay cậu bé rồi biến mất. Trước khi hai Quỷ Sai đưa trái tim đi trong không gian vang lên tiếng cười man rợ:
“ He...he...he…...Đừng...nghĩ...các….ngươi...sẽ...bắt...được….ta...Dù...sao….cuộc...vui...này...cũng….đã….đủ….Nhưng….ta...sẽ...không...dừng….lại...Hỡi...tên...có...âm...dương...nhãn….ngươi….là….kẻ...1000...năm...mới...xuất...hiện….nhưng….tiếp...theo...đây….ngươi...sẽ...làm...gì….ha...ha...ha.”
Trên nền sân gạch bây giờ xác của Hân đang nằm đó, một lát sau cái xác từ từ thối rữa rồi biến thành một đống bùn đen hôi thối. Quay lại phía Lâm lúc này Lâm cũng đã có thể cử động. Lâm chứng kiến những điều vừa xảy ra không khỏi bàng hoàng, Lâm hỏi:
- - Em, thực ra em là ai..?
Đôi mắt của cậu nhóc trở lại trạng thái bình thường, cậu nhóc trả lời:
- - Em là sứ giả địa ngục, là người sở hữu đôi mắt m Dương. Em có thể nhìn thấu được ma quỷ. Là người đưa những linh hồn tội lỗi về với địa ngục chịu sự đày đọa. Chính em là người đã bày cách cho anh Gọi Quỷ và giờ em phải sửa chữa sai lầm đó.
Lâm nhớ đến những người bạn đã chết, Lâm túm lấy cổ cậu nhóc nghiến răng nói:
- - Thế tại sao em không làm như thế này ngay từ đầu, em có biết bao nhiêu người đã phải chết không..? Tại sao.? Nói đi thằng nhóc.
Cậu bé nhìn Lâm không chút thương cảm, cậu nói lạnh lùng:
- - Có những chuyện phải thuận theo tự nhiên, nếu làm sai luật của m Giới em phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Còn hơn thế em phải chịu tất cả khổ ải của sáu cõi luân hồi. Cuối cùng năm nay em đã 18 tuổi, không phải là một thằng nhóc. Sinh - Lão - Bệnh - Tử tất cả đều đã có số mệnh, ai cố gắng chống lại số mệnh sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Lâm buông tay ra gục xuống đất nói:
- - Vậy sao mày còn quay lại đây làm gì, nếu số mệnh đã như thế sao mày còn cố can thiệp khi mà tất cả bạn bè của tao đã chết.
Vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng cậu nhóc nhìn xuống Lâm đáp:
- - Em không làm vì anh hay vì bạn bè anh. Em làm vì một người quan trọng với em.
Lâm cười chua chát:
- - Thứ quỷ địa ngục máu lạnh như mày mà cũng có thứ gì đó quan trọng ư. Đừng nói nhiều nữa, tao đã biết kết cục của tao như thế nào. Đúng vậy, trong cơ thể tao cũng có một con quỷ. Hãy làm như cái cách mà mày vừa làm với thằng Hân đi. Tao sẵn sàng rồi đây.
Lâm nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình, trong thâm tâm Lâm cũng đã xác định điều này từ trước. Hơn ai hết Lâm biết chỉ có cái chết mới giúp mình được giải thoát khỏi con quỷ bên trong. Phong đã chết, Hân cũng vậy công cuộc trả thù của Lâm đã hoàn thành. Nhưng sao Lâm cảm thấy cay đắng tột cùng, cảm xúc bắt đầu trở lại khi mà cậu bé đưa tay chạm vào trái tim của Lâm. Lâm bắt đầu khóc, Lâm khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt cứ thể chảy ra không ngừng.. Trả thù ư, cuối cùng Lâm phải trả giá những gì, cái chết của những người bạn lính, đứa con gái mất tích vẫn không biết ở đâu dù sống hay chết. Cái giá cho sự trả thù là cái chết của quá nhiều người.
Mở mắt ra Lâm vẫn nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ánh trăng càng lúc càng sáng Lâm nhìn thấy cậu bé vẫn đứng ở trước mặt mình nhưng cậu ta im lặng không nói gì. Lâm vẫn đang chờ đợi hai tên Quỷ Sai đến đưa linh hồn mình đi. Lúc này cậu bé mới nói:
- - Nhân danh sứ giả địa ngục, ta, người sở hữu m Dương nhãn...triệu...hồi..Quỷ Sai...đưa linh...hồn...tội…..lỗi...này...xuống..địa...phủ.
Lâm mỉm cười, Lâm đáp:
- - Hãy nói với Mai giúp anh rằng anh yêu cô ấy. Đến đây nào, ta sẵn sàng rồi.
Nhưng không, hai tên Quỷ Sai không xuất hiện bên cạnh Lâm mà chúng đứng ngay cạnh cậu nhóc khi vừa được triệu hồi. Mỗi tên một bên giữ chặt lấy tay cậu nhóc, Lâm tròn mắt ngạc nhiên, trong khoảnh khắc Lâm thấy hình bóng của Trinh ẩn hiện ở phía sau cậu bé. Cô nhìn Lâm nở nụ cười, cậu bé trước khi bị đưa đi nói với Lâm:
- - Điều đó anh phải tự nói với chị ấy rồi. Chúc hai người mãi được ở bên nhau. Em phải đi rồi, anh nhớ đừng làm chị Mai phải khóc nữa nhé.
Nụ cười cuối cùng của cậu bé khiến cho Lâm như hiểu ra mọi chuyện, mọi cảm xúc của một con người bình thường giờ đây Lâm đều cảm nhận được. Lâm nhoài người cố đưa tay níu cậu bé lại. Khi chạm được vào tay cậu bé Lâm thấy khuôn mặt cậu ta thoáng buồn, một vẻ mặt buồn bã đến u uất, cậu bé lắc đầu nói lời cuối cùng:
- - Em….xin….lỗi...Cuối..cùng...thì..em...cũng….
Chưa kịp nói dứt câu cậu bé đã biến mất cùng hai tên Quỷ Sai.
“ U….u...u….vù….ù….ù.”
Trong khoảng sân gạch hoang tàn lúc này chỉ còn một mình Lâm ôm đầu gục ngã, tất cả đã tan biến vào hư vô không một chút dấu vết. Những vết thương trên người Lâm cũng không còn đau đớn nữa. Lâm cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, thoái mái. Không còn giọng nói ma quái vang lên, cũng không còn những cơn đau đầu dữ dội. Tất cả biến mất như chưa từng xuất hiện, trời bắt đầu hửng sáng, tiếng gà gáy sau một đêm kinh hoàng báo hiệu ngày mới sắp bắt đầu. Ngôi nhà của cô Ba sau khi ngọn lửa được dập tắt cũng chỉ còn lại là một đống đổ nát, âm ỉ những cột khói xám xịt. Không ai biết trong đó có bao nhiêu người chết, người dân trong làng bàn tán ì xèo tại sao trong một buổi tối mưa bão ngôi nhà lại bùng cháy lúc nửa đêm.
Bác Bảy đem chiếc balo về nhà với sự lo lắng vô cùng, những chàng thanh niên kia sau đêm hôm đó không thấy ai quay lại. Có thể họ đã vùi mình trong đám cháy đêm hôm đó, hoặc có thể họ đã đi khỏi làng.
Nhưng rồi khi trong đám tro tàn người ta phát hiện ra có rất nhiều xác chết bị cháy đen thui không thể nhận dạng. Ngôi làng vốn dĩ yên bình đột nhiên dậy sóng, người dân hoảng loạn bởi chỉ trong vài ngày những cái chết liên tiếp diễn ra nhưng không có một lời giải thích xứng đáng. Cho tới tận hôm nay mọi thứ vẫn chỉ là câu chuyện được một người đàn ông bị điên trong làng kể lại cho đám trẻ con. Mặc dù những năm qua tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa tìm ra được lời giải thích hợp lý với khoa học. Trong câu chuyện đó tôi có biết một số người và những người đó đều đã chết. Trừ người đàn ông bị điên mang tên Lâm.
Danh sách chương