Tuệ nữ Mộng Băng Doanh:

_ Về trí tâm thông minh ta có đọc qua một hai. Lợi ích của nó đương nhiên không cần phải bàn cãi, đây là phúc lợi khó gặp nhất, đặc biệt trợ lực cho người theo lĩnh vực nghiên cứu chế tạo. 

Nhưng nó không phải toàn năng, giới hạn đương nhiên có.

Không phải trí tâm thông minh có giới hạn, mà là thuộc bản thân người sở hữu nó.

Cho dù thiên tư cao tới cấp mấy, thì cơ thể, não bộ vẫn là có hạn. Cụ thể là người sở hữu trí tâm thông minh có thể dễ dàng nắm giữ và vận dụng tri thức, nhưng không được nhiều quá, nếu ép hoạt động quá mức, tế bào thần kinh sẽ thoái hóa. 

Nhẹ thì ngu ngốc thực vật, nặng thì phản phệ chết bất đắc kỳ tử. Kinh nghiệm ghi nhận trước đây, người sở hữu trí tâm thông minh sẽ có tuổi thọ thấp hơn ngưỡng bình thường rất nhiều, thành tựu đạt được càng cao thì tuổi thọ càng thấp.

Đây chính là nghĩa đen của thắp lên ngọn lửa sinh mạng mà cống hiến. 

Ta đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng vẫn chưa thấy ghi chép nào thực tế có thể giải quyết vấn đề này. 

Tuệ nữ Mộng Băng Doanh dứt lời, căn phòng lùi vào im lặng. 

Điều Mộng Băng Doanh vừa nói cũng không phải là kiến thức cao xa gì, ít nhất trong căn phòng này ai cũng đều đã rõ một hai.

Nói một cách nào đó, người nắm giữ năng lực trí tâm thông minh không các gì một cái siêu cấp công cụ dùng để chế tạo. 

Chỉ nói riêng mấy vị ở đây, ai mà không có dự án dang dở chưa hoàn thành được. Kêu họ ôm nó xuống mồ thì quá tàn nhẫn, nhưng đánh đổi một Donna chẳng lẽ lại không. 

Raddi đại sư là người kế tiếp lên tiếng:

_ Đại huynh có gì cứ nói, người khác không biết, nhưng ta biết rõ huynh là người luôn suy nghĩ sâu xa, tính toán cẩn thận. Lựa chọn của huynh luôn khiến người khác khó chấp nhận nhưng nếu nhìn một góc độ nào khác, chưa chắc đã có cái tốt hơn. Donna là học trò của huynh, ở đây có quyền lên tiếng, cũng chỉ có mình huynh.

Vô Cùng Cực viện trưởng mặc dù trên danh nghĩa vẫn chỉ là đại sư cấp A, nhưng ai ở đây cũng đều biết, nếu muốn thì ông vốn có thể thăng cấp từ lâu. Chẳng qua con đường chế tạo mà ông chọn quá mức khó khăn, thậm chí là không thực tế. 

Luận năng lực nói chuyện, lời ông nói đáng để mọi người phải nghe.

Vô Cùng Cực viện trưởng:

_ Ta đã xem xét qua năng lực của Donna, trí tâm thông minh của nó vừa được thức tỉnh gần đây, còn lý do gì thì không biết, có lẽ là thiên tư.

Donna lúc này giống như tờ giấy trắng, nhờ năng lực mà khả năng học tập tự nhiên của nó vô cùng mạnh. Nếu để như thế bình thường tiếp diễn, nó đạt đến đỉnh cấp cũng không khó lắm. 

Mục đích của ta chính là như vậy, để nó học tập bình thường, phát triển bình thường, rồi cứ bình thường mà sống. Thậm chí nghiên cứu cả đời ta, chỉ ghi chép để lại, nó muốn học thì học, còn không muốn thì thôi.

Ta thật vì nó mà rất khổ tâm, ta chỉ mong nó bình yên... 

_ Nói tiếng người đi, trò này cả đời ngươi sài chưa chán sao, tính gạt ai.

Người chặn dòng cảm xúc của Vô Cùng Cực viện trưởng là vị Tần Chính Khuê đại sư. Hai người thù cũ hận mới, không cần biết người kia kể lể cái gì, chỉ nghe giọng là biết hắn đang xuất chiêu. 

Mấy người còn lại cũng chán không thôi, muốn nói chuyện nghiêm túc với Vô Cùng Cực viện trưởng thật là khó.

_ Ngươi đang nghi ngờ tình cảm của thầy trò ta. _Vô Cùng Cực viện trưởng khó khăn lắm mới nhập vai, bị cắt giữa chừng đương nhiên mất hứng. 

_ Ta đang bận, ngươi còn diễn nữa là ta off đó.

_ Lão sư, vào chuyện chính đi mà, phía sau còn việc quan trọng khác phải làm đó. _ Tạ Phương Uyên đại sư khổ tâm giảng hòa. Mộng Băng Doanh bên cạnh cũng tha thiết năn nỉ. 

Vô Cùng Cực viện trưởng coi như triệt để mất hứng:

_ Các ngươi đưa tiền đặt cọc, đến khi nào Donna nó thành tựu chức nghiệp tạo sư, ta cho nó hỗ trợ mỗi người các ngươi một lần, nhưng chỉ giới hạn trong nghiên cứu, muốn chế tạo, chờ nó trên cấp A rồi tự đi mà nói chuyện. Lưu ý đây chỉ mới là phần của ta, sau này tiền công các ngươi phải đưa thêm cho Donna nó. 

Phần tiền cọc thì đơn giản, lấy phần quà vừa rồi ta tặng cho Băng Doanh làm đơn vị, mỗi người hồi lại 10 phần là được. Cộng thêm thanh năng lượng cực phẩm, mỗi người 1 ngàn thanh, nể tình quen biết, ta lấy giá đó là thấp lắm rồi. 

Nghe xong Mộng Băng Doanh cười khổ, nhìn mọi người mà lắc đầu tỏ vẻ không liên quan. Đã biết vừa rồi đưa quà là có chuyện, Vô Cùng Cực viện trưởng chết vì người khác thì có thể, nhưng không không tặng quà thì phải suy nghĩ lại. Đây là bỏ một mà lấy lại mười nhân bảy bảy mươi a. Mộng Băng Doanh nhanh chóng lui xuống né đạn.

_ Ta nghe ra thì đúng là tiếng của ngươi, nhưng rõ ràng vẫn không phải là tiếng người. Ngươi nằm mơ đi.

Người lên tiếng đầu tiên là Tần Chính Khuê đại sư, vừa rồi bị nói là có ăn không ị, bảo ông không không xuất ra từng đó, chính là tâm rướm máu, không cự lại không được, ông với Vô Cùng Cực viện trưởng hận nhau cả đời một phần cũng vì cùng chung tính cách. 

_ Người khác cứ vậy là được, riêng Tần gia ngươi thì thêm vô hai phần, còn nói nữa là gấp đôi. Ta nói cho các ngươi một lần cuối, tuyệt đối.. Không trả giá.

_ Ngươi!

_ Hử.. 

Tần Chính Khuê đại sư vậy mà không cãi nữa, hiếm thấy. 

_ Ta đồng ý mức giá đó. _ La Chính Phong đại sư bình thản. 

_ Đồng ý. _ Là Trương gia.

_ Đồng ý.

_ Đồng ý.

_ Ta đồng ý, ta ra giá gấp đôi, ta muốn là người đầu tiên Donna hợp tác, đại ca, nếu được thì thỉnh thoảng cho Donna đến học với đệ vài buổi, nếu xa xôi thì học với Băng Doanh kia cũng được, đảm bảo tốt cho nó. _ Raddi đại sư nói thêm.

Lần lượt các nhà lên tiếng, đến Tần Chính Khuê đại sư cũng phải cắn răng đồng ý. 

Lý Phùng Nhân đại sư cũng thay Lý gia lên tiếng. Tình hình Lý gia dù khó khăn, nhưng cái giá này vẫn bỏ ra được. Lý gia không có đại sư cấp S, nhưng lời hứa hẹn này, có thể không cần, nhưng không thể không có.

Vô Cùng Cực viện trưởng không ngạc nhiên gì lắm khi các nhà đều đồng ý. Ông tiếp tục:

_ Vừa rồi chỉ là giá ban đầu, tiếp theo ta muốn là một phần thứ Vương Nhất hắn để lại. Mười phần thì lấy 1.

_ Không được _ La Chính Phong đại sư _ Thỏa thuận ban đầu đã có, nhà Morgan ngươi đã là nhiều nhất, bây giờ lại muốn có thêm, không được. 

_ Ta nói rồi, ta là ta, nhà Morgan không liên quan gì. 

_ Không được, mỗi nhà chỉ có đủ phần để dùng, ngươi lấy đi rồi, vậy nhà nào phải không có đây. _ Tần Chính Khuê đại sư vậy mà lại tiếp tục lên tiếng. 

_ Huống hồ ngươi cũng biết năng lực trí tâm thông minh có giới hạn, chắc gì có thể thật sự hỗ trợ hết chúng ta, ngươi đây là đang bán bánh vẽ mà còn ép giá.

_ Vậy nên trong phần tiền công trả cho Donna, các ngươi không thể thiếu trong đó thanh sinh mệnh huyền thoại. Ta không nói nhiều, thứ kia là ta bắt buộc phải đạt được. Cho dù không có con bé Donna, ta cũng không thiếu cách lấy từ tay các ngươi. Bản lĩnh của ta, có ai muốn thử, đảm bảo mấy chục năm không giảm đi chút nào, mà lại còn tăng tiến không ít.

_ Hừ, ăn trộm quen tay, không biết xấu hổ. 

Với khoảng tài sản vừa rồi bỏ ra, trừ Tần Chính Khuê ra,gần như không ai thèm để mắt đến, dù sao sau lưng họ vẫn có chỗ dựa là gia tộc, thân phận đại sư cơ giới, tiền bạc với họ vốn không có ý nghĩa gì nhiều lắm. 

Nhưng thứ Vô Cùng Cực viện trưởng vừa yêu cầu thì khác, ít hơn một chút cũng không được. 

Chỉ một mình Nha Trang thành tổ chức chương trình thành hội, khó có thể tạo nên tràng diện quy mô như thế này. Đúng là sau lưng có sự trợ giúp thêm của Tạ gia, nhưng trên hết vẫn là đến từ vật phẩm sẽ đem ra đấu giá. 

Thứ Vương Nhất đại ca để lại, chính là thiết bị mang năng lượng huyền thoại hệ không gian, nói là đấu giá, nhưng chắc chắn sẽ không có người nào độc chiếm. Buổi gặp mặt hôm nay chính là để thỏa thuận cho việc đó.

Nội dung chính là, sau khi xác định người sở hữu, tại đương trường Raddi đại sư và Tạ Phương Uyên đại sư sẽ thực hiện việc phân tách và thu lấy mạch năng lượng không gian huyền thoại có trong đó.

Người đấu giá thắng sẽ lấy bốn phần, Raddi đại sư và Tạ Phương Uyên đại sư mỗi người một phần, bốn phần còn lại sẽ do các nhà chia nhau. 

Chia ít nhiều chính là sẽ thỏa thuận trong buổi gặp mặt hôm nay, trong đó La gia chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Việc La Chính Phong đại sư lên tiếng coi như là hợp lý. 

Mạch năng lượng hệ không gian huyền thoại cho đến nay, chính là độc nhất vô nhị đại ca Vương Nhất sở hữu, người đã không còn nữa. Mãi đến hôm nay mới có di vật để lại, lỡ mất cơ hội này, sợ là không còn cách nào khác để có thể sở hữu. 

Nhiều thiết bị bây giờ có tính năng dính dáng đến không gian, ví như là túi không gian hay không gian thí luyện.. Đều chỉ là mô phỏng mà thành, điểm yếu giới hạn tính chất rất rõ ràng. 

Thứ thiết bị được hoàn thiện năng lượng không gian, là do chính đại ca Vương Nhất tạo ra, thì không ai dám tháo ra để bòn rút, chưa nói là cho làm cũng chưa chắc làm được, chính là mạng không gian Zone s.

Độ quan trọng của năng lượng không gian huyền thoại thì khỏi bàn, đem đi chế tạo nếu thành công, tạo tinh huyền thoại bảng đương nhiên lọt top. Còn nếu là nghiên cứu may mắn thuận lợi, giá trị khó nói trước. 

Ở đẳng cấp này nếu nói thứ đáng để bọn họ so đo, có lẽ ít ỏi chính là nó, một mạch năng lượng cũng không thể mất. 

Trí tâm thông minh quan trọng, năng lượng không gian huyền thoại cũng quan trọng. Hai thứ đều cần phải có, Vô Cùng Cực viện trưởng thì không có vẻ muốn thoái lui. 

Trong vô thức mọi người, đặc biệt là ở các đại sư cấp A, đưa ánh mắt nhìn về phía Lý gia, nơi Lý Phùng Nhân và Lý Chính Thắng đại sư đang ngồi. 

Nếu vật không thể mất, thì người mất, người ta hay nói của đi thay người. Nhưng đôi lúc người không đáng giá bằng của. Ví như đi khách trăm đồng nhưng tiền phòng đến hai trăm.

Đạt được mức độ khống chế năng lượng huyền thoại thành mạch khắc, là yêu cầu cơ bản để đạt được danh hiệu cấp S đại sư. 

Lý gia không có đại sư cấp S, các người có mạch năng lượng huyền thoại cũng chỉ có thể đem cất đi, rồi định đến ngày tháng năm nào mới cho nó thấy ánh mặt trời.

Hoang phí như vậy, chẳng bằng để người có năng lực sử dụng, chính là tạo phúc cho xã hội đó.

Như đọc được người khác đang nghĩ gì, cũng như dễ hơn là nhìn ánh mắt họ chăm chăm về phía đây, Lý Phùng Nhân đại sư nghiến hàm nghiêm nghị. 

Bọn họ muốn gì đương nhiên ông biết, lòng bọn họ ông cũng hiểu, là ông thì cũng sẽ nghĩ như vậy. 

Nhưng biết và hiểu là một chuyện, còn chấp nhận làm theo lại là một chuyện khác. Đây không phải riêng ông, là tương lai cả gia tộc, muốn nhân nhượng, ông cũng không thể nhân nhượng.

Một lúc lâu, không ai nói gì. 

Xã hội văn minh, sách viết muốn hại người thì phải làm sau lưng, còn trước mặt thì phải có lý do hợp lý, viết thành nghị định là tốt nhất. Im lặng này là để chuẩn bị cho cái lý do đó.

Khi có người đang rụt rịt sắp lên tiếng, thì bỗng từ bên ngoài người chủ trì tiết mục không gian thí luyện, Tạ Minh đại sư bước vào. Thuốc súng buộc phải tạm hoãn một chút.

Tạ Minh ra mắt một vòng rồi hướng tới Tạ Phương Uyên đại sư báo cáo về chương trình thí luyện bên ngoài. 

_ Ân, đã kết thúc rồi à, có vấn đề gì phát sinh không? Tạ Phương Uyên đại sư trò chuyện với Tạ Minh đại sư. 

_ Chỉ vừa mới, mọi việc bình thường. Hiện bên ngoài ta đã giải tỏa, để bọn trẻ đó tự do, cũng sắp đến giờ vũ hội rồi. 

_ Ngươi làm tốt lắm. Ra ngoài trước đi.

_ Vâng.

Đang định lui ra thì Tạ Minh đại sư hướng về phía Lý Phùng Nhân đại sư vui vẻ mà nói:

_ Chúc mừng Lý Phùng Nhân huynh, là hậu bối Lý gia huynh đạt quán quân thí luyện này đó.

_ Ồ, là Lý Bá sao.? _ Phải, hắn không chỉ nhất, mà còn là nhất vượt trội. Một mình Lý Bá hắn đạt được 5 trái ký ức hoàn hảo. Nói thật, đến ta cũng ngạc nhiên, năng lực của hắn phải nói là áp đảo. Thí sinh trong mục cơ giới sư liền kề hắn Narci Thủy Tiên tiểu thư, chỉ đạt được hai trái, chưa bằng một nửa. 

Chẳng qua là số lượng trái ký ức hoàn hảo xuất ra đã hết, nếu không sợ tiếp xuống, hắn không dừng lại chỉ nhiêu đó.

Ồ..

Ồ...

Đây là tiếng trầm trồ của những người xung quanh. 

Hậu bối Lý Bá kia bọn họ cũng biết chút chút, hắn đương nhiên có tài, vài người ở đây còn là lão sư của hắn một thời gian. Nhưng so với Thủy Tiên nhà Morgan lại vượt trội đến thế, đúng là khó tin. 

Morgan Raddi đại sư đối bên ngoài chỉ có một mình Mộng Băng Doanh tuệ nữ là học trò, nhưng với đứa cháu ruột của mình chỉ điểm cũng không ít. Thành tích lâu nay đều là vượt lên cùng lứa.

Lý Bá tiểu tử kia, dù thiên tư có tốt đến mấy, cũng chỉ là học lóm mỗi nhà một chút, nói hắn thắng thì có thể, nhưng thắng kiểu không nể mặt này thì khó tin. Hoặc là thí luyện sai lầm, hoặc là bên trong có ẩn tình. 

Là người chịu trách nhiệm chính, Tạ Phương Uyên đại sư đương nhiên phải làm rõ ràng. Thân là học trò, nếu thí luyện có sai lầm, đương nhiên nàng phải hướng thầy của mình Raddi đại sư nhận lỗi một chút.

_ Lý Bá kia trong phần nhiệm vụ nhận làm cái gì, Tạ Minh ngươi có danh sách đó không? 

_ Lúc đầu cũng bình thường, là chế tác nguyên liệu tạo phôi. Nhưng phần sau thì khác, hắn lại chọn khắc mạch. Lạ là ở chỗ mạch hắn khắc nhận được điểm tích lũy vô cùng cao, thậm chí chỉ một mạch khắc là đủ để bàn giao nhiệm vụ. 

_ Có chuyện lạ vậy à? Ngươi đưa thiết bị không gian thí luyện cho ta.

Tạ Phương Uyên đại sư nhận lấy một tấm thẻ bài từ tay Tạ Minh, đây là hình chiếu rút gọn của không gian thí luyện. 

Sau một vài thao tác, trước mặt nàng xuất hiện màn hình liên lạc, điểm vài cái, bảng bàn giao nhiệm vụ của Lý Bá hiện ra.

Tạ Phương Uyên đại sư chọn một cái rồi chăm chú nhìn. 

Nhìn.

Tiếp tục chăm chú.

_ Không thể nào! Tạ Phương Uyên đại sư nói như hét lên, giọng có chút kinh hãi. 

Rồi nàng nhìn qua Lý Phùng Nhân đại sư, rồi lại quay sang nhìn Raddi đại sư, ánh mắt khác lạ.

_ Thỉnh hai vị cho ý kiến. 

Nói rồi nàng chuyển màn hình làm hai phần, lần lượt đưa đến trước mặt hai vị kia.

_ Cái này... Ta thật không biết hắn có thể! Đến lượt Lý Phùng Nhân đại sư kinh ngạc. 

Raddi đại sư trầm ngâm, ông điểm một cái, phóng to màn hình ra giữa phòng:

_ Mọi người cũng xem qua một chút đi. Lý Bá tiểu tử này thật biết cách làm người khác kinh ngạc.

Trước mặt họ là mạch khắc mà Lý Bá tạo ra trong phần hai thí luyện. 

_ Là mạch trùng mạch._ Trương Phải Thu, Trương Phải Phóng đại sư cùng lên tiếng. 

_ Là mạch trùng mạch nối tiếp, là hơn 5 mạch hợp lại tạo thành một. _ Tần Bác đại sư bổ sung. 

_ Không chỉ một loại, là vài dạng mạch khác nhau, dẫn truyền, tụ năng, phóng năng...đều là mạch trùng mạch. _ Mạc Anh đại sư tiếp tục bổ sung. 

_ Không chỉ vậy, cách khắc ở mỗi điểm liền nét, ở mỗi loại mạch cũng khác nhau. Là phù hợp theo chức năng. Là từ cơ bản mà hoàn thiện. Cái này...không phải cứ dạy là học được, cơ bản có đủ, sáng tạo cũng không thiếu. _ Lý Chính Thắng đại sư chốt lại, hướng về phía Tạ Minh bên kia._ Cái này thật là do Lý Bá nhà ta khắc ra sao?

_ Không sai được, ta giám sát rất kỹ mà.

Thấy đã đủ, Raddi đại sư ra hiệu cho Tạ Phương Uyên cất thiết bị đi, ông nhìn Lý Phùng Nhân một cái thật sâu rồi nói ra xung quanh:

_ Nghiên cứu của đại huynh Vô Cùng Cực ta, ta cũng biết một chút. Quả thật là rất cần đến năng lượng huyền thoại các loại. 

Lại nói tiếp, dù khó khăn nhưng nếu nó có thể hoàn thành, sẽ là bước đẩy vô cùng to lớn đến với cả nhân loại. 

Vậy đi, phần của huynh ấy ta bao một nửa, còn các ngươi....

_ Ta góp một phần, coi như bánh bao ném chó. _ Tần Chính Khuê đại sư. 

Đến người đầy ác cảm còn đồng ý, đương nhiên những người khác không nói gì nữa. 

Mất đi chút ít, nhìn chung vẫn không hề gì. Nếu nhà Morgan đã chủ động xuất ra đại giá, mọi người cũng theo đó thuận nước đẩy thuyền. Như vậy vẫn tốt hơn là trở mặt với nhà họ Lý, dù sao lâu nay giao tình cũng không tệ.

Lý Phùng Nhân đại sư thở dài một hơi, nhưng ông biết chuyện này vẫn chưa xong. Mạch khắc kia rõ ràng là bút tích, đầy phong cách của Lý Khanh nhà ông. Nếu nói là đích thân Lý Khanh khắc ra, ông cũng gật đầu. 

Đường nét có thể bắt trước, nhưng cái hồn bên trong thì không thể. Giống như sao chép tranh họa, mọi thứ đều giống, nhưng giả vẫn là giả.

Quan trọng là ông biết điều đó, đương nhiên mấy người kia cũng biết. Còn lý do họ không nói ra, đều không phải là người tâm cạn.

Lý Bá đã tạo ra kinh hỉ bất ngờ, nhưng việc này cũng đưa hắn lên đầu ngọn sóng. Ngày tháng sắp tới, Lý gia hành xử phải càng thận trọng hơn.

Buổi gặp mặt cứ vậy tiếp tục, chuyện chính xong thì Vô Cùng Cực viện trưởng bắt đầu đăng tràn luận bàn. Chủ yếu là về rùa nguyên mu.

Còn chủ nhà Tạ Phương Uyên, ánh mắt thất thần nhìn vào mạch khắc kia thêm chút nữa, nhu hòa đau nhói.

....

....

Còn ở bên ngoài, Lý Bá và La Thần đang bắt đầu đại chiến ba trăm hiệp:

_ Họ La kia! Trả hai trái ký ức hoàn hảo lại cho ta, ta không ăn cũng có người khác ăn, không đến lượt ngươi chia phần. Ặc..ặc, nhẹ tay chút, ta ngạt thở. 

_ Ta hỏi ngươi có phải nam nhân không, có biết nam nhân quan trọng nhất là gì không? Là uy tín đó, chính miệng ngươi nói dư hơn ba trái sẽ đưa hết cho ta, bây giờ trở mặt sao, tính chuyển nghề bán bánh tráng à.

_ Thả ta ra, quân tử động khẩu không động thủ...ặc..ặc..ngươi cũng có ba trái rồi.. Trả ta..

_ Không được, là huynh đệ với nhau, ta phải giữ gìn uy tín của ngươi. An tâm, tiêu thụ được ta mời ngươi ăn cơm, khuyến mãi thêm chén trà. Phải nhớ, chỉ mời ăn cơm, không có thịt.

_ Ặc..ặc..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện