Sinh mệnh thú giống như tên gọi, nắm giữ lực lượng của sinh mệnh, nó không chết đi,vẫn luôn tồn tại từ khi được sinh ra, có lẽ vì vậy mà nó không thể sinh sản, nó là cá thể duy nhất thuộc loài của mình trên hành tinh này.
Cơ thể của sinh mệnh thú được cấu thành bởi năng lượng sinh mệnh, cho dù cơ thể ngoài bị nát bấy thì chỉ cần tụ tập đủ năng lượng, nó sẽ tái sinh. Sinh mệnh thú không thể hấp thụ năng lượng tinh thuần từ tự nhiên hay năng lượng cô đọng, chỉ có thể mượn dùng từ năng lượng đã hấp thu của các sinh vật khác, việc mượn này là tự nhiên của sinh mệnh thú, giống như nam châm, nó không điều khiển được. Quá trình đó có thể diễn ra hai chiều, nó lấy đi năng lượng tinh thuần và trả lại năng lượng sinh mệnh, giúp phục hồi và chữa trị cho sinh vật.
Đối với cá thể tinh thú có huyết mạch phản chủ, tác dụng của tinh thần thú là vô cùng quan trọng. Khi sinh mệnh thú hấp thu hết năng lượng tinh thuần trong cơ thể nó, thì sẽ chỉ còn lại năng lượng huyết mạch đặc thù tinh khiết nhất. Năng lượng đặc thù đó sẽ được kích thích, nuôi dưỡng bởi năng lượng sinh mệnh truyền vào. Giúp năng lượng đặc thù truyền xuống từ tổ tinh thú nhiều hơn, nồng đậm hơn. Nếu lượng sinh mệnh truyền vào dồi dào, đầy đủ, cơ thể của nó sẽ chỉ còn chứa đầy năng lượng đặc thù của tổ tiên. Như vậy, việc kế thừa sẽ hoàn thiện, nó chính là tổ tinh thú mới của tộc đàn. Giúp tộc đàn một lần nữa đạt được hiệu xuất vận dụng năng lượng tinh thần ở mức cao nhất.
Vai trò của sinh mệnh thú quan trọng là vậy, nhưng mỗi loài tinh thú bình thường cần phải mất một quảng thời gian dài, thường là qua hơn 7, 8 đời mới nhờ tới sinh mệnh thú để kích phát huyết mạch, khoảng thời gian trống đó đối với bọn chúng, sinh mệnh thú là cục nợ không hơn không kém.
Lý do là vì sinh mệnh thú có thể mượn sài, mà lại không thể chứa đựng năng lượng tinh thuần, chứa ở đâu bây giờ, cả cơ thể nó kín mít toàn là năng lượng sinh mệnh. Để hoạt động, sử dụng năng lượng tinh thần bình thường,thì quá trình mượn phải diễn ra liên tục, ví như lúc này đây, để có thể thực hiện việc giao tiếp tinh thần, nó vẫn đang mượn của Vương Lang liên tục, mà hiệu xuất sử dụng của sinh mệnh thú rất kém, mượn 10 sài 1 hao hết 9, đại gia tới mấy cũng chịu không nổi a.
Mà cách thức chứa đựng và thời gian hấp thu năng lượng tinh thuần của tinh thú khác với nhân loại. Tinh thú theo thời gian sinh trưởng sẽ dồn hết năng lượng hấp thu được vào một chỗ trong cơ thể, gọi là tinh hạch, trong tinh hạch, năng lượng tinh thuần sẽ kết hợp tinh huyết của chúng, tạo thành một khối, dựa vào tính chất khác nhau của tinh huyết,mà tạo thành khả năng tinh thú đạt hiệu xuất cao, ở một lĩnh vực điều khiển năng lượng tinh thần. Tinh hạch chính ngọn nguồn sống của tinh thú, khi tinh thú trưởng thành hoàn toàn, tinh hạch sẽ đạt kích thước lớn nhất, từ đó theo thời gian nó sẽ bị hao hụt, mài mòn, nếu tinh thú bị thương mà chết, tinh hạch sẽ bị phong ấn, qua thời gian kết hợp thêm với các năng lượng tản mát trong tự nhiên sẽ thành tinh thạch, nếu tinh thú chết đi đó có huyết mạch nồng đậm thì tinh hạch có thể sẽ trở thành tinh thạch đặc thù. Là nguyên liệu cực kỳ quan trọng để chế tạo thiết bị tinh thần cơ giới hệ đặc thù. Mà chỉ tinh thạch bình thường cũng đã đủ quý giá rồi.
Ngoài ra, năng lượng tinh thuần hấp thu được còn chứa đựng trong cơ thể tinh thú, xen lẫn trong các tế bào, tạo thành sự vượt trội về sức mạnh và độ bền cơ thể so với nhân loại. Sức chứa của cơ thể tinh thú là có hạn, quá trình hấp thu và sử dụng là cân bằng, chỉ khi gặp nguy hiểm chúng mới dùng đến năng lượng trong tinh hạch.
Nói về việc mượn năng lượng của sinh mệnh thú. Chỉ cần tiếp xúc ở khoảng cách vừa đủ, là sinh mệnh thú ( Mỹ Mỹ) có thể thực hiện việc hấp thu, còn việc có trả lại năng lượng sinh mệnh hay không thì không bắt buộc, nếu nhớ thì nó sẽ làm. Có vài lần Mỹ Mỹ buổi tối ngủ quên trên người một con tinh thú, sáng hôm sau thì bầy đàn thấy con tinh thú đó đã xuống uống trà nghe kể chuyện xưa với tổ tinh thú rồi. Việc tinh thú bị Mỹ Mỹ hấp thu hết năng lượng trong cơ thể, tiện đường hấp thu luôn năng lượng trong tinh hạch là bình thường, mà nên nhớ là sau khi đạt kích thước tối đa, tinh hạch chỉ có hao hụt đi chứ không thể tăng thêm, mất một miếng thì chính là mất một miếng, không thể bù vào được.
Thương tổn là thế, nhưng không con tinh thú nào dám nửa câu oán hận với Mỹ Mỹ, thậm chí chúng còn tỏ ra vui mừng chào đón, con nào giám giỡn, lỡ Mỹ Mỹ không vui, lần sau không kích phát truyền thừa cho, thì tộc đàn đó lo mà tập mặc váy, lắc vòng,múa lửa đi, mai sau làm thú diễn xiếc để còn kiếm cái ăn.
Lúc đầu Mỹ Mỹ còn thấy vui vẻ kết bạn với bọn chúng, nhưng về sau khi biết được sự thật, nó bắt đầu chủ động xa lánh. Nó không muốn làm thương tổn đến tinh thú đâu, cũng có lần nó thử kết bạn với con người, nhưng khi vùng chứa của người đó cạn kiệt, chỉ cần tránh xa nó một chút, là bắt đầu chịu đau đớn của sự suy kiệt ngay, thậm chí chết luôn. Còn người bình thường không khai mở vòng sáng, mà vừa tới gần nó, là tinh thần sẽ rơi vào hôn mê bất tỉnh ngay.
Nắm giữ năng lực của sự sống, nhưng nó tạo ra cái chết còn nhiều hơn, nó thật sự cô độc, cô độc và cô đơn, chỉ có một mình, không có bạn bè hay giống loài, bình thường nó chọn cách tự chơi đùa một mình ở mỏ năng lượng cô đọng, cứ như vậy vài trăm năm, tinh thú nào cần nó sẽ tới đó nhờ nó giúp. Nó thích du lịch nhưng cũng không thể du lịch được, không có năng lượng tinh thuần để mượn, nó không bay được, mà chân nó thì ngắn quá, đi cả ngày chỉ nhích được một chút mà thôi. Lần này là nhờ đại tỷ có việc nhờ đến nó, nên nó mới có mặt ở đây, nhưng đại tỷ cũng tốt với nó, nó không muốn làm tổn thương đại tỷ.
Trong ký ức của Mỹ Mỹ, chỉ có một người là chân thành với nó, tốt với nó nhất, cũng có thể ở bên nó mà không bị thương tổn. Đó là tiên nữ, tiên nữ thích vui đùa với Mỹ Mỹ, hay cho Mỹ Mỹ ăn đồ ngon, kể chuyện cho Mỹ Mỹ nghe. Có lần tiên nữ còn mang Mỹ Mỹ về nhà, ôm Mỹ Mỹ ngủ trên giường bông ấm áp của tiên nữ. Đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất mà Mỹ Mỹ từng có suốt muôn vạn năm qua. Nhưng đã lâu rồi Mỹ Mỹ không được thấy tiên nữ, lần này chính là vì muốn tìm tiên nữ, Mỹ Mỹ mới rời khỏi mỏ năng lượng. Mỹ Mỹ thật sự nhớ tiên nữ lắm.
Cơ thể của sinh mệnh thú được cấu thành bởi năng lượng sinh mệnh, cho dù cơ thể ngoài bị nát bấy thì chỉ cần tụ tập đủ năng lượng, nó sẽ tái sinh. Sinh mệnh thú không thể hấp thụ năng lượng tinh thuần từ tự nhiên hay năng lượng cô đọng, chỉ có thể mượn dùng từ năng lượng đã hấp thu của các sinh vật khác, việc mượn này là tự nhiên của sinh mệnh thú, giống như nam châm, nó không điều khiển được. Quá trình đó có thể diễn ra hai chiều, nó lấy đi năng lượng tinh thuần và trả lại năng lượng sinh mệnh, giúp phục hồi và chữa trị cho sinh vật.
Đối với cá thể tinh thú có huyết mạch phản chủ, tác dụng của tinh thần thú là vô cùng quan trọng. Khi sinh mệnh thú hấp thu hết năng lượng tinh thuần trong cơ thể nó, thì sẽ chỉ còn lại năng lượng huyết mạch đặc thù tinh khiết nhất. Năng lượng đặc thù đó sẽ được kích thích, nuôi dưỡng bởi năng lượng sinh mệnh truyền vào. Giúp năng lượng đặc thù truyền xuống từ tổ tinh thú nhiều hơn, nồng đậm hơn. Nếu lượng sinh mệnh truyền vào dồi dào, đầy đủ, cơ thể của nó sẽ chỉ còn chứa đầy năng lượng đặc thù của tổ tiên. Như vậy, việc kế thừa sẽ hoàn thiện, nó chính là tổ tinh thú mới của tộc đàn. Giúp tộc đàn một lần nữa đạt được hiệu xuất vận dụng năng lượng tinh thần ở mức cao nhất.
Vai trò của sinh mệnh thú quan trọng là vậy, nhưng mỗi loài tinh thú bình thường cần phải mất một quảng thời gian dài, thường là qua hơn 7, 8 đời mới nhờ tới sinh mệnh thú để kích phát huyết mạch, khoảng thời gian trống đó đối với bọn chúng, sinh mệnh thú là cục nợ không hơn không kém.
Lý do là vì sinh mệnh thú có thể mượn sài, mà lại không thể chứa đựng năng lượng tinh thuần, chứa ở đâu bây giờ, cả cơ thể nó kín mít toàn là năng lượng sinh mệnh. Để hoạt động, sử dụng năng lượng tinh thần bình thường,thì quá trình mượn phải diễn ra liên tục, ví như lúc này đây, để có thể thực hiện việc giao tiếp tinh thần, nó vẫn đang mượn của Vương Lang liên tục, mà hiệu xuất sử dụng của sinh mệnh thú rất kém, mượn 10 sài 1 hao hết 9, đại gia tới mấy cũng chịu không nổi a.
Mà cách thức chứa đựng và thời gian hấp thu năng lượng tinh thuần của tinh thú khác với nhân loại. Tinh thú theo thời gian sinh trưởng sẽ dồn hết năng lượng hấp thu được vào một chỗ trong cơ thể, gọi là tinh hạch, trong tinh hạch, năng lượng tinh thuần sẽ kết hợp tinh huyết của chúng, tạo thành một khối, dựa vào tính chất khác nhau của tinh huyết,mà tạo thành khả năng tinh thú đạt hiệu xuất cao, ở một lĩnh vực điều khiển năng lượng tinh thần. Tinh hạch chính ngọn nguồn sống của tinh thú, khi tinh thú trưởng thành hoàn toàn, tinh hạch sẽ đạt kích thước lớn nhất, từ đó theo thời gian nó sẽ bị hao hụt, mài mòn, nếu tinh thú bị thương mà chết, tinh hạch sẽ bị phong ấn, qua thời gian kết hợp thêm với các năng lượng tản mát trong tự nhiên sẽ thành tinh thạch, nếu tinh thú chết đi đó có huyết mạch nồng đậm thì tinh hạch có thể sẽ trở thành tinh thạch đặc thù. Là nguyên liệu cực kỳ quan trọng để chế tạo thiết bị tinh thần cơ giới hệ đặc thù. Mà chỉ tinh thạch bình thường cũng đã đủ quý giá rồi.
Ngoài ra, năng lượng tinh thuần hấp thu được còn chứa đựng trong cơ thể tinh thú, xen lẫn trong các tế bào, tạo thành sự vượt trội về sức mạnh và độ bền cơ thể so với nhân loại. Sức chứa của cơ thể tinh thú là có hạn, quá trình hấp thu và sử dụng là cân bằng, chỉ khi gặp nguy hiểm chúng mới dùng đến năng lượng trong tinh hạch.
Nói về việc mượn năng lượng của sinh mệnh thú. Chỉ cần tiếp xúc ở khoảng cách vừa đủ, là sinh mệnh thú ( Mỹ Mỹ) có thể thực hiện việc hấp thu, còn việc có trả lại năng lượng sinh mệnh hay không thì không bắt buộc, nếu nhớ thì nó sẽ làm. Có vài lần Mỹ Mỹ buổi tối ngủ quên trên người một con tinh thú, sáng hôm sau thì bầy đàn thấy con tinh thú đó đã xuống uống trà nghe kể chuyện xưa với tổ tinh thú rồi. Việc tinh thú bị Mỹ Mỹ hấp thu hết năng lượng trong cơ thể, tiện đường hấp thu luôn năng lượng trong tinh hạch là bình thường, mà nên nhớ là sau khi đạt kích thước tối đa, tinh hạch chỉ có hao hụt đi chứ không thể tăng thêm, mất một miếng thì chính là mất một miếng, không thể bù vào được.
Thương tổn là thế, nhưng không con tinh thú nào dám nửa câu oán hận với Mỹ Mỹ, thậm chí chúng còn tỏ ra vui mừng chào đón, con nào giám giỡn, lỡ Mỹ Mỹ không vui, lần sau không kích phát truyền thừa cho, thì tộc đàn đó lo mà tập mặc váy, lắc vòng,múa lửa đi, mai sau làm thú diễn xiếc để còn kiếm cái ăn.
Lúc đầu Mỹ Mỹ còn thấy vui vẻ kết bạn với bọn chúng, nhưng về sau khi biết được sự thật, nó bắt đầu chủ động xa lánh. Nó không muốn làm thương tổn đến tinh thú đâu, cũng có lần nó thử kết bạn với con người, nhưng khi vùng chứa của người đó cạn kiệt, chỉ cần tránh xa nó một chút, là bắt đầu chịu đau đớn của sự suy kiệt ngay, thậm chí chết luôn. Còn người bình thường không khai mở vòng sáng, mà vừa tới gần nó, là tinh thần sẽ rơi vào hôn mê bất tỉnh ngay.
Nắm giữ năng lực của sự sống, nhưng nó tạo ra cái chết còn nhiều hơn, nó thật sự cô độc, cô độc và cô đơn, chỉ có một mình, không có bạn bè hay giống loài, bình thường nó chọn cách tự chơi đùa một mình ở mỏ năng lượng cô đọng, cứ như vậy vài trăm năm, tinh thú nào cần nó sẽ tới đó nhờ nó giúp. Nó thích du lịch nhưng cũng không thể du lịch được, không có năng lượng tinh thuần để mượn, nó không bay được, mà chân nó thì ngắn quá, đi cả ngày chỉ nhích được một chút mà thôi. Lần này là nhờ đại tỷ có việc nhờ đến nó, nên nó mới có mặt ở đây, nhưng đại tỷ cũng tốt với nó, nó không muốn làm tổn thương đại tỷ.
Trong ký ức của Mỹ Mỹ, chỉ có một người là chân thành với nó, tốt với nó nhất, cũng có thể ở bên nó mà không bị thương tổn. Đó là tiên nữ, tiên nữ thích vui đùa với Mỹ Mỹ, hay cho Mỹ Mỹ ăn đồ ngon, kể chuyện cho Mỹ Mỹ nghe. Có lần tiên nữ còn mang Mỹ Mỹ về nhà, ôm Mỹ Mỹ ngủ trên giường bông ấm áp của tiên nữ. Đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất mà Mỹ Mỹ từng có suốt muôn vạn năm qua. Nhưng đã lâu rồi Mỹ Mỹ không được thấy tiên nữ, lần này chính là vì muốn tìm tiên nữ, Mỹ Mỹ mới rời khỏi mỏ năng lượng. Mỹ Mỹ thật sự nhớ tiên nữ lắm.
Danh sách chương