Vương Lang mở mắt ra, đây là thiên đường sao, mây trắng bồng bềnh, mây ở thiên đường có khác, dày thật, đập vào mặt mình nãy giờ mà vẫn không tan, lại còn có mùi mỡ hành.

Tỉnh táo hơn một chút, Vương Lang như có điện xẹt trong người, hất đám mây trắng Mỹ Mỹ ra, làm nó lăng lông lốc như trái banh. Hắn thật đau đầu, biết là Mỹ Mỹ lại vừa cứu mạng mình, nhưng phương pháp như thế thật khó chấp nhận, hắn đâu phải là chó cái đâu, may là không có ai ở đây, nếu không da mặt dày tới mấy cũng bị đâm lủng, không biết giấu vào đâu được. Mỹ Mỹ dừng lăn, bay lơ lửng, truyền âm với Vương Lang:

_ Có chuyện gì vậy đại ca, tình huống vừa rồi của đại ca còn nguy kịch hơn lúc trước nhiều, chậm một chút nữa là đệ phải dọn đồ cúng rồi đó. Mà đại ca bị thương như thế nào vậy, đệ vẫn chưa chữa trị xong hết đâu.

Truyền âm lại mấy câu cho Mỹ Mỹ an tâm, Vương Lang sờ vào vết sẹo trên ngực mình, phần da non vừa lành lại nhìn giống như một cái xoáy nước, rờ vào vẫn còn nóng hổi. Tính mạng tạm thời đã không sao, nhưng cơn đau thì vẫn còn, nó nhắc cho Vương Lang nhớ mình đã dại dột ra sao. Lần này nếu không nhờ Mỹ Mỹ hắn thật sẽ đi chầu ông vải rồi. Manh động thật là không tốt, cái này không phải lấy đá đập vào chân, là vào đầu mới đúng.

Nhưng cũng đáng giá, hắn đã thành công kích hoạt được tế bào, mấy vòng sáng nhờ cất trong vòng xanh dương nên cũng không tổn hao gì. Tóm lại là thành công tốt đẹp, tìm cách tập luyện là hắn sẽ sử dụng được phong nguyên tố thôi. Tương lai thật có chút huy hoàng.

Vương Lang hí hửng cho tới khi nhìn thấy dòng chữ hiện ra trên bảng điều khiển của thiết bị phóng phong nguyên tố " thành công kích thích được 0.5 phần trăm tế bào ". Miệng đang cười thì đơ luôn, không khép lại được, lừa người, thật sự là quá lừa người, đã dạo âm phủ một lần rồi mà chỉ được có nhiêu đó, không lẽ phải chịu tám chục phát bắn nữa mới đủ bốn mươi phần trăm, vậy thì con đĩa cũng chết chứ nói chi là con người. Vương Lang đạp thiết bị phát phong nguyên tố một cái rồi ôm Mỹ Mỹ ra khỏi phòng, xén chút nữa là bực mình đạp bay luôn cái cửa phòng luyện tập, cả cái phi thuyền này đúng là một ổ lừa tình.

_ Đại ca đừng như thế nữa, bắt trước đệ nè, cứ ăn vào thì mọi nỗi buồn sẽ biến mất thôi.

Mỹ Mỹ vừa ăn vừa tận tình khuyên bảo Vương Lang, ăn xong là ngủ, lỡ phải ngủ dậy thì lại tiếp tục ăn, thật không biết nó có nỗi buồn nào nữa.

Vương Lang vừa giận vừa tiếc, giận con số 0.5 kia, tiếc là nếu không đạt tới bốn mươi thì mọi cố gắng đều vô ích, mà lỡ chưa tới bốn mươi hắn đã đứt bóng luôn thì sao, không hiểu làm sao mà các dạ khách lại có thể thành công.

Nói Vương Lang manh động là không sai, thật ra đã có nhiều người nếm thử sức mạnh của tia nguyên tố rồi, nhưng chưa có ai xém ra đi ngay lần đầu tiên như hắn. Cái gì cũng phải từ từ, đầu tiên hãy chiếu tia nguyên tố vào tay hay chân cái đã, mà cũng chỉnh mức phóng ra ở mức thấp thôi. Bị thương thì nghỉ ngơi phục hồi cho tốt rồi làm tiếp, nhưng phải chữa trị bằng năng lượng sinh mệnh thuần khiết nhất, nếu không tạp chất lưu lại sẽ làm giảm tỉ lệ đã đạt được, tiền mất tật mang.

. Lấy ít để thành nhiều, thông thường muốn đạt được đến mức bốn mươi cũng phải chịu tia nguyên tố vài trăm lần, nguy hiểm thật sự chỉ đến sau mốc hai mươi phần trăm khi phải chiếu tia nguyên tố vào các điểm trọng yếu trên cơ thể, các cơ quan như tim gan phổi... Dù có kịp chữa trị thì cũng không thể phục hồi hoàn toàn được, thông thường những người tử vong đều là chết trên giường bệnh, khi tổn thương từ các vết tích, đã vượt quá giới hạn của cơ thể. Quá trình này chỉ có thành công hoặc thất bại, dù là ba mươi chín phần trăm cũng là vô ích.

Còn Vương Lang, ngay phát đầu đã chịu mức cường độ lớn nhất, chíu ngay vào trước ngực, thương tổn đến tim,phổi, cuốn họng, xương lồng ngực.. May là nhờ phi thuyền bay hơi nhanh, thần chết rượt theo không kịp, nếu không giờ này hắn thật ăn cơm cúng của Mỹ Mỹ rồi.

Vương Lang đứng dậy, trở về phòng ngủ, vẫn còn gần ba ngày nữa là tới hạn tập trung, nếu được thì hắn ngủ luôn tới lúc đó. Nắm trên giường nệm, nhắm mắt lại, cố ngủ mà không sao ngủ được, hắn thật không cam tâm, không thể nào chấp nhận được, như bị gái nhắn tin lừa tình, chạy tới nơi thì thấy nó còn già hơn bà nội của mình, thật không thể nào chấp nhận được. Vương Lang bật dậy, chạy vào phòng ăn, hỏi Mỹ Mỹ vẫn đang ngập đầu trong dĩa mỳ:

_ Thương tổn tới mức nào thì đệ sẽ không cứu được ca.

Mỹ Mỹ liếm sạch chỗ mỳ vụn rồi truyền âm:

_ Đừng đứt đầu là được, nhưng phải đủ năng lượng tinh thuần để đệ chuyển hóa, nếu thương tổn quá nặng thì đệ sẽ biến về trạng thái năng lượng sinh mệnh để cứu chữa, nhưng tốc độ chuyển hóa cũng tăng lên nhiều lắm, lỡ tay chút là hao hụt sẽ giết chết đại ca trước đó.

Vương Lang lúc này đang ở trạng thái đầu nóng của trẻ trâu chuẩn quốc tế. Người khác làm được thì mình cũng làm được, họ nhảy lầu lộn bốn vòng rồi mới chết thì mình sẽ lộn được năm vòng. Nghe câu trả lời của Mỹ Mỹ một ý tưởng tự ngược bản thân của Vương Lang đã được hình thành.

Vương Lang rút ra tất cả số tiền lương còn lại của dạ khách số sáu, vị chi là gần bốn ngàn tám trăm thanh năng lượng tinh thuần cực phẩm. Nạp hết vào các vòng sáng của mình, làm đầy được gần hai mươi lăm vòng đầu tiên. Hắn đăng ký tên người thừa kế tài khoản trong zone s là La Thần và Lý Bá, sẽ tự động chuyển sang sau thời gian đã đặt trước, kèm theo một số lời nhắn nhủ về sau, có nhắc với hai tên đó về mẫu thân của hắn. Chuyện lần này mà không thành thì tiền có nhiều mấy cũng chẳng để làm gì, còn mặt mũi thì không quan trọng bằng tiền, chỉ còn bận tâm về mẫu thân, hắn dặn nếu có thể dấu được bao nhiêu lâu, thì hãy dấu.

Thu xếp xong, Vương Lang bồng Mỹ Mỹ vào phòng luyện tập của dạ khách số sáu. Tại đó hắn đã chuẩn bị sẵn một cái cọc hình chữ thập, cắm ngay vào vòng giới hạn, bên trên đã chuẩn bị sẵn dây trói. Nạp đầy phong thạch cho máy bắn phong nguyên tố, vẫn giữ nguyên chế độ bắn như trước, Vương Lang tự trói mình vào cọc, dặn Mỹ Mỹ trừ khi năng lượng tinh thuần của hắn cạn kiệt, nếu không thì đừng dừng máy bắn lại. Mở trừng mắt, nín thở, Vương Lang nhìn phong nguyên tố đang dần tập trung tại mũi súng. Còn Mỹ Mỹ theo lời Vương Lang, đã tàng hình trở về trạng thái nguyên bản, là năng lượng sinh mệnh tinh túy của địa cầu.

Chuyện đẫm máu xảy ra phía sau, hẳn mọi người đã đoán được rồi, có kể cũng không dám kể, địa ngục có đáng sợ tới mấy, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bonus: Nhật ký về quê

Ngày 2: Tôi không thích dậy sớm vào buổi sáng, nhưng lúc đi làm về, mấy người họ hàng của tôi ồn ào quá, tôi đành phải dậy. Cô miệng 3S157zU rộng biết tôi không thích ăn thịt sống, nên đã nấu riêng bữa sáng cho tôi. Tôi chỉ ăn được vài muỗng, thứ này quá béo, tôi không thích những thứ béo phì. Nhìn lại, tôi phát ói khi phải nhìn họ ăn, sao không gọn gàng được như con mèo. Tôi thấy nhớ nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện