Lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua vật gì đó, Lưu Ly quá sợ hãi để mở mắt ra nhìn, cô ghì chặt lấy vũ khí có trong tay, qua một lúc thì mới chậm rãi hé mở đôi mắt hạnh.

Tầm mắt của cô gái nhỏ rơi trên con dao, lưỡi dao đâm xuyên qua da thịt, dòng máu đỏ nhanh chóng chảy ra, Lưu Ly đứng hình, nhưng điều khiến cho cô ngạc nhiên hơn cả chính là người trước mắt mình,

Là hắn.

Ba Lạc Bá Tư thúc ngựa như điên lao đến nơi này, giờ đây hắn chẳng còn sợ bản thân sẽ bị cô phát hiện, hắn chỉ mong cô bình yên.

Người đàn ông không sợ ma quỷ, không tin thần phật giờ đây ra sức cầu xin mong cô không xảy ra chuyện gì. Căn nhà nhỏ hiện ra trước mặt, hắn đi vào bên trong. Nếu như bình thường thì hắn đã thét thật to tên cô, nhưng chẳng hiểu sao giây phút này đến cả một từ cũng chẳng thể thốt ra nỗi.

Cổ họng như có gì đó chặn lại, hắn chỉ có thể xuống ngựa rồi đi vào bên trong, có lẽ vì trong đầu tưởng tượng ra viễn cảnh xấu nhất cho nên ngài công tước chỉ có thể nhìn ngó xung quanh tìm kiếm.

Ngồi nhà nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng tìm được người cũng phải mất một khoảng thời gian, đến khi chỉ còn góc nhỏ trong phòng bếp, hắn hít vào một hơi nhẹ nhàng tiến đến thì một bóng dáng nhỏ nhắn lao nhanh đến, trên tay cầm theo một con dao.

Với người dày dặn kinh nghiệm như hắn thì sao không né được? Nhưng người đàn ông chỉ đứng yên đó, trên gương mặt nở nụ cười nhẹ nhõm, thực sự cảm ơn vì cô bình an.

Con dao găm vào bên bụng phải, hắn vẫn đứng đó không cử động, cô gái nhỏ bất tri bất giác cũng nhìn chăm chăm. Gương mặt như đang muốn hỏi rằng tại sao hắn lại ở đây? Ba Lạc Bá Tư lui ra sau, bàn tay đang nắm lấy con dao của cô cũng dần buông bỏ. Người đàn ông hơi nhíu mày, hừ nhẹ rồi cúi người về phía trước một chút, bàn tay đặt lên vết thương trên bụng.

Lưu Ly run rẩy đôi môi, còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói có phần khẩn trương từ phía sau lưng hắn vang lên:

" Công tước! Ngài... ngài...".

Hào Kiện thúc ngựa đuổi theo cuối cùng cũng đến kịp, nhìn thấy hắn đang cúi người, anh hốt hoảng tiến đến, ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn rồi lên tiếng:

" Ngài có làm... sao...".

Giọng nói chậm dần, câu nói cũng chẳng hề được nói hết.

Anh cúi đầu xoay lưng về phía cô cho nên Lưu Ly không thấy rõ biểu cảm, chắc là đang rất hoảng, dù sao thì chủ nhân bị thương thì sao anh có thể giữ được bình tĩnh?

Đúng thế, Hào Kiện chẳng thể nào bình thương khi nhìn thấy vết thương và con dao trên người hắn, gương mặt của anh từ lo lắng đến tái xanh dần chuyển sang nghệch ra.

Cái gì đây? Bị dao gọt trái cây đâm vào thôi mà có cần làm lố như thế không?

Người bình thường thì không nói làm gì, nhưng đối với người đã từng tắm máu trên khắp vô số chiến trường như hắn mà nói thì thế này chỉ ngứa ngáy chút xíu mà thôi.

Có cần phải ôm bụng rồi ngã xuống như thế không?

Có cần thiết không?!!!

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, anh phải phụ hoạ theo thôi:

" Trời ơi, công tước à, vết thương này hình như đè lên vết thương trước đó, bây giờ nghiêm trọng rồi, làm sao đây?!!!".

Cùng lúc mà anh đang làm trò hề thì Hải Quỳ cũng đến, gương mặt nhăn nhó hệt như vừa mới ăn hết cả chục quả chanh, nhưng khi thấy ám hiệu từ phía Hào Kiện, cô nhanh chóng lên tiếng:

" Đưa về dinh thự ngay đi, vết thương này... chậc...".

Nữ bác sĩ chỉ nói như thế càng khiến cho Lưu Ly không biết nên làm gì, Hào Kiện nhân lúc cô vẫn chưa suy nghĩ dược gì liền nhanh chóng nói:

" Cô phải đi cùng, kể lại toàn bộ sự việc".

Đang lúng túng thì Hải Quỳ liền lên tiếng:

" Nơi này không còn an toàn nữa, ấy... Tiểu Hắc sao lại...".

Lưu Ly không muốn liên quan đến hắn, nhưng vết thương của hắn là do cô gây ra, hơn nữa... Tiểu Hắc thực sự cần được chữa trị gấp, nơi này không an toàn, lỡ như đám người kia lại đến thì...

Bị dồn vào đường cùng, Lưu Ly chỉ có thể thoả hiệp.

Lúc nãy Hải Quỳ đi xe ngựa đến đây, cho nên cô, hắn, con gái cùng với Tiểu Hắc đều được ngồi trong xe. Hào Kiện cùng với Hải Quỳ ngồi ở trước xe ngựa nhìn nhau rồi nở một nụ cười lệch lạc.

Xe ngựa nhanh chóng đi đến dinh thự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện