Từ khi hắn ra chiến trường đến nay đã được hơn hai tháng, chẳng có chút tin tức nào, những thông tin được đưa viết lên báo đều nói chung chung rằng cuộc chiến hiện tại vô cùng căng thẳng.
Nếu như Ba Lạc Bá Tư tàn ác vô tình thì Xích Diễm là một kẻ điên, tên đó không ngại dùng tất cả những gì đang có mà liều chết với hắn, nhưng đến bây giờ cả hai bên dù giao chiến nhiều lần vẫn chưa có bên nào dốc toàn lực, như thể đang thăm dò.
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua, vết thương của Tiểu Hắc đã lành lặn, tốc độ hồi phục thực sự rất đáng kinh ngạc, bàn tay tưởng chừng sẽ không thể cử động vậy mà lúc này lại có thể múa đao.
Chỉ còn mười mấy ngày nữa là Tinh Nhi sẽ tròn một tuổi, với sự tình như bây giờ thì có lẽ hắn sẽ không thể có mặt bên con bé.
Lưu Ly ngoài mặt không hề quan tâm, nhưng tâm hồn cứ để đâu đâu. Thỉnh thoảng Hào Kiện cùng Hải Quỳ sẽ bắt gặp được tình cảnh cô đang ôm con gái rồi nhìn xa xăm.
____________
Ở ngoài chiến trường, sau nhiều tháng giao chiến thì cả hai bên đều thiệt hại nặng nề, song, vẫn không bên nào chịu hoà hoãn. Ba Lạc Bá Tư dẫn đầu đoàn người lao ra chiến trường, ánh mắt của hắn mệt mỏi nhưng vẫn chứa đầy sát khí, phía bên kia Xích Diễm cũng chẳng kém cạnh, ánh mắt loé lên tia hứng thú mỗi khi chém được một người.
Có vẻ như cả hai quyết định sẽ dốc toàn bộ mà chiến đấu, không muốn kéo dài thời gian nữa, dù gì thì cũng phải có một bên ngã xuống.
Cuộc chiến kéo dài đằng đẵng, tổn thất ngày càng nặng nề, xét thấy tình hình không ổn, Ba Lạc Đồ tự mình cưỡi ngựa đến cửa thành của địch, trực tiếp thương lượng.
" Chiến sự kéo dài cả hai bên đều không có lợi, dù là ai thắng cuộc thì cũng chẳng còn sức lực chống chọi, nếu lúc này có một bên thứ ba xông vào thì chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Chi bằng tìm ra đối sách, đánh nhanh rút gọn".
Xích Diễm đứng ở trên cổng thành, ánh mắt giễu cợt nhìn xuống, nhếch một bên miệng rồi cười:
" Ta chỉ cần đầu của Ba Lạc Bá Tư, có được nó rồi thì ta sẽ rút lui".
Đối với thái độ khinh thường của đối phương, Ba Lạc Đồ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền lên tiếng:
" Vậy thì thực sự trùng hợp, chỉ huy của ta cũng nói tương tự ngài, chỉ cần ngài để đầu lại thì quân ta sẽ rút lui".
" Một mình đến nộp mạng còn cứng miệng thật đấy".
" Hai nước giao tranh không chém sứ giả, ta đến đây với thái độ mềm mỏng, chỉ mong cuộc chiến vô nghĩa này kết thúc, phía sau mỗi người đều có gia đình và nơi ta thuộc về, mong ngài suy nghĩ cho thật kỹ".
"..........".
Xích Diễm lạnh mắt liếc nhìn về phía tướng sĩ phía sau lưng. Quả thực cuộc chiến này ngoài đau thương và mất mát thì chẳng có lợi ích tốt đẹp nào. Tuy tên này tính tình điên rồ, nhưng hắn cũng không ngu ngốc, đối sách tốt nhất hiện giờ không có, hai bên chỉ có thể lui một bước.
Thêm vài ngày nữa trôi qua mà chẳng có bất cứ động thái nào, Đế Quốc cùng Công Quốc dẫn đầu là chỉ huy của hai bên, hai đội binh mã cách nhau mười mét, đứng đối diện nhau.
Ba Lạc Bá Tư cùng Xích Diễm đồng loạt xuống ngựa, có vẻ như cả hai đã quyết định xong phương án.
Hắn cầm thanh kiếm dài, trong khi Xích Diễm cầm song đao. Ba Lạc Bá Tư nhìn đối phương đang thích thú múa vài đường, không hứng thú mà lên tiếng:
" Ta mong dù ai ngã xuống thì trận chiến vô nghĩa này cũng sẽ kết thúc, không cần người nào ngã xuống nữa".
" Ha, hơn hai năm trước khi giao đấu không thấy ngươi có biểu hiện này, sao bây giờ lại yếu đuối thế kia?" - Xích Diễm khinh khỉnh cười.
"...........".
" Toàn quân nghe lệnh, nếu có kẻ nào dám đánh lén, xen vào cuộc chiến này thì không những kẻ đó phải chịu chết, cả gia đình lẫn người thân đều sẽ chết theo. Nghe rõ chưa" - Xích Diễm nói dứt câu thì không còn cười nữa.
Bên phía Ba Lạc Bá Tư cũng đã được căn dặn kỹ lưỡng để không kẻ nào không biết thân biết phận chen vào cuộc chiến này.
Hai người đàn ông lao vào, vũ khí cầm trên tay va vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Ba Lạc Bá Tư hơn hẳn về sức mạnh, nhưng tốc độ của Xích Diễm lại rất nhanh, trôi qua một hồi chẳng ai nhường ai, cho đến khi có một người ngã xuống.
Dòng máu đỏ tươi chảy đầy xuống đất, một bên hô hào, bên còn lại thì hoang mang.
Danh sách chương