Vũ Phong nằm ở trong phòng ngủ dành cho khách quý, thân thể cậu quấn đầy băng gạc và đang thiếp đi, Tinh Nhi được Lưu Ly đưa vào, đối diện với thiếu niên đang nằm trên giường không cử động, công tước phu nhân nhíu mày nói với con gái:
'' Ở đây cho đến khi cậu bé tỉnh lại, nhớ cảm ơn và xin lỗi người ta cẩn thận''.
Đứa con gái bướng bỉnh ồn ào thường ngày nay ngoan ngoãn im lặng mà nghe mắng, Lưu Ly nhìn vết thương trên người cậu thiếu niên liền nhớ đến Tiểu Hắc giờ đây đang ở Công Quốc, cô dùng tay chọc chọc vào vai con gái rồi nói:
'' Nếu như cậu ấy mắng thì con cũng phải im lặng mà nghe, cũng may là Hải Quỳ nói vết thương tịnh dưỡng sẽ khỏi, nếu như người ta có mệnh hệ gì thì mẹ sẽ để con lấy thân trả nợ''.
'' Mẹ muốn bán con đi sao?''.
'' Ương ngạnh thế này thì bán con đi đổi lấy tiền cho thảnh thơi''.
Tinh Nhi mếu máo, không muốn bị bán đâu.
Lưu Ly nhìn con gái với gương mặt cảnh cáo:
'' Ở nơi này chăm sóc tốt cho người ta, đã có gan gây chuyện thì phải có gan chịu trách nhiệm''.
'' ...........''.
'' Trả lời''.
'' Dạ''.
Tinh Nhi ngồi ở bên giường lo lắng nhìn thiếu niên đang nằm đó, cô bé biết rằng nếu như không có sự che chở của cậu thì giờ đây người nằm đây chính là cô, hoặc còn hơn thế nữa.
Cô bé rất nghiêm túc trông chừng, cho đến khi cậu tỉnh thì đã mệt mỏi gục đầu ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Vũ Phong nhìn tiểu thư nhỏ gương mặt bầu bĩnh thiếp đi, hai hàng lông mi ươn ướt và đầu mũi đỏ lên minh chứng cô bé trước đó đã khóc rất nhiều, cậu chậm rãi đưa mắt nhìn xuống dưới cánh tay được băng bó đang có một bàn tay nhỏ nắm lấy thì im lặng không nói gì.
Thiếu niên sợ đánh thức cô cho nên nằm yên mà nhìn trần nhà, tuy cậu cũng là quý tộc nhưng gia đình lại không được khá cho lắm, vậy nên được nằm trên chiếc giường êm ái và ở trong căn phòng rộng thế này cứ như là mơ vậy.
'' Tỉnh rồi à'' - Một giọng nói vang lên, là Hải Quỳ.
Bác sĩ nhẹ nhàng đóng cửa rồi tiến đến, nhìn thấy Tinh Nhi đang ngủ gật cũng không có ý đánh thức, chỉ nhỏ giọng nói với Vũ Phong:
'' Việc con nhóc này đi ra khỏi dinh thự không phải lỗi của cậu, vậy nên sẽ không bị truy cứu gì đâu. Ngược lại còn được ban thưởng vì có công bảo vệ cái đứa trẻ ương bướng này. Trước đó công tước đã phạt rồi, nhưng nếu cậu muốn phạt thêm thì cứ nói, công tước phu nhân bảo sẽ chấp nhận yêu cầu''.
Vũ Phong nhìn vào lòng bàn tay mịn màng của cô gái bên cạnh có vài vết sưng như bị roi quất vào nghĩ ngợi đôi chút rồi nói với bác sĩ:
'' Đánh thế này cũng quá mạnh rồi''.
'' Khó trách được công tước, ngài ấy nâng niu đứa con gái này như bảo bối, chưa bao giờ nỡ nói nặng lời, nhưng sự việc này thì khác, nó vượt ra ngoài vùng kiểm soát''.
Vũ Phong không hiểu lắm, nếu như là thương yêu thì sao lại nỡ đánh đến thế này, nhưng Hải Quỳ không giải thích nhiều, chỉ cười cười rồi nói thêm:
'' Đợi đến khi cậu trở thành cha mẹ thì sẽ hiểu thôi''.
'' Ưm'' - Cô gái nhỏ dường như bị làm ồn nên sực tỉnh, đôi mắt to tròn vẫn còn đang chưa tỉnh chớp chớp vài cái rồi đưa tay lên dụi dụi, cảm nhận được cơn đau, Tinh Nhi nhíu mày. Cô bé nhìn xung quanh thì liền thấy thiếu niên nằm trên giường đã tỉnh, có chút vui bật dậy rồi cười, nhưng nụ cười đó rất nhanh bị cảm giác áy náy che lấp, tiểu thư nhỏ ngồi xuống rồi lầm bầm trong miệng:
'' Anh tỉnh rồi''.
'' Ừm'' - Vũ Phong khá kiệm lời, cậu chỉ đáp cho có lệ.
''............''.
''.............''.
Hải Quỳ đứng cách đôi bạn trẻ không xa, chen lời để hoá giải bầu không khí ngượng ngùng:
'' Tay phải bị gãy rồi, rất có khả năng không thể cầm được kiếm''.
Tin này chấn động với cậu thiếu niên đang nằm trên giường lẫn cô gái nhỏ đang ở bên cạnh.
Vũ Phong thoáng chốc kinh ngạc nhưng rất nhanh liền trở nên bình tĩnh hệt như sự việc này bản thân chỉ là kẻ ngoài cuộc. Gãy thì cũng gãy rồi, không chấp nhận thì có thể làm gì được? Ngược lại là cô bé đang ngồi bên cạnh, nước mắt trào ra không thể ngưng lại được.
Giờ đây bao nhiêu tự trách, áy náy, thổ thẹn dâng lên khiến cho Tinh Nhi chẳng biết nên nói gì dù trong lòng có rất nhiều điều muốn giải bày.
'' Ở đây cho đến khi cậu bé tỉnh lại, nhớ cảm ơn và xin lỗi người ta cẩn thận''.
Đứa con gái bướng bỉnh ồn ào thường ngày nay ngoan ngoãn im lặng mà nghe mắng, Lưu Ly nhìn vết thương trên người cậu thiếu niên liền nhớ đến Tiểu Hắc giờ đây đang ở Công Quốc, cô dùng tay chọc chọc vào vai con gái rồi nói:
'' Nếu như cậu ấy mắng thì con cũng phải im lặng mà nghe, cũng may là Hải Quỳ nói vết thương tịnh dưỡng sẽ khỏi, nếu như người ta có mệnh hệ gì thì mẹ sẽ để con lấy thân trả nợ''.
'' Mẹ muốn bán con đi sao?''.
'' Ương ngạnh thế này thì bán con đi đổi lấy tiền cho thảnh thơi''.
Tinh Nhi mếu máo, không muốn bị bán đâu.
Lưu Ly nhìn con gái với gương mặt cảnh cáo:
'' Ở nơi này chăm sóc tốt cho người ta, đã có gan gây chuyện thì phải có gan chịu trách nhiệm''.
'' ...........''.
'' Trả lời''.
'' Dạ''.
Tinh Nhi ngồi ở bên giường lo lắng nhìn thiếu niên đang nằm đó, cô bé biết rằng nếu như không có sự che chở của cậu thì giờ đây người nằm đây chính là cô, hoặc còn hơn thế nữa.
Cô bé rất nghiêm túc trông chừng, cho đến khi cậu tỉnh thì đã mệt mỏi gục đầu ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Vũ Phong nhìn tiểu thư nhỏ gương mặt bầu bĩnh thiếp đi, hai hàng lông mi ươn ướt và đầu mũi đỏ lên minh chứng cô bé trước đó đã khóc rất nhiều, cậu chậm rãi đưa mắt nhìn xuống dưới cánh tay được băng bó đang có một bàn tay nhỏ nắm lấy thì im lặng không nói gì.
Thiếu niên sợ đánh thức cô cho nên nằm yên mà nhìn trần nhà, tuy cậu cũng là quý tộc nhưng gia đình lại không được khá cho lắm, vậy nên được nằm trên chiếc giường êm ái và ở trong căn phòng rộng thế này cứ như là mơ vậy.
'' Tỉnh rồi à'' - Một giọng nói vang lên, là Hải Quỳ.
Bác sĩ nhẹ nhàng đóng cửa rồi tiến đến, nhìn thấy Tinh Nhi đang ngủ gật cũng không có ý đánh thức, chỉ nhỏ giọng nói với Vũ Phong:
'' Việc con nhóc này đi ra khỏi dinh thự không phải lỗi của cậu, vậy nên sẽ không bị truy cứu gì đâu. Ngược lại còn được ban thưởng vì có công bảo vệ cái đứa trẻ ương bướng này. Trước đó công tước đã phạt rồi, nhưng nếu cậu muốn phạt thêm thì cứ nói, công tước phu nhân bảo sẽ chấp nhận yêu cầu''.
Vũ Phong nhìn vào lòng bàn tay mịn màng của cô gái bên cạnh có vài vết sưng như bị roi quất vào nghĩ ngợi đôi chút rồi nói với bác sĩ:
'' Đánh thế này cũng quá mạnh rồi''.
'' Khó trách được công tước, ngài ấy nâng niu đứa con gái này như bảo bối, chưa bao giờ nỡ nói nặng lời, nhưng sự việc này thì khác, nó vượt ra ngoài vùng kiểm soát''.
Vũ Phong không hiểu lắm, nếu như là thương yêu thì sao lại nỡ đánh đến thế này, nhưng Hải Quỳ không giải thích nhiều, chỉ cười cười rồi nói thêm:
'' Đợi đến khi cậu trở thành cha mẹ thì sẽ hiểu thôi''.
'' Ưm'' - Cô gái nhỏ dường như bị làm ồn nên sực tỉnh, đôi mắt to tròn vẫn còn đang chưa tỉnh chớp chớp vài cái rồi đưa tay lên dụi dụi, cảm nhận được cơn đau, Tinh Nhi nhíu mày. Cô bé nhìn xung quanh thì liền thấy thiếu niên nằm trên giường đã tỉnh, có chút vui bật dậy rồi cười, nhưng nụ cười đó rất nhanh bị cảm giác áy náy che lấp, tiểu thư nhỏ ngồi xuống rồi lầm bầm trong miệng:
'' Anh tỉnh rồi''.
'' Ừm'' - Vũ Phong khá kiệm lời, cậu chỉ đáp cho có lệ.
''............''.
''.............''.
Hải Quỳ đứng cách đôi bạn trẻ không xa, chen lời để hoá giải bầu không khí ngượng ngùng:
'' Tay phải bị gãy rồi, rất có khả năng không thể cầm được kiếm''.
Tin này chấn động với cậu thiếu niên đang nằm trên giường lẫn cô gái nhỏ đang ở bên cạnh.
Vũ Phong thoáng chốc kinh ngạc nhưng rất nhanh liền trở nên bình tĩnh hệt như sự việc này bản thân chỉ là kẻ ngoài cuộc. Gãy thì cũng gãy rồi, không chấp nhận thì có thể làm gì được? Ngược lại là cô bé đang ngồi bên cạnh, nước mắt trào ra không thể ngưng lại được.
Giờ đây bao nhiêu tự trách, áy náy, thổ thẹn dâng lên khiến cho Tinh Nhi chẳng biết nên nói gì dù trong lòng có rất nhiều điều muốn giải bày.
Danh sách chương