Cô gái ngồi ở trên sofa phía xa xa, trong căn phòng đèn đã tắt chỉ có ánh trăng soi rọi khiến cho bóng dáng yêu kiều ấy có thêm vài phần mị hoặc, người đàn ông nằm trên giường hơi thở nặng nề, đầu óc choáng váng, lồng ngực nặng như bị tảng đá to lớn đè lên, cổ họng khô khốc và bỏng rát như đang bị thiêu cháy khiến cho cậu khó khăn lên tiếng:

" Tiểu... thư".

Ba Lạc Tinh Nhi lúc này đi tới, bàn tay nhỏ nhắn vén tấm màn lụa rồi bức đến bên cạnh nhìn chăm chăm vào người đang nằm trên giường.

Đôi mắt hơi đỏ của Vũ Phong nhìn thấy cô đang mặc một chiếc áo ngủ hai dây lấp ló đôi gò bồng, bên trong làn váy ấy ẩn hiện đôi chân dài miên man khiến cho cậu càng thêm khó chịu, cơ thể nóng rực, cậu muốn chạy đi nhưng hai tay đã bị xiền xích trói chặt.

Cô gái nhẹ nhàng ngồi bên cạnh đưa tay vuốt ve lấy gò má của cậu, giọng nói của cô tựa như mật ngọt, êm ái dễ chịu lại pha thêm chút mê hoặc và trách móc:

" Đã hứa sẽ giữ liên lạc nhưng cả một bức thư cũng không gửi, đúng là biết cách hành hạ người khác".

Vừa nói, ngón tay trỏ của cô lướt nhẹ xuống cằm rồi cái cổ trượt thêm xuống cơ ngực vạm vỡ có vài vết sẹo, cô không dừng lại mà tiếp tục lướt xuống cảm nhận rõ độ cứng rắn của khối cơ bụng cường tráng, lỗ rốn nhỏ rồi chỉ ngừng lại khi ngón tay cách vật đang khó chịu ngẩng đầu 3 cm, từng tế bào trong Vũ Phong điên cuồng gào lên, ngón tay của cô mềm mại lướt đến đâu thì nhộn nhạo đến đó, phần thú tính trong người của cậu được kiềm nén khá tốt nhưng điều này đương nhiên khiến cho cô không mấy vui vẻ.

Làn này Ba Lạc Tinh Nhi trượt cả bàn tay ấm nóng lên ngực cậu, mò mẫm chẳng hề kiêng kỵ.

" Hừ, tiểu... thư... người không thể...".

Đối với câu nói khó khăn và nặng nề ấy cô chỉ cười nhạt như đang ngầm mỉa mai rồi ngồi thẳng lên trên người của cậu.

Ngài anh hùng thân hình to lớn nằm ở dưới thân thể cô gái nhỏ, dáng vẻ chật vật và như đang chịu uỷ khuất, Ba Lạc Tinh Nhi cúi nhẹ người đưa tay lần nữa vuốt ve gò má lấm tấm mồ hôi rồi nhỏ giọng:

" Ta không thể cái gì, hửm?".

Vũ Phong cắn răng cố gắng loại bỏ những hình ảnh không đứng đắn ra khỏi đầu, cậu khẽ nuốt ngụm nước bọt rồi đáp lại:

" Thế này không... được...".

Ba Lạc Tinh Nhi cười tươi như hoa rồi luồng tay vào trong mái tóc của người đàn ông, từng ngón tay dịu dàng nâng niu nhưng chỉ trong một giây sau thì da đầu của cậu truyền đến cảm giác đau rát, cô gái sắc mặt thay đổi nắm lấy tóc cậu rồi giật mạnh chẳng hề thương tiết, gương mặt dịu dàng động lòng người lúc này âm u, cô mở miệng rồi nói:

" Năm năm không liên lạc, biến mất dạng khiến cho ta chờ đợi vô vọng mà bây giờ chỉ thế này đã không chịu được?".

Vũ Phong trầm ngâm nhưng Ba Lạc Tinh Nhi hoàn toàn không đủ kiên nhẫn mà đợi, giật mạnh tóc cậu khiến cho Vũ Phong hơi nhíu mày buộc lòng mà đáp:

" Tiểu thư... việc đó... là lỗi của tôi, không mong người tha thứ, muốn đánh muốn mắng tuỳ người xử lý... nhưng... đừng có... thế này...".

Ba Lạc Tinh Nhi lại tiếp tục châm chọc cười, hơi thở ngọt ngào của cô phả vào gương mặt của cậu, da đầu Vũ Phong tê rần, bàn tay đang bị xích nắm thành quyền run run, cánh tay nổi cả gân xanh, rốt cuộc cậu phải kìm nén đến bao giờ đây.

Vũ Phong không phải chưa từng bị người khác chú ý đến, nhưng dù có thì cậu cũng dễ dàng ứng phó. Cậu là loại người chỉ phản ứng với người mà mình thích, vậy nên dù có lạnh lùng với những người khác thì khi ở trước mặt Ba Lạc Tinh Nhi thì đúng là quá sức chịu đựng, cậu không có cách đối phó.

Cô dường như cũng chẳng muốn bỏ qua cho cậu, cúi đầu một cái thì cơ thể của cả hai gần như dính vào nhau, cô nghe thấy tiếng rên rỉ khó khăn của cậu thì càng thêm thích thú mà áp sát vào tai rồi thỉ thầm:

" Đã có gan chọc giận ta thì cũng nên nghĩ đến tình huống này trước chứ, ta ngang ngược và hống hách, điều này đâu phải ngươi không biết? Bất cẩn thế này, để rơi vào tay ta thì ta bảo đảm ngươi sẽ không lành lặn mà thoát thân đâu".

Nói xong, cô ngồi lên, bàn tay nhỏ ấy nhẹ nhàng luồng vào dây áo rồi chậm rãi kéo xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện