Hắn ngồi trên giường thở dài chán chẳng muốn nói, liếc nhìn cô rồi lười biếng mở miệng:

" Bôi lên chỗ vết thương ở chân đi, tránh để người khác nhìn vào lại nói ta ngược đãi ngươi".

"........" - Câm nhìn hắn, sau đó nghe theo.

Cái hộp to bằng quả vải, bên trong chất thuốc màu trắng vàng giống như mỡ đã đông lại mang theo chút mát lạnh, khi thoa lên da dễ chịu vô cùng.

Cô gái nhỏ rụt rè cúi thấp đầu, dùng thuóc bôi lên chỗ vết thương.

Đôi chân của cô nhỏ bé, vết thương chi chít chồng lên nhau, người đàn ông tưởng chừng không để tâm đến lại nhìn vào cô một hồi lâu:

" Thương tích thế kia, còn là chân người hay sao?".

".........".

Cô bị thế này còn không phải do hắn ban tặng hay sao? Câm bất mãn cắn cắn môi, sau khi đã bôi xong cô kính cẩn cầm nó bằng hai tay, đưa đến trước mặt hắn, có ý muốn trả lại.

Ngài công tước nhìn đôi tay chai sần đầy thương tích của cô chẳng kém đôi chân là mấy, hừ nhẹ:

" Ngươi nghĩ ta có sử dụng chung đồ với kẻ khác không?".

Câm nghi hoặc, hơi ngước mặt lên để lộ đôi mắt to tròn long lanh, cô chớp chớp vài cái rồi lắc lắc đầu đáp lại câu hỏi của hắn. Nghĩ ngợi một lúc, liền nhận ra hắn đang có ý gì, cô gái nhỏ chậm rãi thu đôi tay về.

Ba Lạc Bá Tư nằm xuống giường, giọng điệu vẫn hết sức cao ngạo:

" Giữ lấy mà dùng, coi như ta đây làm việc thiện".

Lời nói tốt đẹp được phun ra từ miệng hắn ngay lập tức trở thành những câu độc địa, Câm cũng không muốn quan tâm nữa, chỉ cần hắn không ngược đãi thì cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

" Kể từ hôm nay ngươi nằm ngủ ở đây".

".........".

Cô vừa mới nghe thấy cái gì thế này? Hắn... hắn muốn cô ngủ ở trong phòng của hắn ư?

" Bác sĩ nói vết thương của ta khá nặng, có khả năng ban đêm sẽ phát sốt, cần người thức trắng đêm theo dõi tình hình...".

Người đàn ông thờ ơ lên tiếng, sau đó xoay sang nhìn cô với ánh mắt đầy thăm dò:

" Ngươi nghĩ... ai là kẻ thích hợp nhất?".

Nếu nói về độ thân tín thì không phải quản gia hay phụ tá của hắn sẽ hợp lý hơn hay sao?

Ánh mắt của cô đảo trái đảo phải, dường như rất không đông ftinhf với quyết định này của hắn.

Ba Lạc Bá Tư xoay người sang một bên, dùng tay chống đỡ trên trán, môi mỏng nhếch lên:

" Sao? Có ý kiến?".

Câm chậm rãi cúi xuống, lắc lắc đầu.

" Nếu đã không có thì tốt, ta cho phép ngươi được nằm xuống mà ngủ".

Cô gái nhỏ đang nghĩ ngợi, vẫn còn ngồi ở đó. Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn thì cô mới hớt hải nằm xuống.

Lò sưởi cách đó không xa thỉnh thoảng vang lên âm thanh tí tích trông khá vui tai, nằm ở nơi thoải mái thế này, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, sự phòng bị được dựng lên cũng vì thế mà trôi sạch.

Người đàn ông nằm ở trên giường chăm chăm nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say. Mái tóc đen dài được thắt bím nhìn chẳng khác gì một dòng suối, gương mặt có hơi hốc hác vì chế độ ăn hằng ngày nhưng vẫn không làm lu mờ cái vẻ đẹp mỹ miều đó, xem ra cái tên Khắc Bối đã chết kia cũng xem như có lòng khi tặng cô cho hắn. Đôi chân chi chít vết thương nhưng lại khá thon dài, thảm lông màu trắng càng khiến cho vẻ thanh thuần trong cô dâng lên. Đôi mắt của hắn ý vị thâm trường, chẳng hiểu được đang có âm mưu gì nữa.

Kể từ ngày hôm đó trở đi, mỗi đêm cô đều phải ngủ trong phòng của hắn, ' thức trắng đêm' để theo dõi vết thương chuyển biến tốt hay xấu.

Hôm nay bác sĩ đến xem thử, băng gạc được tháo ra, vị bác sĩ kia cũng lấy từ trong tủ thuốc ra vài lọ thảo dược. Ba Lạc Bá Tư đảo mắt sang nhìn cô gái đứng cách đó không xa, ra lệnh:

" Đến đây".

Câm có chút khó xử, liền tìm kiếm sự trợ giúp từ phía Hào Kiện, điều này khiến cho ngài công tước không mấy vui vẻ:

" Cậu ta là chủ hay ta là chủ?".

Hào Kiện nghe thấy những lời nói của hắn, chỉ có thể cúi đầu trấn an:

" Mọi việc đều nghe theo ngài ạ".

Anh không bảo cô làm theo lời hắn mà chỉ nói như thế, đủ để cô biết sau này nên làm gì.

Đôi chân chi chít thương tích kia đã đỡ đi phần nào vì đều đặn thoa thuốc mỗi đêm, người đàn ông có vẻ rất hài lòng, hắn chỉ chỉ tay vào mặ sàn bên cạnh mình, bá đạo lên tiếng:

" Ngồi đây".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện