Cô gái nhỏ hì hục lau từng viên gạch trên sàn, dù đang rất mệt mỏi nhưng cô không cảm thấy bất công.
Thực chất việc này bắt một mình cô làm thì thực sự quá đáng, nhưng nếu như hắn không cho phép thì ai dám cả gan làm thế? Khi về đến, hắn thấy bộ dạng trốn tránh hệt như nhìn thấy hung thần ác sát của cô dành cho hắn thì Ba Lạc Bá Tư liền không vui. Hắn lại thăm dò, gọi Hào Kiện vào hỏi tình hình những ngày đi vắng, liền biết được tâm tình của cô cực kỳ vui vẻ, chẳng có chút nhớ mong nào, cho nên liền giở trò tiểu nhân ở sau lưng.
Sau khi đã xong đại sãnh, bầu trời bên ngoài cũng đã tối hẳn, các vì sao cũng đã xuất hiện chiếu sáng. Dinh thự này nếu không tính gác mái thì thực sự cũng đã rất rộng lớn rồi. Gồm bốn tầng, mỗi tầng có hai dãy hành lang, và mỗi dãy hành lang đó lại có tới mười một căn phòng, chưa tính phòng ăn, phòng bếp và thư phòng.
Cô loay hoay một ngày đến tối muộn mà chỉ lau được hành lang tầng trệt và đại sãnh, có lẽ là đêm nay phải ngủ ở một góc tại hành lang mất thôi.
Lưu Ly mệt mỏi đem thùng nước lau sàn đi ra bên ngoài thay nước mới rồi tiếp tục lau lau chùi chùi, đến bảy giờ thì lau xong cầu thang. Đang lúc định làm tiếp công việc thì cô nhìn thấy Hào Kiện từ phía đối diện bước đến, bộ dạng hớt hãi:
" Không cần làm nữa đâu, ngày mai rồi làm tiếp. Bây giờ mau tắm rửa, mười giờ đến phòng công tước".
Vốn nghe thấy được nghỉ sớm cô còn đang vui trong lòng, nhưng câu tiếp theo của anh đã đá cô xuống dưới phịa ngục. Nhìn thấy cô buồn bã đứng yên như tượng, anh thúc giục:
" Ai da, nhanh lên đi, đứng đó làm gì. Nhớ mười giờ phải có mặt đấy".
Cô gái nhỏ chẳng còn tâm trạng trả lời nữa, lủi thủi bước đi. Vốn dù có làm công việc nặng nhọc đến đâu thì cô cũng vẫn tự tin vào sự lạc quan của bản thân. Nhưng khi nghe đến việc phải gặp hắn, cơn mệt mỏi tích tụ cả ngày khiến cho cô không thở nỗi.
Sau khi đã tắm xong sạch sẽ, cô trở về gác mái tồi tàn, nằm xuống cái nệm cũ kỹ được trải dưới sàn, cô thở dài.
Cô thực sự không muốn gặp hắn, lần nào hắn cũng nói ra những câu thô bỉ để châm chọc cô, động tác cũng cực kỳ thô bạo. Nếu có thể lựa chọn, cô thực sự sẽ rời khỏi nơi này.
Chìm trong suy nghĩ tiêu cực đó, cô gái nhỏ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Vì quá mệt mỏi cho nên cô chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa, ngay cả việc bản thân bị bế lên cũng không hề biết.
Ngủ say hệt như nàng công chúa trong truyện cổ tích, đến mức có người bước vào trong căn gác mái rồi bế cô lên, Lưu Ly cũng không hề hay biết.
Tấm nệm cũ kỹ chẳng hiểu sao bỗng chốc êm ái lạ thường, cô gái nhỏ vùi đầu vào cái chăn, thoả mãn thở ra một tiếng rồi thở đều.
Người đàn ông sau khi bế cô về phòng thì liền đóng cửa, hắn chậm rãi từ phía cửa phòng tiến tới giường to, ngồi ở ngoài mép, hắn vươn tay vén sợi tóc đang rũ trên gương mặt nhỏ xinh của cô gái, đôi mắt của Ba Lạc Bá Tư có hơi thâm trầm, nhìn vào cứ sợ hắn sẽ một phát bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh kia, nhưng hắn lại chẳng làm gì cả, cứ ngồi yên ở đó nhìn cô gái đang ngủ.
Trong căn phòng xa hoa nhưng lại chìm trong một mài đen u tối, ánh trăng bên ngoài cửa sổ to tròn soi vào trong khung cửa sổ chiếu lên một vài nơi trong phòng. Trải qua một khoảng thời gian, cô gái chậm rãi mở mắt, đang trong cơn mơ ngủ, cô khẽ phát ra giọng mũi hệt như đang làm nũng.
" Ưm\~".
Lưu Ly vẫn còn chưa kịp tỉnh táo để nhận ra được bản thân đang ở đâu thì chợt nhận thấy cái thứ gì đó đang chọc chọc vào mông mình, nhắm chính xác vào hoa viên mà đẩy.
Gương mặt của cô tái đi, hớt hải xoay đầu về phía sau muốn làm gì đó thì cái vật kia đã một đường đâm vào.
" A".
Cô gái nhỏ lúc này đang chìm trong cơn hoảng loạn, rõ ràng cô lúc nãy đang ở gác mái, sao bây giờ lại...
" Ta đã cho người đến báo mười giờ phải có mặt ở đây, ngươi dám không đến? Cố tình chống đối?".
" A... ưn...".
Không phải, vì mệt quá cho nên cô ngủ quên mất, sao cô dám chống đối hắn kia chứ?
Danh sách chương