Ba Lạc Bá Tư đã sai người nấu một chén canh gà hầm, bỏ thêm thảo dược, và dưới sự tư vấn của Hải Quỳ, hắn cho thêm một ít thuốc an thần, có lẽ vì thế mà cô gái nhỏ mới có cảm giác buồn ngủ.

Những ngày tiếp theo, cô được ăn uống khá đầy đủ, cơ thể dần khoẻ hơn.

Sau khi có thể bước chân được xuống giường, việc đầu tiên cô làm chính là về gác mái để ngủ.

Ngài công tước vào trong phòng không nhìn thấy người đâu, trên trán nổi gân xanh, hắn lệnh cho phụ tá của mình phải đi tìm cô.

Lưu Ly ở trong phòng cuộn người ngồi ở trong góc, hành động có chút kỳ quái. Khi Hào Kiện tới để gọi, cô vẫn cứ ở lỳ trong đó không chịu ra.

Tưởng cô chống đối, phụ tá liền khuyên bảo:

" Đừng có lấy trứng chọi đá, chẳng có tác dụng đâu".

"..........".

" Tôi đi trước, sau khi nghĩ thông thì đến phòng ngài công tước đi".

Cô gái nhỏ mếu máo, dường như cô thực sự không muốn đến gặp hắn.

Sau một hồi tranh đấu, cô choàng miếng vải quanh người rồi ra khỏi phòng.

Hào Kiện đứng ở trước cửa phòng của hắn, nhìn thấy cô liền thở phào, nếu cô không đến thì hắn sẽ điên lên. Mấy tháng trước lúc ngài công tước nổi điên thì trong dinh thự đã khiêng ra vài thi thể, cảnh tượng vô cùng doạ người, vậy nên anh không mong điều tương tự sẽ diễn ra tiếp tục.

Mở cửa, cô đi vào trong. Người đàn ông ngồi ở trên giường, thân trên trần trụi lộ rõ khối cơ bụng săn chắc, mặc quần dài màu trắng, ẩn hiện vật gì đó cộm lên giữa hai chân, Lưu Ly mà tiến gần hơn thì chắc sợ chết khiếp.

Ba Lạc Bá Tư chậm rãi đánh giá, nhìn thấy bước đi của cô không còn xiêu vẹo cũng ngầm hài lòng vì mấy ngày qua đã tốn công sức bồi bổ không uổng phí.

Vì quan sát kỹ cho nên hắn cũng nhận ra ngoài mảnh vải che ở ngoài thì trên cơ thể cô gái không mặc bất cứ thứ gì, đôi mắt lộ ra vẻ hứng thú.

" Qua đây" - Vẫn là cái giọng nói ra lệnh đáng ghét đó.

Lưu Ly dè chừng bước từng bước đến bên cạnh hắn, nhưng cô không dám đứng gần, duy trì khoảng cách hai bước chân.

Điều này khiến cho người đàn ông không hề hài lòng, hắn bắt lấy tay cô, kéo một cái, thoáng chốc liền để cho cô ngồi ở trên đùi.

Gương mặt cô gái nhỏ tím tái, mồ hôi cũng trào ra, lọt vào trong mắt hắn khiến cho người đàn ông cảm thấy vô cùng bực dọc.

" Ta là ác ma à? Thái độ này của ngươi là có ý gì?".

Cô gái nhỏ nghe thấy hắn cảnh cáo nhưng dường như vẫn không sợ, cố gắng đứng lên. Càng làm thế thì người đàn ông lại càng túm chặt lấy eo nhỏ, đôi mắt cau có, bàn tay hắn nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh xắn của cô, giọng nói mang theo tức giận:

" Ta nói có nghe không...".

Ba Lạc Bá Tư nhíu mày, trên đùi có gì đó âm ấm.

Cô gái nhỏ lúc này đã sợ xanh mặt, uất ức cắn răng mà khóc.

Hắn bế cô lên, có ý muốn xem trên đùi mình có gì thì đập vào mắt chính là một mảng đỏ tươi như máu... à, là máu, đích xác là máu.

Máu từ trên người cô lan sang thấm vào chiếc quần trắng của hắn.

Ba Lạc Bá Tư để cô xuống, Lưu Ly chậm chạp đứng dậy, uỷ khuất mà khóc khóc, tiếp theo đó liền quỳ xuống dùng vạc áo lau lau vết đỏ dính ở trên quần của hắn, nhưng càng lau thì lại càng lan ra, cô nhất thời không biết phải làm sao, nấc nghẹn.

Đây là lý do vì sao cô trở về gác mái, cũng lúng túng khi Hào Kiện đến gọi và chậm trễ không dám đến gần hắn.

Đến chu kỳ, thường thì nữ nô làm việc cho quý tộc sẽ được đưa đến phía sau sân vườn, nơi chăn gia súc hoặc chuồng ngựa, ở đó đến khi cơ thể trở lại bình thường.

Nữ quý tộc may mắn hơn, không phải ở những nơi như thế nhưng vẫn phải ở trong phòng đến khi chu kỳ qua đi.

Quý tộc nói chung và đàn ông nói riêng cảm thấy kỳ sinh lý là một thứ bẩn thỉu, vậy nên lúc này hắn bị dây lên người rồi, cô chết chắc.

Cô không mặc quần áo là vì nếu máu dính vào thì dù có chà rửa thật kỹ cũng để lại dấu vết.

Vào những lúc thế này chỉ có thể để nửa thân dưới trần trụi, những thứ để lót bên dưới chỉ có quý tộc mới có điều kiện mà sử dụng, một nô lệ như cô có quàn áo mặc đã là may lắm rồi.

Người đàn ông cũng ngợ ra điều gì đó, đứng lên rồi đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện