Edit: SCR0811

Sau Hạ Chí, tiết trời ngày càng nóng bức. Nhiệt độ không khí như được giải phóng khỏi thời gian dài bị đè nén, phút chốc tăng cao. Chỉ trong một đêm, mọi người xếp gọn mớ áo khoác mỏng vào tủ, thay trang phục hè mỏng nhẹ, thoải mái.

Mễ Uyển đã biên soạn gần xong quyển sách thứ nhất. Hiện giờ, mỗi tuần cô đều sẽ dành ra hai ngày, đến Hiệp hội bắt yêu dạy thuật trị liệu cho người bắt yêu, bước đầu đã thu được chút thành quả.

"Mễ Uyển, lát nữa đi chung không?" Lông vàng Hướng Chân cố tình đợi Mễ Uyển trước cửa phòng học. Hôm nay trùng hợp là ngày Mễ Uyển tới Hiệp hội bắt yêu dạy thuật trị liệu, Hướng Chân chính là một trong những học sinh đời đầu của cô.

"Ok, để tôi sang phòng khám cất sách cái đã." Mễ Uyển ôm sách trả lời.

"Đi chung đi." Hai người cùng nhau ra ngoài.

"Gần đây linh lực của cậu tăng lên không ít nhỉ?" Trên đường, Mễ Uyển thuận miệng hỏi. Lâu không gặp, cấp bậc của Lông Vàng đã từ cấp ba lên được gần cấp bốn.

"Ừ, gần đây linh khí trong trời đất bỗng tăng lên đáng kể, tiến độ tu luyện cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều." Nói tới đây, Hướng Chân tò mò hỏi: "Khoảng thời gian dịch bệnh bùng phát cũng là lúc linh lực tăng nhiều nhất. Thời điểm đó, Yêu tộc đều giúp đỡ tinh lọc mầm bệnh, có phải nhờ có Yêu tộc nên linh khí mới dồi dào hơn hay không?"

Mễ Uyển liếc nhẹ Lông Vàng, cười cười: "Cậu cũng tinh ý đó."

"Thật sao?" Hướng Chân chỉ đoán mò, không ngờ lại đúng thật.

"Kỳ thật, yêu tộc chỉ là một phần nguyên nhân, phần còn lại là do con người." Mễ Uyển nói: "Lúc chống lại dịch bệnh, tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh tín ngưỡng tăng cao chưa từng thấy, cộng thêm sự tinh lọc của Yêu tộc, tạo ra tác dụng hiệp đồng."

"Tác dụng hiệp đồng?" Hướng Chân thoáng đăm chiêu.

Mễ Uyển biết Hướng Chân đang nghĩ gì. Kỳ thực, hiện giờ có rất nhiều người bắt yêu đã dần ý thức được tầm quan trọng của Yêu tộc với hệ sinh thái và với địa cầu. Hiệp hội bắt yêu có thể thông qua việc giáo dục truyền đạt lại kiến thức này cho những người bắt yêu nhỏ tuổi. Nhưng với những người bắt yêu đã trưởng thành, đã có cho mình thế giới quan riêng, rất khó để thay đổi suy nghĩ của họ, chỉ có thể do họ tự ngộ ra.

Sau khi đại dịch bùng phát, gió tinh lọc của Phàn Thần cộng thêm sự giúp đỡ của Yêu tộc, linh khí trong trời đất đã tăng lên rõ rệt, rất nhiều người bắt yêu đều đã tinh ý nhận ra. Yêu tộc, người bắt yêu, con người và thiên nhiên, đều có mối tương quan với nhau trong hệ sinh thái.

"Uyển Uyển~~" Chợt, tiếng gọi trìu mến vang lên từ cách đó không xa.

"Phàn Thần" Mắt Mễ Uyển sáng rỡ, bỏ lại Lông Vàng đang đi cùng, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía cổng trường, nhào vào lòng người nào đó, hồ hởi hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Sau khi kết thúc quãng thời gian dưỡng thương, Phàn Thần phải về Yêu tộc xử lý rất nhiều chuyện tồn đọng, cực kỳ bận rộn. Có khi, phải đến đêm khuya họ mới có thể gặp nhau, nhưng do không muốn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Mễ Uyển nên lần nào Phàn Thần cũng rời đi rất mau.

"Nhớ em." Phàn Thần cười.

"Hì hì~" Mễ Uyển cười tươi rói, vui vẻ cọ đầu vào ngực Phàn Thần.

Một tay Phàn Thần vòng ngang eo cô, kéo cô vào lòng, một tay nắm chặt lấy tay Mễ Uyển. Tuy không nói nhiều nhưng dáng vẻ ngọt như mật của hai người đủ khiến người khác phải ê răng.

"Tôi... tôi đi trước." Hướng Chân trừng to mắt, tự biết mình đã thành người thừa.

Mễ Uyển nào rảnh để tâm đến Lông Vàng, không thèm quay đầu, chỉ khẽ khoát tay rồi kéo Phàn Thần đi vào phòng khám thú y. Hai người bước một mạch ra sân sau, đến khi xung quanh không còn ai, Mễ Uyển liền quay đầu, hôn lên khoé môi Phàn Thần một cái.

Phàn Thần bất ngờ, hơi sững người.

"A, lần này không nở hoa." Hôn xong, Mễ Uyển liền nhận ra điều khác thường. Hoa cỏ trong sân không hề có chút biến hoá.

Biểu cảm ngạc nhiên của Phàn Thần hoá thành đơ cứng.

"Chẳng lẽ anh đã học được cách khống chế yêu lực?" Mễ Uyển nhìn chăm chăm vào Phàn Thần, hỏi dồn.

Phàn Thần nhăn mặt, định sẽ thành thật khai báo thì cô gái trước mặt bỗng tiến tới, hôn thêm cái nữa, thậm chí còn cắn nhẹ lên môi anh, đi sâu vào trong. Mắt Phàn Thần sáng rỡ, miệng vươn ý cười, nhưng hoa cỏ xung quanh vẫn im lìm như cũ.

"Thật nè" Mễ Uyển khẳng định chắc nịch.

"Kỳ thật..."

Phàn Thần ngập ngừng, định giải bày thì Mễ Uyển chợt cắt ngang với giọng đầy vui sướng: "Tốt quá rồi, hoa không nở thì sau này khi hẹn hò, chúng ta không cần tìm chỗ vắng người nữa. Muốn hôn thế nào cũng được."

"Muốn hôn thế nào cũng được?" Phàn Thần lặp lại với ý chế nhạo.

"Em... Ý em không phải như thế." Mễ Uyển kịp nhận ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

"Ừ, anh biết." Phàn Thần tươi cười, nghiêm túc gật đầu.

"Không được cười em~" Mễ Uyển giậm chân.

"Được, không cười." Phàn Thần thấy cô xù lông, không trêu nữa, vội nói sang chuyện khác: "Hôm nay em phải tới Hiệp hội bắt yêu dạy học đúng không? Anh đưa em đi."

"Chờ một chút, để em đi lấy chút đồ." Mễ Uyển chạy vào căn phòng nhỏ ở sân sau, đặt mấy quyển sách giáo khoa của mình xuống rồi cầm sách dạy thuật trị liệu lên, quay ra: "Đúng rồi, mấy bữa trước em có nhờ Toàn Tuấn Tài đưa mấy Yêu tộc cần giúp đỡ tới, không biết anh ta làm chưa nữa?"

Việc chữa trị, cốt ở thực hành. Lý thuyết nắm chắc cỡ nào mà không áp dụng được thì cũng coi như bỏ. Thế nên, trước đó Mễ Uyển có thương lượng với Toàn Tuấn Tài, nhờ anh ta đưa mấy Yêu tộc bị thương tới đây làm đối tượng cho họ thực hành. Một là có thể chữa thương miễn phí cho Yêu tộc, hai là thông qua việc này để làm dịu đi căng thẳng giữa hai tộc.

"Rồi, chắc giờ họ đã tới Hiệp hội bắt yêu rồi." Phàn Thần trả lời.

"Chúng ta cũng đi nhanh thôi." Mễ Uyển kéo Phàn Thần ra ngoài.

"Giờ em còn quan tâm quan hệ hai tộc hơn cả anh nữa." Phàn Thần lắc đầu.

"Toàn Tuấn Tài cũng đã gọi em là Yêu vương phu nhân rồi, em chỉ làm việc cần làm thôi."

Nhìn cô gái đáp lại đầy tự nhiên, đáy mắt Phàn Thần lần nữa tràn ra ý cười.

Chuyện lúc trước Mễ Uyển năn nỉ anh tinh lọc mầm bệnh, Phàn Thần đã cho phong toả tin tức, trừ mấy yêu tộc có mặt lúc đó, không ai biết hành động của Phàn Thần là theo yêu cầu của Mễ Uyển. Riêng Toàn Tuấn Tài, tuy không nói ra nhưng trong lòng vẫn tồn định kiến. Chỉ mong ngày rộng tháng dài, Toàn Tuấn Tài thấy được cố gắng của Mễ Uyển, định kiến sẽ dần tiêu tan.

Phàn Thần lái xe đưa Mễ Uyển đến Hiệp hội bắt yêu. Sau đó, anh lựa một ghế cuối trong phòng học ngồi xuống, im lặng ngắm Mễ Uyển giảng bài. Lúc giảng bài cho người khác, Mễ Uyển vô cùng nghiêm túc, trông khác nhiều so với thường ngày, nhưng nội dung bài giảng sâu sắc, ngôn từ dễ hiểu, thậm chí lúc giảng về cách vận dụng linh lực cô còn bắt cầu sang công pháp tu hành của người bắt yêu, tiện thể giải thích thêm. Nhìn biểu cảm của mấy học sinh, Phàn Thần đoán chắc cái họ học được không chỉ là thuật trị liệu.

Sau chuyện này, chắc chắn thực lực của người bắt yêu sẽ tăng thêm một bậc.

Buổi học hai giờ chẳng mấy chốc đã chấm dứt. Chuông tan học vừa vang lên, Mễ Uyển liền đi thẳng tới chỗ Phàn Thần dưới cuối phòng học, thu hút sự tò mò của tất cả học sinh trong phòng.

"Chờ lâu không?" Mễ Uyển hỏi.

"Không lâu." Phàn Thần lắc đầu. Hai giờ không hề dài, với lại, nghe Mễ Uyển giảng về thuật trị liệu, anh cũng thu được không ít kiến thức, không hề nhàm chán.

"Chúng ta đi ăn đi, em đói rồi." Vừa tan học Mễ Uyển đã chạy thẳng tới đây, đến giờ vẫn chưa được ăn gì.

"Đi thôi." Hai người thu dọn sách vở, ra khỏi Hiệp hội bắt yêu, đi tới một nhà hàng gần đó.

Họ vừa đi khỏi, cả phòng học liền như ong vỡ tổ.

"Hướng Chân, người nam đó là ai thế?"

"Tôi cũng không biết." Hướng Chân lắc đầu. Cậu đã từng gặp Phàn Thần vài lần, nhưng không biết gì về thân phận của anh.

"Hơi thở có vẻ giống người thường."

"Cậu có ngốc không thế? Người thường có thể đến được chỗ này của chúng ta sao? Chắc chắn là người bắt yêu."

"Nói bậy bạ gì thế hả? Đó là đại nhân của yêu tộc bọn tôi." Một tiểu yêu không nghe nổi nữa, yếu ớt phản bác. Đám người này thật vô sỉ, vừa thấy người tài liền nhận vơ là người mình.

"Thỏ yêu, bạn trai của cô Mễ Uyển là yêu tộc hả? Loại yêu gì thế? Cấp bậc thế nào?" Phút chốc, thỏ yêu liền bị cả phòng người bắt yêu bao vây, sợ đến mức hai cái tai đều lộ ra.

Mễ Uyển không kén ăn nên hai người rẽ đại vào một nhà hàng gần đó, gọi vài món. Trong lúc chờ thức ăn được dọn lên, Mễ Uyển nhận được tin nhắn em trai Mễ gửi tới. Cô nhìn lướt qua, kinh ngạc chau mày.

"Sao thế?" Phàn Thần thấy vẻ mặt cô hơi khác, tò mò hỏi.

"Không phải Hắc Sa ghét em lắm sao?" Mễ Uyển nghi hoặc hỏi. Cô nhớ Cá Mập yêu có thành kiến với mình.

"Cô ta làm gì?" Phàn Thần nhíu mày. Suy nghĩ trong đầu Cá Mập yêu, anh không quản được. Nhưng nếu cô ta làm gì không phải với Mễ Uyển, anh sẽ nghĩ cách đuổi cô ta về biển. Nhiệm vụ lão Rùa giao cho cô ta là đưa Rùa con tới đây, giờ Rùa con đã đi học, Cá Mập yêu cũng không cần thiết phải ở lại nữa.

"Em của em nói, cô ta bỗng nhiên chạy tới nhà em, còn nói mình là bạn em." Mễ Uyển nói giọng hoang mang.

"Em trai em?" Phàn Thần cũng giật mình, định giở trò gì đây? "Để anh kêu Toàn Tuấn Tài hỏi thăm xem."

Phàn Thần lấy di động gọi cho Toàn Tuấn Tài: "Trợ lý Toàn, cậu có biết gần đây Cá Mập yêu đang làm gì không?"

"Cá Mập yêu? Cô ta không làm gì hết, chỉ đưa đón Rùa con đi học thôi." Toàn Tuấn Tài trả lời.

"Thế sao cô ta lại chạy tới nhà Uyển Uyển?"

"À" Toàn Tuấn Tài cười cợt: "Hắc Sa để mắt tới anh cả nhà ngài. Trước đó họ có tình cờ gặp mặt ở nhà trẻ, hình như là vì quan hệ với Rùa con. Hắc Sa nhất kiến chung tình với Mễ Viêm, giờ đang triển khai chiến dịch theo đuổi."

Phàn Thần sửng sốt, cúp điện thoại, xấu hổ nhìn sang Mễ Uyển.

"Sao thế?" Mễ Uyển hỏi.

"Hắc Sa nhất kiến chung tình với anh trai em, chắc định mượn danh em để làm thân." Phàn Thần trả lời.

"..." Mễ Uyển câm nín: "Thể chất người anh này của em cũng dị thật đấy, toàn thu hút mấy con yêu." Trước đó là Hoa, giờ lại tới Cá, người sau còn lợi hại hơn người trước.

"Cần anh xử lý giúp không?" Phàn Thần hỏi.

"Không cần. Có em ở đây, Hắc Sa không dám dùng yêu thuật đối phó với anh em đâu. Chỉ cần không đụng tới yêu thuật, chuyện khác em sẽ kệ họ." Mễ Uyển ngẫm nghĩ rồi đáp.

"Lúc Cá Mập tìm bạn đời sẽ cực kỳ cương quyết, nhắm trúng rồi thì không dễ buông tay đâu." Phàn Thần nhắc nhở. Kỳ thực, đa số các loài động vật vào mùa sinh sản, trận chiến giành bạn tình đều diễn ra rất khốc liệt.

"Không sao, chỉ cần không như Hoa yêu lúc trước dùng yêu thuật mê hoặc anh trai thì dù cuối cùng anh trai có bị cô ta cưa đổ, đó cũng là duyên phận." Mễ Uyển trả lời.

Phàn Thần nhìn Mễ Uyển, muốn nói lại thôi.

"Sao thế? Em cũng đã hẹn hò với một đại yêu như anh, chẳng lẽ lại đi kỳ thị chuyện Cá Mập yêu theo đuổi anh trai. Em đâu có xấu tính như thế. Nhưng, nếu họ đến với nhau, Hắc Sa phải nói rõ thân phận yêu tộc của mình cho anh của em biết." Mễ Uyển nói.

"Không thành vấn đề." Yêu tộc vốn dĩ đã có quy định này. Nếu sau khi biết được chân tướng, người thường không thể chấp nhận nửa kia của mình là yêu, Yêu tộc có thể ra mặt xoá đi phần trí nhớ đó. Tuy nhiên, dù việc liên hôn giữa hai tộc đã có từ lâu, đại đa số người bắt yêu vẫn không muốn người thân của mình có dính líu tới yêu tộc. Uyển Uyển nghĩ được như thế, chắc đã thật lòng đối xử bình đẳng với Yêu tộc.

Phàn Thần nở nụ cười thật tươi.

Do có thêm tiết dạy nên ăn tối xong, trời cũng về khuya. Hai người không đi dạo nữa mà về thẳng nhà cũ ở Đông Giao. Nhưng Mễ Uyển không vào nhà, cô lướt ngang qua cổng, rẽ vào nhà của Phàn Thần ở cách vách. Hai người quấn quít đến tận hơn mười hai giờ, Phàn Thần mới nhắc nhở Mễ Uyển về nhà nghỉ ngơi.

"Mười hai giờ rồi, về ngủ đi, mai em còn phải đi học. Để anh đưa em về." Ngoài miệng thì đuổi người, nhưng giọng của Phàn Thần lại đầy vẻ không nỡ.

"Anh đưa em về không sợ chú Diệp hỏi này hỏi nọ sao?" Mễ Uyển hỏi.

"Lúc mình vào nhà, Diệp quản gia nhà em đã nhìn thấy tụi mình qua khe cửa, đến giờ vẫn chưa hối em về nghĩa là đã chấp nhận mối quan hệ của tụi mình rồi." Giọng Phàn Thần đầy tự tin.

"Anh nói cứ như em không đáng giá chút nào ấy." Mễ Uyển mất hứng cãi lại.

"Đứng lên, anh đưa em về." Phàn Thần đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi đang chu ra vì tức của Mễ Uyển, kéo cô lên khỏi sô pha.

Mễ Uyển để mặc Phàn Thần kéo tay mình, đi thẳng ra cửa. Nói thật thì công khai quan hệ cũng có chỗ không tốt, ví như, hiện giờ cô không thể trèo tường.

"Em còn trèo tường nữa, Diệp quản gia sẽ bị em hù chết đấy." Vừa thấy ánh mắt Mễ Uyển liếc sang bờ tường, Phàn Thần liền như đi guốc trong bụng cô.

"Em biết rồi." Mễ Uyển thu mắt, nhìn khoảnh sân sau khi vào hạ, tuy lá mọc xanh mướt nhưng không hề có lấy một cái hoa, ngập ngừng hỏi ra vấn đề mình lo lắng hồi lâu. "Phàn Thần"

"Hả?"

"Hoa trong sân không nở, là do anh đã học được cách khống chế yêu lực, hay do anh bị thương quá nặng?"

Phàn Thần dừng lại, cúi đầu nhìn dáng vẻ lo lắng của cô gái. Lúc này mới biết, cô vẫn luôn lo lắng chuyện này.

"Trợ lý Toàn nói sở dĩ mỗi lần anh ở cùng em đều không thể khống chế yêu lực, làm cho hoa nở là do khi ấy anh vui quá, phải chịu khó luyện tập mới từ từ khống chế được. Kỳ thật, anh đã học được cách khống chế yêu lực của mình từ rất lâu rồi, chỉ do muốn có cớ thân thiết với em nên mới chưa nói ra thôi."

"À" Mễ Uyển lên tiếng, không mấy tin tưởng.

"Nếu em không tin, anh có thể chứng minh cho em xem."

"Không cần, bản chất yêu lực của anh vốn dĩ có thể chủ động làm cho hoa nở."

"Uyển Uyển~~" Phàn Thần dựa sát vào, hai tay ôm lấy hai má cô gái: "Nếu em không muốn chứng minh, chúng ta chỉ có thể song tu."

Mễ Uyển trừng to mắt, nhìn Phàn Thần với vẻ không thể tin.

"Em không tin yêu lực của anh có thể làm cho hoa nở, vậy chỉ có thể làm những chuyện khiến anh càng vui hơn." Giọng Phàn Thần đượm ý cười, mang nét quyến rũ.

Mễ Uyển đỏ mặt, im lặng thật lâu.

"Đi thôi, anh đưa em về." Phàn Thần lắc đầu, nắm tay cô gái, dắt ra cửa.

Mễ Uyển giằng lại, đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích.

Phàn Thần quay đầu, thắc mắc.

"Chứng minh." Mễ Uyển mở to mắt, nói rõ từng chữ.

Phàn Thần im lặng giây lát, như đang cho Mễ Uyển cơ hội đổi ý. Nhưng ánh mắt cô kiên quyết như thế, Phàn Thần sao ngăn nổi. Lát sau, anh xoay người kéo cô vào lòng, biến mất khỏi sân.

Phút chốc, cả sân vườn ngập tràn sắc hoa, mãi vẫn không tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện