Edit: SCR0811



Buổi chiều sau khi tan học, Mễ Uyển tình cờ gặp được Lông Vàng ở cổng trường, nhưng giờ gọi Lông Vàng thì hơi sai bởi vì đầu cậu ta đã được nhuộm đen. Hình như cậu ta cũng vừa tan học, đang cùng Quan Lý ra cổng.



"Lông Vàng." Mễ Uyển thật sự không nhớ được tên của Lông Vàng, đành gọi bằng nickname đã khắc sâu trong đầu.



Hình như Lông Vàng không nghe được tiếng Mễ Uyển, cậu ta tiếp tục đi về phía trước, bước chân thoăn thoắt như đang có việc gấp gì đó.



Mễ Uyển sửng sốt, không nghe thấy hả?



Quan Lý đi cạnh quay đầu nhìn về phía sau, thấy Mễ Uyển, cậu ta tập tức nhắc nhỏ bạn tốt đang cúi đầu đi thẳng một mạch: "Hướng Chân, đàn chị Mễ Uyển gọi cậu kìa."



"Kệ chị ấy, đi nhanh lên." Hướng Chân không quay đầu, kéo Quan Lý đi nhanh hơn.



"Cậu..." Quan Lý ngộ ra, không phải Hướng Chân không nghe Mễ Uyển kêu, cậu ta chỉ vờ như không nghe thôi.



Hướng Chân kéo Quan Lý đi liền một mạch, ra cửa, xuống cầu thang, quẹo vào dãy phòng học cạnh cầu thang rồi mới thở phào một hơi: "Chị ấy không có theo chứ."



"Không." Quan Lý quay đầu nhìn, thấy Mễ Uyển không theo tới đây: "Sao cậu lại trốn đàn chị Mễ Uyển?"



"Tôi có thể không trốn được sao?" Hướng Chân phiền lòng nói: "Vì chuyện của chị ta mà hội trưởng Bạch trở nên gai mắt với tôi."



"Vì sao?" Quan Lý thắc mắc.



"Trong Hiệp hội bắt yêu chỉ có tôi là có vẻ thân thiết với chị ta, vậy nên Bạch Phong lòng dạ hẹp hòi kia hễ nhớ tới Mễ Uyển là lại giận cá chém thớt lên người tôi." Hướng Chân thấy mình cực kỳ đáng thương: "Chết tiệt, sao tôi lại xui xẻo như thế chứ. Cậu có biết tôi đã phải trải qua kỳ nghỉ đông này như thế nào không? Tên Bạch Phong lòng dạ hẹp hòi kia toàn giao cho tôi mấy nhiệm vụ khó nhằn."



Cơn tức của Hướng Chân không nhỏ chút nào, không thèm gọi hội trưởng Bạch nữa mà chuyển sang gọi thẳng tên họ luôn rồi.



"Cậu vất vả rồi." Quan Lý đồng tình vỗ vai an ủi cậu bạn.



Hướng Chân cười chua xót, cảm thấy mình oan uổng muốn chết.



"Cho nên tôi phải duy trì khoảng cách với chị ta." Hướng Chân nói vẻ khó chịu: "Cậu biết không, hai ngày trước, Hiệp hội giao cho tôi nhiệm vụ đi theo dõi gã Cóc vàng thích trộm tiền ngân hàng của yêu tộc mấy cậu, kêu tôi nghĩ cách bắt gã về."



Cóc vàng là khách quen thường xuyên có mặt trên danh sách truy nã của Hiệp hội bắt yêu, do có bản tính yêu tiền trời sanh, lại ham ăn biếng làm, thường đi trộm tiền cướp của, Hiệp hội bắt yêu cực kỳ đau đầu với gã ta. Khỗ nỗi hai tộc đã ký hiệp ước, chỉ cần yêu tộc không hại đến mạng người, Hiệp hội bắt yêu không được tự tiện động đến sinh mạng của yêu tộc, vậy nên mỗi lần bắt Cóc vàng về đều không thể giải quyết dứt điểm, tạo điều kiện cho gã ta có cơ hội đào tẩu. Thêm nữa, tu vi của gã này không tệ, là một con yêu cấp sáu, Hiệp hội bắt yêu muốn đối phó với gã cũng không dễ.



Quan Lý từng nghe về tên cướp ngân hàng nổi tiếng khắp yêu tộc này. Trong khi phần lớn yêu tộc đều dần hòa nhập vào xã hội loài người, một số yêu tộc lại bài xích điều đó, Cóc vàng chính là một minh chứng. Tuy tộc trưởng các tộc lớn không đồng ý với hành vi này, nhưng cũng không bắt ép. Đương nhiên, nếu những cá nhân đó làm trái với hiệp ước hai tộc bị bắt, họ cũng không ra mặt che chở.



"Cậu chắc chắn đánh không lại tên đó đâu." Quan Lý nói ngay, Cóc vàng là yêu tộc cấp sáu, Hướng Chân mới chỉ là người bắt yêu cấp ba.



"Gì mà đánh không lại." Trong lúc hai người nói chuyện, một giọng nữ bất chợt vang lên phía trên.



Hai người đồng thời ngẩng đầu, Mễ Uyển đang ngồi trên cầu thang của dãy phòng học, cúi đầu nhìn hai người họ, hẳn là đã phát hiện ra họ được một lúc.



"Chị... sao chị biết tôi ở đây?" Hướng Chân thất thanh hỏi, không phải mình đã cắt đuôi được rồi sao?



"Cậu bị ngốc à, trốn tôi còn dắt Quan Lý theo, cậu quên phù tìm yêu là ai dạy cậu rồi hả?" Mễ Uyển cười mắng.



"..." Hướng Chân á khẩu không trả lời, hình như mình bị ngốc thật. Mễ Uyển không tìm được cậu, thả một tấm phù tìm yêu tìm Quan Lý lại cực kỳ dễ dàng.



Quan Lý đứng giữa hai người, ngượng ngùng sờ mũi, tuy không cố ý nhưng không ngờ mình lại thành thiết bị định vị của bạn tốt.



"Cậu gặp phải con yêu không đối phó nổi?" Mễ Uyển thả người nhảy từ bậc thang xuống, đứng trước mặt hai người.



"Sao, chị định giúp tôi?" Hướng Chân bực tức nói.



"Không được sao." Mễ Uyển trả lời không chút nghĩ ngợi.



"Tôi không có tiền để trả cho chị." Hướng Chân biết rõ tính nết của Mễ Uyển, muốn cô giúp thì phải đưa ra một cái giá tương xứng. Tuy gia cảnh nhà cậu không đến nỗi tệ nhưng không kham nổi cái giá một con yêu một trăm vạn của cô.



"Không cần cậu trả công." Mễ Uyển tươi cười, giọng điệu hào phóng.



"Không cần tiền? Có chuyện tốt như vậy sao?" Hướng Chân nhất quyết không tin.



"Đúng đó." Mễ Uyển nói vẻ tự trách: "Kỳ thật dạo gần đây tôi đã suy nghĩ về chuyện này. Nói sao thì tôi cũng là một người bắt yêu, bổn phận của người bắt yêu là phải truy bắt yêu tộc làm hại nhân gian. Còn tôi, thân là người bắt yêu mà lại lún sâu vào tiền của, quên đi chức trách của mình. Vậy nên, tôi quyết định mình phải làm chút gì đó có ích."



Hướng Chân nhìn dáng vẻ mở miệng dõng dạc của cô, cảm thấy thế giới này điên đảo hết cả rồi. Chẳng lẽ đây là kịch bản 'lúc trẻ làm tay sai cho tiền của, về già lương tâm cắn rứt bắt đầu ăn năn hối cải' thường thấy trong truyền thuyết?



"Vậy chị muốn gì?" Hướng Chân nửa tin nửa ngờ hỏi.



"Tôi định kiếm mấy con yêu, nhưng con nào có thể bắt, con nào không thể thì tôi không rõ lắm. Để tránh bắt sai, phá vỡ hiệp ước hai tộc, tôi quyết định sẽ giúp đỡ cậu." Mễ Uyển cười hắc hắc: "Đưa tôi một bản lệnh truy nã của Hiệp hội bắt yêu, tôi sẽ lựa ra mấy con để bắt."



"Chị nói thật?" Hướng Chân không tin lắm, nhưng càng nghĩ càng thấy vụ mua bán này rất lời. Mình chỉ cần đưa lệnh truy nã cho Mễ Uyển, Mễ Uyển sẽ đi bắt những con yêu đó, cũng xem như làm việc cho Hiệp hội bắt yêu. Hơn nữa, tu vi của Mễ Uyển rất cao, đến đại yêu đỉnh cấp bảy còn có thể đâm bị thương chỉ với một kiếm, bắt mấy con yêu trên lệnh truy nã quả thật dễ như trở bàn tay.



"Cậu có bị tổn thất gì đâu, cứ đưa lệnh truy nã cho tôi chẳng phải sẽ biết." Mễ Uyển tiếp tục dụ dỗ.



"Được." Hướng Chân cắn răng, quyết định sẽ tin Mễ Uyển một lần: "Chị bắt gã Cóc vàng kia giúp tôi trước đã. Nếu chị bắt được, tôi sẽ không để chị thua thiệt, mười vạn tiền thưởng đều cho chị hết." Cái cậu cần là hoàn thành nhiệm vụ, tiền thưởng chỉ là thứ yếu, điểm thưởng khi bắt được Cóc vàng mới quan trọng.



"Được, cậu đưa tư liệu của tên đó cho tôi, có thứ gì... hắn từng tiếp xúc không, để tôi theo dấu hắn." Mễ Uyển hỏi.



"Có, để tôi về lấy cho chị." Dạo này cậu đang theo dõi gã ta nên có giữ một thỏi vàng gã từng chạm qua, đang để ở ký túc xá.



Quan Lý đứng cạnh lắng nghe, nhỏ giọng hỏi: "Đàn chị, chị định ra ngoài bắt yêu?"



"À, đúng." Mễ Uyển đoán được nỗi lo của Quan Lý, an ủi: "Yên tâm đi, tôi chỉ bắt những con yêu bị truy nã, cậu ngoan như thế, tôi sẽ không bắt cậu đâu."



Hai người bắt yêu vô tư bàn chuyện bắt yêu trước mặt một con yêu, thấy được hả? Được thật hả?



Quan Lý muốn gào thét, nhưng cậu biết, Hướng Chân và Mễ Uyển chỉ bắt những con yêu làm trái với hiệp ước, cậu không có lý do gì để ngăn cấm. Nhưng, làm một con yêu, đã biết được tin động trời như thế, về tình về lý đều phải báo lại cho đồng bọn.



Vì thế, sau khi Mễ Uyển rời đi còn Hướng Chân về ký túc xá lấy thỏi vàng, cậu vội gửi tin lên group chat của tộc.



Sắp tới Hiệp hội bắt yêu sẽ làm một đợt tổng tấn công, có người bắt yêu trên cấp tám ra trận, mọi người cẩn thận một chút, đừng gây chuyện.



Mọi người trong group đều nhao nhao hỏi thăm nhưng Quan Lý không trả lời.



"Các bạn, tôi chỉ giúp được đến đây thôi."



Nửa tiếng sau, Hướng Chân cầm thỏi vàng được gói trong vải đỏ xuất hiện trước cửa phòng khám, giao cho Mễ Uyển.



"Nửa tháng trước, lúc Cóc vàng đánh cướp một tiệm châu báu đã làm rớt lại thỏi vàng này, yêu khí dính trên bề mặt không nhiều nên phù tìm yêu chỉ có tác dụng trong phạm vi nhỏ, ra khỏi bán kính 10km thì không cách nào tìm được." Hướng Chân nói.



"Chuyện này không khó." Mễ Uyển đánh giá sơ qua thỏi vàng, sau đó chuyển linh lực vào đầu ngón tay, vẽ phù lên trên thỏi vàng, lát sau, phù bắt yêu cao cấp đã hoàn thành. Thỏi vàng rung lắc rồi vọt ra khỏi tay Mễ Uyển, bay về phía Đông Nam.



"..." Hướng Chân ngơ ngác nhìn thỏi vàng bay đi. Cậu phải biết chứ, cái phù Mễ Uyển dạy mình lúc trước sao có thể là loại cao cấp nhất được.



"Đi thôi." Mễ Uyển mỉm cười vỗ vai Hướng Chân, đứng lên đi ra ngoài.



Hai người ra cửa gọi xe, chạy theo hướng dẫn của phù tìm yêu tới một khu nhà kiểu cũ ở trung tâm thành phố.



"Là ở đây." Mễ Uyển đứng trước căn phòng số 202.



"Chị chắc không?" Hướng Chân hơi nghi ngờ: "Cóc vàng thích nhất là tiền, dựa theo tập tính của họ thì đáng ra phải ở mấy nơi sang trọng mới đúng." Khu nhà này trông hơi nát.



"Vào thử chẳng phải sẽ biết hay sao." Mễ Uyển nói.



Hướng Chân ngẫm nghĩ, dù sao cũng đã tới trước cửa, vào xem cũng không mất gì. Cậu gõ cửa mấy cái, bên trong vọng ra tiếng của một người đàn ông trung niên: "Ai thế?"



"Tôi tới giao hàng." Hướng Chân tìm cớ.



"Nhầm rồi, tôi không có đặt mua gì hết." Người bên trong trả lời.



"..." Thiệt sao, thời buổi này còn có người... khụ... yêu không mua hàng online, chẳng lẽ con Cóc này là thần giữ của, chỉ thích tích trữ tiền.



Mễ Uyển thấy cách của Hướng Chân không có tác dụng, tự bước tới gõ cửa.



"Đã nói rồi, tôi không có đặt mua gì hết." Người đàn ông bên trong lại hét lên.



"Tôi nhặt được một thỏi vàng ở cửa, không biết có phải của chú hay không." Nói xong, Mễ Uyển giơ thỏi vàng lên trước mắt mèo.



Hướng Chân hoàn toàn câm nín, cái bẫy cũ rích như thế chỉ có đứa ngốc mới dính thôi.



"Cạch"



Ý nghĩ vừa nảy lên trong đầu Hướng Chân, cánh cửa trước mặt đã được mở ra, một ông chú mặc sơ mi dài tay bước tới trước cửa, cười xòa nói: "Đây đúng là thỏi vàng của tôi, cảm ơn cháu đã trả lại, tôi đã tìm suốt cả ngày nay đó."



"Trả cho chú, nhớ giữ kỹ nha, đừng để mất nữa đó." Mễ Uyển đưa thỏi vàng cho ông ta, còn ân cần dặn dò.



"Chắc chắn, chắc chắn, tôi nhất định sẽ giữ kỹ." Ông chú nhận thỏi vàng bằng hai tay, nhưng tay chỉ vừa chạm trúng đã cảm nhận được hơi lạnh, tia sáng chói lòa chạy vụt qua đáy mắt.



Linh lực, người bắt yêu?



Ông chú trung niên tự thấy không ổn, hạ tay, xoay người bỏ chạy.



"Hừ!" Mễ Uyển cười lạnh một tiếng, không đuổi theo, cầm thỏi vàng trong tay ném qua. Mễ Uyển ném rất chính xác, thỏi vàng đập trúng lưng ông chú, một tia sáng lóe lên đánh ông ta đập vào cửa sổ, hóa thành con cóc to chừng bàn tay, rơi bịch xuống đất.



Cóc vàng ra sức giãy dụa, muốn nhảy qua cửa sổ để bỏ trốn, nhưng thỏi vàng kia lại ghim chặt trên lưng như một ngọn núi lớn, ông ta không cách nào nhúc nhích được.



"... Bắt được rồi?" Hướng Chân nhìn con cóc đang cố sức giãy dụa trên đất với vẻ không thể tin nổi, yêu tộc cấp sáu cướp bóc ba mươi năm chưa từng bị nắm thóp bị bắt dễ vậy sao?



Mễ Uyển bước tới, xách Cóc vàng lên: "Tôi đem con này đi, cậu quay lại Hiệp hội bắt yêu bỏ lệnh truy nã đi."



"Chị muốn đem đi?" Hướng Chân sửng sốt.



"Đúng vậy, tôi có mảnh đất ở hoang mạc, định trồng vài cái cây, đang thiếu nhân công. Cậu về Hiệp hội bắt yêu xem coi trên lệnh truy nã còn con yêu nào cần bắt không, tôi muốn bắt thêm vài con nữa, nhân công đang thiếu dữ lắm."



"..." Hướng Chân.



"Tôi không muốn đi trồng cây, tôi không muốn đi trồng cây." Cóc vàng giãy dụa kịch liệt.



"Haha, tu vi cấp sáu, phải chia cho ông một khu đất lớn mới được." Mễ Uyển rất hài lòng với tu vi của Cóc vàng, quả không uổng cái phù bắt yêu cấp cao của cô mà.



Mẫu truyện nhỏ:



Hướng Chân: Cóc vàng mấy ông không phải đều thích ở khu nhà giàu sao? Sao ông lại chui rúc trong khu nhà xập xệ này.



Cóc vàng: Cậu thì biết cái gì, khu trung tâm tấc đất tấc vàng, nhìn có xập xệ vậy thôi, cậu có biết bao nhiêu tiền một mét vuông không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện