Edit: SCR0811



Tại một khoảng đất trống ngoài rìa Xuyên Thành, không gian bị bẻ cong, lộ ra bóng dáng của một đen, một trắng. Đen thì yêu dị tà mị, trắng thì mũm mĩm béo tốt, trên người cả hai đều ám mùi lẩu đặc biệt của Xuyên Thành.



"Ôi!!" Bóng dáng màu trắng bị màu đen ném 'phịch' xuống đất, đau đớn hét to.



Bóng dáng màu đen cũng thong thả đáp xuống từ không trung.



"Cậu... cậu là ai? Gì... gì thế này?" Đầu bếp béo thắc mắc hỏi. Vừa nãy ông còn đang đứng trong quán, sao mới chớp mắt đã đổi sang nơi khác rồi.



Bồng Ngôn liếc nhẹ đầu bếp béo, nâng tay chỉ ra phía sau lưng ông.



Đầu bếp béo ngẩn ra, xoay người nhìn lại, phát hiện mình đang đứng trên một vách núi, dưới chân núi là thành phố thân thuộc của ông, Xuyên Thành.



"Tôi... sao tôi lại ở đây?" Đầu bếp béo ngỡ mình đang mơ.



"Hai phút nữa thành phố này sẽ bị vùi trong đống đổ nát của trận động đất, còn ông sẽ thành người duy nhất sống sót." Bồng Ngôn cười xấu xa: "Tên nhân loại ngu xuẩn kia, ông nên thấy may mắn vì tay nghề ẩm thực của ông hợp với gu ăn uống của Cô, bằng không ông cũng sẽ vùi thây trong trận động đất."



"Mình đang mơ? Sao mình lại mơ loại giấc mơ kỳ quái này?" Đầu bếp béo thì thào tự hỏi: "Chẳng lẽ dạo này áp lực công việc dữ quá?"



"Bốp"



Bồng Ngôn cách không giáng cho đầu bếp béo một cú, đánh ông bay xa tận ba thước. Sau khi rơi xuống, mặt ông sưng húp như đầu heo, đầu óc thì quay mòng mòng.



"Tỉnh chưa?" Bồng Ngôn hỏi.



"Tôi... tôi..." Đầu bếp béo cuộn người trên đất, run lên vì sợ hãi. Sao thế này? Chẳng lẽ thật sự không phải mơ? Chẳng lẽ mình đụng trúng yêu quái?



Cùng lúc đó, trên nền đất trống dần hiện ra ký hiệu mấy kỳ dị. Hình thù của ký hiệu này có hơi giống với yêu văn trên cổ Bồng Ngôn, phát ra ánh sáng màu đỏ, đường nét ngày càng rõ ràng, lát sau đã hoàn chỉnh.



Đây là dấu hiệu trận pháp đã hoàn thành. Bồng Ngôn tiến lên trước, đứng ở trung tâm ký hiệu, nhìn gã nhân loại được mình mang đến, nói giọng lạnh như băng: "Nhìn thật kỹ quê nhà của ông đi, chẳng mấy chốc nó sẽ thành một đám đổ nát."



Dứt lời, yêu lực quanh người Bồng Ngôn bắt đầu tăng vọt, chuẩn bị khởi động trận pháp. Thế nhưng, ngay lúc đó, một thân cây màu xanh bỗng mọc lên từ trung tâm trận pháp, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng tới đầu Bồng Ngôn.



Bồng Ngôn nghiêm mặt, nghiêng người né đi đòn tấn công hiểm độc của dây leo, yêu lực của anh cũng theo đó mà gián đoạn, không thể rót vào trận pháp khiến việc khởi động bị tạm dừng.



"Phàn Thần!!" Bồng Ngôn nhìn chăm chăm vào một khoảng giữa không trung.



Phàn Thần từ giữa không trung bước chầm chậm từng bước tới trước mặt Bồng Ngôn, hai người đứng ở hai đầu của trận pháp.



"Sức mạnh của yêu tộc chỉ nên dùng để hỗ trợ tự nhiên, không phải muốn làm gì thì làm." Phàn Thần trầm giọng nói.



"Đây là cách Cô hỗ trợ tự nhiên." Bồng Ngôn nói: "Anh nhìn đống xi măng cốt thép bên dưới đi, có chút nào liên quan tới tự nhiên không. Tôi muốn để động đất biến nó thành phế tích, trăm ngàn năm sau nơi này sẽ xanh tươi trở lại."



"Nhưng ở đó có mấy trăm vạn sinh linh."



"Nhân loại là giống loài có sức sinh sản mạnh mẽ nhất Cô từng gặp, chỉ cần có đủ thức ăn, vài năm nữa thôi số lượng của họ sẽ lại tăng thêm vài trăm vạn." Bồng Ngôn buông lời cảm thán: "Nếu yêu tộc cũng có khả năng sinh sản mạnh như thế thì tốt rồi."



"Nhân loại cũng giống Yêu tộc, họ cũng là một phần của tự nhiên."



"Giống loài có sức phá hoại kinh khủng thế này, nên để họ sống như dê bò, vĩnh viễn dừng ở thời kỳ viễn cổ ngay cả một ngọn lửa cũng không có mới tốt." Bồng Ngôn tranh cãi gay gắt.



"..." Phàn Thần nhíu mi. Anh phát hiện mình không thể nói lý với Bồng Ngôn, bởi vì đối phương không chịu tiếp thu.



"Anh im rồi, anh im rồi!" Bồng Ngôn thấy Phàn Thần không nói được lời nào, bật cười ha hả: "Trong lòng anh cũng tự rõ chỉ khi nền văn minh của nhân loại thụt lùi, tự nhiên mới được phục hồi. Thế nhưng, nội tâm yếu đuối giả nhân giả nghĩa của anh không thể làm được, vậy nên tránh ra đi, giao thế giới này lại cho Cô, để Cô thực thi."



Dứt lời, Bồng Ngôn dùng yêu lực khởi động lại trận pháp.



Phàn Thần nhích người, thuấn di xuất hiện trước mặt Bồng Ngôn, chặn tay phải đang thao tác với ký hiệu của anh ta lại, hai luồng yêu lực tương đương va chạm nhau, tạo thành một vụ nổ.



Bồng Ngôn bị Phàn Thần phong ấn năm trăm năm, nỗi hận chất cao như núi, giờ Phàn Thần lại tiếp tục ra tay ngăn cản khiến anh nổi máu xung thiên, hai mắt sung huyết, quyết dùng toàn lực công kích Phàn Thần. Anh mở bung đôi cánh đen đủ che khuất cả mặt trời ra, đập 'phần phật', tạo một cơn gió lốc quét tới chỗ Phàn Thần.



Phàn Thần không chút hề hấn, anh nâng tay, vô số dây leo thi nhau mọc lên, lao thẳng tới chỗ Bồng Ngôn.



"Lại muốn trói chặt Cô, anh cho là thực lực của anh còn được như năm trăm năm trước sao?" Bồng Ngôn giang rộng hai cánh, bay vút lên cao, thoát khỏi phạm vi công kích của dây leo. Tiếp đó, vô số lông chim màu đen bắn thẳng xuống, hai bên va chạm, toàn bộ dây leo đều bị lông chim cắt đứt.



Nhưng dây leo như thể bất tử, sau khi bị cắt đứt lại tiếp tục dài ra, bị cắt rồi lại dài ra, tạo thành một vòng tuần hoàn, kiên cường bất khuất lao về phía Bồng Ngôn.



"Nhận lấy một kiếm của Cô đi." Bồng Ngôn tức giận, từ hư không móc ra một thanh kiếm lửa, chém thẳng xuống mặt đất. Hỏa khắc mộc, Phàn Thần nhướng mày, mau chóng né tránh nhát kiếm đốt thiên diệt địa này. Mớ dây leo cũng vì động tác né tránh của anh, không được yêu lực duy trì, chớp mắt đã bị ngọn lửa thiêu rụi.



"Hahaha... Phàn Thần, anh sợ lửa, anh vậy mà lại sợ lửa, hahaha..." Như đang xem một chuyện hài, Bồng Ngôn cười đến run người: "Nếu là trước kia, anh còn chẳng thèm né tránh."



Phàn Thần không để tâm tới Bồng Ngôn, anh vươn tay phải, vận chuyển yêu lực, dây leo bện lại thành thanh kiếm xuất hiện trong tay anh. Phàn Thần nâng tay, vung kiếm, bổ vào hư không. Cả người và kiếm đột ngột biến mất, hiện ra trước mặt Bồng Ngôn, một kiếm chém xuống.



"Ầm!"



Bồng Ngôn tránh không kịp, bị đánh văng xuống đất. Cùng lúc đó, vô số dây leo từ nền đất chui lên trói chặt lấy Bồng Ngôn còn chưa kịp bò dậy.



Bồng Ngôn bị trói chặt, nhưng Phàn Thần chưa chịu dừng tay. Anh biết với thực lực của mình hiện giờ không thể giữ được chân Bồng Ngôn quá lâu, anh phải bồi thêm một kiếm. Anh vận dụng hết yêu lực của mình, cả người cả kiếm lao thẳng xuống, muốn giải quyết tất cả trong một đòn, nhưng... ngay khi mũi kiếm cách Bồng Ngôn khoảng một tấc, Phàn Thần bỗng khựng lại, thu hết yêu lực của mình về.



Tiếp đó, anh nhìn sang hình vẽ trận pháp đang dần được kích hoạt.



"Sao lại dừng? Anh không muốn phong ấn Cô sao?" Bồng Ngôn nằm trên đất bật cười khằng khặc, vung tay giãy thoát khỏi mớ dây leo.



"Cậu sửa lại cách thức khởi động trận pháp?" Phàn Thần trầm giọng hỏi. Anh cứ nghĩ chỉ cần không để Bồng Ngôn có cơ hội khởi động trận pháp, trận pháp sẽ không được kích hoạt, nhưng vừa nãy trong lúc họ đánh nhau, trận pháp vẫn có phản ứng.



"Năm trăm năm trước đã bị anh cản trở một lần, anh cho là Cô không có chút tiến bộ nào sao." Bồng Ngôn cười lạnh: "Cô đoán chắc anh sẽ đến ngăn Cô nên đã tăng thêm một cách thức khởi động trận pháp. Trận pháp cải tiến này có thể tự động hấp thu yêu lực chung quanh. Đủ yêu lực, trận pháp sẽ tự khởi động. Sao nào, có bản lãnh thì chém Cô thêm một nhát nữa coi, để xem trận pháp có thể bị anh khởi động hay không."



"Cậu..." Phàn Thần nhăn mặt, anh không ngờ Bồng Ngôn lại cải tiến trận pháp.



"Nếu anh không ra tay thì để Cô." Trận pháp chỉ còn thiếu một chút yêu lực nữa là có thể khởi động, mà chút yêu lực đó dù mình hay Phàn Thần đều phóng thích được, nên dù Phàn Thần có nhận ra bất thường mà dừng lại, anh vẫn có thể tự mình làm tiếp.



Trong lúc nói chuyện, Bồng Ngôn chém ra một kiếm, toàn bộ yêu lực cuồn cuộn chảy ra đều được trận pháp hấp thu. Hình vẽ trên đất bắt đầu tỏa ra ánh đỏ lóa mắt, mặt đất rung chuyển, núi đá lung lay.



"Động đất, động đất..." Đầu bếp béo vốn đang co đầu rụt cổ, núp một bên vì trận đại chiến của hai Yêu vương, thấy cảnh tượng đất núi rung chuyển bỗng giật mình tỉnh lại, ngờ vực: Chẳng lẽ vừa nãy gã yêu quái tên Bồng Ngôn kia nói thật, Xuyên Thành thực sự sẽ bị vùi dưới trận động đất? Không được, vợ con ông đều còn ở Xuyên Thành.



"Chạy, mau gọi điện kêu họ chạy..." Đầu bếp béo luống cuống lục túi áo, nhưng không thể tìm được di động. Ông chợt nhớ ra lúc vào ca làm đã cất di động trong tủ giữ đồ.



Cả ngọn núi bắt đầu lung lay, Phàn Thần có thể nghe được tiếng rên la và kêu cứu của động – thực vật trên núi, cũng cảm nhận được uy lực của trận động đất từ thành thị cách đó không xa truyền tới.



Không thể để động đất xảy ra, bằng không đại chiến hai tộc sẽ lại nổ ra.



Phàn Thần suy nghĩ rất nhanh, anh nhảy vào trung tâm trận pháp, mũi kiếm đâm xuống dưới nền đất, hóa lại thành dây leo. Dây leo lan ra khắp nền đất, hấp thu yêu lực của trận pháp.



"Anh muốn hấp thu toàn bộ yêu lực của trận pháp về?" Vừa thấy cử động của Phàn Thần, Bồng Ngôn đã biết anh muốn làm gì: "Bỏ cuộc đi, dù là anh cũng không thể ngăn được trận động đất đâu."



"Tôi không cần ngăn nó, chỉ cần hạ cấp độ của nó xuống là được." Phàn Thần bình tĩnh nói.



"Đúng, đúng, đúng. Kết cấu các công trình trong Xuyên Thành đều có tác dụng kháng địa chấn, động đất dưới cấp năm sẽ không sao." Đầu bếp béo thấy người nhà của mình vẫn còn cơ hội, vội nhắc nhở.



Sắc mặt Bồng Ngôn trở nên cực kỳ khó coi. Trận động đất anh tốn công tốn sức chuẩn bị, tưởng rằng có thể trăm phần trăm giết chết được đám người này, không ngờ nhân loại lại tiến bộ đến mức có thể kháng được địa chấn?



Hai tròng mắt của Bồng Ngôn tỏa ra sát khí, không chút nghĩ ngợi liền vung kiếm chém tới Phàn Thần đang đứng ở trung tâm trận pháp hấp thu yêu lực để làm giảm uy lực trận động đất.



Phàn Thần mặt không đổi sắc, tay không cầm kiếm khẽ vung lên, tạo ra luồng yêu lực mạnh hơn của Bồng Ngôn, thong dong chặn đòn tấn công của đối phương. Hiện giờ anh có thêm yêu lực hấp thu từ trận pháp, vậy nên tạm thời yêu lực của anh sẽ mạnh hơn Bồng Ngôn.



"Phàn Thần, dù hôm nay anh có cản được trận này, nhưng anh có thể cản tiếp được những trận sắp tới không?" Bồng Ngôn cười lạnh nói: "Anh hấp thu số yêu lực này nhất định sẽ bị phản phệ, để tôi xem lúc đó anh sẽ cản tôi thế nào?"



Phàn Thần vẫn rất bình tĩnh, không trả lời.



Nếu Phàn Thần kiên quyết muốn làm giảm uy lực của trận động đất thì đoán chừng kế hoạch hôm nay không thể thành rồi. Còn Phàn Thần, tuy bị cố định ở trung tâm trận pháp, nhưng trên người anh ta có thêm yêu lực từ trận pháp, một chốc một lát không thể động tới được. Tuy yêu lực phản phệ có thể khiến Phàn Thần bị thương nhưng Bồng Ngôn mất cả ngày để chuẩn bị, hao tổn không ít yêu lực vẫn rất khó chịu. Anh không vui, muốn bùng nổ.



Nhắm tới bóng dáng mập mạp đang lặng lẽ nhích từng bước, Bồng Ngôn giơ tay kéo ông lại.



"AAA.." Đầu bếp béo bị Bồng Ngôn bắt lại, hét lớn.



"Cậu muốn làm gì?" Phàn Thần nhíu mày.



Bồng Ngôn cười ha hả, mở cách bay vút lên không trung, thoát khỏi phạm vi công kích của Phàn Thần: "Tâm tình Cô khó chịu, muốn giết người để cải thiện tâm trạng."



"Đừng mà, đừng mà..." Đầu bếp bép hoảng loạn hét lên: "Đại lão, không phải ngài nói tay nghề của tôi rất tốt sao? Tài nấu nướng của tôi tốt thật đó, ngài đừng làm thế mà."



Đầu bếp béo cái khó ló cái khôn, nhớ ra nguyên nhân mình bị Bồng Ngôn xách từ tiệm lẩu tới đây.



"Hiện giờ trận động đất đã không thể thực hiện, cả thành có đầy đầu bếp giống như ông, giữ ông lại cũng chả để làm gì." Bồng Ngôn thích nhất là nhìn dáng vẻ hoảng loạn của nhân loại trước khi chết, anh phải xem thêm một lúc. Với lại, biểu cảm của Phàn Thần lúc này cũng rất thú vị.



"Cứu mạng, tôi không muốn chết!" Đầu bếp béo bật khóc, thì ra có tay nghề tốt chưa đủ, bạn phải có tay nghề không thể thay thế mới được.



"Tuyệt vọng đi, run rẩy đi." Bồng Ngôn cười lớn, năm ngón tay xòe ra nhắm tới vùng ngực của đầu bếp béo. Anh muốn giết người ngay trước mắt Phàn Thần, khiến anh ta phải khó chịu, hahaha....



"Chịu chết đi." Bỗng nhiên, một tiếng hét cùng đường kiếm lao tới từ sau lưng, Bồng Ngôn biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay kéo đầu bếp béo ra đỡ kiếm.



Còn Phàn Thần, vừa nghe được tiếng này, sắc mặt liền vui vẻ.



Huyền thiết kiếm màu đen lao tới như vũ bão, dù Mễ Uyển vừa thấy đầu bếp béo liền cố ý điều chỉnh đường kiếm, nhưng cũng chỉ tránh được lưỡi kiếm, đầu bếp béo vẫn bị thân kiếm đập cho bất tỉnh. Thoáng chốc, cả người đầu bếp béo trượt dài xuống đất.



"Lão già, nhận người." Nói xong, Mễ Uyển tiếp tục cầm bùa chú lao tới.



"Vâng thưa chưởng môn." Do phải leo lên núi nên ông Ngụy mệt đến mức thở hồn hồn, vừa nghe được mệnh lệnh của chưởng môn liền đáp lại không chút do dự. Ông hít sâu một hơi, đang định nhận người, vừa ngẩng đầu nhìn tới liền ngu người.



Khiếp, béo thế này, không nhận được đâu!!



"Rụp"



Lưng của lão!!! Ông Ngụy đỡ thắt lưng ngồi bệt xuống đất, tự thấy bản thân không đủ sức giúp chưởng môn nhà mình chiến đấu.



Bên kia, Bồng Ngôn cũng thấy rõ đòn kiếm vừa rồi đến từ ai.



"Cô là.. người Phàn Thần thầm thương trộm nhớ?" Bồng Ngôn lập tức nhận ra Mễ Uyển.



"Không phải thầm thương trộm nhớ." Phàn Thần đang bận rộn hấp thu yêu lực vẫn đúng lúc lên tiếng: "Là thích công khai."



"Hai người đã thành người yêu?" Bồng Ngôn ngỡ ngàng, mới mấy ngày thôi mà?



Mễ Uyển giật khóe miệng. Theo cô thấy thì đầu óc của vị Yêu vương tiền nhiệm này chắc chắn không được bình thường, đã lúc nào rồi mà còn nói đến cái này.



"Vẫn chưa." Phàn Thần trả lời thay.



"Tốt lắm." Bồng Ngôn sáng bừng mắt, tuy anh cực kỳ căm ghét nhân loại, lại càng căm ghét người bắt yêu, nhưng hiện giờ người anh ghét nhất chính là Phàn Thần: "Nể tình cô vẫn chưa chấp nhận tình cảm của Phàn Thần, tôi có thể bỏ qua đòn đánh lén vừa nãy của cô, lại tha cho cô thêm lần nữa."



"Hả..." Lần này, Mễ Uyển đã rút được kinh nghiệm, không để anh ta... có cơ hội chạy trốn nữa: "Giờ tôi lập tức đồng ý làm bạn gái anh ấy, anh có giỏi thì tới giết tôi đi!"



Tức thời, biểu cảm trên mặt Bồng Ngôn thay đổi, trường kiếm bằng lửa vừa được thu về lại xuất hiện trong tay anh: "Hay lắm, so với giết mấy người bình thường, bạn gái chết ngay trước mặt chắc chắn sẽ khiến anh càng đau đớn."



Dứt lời, Bồng Ngôn vung kiếm, ngọn lửa đốt thiên diệt địa bổ thẳng tới người Mễ Uyển.



"Phá!" Một lá bùa được ném ra, ngọn lửa bị tách thành hai. Mễ Uyển từ giữa hiện ra, chỉ kiếm lên trời cao hét lớn: "Sét!"



"Xẹt xẹt!!"



Thoáng chốc, mây đen ùn ùn kéo tới, giữa các đám mây ẩn chứa tia sét.



"Thuật dẫn sét trong truyền thuyết!" Ông Ngụy đỡ thắt lưng, ngước nhìn cảnh tượng sấm chớp đầy trời, hét lên với vẻ không thể tin. Sấm sét có khả năng khắc chế thuật pháp của yêu tộc, nhưng do thực lực của người bắt yêu ngày càng yếu, thuật dẫn sét cũng bị thất truyền. Thuật pháp hệ sét mạnh nhất hiện giờ chỉ có mỗi bùa chú tạo sét, uy lực không cách nào so được với cái này.



"Đùng!!"



Ông Ngụy còn đang suy tư, vô số tia sét đã bổ xuống, như ngàn mũi tên lao nhanh xuống đất.



Bồng Ngôn bố trí trận pháp đã tiêu tốn không ít yêu lực, vừa nãy chiến đấu với Phàn Thần lại hao tổn thêm một mớ, giờ thấy tia sét cũng không dám lấy bạo chế bạo, chỉ đành né trái né phải. Bỗng nhiên, anh nảy ra một ý, lao thẳng vào trung tâm trận pháp. Mấy tia sét cũng bay theo, trăm ngàn mũi tên sét đồng loạt rơi thẳng xuống người Phàn Thần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện