Edit: SCR0811



Toàn Tuấn Tài ném đống tư tưởng không trong sáng ra khỏi đầu, nghiêm túc suy nghĩ lần nữa.



Nếu Yêu vương đại nhân nhà mình không cãi nhau với Yêu vương phu nhân, thì sao phu nhân không cho hôn, chẵng lẽ... không lẽ... đến giờ bọn họ vẫn chưa có nụ hôn đầu?!



Toàn Tuấn Tài càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng. Tính tình của Yêu vương nhà họ quá dịu dàng, muốn làm chuyện gì cũng phải thương lượng trước, nhưng có một số chuyện vốn dĩ không cần thương lượng. Đặc biệt là những chuyện kiểu này, bạn càng hỏi da mặt của bạn gái sẽ càng mỏng. Nam giới, có lúc cần phải quyết đoán.



"Đại nhân, tôi thấy những chuyện kiểu này không cần đối phương phải đồng ý." Toàn Tuấn Tài chân thành khuyên bảo.



Phàn Thần không hiểu, ngước nhìn Cáo yêu với vẻ hoang mang.



"Đại nhân, con gái loài người khác với Yêu tộc chúng ta, đa phần các cô ấy đều khá rụt rè. Cho nên, có đôi lúc, ngoài miệng họ nói không muốn nhưng trong lòng lại muốn." Toàn Tuấn Tài giải thích rõ hơn.



"Uyển Uyển không phải kiểu người rụt rè... khụ... ý tôi là Uyển Uyển không phải loại người miệng nói không muốn trong lòng lại muốn." Phàn Thần xua tay.



"Vậy sao?!" Toàn Tuấn Tài tỏ vẻ hoài nghi. Nếu Mễ đại sư không phải loại người này, sao rõ ràng cô đã thích đại nhân nhưng chần chừ lâu như vậy mới chịu đồng ý, chắc chắn là bị nhiễm thói xấu rụt rè của nữ giới, chỉ trách đại nhân nhà mình chưa hiểu nhiều về phụ nữ.



"Lúc trước, mỗi ngày về nhà cô ấy đều chủ động... khụ... dù sao thì tình trạng hiện giờ là do lỗi của tôi." Phàn Thần thở dài, nói.



Mỗi ngày về nhà đều chủ động làm gì? Đại nhân, ngài đừng nghĩ rằng ho một tiếng thì tôi sẽ đoán không ra. Cứ tưởng ngài tìm tôi để nhờ tư vấn tình cảm, ra là muốn khoe ân ái. Tôi đã nhìn lầm ngài rồi!



"Đại nhân, xin hỏi là lỗi gì?" Bổn phận của cấp dưới là dù có nhìn thấu cũng không thể nói toạt ra, lại còn phải hùa theo sếp. Anh thật là thảm quá mà! Không được, anh cũng phải đi tìm bạn gái.



"Tôi không kiểm soát được hơi thở của mình." Phàn Thần lia tầm mắt tới chậu hoa cách đó không xa, hoa trong chậu nằm bẹp dí như đám dưa muối ngoài chợ.



Hiểu rồi.



Toàn Tuấn Tài vừa nhìn chậu hoa kia liền hiểu ngay. Không phải anh cũng nhờ vào chậu hoa đó mới nhận ra được tâm trạng không tốt của Yêu vương nhà mình hay sao. Đại nhân nhà mình hóa thân từ cây, hơi thở và yêu lực tự có ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây cỏ, đây cũng là nguyên nhân vì sao hằng năm đại nhân lại đứng chủ tri đại lễ hiến tế. Nhưng trạng thái của Yêu vương nhà mình trước giờ vẫn luôn ổn định, chỉ khi cực kỳ tức giận, hơi thở trên người mới tự tác động đến thực vật chung quanh. Mà tình trạng đó, suốt mấy trăm năm qua anh cũng chỉ mới thấy được có ba lần.



Nhưng tình yêu, đặc biệt là mối tình đầu, luôn dễ khiến tâm trạng người ta lên xuống thất thường. Điển hình là từ khi xác định quan hệ yêu đương với Yêu vương phu nhân, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, số lần anh nhìn thấy cây cối bị ảnh hưởng đã qua mấy trăm năm cộng lại. Đến anh còn bất ngờ nữa là.



"Đại nhân, đó là do tâm trạng của ngài quá kích động." Toàn Tuấn Tài phân tích.



Phàn Thần câm nín. Đương nhiên anh biết là do tâm trạng của mình quá kích động. Do quá kích động, quá vui vẻ, nên anh mới không kiểm soát được hơi thở của mình.



"Muốn giải quyết chuyện này không phải không có cách." Toàn Tuấn Tài nói thêm.



Phàn Thần quay phắt người qua.



Nhận thấy được cảm xúc của đại nhân nhà mình đang dao động, khóe mắt Toàn Tuấn Tài liếc nhẹ sang chậu hoa bên cửa sổ. Hoa trong chậu vẫn héo rũ như đống dưa chua.



May thật, quả nhiên mình không thể sánh với Yêu vương phu nhân.



"Sở dĩ ngài kích động là do ngài vẫn còn chìm đắm trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, chờ giai đoạn này qua đi, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi." Dù tình yêu có cuồng nhiệt cách mấy cũng không đấu lại được với thời gian.



"Ý này của cậu cũng tính là cách?" Phàn Thần tỏ vẻ khinh bỉ. Nếu chờ giai đoạn cuồng nhiệt qua đi, vậy chẳng phải giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt của anh đến hôn môi cũng không có?



"Vẫn còn cách thứ hai." Là một trợ lý toàn năng, anh đâu thể chỉ có một cách.



"Nói"



"Dùng kích thích lớn hơn để thu nhỏ tầm ảnh hưởng của những kích thích này đối với ngài."



"Chẳng hạn..." Tạm thời Phàn Thần không thể nghĩ ra được kích thích nào lớn hơn.



"Chẳng hạn, tiến thêm một bước." Toàn Tuấn Tài cong hai ngón tay lại thành biểu tượng mờ ám, dùng sức ra hiệu cho Yêu vương nhà mình.



Phàn Thần cứng người, sau khi hiểu được, một luồng lửa giận nhanh chóng bốc lên.



"Aaaa~~~" Toàn Tuấn Tài hét lớn một tiếng. Một sợi dây leo chui ra từ trần nhà, treo ngược cả người Toàn Tuấn Tài lên.



Anh đã gây ra tội nghiệt gì chứ, đã hiến kế lại còn bị đánh.



"Đổi cái khác." Phàn Thần tức giận mắng. Hiện giờ đến hôn môi anh còn chưa thể kiểm soát được bản thân, nếu lại tiến thêm một bước, vậy... Khụ... Tuy rằng, anh cũng có chút động lòng.



"Đổi... đổi..." Đại não của Toàn Tuấn Tài hoạt động hết công suất. Cả phương án A và phương án B đều dùng cả rồi, đành phải nghĩ đại một phương án C: "Có rồi, ngài có thể tìm một nơi vắng người, một nơi mà dù ngài có kích động cũng không gây chú ý, sau đó nỗ lực... Khụ... ý tôi là nỗ lực luyện tập, tới khi ngài có thể kiểm soát được hơi thở của mình."



Phàn Thần trầm ngâm một lát, nhấc tay lên, thu hồi dây leo đang trói quanh người Toàn Tuấn Tài.



"Ra ngoài đi."



Dây leo biến mất, Toàn Tuấn Tài ung dung đáp người xuống mặt đất, sau đó, nhanh chân chuồn đi: "Đại nhân, tạm biệt."



Phàn Thần nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, nhíu mày: Vẫn chưa tới giờ tan làm sao?



Tại phòng khám thú y cạnh trường đại học, Mễ Uyển vừa chữa khỏi cho một con nghé không thể hóa hình. Do Hứa Trang đã ra ngoài giao mèo hoang cho người ta, Chim sẻ tinh không chút kiêng kỵ, trực tiếp dẫn Trâu ba tới trước quầy tính tiền để thanh toán.



"Phí trừ yêu độc là một trăm vạn, chuyển khoản là được." Chim sẻ tinh đưa số tài khoản.



"Ok" Trâu ba là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Anh ta một tay ôm nghé con chưa tỉnh nhà mình, một tay móc di động, chuẩn bị chuyển khoản.



"Chim sẻ nhỏ, giảm giá." Mễ Uyển vừa từ sân sau bước ra, trùng hợp nghe được giọng của Chim sẻ tinh.



"Í?" Chim sẻ tinh đứng hình một lát mới hỏi lại: "Giảm bao nhiêu?"



"20% đi." Mễ Uyển đưa đại một con số.



Giảm, giảm 20%? 20% là hai mươi vạn lận đó, không phải hai mươi tệ đâu!



"Cảm ơn Mễ đại sư." Không đợi Chim sẻ tinh mở miệng, Trâu ba đã cười hắc hắc, nhanh chóng nhấn chuyển tám mươi vạn, tiếp đó giơ màn hình lên cho Chim sẻ tinh xem.



"..." Mọi chuyện đã quá muộn! Bà chủ, bà có biết trong hai mươi vạn đó có mấy ngàn tệ là của tôi không?



"Có khách hả?" Cùng lúc đó, Hứa Trang trùng hợp xách túi đựng mèo từ ngoài cửa bước vào, thấy Trâu ba đang tươi cười hớn hở đứng trước bàn thu ngân, anh nhiệt tình hỏi: "Chào anh, thú cưng của anh là loại nào, có vấn đề gì?"



Thú cưng? Trâu ba chớp chớp mắt.



"Í, là trâu hả?" Hứa Trang phát hiện chú nghé con đang được Trâu ba ôm trong lòng, đứng hình mất năm giây. Anh làm bác sĩ thú y ngần ấy năm, nuôi heo, nuôi chó, nuôi mèo, nuôi cáo anh đều gặp cả rồi, chỉ có nuôi trâu làm thú cưng thì anh chưa gặp bao giờ. Nhưng không sao, trâu anh cũng chữa được.



"Anh ơi, bé trâu nhà anh không khỏe chỗ nào thế?" Hứa Trang thu lại vẻ ngạc nhiên, quan tâm hỏi.



"Bé... bé trâu nhà họ không bị bệnh." Chim sẻ tinh trả lời. Vốn dĩ là có, nhưng vừa nãy đã được bà chủ chữa khỏi.



"Vậy anh tới đây để?" Hứa Trang thắc mắc, không bệnh tới phòng khám thú y làm gì?



"Tới để tắm, đúng, tới để tắm cho bé trâu nhà anh ta." Cái khó ló cái khôn, Chim sẻ tinh đáp.



"Tắm?!" Yêu cầu bất ngờ ghê! Xem ra, tuy sở thích của anh trai này có hơi dị nhưng cũng rất yêu thương động vật. Ấn tượng của Hứa Trang dành cho Trâu ba tăng lên đáng kể: "Hiện giờ phòng khám của chúng tôi không còn dịch vụ tắm cho thú cưng nữa."



"Đúng đúng, tôi cũng đang định nói thế." Chim sẻ tinh gật đầu liên tục. Cũng vì Hứa Trang nên hiện giờ phòng khám của họ vô cùng bận rộn, rất nhiều dịch vụ tăng thêm đều phải ngừng lại.



"Tuy nhiên, do hôm nay vắng khách nên tôi sẽ phá lệ giúp anh tắm cho bé trâu. Chim sẻ nhỏ, thu tiền đi." Nói xong, Hứa Trang đặt túi xuống, duỗi tay đón lấy bé trâu trong lòng anh trai.



Trâu ba đứng hình, vô thức giao bé trâu cho Hứa Trang.



Chẳng lẽ đây là cách Mễ đại sư moi tiền trá hình?



"Một trăm tệ" Chim sẻ tinh uể oải cất lời.



"Cái gì?" Trâu ba hoàn hồn.



"Phí tắm cho con anh." Chim sẻ tinh nghiến răng.



"..." Trâu ba móc di động quét mã thanh toán một trăm tệ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. May quá, không đắt!



Thu tiền xong, Chim sẻ tinh để Trâu ba tự mình tham quan quá trình tắm cho con mình, còn cậu thì chạy tới khu nghỉ ngơi tìm bà chủ, dò hỏi chuyện giảm giá: "Bà chủ, sao bỗng nhiên cô lại giảm giá, 20% là một con số lớn đó."



"Tâm trạng tốt nên giảm." Mễ Uyển tươi cười trả lời.



Tâm trạng tốt? Đúng là mấy ngày gần đây, tâm trạng của bà chủ không tệ. Cậu hỏi tiếp: "Bà chủ, gặp phải chuyện tốt gì sao?"



Mễ Uyển cười tủm tỉm nhấp một hớp nước trái cây, không trả lời.



"Thế hoạt động giảm giá của cô định kéo dài trong bao lâu?" Chim sẻ tinh lại hỏi.



"Tạm thời thì một tháng trước đã." Mễ Uyển nghĩ nghĩ rồi nói.



Một tháng? Vậy chẳng phải mình sẽ mất đi vài vạn tệ sao? Chim sẻ tinh nhẩm tính.



"Năm rưỡi rồi, tôi về đây." Mễ Uyển nhìn đồng hồ, xách cặp rời khỏi phòng khám.



Trông theo dáng vẻ nhảy chân sáo của bà chủ nhà mình, Chim sẻ tinh hừ lạnh một tiếng: Cô cho rằng cô không nói thì tôi sẽ không biết vì sao cô vui sao? Mặt đỏ cỡ đó, Chim sẻ tinh tôi lại không phải chưa từng yêu đương.



Hừ lạnh xong, Chim sẻ tinh lấy di động ra, lên diễn đàn đăng bài quảng cáo: Để chúc mừng bà chủ có được tình yêu, kể từ hôm nay, phòng khám sẽ giảm giá 20% trong vòng một tháng, mọi người nhanh chân lên nào, đừng bỏ lỡ!



Thế là, chỉ trong vòng vài phút, toàn bộ Yêu giới đều biết Mễ đại sư đang yêu đương.



Sau đó, toàn bộ Yêu giới đều hỏi cùng một vấn đề: Nhân vật nam là ai?



"Ha ha ha..." Trong văn phòng tập đoàn Vạn Vật, Toàn Tuấn Tài đang cười nắc nẻ. Anh phát hiện Chim sẻ tinh này không tệ chút nào, tuy tu vi hơi thấp nhưng bù lại rất lanh lẹ. Có điều là, bà chủ đã giảm giá, có phải công ty nhà mình cũng nên bắt kịp hay không?



Toàn Tuấn Tài túm lấy bàn phím, gõ chữ đăng bài lên trang web của công ty: Để chúc mừng ông chủ có được tình yêu, giảm giá 20% trong vòng một tháng cho toàn bộ công viên thuộc danh nghĩa của công ty.



Tối đó, một nhánh dây leo nhỏ xíu lén lút bò lên cửa sổ nhà đối diện, nhưng chưa kịp gõ cửa thì cửa số đã được kéo ra.



Mễ Uyển dùng tay chọc chọc nhánh dây leo chưa kịp gõ cửa, hỏi: "Lén lút làm gì hả?"



Dây leo bị chọc một lúc thì nở ra một bông hoa màu tím, sau đó, giọng của Phàn Thần vang lên: "Anh qua tìm em nha?"



"Không được" Mễ Uyển ngửa đầu nhìn sang phía đối diện. Phàn Thần cũng đang đứng trước cửa sổ nhìn sang đây: "Anh không được qua đây. Nếu anh kích động, toàn bộ hoa trong sân sẽ lại nở, quản gia nhà em sẽ bị hù chết."



Hai ngày trước cũng là như thế, hai người họ vừa chạm môi, hoa trong sân đã đồng loạt nở rộ. Diệp quản gia nửa đêm ngủ không được, định đi dạo một vòng, nhìn thấy cảnh tượng hoa nở đầy sân liền lăn đùng ra đất ngất xỉu.



Hôm sau, sau khi tỉnh lại, ông liền chạy vội ra sân xác nhận lại lần nữa, thấy hoa cỏ trong sân không có gì khác thường mới thở phào một hơi, nói: "Quả nhiên cảnh tượng hoa nở đầy sân tôi gặp tối qua chỉ là ảo giác. Chẳng lẽ đại nạn của tôi sắp tới rồi sao?"



Thì ra, ở quê của Diệp quản gia có một truyền thuyết, người ăn ở hiền lành, trước khi chết có thể nhìn thấy cảnh tượng trăm hoa đua nở.



"... Anh muốn dẫn em tới một nơi." Phàn Thần thở dài. Anh cũng đâu ngờ con người còn có mấy loại truyền thuyết quái dị kiểu này, trước khi chết không phải nên thấy tử thần với đầu trâu mặt ngựa sao? Sao lại thấy cảnh tượng trăm hoa đua nở?



"Nơi nào?" Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.



"Một nơi không người." Nói xong, Phàn Thần liền cảm thấy có vấn đề. Câu này nghe sao cũng thấy không phải là ý tốt.



"Được, vậy anh qua đây đi." Thiếu nữ sắp bị lừa gạt chẳng những không cảm giác được mối nguy mà ngược lại, hai mắt còn sáng ngời.



Phàn Thần cười khẽ một tiếng, thuấn di qua đó, ôm cô gái bay từ cửa sổ ra ngoài. Hai người bay lượn trong không trung một lúc rồi ngừng lại phía trên một cánh rừng.



"Ủa, đây không phải công viên Vạn Vật sao?" Mễ Uyển nhận ra nơi này.



"Ừ" Phàn Thần đáp xuống một bãi cỏ: "Ở đây không có ai, dù hoa có nở cũng không sao. Với lại... luyện tập thêm vài lần, biết đâu anh có thể... kiểm soát được."



Nói đến đoạn sau, Phàn Thần có chút ngượng ngùng, né đi tầm mắt của Mễ Uyển.



"Ra là anh có ý này." Mễ Uyển hung tợn xoa eo.



"Nếu em không đồng ý, vậy... hôn một cái thôi được không?" Phàn Thần thương lượng. Cùng lắm thì, sau nay nếu muốn, anh lại bay tới đây cũng được.



"Vậy anh còn chờ gì nữa?" Mễ Uyển cạn lời. Chưa từng thấy ai làm loại chuyện này lại còn phải thương lượng, mất hết cả tình thú.



Mắt Phàn Thần sáng rỡ, lập tức cúi đầu hôn xuống. Tiếp đó, kỹ năng 'tâm hoa nộ phóng' lại lần nữa được kích hoạt thành công.



Rất lâu sau, hai người mới nuối tiếc tách ra.



Mễ Uyển chớp cặp mắt mê ly, liếm môi tỏ vẻ chưa đã thèm: "Em cảm thấy ý tưởng vừa nãy của anh rất tốt, chúng ta luyện tập thêm vài lần đi."



Phàn Thần sao từ chối cho được.



Suốt đêm đó, hoa trong công viên Vạn Vật hết nở lại tàn, tàn rồi lại nở, cảm giác như chỉ trong một đêm đã hồi sinh được mấy lần.



Mẩu truyện nhỏ:



Bé Trâu vừa tắm được một nửa thì tỉnh lại, đưa mắt nhìn cha già nhà mình với vẻ hoài nghi.



Bé trâu: Nghé ọ~~ Ba, sao lại tắm con.



Trâu ba: Nghé ọ~~ Phí phụ thu



Bé trâu: Nghé ọ~~ Con đã tám tuổi rồi, không thích người khác rửa 'cậu nhỏ' cho con.



Trâu ba: Nghé ọ~~ Ráng nhịn đi con trai, đây là cách moi tiền trá hình của Mễ đại sư đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện