Edit: SCR0811



Làn gió đến đầy ngẫu nhiên. Gió không lớn, cũng không vồ vập. Nhưng mỗi cơn đều như có ý thức. Bạn vừa nghĩ đến nó, nó liền thổi tới bên cạnh.



Tại nhà trẻ Bắp Rang, trên một nhánh cây, Bồng Ngôn nhìn mấy cọng lông bị gió thổi tốc lên của mình, vẻ mặt đăm chiêu.



"Phàn Thần, anh đang làm trò gì thế?" Tất cả Yêu tộc đều cho rằng trận gió vào lập xuân hằng năm là lời chúc phúc của thiên nhiên dành cho yêu tộc, nhưng thân là Yêu vương tiền nhiệm, Bồng Ngôn biết rõ, nguồn gốc của mỗi nó đến từ thánh thụ Kiến Mộc.



Từ thưở khai thiên lập địa, Kiến Mộc là loài cây sinh trưởng đầu tiên, cũng là Yêu tộc đầu tiên xuất hiện trên địa cầu, là luồng ý thức đại diện cho sức mạnh của tự nhiên, đồng thời cũng là thần bảo hộ cho Yêu tộc. Kiến Mộc sống, Yêu tộc bình yên. Kiến Mộc chết, trời đất cũng diệt vong.



Từ khi sinh ra, mỗi yêu tộc đều đã biết đến sự tồn tại của Kiến Mộc. Đó là ấn ký khắc sâu vào linh hồn của mỗi con yêu. Họ cảm tạ ơn trạch của Kiến Mộc, nhưng đồng thời cũng không ai muốn gặp Kiến Mộc. Kiến Mộc là đại diện của tự nhiên, sức mạnh của anh quá lớn, vậy nên anh không thể tùy tiện xuất hiện ở nhân gian, chỉ khi Yêu tộc lâm vào đại nạn, Kiến Mộc mới được dịp tỉnh lại, hóa thành hình người, đi vào nhân thế, bảo vệ Yêu tộc.



Theo sử sách của từng đời Yêu vương ghi lại, từ đó đến nay, Kiến Mộc chỉ tỉnh thức đúng ba lần, mỗi lần đều không quá năm năm, sau khi nguy cơ được giải trừ, Kiến Mộc sẽ rời khỏi thế gian, chìm sâu vào giấc ngủ. Mãi đến năm trăm năm trước, anh cảm nhận được Kiến Mộc hóa thân thành dáng vẻ của Phàn Thần, xuất hiện trước mặt anh. Vừa gặp mặt, Phàn Thần liền chê tránh hành động của anh, nói việc anh khai chiến với con người chỉ càng đẩy nhanh tốc độ diệt vong của Yêu tộc.



Lúc ấy, anh không phục, càng ra sức chứng minh thế gian sẽ tốt hơn nếu không có con người. Thế là anh bất chấp tất cả, muốn dùng thuật pháp giết hết loài người. Nhưng sức anh không đấu lại Phàn Thần, chỉ trong một chiêu đã bị Phàn Thần phong ấn, cứ thế kéo dài suốt năm trăm năm.



Năm trăm năm, với Yêu tộc thì không dài chút nào, nhưng với Kiến Mộc hình người mà nói thì lại rất rất dài. Anh những tưởng lúc mình ra được khỏi phong ấn, Phàn Thần đã lần nữa chìm vào giấc ngủ. Nhưng không, Phàn Thần chẳng những không ngủ, mà còn yếu đi rất nhiều. Phàn Thần là Kiến Mộc, là hóa thân của tự nhiên, sự suy yếu của anh đại diện cho điều gì? Đại diện cho hệ sinh thái bị suy thoái, đại diện cho mối nguy của Yêu tộc đang ngày càng tăng cao.



Bồng Ngôn muốn biết năm trăm năm nay anh ta đã làm gì? Nếu giết sạch con người sẽ khiến Yêu tộc diệt vong, vậy cứ giết một nửa, để địa cầu có cơ hội hồi phục không được sao? Phá hủy nền văn minh của nhân loại, để nhân loại quay ngược về thời nguyên thủy không tốt sao?



"Con người tốt vậy à, đến mức khiến anh không tiếc hao tổn căn nguyên của mình? Anh biết rõ nếu mình suy yếu quá mức, cũng sẽ tự động chìm vào giấc ngủ. Lúc đó, dù tôi muốn làm gì, anh cũng không ngăn được." Nhìn theo hướng gió thổi tới, Bồng Ngôn nhỏ giọng thầm thì.



Dù có được sự tinh lọc của gió, mức độ nguy hại của dịch bệnh đã giảm bớt nhưng việc lây nhiễm vẫn tiếp tục diễn ra. Sau một đợt ủ bệnh, số lượng người bệnh tăng vọt. Nhiều người cứ nghĩ mình chỉ bị cảm mạo, sau khi xét nghiệm đều được chẩn đoán là mình bị nhiễm dịch bệnh.



Cơ sở vật chất của bệnh viện không kham nổi số lượng người bệnh khổng lồ như thế, lại thêm chuyện phải cách ly, người bệnh không được phép đi lại lung tung khiến ai nấy đều hoang mang. Cuối xuân vốn là thời điểm nơi nơi tưng bừng náo nhiệt, giờ đây lại trầm đến lạ thường. Nhiều người ỷ y cho rằng chuyện chả dính gì đến mình thì giờ lại phát hiện bạn học, đồng nghiệp, bạn bè, thậm chí là hàng xóm sát bên đều đã lặng lẽ bị nhiễm bệnh.



Có một bộ phận, vô cùng lạc quan, họ nghĩ chỉ cần mình ở nhà, không đi đâu thì sẽ không cách nào bị nhiễm bệnh. Mình chỉ cần trốn đến khi dịch bệnh qua đi, thế giới sẽ về lại như cũ. Nhưng có lẽ họ đã quên, người là động vật sống bầy đàn, dù họ có thể ở mãi trong nhà thì họ cũng cần ăn, mặc, đi lại. Dù họ đặt thức ăn giao đến nhà thì họ có chắc người giao hàng không bị nhiễm? Họ có thể ở mãi trong nhà nhưng họ có chắc điện, nước, internet sẽ không hư? Lúc đó, họ không cần tìm người đến sửa?



Có người nói, chắc chỉ mấy tháng thôi mà. Mấy tháng nữa, chuyên gia chắc chắn sẽ điều chế được vắc-xin, đẩy lùi được dịch bệnh, nhưng các bạn à, các bạn đâu phải chuyên gia, sao các bạn nói chắc thế? Là vì mấy lời tuyên truyền trên TV, vì có mấy chuyên gia phát biểu ý kiến hay vì con người đã có được kinh nghiệm trong quá khứ?



Những lúc thế này, người càng nắm rõ tình hình lại càng sợ hãi. Cả những người bắt yêu, dù không bị nhiễm bệnh thì vẫn sợ như thường. Tuy họ có linh lực phòng thân, sẽ không bị nhiễm bệnh, nhưng người nhà của họ, bạn bè của họ đều là người thường, thậm chí, đã có nhiều người bắt yêu có người nhà mắc bệnh. Đại đa số người bệnh đều gửi gắm hy vọng vào các y bác sĩ, chỉ có họ biết, đến giờ con người còn chưa tìm được nguồn gốc gây bệnh.



"Hội trưởng, có thể đàm phán với yêu tộc, nhờ họ tìm ra virut gây bệnh được không? Yêu tộc gần gũi với tự nhiên, nhờ họ tìm sẽ nhanh hơn nhiều." Có người nêu ý kiến.



"Yêu tộc căm thù việc con người tàn phá thiên nhiên, dịch bệnh lần này lại là hậu quả của ô nhiễm môi trường, muốn họ giúp không dễ đâu." Dịch Tuần đáp lại.



"Tôi biết, nhưng dù con người có sai thì việc cũng đã rồi, chúng ta đâu thể ngồi nhìn nhiều người bỏ mạng như vậy."



"Đúng vậy, muốn sửa sai thì cũng nên cứu người trước đã."



"Tôi đồng ý. Hiện giờ hệ thống giao thông gần như đã tê liệt hoàn toàn, mọi người không cách nào trở lại cuộc sống bình thường được, muốn ăn một chén đậu hủ cũng không tìm được chỗ bán."



"Nếu yêu tộc chỉ ngồi yên không giúp thì tàn nhẫn quá đó."



Trong nhận thức của mỗi người, sinh tử là chuyện lớn. Lúc có người hấp hối, nếu bạn cứu được thì nhất định phải cứu, còn không, người sai chính là bạn, bạn là kẻ máu lạnh, không có tính người. Nhưng sao bạn phải cứu? Chỉ vì bạn có thể cứu? Vì bạn không cứu sẽ bị người đời lên án, bị gắn mác là máu lạnh, nên dù có hận người này cỡ nào, cũng phải cứu?



Huống chi, đây không chỉ là một người, là hàng ngàn hàng vạn người.



Đây là tính người.



Vào thời khắc sinh tử cận kề, bao nhiêu người dám đường đường chính chính nói với cái người có thể cứu mình rằng: Không sao đâu, anh không cần phải cứu tôi, tôi chết là đáng.



Bị trói buộc bởi gông xiềng đạo đức nặng như thế thì thiện ý nhiều cỡ nào cũng sẽ biến thành trách nhiệm. Cũng như những nhân viên y tế đang ngày đêm chiến đấu quên mình nơi tiền tuyến, kỳ thật họ cũng là người thường, là một con người mà thôi. Chỉ vì họ có khả năng chữa trị, liền bị đẩy về phía trước, gần như không có lý do để lùi bước.



Bản thân mọi người đều biết, kỳ thực nhân viên y tế cũng có quyền ở nhà cách ly giống mình, nhưng họ không thể, bởi vì nếu cả họ cũng không làm, thế giới sẽ tiêu vong. Cho nên, mọi người đội cho họ cái mũ anh hùng, nhưng thật sự có bao nhiêu người cam lòng làm anh hùng?



"Ông Ngụy, yêu tộc ra điều kiện gì cũng được, nhưng ghi vào sử sách, bắt người bắt yêu phải chữa bệnh cho yêu tộc, liệu có dung dưỡng cho họ lớn mạnh hay không?" Dịch Tuần nhớ lại cuộc nói chuyện ban sáng của mình với ông Ngụy.



"Hội trưởng Dịch, tuổi tôi nay đã lớn, tuy không làm ra được thành tựu gì đặc biệt nhưng cũng đã gặp không ít chuyện." Ông Ngụy thở dài: "Chúng ta đều tự hiểu, Yêu tộc không có lý do gì phải giúp đỡ con người. Họ chịu chuốc lấy phiền phức để giúp đỡ đã là đại ơn đại đức đối với con người. Sao chúng ta không ghi nhận cái ơn ấy và kể lại lòng tốt của Yêu tộc cho con cháu đời sau mà phải cố biến nó thành một giao dịch?"



"Tôi biết, cậu lo yêu tộc sẽ vì thế mà lớn mạnh, uy hiếp đến địa vị của loài người. Nhưng cậu có từng nghĩ thử, nếu yêu tộc thật sự có ý đó thì lúc đó họ phải khoanh tay đứng nhìn mới đúng." Ông Ngụy nói: "Loài người phát triển qua ngần ấy năm, trải qua vô vàn biến cố, vẫn có thể vững mạnh đến tận ngày nay, chẳng lẽ lại bị diệt bởi chút lòng tốt yêu tộc gửi đến cho ta? Đừng biến lòng tốt của người khác trở thành trách nhiệm hiển nhiên, lòng người sẽ lạnh đấy."



Dịch Tuần thu lại dòng suy nghĩ, ngước mắt nhìn những người bắt yêu đang lòng đầy căm phẫn, cố gán cho Yêu tộc cái danh máu lạnh, bỗng thấy lạnh người. Ông lờ mờ nhận ra vì sao nhiều năm qua yêu tộc lại căm hận con người đến vậy. Yêu tộc tồn tại là để giữ sự cân bằng cho tự nhiên, nói cách khác, sự tồn tại của họ là một đặc ân đối với con người, nhưng con người lại chỉ thấy được mặt càn quấy của họ. Hiệp hội bắt yêu sinh ra cũng vì để giám sát cái mặt gây nguy hại cho con người của Yêu tộc, như thể tìm ra sai lầm của nhau mới là ý nghĩa tồn tại của họ.



Còn lòng tốt đâu? Sự hy sinh đâu? Có vẻ trong lúc vô tình, mọi người đã tự động làm lơ nó.



Dịch Tuần lục lại lịch sử mấy trăm năm của hiệp hội, họ đã từng làm gì cho Yêu tộc. Mãi đến mới gần đây ông mới tìm được một việc, Mễ Uyển mở phòng khám thú y. Mà phòng khám này, còn bị sự phản đối kịch liệt của ông.



"Chưởng môn nhờ tôi chuyển lời lại cho cậu, nếu không thể đáp ứng ba điều kiện này, cô ấy sẽ không ra mặt giải quyết chuyện tìm mầm bệnh, còn ngăn cản không cho yêu tộc giúp đỡ." Đây là câu cuối cùng ông Ngụy để lại cho ông. Mới đầu Dịch Tuần còn thấy Mễ Uyển quá ngang ngược, thân là người bắt yêu vậy mà lúc con người rơi vào khốn cảnh, cô lại đứng về phía Yêu tộc. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ông lại thấy hổ thẹn.



Người bắt yêu bình thường không được tiếp xúc với Yêu tộc cấp cao, lại thêm đám người đứng đầu của Hiệp hội cố ý dẫn đường, đương nhiên họ sẽ nghĩ Yêu tộc do căm ghét con người nên mới không chịu giúp đỡ. Hiềm khích cứ thế lớn dần, đến mức không thể cứu vãn.



Có lẽ, ông nên hướng họ theo một lối khác?



Dịch Tuần lướt nhanh qua phòng họp đang ồn ào, vỗ bàn thật mạnh, ý bảo mọi người giữ yên lặng. Ông nói: "Kỳ thật, yêu tộc đang giúp chúng ta tìm kiếm mầm bệnh."



"Cái gì? Thật vậy sao? Yêu tộc đang giúp chúng ta tìm mầm bệnh?" Có người nói vẻ không thể tin.



"Kỳ thật, ba mươi năm trước yêu tộc cũng từng giúp chúng ta tìm ra virut gây bệnh."



"Cái này thì tụi tôi biết. Lần đó chúng ta đã lấy ba đại yêu cấp bảy ra để trao đổi, lần này họ lại muốn gì?" Có người hỏi.



Dịch Tuần trầm ngâm một lát rồi nói: "Nói đúng hơn là ba mươi năm trước, yêu tộc đã chủ động giúp chúng ta tìm kiếm mầm bệnh. Vì để cảm ơn, Hiệp hội bắt yêu mới thả ra ba con đại yêu cấp bảy. Đây không hẳn là trao đổi. Lần này cũng thế, sau khi dịch bệnh bùng bổ, Yêu vương đã nhờ Hải tộc giúp chúng ta tìm kiếm virut gây bệnh, nhưng đại dương rộng lớn, muốn tìm được phải mất rất nhiều thời gian."



"Thật vậy sao? Yêu tộc đang giúp đỡ chúng ta? Không phải vì cứu đồng loại của mình?"



"Cũng có lý. Mấy con yêu này đều là yêu xấu, dù được thả ra nhưng nếu bọn nó tái phạm thì cứ bắt lại là được. Nói thẳng ra là phía người bắt yêu không hề tổn thất gì cả. Có lẽ Yêu tộc thật sự muốn giúp chúng ta."



"Vậy nên, tuy ngoài mặt họ luôn đối chọi với chúng ta, nhưng họ vẫn phân rõ phải trái, không phải là những kẻ máu lạnh."



"Nói thế thì yêu tộc cũng không hẳn là quá tệ."



"Con người và Yêu tộc cũng như hai nước láng giềng, tuy lúc nào cũng đề phòng nhau nhưng hễ gặp họa lớn thì vẫn vươn tay trợ giúp."



"Với lại, nhiều năm qua, đại đa số Yêu tộc đều không gây hại nhiều đến con người. Còn mấy gã yêu xấu, kỳ thật cũng không thể tránh khỏi, con người cũng có người tốt kẻ xấu mà."



Một khi con người gỡ bỏ được thành kiến, cái nhìn cũng sẽ khách quan hơn. Thoáng chốc, thái độ dành cho Yêu tộc của người bắt yêu đã tốt lên trông thấy. Dịch Tuần không biết về lâu về dài, việc này sẽ có ảnh hưởng thế nào tới Hiệp hội bắt yêu, ông chỉ biết tâm trạng của mình hiện giờ rất tốt, ít nhất, trái tim gần như đã đóng băng của mình đã ấm trở lại.



Kệ đi, ít nhất thì trong thời gian ông còn làm tổng hội trưởng, cứ để mọi chuyện phát triển như thế.



Cùng lúc đó, tất cả những yêu tộc cảm nhận được ý nghĩa của làn gió đều tự giác hành động.



Tộc trưởng các tộc ban bố hiệu lệnh: "Tuy không thích con người nhưng nếu gió xuân mong muốn đất trời sạch trong, chúng ta cứ góp một phần sức. Tất cả mọi người, cố gắng tinh lọc không khí theo khả năng của mình."



Tại một căn nhà xập xệ ở Đông Giao, ông lão mua hộp khẩu trang, đưa cho cháu trai sắp phải ra ngoài: "Mao Mao, bên ngoài đang có dịch bệnh, cháu đeo khẩu trang vào đi."



"Ông nội, cháu đã nói với ông rồi, cháu là yêu, sẽ không bị lây bệnh." Cậu trai bất đắc dĩ.



"Cháu cứ đeo vào đi, dù không bị lây nhưng người khác thấy cháu không đeo khẩu trang vẫn sẽ sợ hãi, lúc ông đi dọn rác đều đeo cả đấy." Nói xong, ông lão ho khẽ một tiếng.



Cậu trai nhíu nhẹ mày. Cậu biết ông lão chỉ bị cảm thường nhưng xung quanh toàn là dịch bệnh, sớm hay muộn rồi thì ông cũng bị nhiễm thôi. Tức khắc, cậu đưa ra quyết định, cậu sẽ tinh lọc tất cả những nơi ông lão thường đi qua, để ông không bị nhiễm bệnh. Cả cái siêu thị đó nữa, siêu thị người tới người đi đông đúc, hẳn sẽ rất dễ lây lan. Mỗi ngày cậu sẽ tới đó tinh lọc một lần, xem như lời cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ hai ông cháu cậu.



Mọi ngóc ngách trên thế giới đều có rất nhiều Yêu tộc giống với Mao Mao, mà nơi họ sống, luôn sẽ có một hai hàng xóm có quan hệ thân thiết, và rồi, họ sẽ vì những hàng xóm đó, tiện tay mà giúp tinh lọc cả khu phố.



Sự thay đổi lặng lẽ này, người bình thường không nhận ra nhưng người bắt yêu lại biết rõ mười mươi. Phàm chỗ nào được ghi trong hồ sơ là có Yêu tộc cư trú, không khí đều rất sạch sẽ. Yêu tộc đâu thể bị lây bệnh, lý do duy nhất họ làm vậy chính là... họ muốn giúp con người.



Sau đó, rất nhiều Yêu tộc bỗng phát hiện, lúc họ đi trên đường hay trong siêu thị, vô tình chạm mặt người bắt yêu, cái họ nhận được không phải ánh mắt dè chừng mà là cái mỉm cười đầy thân thiện.



Người bắt yêu bị nhiễm bệnh điên hết rồi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện