Giang Tứ cầm gậy đánh quỷ nhanh chóng rời đi, lo rằng tên ác quỷ mặc vest sẽ lại xuất hiện, có quá nhiều người ở đây, nếu như cậu thật sự đập chết tên quỷ mặt vest kia, quỷ khí chui vào thân thể, phỏng chừng ngày mai sẽ có Linh Giả hẹn gặp cậu.
Giang Tứ một hơi chạy thật xa, cố gắng chọn những con hẻm nhỏ ngỏ hẹp mà chạy, ở đây không thể lái xe, cậu không tin tên quỷ mặc vest kia có thể khiến cậu gặp tai nạn xe!
Đi ngang qua một thùng rác lớn, Giang Tứ đột nhiên dừng lại.
Có một con chó nằm cạnh thùng rác, ốm tới mức chỉ còn mỗi bộ xương, nhưng bụng lại to tới mức tưởng chừng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Đây là một con Doberman màu đen, bộ lông thưa thớt, trên người nhiều vết loét, một chân sau bị gãy, xương cốt trắng bệch lộ ra bên ngoài, nhìn miệng vết thương hẳn là đã bị gãy từ lâu, chú chó chỉ còn một lỗ tai và một con mắt, một nửa bên mặt đã hoàn toàn thối rữa, ruồi bọ vây quanh.
Giang Tứ vừa nhìn thấy đã cảm thấy da đầu tê dại, vết thương và đau đớn đến như vậy, rốt cuộc làm sao mà nó có thể sống sót đến bây giờ? Chú chó nghe thấy tiếng động, cố sức mở một con mắt, ánh mắt đã bắt đầu tan rã, hô hấp từ dồn dập trở nên mỏng manh.
Trái tim Giang Tứ thắt lại, cậu ngồi xổm bên cạnh chú chó, sờ lỗ tai hoàn hảo của nó, chú chó đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Giang Tứ ngồi xổm trên mặt đất thật lâu không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cậu đến cửa hàng gần đó mua một chiếc túi vải thô, bỏ thi thể chú chó vào, đạp trên con xe Tiểu Lục*, xuyên qua hẻm nhỏ, đưa chú chó tới nhà tang lễ thú cưng và mai táng.
Giang Tứ trả tiền, để cho người của nhà tang lễ mang tro cốt của chú chó chôn cất riêng biệt ở vùng ngoại ô, không trộn chung với những chú chó đã được hỏa táng tập thể.
Đây là sự dịu dàng cuối cùng mà con người có thể để lại cho chú chó, lúc còn sống nó không được đối xử tử tế như vậy, hy vọng sau khi chết có thể an giấc ngàn thu.
Lúc Giang Tứ đạp xe về nhà thì trời đã khuya.
Lúc cậu ở trên đường đã nhận được điện thoại của Mục Vi.
Một vụ tai nạn giao thông do quỷ vật gây ra, đã được báo cáo về Cục quản lý quỷ dị, đang có nhân viên điều tra, nhưng không phát hiện ra năng lượng bất thường nào.
Mục Vi nói Giang Tứ hãy cẩn thận, rất có thể quỷ vật kia sẽ bám lấy cậu, bên phía bọn họ thật sự không có cách nào phân thân, nói Giang Tứ nếu có thể giải quyết được thì hãy cố gắng, không giải quyết được thì hãy chạy đi, đừng đối đầu trực diện, chờ bọn họ được giải thoát cái đã.
Giang Tứ đã định hình lại linh thân cho Corgi, nó lại trở thành một chú chó nửa linh thân có 50 điểm giá trị tinh thần, loại giấy vẽ được làm dày lúc trước không còn hữu dụng nữa.
Lần này Giang Tứ không định dày vò giấy vẽ nữa, không biết đến lúc nào cậu cần phải vẽ lại, chỉ cần không có Cỏ Linh Minh, khả năng vẽ lại của cậu là rất lớn.
Giang Tứ tắm rửa xong xuôi, đi ra thì nhận được điện thoại của Đoạn Hoằng.
Cậu nằm trên sô pha, đầu óc hỗn loạn, lúc thì xuất hiện ác quỷ, lúc thì xuất hiện dáng vẻ thê thảm của chú chó, lúc thì là lời mắng nhiếc độc ác của Giang Tư Lâm, lúc thì là vẻ mặt đau khổ cầu xin của Chu Hân Như.
Chu Hân Như đã chết.
Số tiền 100 vạn mà Hàn gia cho đã bị lấy lại, Chu Hân Như vì để lấy lòng Hàn gia và không bị khởi tố, cô đã chủ động nói địa chỉ nhà Giang Tứ, nhóm Từ Hiến Du đã từng đến nhà Giang Tứ, sở dĩ Chu Hân Như biết, chắc chắn là Từ Hiến Du đã nói với cô.
Toàn bộ tinh lực của Hàn gia đều ở trên người Hàn Diệc Trình, tạm thời không rảnh quản Chu Hân Như.
Chu Hân Như vì phòng ngừa bản thân không khống chế được mà nhảy lầu, cô đã thuê một tầng hầm, nhốt mình vào trong đó, nhờ bạn bè mang ba bữa mỗi ngày đến, cô đã dùng phương thức này để tự cứu mình.
Mới vừa rồi, khi bạn cô mang bữa tối tới thì phát hiện cô đã chết.
Cô dùng chiếc đũa đâm vào mắt, chiếc đũa gần như chạm tới đỉnh, cắm vào rất sâu.
Điều này cũng nhắc nhở những người bị nguyền rủa rằng, phương thức tự sát của quỷ chú không chỉ có nhảy lầu, mà còn có thể giết người bằng nhiều phương thức khác nhau.
Giang Tứ không hề cảm thấy buồn ngủ, rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm, cái chết tìm đến với đủ loại phương thức kỳ quái, cậu chỉ cố gắng tránh thoát được bước nào hay bước đó, muốn đảm bảo cho sự an toàn của bản thân, cậu cần một linh hồn thú cưng mạnh mẽ.
Cậu chưa từng nuôi thú cưng, nên không có khả năng có được một linh hồn thú cưng của riêng mình, cậu muốn có thì chỉ có thể tìm từ thế giới bên ngoài.
Dáng vẻ thê thảm của chú chó Doberman cứ quanh quẩn trong đầu, cậu quyết định thử một lần.
Giang Tứ lấy tập vẽ và bút chì màu ra, cậu có thể vẽ những chú chó trên internet nguyên một ngày, nên chắc chắn không muốn bỏ lỡ những chú chó thật.
Cậu không ôm nhiều hy vọng, chú chó đó quá thê thảm, cuộc đời này của nó chỉ có nỗi đau, không có sự yêu thương, sau khi chết thì nơi an trí nó cũng không nhìn thấy, cơ hội biến thành một linh hồn thú cưng là quá thấp.
Nhưng Giang Tứ vẫn muốn thử một lần, nghiêm túc vẽ tranh.
Điều Giang Tứ không ngờ tới chính là, thế mà lại xuất hiện khung thoại!
【 Ngươi vẽ một linh hồn thú cưng phế vật chỉ có 9 điểm giá trị tinh thần, điều này thật là tệ lậu mà. 】
Giang Tứ: "!!!?"
Thật bất ngờ!
【 Doberman vô dụng: Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không? 】
Giang Tứ không ngờ rằng nó vẫn còn nhớ rõ!
"Chúng ta quả thực đã gặp nhau mấy tiếng trước."
【 Doberman vô dụng: Anh là chủ nhân mới của tôi sao? 】
Giang Tứ cảm thấy có chút khó chịu, những thú cưng không nhà này rất khao khát có một gia đình, khát vọng ấm áp, khát vọng tình yêu.
Lúc còn sống đã phải chịu quá nhiều thương tổn, sau khi chết thì tình nguyện biến mất còn hơn là tiếp tục sống trong nỗi cô đơn và bị bắt nạt.
"Nếu mày đồng ý thì tao sẽ là chủ nhân mới của mày."
【 Doberman vô dụng: Đồng ý. 】
Giang Tứ rất kích động, điều này không thể nghi ngờ chứng minh phương pháp thu được linh hồn thú cưng từ thế giới bên ngoài là có thể thực hiện được.
Đồng thời Giang Tứ cũng không hiểu, rõ ràng Doberman đã phải chịu đối đãi tàn nhẫn như thế, tại sao vẫn có thể biến thành linh hồn thú cưng?
Cậu không nghĩ ra, nhưng chỉ cần linh hồn thú cưng xuất hiện, cậu phải chịu trách nhiệm với nó.
Giang Tứ dùng Cát Thải Nhung vẽ Doberman một lần nữa, Doberman dưới ngòi bút của cậu đã hoàn toàn chân thực về hình dáng khi chết.
【 Ngươi vẽ một linh hồn thú cưng nửa linh thân có 70 điểm giá trị tinh thần, giá trị con người khác nhau, thì tố chất thân thể của linh hồn thú cưng cũng khác nhau, nửa linh thân ưu tú của Dobermann có hạn chế, không thể đạt tới giá trị thực lực vốn có, thiệt là, ngươi đúng là cái đồ đao phủ đáng giận! 】
Giang Tứ: "!!!"
Hóa ra là vậy!
Điều kiện thân thể của chú chó ảnh hướng đến số điểm giá trị tinh thần, khó trách số điểm của Phốc Sóc, Shiba và Corgi không giống nhau.
Nói như vậy, cho dù là nửa linh thân hay là linh thân hoàn chỉnh, những chú chó khác nhau thì số điểm giá trị tinh thần cũng sẽ khác nhau.
Chỉ là Doberman nửa linh thân bị hạn chế, không đạt tới thực lực nên có? Cậu còn trở thành đao phủ? Đây là có ý gì?
Doberman nửa linh thân nhảy ra khỏi tờ giấy, hình thái linh hồn thú cưng của nó là dáng vẻ đẹp trai nhất khi còn sống, mắt và tai còn nguyên, tai và đuôi được cắt, vừa nhìn là có thể biết đây là một chú cho được nuôi dưỡng cẩn thận.
Giang Tứ đột nhiên hiểu được, cậu vẽ Doberman mắt mù thiếu tai, bụng rất lớn, là dáng vẻ khi chết, so với chú chó Doberman đẹp trai anh tuấn này hoàn toàn là hai chú chó khác nhau!
Giang Tứ nói: "Đứng nhúc nhích, tao lại vẽ cho mày một bức."
Cậu không có ảnh chụp trước kia của Doberman, chỉ có thể phác họa dựa trên dáng vẻ của linh hồn thú cưng, xem thử có gì khác nhau không.
Cậu đang định hạ bút thì tay phải bắt đầu run rẩy, Cát Thải Nhung cầm trong tay tựa như nặng ngàn cân, cậu gần như không cầm được.
【 Quỷ Thể giải khóa 6.7%, trạng thái đói khát bằng 3, giá trị tinh thần 40 điểm 】
Khung thoại lần này không vô nghĩa, đưa ra các con số để tự cậu nhận thức.
Giang Tứ ý thức được tình trạng tay phải của mình hẳn là có liên qua đến giá trị tinh thần, sau khi trở về cậu đã liên tiếp vẽ Corgi, vẽ Doberman vô dụng và Doberman nửa linh thân, giá trị tinh thần còn lại hiển nhiên không đủ để vẽ Doberman một lần nữa.
Thứ cảm giác vô lực này, vẫn là lần đầu tiên Giang Tứ gặp phải.
Cậu kêu Doberman trở về tờ giấy, sau đó quay về phòng ngủ một giấc, chờ ngày mai giá trị tinh thần đầy lại thì lại vẽ một bức cho Doberman.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tứ vừa bò dậy đã kêu Doberman ra làm người mẫu.
Doberman mới vừa hoàn thành bằng Cát Thải Nhung thì lập tức biến thành một chú chó đẹp trai với bộ lông đen bóng, thân hình cân đối, đôi mắt và đôi tai còn nguyên vẹn!
Linh hồn thú cưng Doberman đứng bất động biến mất, trở về tờ giấy, khung thoại bắn ra.
【 Ngươi đã vẽ được linh hồn thú cưng có 90 điểm giá trị tinh thần, đây mới là dáng vẻ nên có của một linh hồn thú cưng ưu tú, mặc dù chỉ là nửa linh thân, nhưng so với ngươi ở giai đoạn đầu thì có thể thổi bay ngươi luôn. 】
Giang Tứ: "......"
Khung thoại mà không âm dương quái khí châm chọc mỉa mai thì phỏng chừng không phải là khung thoại hoàn chỉnh.
【 Cho dù chỉ có nửa linh thân thì cũng không thể ngăn được thuộc tính của một linh hồn thú cưng ưu tú. 】
【 Thuộc tính Doberman nửa linh thân: Tính công kích bằng 1】
Giang Tứ: "......"
Đây quả thực là một bất ngờ ngoài ý muốn!
Doberman lại xuất hiện, ánh sáng trắng trên người nó cũng không quá phô trương, ngược lại rất trầm thấp nội liễm, thân thể nó rắn chắc, nếu như không có ánh sáng trắng bao phủ thì nó chính là một chú chó thực thể thực sự.
Doberman đứng đó giống như một hộ vệ, nhìn Giang Tứ, ánh mắt cũng không biểu hiện sự bình tĩnh và tự tin như vẻ bề ngoài, mà mang theo sự thận trọng và ngập ngừng.
Giang Tứ vươn tay, "Nào."
Doberman chậm rãi đi tới, Giang Tứ mở hai tay ra, bế phổng chú chó lên đặt ở trên đùi.
Thật nặng, thiếu chút nữa là Giang Tứ xấu hổ trước mặt nó rồi.
Xem ra khung thoại nói không sai, nhìn hình thể và tứ chi cường kiện hữu lực này là biết.
Giang Tứ thừa nhận, cậu không thể đánh bại con chó lớn này.
Giang Tứ cảm thấy Doberman đang khẩn trương, toàn thân căng chặt.
Giang Tứ vuốt ve nó nhiều lần giúp nó thả lỏng, rồi nói chuyện phiếm với nó.
"Trước kia tên mày là gì?"
【 Doberman nửa linh thân: Thiên Lang. 】
"Một cái tên rất hay."
Giang Tứ muốn hỏi một chút về chủ nhân trước kia của Thiên Lang, nhưng lại sợ khơi dậy nỗi buồn của nó.
Giang Tứ không hỏi, Thiên Lang tự mình bắn ra khung thoại.
【 Doberman nửa linh thân: Chủ nhân trước kia của tôi rất tốt, đưa tôi đi khám bác sĩ thì gặp phải tai nạn xe. 】
Giang Tứ hiểu ra, chủ nhân trước kia xảy ra chuyện, không ai chăm sóc Thiên Lang, Thiên Lang tàn tật và vết thương càng ngày càng trầm trọng, lúc này mới thành một chú chó hoang.
Tình yêu trong lòng Thiên Lang lớn hơn sự thù hận, nó vẫn hướng tới cái đẹp, cho nên nó trở thành một linh hồn thú cưng.
Giang Tứ trấn an Thiên Lang, ngước mắt lên thì nhìn thấy Corgi không biết đã xuẩt hiện từ khi nào, đang đứng cách đó không xa và nhìn cậu bằng ánh mắt sâu kín.
Giang Tứ: "......"
Tự nhiên lại có cảm giác tra nam bị bắt bài.
Giang Tứ nhanh chóng lộ ra nụ cười như gió xuân, "Hoa Tiêu, lại đây, giới thiệu với mày, đây là Thiên Lang, sau này chúng ta chính là người một nhà."
Bước chân Corgi trầm ổn, ánh mắt dò xét, tựa như đang quan sát Giang có phải là một tên tra nam có mới nới cũ hay không.
Giang Tứ chột dạ, nhanh chóng một tay một con, ôm cả hai chú chó vào lòng, xử lý mọi việc công bằng, cậu phải làm một người cha thật tốt.
Trong lúc Giang Tứ đang tận hưởng hạnh phúc gia đình với những chú chó, Đoạn Hoằng lại gọi điện thoại tới.
Giang Tứ vừa bắt máy thì đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào của Đoạn Hoằng ở đầu bên kia, "Anh Tứ ơi cứu mạng! Trên người tớ có quỷ a a a a a!!!!"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Nếu cậu thực sự bị quỷ ám, bây giờ sẽ không thể gọi điện nói chuyện với tôi."
Giang Tứ đã thấy bà Dư và dì béo bị quỷ ám, phản ứng của hai người hoàn toàn không giống người bình thường, cũng không thể nói chuyện như thường.
Đoạn Hoằng kêu khóc, "Là sự thật đó! Anh Lộ cũng thấy, tớ cũng tự mình nhìn thấy ở trong gương, quá khủng bố!"
Thần sắc Giang Tứ trở nên nghiêm túc, "Là dạng quỷ gì?"
Giọng nói Đoạn Hoằng run rẩy, "Một con nữ quỷ! Nó như là lớn lên trong cơ thể của tớ, đầu của nó mọc sau gáy tớ! Tớ sắp chết rồi a a a a...... Tớ không muốn chết a a a ——"
"Cậu bình tĩnh một chút đi, bây giờ cậu ở đâu, tôi tới...... Thôi, hay là cậu tới nhà tôi đi, tôi ở nhà chờ cậu."
Chưa diệt trừ được ác quỷ mặc vest thì Giang Tứ có thể sẽ không ra khỏi cửa, trên đường đi nơi nơi đều là xe, cậu cũng không thể lúc nào cũng đề phòng, cách an toàn nhất chính là ở trong nhà không đi bất cứ nơi nào.
Giang Tứ mở cửa, khi nhìn thấy hai người phía trước thì gần như không không không chế được biểu tình.
Trên đầu Đoạn Hoằng quấn một chiếc áo khoác, chỉ lộ hai con mắt, được Lộ Nguyên Minh nửa đỡ nửa ôm kéo đi vào.
"Chân bị sao vậy? Không thể đi sao?" Giang Tứ kỳ quái nhìn bọn họ.
Lộ Nguyên Minh ném Đoạn Hoằng lên sô pha, "Cậu ấy vẫn luôn nói không phải chân của mình, cậu ấy nhìn thấy một đôi chân phụ nữ, sau đó không đi được."
Giang Tứ: "......"
Sắc mặt Đoạn Hoằng tái nhợt, thần sắc hoảng hốt, dáng vẻ bị dọa đến mức hồn vÍa lên mây.
Giang Tứ: "Đầu quỷ còn ở đó không? Lấy áo xuống cho tôi xem."
Đoạn Hoằng giật mình một cái, "Anh, anh Tứ, cậu phải chuẩn bị tinh thần đó, thật sự rất khủng bố!"
Giang Tứ: "Tôi chuẩn bị rồi, cậu lấy xuống đi."
Đoạn Hoằng cởi áo khoác trên đầu ra, Lộ Nguyên Minh nhịn không được lui về phía sau, hiển nhiên cũng rất sợ hãi.
Áo khoác hoàn toàn được tháo xuống, Giang Tứ ngây người.
Đoạn Hoằng hoảng sợ nói: "Cậu thấy chưa? Có phải rất khủng bố không? Anh Tứ ơi cậu hãy cứu tớ với!"
Giang Tứ: "...... Không có cái gì hết."
Lộ Nguyên Minh nghe vậy cũng nhìn qua, quả nhiên không thấy đầu nữ quỷ đâu.
Lộ Nguyên Minh nói: "Cái đầu quỷ kia lúc ẩn lúc hiện, lúc tụi tớ tới nó vẫn còn ở đó, sợ dọa đến người khác nên đã lấy áo khoác che lại."
Giang Tứ suy nghĩ, rồi chỉ ngón tay vào đầu Đoạn Hoằng.
Quả nhiên khung thoại đã xuất hiện.
Giang Tứ phát hiện, có khi khung thoại sẽ chủ động xuất hiện, có khi bị động, yêu cầu cậu phải chạm vào mục tiêu thì mới xuất hiện.
【 Người mang hạt giống quỷ, giá trị trưởng thành: giai đoạn đầu tầng thứ hai, giá trị quỷ lực: 1100】
【 Mỹ Tình muốn thoát khỏi Cây Bách Quỷ quá lâu rồi, nó lại không rời khỏi Cây Bách Quỷ thì rất nhanh sẽ biến thành chất dinh dưỡng của Cây Bách Quỷ, hoàn toàn biến mất. Cũng may có con người chủ động tới cửa, Mỹ Tình vứt bỏ toàn bộ sức mạnh, biến thành một hạt giống quỷ, tiến vào cơ thể con người. Nếu may mắn thì có thể theo con người ra khỏi nơi biên giới, chờ đến khi lớn lên, nó lại trở thành một quỷ dị cường đại! 】
Giang Tứ đột nhiên rút tay lại, trái tim thình thịch kinh hoàng!
Nếu Bạch Ngộ không nói cho cậu những chuyện của Quỷ Dị Tràng, có lẽ cậu cũng không biết mức độ nghiêm trong của sự việc, Bạch Ngộ cố ý nhắc tới, những thứ quỷ dị trong Quỷ Dị Tràng đều rất nguy hiểm, hơn nữa có thực lực mạnh mẽ, một con thoát khỏi đó đều sẽ gây hại một phương!
Mà bọn họ, đã mang thứ quỷ dị này ra khỏi nơi biên giới!
Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh thấy sắc mặt của Giang Tứ không đúng thì rất hoảng loạn.
Lộ Nguyên Minh: "Thế nào? Cậu ấy còn có thể cứu được không?"
Giang Tứ lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Đoạn Hoằng bật khóc thành tiếng, "Tớ không muốn chết, anh Tứ cứu tớ với, tớ trên có mẹ già dưới có con thơ, tớ không cam lòng chết đâu!"
Giang Tứ bị ồn ào đến đau đầu, "Đừng khóc! Tạm thời không chết được, tình huống này của cậu tôi cũng không biết phải là sao, để tôi gọi điện hỏi một chút."
Người duy nhất mà Giang Tứ có thể nghĩ đến vào lúc này, chỉ có trưởng quan Bạc.
Hẳn là hắn biết cách giải quyết.
Giang Tứ một hơi chạy thật xa, cố gắng chọn những con hẻm nhỏ ngỏ hẹp mà chạy, ở đây không thể lái xe, cậu không tin tên quỷ mặc vest kia có thể khiến cậu gặp tai nạn xe!
Đi ngang qua một thùng rác lớn, Giang Tứ đột nhiên dừng lại.
Có một con chó nằm cạnh thùng rác, ốm tới mức chỉ còn mỗi bộ xương, nhưng bụng lại to tới mức tưởng chừng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Đây là một con Doberman màu đen, bộ lông thưa thớt, trên người nhiều vết loét, một chân sau bị gãy, xương cốt trắng bệch lộ ra bên ngoài, nhìn miệng vết thương hẳn là đã bị gãy từ lâu, chú chó chỉ còn một lỗ tai và một con mắt, một nửa bên mặt đã hoàn toàn thối rữa, ruồi bọ vây quanh.
Giang Tứ vừa nhìn thấy đã cảm thấy da đầu tê dại, vết thương và đau đớn đến như vậy, rốt cuộc làm sao mà nó có thể sống sót đến bây giờ? Chú chó nghe thấy tiếng động, cố sức mở một con mắt, ánh mắt đã bắt đầu tan rã, hô hấp từ dồn dập trở nên mỏng manh.
Trái tim Giang Tứ thắt lại, cậu ngồi xổm bên cạnh chú chó, sờ lỗ tai hoàn hảo của nó, chú chó đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Giang Tứ ngồi xổm trên mặt đất thật lâu không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cậu đến cửa hàng gần đó mua một chiếc túi vải thô, bỏ thi thể chú chó vào, đạp trên con xe Tiểu Lục*, xuyên qua hẻm nhỏ, đưa chú chó tới nhà tang lễ thú cưng và mai táng.
Giang Tứ trả tiền, để cho người của nhà tang lễ mang tro cốt của chú chó chôn cất riêng biệt ở vùng ngoại ô, không trộn chung với những chú chó đã được hỏa táng tập thể.
Đây là sự dịu dàng cuối cùng mà con người có thể để lại cho chú chó, lúc còn sống nó không được đối xử tử tế như vậy, hy vọng sau khi chết có thể an giấc ngàn thu.
Lúc Giang Tứ đạp xe về nhà thì trời đã khuya.
Lúc cậu ở trên đường đã nhận được điện thoại của Mục Vi.
Một vụ tai nạn giao thông do quỷ vật gây ra, đã được báo cáo về Cục quản lý quỷ dị, đang có nhân viên điều tra, nhưng không phát hiện ra năng lượng bất thường nào.
Mục Vi nói Giang Tứ hãy cẩn thận, rất có thể quỷ vật kia sẽ bám lấy cậu, bên phía bọn họ thật sự không có cách nào phân thân, nói Giang Tứ nếu có thể giải quyết được thì hãy cố gắng, không giải quyết được thì hãy chạy đi, đừng đối đầu trực diện, chờ bọn họ được giải thoát cái đã.
Giang Tứ đã định hình lại linh thân cho Corgi, nó lại trở thành một chú chó nửa linh thân có 50 điểm giá trị tinh thần, loại giấy vẽ được làm dày lúc trước không còn hữu dụng nữa.
Lần này Giang Tứ không định dày vò giấy vẽ nữa, không biết đến lúc nào cậu cần phải vẽ lại, chỉ cần không có Cỏ Linh Minh, khả năng vẽ lại của cậu là rất lớn.
Giang Tứ tắm rửa xong xuôi, đi ra thì nhận được điện thoại của Đoạn Hoằng.
Cậu nằm trên sô pha, đầu óc hỗn loạn, lúc thì xuất hiện ác quỷ, lúc thì xuất hiện dáng vẻ thê thảm của chú chó, lúc thì là lời mắng nhiếc độc ác của Giang Tư Lâm, lúc thì là vẻ mặt đau khổ cầu xin của Chu Hân Như.
Chu Hân Như đã chết.
Số tiền 100 vạn mà Hàn gia cho đã bị lấy lại, Chu Hân Như vì để lấy lòng Hàn gia và không bị khởi tố, cô đã chủ động nói địa chỉ nhà Giang Tứ, nhóm Từ Hiến Du đã từng đến nhà Giang Tứ, sở dĩ Chu Hân Như biết, chắc chắn là Từ Hiến Du đã nói với cô.
Toàn bộ tinh lực của Hàn gia đều ở trên người Hàn Diệc Trình, tạm thời không rảnh quản Chu Hân Như.
Chu Hân Như vì phòng ngừa bản thân không khống chế được mà nhảy lầu, cô đã thuê một tầng hầm, nhốt mình vào trong đó, nhờ bạn bè mang ba bữa mỗi ngày đến, cô đã dùng phương thức này để tự cứu mình.
Mới vừa rồi, khi bạn cô mang bữa tối tới thì phát hiện cô đã chết.
Cô dùng chiếc đũa đâm vào mắt, chiếc đũa gần như chạm tới đỉnh, cắm vào rất sâu.
Điều này cũng nhắc nhở những người bị nguyền rủa rằng, phương thức tự sát của quỷ chú không chỉ có nhảy lầu, mà còn có thể giết người bằng nhiều phương thức khác nhau.
Giang Tứ không hề cảm thấy buồn ngủ, rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm, cái chết tìm đến với đủ loại phương thức kỳ quái, cậu chỉ cố gắng tránh thoát được bước nào hay bước đó, muốn đảm bảo cho sự an toàn của bản thân, cậu cần một linh hồn thú cưng mạnh mẽ.
Cậu chưa từng nuôi thú cưng, nên không có khả năng có được một linh hồn thú cưng của riêng mình, cậu muốn có thì chỉ có thể tìm từ thế giới bên ngoài.
Dáng vẻ thê thảm của chú chó Doberman cứ quanh quẩn trong đầu, cậu quyết định thử một lần.
Giang Tứ lấy tập vẽ và bút chì màu ra, cậu có thể vẽ những chú chó trên internet nguyên một ngày, nên chắc chắn không muốn bỏ lỡ những chú chó thật.
Cậu không ôm nhiều hy vọng, chú chó đó quá thê thảm, cuộc đời này của nó chỉ có nỗi đau, không có sự yêu thương, sau khi chết thì nơi an trí nó cũng không nhìn thấy, cơ hội biến thành một linh hồn thú cưng là quá thấp.
Nhưng Giang Tứ vẫn muốn thử một lần, nghiêm túc vẽ tranh.
Điều Giang Tứ không ngờ tới chính là, thế mà lại xuất hiện khung thoại!
【 Ngươi vẽ một linh hồn thú cưng phế vật chỉ có 9 điểm giá trị tinh thần, điều này thật là tệ lậu mà. 】
Giang Tứ: "!!!?"
Thật bất ngờ!
【 Doberman vô dụng: Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không? 】
Giang Tứ không ngờ rằng nó vẫn còn nhớ rõ!
"Chúng ta quả thực đã gặp nhau mấy tiếng trước."
【 Doberman vô dụng: Anh là chủ nhân mới của tôi sao? 】
Giang Tứ cảm thấy có chút khó chịu, những thú cưng không nhà này rất khao khát có một gia đình, khát vọng ấm áp, khát vọng tình yêu.
Lúc còn sống đã phải chịu quá nhiều thương tổn, sau khi chết thì tình nguyện biến mất còn hơn là tiếp tục sống trong nỗi cô đơn và bị bắt nạt.
"Nếu mày đồng ý thì tao sẽ là chủ nhân mới của mày."
【 Doberman vô dụng: Đồng ý. 】
Giang Tứ rất kích động, điều này không thể nghi ngờ chứng minh phương pháp thu được linh hồn thú cưng từ thế giới bên ngoài là có thể thực hiện được.
Đồng thời Giang Tứ cũng không hiểu, rõ ràng Doberman đã phải chịu đối đãi tàn nhẫn như thế, tại sao vẫn có thể biến thành linh hồn thú cưng?
Cậu không nghĩ ra, nhưng chỉ cần linh hồn thú cưng xuất hiện, cậu phải chịu trách nhiệm với nó.
Giang Tứ dùng Cát Thải Nhung vẽ Doberman một lần nữa, Doberman dưới ngòi bút của cậu đã hoàn toàn chân thực về hình dáng khi chết.
【 Ngươi vẽ một linh hồn thú cưng nửa linh thân có 70 điểm giá trị tinh thần, giá trị con người khác nhau, thì tố chất thân thể của linh hồn thú cưng cũng khác nhau, nửa linh thân ưu tú của Dobermann có hạn chế, không thể đạt tới giá trị thực lực vốn có, thiệt là, ngươi đúng là cái đồ đao phủ đáng giận! 】
Giang Tứ: "!!!"
Hóa ra là vậy!
Điều kiện thân thể của chú chó ảnh hướng đến số điểm giá trị tinh thần, khó trách số điểm của Phốc Sóc, Shiba và Corgi không giống nhau.
Nói như vậy, cho dù là nửa linh thân hay là linh thân hoàn chỉnh, những chú chó khác nhau thì số điểm giá trị tinh thần cũng sẽ khác nhau.
Chỉ là Doberman nửa linh thân bị hạn chế, không đạt tới thực lực nên có? Cậu còn trở thành đao phủ? Đây là có ý gì?
Doberman nửa linh thân nhảy ra khỏi tờ giấy, hình thái linh hồn thú cưng của nó là dáng vẻ đẹp trai nhất khi còn sống, mắt và tai còn nguyên, tai và đuôi được cắt, vừa nhìn là có thể biết đây là một chú cho được nuôi dưỡng cẩn thận.
Giang Tứ đột nhiên hiểu được, cậu vẽ Doberman mắt mù thiếu tai, bụng rất lớn, là dáng vẻ khi chết, so với chú chó Doberman đẹp trai anh tuấn này hoàn toàn là hai chú chó khác nhau!
Giang Tứ nói: "Đứng nhúc nhích, tao lại vẽ cho mày một bức."
Cậu không có ảnh chụp trước kia của Doberman, chỉ có thể phác họa dựa trên dáng vẻ của linh hồn thú cưng, xem thử có gì khác nhau không.
Cậu đang định hạ bút thì tay phải bắt đầu run rẩy, Cát Thải Nhung cầm trong tay tựa như nặng ngàn cân, cậu gần như không cầm được.
【 Quỷ Thể giải khóa 6.7%, trạng thái đói khát bằng 3, giá trị tinh thần 40 điểm 】
Khung thoại lần này không vô nghĩa, đưa ra các con số để tự cậu nhận thức.
Giang Tứ ý thức được tình trạng tay phải của mình hẳn là có liên qua đến giá trị tinh thần, sau khi trở về cậu đã liên tiếp vẽ Corgi, vẽ Doberman vô dụng và Doberman nửa linh thân, giá trị tinh thần còn lại hiển nhiên không đủ để vẽ Doberman một lần nữa.
Thứ cảm giác vô lực này, vẫn là lần đầu tiên Giang Tứ gặp phải.
Cậu kêu Doberman trở về tờ giấy, sau đó quay về phòng ngủ một giấc, chờ ngày mai giá trị tinh thần đầy lại thì lại vẽ một bức cho Doberman.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tứ vừa bò dậy đã kêu Doberman ra làm người mẫu.
Doberman mới vừa hoàn thành bằng Cát Thải Nhung thì lập tức biến thành một chú chó đẹp trai với bộ lông đen bóng, thân hình cân đối, đôi mắt và đôi tai còn nguyên vẹn!
Linh hồn thú cưng Doberman đứng bất động biến mất, trở về tờ giấy, khung thoại bắn ra.
【 Ngươi đã vẽ được linh hồn thú cưng có 90 điểm giá trị tinh thần, đây mới là dáng vẻ nên có của một linh hồn thú cưng ưu tú, mặc dù chỉ là nửa linh thân, nhưng so với ngươi ở giai đoạn đầu thì có thể thổi bay ngươi luôn. 】
Giang Tứ: "......"
Khung thoại mà không âm dương quái khí châm chọc mỉa mai thì phỏng chừng không phải là khung thoại hoàn chỉnh.
【 Cho dù chỉ có nửa linh thân thì cũng không thể ngăn được thuộc tính của một linh hồn thú cưng ưu tú. 】
【 Thuộc tính Doberman nửa linh thân: Tính công kích bằng 1】
Giang Tứ: "......"
Đây quả thực là một bất ngờ ngoài ý muốn!
Doberman lại xuất hiện, ánh sáng trắng trên người nó cũng không quá phô trương, ngược lại rất trầm thấp nội liễm, thân thể nó rắn chắc, nếu như không có ánh sáng trắng bao phủ thì nó chính là một chú chó thực thể thực sự.
Doberman đứng đó giống như một hộ vệ, nhìn Giang Tứ, ánh mắt cũng không biểu hiện sự bình tĩnh và tự tin như vẻ bề ngoài, mà mang theo sự thận trọng và ngập ngừng.
Giang Tứ vươn tay, "Nào."
Doberman chậm rãi đi tới, Giang Tứ mở hai tay ra, bế phổng chú chó lên đặt ở trên đùi.
Thật nặng, thiếu chút nữa là Giang Tứ xấu hổ trước mặt nó rồi.
Xem ra khung thoại nói không sai, nhìn hình thể và tứ chi cường kiện hữu lực này là biết.
Giang Tứ thừa nhận, cậu không thể đánh bại con chó lớn này.
Giang Tứ cảm thấy Doberman đang khẩn trương, toàn thân căng chặt.
Giang Tứ vuốt ve nó nhiều lần giúp nó thả lỏng, rồi nói chuyện phiếm với nó.
"Trước kia tên mày là gì?"
【 Doberman nửa linh thân: Thiên Lang. 】
"Một cái tên rất hay."
Giang Tứ muốn hỏi một chút về chủ nhân trước kia của Thiên Lang, nhưng lại sợ khơi dậy nỗi buồn của nó.
Giang Tứ không hỏi, Thiên Lang tự mình bắn ra khung thoại.
【 Doberman nửa linh thân: Chủ nhân trước kia của tôi rất tốt, đưa tôi đi khám bác sĩ thì gặp phải tai nạn xe. 】
Giang Tứ hiểu ra, chủ nhân trước kia xảy ra chuyện, không ai chăm sóc Thiên Lang, Thiên Lang tàn tật và vết thương càng ngày càng trầm trọng, lúc này mới thành một chú chó hoang.
Tình yêu trong lòng Thiên Lang lớn hơn sự thù hận, nó vẫn hướng tới cái đẹp, cho nên nó trở thành một linh hồn thú cưng.
Giang Tứ trấn an Thiên Lang, ngước mắt lên thì nhìn thấy Corgi không biết đã xuẩt hiện từ khi nào, đang đứng cách đó không xa và nhìn cậu bằng ánh mắt sâu kín.
Giang Tứ: "......"
Tự nhiên lại có cảm giác tra nam bị bắt bài.
Giang Tứ nhanh chóng lộ ra nụ cười như gió xuân, "Hoa Tiêu, lại đây, giới thiệu với mày, đây là Thiên Lang, sau này chúng ta chính là người một nhà."
Bước chân Corgi trầm ổn, ánh mắt dò xét, tựa như đang quan sát Giang có phải là một tên tra nam có mới nới cũ hay không.
Giang Tứ chột dạ, nhanh chóng một tay một con, ôm cả hai chú chó vào lòng, xử lý mọi việc công bằng, cậu phải làm một người cha thật tốt.
Trong lúc Giang Tứ đang tận hưởng hạnh phúc gia đình với những chú chó, Đoạn Hoằng lại gọi điện thoại tới.
Giang Tứ vừa bắt máy thì đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào của Đoạn Hoằng ở đầu bên kia, "Anh Tứ ơi cứu mạng! Trên người tớ có quỷ a a a a a!!!!"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Nếu cậu thực sự bị quỷ ám, bây giờ sẽ không thể gọi điện nói chuyện với tôi."
Giang Tứ đã thấy bà Dư và dì béo bị quỷ ám, phản ứng của hai người hoàn toàn không giống người bình thường, cũng không thể nói chuyện như thường.
Đoạn Hoằng kêu khóc, "Là sự thật đó! Anh Lộ cũng thấy, tớ cũng tự mình nhìn thấy ở trong gương, quá khủng bố!"
Thần sắc Giang Tứ trở nên nghiêm túc, "Là dạng quỷ gì?"
Giọng nói Đoạn Hoằng run rẩy, "Một con nữ quỷ! Nó như là lớn lên trong cơ thể của tớ, đầu của nó mọc sau gáy tớ! Tớ sắp chết rồi a a a a...... Tớ không muốn chết a a a ——"
"Cậu bình tĩnh một chút đi, bây giờ cậu ở đâu, tôi tới...... Thôi, hay là cậu tới nhà tôi đi, tôi ở nhà chờ cậu."
Chưa diệt trừ được ác quỷ mặc vest thì Giang Tứ có thể sẽ không ra khỏi cửa, trên đường đi nơi nơi đều là xe, cậu cũng không thể lúc nào cũng đề phòng, cách an toàn nhất chính là ở trong nhà không đi bất cứ nơi nào.
Giang Tứ mở cửa, khi nhìn thấy hai người phía trước thì gần như không không không chế được biểu tình.
Trên đầu Đoạn Hoằng quấn một chiếc áo khoác, chỉ lộ hai con mắt, được Lộ Nguyên Minh nửa đỡ nửa ôm kéo đi vào.
"Chân bị sao vậy? Không thể đi sao?" Giang Tứ kỳ quái nhìn bọn họ.
Lộ Nguyên Minh ném Đoạn Hoằng lên sô pha, "Cậu ấy vẫn luôn nói không phải chân của mình, cậu ấy nhìn thấy một đôi chân phụ nữ, sau đó không đi được."
Giang Tứ: "......"
Sắc mặt Đoạn Hoằng tái nhợt, thần sắc hoảng hốt, dáng vẻ bị dọa đến mức hồn vÍa lên mây.
Giang Tứ: "Đầu quỷ còn ở đó không? Lấy áo xuống cho tôi xem."
Đoạn Hoằng giật mình một cái, "Anh, anh Tứ, cậu phải chuẩn bị tinh thần đó, thật sự rất khủng bố!"
Giang Tứ: "Tôi chuẩn bị rồi, cậu lấy xuống đi."
Đoạn Hoằng cởi áo khoác trên đầu ra, Lộ Nguyên Minh nhịn không được lui về phía sau, hiển nhiên cũng rất sợ hãi.
Áo khoác hoàn toàn được tháo xuống, Giang Tứ ngây người.
Đoạn Hoằng hoảng sợ nói: "Cậu thấy chưa? Có phải rất khủng bố không? Anh Tứ ơi cậu hãy cứu tớ với!"
Giang Tứ: "...... Không có cái gì hết."
Lộ Nguyên Minh nghe vậy cũng nhìn qua, quả nhiên không thấy đầu nữ quỷ đâu.
Lộ Nguyên Minh nói: "Cái đầu quỷ kia lúc ẩn lúc hiện, lúc tụi tớ tới nó vẫn còn ở đó, sợ dọa đến người khác nên đã lấy áo khoác che lại."
Giang Tứ suy nghĩ, rồi chỉ ngón tay vào đầu Đoạn Hoằng.
Quả nhiên khung thoại đã xuất hiện.
Giang Tứ phát hiện, có khi khung thoại sẽ chủ động xuất hiện, có khi bị động, yêu cầu cậu phải chạm vào mục tiêu thì mới xuất hiện.
【 Người mang hạt giống quỷ, giá trị trưởng thành: giai đoạn đầu tầng thứ hai, giá trị quỷ lực: 1100】
【 Mỹ Tình muốn thoát khỏi Cây Bách Quỷ quá lâu rồi, nó lại không rời khỏi Cây Bách Quỷ thì rất nhanh sẽ biến thành chất dinh dưỡng của Cây Bách Quỷ, hoàn toàn biến mất. Cũng may có con người chủ động tới cửa, Mỹ Tình vứt bỏ toàn bộ sức mạnh, biến thành một hạt giống quỷ, tiến vào cơ thể con người. Nếu may mắn thì có thể theo con người ra khỏi nơi biên giới, chờ đến khi lớn lên, nó lại trở thành một quỷ dị cường đại! 】
Giang Tứ đột nhiên rút tay lại, trái tim thình thịch kinh hoàng!
Nếu Bạch Ngộ không nói cho cậu những chuyện của Quỷ Dị Tràng, có lẽ cậu cũng không biết mức độ nghiêm trong của sự việc, Bạch Ngộ cố ý nhắc tới, những thứ quỷ dị trong Quỷ Dị Tràng đều rất nguy hiểm, hơn nữa có thực lực mạnh mẽ, một con thoát khỏi đó đều sẽ gây hại một phương!
Mà bọn họ, đã mang thứ quỷ dị này ra khỏi nơi biên giới!
Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh thấy sắc mặt của Giang Tứ không đúng thì rất hoảng loạn.
Lộ Nguyên Minh: "Thế nào? Cậu ấy còn có thể cứu được không?"
Giang Tứ lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Đoạn Hoằng bật khóc thành tiếng, "Tớ không muốn chết, anh Tứ cứu tớ với, tớ trên có mẹ già dưới có con thơ, tớ không cam lòng chết đâu!"
Giang Tứ bị ồn ào đến đau đầu, "Đừng khóc! Tạm thời không chết được, tình huống này của cậu tôi cũng không biết phải là sao, để tôi gọi điện hỏi một chút."
Người duy nhất mà Giang Tứ có thể nghĩ đến vào lúc này, chỉ có trưởng quan Bạc.
Hẳn là hắn biết cách giải quyết.
Danh sách chương