Editor: Yuri Ilukh

Một con thỏ? Không đúng, trên đời này làm gì là có con thỏ nào 3 mắt, lại còn 1 nửa trong suốt nữa, Nhị Lang Thần sao?

"Cô nhìn thấy cái gì?" Viêm Khải hỏi

"Một con thỏ nửa trong suốt có 3 mắt" Mãn Tình bị con thỏ 3 mắt làm cho hoảng sợ.

"Nửa trong suốt" Viêm Khải lắc lắc tai con thỏ, trong mắt anh nó không trong suốt.

"Đây là thứ gì?" Mãn Tình lại hỏi

"Ma thỏ 3 mắt"

Cái tên này thật sinh động, dễ nhớ.

"Ma thỏ 3 mắt thường có 1 con cái  và 1 con đực, ở đâu có thỏ đỏ ở đó có thỏ xanh" Viêm Khải nói ngay.

"Thỏ xanh thỏ đỏ gì? Đây là thỏ trắng mà" Mãn Tình nhắc nhở.

"Ma thỏ 3 mắt được phân biệt bởi màu mắt của nó. Con thỏ có mắt màu đỏ là thỏ cái, con thỏ có mắt màu xanh là thỏ đực."

"Ý anh là còn có 1 con thỏ mắt màu xanh ở đây nữa?" Mãn Tình kinh ngạc hỏi.

"Có... ở kia kìa" Viêm Khải nói và chỉ về 1 hướng.

"Ở đó? Hình như ở đó chỉ có khu nhà bị dỡ bỏ" Mãn Tình nhìn xung quanh nói.

Phía ngoài thành phố S có một khu lớn nhà dân còn sót lại từ quá trình đô thị hóa trước đây, chỗ này được gọi là ngôi làng trong thành phố. Trong 2 năm qua, thành phố S đã phát triển mạnh mẽ, tất cả các ngôi làng trong thành phố đều được vận động tái định cư, phần lớn dân cư ban đầu đã nhận tiền đền bù và chuyển đi, nhưng cũng có một số ít không rời đi, được gọi là hộ gia đình bị cưỡng chế.

Một số hộ vì thấy tiền bồi thường chưa đủ nhiều nên không muốn dọn đi, một số là vì không biết nên dọn đi đâu.

Gia đình Tiểu Dịch là một hộ như vậy, không biết nên đến nơi nào. Nhà họ không lớn, chỉ có 8 mét vuông, nhưng đây là nơi duy nhất cậu cùng ông nội có thể sống.

"Lão già này, sao còn chưa dọn ra ngoài, có tin mai tôi cho người mang xác lão đi không"

"Căn nhà nát này có gì mà ở lại, để tôi dỡ nó ra liền cho lão"

Binh bing bang bang một lúc, Tiểu Dịch 8 tuổi được ông nội ôm chặt trong ngực, qua bờ vai gầy của ông nhìn 3 người đàn ông hung tơn đang đập phá đồ đạc trong nhà. Nồi niêu xoong chảo, bàn ghế, chăn ga, gối nệm đều bị 3 người đàn ông ném ra khỏi nhà. Ông nội không dám nói gì, chỉ cẩn thận bảo vệ cháu mình, sợ có thứ gì đó bay trúng làm cháu mình bị thương. "Tiểu Dịch đừng sợ, Tiểu Dịch đừng sợ".

"Bang?" Một người đàn ông cầm cái bát đập vào góc tường nơi ông cháu đang ngồi co rúm. Người này chỉ muốn làm cho 2 ông cháu sợ hãi thôi nên cố tình tránh cơ thể họ, đập cái bát lên tường bên cạnh. Cái bát vỡ tan tành, mảnh sứ vô tình rơi trúng cánh tay ông lão.

"A" Ông lão đau đớn hét lên.

"Ông ơi!" Tiểu Dịch không chịu nổi nữa, lao ra với đôi mắt đỏ hoe.

"Đừng nhúc nhích, ông nội không sao" Ông lão ôm chặt lấy cháu trai.

Tiểu Dịch không thể thoát ra được nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào 3 người đàn ông trước mặt mình.

"Cậu bé này có đôi mắt thật đáng sợ", một trong số 3 người đàn ông nói.

"Không phải nói là đừng hại người sao?" Người đàn ông kia cau mày

"Không có chuyện gì" Người đàn ông ném cái chén cũng có chút áy náy, bọn họ tới đuổi người đi, đập đồ dọa người thì không sao, nhưng không dám làm hại người ta.

"Lão này, sao ông không cầm tiền rồi cùng cháu trai tìm một chỗ khác tốt hơn mà ở, sao lại cứ muốn ở chỗ này?". Mấy người đàn ông thấy đe dọa đủ rồi nên nói "Chúng tôi sẽ cho ông 3 ngày nữa để chuyển khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ thật sự thất lễ".

Nói xong 3 người chửi bới bỏ đi.

Đến khi không nghe thấy giọng nói của 3 người nữa ông lão mới thả lỏng người, ôm cháu trai vào lòng lo lắng hỏi: "Tiểu Dịch, con không sao chứ?"

"Ông ơi, cháu không sao, tay của ông kìa" Tiểu Dịch kiểm tra cánh tay của ông nội bị mảnh chén đập vào.

"Ông không sao, trầy da thôi, không có bị thương" Ông lão an ủi cháu.

Đứa nhỏ thấy ông nội không bị thương, ánh mắt lo lắng dịu xuống, bình tĩnh đứng dậy đi ra cửa.

"Tiểu Dịch, cháu định làm gì vậy?" Ông lão lo lắng hét lên.

"Cháu đi nhặt đồ về" Cậu bé vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi cửa, sau khi chắc chắn ông không còn nhìn thấy cậu thì bắt đầu chạy đuổi theo hướng 3 người đàn ông rời đi.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, 3 người đàn ông đi về phía trước, kẹp điếu thuốc trên tay, giữa sương khói vang lên tiếng cười chát chúa.

Bọn mày đập phá nhà tao, bọn mày dám hại ông tao xong còn cười đùa vui vẻ hả.

"Tiểu Lam, nuốt bọn họ" Cơn tức giận bị kìm nén cuối cùng cũng bùng phát hoàn toàn.

Khi cậu bé nói câu đó xong, một bóng xám đột nhiên lao ra từ trong đêm tối, nhảy về hướng 3 người đàn ông, mỗi khi nó nhảy lên người lại lớn hơn 1 chút. Đến khi tới gần 3 người bóng xám đã cao gần 2m. Bóng xám nâng chân trước lên vung mạnh về phía 3 người.

Mãn Tình và Viêm Khải tình cờ thấy cảnh tượng này khi họ đi vào ngôi làng trong thành phố. Có một con thỏ xám dài 2m đang giơ móng về phía 3 người đàn ông.

"Cẩn thận" Mãn Tình lên tiếng nhắc nhở.

Tuy nhiên, Viêm Khải chỉ búng tay về phía bàn chân đang giơ lên của con thỏ, một ánh sáng màu đỏ bay ra từ giữa các ngón tay của anh. Con thỏ có chút dừng lại, sau đó xoay người sang một bên, tránh khỏi tia đỏ từ Viêm Khải.

"Có chuyện gì?" 3 người bị Mãn Tình mắng, tưởng phía sau có cái gì nguy hiểm nên hoảng sợ quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.

"Cô đang nói gì vậy?" Người đàn ông giật mình hét lên với Mãn Tình.

"Ừ thì..." Mãn Tình sững sờ, muốn nói không nhìn thấy con thỏ lớn phía sau sao?

"Họ không thể nhìn thấy." Viêm Khải giải thích rõ ràng.

"Hả?"

"Người bình thường không thể nhìn thấy ma vật." Ánh mắt Viêm Khải dán vào bức tường phía sau con thỏ.

"Xin lỗi, vừa rồi có một con mèo nhảy khỏi tường làm tôi tưởng có đá rơi xuống". Biết mấy người kia không nhìn thấy nên Mãn Tình lấy cớ cho qua.

"Tự nhiên hét lên làm tôi giật cả mình" 3 người tuy bị dọa nhưng biết đối phương có ý tốt nên cũng không nói gì, tiếp tục đi về hướng thành phố.

"Nhóc con, ra đây" Viêm Khải bỗng nhiên gọi.

"Hả, nhóc con gì?" Mãn Tình lúc ấy chỉ lo nhắc nhở 3 người, không chú ý tới phía sau con thỏ có còn người khác hay không.

"Lộc cộc..." Tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên vang lên, cùng lúc đó con thỏ xám khổng lồ bỗng xoay người lao thẳng về phía 2 người một cách thô bạo.

Viêm Khải không sợ sự tấn công của con thỏ chút nào, anh lười biếng bước gần đến con thỏ, hình như anh không muốn làm tổn thương con thỏ nên chỉ né tránh đòn tấn công của nó và nói với Mãn Tình: "Đi bắt thằng nhóc đó đi, nó điều khiển con thỏ này"

"Hả?" Mãn Tình lúc này cũng nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ, sau khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô không chút do dự đi vòng qua con thỏ lớn mắt xanh, đuổi theo đứa trẻ đang chạy trốn phía trước.

"Tiểu quỷ, dừng tay" Mãn Tình hét lớn đuổi theo.

Đứa nhỏ rất quen thuộc với khu vực này, mỗi khi Mãn Tình sắp đuổi kịp thì cậu lại đột ngột quay đầu bỏ chạy theo hướng khác. Mãn Tình đuổi theo một lúc thì cũng chặn được cậu bé tại một tòa nhà 2 tầng chỉ còn lại 3 bức tường.

"Tiểu quỷ, em khống chế con thỏ lớn kia hả? Mau bảo nó dừng lại." Mãn Tình thở hổn hển.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Người này chẳng những có thể thấy tiểu Lam mà còn muốn bắt mình nữa hả? Đứa nhỏ ngẩn ra, lộ ra ánh mắt sợ hãi, đột nhiên hét lớn: "Tiểu Lam"

Nghe thấy tiếng gọi, con thỏ khổng lồ ngừng tấn công Viêm Khải, nhảy tại chỗ và chạy về hướng của cậu bé.

"Không xong rồi!" Viêm Khải nhảy lên, vội vàng đuổi theo.

Mãn Tình thở không ra hơi, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen ở trên đỉnh đầu cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một con thỏ to lớn 3 mắt xanh biếc trên không trung nhảy xuống. Thân thể to lớn của nó va vào bức tường yếu ớt, sau đó là một tiếng nổ vang, bức tường lập tức sụp đổ.

"Ôi!" Mãn Tình nhanh chóng kéo đứa nhỏ vào trong góc, nhắm mắt chờ đá rơi xuống.

Mong rằng cô có thể được cứu, Mãn Tình tự an ủi mình.

Tiếng răng rắc vang lên hồi lâu nhưng Mãn Tình không thấy đá rơi mà thấy tiếng Viêm Khải vang lên: "Còn chưa chịu bảo ma thú của cậu dừng lại?"

Chuyện gì đã xảy ra? Mãn Tình ngập ngừng hé mắt, thiếu chút nữa thì hoảng hồn rớt cả tròng mắt ra.

Một cảnh tượng khó tin hiện ra trước mặt cô: Viêm Khải đang đứng cách 2 người họ một bước, một tay ôm con thỏ 3 mắt màu đỏ, tay kia cầm một tấm lưới màu vàng làm bằng gì không rõ, chặn những tảng đá đang rơi xuống cùng với đòn tấn công của thỏ khổng lồ xám.

Đứa nhỏ lúc này đã tái mặt vì sợ hãi, vừa rồi nó sợ quá nên muốn triệu tập Tiểu Lam để đuổi Mãn Tình đi, không ngờ rằng Tiểu Lam lại đâm đầu vào tường, tí thì chôn sống cả cậu trong đó.

"Tiểu Lam, đừng đánh nữa."

Sau khi nhận được chỉ thị, Tiểu Lam ngừng tấn công ngay lập tức, cơ thể khổng lồ thu nhỏ lại nhanh chóng về kích thước của một con thỏ bình thường, điểm khác biệt duy nhất là 3 con mắt màu xanh trên đầu nó.

Khi những viên đá ngừng rơi, Viêm Khải nhấc lưới bảo vệ lên, đi tới bế Tiểu Lam, sau đó một tay nâng con thỏ tới trước mặt Mãn Tình kiêu ngạo nói: "Nhìn xem, tôi không có nói dối cô"

Mãn Tình không khỏi trợn mắt, thầm nói, cô có nghi ngờ à.

"Đưa... đưa Tiểu Lam trả lại cho em?"

Hai người cúi đầu nhìn đứa nhỏ với vẻ mặt vừa bướng bỉnh vừa sợ hãi đang hét lên với Viêm Khải.

"Trả lại cho em cũng được, nhưng chúng ta phải trốn trước đã" Cảm nhận được có hồn lực đang đi tới đây rất nhanh Viêm Khải cười nói.

Tác giả có lời muốn nói: Nhiều người nói là thú cưng dễ thương, dễ thương thì dễ thương nhưng lại không phải là Mãn Mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện