Editor: Yuri Ilukh
Sau khi rời khỏi đài truyền hình thì đã là 10 giờ 45 phút, mà vé tàu 2 người mua lại xuất phát đúng vào 11 giờ nên hai người đã hoàn hảo trễ tàu.
"Không đến kịp" Viêm Khải nhìn giờ nói.
"Nếu không phải tại anh thì em sẽ đi máy bay về cùng mẹ vào ngày mai rồi" Tần Dao với con gái gặp mặt sao có thể thả người sớm vậy được, bà muốn Mãn Tình ở thành phố B một đêm sau đó ngày mai cùng bà ngồi máy bay về thành phố S, nhưng sợ Viêm Khải không qua được cửa an ninh ở sân bay nên mới phải từ bỏ quyết định này. Nhưng cũng may ngày mai đã có thể gặp lại nên Tần Dao cũng không cố chấp nữa.
"Đúng vậy, đều tại anh. Nếu không phải anh thấy mẹ con em đều hết sức xúc động, không nhẫn tâm nhắc nhở thời gian thì chúng ta cũng không trễ tàu" Viêm Khải cố ý nói.
Hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, Mãn Tình trợn trắng mắt, nhưng có thể gặp được mẹ nên tâm trạng của Mãn Tình bây giờ rất tốt. Nhưng hôm nay họ cần phải trở về thành phố S nên Mãn Tình lấy di động ra bắt đầu tìm xem còn chuyến tàu khác không.
"Hai giờ sáng có một chuyến, khoảng 7 rưỡi sẽ đến thành phố S" Mãn Tình nhìn lịch tàu nói.
"2 giờ sáng mà còn có chuyến tàu sao, giao thông ở Trái Đất thật là thuận tiện" Viêm Khải lại nhịn không được cảm thán về giao thông ở Trái Đất lần nữa.
"Tốt hơn rất nhiều so với Linh Ma Giới, tình trạng giao thông ở Linh Ma Giới hiện tại chắc chỉ bằng tình trạng ở Trái Đất 30 năm trước" Mãn Tình vừa nói vừa nhanh chóng mua vé tàu, nếu muộn vài phút nữa thì hệ thống cũng ngừng hoạt động mất.
"Mới 30 năm mà giao thông đã phát triển đến mức này sao?" Viêm Khải kinh ngạc.
"Muốn làm giàu trước hết phải sửa đường. Trong những năm gần đây, nhà nước đã rất nỗ lực để nâng cao mức sống của người dân.
"Muốn làm giàu trước hết phải sửa đường" Viêm Khải sờ sờ cằm nói, "Quả nhiên, giao thông thuận tiện là điều cốt yếu"
Mãn Tình không thảo luận chuyện giao thông với Viêm Khải nữa, bây giờ cô có chút đói bụng, "Còn 3 tiếng nữa mới tới giờ nên cũng không cần vội vàng tới ga tàu, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi"
"Đã trễ thế này mà quán ăn còn mở sao?" Viêm Khải cũng có chút đói bụng, nhưng bây giờ đã là 11 giờ đêm, còn có chỗ bán đồ ăn sao? Anh nhớ là hàng quán ở Trái Đất đều đóng cửa lúc 10 giờ mà.
"Ở Trái Đất không chỉ có giao thông phát triển mà đời sống về đêm cũng vô cùng phong phú. Chúng ta còn chút thời gian, để em dẫn anh đi bổ sung kiến thức một chút" Tâm trạng Mãn Tình hôm nay rất tốt nên cũng muốn dẫn Viêm Khải "nhà quê" đi tìm hiểu một chút về đời sống về đêm ở Trái Đất.
Viêm Khải nhướng mày, rất hứng thú đuổi theo.
Mãn Tình dùng di động đặt một chiếc xe, sau khi lên xe thì trực tiếp nói với tài xế, "Bác tài, bây giờ thì chỗ nào náo nhiệt nhất?"
"Chỗ nào náo nhiệt nhất?" Tài xế nhìn về 2 người trẻ tuổi từ gương chiếu hậu, ngầm hiểu nói, "Cô gái muốn cùng bạn trai đi đón lễ Giáng Sinh à"
Lễ Giáng Sinh?! Mãn Tình chỉ để ý đến ngày lễ mà tài xế nhắc tới, không quan tâm xưng hô bạn trai bạn gái của ông, vô thức lấy điện thoại ra xem ngày trên đó. Ngày 24 tháng 12, hôm nay là đêm Giáng Sinh? "Ở quảng trường Vĩ Hoành có dựng một cây thông Noel rất lớn, bên cạnh còn có một phố ăn vặt, hôm nay có rất nhiều người đến đó đón Giáng sinh, nếu không bọn cháu cũng tới đó đi?" Tài xế đề nghị.
"Được" Mãn Tình vui vẻ đồng ý với đề nghị của tài xế, cô có cảm giác đã rất lâu rồi không được đón lễ Giáng sinh.
Sau khi xác định điểm đến, tài xế nhanh chóng lái xe hướng về quảng trường Vĩ Hoành. Tốc độ xe rất nhanh, khoảng 15 phút đã tới bên ngoài quảng trường.
"Bên trong rất nhiều người, xe không vào được, chỉ có thể dừng ở đây" Tài xế nhiệt tình giải thích.
"Không sao đâu, để bọn cháu tự đi vào là được, cảm ơn bác tài" Mãn Tình cảm ơn, cùng Viêm Khải xuống xe, đi về hướng đám đông đang chen chúc.
Bên ngoài quảng trường là một phố ăn vặt thật dài, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt đủ mọi màu sắc, 2 quỷ đói chưa ăn cơm tối rất nhanh chóng sa vào các loại mỹ thực bên trong.
"Cả con phố này đều là đồ ăn sao?" Viêm Khải vừa cầm đậu hũ thúi ăn vừa nhìn ngắm phố phường.
"Đúng vậy" Mãn Tình vừa gắp cục bột nếp vừa lén đút đồ ăn cho Mika trong túi. Không thể để Mika ngồi trên vai cô ăn đồ ăn trước mặt mọi người được.
"Chúng ta mua mỗi thứ một chút thôi, để bụng ăn hết cả con phố" Viêm Khải kích động nói.
"Anh cũng rất biết ăn nha" Đồ tham ăn này mới đi dạo có vài phút đã biết được tinh tuý của phố ăn vặt.
"Khó có cơ hội đến đây nên anh muốn ăn hết"
"Cũng không cần như vậy, phố ăn vặt nhìn thì rất dài nhưng chỉ cần ăn nửa con phố thì cũng gần như đã nếm được hết đồ ở đây rồi, mấy thứ ở phía sau cũng chỉ lặp lại thôi" Mãn Tình giải thích.
"Đồ ăn giống nhau nhưng đầu bếp khác nhau thì hương vị cũng sẽ khác nhau" Viêm Khải không mất đi hứng thú nói, nhân tiện lại cảm thán một câu, "Nếu Linh Ma Giới cũng có phố ăn vặt như vậy thì tốt"
"Sao hôm nay anh cảm thán nhiều vậy, sinh tồn ở Linh Ma Giới đã đủ áp lực rồi, ai còn rảnh rỗi đi làm mấy thứ này." Mãn Tình lại lén lút đút vào trong túi một xâu thịt dê. Thấy Mika ăn vui vẻ, Mãn Tình nhịn không được mua nhiều thêm mấy thứ.
"Thật đáng tiếc" Vấn đề Mãn Tình chỉ ra Viêm Khải cũng biết nên vô cùng mất mát. Nhưng mất mát này cũng nhanh chóng bị mỹ thực trước mắt thay thế, đến khi 2 người đi dạo xong phố ăn vặt thì đã gần 12 giờ.
Đêm giáng sinh qua đi, lễ giáng sinh bắt đầu được tiến hành.
Dưới cây thông Noel khổng lồ có rất nhiều người đang cầu xin phước lành, cũng có những nam nữ thanh niên đứng hôn nhau. Các nhân viên đóng giả ông già Noel cũng rung lục lạc cổ vũ lễ Giáng sinh vui vẻ. Bầu không khí vui vẻ nháy mắt lan khắp quảng trường.
"Nè!" Viêm Khải bỗng nhiên đi tới, yên lặng đưa cho Mãn Tình một quả táo.
"Anh đưa táo cho em làm gì" Mãn Tình ngửa đầu nhìn trang trí trên cây thông Noel có chút không rõ lý do hỏi.
"Quả bình an" Viêm Khải trả lời.
"Em biết đây là quả bình anh, anh cho em... không phải là.." Mãn Tình bỗng nhiên nhận ra thứ gì, không thể tin tưởng nhìn về phía Viêm Khải, "Anh tặng em quà Giáng Sinh?"
"Lúc nãy anh thấy rất nhiều cô gái đều cầm trong tay thứ này, anh hỏi ông chủ bán quả bình an, ông ấy nói hôm nay tặng quả này có thể mang lại bình an" Viêm Khải cười nói, "Anh thấy em không có nên cũng mua cho em một quả, có phải rất cảm động không."
"Cảm ơn anh, nhưng mà quả bình an phải tặng vào đêm Giáng sinh mới có tác dụng, bây giờ đã qua 12 giờ rồi"
"Vậy hả" Viêm Khải nhìn về đồng hồ thật to đặt bên ngoài quảng trường, 12 giờ 02, đúng là đã qua 12 giờ, lập tức hối hận giãy giụa, "Nhưng lúc anh mua còn chưa tới 12 giờ"
"Được rồi, coi như anh tặng em vào đêm Giáng sinh" Mặc kệ có phải đêm Giáng sinh không, được tặng quà nên tâm trạng Mãn Tình vẫn rất vui vẻ, "Mà anh mua lúc nào vậy? Còn nữa, anh lấy tiền ở đâu ra?"
Trên người Viêm Khải không có tiền của Trái Đất, lúc nãy đi dạo ở phố ăn vặt cũng toàn là Mãn Tình trả tiền, quả bình an này Mãn Tình không mua, cho nên rõ ràng là Viêm Khải tự mua.
"Đổi bằng điện thoại di động" Viêm Khải trả lời.
"Điện thoại?! Anh đổi quả táo này bằng điện thoại?" Mãn Tình hoài nghi hỏi.
Viêm Khải cười toe toét gật đầu.
"Anh thật buồn cười, quả táo này bán đi nhiều nhất cũng chỉ được 5 đồng, anh lại dùng di động đổi? Anh bị ngốc à?" Mãn Tình rít gào.
"Anh không mua táo, anh mua quả bình an" Viêm Khải hoàn toàn không nắm được trọng điểm.
"Không phải đều là quả táo sao?"
"Có khác biệt" Viêm Khải kiên trì.
"Khác nhau chỗ nào?"
"Bởi vì nó mang lại bình an"
"Đây là mánh khoé của người bán, không phải bình thường anh rất khôn khéo sao, sao hôm nay lại ngốc vậy" Mãn Tình bị làm tức chết, lôi kéo Viêm Khải quay trở lại, "Anh mua chỗ nào, để em đến giúp anh lấy lại điện thoại"
Viêm Khải vẫn không nhúc nhích, đứng im tại chỗ, mặc kệ Mãn Tình kéo thế nào cũng không đi.
"Nếu em chuộc lại điện thoại thì sẽ không còn là quà anh tặng nữa" Viêm Khải nói, "Ông chủ bảo, quả bình an nhất định phải do người khác tặng mới có hiệu quả"
"Không phải em nói rồi sao, đó chỉ là mánh khoé kiếm lời thôi"
"Đối với người bán thì là mánh khoé, nhưng đối với người được tặng quà là chúc phúc, không phải mánh khoé" Viêm Khải mỉm cười.
Chúc phúc?
Mãn Tình sửng sốt, nhìn Viêm Khải đang mỉm cười nhìn cô, tim cô bỗng nhiên đập nhanh liên hồi. Thùm thụp! thùm thụp! Tim cô đập từng tiếng từng tiếng, tựa hồ còn lớn hơn tiếng ồn ào xung quanh.
Sao lại đưa cô quả bình an vào ngày này, hơn nữa rõ ràng là không có tiền mà còn dùng điện thoại để đổi, không lẽ người này...
Lúc này một chàng trai vì giúp bạn gái chụp ra một tấm ảnh đẹp mà cầm di động không ngừng lui về phía sau để tìm góc độ đẹp nhất, vào lúc sắp đụng vào Mãn Tình thì Viêm Khải dùng lực kéo Mãn Tình đang lôi tay anh vào trong ngực. Suýt soát né được va chạm với chàng trai kia.
Mãn Tình đột nhiên bị kéo vào lồng ngực người khác thì hoảng sợ, vốn đang miên man suy nghĩ thì bỗng hoàn hồn đẩy Viêm Khải ra, ôm quả bình an nhìn về hướng khác, không cho đối phương thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Mãn Tình còn đang miên man suy nghĩ, không phải chỉ tặng một quả táo thôi sao. Mãn Tình cố gắng xoá sạch những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nhưng cái suy nghĩ này rất kỳ lạ. Nếu không nghĩ tới thì không có gì cả, nhưng một khi nghĩ tới rồi thì không thể ngăn lại, nhìn đâu cũng thấy dấu vết.
Giống như Viêm Khải hết lần này đến lần khác ở bên cô, nhắc nhở cô, ngay cả khi biết cô có thể gây nguy hiểm đến sự an toàn của Linh Ma Giới vẫn lựa chọn giữ kín bí mật về phong ấn cho cô, thậm chí anh còn sử dụng sức mạnh hồn lực của mình để cùng cô đến Trái Đất. Không lẽ người này thật sự thích cô?
Mãn Tình yên lặng quay lại với suy nghĩ này trong đầu. Lúc này Viêm Khải đang ngẩng đầu nhìn cây thông Noel, những bóng đèn đủ các sắc màu đang thi nhau nhấp nháy trên cây thông Noel, ánh sáng ấm áp rơi xuống gương mặt góc cạnh của Viêm Khải, khoé miệng anh nhếch lên, cả người giống như nam chính trong một bộ phim thần tượng.
Người này lớn lên rất đẹp trai.
Viêm Khải như cảm nhận được chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mãn Tình, "Em nhìn gì vậy?"
"Em... em nhìn thời gian" Mãn Tình lúng túng nói.
Thời gian? Viêm Khải nhìn theo ánh mắt của Mãn Tình cũng thấy được chiếc đồng hồ to, "Đã gần 12 rưỡi rồi, chúng ta nên đến ga tàu thôi"
"Được, đi thôi" Mãn Tình nhét quả bình an vào túi, dẫn đầu đi về phía ngoài quảng trường.
"Quạc!" Mika lập tức vui vẻ khi bỗng nhiên được nhét vào một quả táo, cả đêm đều ăn đồ ăn vặt đầy dầu mỡ, vừa lúc có trái cây để đỡ ngán. Lúc Mika đang hé miệng muốn ăn thì quả táo đỏ rực lại bị Mãn Tình lấy ra ngoài, Mika trơ mắt nhìn nữ chủ nhân luôn đối xử tốt với nó, bỗng nhiên lại đổi ý nhét quả táo vào túi khác.
"Quạc?" Mika không vui, nó muốn ăn trái cây cho đỡ ngán.
Mãn Tình giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
"Em còn muốn ăn gì nữa không" Viêm Khải lên tiếng hỏi Mãn Tình khi quay lại phố ăn vặt lần nữa.
"Không muốn, lúc còn sống có thể một lần ăn nhiều như vậy cũng đã đủ thoả mãn rồi"
Còn sống, Mãn Tình vừa bước thêm bước nữa thì tâm trạng vui vẻ lúc nãy liền biến mất không thấy tăm hơi.
Suýt chút nữa thì cô đã quên, người trước mặt chính là Dị Hồn sư mãn cấp có thể chết bất cứ lúc nào.
"Em sao vậy?" Viêm Khải thấy Mãn Tình dừng lại thì kỳ quái hỏi.
"Anh... anh có thể sống bao lâu nữa?" Mãn Tình có chút xúc động hỏi không ra tiếng.
Viêm Khải cũng không nghĩ Mãn Tình đột nhiên hỏi vậy, ngẩn người một chút rồi cũng trả lời đúng sự thật, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc còn sống được một năm nữa"
Chỉ còn một năm thôi sao?
Sắc mặt Mãn Tình lập tức trắng bệch.
"Đừng nghiêm túc vậy, đáng ra anh nên chết vào 3 năm trước rồi, còn có thể lay lắt đến bây giờ cũng coi như ông trời chiếu cố" Chắc do vẻ mặt của Mãn Tình quá doạ người nên Viêm Khải mới lên tiếng an ủi.
Mãn Tình không nói gì chỉ yên lặng nhìn thoáng qua chàng trai đang mỉm cười, sau đó tiếp tục đi khỏi phố ăn vặt. Nhưng sự ồn ào ở phố ăn vặt cũng không thể vực dậy chút hứng thú nào của cô, phảng phất như trời đất đều im lặng, không một tiếng động.
"Ting"
Một âm thanh giòn giã vang lên khiến hai người vừa ra khỏi phố ăn vặt dừng lại. Mãn Tình nhìn về chiếc đồng hồ cực lớn phía sau cây thông Noel. Kim phút đang chỉ đến số 6, âm thanh vừa rồi là âm thanh nhắc nhở mỗi nửa tiếng.
Viêm Khải còn có thể sống được một năm nữa, còn cô thì có thể được bao lâu? Viêm Khải là người duy nhất trên thế giới này biết bí mật của cô, anh ấy là người trong cuộc duy nhất nhưng một năm sau anh ấy có thể đã qua đời rồi. Nếu ma hạch giải trừ được phong ấn, thức tỉnh thì Linh Ma Giới có thể đối phó được không? Hay là Linh Ma Giới hoàn toàn bị phá huỷ sau đó kéo theo Trái Đất.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, sau Giáng sinh là năm mới, tiếp đó là Tết Âm lịch, đến lúc đó có phải tất cả những thứ này đều không còn tồn tại không.
Tầm mắt Mãn Tình chuyển từ đồng hồ sang hướng bên cạnh một chút, trên đó là một màn hình điện tử thật lớn đang treo ảnh tuyên truyền của mẹ cô trong bộ phim điện ảnh mới nhất. Mới một tiếng trước, người đại diện của mẹ cô còn cho cô vé buổi công chiếu nữa.
"Haizz, anh cũng không che giúp em" Bỗng nhiên một tiếng hờn dỗi vang lên cách Mãn Tình không xa.
"Không có dù thì che kiểu gì bây giờ?" Chàng trai bất đắc dĩ trả lời.
Dù? Trời mưa hả? Mãn Tình quay đầu lại. Thì ra không phải trời mưa mà là thành phố B có một trận tuyết sớm, tuyết đọng trên cành lá, mà bây giờ 2 người kia đứng dưới tán cây, đúng dịp có một cơn gió thổi qua làm tuyết đọng đã tan thành nước rơi từ trên cây xuống, xối trúng đầu 2 người.
"Anh xem bạn trai của người ta đi" Cô gái dẩu miệng ý bảo bạn trai nhìn về Mãn Tình.
"Được rồi, lần sau anh sẽ dùng tay che cho em" Chàng trai vừa nói vừa ôm người đi ra ngoài, trong lòng thì thầm nói: Dùng tay che mưa thì che được gì, nhưng mà lòng dạ con gái, lại đi thích mấy thứ hình thức này, học hỏi người ta vậy.
Chờ hai người kia rời đi, Mãn Tình mới ngẩng đầu thì thấy đôi bàn tay Viêm Khải đang rời khỏi đỉnh đầu cô, Mãn Tình lại nhìn Viêm Khải, phát hiện vai và đỉnh đầu anh đều ướt một mảng, hiển nhiên bọn họ cũng bị nước tuyết tan rơi trúng.
"Đây là nước, sao anh dùng tay che được?" Quần áo Viêm Khải cũng ướt nhưng cô lại không bị dính tí nước nào, hiển nhiên là người nào đó đã che chắn hết cho cô. Nhưng Mãn Tình cũng không tin bàn tay có thể chặn được hết nước.
"Anh tạo ra một cái kết giới nhỏ" Viêm Khải nói đúng sự thật.
"Vậy sao anh không tạo một cái cho mình?"
"Vừa rồi có người nhìn, nếu anh làm thế sẽ bị phát hiện" Viêm Khải cười nói.
"Cảm ơn anh"
"Đừng khách sao"
Vì đêm đã khuya nên những người đi chơi đêm Giáng Sinh cũng lục tục về nhà, nên lúc này bắt xe taxi hơi khó, 2 người đợi 20 phút ở ven đường mới bắt được một chiếc taxi. Nhưng may vẫn còn nhiều thời gian nên hai người đến kịp chuyến tàu lúc 2 giờ sáng.
Ban đêm trên tàu không có nhiều người, một toa tàu trăm chỗ chỉ có khoảng mười mấy hành khách, tiếp viên cũng không đi quầy rầy hành khách nghỉ ngơi, cũng không đẩy xe nhỏ chở hàng rong ra bán. Trong toa tàu trống không chỉ có tiếng bánh xe va chạm với đường ray. Mãn Tình dựa vào trên ghế nhưng cũng không ngủ yên ổn, đầu óc đều là chuyện Viêm Khải sắp chết, Trái Đất sắp diệt vong.
Mãn Tình cũng không muốn Trái Đất bị huỷ diệt, không muốn ma vật cấp vàng thức tỉnh, nhưng cũng không cam lòng chết đi như vậy, cuối cùng cô nên làm gì bây giờ?
"Ngủ không được hả?" Viêm Khải ngồi bên cạnh Mãn Tình bỗng lên tiếng hỏi.
"Ghế tựa quá cứng" Mãn Tình tìm đại một cái cớ.
"Hình như vậy"
"Viêm Khải!"
"Hửm?"
"Trận bàn là gì?"
"!" Viêm Khải đang định đưa đệm lưng của mình cho Mãn Tình bỗng cứng đờ người, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, Viêm Khải rất nhanh liền như không có việc gì đưa đệm lưng nhét vào tay Mãn Tình cười nói, "Anh còn tưởng rằng em sẽ không hỏi"
Thật ra lúc ở đài truyền hình, Viêm Khải hỏi về trận bàn trước mặt Mãn Tình cũng vì không định lừa gạt cô, anh vẫn luôn chờ cô lên tiếng hỏi anh.
"Trận bàn là công cụ hỗ trợ di dời ma hạch" Viêm Khải giải thích, "Ma hạch không thể chuyển trực tiếp từ hồn hạch này sang hồn hạch khác, cần một vật dẫn khác chứa ma hạch sau khi lấy ra khỏi cơ thể, đến khi ma hạch được phong ấn vào một hồn hạch mới thì thôi. Vật dẫn tạm thời này chính là trận bàn."
"Nói cách khác, di dời ma hạch thì cần phải có trận bàn" Mãn Tình lý giải.
"Đúng vậy"
"Tức là, nếu không có cái trận bàn này thì cho dù người nhà anh biết ma hạch của ma vật cấp vàng trong người em thì cũng không thể làm gì em đúng không?" Mãn Tình hỏi.
"Không sai"
"Vậy thì, chỉ cần em huỷ hoại cái trận bàn này thì không ai có thể làm hại em đúng không?"
"Có thể nói như vậy" Tuy rằng trận bàn có thể chế tạo một lần nữa, nhưng bây giờ Linh Ma Giới đã không còn đủ năng lượng để chế tạo một cái trận bàn khác nữa rồi.
"Vậy anh cầm trận bàn rồi định xử lý như thế nào?"
"Anh định... đưa cho bố anh"
"Két két!" Tàu hoả hình như cũng thắng nhẹ, thân xe rung lắc một chút, hai người lẳng lặng nhìn nhau chăm chú dưới ánh đèn lờ mờ, không ai nói gì.
"Anh..." Rất lâu sau Viêm Khải tiếp tục nói, "Anh sẽ không để lộ thân phận của em. Trận bàn không đơn thuần là công cụ hỗ trợ di dời ma hạch, mà còn là đồ vật phong ấn ma vật cấp vàng. Anh chỉ nghĩ, nếu bất đắc dĩ..."
"Nếu bất đắc dĩ, Linh Ma Giới không ngăn cản được ma vật cấp vàng thì còn có trận bàn có thể phong ấn nó" Mãn Tình nói tiếp những lời Viêm Khải chưa nói hết.
"Ừm" Đây là suy nghĩ hết sức bình thường nhưng không biết sao Viêm Khải bắt đầu có chút áy náy khi nhìn vào hai mắt sáng ngời của Mãn Tình. Sao anh phải áy náy, anh cũng không làm gì sai, tại sao lại có cảm giác chột dạ.
Mãn Tình im lặng một lát rồi cúi đầu nhìn đệm lưng Viêm Khải nhét vào tay lúc nãy, bỗng nhiên giơ tay lên để đệm lưng trên vai Viêm Khải, tiến lại gần trong ánh mắt ngạc nhiên của Viêm Khải.
"Em..." Viêm Khải trốn tránh theo bản năng.
"Đừng nhúc nhích!" Mãn Tình quát nhẹ, Viêm Khải thật sự không dám nhúc nhích. Thấy thế thì Mãn Tình rất hài lòng, tựa lên rồi lần nữa nhắm mắt bắt đầu ngủ.
"Em không tức giận?" Ở chung lâu như vậy, Viêm Khải cũng hiểu được tính khí Mãn Tình, anh biết nếu cô tức giận thì sẽ không yên tĩnh như vậy, càng không thể dựa vào người anh ngủ như vậy.
"Anh muốn em tức giận?" Mãn Tình nhắm mắt trả lời.
"Anh cảm thấy em sẽ tức giận" Viêm Khải cười khổ.
"Tức giận cũng có ích gì đâu" Mãn Tình cũng hiểu hết, "Anh hỏi chuyện về trận bàn trước mặt em nên anh cũng không muốn lừa em. Nói cách khác là anh không sợ em biết chuyện. Với năng lực của anh thì còn có đồ vật nào ở Trái Đất anh không lấy được sao"
Hồn sư mãn giai, toàn bộ hồn sư ở cục giám sát đều có thể nịnh bợ anh.
Viêm Khải không phủ nhận, Mãn Tình đã nói đúng tính toán của anh.
"Thật ra em cũng muốn giải trừ nó" Mãn Tình nói, "Tuy rằng em không biết chuyện gì xảy ra với chú hai của anh vào lúc đó, nhưng chuyện phong ấn thất bại là sự thật, nếu không phải lúc ấy vừa vặn gặp được em thì chắc là ma vật cấp vàng đã thức tỉnh từ 15 năm trước"
"Lúc đó vật dẫn chứa hồn hạch dự bị bị ma vật gϊếŧ chết" Viêm Khải nói.
"Em cũng nghĩ vậy, nếu không cũng không đến lượt em" Mãn Tình cười khổ, "Suy nghĩ lạc quan hơn thì nếu ma vật cấp vàng thức tỉnh vào 15 năm trước thì em sẽ không thành vật dẫn nhưng rất có khả năng sẽ chết vào lúc đó"
"Nghĩ lạc quan không phải là Linh Ma Giới đã nghĩ ra cách mới để phong ấn ma vật, và vật dẫn không phải là em sao?"
"..." Mãn Tình không nhịn được nữa, ngồi dậy cầm đệm lưng ném vào mặt Viêm Khải, "Anh muốn làm em khó chịu có đúng không"
"Anh sai rồi. Nếu không có em thì sẽ không có 15 năm hoà bình ở Linh Ma Giới và Trái Đất như bây giờ" Viêm Khải ngoan ngoãn nhận sai.
Mãn Tình liếc đối phương một cái, tựa vào ghế nói tiếp, "Cho dù em không làm gì thì sớm muộn gì phong ấn cũng sẽ lỏng ra, đến lúc đó có lẽ em cũng sẽ chết". Anh cũng đã nói, anh sẽ không tiết lộ ra ngoài, nói cách khác trận bàn cũng phải chờ phong ấn lỏng ra thì mới có tác dụng. Cho nên chuyện anh giữ trận bàn cũng không ảnh hưởng gì đến em"
"Không phải người thường đều sẽ lo lắng sao, em yên tâm với anh vậy sao?" Viêm Khải kinh ngạc nói.
"Lòng dạ tiểu nhân" Mãn Tình mắng.
"Ừm, là anh, là anh lòng dạ tiểu nhân, mong người đẹp quân tử Mãn Tình không để bụng, là anh không đúng, anh xin lỗi" Viêm Khải nhanh chóng thừa nhận sai lầm.
"Em cũng không thèm chấp nhặt với anh" Mãn Tình cướp đệm lựng cô ném lúc nãy trên tay Viêm Khải lần nữa rồi khôi phục tư thế cũ, tiếp tục ngủ.
"Sớm biết em hiểu chuyện vậy thì anh đã không cần lo lắng đề phòng" Mặc kệ Mãn Tình có thái độ thế nào thì Viêm Khải cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Nhưng nếu được Mãn Tình thông cảm thì Viêm Khải lại vui vẻ trong lòng, nói cách khác là trong tiềm thức của anh cũng thấy Mãn Tình sẽ hiểu được anh.
"Chẳng trách tối nay anh chu đáo đến vậy, vừa tặng quà, vừa che mưa. Hoá ra là lương tâm cắn rứt lấy lòng em" Mũi Mãn Tình thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm của quả táo trong áo khoác, cứ nghĩ nó là một món quà đơn thuần.
"Em đừng hiểu lầm anh, anh đưa quả bình an cho em là anh thật lòng hy vọng em có thể bình an" Viêm Khải nhìn về phía cửa sổ nhìn đường ray tối tăm thỉnh thoảng xuất hiện tia sáng. "Anh chỉ còn thời gian một năm, nhưng em lại còn rất nhiều thời gian, từ tận đáy lòng anh hy vọng Linh Ma Giới có thể tìm được biện pháp ngăn cản ma vật cấp vàng."
Mãn Tình lại mở mắt, vẻ mặt phức tạp.
"Quả bình an đó em nhớ phải ăn đó. Ông chủ nói phải ăn mới có tác dụng" Viêm Khải dặn dò.
Mãn Tình không trả lời, toa tàu có chút rung động nhỏ làm cô cảm giác như mình nằm trong nôi khi còn nhỏ, lảo đảo lắc lư chậm rãi ngủ. Viêm Khải dựa vào cửa sổ, cả đêm đều không đổi tư thế.