Bạch Dương Vĩ nhíu mày, suýt chút nữa còn muốn xông lên đấm tên thầy pháp kia một cái. Nhưng Thẩm Trúc Bạch có vẻ đã quá quen nhìn vẻ mặt này, cho nên vẫn bình thản xua tay nói.

"Anh không tin cũng được, tôi chỉ đến cảnh báo thôi. Thật ra dây tơ hồng chỉ là đang mờ nhạt, không phải là đứt hẳn đâu. Nếu xuất hiện kịp thời thì nửa kia của anh và anh nhất định sẽ là một đôi hạnh phúc nhất. Chuyện tâm linh như thế này tôi biết anh không tin, nhưng mà tôi rất uy tín đó!"

Bạch Dương Vĩ động tác ăn chuối lấy từ trên bàn thờ của Thẩm Trúc Bạch xuống, khóe miệng co giật nghĩ.

"Có thật là uy tín không vậy?"

Nhưng mà dù sao lời nói đã nói ra, người ta còn tìm đến tận nhà như vậy. Bạch Dương Vĩ cũng có chút bất an.

Nhưng mà có chuyện còn quan trọng hơn hắn cần muốn hỏi.

"Tại sao hai người lại bỗng nhiên đến tìm tôi? Còn liên quan gì đến mẹ tôi?"

"Ưm... Chuyện này thật ra có chút khó nói!"

Thẩm Trúc Bạch xua tay, đang định kể đầu đuôi nhưng Trạch Khiết Long lại lên tiếng trước.

"Tin tức cậu yêu người cùng giới hiện tại đang rất nổi trên truyền thông. Việc hủy hôn với Tiểu Ái Nhi cũng bị dính nghi vấn vì cậu là đồng tính. Mẹ của cậu còn tưởng cậu bị bỏ bùa hay ngải cho nên muốn nhờ vợ tôi đến để xin thần linh cho cậu thẳng trở lại"

"Làm chuyện viễn vông!"

Bạch Dương Vĩ hừ lạnh, không thể hiểu được mẹ mình đang nghĩ gì.

"Sau đó thì thế nào?"

Bạch Dương Vĩ hỏi thăm, lúc này Thẩm Trúc Bạch đã ăn xong trái chuối. Kể nốt phần còn lại.

"Tôi nghe đến lí do mời thầy pháp về để làm cậu thẳng lại thì không nói gì. Chỉ lặng lẽ kéo Trạch Khiết Long lại gần, sau đó ở trước mặt bà ấy hôn chồng tôi"

Bạch Dương Vĩ nhìn lại hai người trước mặt đang đá mắt với nhau. Cảm thấy cái danh "vợ chồng khó trị nhất thương trường" đúng là không trao nhầm cho Trạch Khiết Long và Thẩm Trúc Bạch mà.

"Hai người còn gì để nói không!"

Thẩm Trúc Bạch thu dọn đồ đạc, cười hì hì nói.

"Tôi chỉ đến nói những thứ đấy thôi. Anh tin cũng được, không tin cũng không sao. Tôi biết anh và ai là bạn đời, tôi thấy cậu ấy tội nghiệp nên mới đến cảnh báo anh. Cẩn thận với mẹ anh một chút. Tôi về đây!"

Thẩm Trúc Bạch đúng là kẻ dở hơi, dù không quan biết gì lại tự tiện đến gặp người ta. Nói nhăng nói cuội xong lại vội vã rời đi, Bạch Dương Vĩ có chút bất lực. Nhưng vẫn rất lịch sự tiễn bọn họ ra ngoài cửa.

Đợi hai người kia đi rồi, Bạch Dương Vĩ lại trở về phòng. Hắn sợ rằng Sở Hòa sẽ thức giấc, cho nên bước chân đi cũng vội vã hơn.

Bạch Dương Vĩ cẩn thận đẩy cửa bước vào trong. Chỉ thấy Sở Hòa vẫn còn đang đắp chăn ngủ say.

Mấy hôm nay bệnh tiêu chảy cũng xem như là ổn hơn nhiều. Sở Hòa lúc ngủ cũng sẽ không giật mình giữa chừng như trước vì đau bụng nữa, điều này khiến hắn có chút yên tâm.

Bạch Dương Vĩ cẩn thận ngồi xuống giường. Đặt máy tính lên đùi tiếp tục làm việc.

Nhưng nhớ lại những lời Thẩm Trúc Bạch vừa nói mới nãy, về chuyện hắn là đồng tính đang trở thành chủ đề hot hiện nay liền không nhịn được mà tìm kiếm.

Tra chưa đến mười lăm phút, hắn đã thở dài vứt bỏ máy tính sang một bên.

Thật ra hắn không ngại công khai chuyện này. Nhưng vấn đề ở chỗ là đám nhà báo trên mạng không biết làm thế nào lại tìm ra được mặt của Sở Hòa, còn đăng mặt cậu lên. Hại Sở Hòa bị người khác chỉ trích nặng nề.

Bạch Dương Vĩ trách mình sơ xuất, cả tuần nay chỉ lo làm việc cùng chăm sóc cậu. Hoàn toàn không có thời gian xem tivi hay đọc tin tức. Cho nên mới khiến sự việc trở nên ồn ào như vậy.

Nhìn những dòng mắng chửi Sở Hòa, Bạch Dương Vĩ tức đến độ gân cổ nổi lên.

Hắn quyết định ngày mai sẽ giải quyết sạch sẽ việc này. Hoàn toàn không để Sở Hòa tổn thương về mặt tâm lí thêm một lần nào nữa.

Lúc này, hắn cũng cảm ơn trời phật vì Sở Hòa bị mù.

Vì cậu bị mù nên sẽ không nhìn thấy được những dòng chỉ trích mình kia. Chẳng thà đừng hay biết nhất định sẽ tốt hơn nhiều.

"Ưm..."

Sở Hòa không biết mơ thấy cái gì, trong lúc ngủ lại kêu lên một tiếng. Thành công xoa dịu tâm tình lôi kéo tâm trạng tức giận của Bạch Dương Vĩ.

Hắn nhìn Sở Hòa đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu nói khẽ.

"Những lần trước đã để em chịu tổn thương nhiều. Nhưng anh hứa lần này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ không để ai bắt nạt em. Chỉ cần còn có anh ở đây, không ai có thể làm hại em cả"

Hắn biết bản thân mình nợ Sở Hòa rất nhiều cho nên mới cố gắng như vậy.

Hắn cũng biết mình rất yêu Sở Hòa, cho nên mới quyết tâm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện