Bạch Dương Vĩ vừa đến công ty đã bị Thái Tuế Vân kéo vào trong, khuôn mặt của bà tiều tụy đi thấy rõ. Xem chừng ở nước ngoài cũng không thể khiến bà yên tâm.
"Dương Vĩ! Con nghe mẹ nói, nếu không có Tiểu Ái Nhi chúng ta còn người khác. Con gái nhà bác Vương cũng rất tốt, hoặc là con gái nhà bà Lý. Bọn họ đều rất môn đăng hộ đối với chúng ta"
Thái Tuế Vân không thể chấp nhận chuyện con trai mình lại đi yêu một người đồng tính. Đã thế người kia gia thế không có, tiền bạc không có, cái gì cũng không.
Hơn hết, người đó lại mang thân phận người giúp việc nhà mình.
Chuyện này để lộ ra thì thật không còn mặt mũi mà.
Nhưng Bạch Dương Vĩ nghe lời bà nói nhiều cũng thành quen. Hắn ngồi xuống bàn làm việc, vừa giải quyết công việc vừa nhắc.
"Mẹ có nói thế nào thì con cũng sẽ không thay đổi. Con chỉ cần Sở Hòa, cha mẹ dám động vào em ấy thì cũng đừng nói con bất hiếu!"
Thái Tuế Vân nghe vậy càng tức điên hơn, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho hắn.
Qua bốn tiếng đồng hồ, Thái Tuế Vân vẫn không ngừng nói đến độ Bạch Dương Vĩ nhức hết cả đầu. Cho đến khi có một cuộc gọi gọi đến.
Ban đầu hắn còn tưởng là đối tác, nhưng sau khi kiểm tra số điện thoại. Hắn mới biết là quản gia gọi đến.
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn nhấc máy, nhẹ giọng hỏi thăm.
Minh Tuấn ở bên kia điện thoại, giọng nói run rẩy nói.
"Cậu...cậu chủ. Có thể đến bệnh viện được không? Sở... Sở Hòa tự sát rồi!"
Chỉ một câu nói cuối cùng đã khiến cả người Bạch Dương Vĩ chết sững, các mạch cơ máu đều ngừng hoạt động lại. Hắn như không thể thở đến nơi vậy...
"Tự...tự...sát...?"
Hắn không tin vào tai mình, càng không tin vào sự thật.
Tại sao lại muốn tự sát? Tại sao lại muốn bỏ hắn lại đây một mình kia chứ?
Sở Hòa...tại sao lại như vậy?
Minh Tuấn sợ Bạch Dương Vĩ nổi điên, nhẹ giọng nói thêm vài câu.
"Cậu...cậu ấy tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi. Đang ở phòng bệnh bình thường ạ..."
Âm thanh của Minh Tuấn rất nhỏ, như thể chỉ sợ nói to sẽ chọc cho Bạch Dương Vĩ nổi giận vậy.
Nhưng Bạch Dương Vĩ đã nhanh chóng tắt điện thoại, đến cả áo cũng khoác ngoài cũng không kịp mặc. Hắn mặc kệ Thái Tuế Vân đang đứng bên cạnh mình, cứ thế mà lao đi.
Bạch Dương Vĩ cuối cùng vẫn không hiểu...vì sao Sở Hòa lại chọn cách này để rời xa hắn.
Trời hôm nay không nhiều tuyết, giao thông cũng không bị tắt nghẽn. Bạch Dương Vĩ điên cuồng phóng xe đến bệnh viện.
Hắn tra hỏi y tá trực bệnh viện một hồi cuối cùng cũng tìm ra phòng bệnh của Sở Hòa.
Lúc hắn đến nơi, chỉ thấy Minh Tuấn đang an ủi thím Hoa.
"Em...em ấy đâu!"
Bạch Dương Vĩ vừa thở hồng hộc vừa hỏi. Thím Hoa vừa nghe giọng hắn liền khóc lớn xin lỗi.
"Cậu chủ....tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Là tôi không chăm sóc Sở Hòa thật tốt..."
Bạch Dương Vĩ không quan trọng điều đó nữa, cái hắn cần bây giờ là Sở Hòa.
Minh Tuấn xem chừng là người điềm tĩnh nhất nói với hắn.
"Sở Hòa tỉnh lại rồi, cơ thể vẫn còn rất yếu... Cậu ấy không muốn tiếp xúc với ai cả..."
Bạch Dương Vĩ gật đầu, đẩy cửa bước vào trong.
Mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi, Sở Hòa cả người ốm yếu nằm trên giường bệnh. Một bên tay phải được băng bó kĩ càng.
Bạch Dương Vĩ vừa nhìn là biết cậu định cắt cổ tay tự tử.
Sở Hòa quay về những ngày mới được tìm thấy, cậu không chịu hoạt động, cả người cứ đờ đẫn ra như một khúc gỗ.
Lần này cậu nghiêng đầu không muốn nhìn hắn, chẳng khác gì kẻ thực vật.
Bạch Dương Vĩ đau khổ đến nói không nên lời, từng bước chân của hắn nặng như mang theo cả ngàn tấn đá vậy.
Lúc hắn đi đến cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt ngờ nghệch không cảm xúc nhưng khóe mắt lại rơi lệ của cậu. Cuối cùng Bạch Dương Vĩ cũng cảm nhận được hết thẩy sự thống khổ của chuyện tình cảm, hắn ngồi xuống giường bệnh. Sau đó ôm Sở Hòa vào lòng.
Sự đau khổ này giống hệt một loại tra tấn không dùng vũ khí, vừa đau đớn vừa bất lực đến không biết nên diễn tả thế nào.
Hắn ôm đầu cậu vào lòng mình, lệ trên mắt cũng rơi. Bạch Dương Vĩ nghẹn ngào nói.
"Em có biết lúc em tự sát, cũng chính là lúc em gián tiếp giết nửa cái mạng của tôi không?"