Ngày xưa có một mặt than, hắn chưa từng nếm qua món cá om cà, ngày kia một thiếu niên cho hắn món này, vì thế. . . Mặt than đã yêu món cá om cà. Đây không phải là chuyện cổ tích, mà là chuyện kinh dị. Bởi vì nếu bạn nhìn thấy một mặt than ngồi bên bàn phía đối diện, sau khi ăn món cá om cà thì lập tức có rất nhiều tim hồng nhẹ nhàng đập cánh bay xung quanh, hơn nữa phía sau còn được bonus thêm cái đuôi đang ngoe nguẩy, ờ thì cái đuôi đang ngoe nguẩy. . . Là ảo giác đi, Mạnh Hạ cảm thấy mình bệnh nặng rồi.

"Tại sao hắn còn chưa đi." Mạnh Hạ sau khi rửa chén bát sạch sẽ đi ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy Quý Lương Mạc ngồi trên ghế sa lon với một bộ dáng hoàn toàn tự coi mình là chủ nhà xem. . . Ừm, xem hoạt hình, Mạnh Hạ hoàn toàn sụp đổ.

"Anh. . ."

Quý Lương Mạc nghe thấy tiếng Mạnh Hạ, liền quay đầu ngoắc cậu : "Cùng xem đi."

". . ." Mạnh Hạ ngoảnh mặt làm ngơ với vẻ đầy xem thường, tui đâu phải con nít.

"Patrick Star. . ."

Mạnh Hạ yên lặng ngồi ở trong góc sô pha, cậu không phải thật sự muốn xem, chỉ là. . . Được rồi, sự thật là cậu cùng Quý Lương Mạc vừa tập trung xem xong hai tập SpongeBob SquarePants phát trên đài truyền hình.

Quý Lương Mạc chăm chú nhìn về phía Mạnh Hạ : "Tôi nghĩ, chúng ta có thể thử xem sao."

". . ." Bọn họ vừa mới xem phim lúc tám giờ sao? Tại sao tên này đột nhiên lại nói lời này với mình? Nãy giờ bọn họ xem SpongeBob SquarePants đúng không? Vì thế hai người cứ ngồi đối mắt với nhau thật lâu, sau đó Quý Lương Mạc nói : "Bây giờ tôi có thể hôn em được chứ?"

"Không được!"

"Trên TV thường chiếu hai người nhìn nhau hơi lâu thì nhất định sẽ hôn môi."

"Đó là tình nhân, anh có thấy qua trên TV hai người đàn ông ngồi nhìn nhau sao? Nếu mà có thì hai người đó cũng là kẻ thù, hơn nữa anh có xem trên TV cảnh hai người đàn ông hôn môi sao?"

"Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc."

"Tôi cũng rất nghiêm túc từ chối."

"Cậu muốn từ chối lời tỏ tình của tôi?"

"Anh có tỏ tình sao? Thêm nữa là tôi từ chối anh hôn kia mà, please, anh có thể đừng suy nghĩ quắn quéo như vậy hay không?"

Quý Lương Mạc nhận định Mạnh Hạ đang cự tuyệt mình, vì thế xoay người bỏ đi, lúc đi ra còn đóng sập cửa lại. Được rồi. . . Quả nhiên mình và mặt than không có cách nào giao tiếp với nhau được.

Mạnh Hạ mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau vừa mở cửa liền nhìn thấy Quý Lương Mạc, quả nhiên ánh mắt cũng mệt mỏi giống nhau, đến sớm như vậy chắc là để khám mắt của mình nhỉ. Mạnh Hạ xoa xoa mắt, kết quả khi nhìn Quý Lương Mạc vẫn là vẻ mặt than muôn thuở nhưng Mạnh Hạ lại đọc được trên trên đó ý "Biết ngay đêm qua em cũng mất ngủ". . . Được rồi, ngày hôm qua Quý Lương Mạc chỉ đùa giỡn thôi, tại mình nhạy cảm nên mới lo lắng như đồ ngốc vậy, sợ Quý Lương Mạc tức giận.

"Chào buổi sáng!"

"Chào." Quý Lương Mạc nói xong lại chìa ra một hộp sữa Vượng tử.

". . ." Rốt cuộc là ai nói với anh là tôi thích uống Vượng tử hả? Mạnh Hạ khóc không ra nước mắt.

. : .

"Hạng mục lần này, tôi sẽ đích thân đi Hạ Môn để nói chuyện rốt ráo với đối tác." Trong cuộc họp khi nhắc tới sự hợp tác với công ty bên Hạ Môn, Quý Lương Mạc đã chốt lại một câu như vậy.

Mạnh Hạ ngồi một bên ghi biên bản, đến khi ngẩng đầu lên, toàn bộ phòng họp chỉ còn lại Quý Lương Mạc vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt của Quý Lương Mạc thẳng thắn khiến Mạnh Hạ mất tự nhiên cầm biên bản muốn đi ra ngoài, kết quả nghe Quý Lương Mạc gọi cậu lại : "Em đi cùng tôi."

Mạnh Hạ dừng bước nhìn về phía Quý Lương Mạc : "Tôi có thể nói không sao?"

"Không thể."

". . ." Đây căn bản là không có nhân quyền a.

Trước đây Mạnh Hạ vốn thường đi công tác, chỉ cần mang theo vài món quần áo, cho nên lần đi công tác này, trước đây đến nhà Triệu Hiểu như thế nào, thì bây giờ xách đi y chang như thế, kiểm tra hộ chiếu, giấy chứng minh xong, Mạnh Hạ nhẹ nhàng thở ra nằm lên giường, trong đầu lại vô tình nhớ đến ngày đó lúc ngồi xem TV, Quý Lương Mạc thực nghiêm túc nói quen nhau, di động đúng lúc vang lên, tiếng chuông này để sát bên tai hoàn toàn có lực sát thương vô hạn, nhìn thoáng qua màn hình, lực sát thương càng thêm khủng bố : "Alo. . ."

"Ừm."

"Quý tổng?"

"Ừm."

". . ." Mạnh Hạ không biết nên nói gì, đang định cứ trầm mặc như vậy thì ở bên kia Quý Lương Mạc mở miệng : "Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi rất nghiêm túc theo đuổi em, cho nên. . . Ngủ ngon."

Nhìn cuộc gọi đã chấm dứt trên di động, mặt Mạnh Hạ lại một lần nữa bắt đầu nóng ran lên, Quý Lương Mạc gọi điện đến chỉ để nói vậy thôi sao? Rốt cuộc thì dây thần kinh não của anh ta kết nối thế nào vậy? Chẳng phải không hay nói giỡn sao? Mặt than sẽ dùng âm điệu phiến tình như vậy để chúc ngủ ngon sao? Được rồi. . . Mạnh Hạ cảm thấy tim mình dao động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện