Lam An vừa đi, cả ngôi miếu lắc lư như sắp đổ. Bọn quỷ ra sức gào thét, đập phá khắp nơi từ bên ngoài. Trên nóc đền đến bên cửa sổ là tiếng cào phá, cắn nuốt của lũ quỷ. Gió thổi mạnh, sấm chớp điên cuồng, tạo ra những tiếng kêu gào phẫn nộ. Nhóm thiêu niên cẩn thận tụ mình lại phía trong, canh trừng xung quanh. Một lát sau, dưới ánh trắng loáng thoáng bên ngoài, bọn họ nhìn thấy bóng của một thiếu niên, đang điên cuồn chém giết với những cái bóng khác. Thiếu niên như u linh, liên tục xuất hiện rồi biến mất, tốc độ nhanh như một cơn gió. Mỗi khi lưỡi kiếm nhấc lên, bọn họ lại nghe tiếng rên thảm thiết của một ác ma và một cái bóng đen vỡ vụn. Thế nhưng số lượng ác ma ở đây đông vô cùng, chúng tụm lại với nhau, như một con quái vật khổng lồ đen ngòm xấu xí. Cứ hết lớp này tới lớp khác lao tới, cắn nuốt thiếu niên. Bọn họ thấy rất nhiều lần, chiếc bóng to lớn của lũ ác ma bao lấy thiếu niên, nhấn chìm thiếu niên trong thứ tăm tối dơ bẩn của bọn chúng. Thế nhưng thiếu niên vẫn thoát ra được, lại còn  chém chết bọn chúng. Bên này bọn họ, mặc dù phải đối diện với lũ tà yêu nhiều cũng không kém, nhưng tạm thời chúng không thể vào trong,nên vẫn rất an toàn. Hơn một tiếng trôi qua, không có bất kì yêu ma nào có thể lẻn vào trong. Kỳ Thiên đột nhiên lên tiếng.

"Lam An, hắn không ổn rồi."

Bọn họ đồng loạt nhìn ra, quả thật tốc độ của Lam An đã giảm xuống. Thanh Tâm sốt ruột.

"Tại sao công tử không chịu vào?"

Tứ nương đau lòng nói.

"Cánh cửa đó như một cánh cổng phân cách hai căn nhà. Nếu chúng con mở cửa mời người khách bên ngoài vào, thì họ mới được vào. Cũng như khi bọn chúng mời Lam An vào nhà bọn chúng, Lam An đã chấp nhận. Nếu Lam An bỏ chạy, như vậy không phải phép. Bọn chúng có thể lấy cớ mà tràn vào đây." Tứ nương nhắm mắt lại, chua xót nói.

"Lam An, ngoại trừ giết hết những thứ ngoài kia, nó đã không thể quay lại."

Thanh Tâm đỏ mắt sốt ruột, cậu không chịu đựng được, ôm mặt. 

"Công tử... công tử..."

"Ngươi đứng lên." Kỳ Thiên quát. Sau đó cậu quay qua với Thi Trúc.

"Ngươi ở đây bảo vệ bọn họ, ta đi giúp hắn." 

"Không được!" Tứ nương chắn trước mặt đồng thời Thanh Tâm cũng kéo cậu lại.

"Công tử nói dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài."

"Không ai được ra khỏi đây cả." Tứ nương ra lệnh.

Đột nhiên có tiếng cười khanh khách  vang lên. Bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh. Tiếng cười khanh khách lại cất lên lần nữa. Mọi người quét mắt nhìn khắp ngôi miếu trống trải. Ngoài đồ đạc bị đập phá tan nát và bụi bẩn thì chẳng có ai cả. Thế nhưng tiếng cười rất gần, cứ như ngay bên cạnh bọn họ. Thanh Nhã đột ngột hét lên.

"Chân ta."

Thanh Tâm vội chụp lấy Thanh Nhã, thế nhưng một phần chân của Thanh Nhã đã bị kéo ra bên ngoài vòng trú thuật. Thi Trúc nhanh tay, đâm ra phía bên ngoài. Thứ kéo chân Thanh Nhã vội buông ra. Tứ nương vung tay, những nhánh liễu xuất hiện, cuốn Thanh Nhã kéo vào. Thanh Tâm vội kiểm tra, lớp băng lúc trước đã bị cào rách, máu tràn ra bên ngoài. Thi Trúc cùng Kỳ Thiên đề phòng nhìn vật nọ. Trong miếu khá tối, mãi một lúc sau, bọn họ mới nhận  ra thứ tấn công bọn họ là đệ tử của Thúy Tiên Cốc vẫn luôn bất tỉnh. Nhưng thứ nói chuyện với bọn họ lúc này, dường như không còn là con người. Tên đệ tử co mình ngồi trong góc, dùng đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm họ. Hắn cười khúc khích, hai cánh tay khẳng khiu khô quắp nắm lấy đầu gối, mười đốt ngón tay dài khòm, bắt đầu vẽ những vòng tròn vô nghĩ dưới mặt đất. Tứ nương vội la lên."Ngăn hắn lại!."

Nàng lại vung tay, một hàng liễu xuất hiện, quấn lấy hắn. Tên đệ tử như một con thằn lằn, bám lấy vách tường mà chạy lên. Hắn bò lên trên nóc nhà, như muốn dùng tay, đâm thủng một lỗ. Kỳ Thiên tức giận, chém ra một đường kiếm. Tên đệ tử ấy vẫn né được. Hắn nhanh như một cơn lốc, dễ dàng né được tứng đợt tấn công của bọn họ. Hắn chạy tới đâu, lại cào hay phá vỡ một thứ gì đó như muốn phá banh ngôi đền từ bên trong. Bọn họ mãi miết dành co, đột nhiên một tiếng gào vang lên. Phần gác yếu ớt của ngôi đền sập xuống ngay trên vòng chú thuật. Mọi người vội vàng chạy ra, không ai bị thương, thế nhưng vòng trú thuật đã không bảo vệ được họ nữa. Tứ nương sợ hãi, tạo lên lớp lớp hàng liễu, bao mọi người lại. Tên đệ tử lúc này dò xét bò xung quanh phía bên ngoài, sau đó hắn cười phá lên, rồi đột nhiên ngã xuống. Không gian trở nên yên ắng. Một lúc sau, Thanh Tâm rụt rè lên tiếng.

"Hắn sao vậy?" 

Kỳ Thiên chậm rãi, luồn qua hàng liễu, tiến về phía trước. Bỗng cậu thấy một nhánh liễu quấn lấy tay cậu, Kỳ Thiên khó hiểu quay đầu. Tứ nương lo lắng lên tiếng.

"Cẩn thận."

Tự nhiên được quan tâm khiến Kỳ Thiên đỏ mặt, cậu gật đầu, rồi tiến về tên đệ tử đang nằm bất động trên sàn. Cậu dùng đầu kiếm, đẩy hắn, nhưng hắn vẫn không cử động. Tới lúc nhìn kỹ hơn, Kỳ Thiên phát hiện đó chỉ là một lớp da người.

"Kỳ Thiên!"

Kỳ Thiên nghe tiếng hét nát cả họng của Thanh Tâm thì quay lại. Nhưng chưa kịp hiểu thì có thứ gì đó siết chặt cổ cậu sau đó kéo ngược lên trên. Kỳ Thiên bị ngợp thở đến hoa cả mắt, sau đó cậu bị kéo đi, rồi lại bị quăng xuống. Kỳ Thiên ho sặc sụa, cố gắng gượng dậy, thế nhưng cơ thể cậu vô cùng nặng trĩu. Cậu thấy một nhành liễu bò tới, quấn lấy chân cậu, sau đó chậm rãi kéo cậu đi. Xa xa, cậu thấy thân ảnh mờ ảo của Tứ nương, đang đối đầu với tên đệ tử. Kỳ Thiên được Thanh Tâm nâng dậy, sau đó không ngừng được mớm thuốc. Thanh Tâm vừa nhai thuốc, vừa hoảng hốt gọi cậu. Thế nhưng cậu không mấy quan tâm. Bên kia, Tứ nương đã bắt đầu đánh nhau với tên đệ tử, hình như nàng trúng thương khá nhiều. 

Tứ nương bị tên đệ tử cào rách một đường ở tay, thế nhưng đồng thời, nàng cũng bẽ được ba ngón tay của hắn. Ngón tay của hắn đứt lìa, dãy đành đạch dưới đất. Tứ nương tà ác cười, dùng chân, nghiền nát chúng. Tện đệ tử bị thương thì càng cáu gắt. Hắn nhe răng với nàng, khàn khàn lên tiếng.

"Tại sao ngươi lại bảo vệ bọn chúng?"

"Không phải chuyện của ngươi."

Sau đó nàng nâng tay, một hàng liễu đột ngột bay ra, đuổi theo tên đệ tử. Tên đệ tử chạy tới đâu, hàng liễu dí sát tới đó, không cho hắn đường thoát. Hắn vừa chạy, vừa cắn xé mớ liễu quấn lây người hắn, rồi đột ngột, hắn biến mất. Tứ nương thu lại số liễu xung quanh, cảnh giác. Bỗng tiếng Thi Trúc la lên.

"Coi chừng."

Thanh Nhã bị đẩy ra xa, lăn đến chỗ Thanh Tâm, còn Thi Trúc đã  bị tên đệ tử quấn đi mất. Hắn lao thẳng ra cửa. Nhưng không ngờ, cùng lúc đó, từ phía cửa, Lam An lao vào. Cậu dùng tay mình, chém đứt một bên mặt hắn. Tên đệ tử đau đớn, ôm lấy nữa mặt còn lại gào thét, lăn lội dưới sàn. Máu và não của hắn tràn ra, ẩm ướt. Lam An vội đóng cửa, sau đó lôi Thi Trúc qua một bên. Tứ nương cùng Thanh Tâm mừng rỡ chạy tới kiểm tra. Bụng của Lam An bị thủng một lỗ, máu ồ ạt tràn  ra. Thanh Tâm nhìn vậy sợ hãi, hai mắt ửng đó, dường như muốn khóc. LAm An dỗ cậu."Không sao, không sao."

Tứ nương đau lòng, xoa đầu cậu. Cậu nắm lấy tay nàng, luyến tiếc nói.

"Người mau đi đi, nơi này nguy hiểm."

Đứa trẻ tròng lòng Tứ nương bắt đầu cựa quậy, thút thít khóc. Tứ nương thương yêu nhìn đứa trẻ, sau đó gật đầu.

"Con phải cẩn thận, nghe không?"

Cậu mỉm cười, gật đầu. Tứ nương từ từ biến mất. Tới khi nàng đi hẳn, Lam An mới đau đớn khụy xuống. Cả người cậu ướt nhẹp mồ hôi, gương mặt tái xanh mệt mỏi. Thanh Tâm dốc hết mớ thảo dược có được, nhanh chóng trị thương cho Lam An. Thi Trúc siết chặt song kiếm trong tay, hiện giờ người có khả năng chiến đấu chỉ còn mình cậu. Tên đệ tử lăn lộn dưới đất một hồi, sau đó từ từ đứng lên. Nửa bên mặt bị chém đứt của hắn từ từ phù ra những bọt bong bóng. Đám bong bóng trồng lên nhau, đông lại, tạo thành nửa mặt còn lại của hắn. Hắn lúc này trông như một con quái vật với gương mặt kì dị. Hắn bắt đầu cười khanh khách, giọng nói trầm đục đầy tức giận. Hắn trợn mắt, nhìn chằm chằm Lam An kiệt sức, ngồi bệt dưới đất.

"Các....ngươi... chết... chắc... rồi." 

Sau đó hắn lướt qua từng người một. Thanh Nhã bị thương quá nặng, cố lắm mới cử động được. Kỳ Thiên cẫn còn choáng ván sau đợt tấn công vừa rồi. Lam An thì bị một vết chém nơi bụng. Thanh Tâm tiến về phía trước, chắn trước mặt Lam An. Cây bút lông nhập nhòe phát sáng. Tên đệ tử nhe răng, sau đó nhanh như chớp lao về phía Thanh Tâm. Thanh Tâm vội vã vẽ lên một vòng trú thuật, nhưng chưa kịp xong thì hàm răng gớm ghiếc của tên đệ tử đã muốn cắn phập vào tay cậu. Thanh Tâm sợ hãi run lên, may thay, đôi song kiếm của Thi Trúc đã chắn phía trước. Thi Trúc đâm hụt nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lao vào tên đệ tử. Bọn họ đánh nhau, đường kiếm mỹ lệ của Trường Ca Thành được Thi Trúc dùng đến nhuần nhuyễn. Thi Trúc bay lên, xoay người, liên tục ném ra những đường kiếm sắc sảo về phía tên đệ tử. Thế nhưng đẹp vẫn chưa đủ, cậu có rất ít kinh nghiệm khi đánh thực chiến, chưa kể kẻ thù của cậu lại mạnh như vậy.

"Không đủ ngoan độc." Lam An mệt mỏi lên tiếng. Thanh Tâm ngước nhìn, quả thật Thi Trúc không thể chém đến tên đệ tử, trong khi mỗi lần hắn nhảu qua, người cậu lại có thêm một vết thương. Vết thương trên người Thi Trúc ngày một nhiều hơn, bộ áo màu xanh đã chuyển thành đỏ. Tên đệ tử không giết cậu ngay, hắn nhảy nhót vờn quanh, đùa dỡn cậu. Thi Trúc không thể cầm cự lâu hơn được nữa, động tác của cậu càng chậm chạp, sơ hở lộ ra ngày một nhiều. Lam An chạm vào phần bụng, máu dường như đã ngừng chảy. Cậu gắng gượng trống người. Thanh Tâm muốn kéo cậu lại nhưng nhìn thấy Thi Trúc sắp gục ngã, chỉ đành buông Lam An. Lam An mỉm  cười với cậu.

"Mọi người làm tốt lắm."

Sau đó Lam An bay lên, lao vào tên đệ tử. Thi Trúc được giải vây, kiệt sức lùi về sau, Thanh Tâm một lần nữa dốc sức trị thương cho mọi người. Ai cũng thấy dù Lam An bị thương rất nặng, nhưng cậu vẫn đánh ngang sức với tên đệ tử. Hai  người bọn họ như hai cái bóng quấn lấy nhau, rượt đuổi khắp căn phòng. Thế nhưng vết thương của Lam An nhanh chóng vỡ ra, mảnh băng gạt lại nhuốm máu một lần nữa. Tên đệ tử thấy thời cơ của mình đã tới, hắn lao đến, túm lấy chân của Lam An, sau đó quăng cậu thẳng vào bức tường. Lam An bị đập mạnh, sau đó như con diều đứt dây, cứ thế rớt xuống. Cậu nằm dưới đất, lòng ngực đau đớn đến không thở được. Máu từ miệng và  mũi cứ liên tục tràn  ra, khiến cậu choáng ván. Tên đệ tử cười phá lên. Tiếng cười khó nghe đến xé tai. Hắn chầm chậm đi tới gần cậu, hưởng thức sự sợ hãi của cậu. Lam An rất muốn lùi về phía sau, thế nhưng lúc này, thở với cậu cũng khó khăn đến không thể. Thanh Tâm vẽ ra vô số trú thuật phóng đến tên đệ tử nhưng đều vô dụng. Tên đệ tử nâng tay, năm ngón tay sắc lẽm như những lưỡi dao, cứ thế đâm thẳng xuống người Lam An. Ngay khi lưỡi dao ấy dường như muốn xuyên qua mặt cậu, tên đệ tử đột nhiên nổ tung. Theo đó, là tiếng gào thét sợ hãi bên ngoài của lũ ma quỷ. "Quỷ vương?"

Lam An thều thào. Hai mắt cậu mừng rỡ. Quỷ vương ở ngay đây, cậu cảm nhận được. Cậu cố gắng đứng dậy, muốn chạy đi tìm Nguyệt Hạ. Thế nhưng người chỉ mới nâng lên một chút, lại không chịu được mà ngã xuống. Bên ngoài bắt đầu có tiếng đánh nhau. Gió và sấm chớp thi nhau nổi lên. Thanh Tâm thấy tên đệ tử chết rồi, vội chạy đến ôm lấy Lam An. Cậu khẩn thiết gọi.

"Công tử! Công Tử!."

Thanh Tâm lôi dược bảo vệ tâm mạch, đưa cho Lam An uống. Lúc này Lam An mới cảm thấy ngực dễ chịu một chút.

"Bọn họ về rồi."

Lam An không dám chắc, hỏi Thanh Tâm. Thanh Tâm gật đầu, mừng rỡ đáp lại. Lam An hít lấy mấy hơi, hồi thần, sau đó dùng hết sức đứng lên.

"Ta phải đi tìm y."

Vừa nói xong, cửa đột nhiên mở ra. Nguyệt Hạ người be bét máu tiến vào. Lam An nhìn thấy Nguyệt Hạ thì mừng rỡ, nước mắt vỡ òa, lao tới bên y.

"Quỷ vương, ngài về rồi!"

Lam An vui sướng, ôm chặt lấy Nguyệt Hạ, dụi đầu vào ngực y mà khóc. Nguyệt Hạ nhìn cậu bị thương khắp cả người thì đau lòng không thôi.

"Ta không nên để ngươi ở đây một mình." Nguyệt Hạ tự trách bản thân. Đứa bé này, lúc đi hoàn hảo thế nào mà  bây giờ nơi nơi đều là vết thương. Hắn không nên rời cậu nửa bước. 

Nhóm thiếu niên vừa lúng túng vừa áy náy nhìn bọ họ. Công tử vì bảo vệ bọn họ mà xém chết. Thanh Tâm hướng ra ngoài, liền thấy một nam nhân tuyệt mỹ, thân khoác trường bào màu trắng tiến vào. Y đẹp lộng lẫy như một ánh trăng, vừa cô độc ngạo mạn, lại dụ hoặc không thôi, khiến người ta phải quỳ phục tôn kính. Thanh Tâm đỡ Thanh Nhã tiến lên, lo lắng. Bọn họ tự ý không nghe lời y, chạy đi tới chỗ này gây phiền phức, không biết có bị trách phạt hay không? "Đệ tử tham kiến Bạch Đế."

Huyền Vũ lạnh lùng lướt mắt nhìn bọn họ, không nói gì, sau đó quay qua với Nguyệt Hạ đang ôm Lam An trong lòng, lạnh lùng thốt ra hai từ.

"Con ngươi?"

Nhóm thiếu niên tò mò nhìn qua. Nguyệt Hạ công tử là ai mà Bạch Đế lại nói chuyện thân thiết với y như vậy. Nguyệt Hạ đang dùng ma thuật trữa thương cho Lam An, mỉa mai đáp lại.

"Ngươi sinh?"

Nhóm thiếu niên  thấy Bạch đế cau mài, biết y nổi giận, liền đồng loạt bịt tai. Ai cũng biết Bạch đế vô cùng coi trọng sĩ diện.

Huyền Vũ khi lỡ miệng hỏi ra câu này liền biết Nguyệt Hạ sẽ chẳng nói được lời nào tốt. Y hơi cau mày, cũng không muốn tính toán với hắn. Dù gì hơn mười năm chưa gặp lại, bọn họ không định đánh nhau. Y nhìn lại nhóm đệ tử vô cùng thê thảm của mình. Thanh Tâm đang đỏ mặt bịt tai. Y hỏi.

"Ngươi làm gì?"

Thanh Tâm vội trả lời.

"Nãy giờ đệ tử không nghe thấy gì cả."

Huyền Vũ rất hài lòng. Đệ tử này tuy tư chất không phải tốt nhất, nhưng cần cù chăm chỉ, ham học hỏi, hợp lòng người, rất vừa ý y. Y quay qua nhìn Thanh Nhã. Thanh Nhã bị nhìn thì hoảng hốt, sau đó lắp ba lắp bắp nói."Bạch đế, đệ tử... để tử không nghe thấy... Nguyệt Hạ công tử nói ngài sinh con cho y."

Thanh Tâm sợ hãi  bịt miệng Thanh Nhã, còn Huyền Vũ lại cau màu. Thanh Tâm cùng Thanh Nhã sợ hãi nín thở. Một hồi, y phẩy tay, y không thèm chấp nhặt với mấy đứa con nít.

Thanh Tâm kiểm tra vết thương cho mọi người. Huyền Vũ đi xem xét mấy cái xác bên ngoài. Chỉ có Nguyệt Hạ cùng Lam An là nhàn rỗi. Nguyệt Hạ xoa mặt Lam An, hỏi.

"Đau không?"

"Ngài liếm thì không đau nữa."

Thanh Tâm nghe tới đây thì hai mắt sáng lấp lánh nhìn bọn họ. Quả thật, Nguyệt Hạ vừa liếm một cái, vết cắt trên mặt Lam An liền biến mất. Kỳ Thiên thấy vậy, nhỏ giọng lên tiếng.

"Ta đau."

Thanh Tâm nghe vậy thì mừng rỡ tiến lên, muốn thử liếm vết thương cho Kỳ Thiên. Thi Trúc ở bên kia không tin được mà gào thét trong lòng. "Tên này hắn cố ý."

Lăn qua lăn lại một hồi, Huyền Vũ đi vào, kéo mọi người xuống núi. Huyền Vũ hướng Nguyệt Hạ nói.

"Ngươi ở lại."

Nguyệt Hạ cõng Lam An trên lưng, hỏi ại.

"Làm gì?"

Nhóm thiếu niên tò mò, đây là ai mà có thể nói chuyện thẳng thừng với Bạch đế, lại còn bị ngài giữ lại.

"Ở lại làm công."

Nguyệt Hạ suy nghĩ một hồi, sau đó thoải mái đáp lại.

"Được. Đổi với cơ thể ta."

Huyền Vũ đăm chiêu, sau đó cũng đáp lại.

"Tốt."

Đi gần tới xuống núi, Huyền Vũ đột nhiên lên tiếng. Giọng y lúc này có vẻ mềm đi.

"Ngươi có định quay về không? Hắn khóc hết nước mắt rồi."

"Hắn" là ai? Bọn họ không biết, cùng không cần biết. Nhóm thiếu niên vội nhanh chân chạy trước, hình như Bạch đế cùng Nguyệt Hạ công tử đang bàn về một bí mất kinh thiên động địa nào đó, bọn họ không nên ở lại nghe nha. Thế nhưng tại sao chân càng ngày càng chậm. Thanh Tâm liếc xéo Kỳ Thiên, tại sao hắn lại đi lùi. Bọn họ từ xa nghe thấy tiếng Nguyệt Hạ cười lớn, còn đầy mĩa mai.

"Ha, ha. Không biết lúc hắn khóc hết nước mắt, ngươi đang ở đâu đâu."

Huyền Vũ nghe vậy thì không nói thêm điều gì nữa. Nguyệt Hạ không bỏ qua, tiếp tục.

"Nếu ngươi còn quấy rầy hắn, thì đừng trách ta không niệm tình người quen. Nếu ta có thể san bằng giới tu tiên, thì cái môn phái bé nhỏ của ngươi chẳng là gì cả."

Huyền Vũ nổi sát khí, cảnh cáo nhìn Nguyệt Hạ, nhưng y biết Nguyệt Hạ là một tên điên. Hắn không gì là không dám làm, chuyện điên cuồng như huyết tẩy giới tu tiên hắn còn làm được thì tốt nhất không nên trọc giận hắn. Hơn nữa, lỗi cũng là do y.

"Lát nữa ta cần thuốc trị thương." Nguyệt Hạ nói.

Huyền Vũ thấy qua, Nguyệt Hạ giờ đang ở trong một cái xác chết. Thuốc trị thương căn bản là không cần. Nhưng đứa bé trên lưng y thì cần."Ta sẽ kêu người mang tới, dù gì vị tiểu huynh đệ này đã  bảo vệ đệ tử của ta."

"Hắn tên Lam An, còn nữa, đừng gọi tiểu huynh đệ này nọ. Hắn không có thân thiết với ngươi."

Nguyệt Hạ khó chịu bảo  vệ chủ quyền. Lam An nghe vậy muốn cười, liền khiến ngực đau. Tiếng cười bị nghẹn lại thành tiếng ho sặc sụa.

"Đau sao?"

Nguyệt Hạ nhẹ giọng hỏi. Lam An vỗ vai hắn, thì thầm.

"Không đau."

Huyền Vũ bắt đầu chú ý đứa bé này. Đứa trẻ này chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, hoặc có thể nhỏ hơn. Tuổi này bị cắt một miếng da đã đau đến không chịu được. Đứa bé này bị thương nặng đến thế vẫn có thể mỉm cười nói không đau. Người bên Nguyệt Hạ không thể tầm thường.

Nguyệt Hạ đau lòng, đứa bé này ngoan đến khiến người ta khó chịu. Nguyệt Hạ chuyển Lam An từ sau lưng tới trước ngực, ôm vào lòng.

"Ôm như vậy ngươi đỡ đau hơn."

Lam An cười, vòng tay qua cổ hắn, dựa đầu vào vai hắn. Cậu bâng quơ hỏi, hai mắt lim dim.

"Quỷ vương, ngài có  bị thương không?"

"Ngươi nghĩ ta là ai, đám nhãi nhép đó có thể làm thương ta."

Lam An cười. Tất nhiên quỷ vương của cậu là mạnh nhất, là vô địch, là người khiến cậu vô cùng tự hào. Ngài ấy quay trở về tìm cậu, còn cứu cậu.

Nguyệt Hạ không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được Lam An đang cười, hắn vỗ mông cậu.

"Cười ngu cái gì."

Lam An bị phát hiện thì xấu hổ, dụi mặt vào vai hắn.

"Trước khi đi ta nói thế nào. Mạng sống của ngươi là quan trọng. Nếu có chuyện gì thì ném vài đứa ra ngoài cho bọn chúng ăn. Ngươi lại muốn làm anh hùng."

Nhóm thiếu niên nghe vậy thì người toát mồ hôi. Lam An không biết nói gì, cười ha ha. Sau đó cậu thiếp đi. Thanh Tâm thấy vậy thì nhắc nhở vài câu.

"Công tử chỉ bị mất máu quá nhiều với kiệt sức thôi."

"Ta biết."

Giọng Nguyệt Hạ rất lạnh, như muốn trảm người khác ra từng khúc. Thanh Tâm nghe vậy thì run rẩy, chạy tới chỗ Huyền Vũ. Người này, khi không có Lam An công tử kế bên thật đáng sợ.

Vừa quay lại khách trọ đã có đệ tử chờ sẵn. Nguyệt Hạ ẵm Lam An lên lầu, lau chùi tắm rửa sơ qua cho cậu rồi đi tìm Huyền Vũ. Huyền vũ cũng  vừa  lúc thay đồ xong, đang ngồi trong phòng dùng trà.

"Ngươi có mang Thiên Thư?" Thiên Thư là thánh vật của Bách Thảo Trang, là một cây bút lông mang thần khí. Trú thuật được vẽ ra từ bút lông đó mang linh khí thuần khiết, sức mạnh tăng gấp bội.

"Thánh vật đâu thể cầm chạy loạn. Ngươi muốn thi trú?" Huyền Vũ như nghĩ tới gì, khẳng định. "Ngươi muốn thi trú lên người đứa bé ấy?"

Nguyệt Hạ không trả lời. Không có thứ mình cần, hắn muốn rời đi. 

"Cho ngươi."

Nguyệt Hạ nhìn, Huyền Vũ đặt một hộp gỗ trên bàn, bên trong là một cây bút trong suốt bằng thủy tinh. Đầu bút mềm mại, cán bút khắc hình mây vờn quanh. Đuôi bút được gắn một mảnh ngọc trăng khuyến màu trắng. Bên trong thân bút, là một linh lực màu đen thuần khiết. Hắn biết  loại linh lực này, là của Hắc Tinh. Năm đó có một vì sao rơi xuống đại lục, phát ra sức mạnh màu đen thuần khiết khổng lồ. Mảnh thiên thạch ấy được phong ấn và trôn sâu dưới Bách Thảo Trang. Đó là loại năng lượng cấm, không ai có thể sử dụng. 

"Năm đó ngươi nằng nặc đòi có được một mảnh của Hắc Tinh. Ta không thể đưa nó cho ngươi nên ta đã  bỏ nó vào cây bút này. Thứ này vốn là của ngươi."

Huyền Vũ không nhiều lời. Đưa bút cho hắn xong rồi ra vẻ muốn đuổi người. Nguyệt Hạ cầm lấy bút, quay về phòng. Lam An vẫn ngủ say. Nguyệt Hạ xoa đầu cậu, rồi nhìn cây bút trong tay, mệt mỏi xoa đầu. Hắn nhờ về nhiều năm trước. Khi hắn chưa là quỷ vương, mà Huyền Vũ cũng chưa là Bạch đế. Bọn họ tình cờ gặp nhau. Một thiếu niên cuồng nhiệt như lửa, và một thiếu niên lạnh lẽo như băng. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện