Bởi vì khẩn trương nên sắc mặt Lam Thiên Tình hơi tái, nhưng cô không
muốn vì sự yếu đuối và tự ti của bản thân mà khiến Kiều Âu mất mặt xấu
hổ. Cô cố gắng ổn định cảm xúc của bản thân, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn
đối phương, mỉm cười ngọt ngào:
“Ba”.
Kiều Nhất Phàm nhìn thấy Lam Thiên Tình, cả người chợt ngẩn ra.
Dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình nổi bật tuyệt đẹp, đôi mắt to linh động, cánh mũi cao thẳng xinh đẹp, thậm chí ngay cả vầng trán đầy đặn, đều giống hệt với người phụ nữ ông nhớ thương trong mộng! Kiều Nhất Phàm khiếp sợ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng biến mất vì sự trầm ổn và lão luyện trong nhiều năm.
“Lam Thiên Tình? Con năm nay mấy tuổi rồi?”.
“Con 16 tuổi”.
Lam Thiên Tình ngoan ngoãn trả lời, Kiều Nhất Phàm lại đánh giá cô.
“Có đến trường học không?”.
“Vâng, đang học lớp 11 ạ”.
Nghe thấy ba hỏi câu này, Kiều Âu kiêu ngạo kéo bả vai Lam Thiên Tình nói:
“Ba, Tình Tình học ở trường trung học Đức Nặc của thành phố. Hơn nữa từ năm lớp 7 đến giờ thành tích của em ấy luôn đứng thứ nhất. Em ấy còn là học sinh khoa tự nhiên! Chủ nhiệm lớp của em ấy còn nói chủ nhật này con đi họp phụ huynh, nói là các trường đại học trọng điểm trong nước đều đồng ý tuyển thẳng. Ba, Tình Tình là một cô bé rất ngoan”.
Khi nghe nói cô học ở trường trung học Đức Nặc, trong mắt Kiều Nhất Phàm hiện lên vài phần tán thưởng, đợi đến khi Kiều Âu nói xong “Liên tục đứng thứ nhất”, tán thưởng trong mắt Kiều Nhất Phàm biến thành khiếp sợ. Ông vui vẻ mỉm cười nói với Lam Thiên Tình:
“Đã đến đây rồi thì thả lỏng mà chơi, kết hợp học tập và vui chơi thì đầu óc mới ngày càng suy nghĩ tốt. Có thời gian thì bảo Kiều Âu đưa về nhà chơi một chút”.
Với sự nho nhã thân thiết của Kiều Nhất Phàm, Lam Thiên Tình cảm thấy thụ sủng nhược kinh, khóe môi cô nhếch lên ý cười, đôi mắt to trong suốt thuần khiết khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn thấu.
“Con biết, cảm ơn ba”.
Cho dù có chút kỳ quái nhưng cô vẫn gọi.
Kiều Nhất Phàm không để ý với câu “ba” trước đó, khi đó ông đang hoàn toàn chìm trong suy nghĩ Lam Thiên Tình giống người ông từng quen biết, bây giờ bỗng nhiên cô mở miệng gọi ông là ba, đầu tiên ông sửng sốt một chút, lập tức phá lên cười.
“Ha ha, được, đã là em gái Kiều Âu nhận nuôi, đương nhiên cũng là đứa nhỏ nhà chúng ta, về sau cứ gọi ta là ba”.
Vào lúc này, có lẽ Lam Thiên Tình không biết Kiều Nhất Phàm đồng ý cho cô gọi ông là ba có ý gì. Nhà họ Kiều là gia đình đứng đầu trong bốn đại gia đình ở thành phố này, phía sau còn có nhà họ Bùi, nhà họ Cung, và nhà họ Đoàn. Mà toàn bộ binh quyền quân khu trong nước đều nắm giữ trong tay Kiều Nhất Phàm. Là đứa con trai duy nhất của nhà họ Kiều, đương nhiên thân phận của Kiều Âu không phải bình thường, mà còn hết sức quan trọng. Lúc này Kiều Nhất Phàm nói Lam Thiên Tình về sau gọi ông là ba, đương nhiên, ông đã đồng ý sau này cô sẽ được nhà họ Kiều che chở.
Kiều Nhất Phàm đi chào hỏi với những vị khách khác, vợ của ông là Cung Bách Hợp cũng cùng ông chào đón khách mời. Cung Bách Hợp ở xa thoáng nhìn qua Lam Thiên Tình, sắc mặt bà hơi kinh ngạc, lập tức luống cuống kéo tay áo Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm đưa bà qua một bên nói gì đó, một lúc lâu sau sắc mặt bà mới bình thường.
Trong yến hội, khắp nơi đều là những người cao quý tao nhã, không ngừng gặp những người bên cạnh, bọn họ nói chuyện, hoặc chào hỏi, hoặc thương thảo, hoặc cố gắng bắt lấy những cơ hội thu hoạch càng nhiều lợi ích.
Đây là xã hội thương lưu, cũng gọi là thế giới của người trên.
Kiều Âu vốn định kéo Lam Thiên Tình đi gặp mẹ anh nhưng anh thấy trong mắt mẹ có địch ý không tốt với Lam Thiên Tình, còn có động tác nhỏ của ba mẹ, nên bỏ chủ ý này ngay.
Mà Lam Thiên Tình luôn là một cô bé mẫn cảm, cô giương mắt nhìn Kiều Âu:
“Anh, có phải em gây phiền toái cho anh rồi không?”.
Kiều Âu tao nhã nghiêng người, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, bật cười:
“Thế nào, bắt đầu lo lắng cho anh rồi hả? Nhanh như vậy đã học cách suy nghĩ thay anh rồi sao?”.
Hai gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, nhớ đến những lời thổ lộ anh nói với cô trong xe, bỗng nhiên không hiểu sao thấy khẩn trương, giống như hai tay thừa thãi không biết để ở đâu.
Cô chỉ là một cô bé không biết tình yêu là gì, có lẽ ở trong gia đình khác, những cô bé khác có cơ hội xem phim truyền hình, có thể xem tiểu thuyết ngôn tình, có thể thử yêu sớm, hoặc thầm mến một bạn nam nào đó.
Nhưng cô không có cơ hội đó.
Thời gian mỗi ngày của cô đều không đủ dùng, vất vả từ trường học về đến nhà, ngoại trừ học tập cô chỉ làm việc nhà.
Bởi vậy đối mặt với lời thổ lộ của Kiều Âu, nói thật cô bị dọa, không biết phải làm sao.
“Ha ha”.
Kiều Âu thưởng thức bộ dạng băn khoăn bất an của cô, vươn tay véo gương mặt cô:
“Tình Tình, anh sẽ cho em thời gian nhận thức anh, bây giờ em còn nhỏ, chỉ cần học tập thật tốt là được rồi, những việc khác cứ để anh”.
Ánh mắt anh tràn đầy khoan dung và sủng nịnh, như ánh mặt trời ấm áp, nhẹ nhàng chiếu vào tâm hồn Lam Thiên Tình, không có chút sướt mướt nhưng lại mở ra cánh cửa ấm áp của lòng cô.
Kiều Âu vừa dứt lời, bỗng nhiên trong không gian vang lên một khúc Piano cực hay, Kiều Âu nhướn mày lên một chút, đây là ca khúc anh thích nhất, “Tinh Không” của vương tử Piano Lý Tra Đức.
Lam Thiên Tình lướt qua đám người, theo ánh mắt của anh nhìn qua, ở một góc đại sảnh, một cô gái mỹ lệ mặc lễ phục màu đỏ đoan chính ngồi trước đàn Piano, ngón tay vi diệu chạm vào phím đàn toát ra những âm phù, sự lãng mạn tràn ngập đại sảnh, hương thơm say lòng người đưa mọi người vào giấc mộng huyền huyễn vườn địa đàng.
Kết một khúc, toàn bộ mọi người đều vỗ tay.
Thuở nhỏ Lam Thiên Tình không có điều kiện học tập những điều đó, nhưng từ ca khúc này và phản ứng của mọi người, cô gái áo đỏ kia đàn rất hay, có lẽ là đã học Piano từ nhỏ.
Lam Thiên Tình nhìn cô ấy, ánh mắt dần trở nên thưởng thức và hâm mộ nhưng mà cô cũng không ghen tị.
Khi cô nhìn về phía Kiều Âu, thì phát hiện không biết từ khi nào, Kiều Âu đã không còn đánh giá cô gái kia mà nhìn thẳng vào cô.
Hai gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, khi anh nhìn cô không hề che giấu tình yêu và nhiệt tình trong đôi mắt anh, khiến tim cô đập rộn lên, thậm chí còn chưa uống rượu đã thấy say.
Cách đó không xa, cô gái áo đỏ mỉm cười chậm rãi đứng lên, ánh mắt cô ta nhìn một vòng, tập trung vào Kiều Âu, sau đó bước từng bước về phía Kiều Âu.
Lam Thiên Tình nhìn về phía cô ấy theo cảm giác, trong lòng giật mình, trời, cô ấy mặc bộ quần áo giống cô như đúc!
Ánh mắt Kiều Âu lạnh lùng, kéo tay Lam Thiên Tình xoay người, đứng trước bàn tiệc, đối mặt với điểm tâm rực rỡ muôn màu, còn có đủ loại đồ uống, tùy tay cầm một cái đĩa không hỏi cô muốn ăn gì.
Lam Thiên Tình vừa muốn nói thì phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói ngọt ngào:
“Kiều Âu, em còn tưởng rằng, tối nay anh sẽ đến nhà đón em, sao thế, bác Kiều chưa nói với anh sao, tối nay, em là bạn nhảy của anh”.
Suy nghĩ của Lam Thiên Tình rất đơn thuần, cuộc sống trước đó chỉ có học và việc nhà, cô rất tự nhiên nghĩ bạn nhảy là người yêu, hơn nữa trong lời nói của cô gái này, không khó để nghe ra cô ấy đang làm nũng với Kiều Âu, đòi anh anh ủi.
Vì thế Lam Thiên Tình thốt ra:
“Cô ấy là bạn gái anh sao?”.
“Ba”.
Kiều Nhất Phàm nhìn thấy Lam Thiên Tình, cả người chợt ngẩn ra.
Dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình nổi bật tuyệt đẹp, đôi mắt to linh động, cánh mũi cao thẳng xinh đẹp, thậm chí ngay cả vầng trán đầy đặn, đều giống hệt với người phụ nữ ông nhớ thương trong mộng! Kiều Nhất Phàm khiếp sợ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng biến mất vì sự trầm ổn và lão luyện trong nhiều năm.
“Lam Thiên Tình? Con năm nay mấy tuổi rồi?”.
“Con 16 tuổi”.
Lam Thiên Tình ngoan ngoãn trả lời, Kiều Nhất Phàm lại đánh giá cô.
“Có đến trường học không?”.
“Vâng, đang học lớp 11 ạ”.
Nghe thấy ba hỏi câu này, Kiều Âu kiêu ngạo kéo bả vai Lam Thiên Tình nói:
“Ba, Tình Tình học ở trường trung học Đức Nặc của thành phố. Hơn nữa từ năm lớp 7 đến giờ thành tích của em ấy luôn đứng thứ nhất. Em ấy còn là học sinh khoa tự nhiên! Chủ nhiệm lớp của em ấy còn nói chủ nhật này con đi họp phụ huynh, nói là các trường đại học trọng điểm trong nước đều đồng ý tuyển thẳng. Ba, Tình Tình là một cô bé rất ngoan”.
Khi nghe nói cô học ở trường trung học Đức Nặc, trong mắt Kiều Nhất Phàm hiện lên vài phần tán thưởng, đợi đến khi Kiều Âu nói xong “Liên tục đứng thứ nhất”, tán thưởng trong mắt Kiều Nhất Phàm biến thành khiếp sợ. Ông vui vẻ mỉm cười nói với Lam Thiên Tình:
“Đã đến đây rồi thì thả lỏng mà chơi, kết hợp học tập và vui chơi thì đầu óc mới ngày càng suy nghĩ tốt. Có thời gian thì bảo Kiều Âu đưa về nhà chơi một chút”.
Với sự nho nhã thân thiết của Kiều Nhất Phàm, Lam Thiên Tình cảm thấy thụ sủng nhược kinh, khóe môi cô nhếch lên ý cười, đôi mắt to trong suốt thuần khiết khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn thấu.
“Con biết, cảm ơn ba”.
Cho dù có chút kỳ quái nhưng cô vẫn gọi.
Kiều Nhất Phàm không để ý với câu “ba” trước đó, khi đó ông đang hoàn toàn chìm trong suy nghĩ Lam Thiên Tình giống người ông từng quen biết, bây giờ bỗng nhiên cô mở miệng gọi ông là ba, đầu tiên ông sửng sốt một chút, lập tức phá lên cười.
“Ha ha, được, đã là em gái Kiều Âu nhận nuôi, đương nhiên cũng là đứa nhỏ nhà chúng ta, về sau cứ gọi ta là ba”.
Vào lúc này, có lẽ Lam Thiên Tình không biết Kiều Nhất Phàm đồng ý cho cô gọi ông là ba có ý gì. Nhà họ Kiều là gia đình đứng đầu trong bốn đại gia đình ở thành phố này, phía sau còn có nhà họ Bùi, nhà họ Cung, và nhà họ Đoàn. Mà toàn bộ binh quyền quân khu trong nước đều nắm giữ trong tay Kiều Nhất Phàm. Là đứa con trai duy nhất của nhà họ Kiều, đương nhiên thân phận của Kiều Âu không phải bình thường, mà còn hết sức quan trọng. Lúc này Kiều Nhất Phàm nói Lam Thiên Tình về sau gọi ông là ba, đương nhiên, ông đã đồng ý sau này cô sẽ được nhà họ Kiều che chở.
Kiều Nhất Phàm đi chào hỏi với những vị khách khác, vợ của ông là Cung Bách Hợp cũng cùng ông chào đón khách mời. Cung Bách Hợp ở xa thoáng nhìn qua Lam Thiên Tình, sắc mặt bà hơi kinh ngạc, lập tức luống cuống kéo tay áo Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm đưa bà qua một bên nói gì đó, một lúc lâu sau sắc mặt bà mới bình thường.
Trong yến hội, khắp nơi đều là những người cao quý tao nhã, không ngừng gặp những người bên cạnh, bọn họ nói chuyện, hoặc chào hỏi, hoặc thương thảo, hoặc cố gắng bắt lấy những cơ hội thu hoạch càng nhiều lợi ích.
Đây là xã hội thương lưu, cũng gọi là thế giới của người trên.
Kiều Âu vốn định kéo Lam Thiên Tình đi gặp mẹ anh nhưng anh thấy trong mắt mẹ có địch ý không tốt với Lam Thiên Tình, còn có động tác nhỏ của ba mẹ, nên bỏ chủ ý này ngay.
Mà Lam Thiên Tình luôn là một cô bé mẫn cảm, cô giương mắt nhìn Kiều Âu:
“Anh, có phải em gây phiền toái cho anh rồi không?”.
Kiều Âu tao nhã nghiêng người, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, bật cười:
“Thế nào, bắt đầu lo lắng cho anh rồi hả? Nhanh như vậy đã học cách suy nghĩ thay anh rồi sao?”.
Hai gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, nhớ đến những lời thổ lộ anh nói với cô trong xe, bỗng nhiên không hiểu sao thấy khẩn trương, giống như hai tay thừa thãi không biết để ở đâu.
Cô chỉ là một cô bé không biết tình yêu là gì, có lẽ ở trong gia đình khác, những cô bé khác có cơ hội xem phim truyền hình, có thể xem tiểu thuyết ngôn tình, có thể thử yêu sớm, hoặc thầm mến một bạn nam nào đó.
Nhưng cô không có cơ hội đó.
Thời gian mỗi ngày của cô đều không đủ dùng, vất vả từ trường học về đến nhà, ngoại trừ học tập cô chỉ làm việc nhà.
Bởi vậy đối mặt với lời thổ lộ của Kiều Âu, nói thật cô bị dọa, không biết phải làm sao.
“Ha ha”.
Kiều Âu thưởng thức bộ dạng băn khoăn bất an của cô, vươn tay véo gương mặt cô:
“Tình Tình, anh sẽ cho em thời gian nhận thức anh, bây giờ em còn nhỏ, chỉ cần học tập thật tốt là được rồi, những việc khác cứ để anh”.
Ánh mắt anh tràn đầy khoan dung và sủng nịnh, như ánh mặt trời ấm áp, nhẹ nhàng chiếu vào tâm hồn Lam Thiên Tình, không có chút sướt mướt nhưng lại mở ra cánh cửa ấm áp của lòng cô.
Kiều Âu vừa dứt lời, bỗng nhiên trong không gian vang lên một khúc Piano cực hay, Kiều Âu nhướn mày lên một chút, đây là ca khúc anh thích nhất, “Tinh Không” của vương tử Piano Lý Tra Đức.
Lam Thiên Tình lướt qua đám người, theo ánh mắt của anh nhìn qua, ở một góc đại sảnh, một cô gái mỹ lệ mặc lễ phục màu đỏ đoan chính ngồi trước đàn Piano, ngón tay vi diệu chạm vào phím đàn toát ra những âm phù, sự lãng mạn tràn ngập đại sảnh, hương thơm say lòng người đưa mọi người vào giấc mộng huyền huyễn vườn địa đàng.
Kết một khúc, toàn bộ mọi người đều vỗ tay.
Thuở nhỏ Lam Thiên Tình không có điều kiện học tập những điều đó, nhưng từ ca khúc này và phản ứng của mọi người, cô gái áo đỏ kia đàn rất hay, có lẽ là đã học Piano từ nhỏ.
Lam Thiên Tình nhìn cô ấy, ánh mắt dần trở nên thưởng thức và hâm mộ nhưng mà cô cũng không ghen tị.
Khi cô nhìn về phía Kiều Âu, thì phát hiện không biết từ khi nào, Kiều Âu đã không còn đánh giá cô gái kia mà nhìn thẳng vào cô.
Hai gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, khi anh nhìn cô không hề che giấu tình yêu và nhiệt tình trong đôi mắt anh, khiến tim cô đập rộn lên, thậm chí còn chưa uống rượu đã thấy say.
Cách đó không xa, cô gái áo đỏ mỉm cười chậm rãi đứng lên, ánh mắt cô ta nhìn một vòng, tập trung vào Kiều Âu, sau đó bước từng bước về phía Kiều Âu.
Lam Thiên Tình nhìn về phía cô ấy theo cảm giác, trong lòng giật mình, trời, cô ấy mặc bộ quần áo giống cô như đúc!
Ánh mắt Kiều Âu lạnh lùng, kéo tay Lam Thiên Tình xoay người, đứng trước bàn tiệc, đối mặt với điểm tâm rực rỡ muôn màu, còn có đủ loại đồ uống, tùy tay cầm một cái đĩa không hỏi cô muốn ăn gì.
Lam Thiên Tình vừa muốn nói thì phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói ngọt ngào:
“Kiều Âu, em còn tưởng rằng, tối nay anh sẽ đến nhà đón em, sao thế, bác Kiều chưa nói với anh sao, tối nay, em là bạn nhảy của anh”.
Suy nghĩ của Lam Thiên Tình rất đơn thuần, cuộc sống trước đó chỉ có học và việc nhà, cô rất tự nhiên nghĩ bạn nhảy là người yêu, hơn nữa trong lời nói của cô gái này, không khó để nghe ra cô ấy đang làm nũng với Kiều Âu, đòi anh anh ủi.
Vì thế Lam Thiên Tình thốt ra:
“Cô ấy là bạn gái anh sao?”.
Danh sách chương