Anh vén chăn lên, lưu luyến nhìn cơ thể của cô bé con, lấy bộ quần áo mới mua mặc vào cho cô.
Nhớ tới ngày hôm qua cô bị đưa tới đã bị cởi sạch sẽ, Kiều Âu cảm thấy tức giận.
Tìm kiếm một lúc, anh lấy ra được một cái Bra, người mua cũng thông minh, mua loại Bra mềm, không có vòng thép hạn chế, anh có thể giúp cô mặc được. Sau đó anh lại lấy quần lót cùng màu, khi mặc đến giữa háng, Kiều Âu không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.
Bộ áo màu xanh da trời, quần màu trắng thường, đôi giày đế bằng da cừu màu trắng gân bò.
Đôi giày này anh dặn cấp dưới đi mua.
Cô là lần đầu tiên, tuổi lại còn nhỏ, anh sợ cô đi những giày khác không thoải mái.
Nhìn cô đi số giày đó, xem ra anh tính toán không sai.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả, anh vỗ nhẹ vào má của cô bé con.
“Này! Này! Tỉnh tỉnh!”
Một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Kiều Âu cảm thấy việc này có vẻ nghiêm trọng.
Anh gọi điện thoại cho Chu Tuấn.
“Cô gái mà ông đưa tới cho tôi tại sao luôn bất tỉnh?”.
Không đợi Chu Tuấn mở miệng, điện thoại vừa liên lạc được, anh đã hỏi tội ông ta.
Chu Tuấn sửng sốt, cười nhẹ:
“A, cậu Kiều, tôi cho người để cô ấy uống thuốc ngủ, nếu muốn cô ấy tỉnh lại thì châm một cái là được rồi!”.
“Cái gì?!”.
“Cậu Kiều, cậu muốn cô ấy tỉnh sao? Tôi cho người châm cho cô ấy một châm!”.
Kiều Âu nhắm chặt mắt, trong lòng thầm tính toán cách làm cho Chu Tuấn sống không bằng chết.
“Cô ấy là vị thành niên, ông có biết không? Ông cho cô ấy uống rượu, lại còn chích thuốc ngủ, ông muốn biến cô ấy thành đần độn à?”.
Chu Tuấn thấy anh giận dự thì cũng không tức giận, bọn họ ở với nhau cả một buổi chiều và buổi đêm đến bây giờ, với tính khí của Kiều Âu, nhất định con nhóc này đã vào dạ dày của cậu ta.
“Cậu Kiều, cô ấy là vị thành niên, nhưng mà cha của cô ấy tự mình chuốc say cho cô ấy rồi đưa tới cho chúng tôi. Tôi thấy cô ấy khá đẹp, còn là hàng mới nên để lại cho cậu. Không phải là tôi bức bách người ta, cha của cô ấy là người giám hộ làm vậy”.
Kiều Âu sửng sốt, ngày hôm qua lúc cô mơ mơ màng màng, hình như có nói, ba, đừng không cho con đến trường, rượu con cũng đã uống.
Anh nhíu mày, trên đời này còn người cha không bằng cầm thú vậy sao? “Chu Tuấn, ông nhanh chóng đánh thức cô ấy dậy, sau này tôi không cho phép các ông đưa cô ấy lên giường người khác! Tôi muốn về đơn vị, ông lập tức đưa người về nhà đi!”.
“Được được, cậu Kiều nói thế nào thì tôi sẽ làm như thế, ha ha!”.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Âu nhìn chằm chằm người trên giường, thở dài, mặc áo khoác vào nghênh ngang rời khỏi đó.
Khoảng nửa giờ sau, cửa Bích Hải Hoàng Đình mở ra, một chiếc xe hơi màu đen đi ra, Lam Thiên Tình khóc đỏ đôi mắt, lên xe với hai người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt.
“Đi theo!”.
Kiều Âu ngồi trên xe, không nhanh không chậm phân phó với lái xe.
Anh không phải không muốn tự mình đưa cô về nhà, nhưng anh không muốn Chu Tuấn nắm lấy cán chuôi, người là do Chu Tuấn tìm tới, nếu như anh biểu hiện quá quan tâm đến cô bé, Chu Tuấn tất nhiên sẽ không biết xấu hổ tiến lên tranh công.
Chu Tuấn muốn cái gì, tất nhiên Kiều Âu biết rõ trong lòng.
BMW bám sát theo sau chiếc ô tô màu đen chở Lam Thiên Tình, đi trong tuyến đường trung tâm thành phố một lát, sau đó lệch khỏi tuyến đường chính, chạy theo hướng tây nam.
Càng đi, tim anh càng thắt lại.
Cuối cùng, chiếc xe mà đen dừng lại trước cửa một căn nhà rách nát, dưới bóng cây, Kiêu Âu nheo mắt nhìn, hình như đó là một quán cơm nhỏ, nhưng tại sao ngay cả một bảng hiệu cũng không có?
Chỉ một lát sau, cửa xe mở ra, Lam Thiên Tình một mình bước ra khỏi xe.
Trên người cô mặc bộ quần áo anh mua cho cô, mái tóc dài xinh đẹp rối tung lên, cô xoay người, nhìn về phía Kiều Âu, nhìn cô, đáy mắt Kiều Âu chợt lóe lên.
Trước đó cô luôn nhắm mắt, anh đã cảm thấy cô có sắc đẹp tuyệt trần. Nhưng giờ đây khi cô mở mắt, đứng sờ sờ trước mặt mình tựa như một sinh mệnh sống động trên giấy. Đặc biệt là đôi mắt kia của cô, thật sự giống như quốc họa của đại sư, thêm một nét thêu hoa trên gấm kia đã khiến Kiều Âu không nghĩ ra từ gì để diễn tả.
Một lát sau có một người đàn ông đi ra, hai, ba lần kéo cô đi vào.
Anh có thể mơ hồ nghe thấy cô gọi người đó là ba.
“Cậu hãy nhớ kỹ đoạn đường này, nhớ kỹ nhà của cô bé ấy, tra về cô bé ấy cho tôi, tra về bối cảnh gia đình, tình hình ở trường học, giao cho tôi trước khi trời tối”.
“Vâng, cậu Kiều”.
Anh cau mày nhìn hoàn cảnh ở đây, sau đó nói:
“Về đơn vị!”.
Trong một căn phòng u ám trên gác xép, Lam Thiên Tình cuộn tròn cả người thành một cục, cả người run run, khóc không thành tiếng.
Lam Phong đứng trước cầu thang, dằn lại tính tình khuyên cô:
“Tình Tình, con đừng khóc, con xem kìa, cả đêm hôm qua của con, đổi được ba vạn đồng tiền của ba, con còn lời cả một thân quần áo hàng hiệu, con có biết là cô gái làm ở phòng gội đầu, làm một buổi tối mới được mấy trăm đồng hay không?”.
“Hu hu! Con là con gái của ba, sao ba có thể đối xử với con như vậy? Hu hu ~ ba nói con mà uống say ba sẽ đưa con lên lầu nghỉ ngơi, hu hu ~ con là con gái ba, sao ba có thể làm như vậy! Hu hu~”.
Lam Thiên Tình không để ý tới những lý do sáo rỗng mất nhân tính của ông ta, ôm gối khóc càng đáng thương.
Dường như Lam Phong nhìn ra được cơ hội buôn bán, mâu quang lóe lên:
“Tình Tình, con đừng khóc, ba đã quyết định, con không nên đi học. Quán ăn vặt nuôi sống năm miệng ăn đã không dễ, còn phải cho con đến trường, mặc dù hàng năm con đều xếp thứ nhất, nhưng con là một cô gái thi được xếp thứ nhất thì làm được gì?”.
Lam Thiên Tình vừa nghe được thì nhảy dựng lên, nhất thời như mèo xù lông:
“Ba đã đáp ứng rồi, chỉ cần con uống ba ly rượu thì ba sẽ cho con tiếp tục đến trường! Hu hu ~ làm sao ba có thể như vậy! Hu hu ~ con muốn đến trường! Con mặc kệ con muốn đến trường! Hu hu~”.
Dường như Lam Phong đã quyết tâm, nghiêm mặt nói:
“Mày đi học đi, học kỳ này còn hơn một tháng, học kỳ sau tao không đưa học phí cho mày, tao xem mày đi học thế nào!”.
Lam Phong nói xong quay người rời đi, cho dù cô khóc chết đi sống lại cũng không quay trở lại.
Khóc hết một buổi sáng, tâm tình Lam Thiên Tình mới bình tĩnh lại được một chút, cô nhanh chóng mở sách giáo khoa ra, mở cửa sổ nhỏ chỉ khoảng bàn tay ở trên gác xép, đón ánh mặt trời bên ngoài, học từ đơn tiếng Anh.
Ba nói, tiền điện trong nhà luôn rất nhiều vì thế phải giảm đèn trong nhà, cái gác xép nhỏ của cô chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay một chút. Từ khi học cấp một đến giờ, dường như mỗi ngày cô đều từ ánh sáng cửa sổ nhỏ cỡ bàn tay nhìn xuống sách làm bài, lại vẫn liên tục đoạt được thành tích đứng đầu.
“Ôi, tao nói chứ, bộ quần áo này của mày thật đẹp!”.
Chị gái Lam Thiên Vân lớn hơn cô một tuổi, nghiêng đầu đứng ở cửa, không có ý tốt nhìn cô, cười tà, xông vào.
“Quần áo trên người, cả giày, cởi ra cho tao!”.
“Đừng như vậy, chị làm gì vậy, buông tay! Chị!”.
Về chuyện cơm nước, Lam Thiên Tình luôn ăn ít hơn bọn họ, khí lực cũng không lớn như chị, chỉ hai ba lần, chị đã đoạt quần áo của cô, chỉ còn lại nội y. Cầm quần áo và giày của cô lên, chị nhìn những dấu hôn trên người cô, châm chọc:
“Hừ, giả vờ thanh cao! Không phải là một kỹ nữ không biết xấu hổ sao!”.