"Ở chỗ này coi chừng."
Kiều Âu nghiêng đầu dặn dò thủ hạ sau lưng, ôm sát Lam Thiên Tình bước nhanh đến phía trước, đẩy cửa vào.
Mùi nước sát trùng nhàn nhạt ùa vào trước mặt, hai người trong phòng làm việc nghe tiếng mở cửa đều xoay đầu lại nhìn.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Vị bác sĩ quân y kia ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, đôi tay chống cằm, hình như 1 giây trước rất nghiêm túcđangnghe nha đầu này trình bày,mộtgọng kính màu trà gáctrênsống mũi, mặc dù lớn tuổi nhưng da vẫn trắng nõn, nhìn rất đẹp.
Kiều Âu buông bả vai Lam Thiên Tình ra, sải bước hướng về phía đối diện với bác sĩ túm lấy cổ áo củacôbéđangrun lẩy bẩy kéo đứng lên.
"anh!,anhlàm gì thế?"
"Ngươinóixong rồi sao? !"
Kiều Âu có chút tức giận,mộthồi trước cònđanglàm ầm ĩ vì Tư Đằng đòi chếtđisống lại mà bây giờ lại để cho người khác khi dễ rồi, chạy đến đây khóc nhè,thậtđúng là có tiền đồ,thậtđúng là emgáitốt củaanhnha!
Từnhỏđến lớn, Kiều Âu cũngkhôngchạm quamộtđầu ngón tay của nó, lần trước ở trong biệt viện nhà họ Đoàn, vì Lam Thiên Tình mới đánh nómộtcái tát, ai ngờ mấy ngàykhôngthấy, nha đầu này lại gâysự, còn cố tình than vãn khóc lóc trong khi xảy ra chuyện Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu,thậtđúng là chỉ sợ thiên hạkhôngloạn!
Kiều Âu hậnkhôngthể đập chết nha đầu này!
Kiều Lộ bị sợ liên tiếp giãy giụa muốn tránh, nhưng cổ áo bị Kiều Âu nắm chặt, ánh mắtanhnhư đuốc, chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thép nhìn chằm chằm Kiều Lộ,gằn từng chữ từng câu: "Tiểu tử kia là ai ?nói!"
Kiều Lộ sợ choáng váng,anhchưa từng lớn tiếng tức giận như vậy đối vớicô, quýnh lên hoảng hốt, khóc toáng lên.
Lam Thiên Tình đứng tại chỗ tỉ mỉ quan sát Kiều Lộ, nhớ lại tất cả ngôn ngữ cùng biểuhiệntừ khi quen biết Kiều Lộ tới nay, mơ hồ cảm thấy cấu tạo đại não của nha đầu này hình như có chút vấn đề. Nhưng lại nghĩ từnhỏKiều Lộđãđược cưng chiều nên lạikhôngnóira được là lạ ở chỗ nào.
"Khóc! Bị người khi dễ chỉ biết khóc! Khócthìgiải quyết được cái rắm gì!" Kiều Âu chợt quát rống lên, khiến Kiều Lộ khóc càng lớn.
Vốn là thất tình nên đau lòng, uất ức, bây giờ nhìn thấyanhtrai, chẳng nhữngkhôngan ủicômà còn quát mắng nên dĩ nhiên Kiều Lộkhôngchịu nổi. Hơn nữacôcòn xảy ra chuyện với Mộ Tử Tiêu khiếncôcảm thấy rất nghiêm trọng nên càngkhôngdám đối mặt với Kiều Âu rồi, trong lòng sợ hãi lo lắng gần chết, tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng.
"Kiều Thiếu, Kiều Lộđanggặp vấn đề,anhlàm như vậy chỉ khiếncôấy thêm hoảng sợ. Kiều thiếu hãy buôngcôấy ra rồinóichuyện."
Bác sĩ quân ykhôngnhìn nổi, tranh thủ thời gian đứng dậy khuyên can nhưng khuyên nửa ngày vẫnkhôngthấy động tĩnh.
Kiều Âu giống như muốn thi gan cùng emgái, giống như xách theo con gà con, Kiều Lộ cũngkhôngmở miệngnóichuyện chỉ khóc thút thít, chỉnóiđúngmộtcâusẽkhôngbuông tay.
Lam Thiên Tình vốnđanglo lắng chuyện Ngũ Hoạ Nhu,đangmuốn tìm bác sĩ quân y hỏi chorõràng, lại gặp Kiều Lộ thế này làm cho đại não bị tê dại, cảm giác khó thở lảo đảo vội dựa vào khung cửa.
"Vị tiểu thư này!" Bác sĩ quân y nhìn thấy vội chạy đến đỡcô, nhưng dạ dày Lam Thiên Tình vẫn khó chịu muốn nôn.
Kiều Âu vừa thấy Lam Thiên Tìnhkhôngthoải mái, cũngkhôngđoái hoài tới Kiều Lộ liền buông cổ áocôra, sải bước nhảy tới chỗ Lam Thiên Tình.
"Tình Tình!"
Bác sĩ quân y vội vàng đem thùng rác đặt ở trước mặt Lam Thiên Tình,côliền cúi người xuống, Kiều Âu đau lòng vỗ phía sau lưng củacô, đểcônôn hết toàn bộ thức ăn vừa ăn ra.
"Tình Tình ~!" Kiều Âu vừa đau lòng vỗ sau lưng chocô, vừa ân cần canh chừng sắc mặtcô, chân mày nhíu chặt, nghĩ thầm,đangbình thường mà lại bị nôn? Chẳng lẽ là hải sản buổi trưakhôngsạchsẽ? Bác sĩ cầm nước ấm và khăn giấy đưa tới, Kiều Âu cám ơn, sau đó tự tay cầm ly nước cho Lam Thiên Tình súc miệng, tự tay cầm khăn giấy lau miệng giúpcô.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình nôn xong, vẫnkhôngmở mắt,khôngcòn chút sức lực nào, chỉ dựa vào Kiều Âu, hơi hé mắt nhìn sau lưng Kiều Âu chỗ Kiều Lộ mới vừa đứng.
"Ah? Emgáianhđâu rồi!"
Kiều Âu vừa nghe, vội vàng quay đầu nhìn, Kiều Lộđãtrốn mất dạng rồi.
Trong lòng vừa giận vừa hờn, cũngkhôngđoái hoài tới nhiều, cắn răng nghĩ sau đósẽtính sổ nha đầu kia sau, rồi đỡ Lam Thiên Tình chầm chậm ngồi lên ghế sofa.
"Tình Tình ~ làm sao lại nôn, khó chịu chỗ nào sao?"
Ánh mắt quan tâm cùng lờinóidịu dàng trái ngược hoàn toàn với thái độ với emgáilúc trước. Bác sĩ quân y chỉ lắc đầu cười khổ,khôngnóigì.
Lam Thiên Tình thở dài, nắm chặt cánh tay Kiều Âu: "khôngbiết, hai ba ngày gần đây này tinh thầnkhôngtốt lắm, cứ muốn ngủ, buổi sáng cũngkhôngcó khẩu vị."
Nhìn dáng vẻ Kiều Âu gấp gáp như vậy, Lam Thiên Tình suy nghĩmộtchút, lạinói: "Có thể là mấy ngày ở trong bệnh viện chăm sócanhcho nên bị thiếu ngủ nghiêm trọng.khôngsao, em về ngủ bùthìsẽtốt thôi"
"Tình Tình ~ đều làanhkhôngđược!"
Tự trách mà ômcôvào trong ngực, Kiều Âu nhìn dáng vẻcôkhôngthoải mái, lại thầm trách bản thân. Nếukhôngphải mình nằm viện mấy ngày đó, nha đầu này hết lòng chăm sócthìcôcũngsẽkhôngmệt mỏi đến bị nôn như thế.
"Trở vềanhsẽchăm sóc em chu đáo,sẽnuôi đến trắng trẻo mập mạp mới trở về trường!"
"Ha ha, hay là trước hỏi xem Tiểu Nhu thế nàođi!"
Lam Thiên Tình biết Kiều Âu thương mình, nhưng là bây giờ mục đích tới nơi nàyđãbị kéo càng xa, còn chưa đạt thành đấy.
Kiều Âu gật đầumộtcái, vuốt ve gương mặt củacô, sau đó bắt đầu hỏi thăm bác sĩ quân y về tình trạng Ngũ Hoạ Nhu.
Theo lời bác sĩ quân ynói, tinh thần trạng thái Ngũ Hoạ Nhukhôngtốt, tối ngày hôm qua đến gặpcôấy trong miệngkhôngngừng kêu là mình giết người, vẫnkhôngdám ngủ,khôngcho tắt đèn, người canh gác tới kiểm tra phòngnóimuốn tắt đènthìcôấy liền khóc lớn náo loạn đập đồ, sau khi bác sĩ quân y hàn huyênnóichuyện vớicôấy đến hơn nửa đêm,cômệtkhôngchịu được mới ôm đầu gối ngồitrêngiường ngủ mất.
Bác sĩ quân ynói, trước khicôđiđãđắp chăn chocôấy, buổi trưa quay lại chỗ Ngũ Hoạ Nhu hàn huyênmộtlần nữathìpháthiệntinh thần củacôấy mặc dùkhôngtốt lắm nhưngđãtốt hơn buổi tối hôm trước, ít nhấtsẽkhôngvừa khóc vừa gào rồi.
Lam Thiên Tình nghe xong mà đau lòng! Kéo tay Kiều Âu, ngước khuôn mặtnhỏnhắn nhìnanh,khôngnóira lời mà nước mắt cứ rớt xuống.
"Ô ô ~ để Tư Đằng ở cùngcôấy có đượckhông? Kiều Âu, Tiểu Nhukhôngthể ởmộtmình đâuđấy! Để cho Tư Đằng ở cùngcôấy có đượckhông?"
mộtbàn tay nâng khuôn mặtnhỏnhắn củacô, Kiều Âukhôngngừng than thở, thế nào càng ngày càng thích khóc đâu rồi, trong lònganhâmthầm thề, mặc kệ là ai chọc giậncôkhóc,thìanhnhất địnhsẽlàm cho người kia trả giáthậtlớn!
"Bà xã ~ trong trại tạm giamkhôngthể để nam nữ ở cùng nhau, để có thể cho Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều phòng độc lập , hơn nữa còn có máy đun nước nước nóngđãrấtkhôngdễ dàng. Bà xã, bọn họsẽchịu nổi, Ngũ Hoạ Nhu là người lạc quan, chỉ là nhất thời trong lòng bị ám ảnh,sẽkhôi phục rất nhanh."
Kiều Âu từ từ dụ dỗ Lam Thiên Tình, rốt cuộc để chocôkhônghề khóc thút thít rồi. Cuối cùng,côcứ như vậy nằm ởtrênbả vai củaanhngủ thiếpđi.
Kiều Âu vén tóc rơitrêntráncôra, nhìncôsưng đỏ hốc mắt, trong lòng rấtkhôngthoải mái giống như bị cái gì đó đè lên.
nhẹnhàng vừa hôn lên trán củacô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bác sĩ quân y. "Bác sĩ Liêu, emgáitôi mới vừanóigì vớicô?, người đàn ông kia là người nào, tên gì?"
Kiều Âuđãquyết định chủ ý, nếu như người kia cố ý chỉ vui đùamộtchút với Kiều Lộ ,thìanhsẽlột da, chặt tay chân vứt xuống sông cho cá ăn!
Bác sĩ quân y vuốt ve gọng kính, sau đó cười nhạtmộttiếng: "Kiều Thiếu, chuyện riêng bệnh nhânkhôngthể tiết lộ."
Kiều Âu cũngkhônggấp, cũngkhônggiận, cứ như vậy nhìncôta,khôngnóimộtlời, cho đến khi sau lưng bác sĩ quân y cũng ướt đẫm mồ hôi,cômới cẩn thận từ trong ngăn kéo lấy ra máy ghiâm, sau đó điều chỉnh thử đến kiamộtđoạn, phát ra ngoài.
Máy ghiâmrấtrõràng, Kiều Âu cũng nghe hiểu. Đúng là, Kiều LộđiDạ Sắc Lan San (tên quầy rượu) uống rượu, bị người xấu trêu chọc, sau đó cómộtthanh niên cứucô, đưađikhách sạn, hôncô, sờ soạngcô, nhưngkhôngxảy ra quan hệ kia, cuối cùng chạy mất. Kiều Lộ lại pháthiệnmình thích cậu ta, thổ lộ với cậu ta lại bị cự tuyệt.
Tóm lại, Kiều Lộđãnóiđủ điều nênnóirồi nhưng có hai chuyện tương đối quan trọngđãbịcôbỏ quên.mộtlà, thân phận của người đàn ông kia, từ đầu đến cuối đến cái tên cũngkhôngnóitới; hai là, người kia cũng uống say, cứucôtrong lúc thần chíkhôngtỉnh táo, thời khắc mấu chốt lại kìm chế giữ được trong sạch chocômàcôcũngkhôngđề cập qua.
Vì vậy lần này, Kiều Âu nghe xong, nhất thời tức giận.rõràng thừa dịp Kiều Lộ bị sayđãđem tiện nghi chiếm xong rồi chạy, cònkhôngnhận nợ, tuynóikhôngtiến hành đượcmộtbước kia, nhưng là loại hành vi ác liệt nàyđãcó thể khiến Kiều Âu có lý do đưahắnđiuống nước Xuân Giang!
Nghe xong ghiâm, sắc mặt Kiều Âu căng thẳng,nóicám ơn bác sĩ quân y, sau đó lại đề nghịcôđến thăm Ngũ Hoạ Nhu, rồi ôm ngang Lam Thiên Tìnhđangngủ say rờiđi.
Dọc theo đường trở về, Kiều Âu gọi điện thoại phái ngườiđithăm dò quầy rượu Kiều Lộđiđêm hôm đó, kiểm tra màn hình giám sát, quầy rượu chung quanh và tất cả khách sạn, tóm lại, toàn bộ đầu mối có thể liên quan đến người đàn ông trong lờinóicủa Kiều Lộ đều được thủ hạđithăm dò.
Ôm Lam Thiên Tình trở lại doanh trại bộ đội,đãđến giờ tắt đèn, Kiều Âu trực tiếp thừa dịp tất cả mọi người chuẩn bịđingủ, liền ômcôtrở về trong phòng của mình.
Cómộtngày trước buổi tối Kiều Âu thâm tìnhnóirõ, bốn người trực ban nhìn thấyanhôm Lam Thiên Tình trở về phòng ngủ, cũngsẽkhôngnóigì, vốn là cuộc sống riêng của phó đoàn trưởng nêmkhôngtới phiên họnóigì.
Đêm, dài dặc như thế.
Kiều Âu phục vụ tốt Lam Thiên Tình, sau đó ngồimộtmình trước màn hình máy tính trước, ngây ngô nhìn ánh sáng màn ảnh phát ra.
anhđangsuy nghĩ về chuyện Tư Đằng. Tiểu tử thúi này, ngày thườngđitheoanhluôn cợt nhã nhưng khinóichuyện tìnhyêulại rất nghiêm túc, có lúc Tư Đằng cũngkhônghiểu biết chuyện gì cũng đều bàn luận với Kiều Âu.
Tư Đằng cố chấp, chuyên nhất, cố chấp, sau khiyêuNgũ Hoạ Nhu,thậtrathìkhôngchỉ là Kiều Lộ đau lòng khổ sở, Kiều Âu nghe ám vệ độinóiqua, trong đội ám vệ có mấycôđặc công cũng chán nản tinh thần. Thế nhưng Tư Đằng chỉ quan tâm tập trung tinh thần lên Ngũ Hoạ Nhu.
Đêm đó Kiều Âu đến phòng tạm giữ thăm Tư ĐằngthìtrừnóiKiều Âu làm ơn nghĩ biện pháp chăm sóc Ngũ Hoạ Nhu và cứucôra bên ngoài, còn nhắc đến chuyện cha mẹ Ngũ Hoạ Nhu.
Đồ ngốc Tư Đằng này chỉ biết lo cho người khác mà tự bản thân mình cònđangkhó bảo toàn!
Dù thế nàođinữa Ngũ Hoạ Nhu cũng là phòng vệ chính đáng, lỡ tay đánh chết người, tối đa cũng chỉ là phòng vệ quá độ, có bác sĩ tâm lý chứng nhận tinh thầncôbị kích thích, cộng thêmcôlàmộtcôbé cònnhỏlại gặp phải loại chuyện như vậysẽchiếm được đồng tình của quan toà và bồi thẩm đoàn, cho nênsẽkhôngcó ảnh hưởng gì.
Ngược lại Tư Đằng, khi đội duy trì trật tựđãchạy tới, hơn nữađãkhống chế hai dân công mà còn đánh cho bọn họ tàn phế, nhìn Ngũ Hoạ Nhu bị duy trì trật tự mangđi, thậm chí cũng đánh cả đội viên đội duy trì trật tự. Đây là hành vi rất nghiêm trọng, cản trở công vụ, thậm trí có thểnói, là thực thi pháp luật mà còn phạm pháp, tội thêmmộtbậc.
Kiều Âu biết Tư Đằng cũngkhônghối hận, cũngsẽkhônghối hận.Đổi là chính bản thân Kiều Âu, ai dám khi dễ Lam Thiên Tình như vậythìđừngnóilà đánh cho tàn phế, sợ là lúc đóanhsẽkhôngnhịn được móc súng lục ra cho đối phương thưởng thức cả băng đạn rồi!
Nhắm mắt lại, Kiều Âu tĩnh tọa hồi lâu, tuy biết Tư Đằng bị giam ởmộtphòngnhỏsẽkhôngcó vấn đề gì, nhưng Kiều Âu vẫn đau lòng.
Đau lòng vì Tư Đằng phải chịu uất ức, cũng nuốtkhôngtrôi uất khí này.
Kiều Âu nghiêng đầu dặn dò thủ hạ sau lưng, ôm sát Lam Thiên Tình bước nhanh đến phía trước, đẩy cửa vào.
Mùi nước sát trùng nhàn nhạt ùa vào trước mặt, hai người trong phòng làm việc nghe tiếng mở cửa đều xoay đầu lại nhìn.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Vị bác sĩ quân y kia ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, đôi tay chống cằm, hình như 1 giây trước rất nghiêm túcđangnghe nha đầu này trình bày,mộtgọng kính màu trà gáctrênsống mũi, mặc dù lớn tuổi nhưng da vẫn trắng nõn, nhìn rất đẹp.
Kiều Âu buông bả vai Lam Thiên Tình ra, sải bước hướng về phía đối diện với bác sĩ túm lấy cổ áo củacôbéđangrun lẩy bẩy kéo đứng lên.
"anh!,anhlàm gì thế?"
"Ngươinóixong rồi sao? !"
Kiều Âu có chút tức giận,mộthồi trước cònđanglàm ầm ĩ vì Tư Đằng đòi chếtđisống lại mà bây giờ lại để cho người khác khi dễ rồi, chạy đến đây khóc nhè,thậtđúng là có tiền đồ,thậtđúng là emgáitốt củaanhnha!
Từnhỏđến lớn, Kiều Âu cũngkhôngchạm quamộtđầu ngón tay của nó, lần trước ở trong biệt viện nhà họ Đoàn, vì Lam Thiên Tình mới đánh nómộtcái tát, ai ngờ mấy ngàykhôngthấy, nha đầu này lại gâysự, còn cố tình than vãn khóc lóc trong khi xảy ra chuyện Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu,thậtđúng là chỉ sợ thiên hạkhôngloạn!
Kiều Âu hậnkhôngthể đập chết nha đầu này!
Kiều Lộ bị sợ liên tiếp giãy giụa muốn tránh, nhưng cổ áo bị Kiều Âu nắm chặt, ánh mắtanhnhư đuốc, chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thép nhìn chằm chằm Kiều Lộ,gằn từng chữ từng câu: "Tiểu tử kia là ai ?nói!"
Kiều Lộ sợ choáng váng,anhchưa từng lớn tiếng tức giận như vậy đối vớicô, quýnh lên hoảng hốt, khóc toáng lên.
Lam Thiên Tình đứng tại chỗ tỉ mỉ quan sát Kiều Lộ, nhớ lại tất cả ngôn ngữ cùng biểuhiệntừ khi quen biết Kiều Lộ tới nay, mơ hồ cảm thấy cấu tạo đại não của nha đầu này hình như có chút vấn đề. Nhưng lại nghĩ từnhỏKiều Lộđãđược cưng chiều nên lạikhôngnóira được là lạ ở chỗ nào.
"Khóc! Bị người khi dễ chỉ biết khóc! Khócthìgiải quyết được cái rắm gì!" Kiều Âu chợt quát rống lên, khiến Kiều Lộ khóc càng lớn.
Vốn là thất tình nên đau lòng, uất ức, bây giờ nhìn thấyanhtrai, chẳng nhữngkhôngan ủicômà còn quát mắng nên dĩ nhiên Kiều Lộkhôngchịu nổi. Hơn nữacôcòn xảy ra chuyện với Mộ Tử Tiêu khiếncôcảm thấy rất nghiêm trọng nên càngkhôngdám đối mặt với Kiều Âu rồi, trong lòng sợ hãi lo lắng gần chết, tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng.
"Kiều Thiếu, Kiều Lộđanggặp vấn đề,anhlàm như vậy chỉ khiếncôấy thêm hoảng sợ. Kiều thiếu hãy buôngcôấy ra rồinóichuyện."
Bác sĩ quân ykhôngnhìn nổi, tranh thủ thời gian đứng dậy khuyên can nhưng khuyên nửa ngày vẫnkhôngthấy động tĩnh.
Kiều Âu giống như muốn thi gan cùng emgái, giống như xách theo con gà con, Kiều Lộ cũngkhôngmở miệngnóichuyện chỉ khóc thút thít, chỉnóiđúngmộtcâusẽkhôngbuông tay.
Lam Thiên Tình vốnđanglo lắng chuyện Ngũ Hoạ Nhu,đangmuốn tìm bác sĩ quân y hỏi chorõràng, lại gặp Kiều Lộ thế này làm cho đại não bị tê dại, cảm giác khó thở lảo đảo vội dựa vào khung cửa.
"Vị tiểu thư này!" Bác sĩ quân y nhìn thấy vội chạy đến đỡcô, nhưng dạ dày Lam Thiên Tình vẫn khó chịu muốn nôn.
Kiều Âu vừa thấy Lam Thiên Tìnhkhôngthoải mái, cũngkhôngđoái hoài tới Kiều Lộ liền buông cổ áocôra, sải bước nhảy tới chỗ Lam Thiên Tình.
"Tình Tình!"
Bác sĩ quân y vội vàng đem thùng rác đặt ở trước mặt Lam Thiên Tình,côliền cúi người xuống, Kiều Âu đau lòng vỗ phía sau lưng củacô, đểcônôn hết toàn bộ thức ăn vừa ăn ra.
"Tình Tình ~!" Kiều Âu vừa đau lòng vỗ sau lưng chocô, vừa ân cần canh chừng sắc mặtcô, chân mày nhíu chặt, nghĩ thầm,đangbình thường mà lại bị nôn? Chẳng lẽ là hải sản buổi trưakhôngsạchsẽ? Bác sĩ cầm nước ấm và khăn giấy đưa tới, Kiều Âu cám ơn, sau đó tự tay cầm ly nước cho Lam Thiên Tình súc miệng, tự tay cầm khăn giấy lau miệng giúpcô.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình nôn xong, vẫnkhôngmở mắt,khôngcòn chút sức lực nào, chỉ dựa vào Kiều Âu, hơi hé mắt nhìn sau lưng Kiều Âu chỗ Kiều Lộ mới vừa đứng.
"Ah? Emgáianhđâu rồi!"
Kiều Âu vừa nghe, vội vàng quay đầu nhìn, Kiều Lộđãtrốn mất dạng rồi.
Trong lòng vừa giận vừa hờn, cũngkhôngđoái hoài tới nhiều, cắn răng nghĩ sau đósẽtính sổ nha đầu kia sau, rồi đỡ Lam Thiên Tình chầm chậm ngồi lên ghế sofa.
"Tình Tình ~ làm sao lại nôn, khó chịu chỗ nào sao?"
Ánh mắt quan tâm cùng lờinóidịu dàng trái ngược hoàn toàn với thái độ với emgáilúc trước. Bác sĩ quân y chỉ lắc đầu cười khổ,khôngnóigì.
Lam Thiên Tình thở dài, nắm chặt cánh tay Kiều Âu: "khôngbiết, hai ba ngày gần đây này tinh thầnkhôngtốt lắm, cứ muốn ngủ, buổi sáng cũngkhôngcó khẩu vị."
Nhìn dáng vẻ Kiều Âu gấp gáp như vậy, Lam Thiên Tình suy nghĩmộtchút, lạinói: "Có thể là mấy ngày ở trong bệnh viện chăm sócanhcho nên bị thiếu ngủ nghiêm trọng.khôngsao, em về ngủ bùthìsẽtốt thôi"
"Tình Tình ~ đều làanhkhôngđược!"
Tự trách mà ômcôvào trong ngực, Kiều Âu nhìn dáng vẻcôkhôngthoải mái, lại thầm trách bản thân. Nếukhôngphải mình nằm viện mấy ngày đó, nha đầu này hết lòng chăm sócthìcôcũngsẽkhôngmệt mỏi đến bị nôn như thế.
"Trở vềanhsẽchăm sóc em chu đáo,sẽnuôi đến trắng trẻo mập mạp mới trở về trường!"
"Ha ha, hay là trước hỏi xem Tiểu Nhu thế nàođi!"
Lam Thiên Tình biết Kiều Âu thương mình, nhưng là bây giờ mục đích tới nơi nàyđãbị kéo càng xa, còn chưa đạt thành đấy.
Kiều Âu gật đầumộtcái, vuốt ve gương mặt củacô, sau đó bắt đầu hỏi thăm bác sĩ quân y về tình trạng Ngũ Hoạ Nhu.
Theo lời bác sĩ quân ynói, tinh thần trạng thái Ngũ Hoạ Nhukhôngtốt, tối ngày hôm qua đến gặpcôấy trong miệngkhôngngừng kêu là mình giết người, vẫnkhôngdám ngủ,khôngcho tắt đèn, người canh gác tới kiểm tra phòngnóimuốn tắt đènthìcôấy liền khóc lớn náo loạn đập đồ, sau khi bác sĩ quân y hàn huyênnóichuyện vớicôấy đến hơn nửa đêm,cômệtkhôngchịu được mới ôm đầu gối ngồitrêngiường ngủ mất.
Bác sĩ quân ynói, trước khicôđiđãđắp chăn chocôấy, buổi trưa quay lại chỗ Ngũ Hoạ Nhu hàn huyênmộtlần nữathìpháthiệntinh thần củacôấy mặc dùkhôngtốt lắm nhưngđãtốt hơn buổi tối hôm trước, ít nhấtsẽkhôngvừa khóc vừa gào rồi.
Lam Thiên Tình nghe xong mà đau lòng! Kéo tay Kiều Âu, ngước khuôn mặtnhỏnhắn nhìnanh,khôngnóira lời mà nước mắt cứ rớt xuống.
"Ô ô ~ để Tư Đằng ở cùngcôấy có đượckhông? Kiều Âu, Tiểu Nhukhôngthể ởmộtmình đâuđấy! Để cho Tư Đằng ở cùngcôấy có đượckhông?"
mộtbàn tay nâng khuôn mặtnhỏnhắn củacô, Kiều Âukhôngngừng than thở, thế nào càng ngày càng thích khóc đâu rồi, trong lònganhâmthầm thề, mặc kệ là ai chọc giậncôkhóc,thìanhnhất địnhsẽlàm cho người kia trả giáthậtlớn!
"Bà xã ~ trong trại tạm giamkhôngthể để nam nữ ở cùng nhau, để có thể cho Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều phòng độc lập , hơn nữa còn có máy đun nước nước nóngđãrấtkhôngdễ dàng. Bà xã, bọn họsẽchịu nổi, Ngũ Hoạ Nhu là người lạc quan, chỉ là nhất thời trong lòng bị ám ảnh,sẽkhôi phục rất nhanh."
Kiều Âu từ từ dụ dỗ Lam Thiên Tình, rốt cuộc để chocôkhônghề khóc thút thít rồi. Cuối cùng,côcứ như vậy nằm ởtrênbả vai củaanhngủ thiếpđi.
Kiều Âu vén tóc rơitrêntráncôra, nhìncôsưng đỏ hốc mắt, trong lòng rấtkhôngthoải mái giống như bị cái gì đó đè lên.
nhẹnhàng vừa hôn lên trán củacô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bác sĩ quân y. "Bác sĩ Liêu, emgáitôi mới vừanóigì vớicô?, người đàn ông kia là người nào, tên gì?"
Kiều Âuđãquyết định chủ ý, nếu như người kia cố ý chỉ vui đùamộtchút với Kiều Lộ ,thìanhsẽlột da, chặt tay chân vứt xuống sông cho cá ăn!
Bác sĩ quân y vuốt ve gọng kính, sau đó cười nhạtmộttiếng: "Kiều Thiếu, chuyện riêng bệnh nhânkhôngthể tiết lộ."
Kiều Âu cũngkhônggấp, cũngkhônggiận, cứ như vậy nhìncôta,khôngnóimộtlời, cho đến khi sau lưng bác sĩ quân y cũng ướt đẫm mồ hôi,cômới cẩn thận từ trong ngăn kéo lấy ra máy ghiâm, sau đó điều chỉnh thử đến kiamộtđoạn, phát ra ngoài.
Máy ghiâmrấtrõràng, Kiều Âu cũng nghe hiểu. Đúng là, Kiều LộđiDạ Sắc Lan San (tên quầy rượu) uống rượu, bị người xấu trêu chọc, sau đó cómộtthanh niên cứucô, đưađikhách sạn, hôncô, sờ soạngcô, nhưngkhôngxảy ra quan hệ kia, cuối cùng chạy mất. Kiều Lộ lại pháthiệnmình thích cậu ta, thổ lộ với cậu ta lại bị cự tuyệt.
Tóm lại, Kiều Lộđãnóiđủ điều nênnóirồi nhưng có hai chuyện tương đối quan trọngđãbịcôbỏ quên.mộtlà, thân phận của người đàn ông kia, từ đầu đến cuối đến cái tên cũngkhôngnóitới; hai là, người kia cũng uống say, cứucôtrong lúc thần chíkhôngtỉnh táo, thời khắc mấu chốt lại kìm chế giữ được trong sạch chocômàcôcũngkhôngđề cập qua.
Vì vậy lần này, Kiều Âu nghe xong, nhất thời tức giận.rõràng thừa dịp Kiều Lộ bị sayđãđem tiện nghi chiếm xong rồi chạy, cònkhôngnhận nợ, tuynóikhôngtiến hành đượcmộtbước kia, nhưng là loại hành vi ác liệt nàyđãcó thể khiến Kiều Âu có lý do đưahắnđiuống nước Xuân Giang!
Nghe xong ghiâm, sắc mặt Kiều Âu căng thẳng,nóicám ơn bác sĩ quân y, sau đó lại đề nghịcôđến thăm Ngũ Hoạ Nhu, rồi ôm ngang Lam Thiên Tìnhđangngủ say rờiđi.
Dọc theo đường trở về, Kiều Âu gọi điện thoại phái ngườiđithăm dò quầy rượu Kiều Lộđiđêm hôm đó, kiểm tra màn hình giám sát, quầy rượu chung quanh và tất cả khách sạn, tóm lại, toàn bộ đầu mối có thể liên quan đến người đàn ông trong lờinóicủa Kiều Lộ đều được thủ hạđithăm dò.
Ôm Lam Thiên Tình trở lại doanh trại bộ đội,đãđến giờ tắt đèn, Kiều Âu trực tiếp thừa dịp tất cả mọi người chuẩn bịđingủ, liền ômcôtrở về trong phòng của mình.
Cómộtngày trước buổi tối Kiều Âu thâm tìnhnóirõ, bốn người trực ban nhìn thấyanhôm Lam Thiên Tình trở về phòng ngủ, cũngsẽkhôngnóigì, vốn là cuộc sống riêng của phó đoàn trưởng nêmkhôngtới phiên họnóigì.
Đêm, dài dặc như thế.
Kiều Âu phục vụ tốt Lam Thiên Tình, sau đó ngồimộtmình trước màn hình máy tính trước, ngây ngô nhìn ánh sáng màn ảnh phát ra.
anhđangsuy nghĩ về chuyện Tư Đằng. Tiểu tử thúi này, ngày thườngđitheoanhluôn cợt nhã nhưng khinóichuyện tìnhyêulại rất nghiêm túc, có lúc Tư Đằng cũngkhônghiểu biết chuyện gì cũng đều bàn luận với Kiều Âu.
Tư Đằng cố chấp, chuyên nhất, cố chấp, sau khiyêuNgũ Hoạ Nhu,thậtrathìkhôngchỉ là Kiều Lộ đau lòng khổ sở, Kiều Âu nghe ám vệ độinóiqua, trong đội ám vệ có mấycôđặc công cũng chán nản tinh thần. Thế nhưng Tư Đằng chỉ quan tâm tập trung tinh thần lên Ngũ Hoạ Nhu.
Đêm đó Kiều Âu đến phòng tạm giữ thăm Tư ĐằngthìtrừnóiKiều Âu làm ơn nghĩ biện pháp chăm sóc Ngũ Hoạ Nhu và cứucôra bên ngoài, còn nhắc đến chuyện cha mẹ Ngũ Hoạ Nhu.
Đồ ngốc Tư Đằng này chỉ biết lo cho người khác mà tự bản thân mình cònđangkhó bảo toàn!
Dù thế nàođinữa Ngũ Hoạ Nhu cũng là phòng vệ chính đáng, lỡ tay đánh chết người, tối đa cũng chỉ là phòng vệ quá độ, có bác sĩ tâm lý chứng nhận tinh thầncôbị kích thích, cộng thêmcôlàmộtcôbé cònnhỏlại gặp phải loại chuyện như vậysẽchiếm được đồng tình của quan toà và bồi thẩm đoàn, cho nênsẽkhôngcó ảnh hưởng gì.
Ngược lại Tư Đằng, khi đội duy trì trật tựđãchạy tới, hơn nữađãkhống chế hai dân công mà còn đánh cho bọn họ tàn phế, nhìn Ngũ Hoạ Nhu bị duy trì trật tự mangđi, thậm chí cũng đánh cả đội viên đội duy trì trật tự. Đây là hành vi rất nghiêm trọng, cản trở công vụ, thậm trí có thểnói, là thực thi pháp luật mà còn phạm pháp, tội thêmmộtbậc.
Kiều Âu biết Tư Đằng cũngkhônghối hận, cũngsẽkhônghối hận.Đổi là chính bản thân Kiều Âu, ai dám khi dễ Lam Thiên Tình như vậythìđừngnóilà đánh cho tàn phế, sợ là lúc đóanhsẽkhôngnhịn được móc súng lục ra cho đối phương thưởng thức cả băng đạn rồi!
Nhắm mắt lại, Kiều Âu tĩnh tọa hồi lâu, tuy biết Tư Đằng bị giam ởmộtphòngnhỏsẽkhôngcó vấn đề gì, nhưng Kiều Âu vẫn đau lòng.
Đau lòng vì Tư Đằng phải chịu uất ức, cũng nuốtkhôngtrôi uất khí này.
Danh sách chương