Tư Đằng hít sâu hai cái, lấy sự hiểu biết của anh với Kiều Âu, vào lúc nào anh khẳng định, hỏi thế gian tình ái là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đời này của Kiều Âu, coi như thua trong lòng bàn tay Lam Thiên Tình rồi.

“Trước trời tối ngày mai sẽ làm xong cho cậu. Nhưng mà nếu có một ngày Lam Thiên Tình làm chuyện tổn thương lòng cậu thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ấy!”.

Tư Đằng hơi tức giận, vẻ mặt không thay đổi đứng dậy, cũng không xem ai là thiếu gia, ai là tài xế kiêm trợ thủ, cứ như vậy thẳng sống lưng nghênh ngang rời đi.

Trong phòng khách trống rỗng, chỉ còn lại một mình Kiều Âu.

Anh bình tĩnh nhìn những thứ trên bàn trà, trong lòng có gì đó đau đớn cực kỳ. Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, móc điện thoại di động của mình ra, gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm.

“Alo, không phải là hỏi Tình Tình, con bé có đồng ý học trường quân đội không?”

Cuộc điện thoại này, Kiều Nhất Phàm không nghĩ ra con trai sẽ có việc tìm ông, nhưng khi giọng nói của Kiều Âu truyền tới từ điện thoại, thế giới này lại yên tĩnh một lần nữa:

“Con muốn một giấy chứng nhận quân hôn, con muốn nhận giấy kết hôn với Tình Tình, lập tức, lập tức!”

Anh nghĩ, nhất định bây giờ cha rất bối rối, nhất định khó hiểu, nhất định sẽ khuyên anh chờ một chút, nhưng mà, thân là đàn ông, nếu làm thì anh sẽ dám gánh vác, dám đối mặt, không phải sao? “Không phải ba vẫn tò mò sao con và Tình Tình biết hả? Lúc trước Chu Tuấn vì muốn kêu gọi đầu tư nên lôi kéo con, hắn ta với cha nuôi Tình Tình làm cô ấy hôn mê rồi đưa đến phòng con, con không nhịn được mà muốn cô ấy, chuyện chính là như vậy. Hôm nay tan học cô ấy về khá muộn, con mới biết là cô ấy đi giải phẫu nạo thai. Ba đừng nóng giận, cũng đừng tức giận, nếu ba cảm thấy con trai ba khốn kiếp, có lỗi với con gái nhà người ta, thì ba cho con hai tờ giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp đi, còn hình thì con tự dán.”

Một lúc lâu, đầu bên kia vẫn không trả lời.

Lúc Kiều Âu không còn kiên nhẫn, Kiều Nhất Phàm cắn răng nghiến lợi nói một câu:

“Con chờ đó cho ba!”

Nói xong bên kia cúp máy.

Kiều Âu hít sâu một hơi, kể từ sau khi trong lòng anh có Lam Thiên Tình, anh luôn có cảm giác thân bất do kỷ, cô cười, anh cũng cười, cô khóc, tim của anh cũng đau theo. Anh không muốn để cho cô gặp một chút tổn thương nào, nhưng mà người làm cô tổn thương, lại luôn là anh.

Ngay cả chuyện Bùi Thanh Đình cũng thế, nếu như không phải vì anh thì Bùi Thanh Đình tội gì phải tìm đến con thỏ nhỏ, gây khó dễ cho một học sinh trung học?

Pha một chén cà phê nóng, Kiều Âu vùi người trên ghế salon nghĩ lung tung. Ở trong nhà này, sau khi có Lam Thiên Tình, cho dù là lúc bất an phiền não, anh cũng không nghĩ đến việc hút thuốc lá. Anh rất muốn vào phòng ngủ với Lam Thiên Tình, nhưng đối mặt với sắc mặt tái nhợt yếu ớt của cô, trong lòng của anh ngoại trừ đau thì chính là áy náy. Vì vậy sau khi anh đặt băng vệ sinh lên gối thì đi ra ngoài luôn.

Làm sao anh lại quên dùng các biện pháp phòng tránh?

Anh vẫn nhớ rõ lúc đó trên đầu tủ giường của khách sạn có cung cấp Durex và Jissbon, chẳng qua là anh không hề đụng đến.

Cho đến khi cốc cà phê trên tay lạnh đi, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Âu cau mày, nghi ngờ liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, rạng sáng 12 giờ.

Anh đi dép mở cửa, đối phương là một người đeo kính lịch sự, cung kính trên tay là hai bản giấy màu hồng.

“Kiều thiếu, bộ trưởng Kiều phân phó tôi lập tức đưa tới cho cậu, đã xong hết, tất cả trình tự đã được luật pháp hóa, chúc mừng cậu và thiếu phu nhân, chúc hai người tân hôn vui vẻ!”

“Cảm ơn!”

Kiều Âu lạnh lùng nói hai chữ “Cảm ơn”, sau đó đóng cửa sập lại.

Anh mở hai tờ giấy hồng ra nhìn một chút, ngoại trừ không có hình dán ở ngoài thì đánh số, dấu chạm nổi, họ tên tài liệu, không nhiều không thiếu. Khóe miệng nhếch lên một độ cong, trong lòng nguội lạnh hơn nửa đêm, chợt kiên định hơn.

Nhớ lại, người đưa giấy chứng nhận tới anh mặc dù anh không biết, nhưng dù sao cũng là người đầu tiên chúc bọn họ tân hôn vui vẻ, nói thế nào cũng phải phát một bao lì xì chứ?

Tay hơi xoay nắm cửa, anh thò nửa người ra, hò về phía bóng dáng đang xuống lầu, kêu lên:

“Này! Trở lại!”

“A, vâng, vâng!”

Kiều Âu sải bước vào nhà cầm lấy vì tiền của mình, từ bên trong lấy ra một xấp tiền giấy, anh cũng không đếm lại, có lẽ ước chừng có 5000 đồng.

“Cho cậu, tiền lì xì. Nhưng mà không có bao lì xì, chấp nhận vậy!”

Đối phương kinh ngạc, Kiều thiếu cho tiền lì xì, vừa đưa đã bằng một tháng tiền lương của cậu ta! Cho dù không có bao lì xì thì cậu cũng sẽ không ghét bỏ!

“Cảm ơn Kiều thiếu! Cảm ơn Kiểu thiếu!”

“Bộp!”

Cửa lại được đóng lại rồi!

Cầm hai tờ giấy chứng nhận trong lòng bàn tay nhìn lại nhìn, nét mặt Kiều Âu tươi như hoa, anh đi trở về phòng ngủ của mình, đem cất kỹ chúng, sau đó vọt đi tắm rửa, đổi bộ quần áo ngủ đôi với Lam Thiên Tình, trở về phòng ngủ của cô, chui vào trong chăn của cô.

Anh liếc mắt thấy băng vệ sinh bên gối đã không thấy, nói vậy là cô bé đã thức dậy và đổi rồi.

Anh thở dài, chịu đựng đau lòng và hạnh phúc đồng thời hành hạ, ôm cô vào trong ngực.

Anh cười, trong lòng đang nói:

“Này, em có biết không, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện