Nằm trên ghế sa lon một lát sau, chân tay Kiều Âu dần dần có cảm giác, nhờ Tư Đằng nâng đở lên lầu thay quần áo rồi vội vàng xuống phòng ăn.
Lúc này trong phòng ăn, Lam Thiên Tìnhvà mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.
Ông cụ vừa thấy Kiều Âu, liền cười tươi, ghé lại gần Lam Thiên Tình nói: “Tình Tình a, Kiều Âu thật tốt, ông ngoại lớn tuổi rồi nên nhìn người sẽ không sai đâu, lại nói các cháu đều sắp kết hôn, tại sao có thể để cậu ấy ở phòng khách ngủ cả đêm? Cũng không sợ người làm trong nhà chế giễu hả?.”
Lại nói, ông cụ thật sự thích Kiều Âu , quý sự thâm tình của Kiều Âu, mỗi lần ăn điểm tâm cũng sẽ nói chuyện khiến ông cụ vui vẻ, hơn nữa còn hiểu rõ ông yêu thích cái gì, thỉnh thoảng lại mang một ít quà tặng nhỏ hối lộ ông.
Với một điểm này, với ông cụ xem ra, mặc kệ nói thế nào đều là tâm ý của tiểu bối, có một đứa cháu luôn miệng nói hiếu thuận nhưng hành động lại chậm chạp còn Kiều Âu dù rất bận rộn nhưng vẫn còn có thể nghĩ đến mua quà tặng cho ông, ông cảm thấy Kiều Âu là đứa nhỏ rất có lòng.
Ngay cả ông lão già này mà Kiều Âu còn nhớ muốn lấy lòng, thì đối với Tình Tình có thể không được không? Kiều Âu theo thói quen, kéo ghế bên cạnh Lam Thiên Tình ra rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền phát hiện hốc mắt cô ửng đỏ. Vẻn vẹn cái nhìn này lại khiến anh đau lòng.
“Ông ngoại, con biết rồi.”
Lam Thiên Tình khéo léo nói một câu, nói xong giương mắt cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn về phía Đoàn Hề Trạch lại phát hiện ông đang như không có việc gì chỉ chuyên tâm ăn bữa sáng, mà lời nói của mọi người không khiến Đoàn Hề Trạch chớp mí mắt hay ngẩng đầu.
Kiều Âu đau lòng Lam Thiên Tình, cầm đũa lên gắp một bánh bao thịt để vào đĩa ở trước mặt cô, nhỏ giọng: “Chú ý thân thể.”
Nhàn nhạt bốn chữ, phát ra từ sâu trong linh hồn cũng bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Lam Thiên Tình thiếu chút nữa bị rơi nước mắt vì chiếc bánh bao thịt trước mặt, cô không dám ngẩng đầu lên, không biết phải đối mặt ra sao. Nhíu nhíu mày, chỉ coi như mình không nhìn thấy, tiếp tục uống từng muỗng từng muỗng cháo.
Lần này, ông cụ mất hứng.
Ông cụ lập tức gắp lấy chiếc ánh bao thịt mà Kiều Âu cho Lam Thiên Tình, nhét vào trong miệng nuốt vào.
“Tình Tình, con gái tùy hứng cũng phải có chừng có mực, Kiều Âu đối với con tốt như vậy, làm thế nào mà cứ lạnh lùng như thế?”
Nghe ông ngoại nói, Lam Thiên Tình uất ức, chớp mắt mấy cái cố nén nước mắt, giơ tay lên gắp một chiếc bánh bao thịt đưa vào trong chén cho Kiều Âu, cũng không nói một câu.
Rốt cuộc ông cụ đã cười.
Nhưng tình cảm tương thông, Kiều Âu nhìn Tình Tình uất ức lại càng không chịu rồi, vì vậy mở miệng nói: “Ông ngoại, chuyện này đều là sai lầm của cháu, Tình Tình không có lỗi, cô ấy tức giận không để ý tới cháu là đương nhiên.”
Vẫn buồn bực không lên tiếng nãy giờ, Đoàn Hề Trạch cũng nói: “Cha, người trẻ tuổi bây giờ cãi vã, chiến tranh lạnh lùng cũng là các cung bậc của tình cảm, không cần quá để ý. Chúng ta không cần tham gia quá nhiều.”
Nghe Đoàn Hề Trạch lên tiếng, ông cụ cũng không nói gì nhưng sau khi cơm nước xong buông chén đũa xuống đứng dậy, trước lúc rời đi, cầm khăn ăn lau miệng lại lạnh nhạt nói: “Nếu Kiều Âu là con rể nhà họ Đoàn thì đó chính con trai một nửa trong nhà, các ngươi cũng không thể liên thủ khi dễ người ta!”
“Cha, ngài nói đi nơi nào thế, làm sao lại như thế chứ.”
Đoàn Hề Trạch liền vội vàng đứng lên đỡ ông cụ chuẩn bị đi lên lầu, hôm nay hẹn bác sĩ tới nhà kiểm tra sức khỏe cho ông cụ. Ông cụ vừa đi vừa nói: “Không có là tốt rồi.”
Lần này, trên bàn ăn cũng chỉ còn lại có Lam Thiên Tình và Kiều Âu rồi.
Không biết có phải hay không là thói quen ở trước mặt Kiều Âu làm chính mình nguyên thủy nhất, còn là thói quen không hề phòng bị, trong lúc nhất thời hốc mắt Lam Thiên Tình cũng không khống chế nổi nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.
Kiều Âu buông chén đũa xuống, giơ tay lên muốn ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực, lại bị cô tránh được.
Trong nháy mắt đó, cô cự tuyệt đâu chỉ là một cái ôm? Này rõ ràng chính là cự tuyệt cả trái tim của anh.
“Tình Tình ~!”
Kiều Âu trong lòng không nói ra được tư vị, Tư Đằng cùng Ngũ Hoạ Nhu nhìn xa xa, cũng chỉ có thể làm gấp. Cuối cùng, Lam Thiên Tình hung hăng lau hai hàng nước mắt, đối mặt với Kiều Âu, nhưng vẫn không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô nói: “Anh, về sau, tôi chỉ kêu là anh thôi. Mặc kệ nói thế nào, giữa chúng ta còn có một đứa bé. Tôi sẽ giống mẹ sẽ sinh ra nó nhưng tôi không có cách nào tiếp nhận ba của đứa bé. Về phần mẹ anh, cậu của tôi đối phó thế nào tôi cũng sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, bởi vì đó là cái giá bà ấy đáng phải chịu!”
Nói xong, Lam Thiên Tình quật cường nhìn Kiều Âu, bóng dáng nhu nhược vòng qua Kiều Âu, cứ như vậy đi lên lầu.
Kiều Âu không đuổi theo, bởi vì anh không dám chọc giận cô.
Thật ra thì kết quả như thế đối với Kiều Âu mà nói đã coi như là vui mừng, ít nhất, Tình Tình nguyện ý còn giữ lại đứa bé của anh, điều này nói rõ rồi, cô yêu anh, cũng không nguyện ý phủ nhận quá khứ của bọn họ.
Kiều Âu hung hăng hít sâu hai lần, sau đó nhìn Đoàn Hề Trạch từng bước một đi về phía mình.
Ngay lập tức đứng lên, kính cẩn lễ phép nhìn Đoàn Hề Trạch: “Cậu!”
Đoàn Hề Trạch không chút thay đổi nét mặt, trở lại vị trí của mình vừa ngồi và ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Trong lúc nhất thời, Kiều Âu đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Chợt, Đoàn Hề Trạch nhàn nhạt mở miệng: “Hơn hai mươi năm trước, ba với mẹ cậu iữa vốn là không có liên hệ chút nào, nhưng khi cùng dự tiệc rượu, ba cậu bởi vì bị Hề Viện cự tuyệt cho nên uống nhiều quá, lúc tỉnh dậy đã thấy mẹ cậu nằm ngủ bên cạnh. Sau hai tuần, mẹ cậu khóc nói đã mang thai. Ngay sau đó, bọn họ liền kết hôn.”
Nói tới chỗ này, Đoàn Hề Trạch dừng một chút, ý vị không rõ nhìn tới trước: “Mẹ cậu lúc ấy là chính ủy, lúc sanh con đã đi nước ngoài, ba cậu là quân ủy đóng ở kinh đô, cho nên lúc mẹ cậu sinh ra cậu, không ai nhìn thấy.”
Kiều Âu nhíu nhíu mày, không hiểu Đoàn Hề Trạch chợt nói với mình chuyện này là có ý gì.
Mà Đoàn Hề Trạch nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kiều Âu, khóe miệng khẽ nâng lên: “Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là chợt nhớ tới, thật sự có thể có chuyện gì uẩn khúc hay không ? Chỉ là có thể.”
Kiều Âu không nói lời nào, cũng bất động.Trong đầu quay cuồng một mớ bòng bong.
Cuối cùng, Đoàn Hề Trạch ăn no, lau miệng đứng lên: “Giống như Cung Bách Hợp tâm địa ác độc như vậy, người phụ nữ đõ sẽ không từ thủ đoạn nào mà không làm được, cậu đúng là đứa trẻ giúp cô ta được gả vào nhà họ Kiều nhưng tại sao là cậu? Nếu như chuyện này có ẩn tình khác, có lẽ cha mẹ ruột của cậu đều đã bị cô ta hại chết! Kiều Âu, cậu có nghĩ tới khả năng này hay không?”
“. . . , . . .”
Đoàn Hề Trạch nói xong, không để ý tới Kiều Âu nữa, xoay người rời đi. Mà khi Kiều Âu bớt hoảng hốt vội đuổi theo sát bước ông: “Cậu, có phải cậu biết chuyện gì hay không?”
Đáy mắt Đoàn Hề Trạch xẹt qua tia cười, cũng không dễ dàng hiển lộ ra.
Thật ra thì, mới vừa Đoàn Hề Trạch chỉ là nói giả thiết chứ không có thật, bởi vì tối hôm qua nghe được cuộc đối thoại của Kiều Âu và Tư Đằng, vì vậy cảm thấy rất hứng thú với bí mật kia, nhưng nếu trực tiếp hỏi thì chưa chắc Kiều Âu sẽ nói, cho nên cố ý vòng vèo như vậy là muốn buộc Kiều Âu nói ra.
Đoàn Hề Trạch dừng bước, thân thể to lớn kiêu căng đứng thẳng , liếc Kiều Âu một cái: “Cậu cảm thấy ta nên biết cái gì?”
Thật ra thì cái gì ông cũng không biết nên sẽ chờ Kiều Âu tự mình nói!
Kiều Âu cắn răng một cái, cau mày nói: “Lúc trước em gái con bị cắt dạ dày, con đã muốn đem dạ dày của mình cho nó một nửa, nhưng khi làm xét nghiệm máu bác sĩ đã nói con và em gái không phải là ruột thịt. Lúc đó con đã không tin, về lấy tóc của em gái và mình đi xét nghiệm DNA, kết quả là ngay cả quan hệ họ hàng gần cũng không phải. Nói cách khác, con và em gái có một người không phải là của mẹ sanh ra.”
Ánh mắt Kiều Âu chân thành, Đoàn Hề Trạch biết đứa nhỏ này không nói dối mình.
Nhưng Đoàn Hề Trạch không ngờ mình chỉ thử dò xét mà lại biết được chuyện bí mật này. Chuyện này chỉ có thể là Cung Bách Hợp cắm sừng Kiều Nhất Phàm hoặc Kiều Âu do người khác sinh ra?
Đoàn Hề Trạch híp mắt suy nghĩ một chút, lúc ấy Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Viện có hôn ước, thế lực nhà họ Cung không nhiều, cho nên rất có thể trưởng bối của Cung gia chỉ điểm Cung Bách Hợp tính kế với Kiều Nhất Phàm, hoặc nói cách khác Cung gia muốn trèo cành cao, hai nhà Cung Kiều kết thân là một âm mưu.
Một người phụ nữ gả vào Hào Môn là vô cùng tàn nhẫn, cũng không chịu sinh con rồi hả?
Đoàn Hề Trạch tỉ mỉ nhớ lại mọi chi tiết, chuyện năm đó ông không biết nhưng những đạo lý này đều còn tồn tại, suy luận như vậy là hợp tình hợp lý.
“Cậu!, có phải cậu biết chuyện gì hay không? Cậu, nếu cậu biết cái gì thì nhất định nên nói cho con biết a!” Kiều Âu rất hồi hộp, rất nóng lòng, bất luận mình có thể ở chung một chỗ cùng Lam Thiên Tình hay không nhưng chuyện liên quan đến thân thế của mình cũng sẽ rất chú ý .
Vậy mà Đoàn Hề Trạch chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Hãy về hỏi mẹ cậu chứ cụ thể chuyện năm đó đúng là ta không biết.”
Đoàn Hề Trạch nói xong cũng rời đi ngay, tài xế của ông sớm đã đem xe dừng ở cửa nhà họ Đoàn, chờ đưa ông đến công ty.
Lần này Kiều Âu bối rối, Cung Bách Hợp đã bỏ trốn, anh muốn đi chỗ nào để hỏi cho rõ ràng?
Vậy mà, Đoàn Hề Trạch cũng không đến Đoàn thị đi làm, mà lái xe đến chỗ Tổng thống. Tối hôm qua, Đoàn Hề Trạch đã đem đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Bùi Đồng Tuyên và Lam Thiên Tình gửi cho Mộ Nam Phong. Sau đó còn nhắn thêm một tin: “Bùi Đồng Tuyên cũng chưa bị đánh chết, tôi và Kiều Nhất Phàm đều cảm thấy nên giữ lại cho ngài xử lý.”
Sáng sớm hôm nay, điện thoại di động của Đoàn Hề Trạch đổ chuông không ngừng, Đoàn Hề Trạch vừa nhìn tên Mộ Nam Phong hiện trên màn hình điện thoại liền vội vàng nhận, Mộ Nam Phong nói hi vọng Đoàn Hề Trạch có thể dẫn ông ấy đến thăm mộ của Đoàn Hề Viện.
Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Mộ Nam Phong vẫn không đến có bái tế Đoàn Hề Viện. Bởi vì mình thân bất do kỷ, cũng bởi vì sợ thấy cảnh thương tình.
Đoàn Hề Trạch đồng ý, đồng thời cũng gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm. Dù sao Tổng thống đi làm chuyện riêng nhưng môt khi bị truyền thông phát hiện, hoặc là gặp bất trắc gì ngoài ý muốn sẽ đều là sự kiện trọng đại.
Kiều Nhất Phàm không nói hai lời cũng lập tức đồng ý, bởi vì trong đáy lòng mình ông cũng rất muốn đi thăm Đoàn Hề Viện.
Nhưng lúc này Đoàn Hề Trạch đang rối rắm không biết có nên nói cho Kiều Nhất Phàm biết chuyện anh em Kiều Âu và Kiều Lộ không có bất kỳ liên hệ máu mủ hay không đây?
Lúc này trong phòng ăn, Lam Thiên Tìnhvà mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.
Ông cụ vừa thấy Kiều Âu, liền cười tươi, ghé lại gần Lam Thiên Tình nói: “Tình Tình a, Kiều Âu thật tốt, ông ngoại lớn tuổi rồi nên nhìn người sẽ không sai đâu, lại nói các cháu đều sắp kết hôn, tại sao có thể để cậu ấy ở phòng khách ngủ cả đêm? Cũng không sợ người làm trong nhà chế giễu hả?.”
Lại nói, ông cụ thật sự thích Kiều Âu , quý sự thâm tình của Kiều Âu, mỗi lần ăn điểm tâm cũng sẽ nói chuyện khiến ông cụ vui vẻ, hơn nữa còn hiểu rõ ông yêu thích cái gì, thỉnh thoảng lại mang một ít quà tặng nhỏ hối lộ ông.
Với một điểm này, với ông cụ xem ra, mặc kệ nói thế nào đều là tâm ý của tiểu bối, có một đứa cháu luôn miệng nói hiếu thuận nhưng hành động lại chậm chạp còn Kiều Âu dù rất bận rộn nhưng vẫn còn có thể nghĩ đến mua quà tặng cho ông, ông cảm thấy Kiều Âu là đứa nhỏ rất có lòng.
Ngay cả ông lão già này mà Kiều Âu còn nhớ muốn lấy lòng, thì đối với Tình Tình có thể không được không? Kiều Âu theo thói quen, kéo ghế bên cạnh Lam Thiên Tình ra rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền phát hiện hốc mắt cô ửng đỏ. Vẻn vẹn cái nhìn này lại khiến anh đau lòng.
“Ông ngoại, con biết rồi.”
Lam Thiên Tình khéo léo nói một câu, nói xong giương mắt cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn về phía Đoàn Hề Trạch lại phát hiện ông đang như không có việc gì chỉ chuyên tâm ăn bữa sáng, mà lời nói của mọi người không khiến Đoàn Hề Trạch chớp mí mắt hay ngẩng đầu.
Kiều Âu đau lòng Lam Thiên Tình, cầm đũa lên gắp một bánh bao thịt để vào đĩa ở trước mặt cô, nhỏ giọng: “Chú ý thân thể.”
Nhàn nhạt bốn chữ, phát ra từ sâu trong linh hồn cũng bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Lam Thiên Tình thiếu chút nữa bị rơi nước mắt vì chiếc bánh bao thịt trước mặt, cô không dám ngẩng đầu lên, không biết phải đối mặt ra sao. Nhíu nhíu mày, chỉ coi như mình không nhìn thấy, tiếp tục uống từng muỗng từng muỗng cháo.
Lần này, ông cụ mất hứng.
Ông cụ lập tức gắp lấy chiếc ánh bao thịt mà Kiều Âu cho Lam Thiên Tình, nhét vào trong miệng nuốt vào.
“Tình Tình, con gái tùy hứng cũng phải có chừng có mực, Kiều Âu đối với con tốt như vậy, làm thế nào mà cứ lạnh lùng như thế?”
Nghe ông ngoại nói, Lam Thiên Tình uất ức, chớp mắt mấy cái cố nén nước mắt, giơ tay lên gắp một chiếc bánh bao thịt đưa vào trong chén cho Kiều Âu, cũng không nói một câu.
Rốt cuộc ông cụ đã cười.
Nhưng tình cảm tương thông, Kiều Âu nhìn Tình Tình uất ức lại càng không chịu rồi, vì vậy mở miệng nói: “Ông ngoại, chuyện này đều là sai lầm của cháu, Tình Tình không có lỗi, cô ấy tức giận không để ý tới cháu là đương nhiên.”
Vẫn buồn bực không lên tiếng nãy giờ, Đoàn Hề Trạch cũng nói: “Cha, người trẻ tuổi bây giờ cãi vã, chiến tranh lạnh lùng cũng là các cung bậc của tình cảm, không cần quá để ý. Chúng ta không cần tham gia quá nhiều.”
Nghe Đoàn Hề Trạch lên tiếng, ông cụ cũng không nói gì nhưng sau khi cơm nước xong buông chén đũa xuống đứng dậy, trước lúc rời đi, cầm khăn ăn lau miệng lại lạnh nhạt nói: “Nếu Kiều Âu là con rể nhà họ Đoàn thì đó chính con trai một nửa trong nhà, các ngươi cũng không thể liên thủ khi dễ người ta!”
“Cha, ngài nói đi nơi nào thế, làm sao lại như thế chứ.”
Đoàn Hề Trạch liền vội vàng đứng lên đỡ ông cụ chuẩn bị đi lên lầu, hôm nay hẹn bác sĩ tới nhà kiểm tra sức khỏe cho ông cụ. Ông cụ vừa đi vừa nói: “Không có là tốt rồi.”
Lần này, trên bàn ăn cũng chỉ còn lại có Lam Thiên Tình và Kiều Âu rồi.
Không biết có phải hay không là thói quen ở trước mặt Kiều Âu làm chính mình nguyên thủy nhất, còn là thói quen không hề phòng bị, trong lúc nhất thời hốc mắt Lam Thiên Tình cũng không khống chế nổi nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.
Kiều Âu buông chén đũa xuống, giơ tay lên muốn ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực, lại bị cô tránh được.
Trong nháy mắt đó, cô cự tuyệt đâu chỉ là một cái ôm? Này rõ ràng chính là cự tuyệt cả trái tim của anh.
“Tình Tình ~!”
Kiều Âu trong lòng không nói ra được tư vị, Tư Đằng cùng Ngũ Hoạ Nhu nhìn xa xa, cũng chỉ có thể làm gấp. Cuối cùng, Lam Thiên Tình hung hăng lau hai hàng nước mắt, đối mặt với Kiều Âu, nhưng vẫn không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô nói: “Anh, về sau, tôi chỉ kêu là anh thôi. Mặc kệ nói thế nào, giữa chúng ta còn có một đứa bé. Tôi sẽ giống mẹ sẽ sinh ra nó nhưng tôi không có cách nào tiếp nhận ba của đứa bé. Về phần mẹ anh, cậu của tôi đối phó thế nào tôi cũng sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, bởi vì đó là cái giá bà ấy đáng phải chịu!”
Nói xong, Lam Thiên Tình quật cường nhìn Kiều Âu, bóng dáng nhu nhược vòng qua Kiều Âu, cứ như vậy đi lên lầu.
Kiều Âu không đuổi theo, bởi vì anh không dám chọc giận cô.
Thật ra thì kết quả như thế đối với Kiều Âu mà nói đã coi như là vui mừng, ít nhất, Tình Tình nguyện ý còn giữ lại đứa bé của anh, điều này nói rõ rồi, cô yêu anh, cũng không nguyện ý phủ nhận quá khứ của bọn họ.
Kiều Âu hung hăng hít sâu hai lần, sau đó nhìn Đoàn Hề Trạch từng bước một đi về phía mình.
Ngay lập tức đứng lên, kính cẩn lễ phép nhìn Đoàn Hề Trạch: “Cậu!”
Đoàn Hề Trạch không chút thay đổi nét mặt, trở lại vị trí của mình vừa ngồi và ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Trong lúc nhất thời, Kiều Âu đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Chợt, Đoàn Hề Trạch nhàn nhạt mở miệng: “Hơn hai mươi năm trước, ba với mẹ cậu iữa vốn là không có liên hệ chút nào, nhưng khi cùng dự tiệc rượu, ba cậu bởi vì bị Hề Viện cự tuyệt cho nên uống nhiều quá, lúc tỉnh dậy đã thấy mẹ cậu nằm ngủ bên cạnh. Sau hai tuần, mẹ cậu khóc nói đã mang thai. Ngay sau đó, bọn họ liền kết hôn.”
Nói tới chỗ này, Đoàn Hề Trạch dừng một chút, ý vị không rõ nhìn tới trước: “Mẹ cậu lúc ấy là chính ủy, lúc sanh con đã đi nước ngoài, ba cậu là quân ủy đóng ở kinh đô, cho nên lúc mẹ cậu sinh ra cậu, không ai nhìn thấy.”
Kiều Âu nhíu nhíu mày, không hiểu Đoàn Hề Trạch chợt nói với mình chuyện này là có ý gì.
Mà Đoàn Hề Trạch nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kiều Âu, khóe miệng khẽ nâng lên: “Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là chợt nhớ tới, thật sự có thể có chuyện gì uẩn khúc hay không ? Chỉ là có thể.”
Kiều Âu không nói lời nào, cũng bất động.Trong đầu quay cuồng một mớ bòng bong.
Cuối cùng, Đoàn Hề Trạch ăn no, lau miệng đứng lên: “Giống như Cung Bách Hợp tâm địa ác độc như vậy, người phụ nữ đõ sẽ không từ thủ đoạn nào mà không làm được, cậu đúng là đứa trẻ giúp cô ta được gả vào nhà họ Kiều nhưng tại sao là cậu? Nếu như chuyện này có ẩn tình khác, có lẽ cha mẹ ruột của cậu đều đã bị cô ta hại chết! Kiều Âu, cậu có nghĩ tới khả năng này hay không?”
“. . . , . . .”
Đoàn Hề Trạch nói xong, không để ý tới Kiều Âu nữa, xoay người rời đi. Mà khi Kiều Âu bớt hoảng hốt vội đuổi theo sát bước ông: “Cậu, có phải cậu biết chuyện gì hay không?”
Đáy mắt Đoàn Hề Trạch xẹt qua tia cười, cũng không dễ dàng hiển lộ ra.
Thật ra thì, mới vừa Đoàn Hề Trạch chỉ là nói giả thiết chứ không có thật, bởi vì tối hôm qua nghe được cuộc đối thoại của Kiều Âu và Tư Đằng, vì vậy cảm thấy rất hứng thú với bí mật kia, nhưng nếu trực tiếp hỏi thì chưa chắc Kiều Âu sẽ nói, cho nên cố ý vòng vèo như vậy là muốn buộc Kiều Âu nói ra.
Đoàn Hề Trạch dừng bước, thân thể to lớn kiêu căng đứng thẳng , liếc Kiều Âu một cái: “Cậu cảm thấy ta nên biết cái gì?”
Thật ra thì cái gì ông cũng không biết nên sẽ chờ Kiều Âu tự mình nói!
Kiều Âu cắn răng một cái, cau mày nói: “Lúc trước em gái con bị cắt dạ dày, con đã muốn đem dạ dày của mình cho nó một nửa, nhưng khi làm xét nghiệm máu bác sĩ đã nói con và em gái không phải là ruột thịt. Lúc đó con đã không tin, về lấy tóc của em gái và mình đi xét nghiệm DNA, kết quả là ngay cả quan hệ họ hàng gần cũng không phải. Nói cách khác, con và em gái có một người không phải là của mẹ sanh ra.”
Ánh mắt Kiều Âu chân thành, Đoàn Hề Trạch biết đứa nhỏ này không nói dối mình.
Nhưng Đoàn Hề Trạch không ngờ mình chỉ thử dò xét mà lại biết được chuyện bí mật này. Chuyện này chỉ có thể là Cung Bách Hợp cắm sừng Kiều Nhất Phàm hoặc Kiều Âu do người khác sinh ra?
Đoàn Hề Trạch híp mắt suy nghĩ một chút, lúc ấy Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Viện có hôn ước, thế lực nhà họ Cung không nhiều, cho nên rất có thể trưởng bối của Cung gia chỉ điểm Cung Bách Hợp tính kế với Kiều Nhất Phàm, hoặc nói cách khác Cung gia muốn trèo cành cao, hai nhà Cung Kiều kết thân là một âm mưu.
Một người phụ nữ gả vào Hào Môn là vô cùng tàn nhẫn, cũng không chịu sinh con rồi hả?
Đoàn Hề Trạch tỉ mỉ nhớ lại mọi chi tiết, chuyện năm đó ông không biết nhưng những đạo lý này đều còn tồn tại, suy luận như vậy là hợp tình hợp lý.
“Cậu!, có phải cậu biết chuyện gì hay không? Cậu, nếu cậu biết cái gì thì nhất định nên nói cho con biết a!” Kiều Âu rất hồi hộp, rất nóng lòng, bất luận mình có thể ở chung một chỗ cùng Lam Thiên Tình hay không nhưng chuyện liên quan đến thân thế của mình cũng sẽ rất chú ý .
Vậy mà Đoàn Hề Trạch chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Hãy về hỏi mẹ cậu chứ cụ thể chuyện năm đó đúng là ta không biết.”
Đoàn Hề Trạch nói xong cũng rời đi ngay, tài xế của ông sớm đã đem xe dừng ở cửa nhà họ Đoàn, chờ đưa ông đến công ty.
Lần này Kiều Âu bối rối, Cung Bách Hợp đã bỏ trốn, anh muốn đi chỗ nào để hỏi cho rõ ràng?
Vậy mà, Đoàn Hề Trạch cũng không đến Đoàn thị đi làm, mà lái xe đến chỗ Tổng thống. Tối hôm qua, Đoàn Hề Trạch đã đem đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Bùi Đồng Tuyên và Lam Thiên Tình gửi cho Mộ Nam Phong. Sau đó còn nhắn thêm một tin: “Bùi Đồng Tuyên cũng chưa bị đánh chết, tôi và Kiều Nhất Phàm đều cảm thấy nên giữ lại cho ngài xử lý.”
Sáng sớm hôm nay, điện thoại di động của Đoàn Hề Trạch đổ chuông không ngừng, Đoàn Hề Trạch vừa nhìn tên Mộ Nam Phong hiện trên màn hình điện thoại liền vội vàng nhận, Mộ Nam Phong nói hi vọng Đoàn Hề Trạch có thể dẫn ông ấy đến thăm mộ của Đoàn Hề Viện.
Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Mộ Nam Phong vẫn không đến có bái tế Đoàn Hề Viện. Bởi vì mình thân bất do kỷ, cũng bởi vì sợ thấy cảnh thương tình.
Đoàn Hề Trạch đồng ý, đồng thời cũng gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm. Dù sao Tổng thống đi làm chuyện riêng nhưng môt khi bị truyền thông phát hiện, hoặc là gặp bất trắc gì ngoài ý muốn sẽ đều là sự kiện trọng đại.
Kiều Nhất Phàm không nói hai lời cũng lập tức đồng ý, bởi vì trong đáy lòng mình ông cũng rất muốn đi thăm Đoàn Hề Viện.
Nhưng lúc này Đoàn Hề Trạch đang rối rắm không biết có nên nói cho Kiều Nhất Phàm biết chuyện anh em Kiều Âu và Kiều Lộ không có bất kỳ liên hệ máu mủ hay không đây?
Danh sách chương