Tôi bĩu môi nói: “Đúng vậy, tôi ngốc nên mới nhọc lòng ngài gọi điện thoại đến an ủi, thật có lỗi quá.”

Người bên kia không khách sáo nhận ngay lời xin lỗi đầy móc mỉa này của tôi: “Ừ, tha lỗi cho em đó.”

Giọng điệu cứ như ban bố cho tôi ơn huệ lớn lắm, tôi nghiến răng tức giận: “Anh có chuyện gì?”

Bên kia điện thoại có lẽ bị ngữ khí hung ác của tôi làm ngạc nhiên, tôi nghe anh hừ khẽ lại nhớ đến dáng vẻ nhíu mày của anh: “Hà Tịch, em ngốc hay anh ngốc đây? Không phải anh đã nói rõ ràng với em sao bây giờ còn hỏi như thế này là sao? Đàn ông đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho em, ngoài theo đuổi em thì em nghĩ còn có chuyện gì nữa?”

Trắng trợn! Tôi chấn kinh đờ người ra, đầu tôi trống rỗng, hai má chậm chậm nóng lên, cái bản mặt già nua của tôi trong tiết trời đông giá rét lại nóng bừng bừng.

“Anh, anh, anh…” Tôi vất vả kéo hồn vía lại, nghiêm khác phê phán đồng chí Tần Mạch “Tần tiên sinh, anh không thích em, làm ơn đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm nữa…”

“Anh cần em.” Anh thản nhiên nói nhưng trong lòng tôi đang nhảy lambada, anh dừng lại một chút rồi khẽ cười nói, “Mà có lẽ bây giờ em cũng cần anh.”

Lời này ý nghĩa ái muội, ngữ khí dâm đãng chắc chắn là ám chỉ việc kia nhưng tôi cũng không phủ nhận hiện giờ tôi cần một người đàn ông, một bạn trai thật sự, một người có thể cùng đi đến hôn nhân.

Sự thật đè nặng làm tôi á khẩu, một lúc sau mới thở dài thừa nhận: “Anh nói đúng, em cần.”

Anh cũng thôi trêu ghẹo tôi nữa, cũng yên lặng cùng tôi một lúc rồi hỏi: “Trong nhà bức hôn sao?”

Tôi điên lên: “Tần Mạch, mẹ kiếp, anh đừng có sắc bén như vậy được không?”

Anh làm ra vẻ thực bất đắc dĩ nói: “Không may, anh có thể giải quyết khó khăn này cho em.” anh nói tiếp ” Muốn bố mẹ đừng lo lắng thì con gái trong nhà phải lấy chồng sớm mới là thượng sách.”

Không nghĩ tới anh lại an an ủi tôi, một mảnh tâm tình không khống chế được trở nên mềm mại, tôi ngồi ở trên giường, nhìn căn phòng quen thuộc, lại nhớ từ cấp hai đến đại học, gia đình đều không quan tâm đến việc yêu đương của tôi, không ngờ vừa mới ra ngoài đi làm thì đã vội vã tìm người để gả đi cho khuất mắt nhưng vấn đề là bộ mấy người tưởng đối tượng sáng giá để tôi trao gửi cuộc đời này dễ dàng tìm được lắm hay sao? Trong lòng tôi tự dưng thấy tủi thân kinh khủng, cũng không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao mà kể hết mọi chuyện vụn vặt hôm nay cho anh nghe từ việc đứa nhỏ của anh họ lớn nghịch ngợm nhưng thật đáng yêu, đám cưới của chị họ rồi việc mẹ tôi cằn nhằn, tôi cứ huyên thuyên không ngừng, còn anh chỉ im lặng nghe, nói xong lời cuối cùng, tôi kết thúc bằng một tiếng thở dài: “Hôm nay thật là mệt chết.”

Anh lại nở nụ cười: “Vậy mà có người đưa tới tận cửa em còn không cần?”

“Em là người có nguyên tắc.”

” Ừ, được rồi, nguyên tắc.” Anh nói mơ mơ hồ hồ, tôi không nghe rõ ràng, cũng lười hỏi lại, quyệt miệng chúc ngủ ngon rồi tắt máy.

Không ngờ, ngoài dự liệu đêm nay tôi ngủ rất ngon.

Tôi ngủ thẳng cẳng đến mười một giờ sáng thì mẹ tôi đẩy mạnh cửa bước vào, mắt mũi tôi vẫn tèm nhèm, tiếp tục kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm: “Cho con ngủ thêm miếng nữa… ngủ thêm một chút thôi, trời lạnh lắm.”

“Có người tìm con.” Mẹ già thanh âm bí mật mang theo mấy phần tưởng áp lực nhưng không có áp lực, kích động, “Mau đứng lên, con xem cái nết ngủ của con kìa!”

Tôi túm chăn, giống như sâu uốn éo vài cái, làm nũng: “Cho ngủ thêm một chút thôi mà.”

“Hà Tịch!” Đềxiben tăng vọt, nghe như mẹ già sắp sửa đánh người rồi.

“Cho cô ấy ngủ thêm một lát nữa đi, không sao đâu bác.”

Giọng nói này…

Tôi mở bừng mắt, ngồi phắt dậy, đến khi thấy người đang đứng trước cửa thì đầu óc choáng váng, vỗ mạnh mấy cái vào đầu mình cho đến khi biết chắc mình không nằm mơ mới kinh hãi kêu lên: “Anh! Anh từ đâu nhảy ra vậy?”

Tần Mạch, anh muốn đột nhập vào tận sào huyệt của tôi luôn sao?

Tần Mạch nhíu mày, trong ánh mắt có chút tức giận nhưng e ngại sự có mặt của mẹ tôi nên không biểu lộ gì, ngược lại mẹ tôi lại nổi giận đùng đùng: “Nhảy cái gì mà nhảy? Con xem con giống cái gì! Mau đi rửa mặt, chải đầu cho mẹ! “

Tôi cào đầu: “Mẹ, anh ta…”

Mẹ tôi dịu dàng nhìn rồi đến vuốt tóc tôi nói: “Mẹ biết con hiếu thảo, nhưng năm mới tết đến thì Tiểu Tần cũng phải về nhà một chuyến thăm hỏi mọi người, làm sao mà theo con được? Gia đình người ta có mỗi một đứa con trai, mình là con gái phải biết lý lẽ một chút. Con coi, hôm nay Tiểu Tần cũng đã đến tìm con rồi phải không?”

Tôi dại ra: “Cái gì?”

“Người trẻ tuổi nóng nảy cãi nhau là chuyện bình thường, con cũng đừng bướng bỉnh nữa, Tiểu Tần cứ liên tục nhận lỗi làm mẹ cũng áy náy, con mau rửa mặt rồi nói chuyện đàng hoàng với nó.”

Tôi chậm rãi tiêu hóa những lời mẹ già vừa nói rồi cười lạnh, không hổ danh là gian thương, anh lừa dối mọi người rồi đến nhà tôi lừa luôn sao. Tôi hung hăng nhìn Tần Mạch thì thấy anh đang ngó lơ lên tường, hình như cảm nhận được ánh mắt giết người không đao của tôi, anh thản nhiên nhìn lại, điệu bộ như mọi chuyện không liên quan đến mình nhưng tôi lại thấy rõ ràng ý cười đầy mắt ai kia.

Khi rửa mặt, chải đầu xong xuôi, lấy lý do đi mua đồ ăn sáng, tôi kéo Tần Mạch ra ngoài. Đi một đoạn áng chừng có thể tránh được tầm quan sát từ ban công nhà mình, tôi mới lạnh lùng trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, hỏi: ” Sao anh biết địa chỉ nhà em?”

Anh nói như không: “Em có bạn tốt thiệt đó, anh chỉ nói anh muốn tỏ tình với em thì cái gì cô ấy cũng khai ra hết.”

Trình Thần! Cái đồ phản quốc thông đồng với địch!

Tôi đỡ trán: “Tần tiên sinh, anh muốn dồn em vào đường cùng sao.”

Anh nói: “Nếu người ở cuối đường là anh, em có gan đi tiếp thì anh cũng không ngại.”

“Anh có biết sẽ có hậu quả gì không? Mẹ anh sẽ nghĩ anh là đối tượng kết hôn của em! Chuyện đó và chuyện hai chúng ta sống chung là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!”

“Chuyện đó cũng thường thôi, mẹ anh cũng nghĩ y như vậy.”

Cằm tôi rơi xuống, tôi giương đôi mắt cá chết nhìn anh “Anh nói chơi?”

Anh nhíu mày đánh giá tôi, khóe môi hơi trễ nhìn không ra hờn giận, im lặng một chút rồi trầm giọng “Đến giờ em vẫn nghĩ anh đang đùa giỡn sao?”

“Nếu không thì sao?”

Anh khoanh tay lại, làm ra vẻ cao cao tại thượng: “Bạn học Hà, Mao Chủ Tịch từng nói, nếu không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là bọn lưu manh đểu giả. Anh là quý ông, anh không làm trò lưu manh, đểu giả.”

Tôi thở dài thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy, tôi hoàn toàn bất lực trước người này…

“Quên đi.” Tôi lắc đầu, “Đi ăn sáng trước, phải no bụng mới có sức đối phó anh được.” Tôi xoay người định đi bỗng dưng chựng lại, “Tần Mạch, anh lái xe tới đây?”

“Ừ.”

Từ A thành đến C thành, lái xe ít nhất cũng phải mất hơn bốn tiếng, bây giờ là mười một giờ vậy từ bảy giờ sáng anh đã xuất phát….

“Anh chưa ăn sáng đúng không.” Trong lòng tôi hơi giận dữ, ” Anh tưởng người anh làm bằng kim cương sao? Cứ bạc đãi nó như vậy mà không sợ nó biểu tình? Đã đau bao tử còn không biết tự chăm sóc nữa.

Anh bị tôi mắng, hơi ngẩn người, không nói được lời nào. Tôi kéo anh ra khỏi khu nhà định tìm chỗ mua cháo, nhưng tết nhất chẳng có quán ăn nào mở cửa, tôi đành phải kéo anh về nhà.

Trên đường bị tôi lôi kéo nhưng anh lại rất im lặng, lúc đầu là tôi túm đôi bàn tay khô ráo, ấm áp của anh nhưng đến nơi không hiểu sao toàn bộ bàn tay của tôi đã nằm gọn trong bàn tay người nào đó, trong cái lạnh mùa đông lại mang đến sự ấm áp cho cả thân thể tôi.

“Hà Tịch.” Lúc vào thang máy, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai chúng tôi, anh đột nhiên dịu dàng gọi tôi, “Hai ngày nữa, đến nhà chúc tết ba mẹ anh đi.”

Ý trong lời nói này tôi hiểu được. Tôi lặng im, không lên tiếng trả lời, tay anh càng siết chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau ấm áp.

“Em nói “không” được không?” Tôi hỏi.

“Không được.” Anh cương quyết.

Tôi đảo cặp mắt trắng dã: “Vậy anh còn hỏi em làm gì?” “Đinh”, cửa thang máy mở ra, chúng tôi bước ra, ngoài hành lang hơi tối, anh kéo tay tôi lại: “Hà Tịch…”

Tôi không đợi anh nói hết câu, kiềm chế không nổi bèn hùng dũng xoay người, khí phách đè Tần Mạch vào tường, hai tay ôm mặt anh, chủ động hôn thật sâu, quả thật có thể xem như một nụ hôn có tính đoạt thành chiếm lũy vậy!!!

Khi anh ấy còn đang đờ người thì tôi buông tha việc đoạt thành, tách người ra. Trong mắt anh hoang mang khó hiểu, tôi nói: “Tần Mạch, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì trêu chọc đến em.”

“Không phải anh nói bây giờ anh chưa thích em sao. ” Tôi hí mắt, cười nói, “Một ngày nào đó không xa, em muốn anh khóc lóc nói yêu em mới được.”

Hành lang tối tăm vô cùng yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy hô hấp nặng nề của anh dần dần bình tĩnh lại.

“Hà tiểu thư, anh cũng trông chờ ngày đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện