Từ sau khi gặp lại Tần Mạch, tôi quay về thành phố bắt đầu chìm trong chuỗi ngày ảo tưởng.

Mỗi ngày về nhà tôi lại ngóng trông hình bóng chiếc xe hơi lặng lẽ đậu dưới lầu, nếu không có xe, thì lại mong ngóng trước cửa nhà xuất hiện hình ảnh một người đàn ông trầm mặc đứng đó, nếu vẫn không có nữa, thì sẽ đi đi lại lại trước cửa sổ băn khoăn, dưới lầu có ai đang chờ đợi hay ngóng trông không…

Ở mỗi lối rẽ hy vọng một bóng hình quen thuộc đang chờ đợi, nở nụ cười với tôi, ở mỗi góc đường mong mỏi một cuộc gặp gỡ lãng… xẹt bất ngờ kiểu Hàn Quốc, nơi mỗi con hẻm đi qua lại ảo tưởng người kia vẫn luôn theo sau, lặng lẽ chờ tôi quay đầu hàn huyên.

Nhưng hiện thực là một tấm gương không biết nói dối, nó nói rõ ràng với tôi rằng, Tần Mạch không phải là một kẻ điên cuồng biến thái chuyên theo dõi, một thành phố lớn thế này, không phải ai muốn gặp ai cũng được.

Mà chờ mong của tôi rốt cuộc cũng chỉ là chờ mong mà thôi.

Hai tuần mang tâm trạng này rồi cũng trôi qua, tôi đã suy nghĩ thông suốt, cất hết những bộ cánh đẹp đẽ vào lại trong tủ, quay lại bộ dáng trước đây, chấm dứt việc tô tô vẽ vẽ cả nửa tiếng đồng hồ chỉ để đi mua một gói mì ăn liền, cũng từ bỏ luôn việc suốt ngày thập thò như do thám để tìm kiếm bóng hình ai kia.

Tôi lại tiếp tục sống cuộc sống ăn, ngủ, làm việc như trước, chỉ duy có một việc vô cùng đau đầu là những cú điện thoại thúc giục kết hôn ngày một gấp gáp của mẹ già, mỗi lần như vậy tôi đều phải ậm ừ cho.

Đến một ngày, nhân viên của trang mạng xã hội “xem mặt năm phút” kia đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, hỏi xem tiến triển quan hệ giữa tôi và người đàn ông xem mặt thành công kia thế nào rồi, rồi mời tôi tham gia bữa tiệc “Đính ước” vào tối thứ bảy do công ty họ tổ chức, dĩ nhiên là phải đi cùng người đàn ông kia rồi.

Nhận được điện thoại xong, tôi suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra tình huống xem mặt thành công ngày hôm đó là thế nào. Nhưng trước thái độ hăng hái nhiệt tình của nhân viên trang mạng đó tôi không đành lòng nói thật rằng tôi và anh ta đều ngao ngán quá nên giả vờ mà bỏ trốn.

Tôi khụt khịt cả nửa ngày rồi quăng cú điện thoại đó qua một bên.

Tối thứ sáu, Trình Thần gọi cho tôi, trân trọng thông báo: “Tần Mạch chính xác là đã trở về.”

Lúc đó tôi đang xem bộ phim Hàn quốc, trong phim nam nữ chính đang sống chết đòi yêu nhau, tôi nói: “Thì sao?”

Nghe được ngữ khí thờ ơ của tôi, chị giật mình: “Em không muốn gặp lại anh ta sao? Nghe nói ở Mỹ anh ta làm ăn ok lắm đấy, lần này về đây thu mua một xí nghiệp cỡ vừa, cũng rấ có tiềm năng.”

Tôi “ừm” một tiếng, trong phim nhân vật nữ phụ đang vuốt mặt, nhìn gương thốt lên đầy ai oán ‘em vẫn nghĩ là em đã thua cô ấy, không ngờ tôi lại bại bởi chính tình yêu’ tôi nghe mà da gà da vịt nổi đầy mình, vội quơ tay tắt tivi cái rụp: “Rồi sao nào?”

“Ừm… Chị muốn nói là chiều mai công ty Thẩm Hi Nhiên có mở tiệc làm ăn, Tần Mạch cũng được mời…”

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Tần Mạch và Dịch Tình sóng vai rời khỏi sân bay hôm ấy, tôi ngắt lời Trình Thần: “Tiệc như thế em đi không thích hợp, hơn nữa tối mai em còn phải tham gia một bữa tiệc coi mắt nữa.”

“Tiệc coi mắt?” Trình Thần than thở nói, “Chẳng phải em không thích mấy thứ đó sao?”

“Biết làm sao được, quá lứa lỡ thì rồi.”

Trình Thần biết tính cứng đầu của tôi nên chỉ đành thở dài một tiếng, trước khi gác điện thoại còn nhẹ nhàng hỏi: “Tịch Tịch, em còn thích Tần Mạch không?”

Tôi trầm tư một lúc: “Chuyện này có quan trọng không?”

Chúng tôi chia tay đã hai năm, cuộc sống của mỗi người đi vào quỹ đạo riêng, tôi không muốn sẽ phá vỡ cái quỹ đạo đó. Tôi mong chờ Tần Mạch là thật, ảo tưởng về sự trùng phùng lãng mạng với anh cũng là thật, nhưng nếu anh thật sự đứng trước mặt tôi nói rằng tái hợp, có lẽ tôi sẽ cho anh tặng một bãi nước bọt. (Èo, thô quá!)

Dù sao chuyện đã qua hãy cho qua, Hà Tịch tôi không phải là loài động vật nhai lại.

Thứ Bảy, tôi ngủ cho đến khi bị đánh thức bởi cơn đói cồn cào, nhỏm dậy nhìn, vừa đúng mười hai giờ trưa, lò dò xuống giường kiếm đồ ăn mới phát hiện tủ lạnh trống không. Tôi cột tóc lại, mặc đồ ngủ, mang dép bông, lệt quệt đi xuống chợ cóc trước nhà.

Tôi mua một nắm mì ống, lựa nửa ký trứng gà, nhớ ra còn thiếu hành lá nên tiếp tục lòng vòng.

Sạp bán hành có một thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi đang đứng bán, lúc tôi đến nó đang đong đưa với cô bé bán đậu hủ bên cạnh. Không phải việc mình, tôi chăm chú lựa hành, mới hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Thằng nhóc đang bận tặng cô nàng nụ hôn gió, không trả lời tôi.

Tôi nhịn, hỏi lại: “Chỗ hành này bao nhiêu tiền?”

Cậu chàng lại tiếp tục đá lông nheo chíu chíu.

Mép tôi bắt đầu giật giật: “Nè… Có bán hàng không đấy?”

Nó vẫn lơ đẹp tôi, đùa giỡn vui vẻ với cô bé nọ.

Tôi hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, móc ra một hào để lên mâm hành, rồi bốc một nắm hành to, xoay người bước đi.

Đến lúc này cậu ta không cười được nữa, thấy tôi quay đi vội gọi với theo:: “Ê, ê! Không đủ tiền!”

Tôi cóc thèm quan tâm, lết dép đi tiếp. Thằng nhỏ từ trong sạp lao ra, định cướp lại mớ hành, tôi nghiêng người né sang một bên, ung dung nói: “Nếu tiền không đủ, sao lúc này tôi hỏi cậu không trả lời? Cậu đến chợ buôn bán hay bàn chuyện yêu đương? Tôi đi mua rau mà còn phải chờ cậu vui mới bán sao? Tiền tôi trả rồi, đủ hay không là chuyện của cậu.”

Dĩ nhiên thằng nhóc đang yêu này không muốn mất mặt với người đẹp của mình nên chỉ vào mớ hành nói: “Bà cô kia, dám lấy rau của tôi mà còn lảm nhảm lung tung nữa!”

Bà… Bà cô…

Tôi choáng váng, thoáng chốc ngây người. Một ngọn lửa từ từ bốc lên, lan dần khắp tứ chi, rồi quay lại dồn hết vào trong ngực, tôi hít sâu, giận đến run người.

Thằng nhóc không biết sống chết là gì kia, thấy tôi đơ như cây cơ, liền cả gan bước tới giật mớ hành, nó giật mạnh tới mức rớt luôn bịch trứng gà, nửa ký trứng của tôi hạ cánh không sót một quả.

Cái bao tử đang đói khát của tôi muốn gào lên “NO…”

Kết quả là, tôi gần như mất hết lý trí, ném mạnh gói mì ống còn sót trên tay vào cậu ta, không ngờ thằng nhóc phản ứng mau lẹ, né được, gói mì kia bay thẳng vào đầu cô bé bán đậu hũ đứng phía sau.

Tôi chỉ nghe cô bé kêu “ối!” một tiếng, rồi lảo đảo ngã ngửa vào cái đống thùng xô chậu lổn ngổn đằng sau. Sau một trận rầm rầm loảng xoảng, tất cả đột nhiên yên ắng, ngay cả tiếng rên rỉ của cô bé kia cũng không nghe thấy…

“Tiểu Phương!” Nhóc bán hành vội vọt đến đỡ cô bé đã bị ngất.

Miệng tôi rút gân, ba chữ “rắc rối rồi!” to đùng đẫm máu lướt qua đầu…

Buổi chiều, tôi với cái bụng rỗng không, lùng bùng trong bộ đồ ngủ chạy đến bệnh viện, kết quả là cô bé kia đầu bị chấn động nhẹ, không biết là do bị tôi ném trúng hay vì ngã đập đầu, thằng nhóc bán hàng làm ầm lên báo cảnh sát.

Kết quả là tôi vẫn trong bộ đồ ngủ lê lết đến đồn cảnh sát, anh cảnh sát lấy lời khai hỏi vì sao tôi lại lấy mì ném người ta, tôi che mặt trả lời nguyên nhân là tại bó hành…

Anh cảnh sát há miệng: “Hành?”

Tôi cắn răng nói tiếp: “Với nửa ký trứng.”

Anh cảnh sát ghi soàn soạt vài câu trên giấy rồi nói: “Bây giờ chỉ cần nộp tiền bảo lãnh là cô có thể về, báo cho người nha đến đi. Sau này có vấn đề gì sẽ báo cho cô.”

Tôi ngồi một góc, cầm điện thoại suy nghĩ một hồi, chuyện này không thể để cha mẹ gà biết được. Đúng hơn là tôi chẳng muốn cho ai biết cả… nhưng tình thế trước mắt quan trọng hơn mặt mũi, lúc đồn cảnh sát tan sở, từng người từng người lục tục ra về, tôi chỉ còn cách gọi cho Trình Thần.

Tôi bóp cái trán đang đau âm ỉ: “Trình Thần, em gặp ít rắc rối, đang ở đồn cảnh sát gần nhà em…” tôi chưa nói xong, bên kia đã cúp máy cái rụp. Tôi choáng váng nhìn chăm chăm cái điện thoại, chắc không phải bà chị này cho rằng tôi phạm trọng tội nên không thèm để ý đến tôi nữa đấy chứ? Tôi gọi lại, người bên kia không do dự từ chối cuộc gọi. Tôi biết Trình Thần không bao giờ nỡ lòng nào bỏ rơi tôi nhưng cứ liên tục ngắt điện thoại tôi là lẽ gì?

Tôi cứ nắm điện thoại trong tay mà nghĩ ngợi, chưa được bao lâu thì có tin nhắn của Trình Thần: “Chờ nha, chờ nha, sẽ đến cứu em.” Nghe có vẻ như chuyện tôi bị bắt khiến chị vô cùng phấn khích. Tôi bĩu môi mắng, cái đồ lấy chồng rồi càng ngày càng ngày vô lương tâm, nhưng mắng rồi lại thấy an tâm hơn nhiều.

Có người có thể đến giúp mình luôn làm cho người ta cảm giác an tâm.

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hết giờ làm, đồn cảnh sát rất vắng lặng, ngoài vài người ở lại trực thì chẳng còn ai khác. Tôi xoa xoa bụng, nguyên ngày chưa có miếng nào vô bụng, bao tử bắt đầu biểu tình, ngoài trời đã tối dần, tôi ôm bụng co quắp, đợi tới mức thiu thiu ngủ.

Lát nữa về nhà cũng chỉ có mì ăn liền, tôi nhủ, phải làm ba gói Khang sư phụ mới được…

Đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, thì cánh cửa kính của đồn cảnh sát bỗng dưng bị đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào, tôi túm áo ngủ chặt hơn, sau đó hai má thấy âm ấm, bỗng nhiên khuôn mặt Tần Mạch hiện ra trước mắt, anh ngồi xổm nhìn tôi, hơi thở hơi khò khè, vỗ nhẹ hai má tôi, nhíu mày, khàn giọng hỏi: “Em đau ở đâu?”

Giọng nói bình tĩnh nhưng đôi bàn tay ấm áp trên mặt tôi hơi run run.

Tôi hé mắt nghĩ, chắc mình đói đến sinh ra ảo giác luôn rồi, bèn lấy tay phẩy phẩy nhu8 đuổi ruồi nói: “Đi đi, đừng làm phiền tôi.”

Người anh cứng đờ, mím môi kìm nén cảm xúc. Rồi, quả nhiên anh đứng dậy bỏ đi, sự ấm áp trên má cũng mất theo. Cửa đồn cảnh sát lại mở ra, cơn gió lạnh ùa vào thổi tỉnh cả cái đầu như bị dính keo của tôi.

Tôi giật mình, không phải là ảo giác. Quay đầu nhìn, người tôi thương nhớ lâu nay đang đứng nói gì đó với viên cảnh sát phụ trách vụ của tôi, tôi cúi đầu nhìn lại bản thân, áo ngủ thêm dép lê vải bông, nói không chừng còn một cái đầu y như tổ quạ nữa.

Số mệnh quả thật biết đùa giỡn, tôi tỉ mỉ chuẩn bị cả hai tuần lễ, cuối cùng lại gặp anh trong tình huống tồi tệ nhất của hoàn cảnh tồi tệ nhất…

Miệng viên cảnh sát hình như mấp máy hai từ mì ốnghành làm tôi xấu hổ bực bội muốn chết. Tay tôi cuộn thành nắm đấm, bước thẳng ra khỏi đồn, giữ bộ mặt tỉnh bơ.

Đứng dưới ngọn đèn đường trong gió đêm, định gọi điện mắng Trình Thần thì đột nhiên có tiếng di động reo, là số lạ, tôi bực bội nhấn phím nghe, giọng cô gái bên kia thật ngọt ngào: “Hà tiểu thư phải không ạ? Xin chào, tôi là nhân viên công ty môi giới kết hôn, buổi tiệc “Đính ước” tối nay đã sắp bắt đầu, xin hỏi khi nào cô đến? Phương tiên sinh đã có mặt rồi.”

Tôi lại bóp bóp cái trán đang đau muốn chết: “Tôi… Tôi…”

“Thật ra cô đến trễ một lúc cũng không sao, bữa tiệc hôm nay do công ty chúng tôi chiêu đãi miễn phí, không hạn chế số lượng.”

Bụng tôi sôi lên ọc ọc, vội nói: “Tôi đang bận một chút, lát nữa sẽ tới liền.”

“Dạ được.”

Ngắt điện thoại, tôi quay đầu nhìn Tần Mạch mặc áo khoác đen dài đứng ở cổng đồn cảnh sát, do ngược sáng nên tôi không nhìn rõ nét mặt của anh, anh bước xuống cầu thang, nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu nhếch miệng cười nhẹ: “Quả đúng là chuyện mà Hà Tịch có thể làm nên.”

Tiếng cười của anh, khiến thời gian thoáng chốc trôi qua, hai năm khắc sâu trong tâm khảm tôi dường như chưa từng xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện