Edward luôn mặc trang phục màu trắng. Màu sắc làm ông ta khó chịu. Ông ta cũng thích mẹ mặc những chiếc đầm dài tha thướt theo kiểu Hy Lạp. Hằng tháng, những bức tường trong lâu đài lại được quét vôi trắng một lần, tất cả đồ nội thất đều không pha tạp một chút màu sắc nào hết. Tính cách khác thường của Edward khiến mẹ thích thú, vì thế mẹ đã làm theo mọi mong ước của ông ta. Ông ta đối xử với mẹ rất tốt. Mẹ có mọi thứ mình muốn và không được phép động tay vào bất cứ việc gì. Ông ta chỉ yêu cầu mẹ chấp nhận một điều kiện duy nhất là hứa không được ra khỏi khuôn viên của tòa lâu đài cổ đó và giải thích rằng đó là để bảo vệ mẹ.
Mẹ đã giữ lời hứa suốt gần sáu tháng. Sau đó mẹ bắt đầu nghe thấy những tin đồn về tình hình bên ngoài lâu đài. Mẹ tin rằng chính kẻ thù của Edward đã gieo rắc những tin đồn độc ác hòng gây náo loạn.
Mẹ và người tỳ nữ đã cải trang thành nông dân và đi đến ngôi làng gần nhất. Mẹ chỉ coi đó là một chuyến phiêu lưu.
Lạy Chúa cứu vớt, mẹ đã bước chân vào địa ngục.
Nhật ký hành trình, 15/08/1795
Luật sư quản lý tài sản của Bá tước Acton đã yêu cầu một cuộc hẹn với Nữ bá tước Patricia vào lúc mười giờ sáng thứ Ba. Hai quý ông Henderson và Borton đã đến đúng theo lịch hẹn.
Nữ bá tước phải cố hết sức để kiềm chế sự hào hứng của mình. Bà ta dẫn hai quý ông có mái tóc muối tiêu vào thư viện, đóng cửa lại, rồi ngồi vào chiếc ghế đặt sau cái bàn làm việc sứt sẹo.
“Xin thứ lỗi cho những đồ đạc tồi tàn này”, bà ta nói. Dừng lại mỉm cười ái ngại với hai người đàn ông trước khi tiếp tục. “Tôi buộc phải tiêu đến đồng cuối cùng trong số tiền tiết kiệm để sắm sửa cho cháu gái tôi - Christina, để con bé tham dự mùa vũ hội này, nên giờ tôi chẳng còn gì cả. Do vậy tôi buộc phải từ chối rất nhiều đề nghị thăm viếng cháu gái tôi - thật xấu hổ, chắc các ngài đều hiểu, nhằm cố che giấu hoàn cảnh sống hiện tại của chúng tôi. Christina đã cảm nhận được điều này. Tôi sẽ tìm cho con bé một nơi thật xứng đáng.”
Nữ bá tước đột nhiên nhận ra mình đang quá lan man. Bà ta duyên dáng ho khẽ một tiếng để che lấp sự xấu hổ của mình.
“À phải, tôi chắc hai người đều biết chúng tôi chỉ được ở trong ngôi nhà này một tháng nữa. Hẳn hai người cũng nhận được tin là ngôi nhà này đã được hỏi mua rồi, đúng không?”
Henderson và Borton cùng gật đầu. Borton quay sang người đồng sự, trao cho ông ta ánh mắt lạ lùng, không thoải mái. Ông ta nới lỏng cà vạt. Nữ bá tước nheo mắt lại một cách khiếm nhã.
“Khi nào thì tiền của tôi sẽ được chuyển đến tay tôi?”, bà ta hỏi. “Tôi không thể tiếp tục tình trạng túng thiếu này lâu hơn nữa.”
“Nhưng đó không phải là tiền của bà, thưa Nữ bá tước.” Borton tuyên bố sau khi nhận được cái gật đầu từ đồng sự. “Tôi chắc bà biết sự thật đó.”
Borton tái nhợt trước cái cau mày khủng khiếp mà Nữ bá tước ném cho ông ta và không dám tiếp tục nhìn vào bà ta nữa.
“Ông sẽ giải thích chứ, Henderson?”, ông ta hỏi, mắt dán chặt xuống sàn nhà.
“Tất nhiên”, Henderson nói. “Thưa Nữ bá tước, nếu chúng tôi có thể trao đổi riêng tư với cháu gái bà, tôi chắc sự hiểu lầm này sẽ được sáng tỏ.”
Henderson rõ ràng không bị đe dọa chút nào trước cơn thịnh nộ rành rành của Nữ bá tước. Giọng ngọt xớt như rượu gin hảo hạng. Ông ta tiếp tục giữ vẻ mặt tươi cười trong lúc đối mặt cơn giận điên cuồng của người đàn bà xấu xa kia.
Patricia vỗ mạnh xuống mặt bàn.
“Christina thì có liên quan gì với cuộc gặp mặt này hả? Tôi là người bảo hộ của con bé và như vậy tôi sẽ kiểm soát tiền của nó. Sự thật không phải như vậy sao?”, bà ta rít lên.
Trước khi Henderson có thể trả lời, Patricia lại nện nắm tay xuống bàn lần nữa.
“Tôi sẽ kiểm soát số tiền, đúng không?”
“Không, thưa bà. Bà không có quyền.”
Christina nghe thấy tiếng gào thét của dì mình vang khắp các tầng lầu nên lập tức rời khỏi phòng, nhanh chóng bước xuống gác để xem chuyện gì đã làm cho Nữ bá tước nổi cơn tam bành ghê gớm như thế. Từ lâu, Christina đã học được cách phân biệt sự khác nhau giữa những tiếng hét của dì. Tiếng hét lần này rất giống với tiếng kêu la vùng vẫy của một con cú bị mắc bẫy, điều đó cho Christina biết không phải dì Patricia đang hoảng sợ. Chỉ là đang cực kỳ điên tiết.
Nàng chỉ nhận ra mình đang đi chân trần khi tới được cánh cửa thư viện. Chúa ơi, Christina tự nhủ điều này chắc chắn sẽ bồi thêm một cú nữa để khiến dì nàng trở nên khủng khiếp như một kẻ đi thu thuế. Nàng vội vã quay trở lên phòng, tìm thấy đôi giày không hữu dụng chút nào, rồi nhanh chóng xỏ vào.
Christina đếm thêm được năm tiếng hét nữa trước khi quay xuống gác. Nàng cũng không bận tâm tới chuyện gõ cửa vì biết rõ những tiếng kêu gào của dì sẽ nhấn chìm mọi âm thanh khác. Christina đẩy cửa rồi vội vã bước vào.
“Cháu có giúp được gì không, thưa dì?” Christina hỏi.
“Đây chắc hẳn là cháu gái của bà?” Henderson hỏi trong lúc nhanh chóng lao ra khỏi ghế.
“Christina, quay trở lại phòng của cô đi. Ta sẽ giải quyết mấy tên vô lại này.”
“Chúng tôi sẽ không thảo luận với bà về những điều kiện đã được ghi trong bản di chúc của cha bà, thưa Nữ bá tước”, Borton nói. “Bà phải để chúng tôi lại một mình với cháu gái bà. Đây chính là ước nguyện được ghi rõ trong di chúc của ông ấy.”
“Tại sao lại có cái điều kiện như vậy hả?” Nữ bá tước gầm lên. “Cha ta thậm chí còn không biết Jessica có con. Ông ấy không thể nào biết về con bé được. Ta bảo đảm như vậy.”
“Em gái bà đã viết thư cho cha bà để báo cho ông ấy biết về cháu ngoại của mình, thưa Nữ bá tước. Tôi tin bà ấy đã gửi bức thư đó trong khoảng thời gian ở với bà. Và bà ấy cũng để lại một bức thư cho ông ấy. Ngài bá tước đã tìm thấy nó sau khi bà ấy biến mất được một năm.”
“Jessica không thể viết thư cho cha ta được”, Patricia tuyên bố kèm theo một cái khịt mũi bất lịch sự. “Các người đang nói dối. Ta biết chắc chắn như thế. Ta đã xem xét kỹ mọi thư từ.”
“Ý bà nghĩa là chính bà đã tiêu hủy mọi lá thư, đúng vậy không, thưa Nữ bá tước?” Henderson hỏi, đối diện với cái nhìn trừng trừng giận dữ của Patricia. “Bà không muốn cha mình biết về người thừa kế của ông ấy, phải không?”
Khuôn mặt của dì Patricia đỏ rực như lửa.
“Ông không thể nào biết điều đó được”, bà ta lầm bầm.
Christina đang lo ngại cơn giận của dì mình đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm. Nàng bước tới bên cạnh rồi đặt tay lên vai người phụ nữ già.
“Không quan trọng chuyện bằng cách nào ông ngoại lại biết về cháu. Quá khứ đã ở phía sau rồi, thưa các ngài. Hãy để nó qua đi.”
Cả hai người đàn ông vội vàng gật đầu.
“Yêu cầu thật đúng đắn, cô gái thân mến”, Henderson nhận xét. “Bây giờ thì, tuân thủ theo những điều kiện trong bản di chúc, chúng tôi phải giải thích về những khoản tài chính có trong bản di chúc chỉ với một mình cô.”
Christina siết mạnh hơn vai của dì mình khi nhận thấy bà ta định lên tiếng phản đối.
“Nếu tôi yêu cầu sự có mặt của Nữ bá tước, hai ngài sẽ đồng ý chứ?”, nàng hỏi.
“Tất nhiên là được”, Borton nói sau khi nhận được cái gật đầu nữa từ người đồng sự.
“Vậy xin vui lòng ngồi xuống và bắt đầu đi”, Christina đề nghị, cảm nhận được sự căng thẳng đang rời khỏi dì và từ từ buông bà ta ra.
“Một người đàn ông có tên Hammershield đã giao lá thư của mẹ cô cho Bá tước Acton”, Henderson bắt đầu. “Chúng tôi có kèm theo lá thư trong hồ sơ cùng lá thư mà Jessica để lại, cho dù bà không chấp nhận điều này, Nữ bá tước”, vị luật sư thêm vào. “Chúng tôi không cần thiết phải đi sâu vào những chi tiết khác của bức thư, như cô đã nói, công chúa Christina, quá khứ đã ở sau chúng ta. Ông ngoại cô đã lập tức thảo ra một bản di chúc mới. Ông ấy đã từ bỏ bà, thưa Nữ bá tước, và cũng quá tức giận với hành vi của cô con gái còn lại, vì thế ông ấy đã quyết định chuyển toàn bộ tài sản của mình cho đứa cháu duy nhất.”
Borton bỗng chồm tới trước xen vào. “Ông ấy không biết được cô sẽ là trai hay gái. Nên đã thảo sẵn các điều kiện trong cả hai trường hợp, nhưng tất nhiên chúng tôi sẽ chỉ giải thích những điều kiện trong trường hợp cô là cháu gái, xin cô hiểu cho.”
“Mẹ tôi đã làm gì khiến ông ngoại thay đổi ý định? Tôi vẫn nghĩ hai người họ rất gắn bó với nhau”, Christina nói.
“Đúng rồi, vậy cô em thiên thần của tôi đã làm gì khiến cha tôi cũng từ bỏ nó vậy?” Patricia hỏi, vẻ khinh bỉ lộ rõ trong giọng nói.
“Jessica đã làm bẽ mặt cha bà khi bà ấy rời bỏ chồng mình. Công chúa Christina, ông ngoại cô đã cực kỳ đau buồn. Ông ấy rất yêu quý cậu con rể và nghĩ rằng con gái của mình cư xử... gàn dở”, ông ta kết thúc câu nói bằng cái nhún vai để che giấu sự bối rối.
“Ông đang quanh co để từ chối phải nói rằng cuối cùng cha tôi cũng thừa nhận là Jessica bị điên”, Nữ bá tước tuyên bố.
“Đó là một sự thật đau buồn”, Borton nói rồi nhìn Christina vẻ cảm thông.
“Vậy tiền sẽ được chuyển thẳng đến cho Christina chứ?” Nữ bá tước hỏi.
Henderson nhận ra ánh nhìn sắc bén lóe lên trong đôi mắt của bà ta. Ông suýt nữa đã phá lên cười. Bá tước Acton đã đúng về cô con gái này, vị luật sư khẳng định. Henderson quyết định giải thích gấp rút cho xong những điều khoản còn lại, lo ngại mụ già này sẽ làm hỏng mất bữa trưa của mình nếu ông còn phải nhìn bà ta thêm giây phút nào nữa.
“Tài sản tạm thời được đặt trong tình trạng vô chủ cho tới sinh nhật lần thứ mười chín của cô, công chúa Christina. Nếu cô kết hôn trước lúc đó, tài sản sẽ được chuyển sang cho chồng cô.”
“Vậy còn ít nhất hai tháng nữa”, Nữ bá tước nhận xét. “Cô ta sẽ không kết hôn quá sớm. Và vì thế, với tư cách là người giám hộ...”
“Làm ơn hãy lắng nghe những điều khoản còn lại”, Henderson yêu cầu bằng một giọng cứng rắn. “Bởi vì Bá tước vẫn rất yêu quý con rể, nên đã quyết định thêm vào một sự bảo đảm nữa, trong trường hợp những lời buộc tội về chồng mình của con gái hóa ra không đáng tin.”
“Đúng, đúng rồi.” Borton hăm hở xen vào. “Bá tước là người đàn ông thận trọng bậc nhất. Vì vậy ông ấy đã thêm quyền kiểm soát vào việc phân chia số gia sản kếch xù của mình.”
“Ông tiếp tục đi chứ?” Nữ bá tước yêu cầu. “Nói huỵch toẹt ra cái điều kiện chết giẫm đó đi trước khi ông làm tôi phát điên giống Jessica.”
Nữ bá tước lại bắt đầu giận dữ. Christina ủng hộ lời yêu cầu của bà ta, nhưng bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Tôi cũng muốn được nghe phần còn lại, nếu ngài vui lòng tiếp tục.”
“Chắc chắn rồi”, Henderson đồng ý, thận trọng tránh nhìn vào công chúa, chắc chắn ông sẽ lạc mất suy nghĩ nếu dừng lại để tán thưởng sắc xanh đáng ngưỡng mộ trong đôi mắt cô. Ông cảm thấy kinh ngạc vì hai người bọn họ lại có mối quan hệ ruột thịt với nhau. Nữ bá tước quả là mụ già xấu xí, từ vẻ ngoài cho tới cách cư xử, còn cô cháu đáng yêu đang đứng cạnh thì lại xinh đẹp như thiên thần và cũng rất ngọt ngào.
Henderson tập trung sự chú ý của mình vào chiếc bàn rồi mới tiếp tục.
“Trong trường hợp cô đã mười chín tuổi mà vẫn chưa kết hôn, cha cô sẽ là người giám hộ phần tài sản thừa kế của cô. Thưa công chúa Christina, cha cô đã được thông báo những điều kiện trong di chúc trước khi ông ấy rời nước Anh để tìm kiếm mẹ cô. Ông ấy hiểu mình sẽ không thể động vào số tiền cho tới khi...”
“Ông ta không thể nào còn sống được”, Nữ bá tước gào lên. ”Không ai nghe thấy tin tức gì về ông ta suốt chừng ấy năm.”
“Ồ, nhưng ông ấy vẫn còn sống”, Borton nói. “Chúng tôi đã nhận được thư của ông ấy cách đây một tuần. Hiện giờ ông ấy đang sống ở phía bắc nước Pháp, và có ý định quay trở lại để đòi phần tài sản vào dịp sinh nhật lần thứ mười chín của con gái.”
“Ông ta có biết Christina còn sống không? Rằng nó đang ở đây, tại Luân Đôn không?” Nữ bá tước hỏi. Giọng run lên vì giận dữ.
“Không, và chúng tôi cảm thấy không cần thiết phải báo cho ông ấy biết”, Henderson nói. “Tính từ giờ thì còn ít nhất hai tháng nữa là tới sinh nhật của công chúa Christina. Dĩ nhiên nếu cô muốn chúng tôi báo tin cho cha cô biết, thưa công chúa, trước khi...”
“Không.” Christina cố kiềm chế giọng mình, tuy vậy vẫn có cảm giác như mình đã hét lên và chỉ có thể hít một ngụm không khí vào lồng ngực đang thít chặt.
“Tôi muốn dành cho ông ấy một hạnh phúc bất ngờ, các ngài có cho là vậy không?”, nàng thêm vào với nụ cười tươi tắn.
Hai người đàn ông đều mỉm cười tán thành.
“Thưa các ngài, chúng ta đã khiến dì tôi mệt rồi”, Christina thông báo. “Theo như tôi hiểu về bản di chúc này tức là tôi không bao giờ được quyền kiểm soát số tiền đó. Nếu tôi kết hôn, chồng tôi sẽ là người quản lý số tài sản, còn nếu không, cha tôi sẽ có toàn quyền với phần tài sản thừa kế đó.”
“Đúng vậy”, Borton trả lời. “Ông ngoại cô không cho phép phụ nữ nắm quyền điều khiển tài sản của mình.”
“Lúc nào ta cũng tin rằng ta sẽ...” Nữ bá tước ngã phịch xuống ghế. “Cha ta đã thắng.”
Christina nghĩ dì mình có lẽ sẽ bắt đầu than khóc. Nàng tiễn hai vị khách ra về vài phút sau đó. Henderson đã hào hiệp nói với Christina rằng ông ta sẽ trích ra một khoản tiền trong tổng số tài sản để giúp nàng khắc phục tình trạng khó khăn hiện tại cho tới khi cha nàng quay lại để nhận quyền giám hộ.
Christina đã rất khiêm tốn bày tỏ lòng biết ơn của mình và nhìn theo hai vị luật sư ra khỏi cửa, rồi mới quay lại thư viện để nói chuyện với dì.
Nữ bá tước không nhận thấy sự lo lắng của cô cháu gái.
“Ta đã mất tất cả rồi”, bà ta than vãn ngay khi Christina bước vào phòng. “Ta nguyền rủa cho linh hồn cha ta bị đày xuống địa ngục”, rồi hét toáng lên.
“Xin dì đừng chán nản như thế”, Christina nói. “Điều đó sẽ không tốt cho sức khỏe của dì đâu.”
“Ta đã mất mọi thứ, vậy mà cô dám bảo ta không được chán nản sao?” Nữ bá tước rít lên. “Cô sẽ phải thay mặt ta cầu xin cha cô giúp ta, Christina. Hắn sẽ cho ta tiền nếu cô hỏi xin. Edward không thích ta. Lẽ ra ta nên cư xử tử tế hơn với hắn, nhưng ta đã quá ghen tị với sự may mắn của Jessica khi nó giành được hắn nên ta không thể cư xử lịch sự với hắn được. Ta vẫn không hiểu tại sao hắn lại chọn nó thay vì ta. Jessica chỉ là một con chuột. Ta đẹp hơn nó nhiều.”
Christina không đáp lại những câu nhận xét của bà ta mà bắt đầu đi qua đi lại trước bàn viết, tâm trí lúc này đang bị lấp đầy bởi những vấn đề trước mắt.
“Cô có ngạc nhiên khi biết cha mình vẫn còn sống không?” Nữ bá tước hỏi.
“Không”, Christina trả lời. “Cháu chưa bao giờ tin là ông ta đã chết.”
“Cô sẽ phải chăm sóc ta, Christina”, bà ta rên rỉ. “Ta sẽ phải làm gì nếu cha cô không chịu chu cấp cho ta? Ta sẽ sống thế nào đây? Ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ”, rồi khóc lóc.
“Cháu đã hứa sẽ chăm sóc cho dì, thưa dì.” Christina nói. “Dì còn nhớ lời hứa của cháu trước khi chúng ta rời khỏi Boston chứ? Cháu sẽ thực hiện lời hứa của mình.”
“Cha cô có lẽ không đồng tình với những ý định cao thượng của cô đâu, Christina. Hắn sẽ kiểm soát tiền của ta, tên khốn đó, và ta bảo đảm hắn sẽ từ chối đưa cho ta ngay cả một đồng si-linh[1].”
[1] Đơn vị tiền tệ của Anh, 1 si-linh = 0,05 đồng bảng Anh.
Christina thình lình đứng phắt lại trước mặt dì mình.
“Để cha cháu kiểm soát tiền bạc không phải là mục đích của cháu”, nàng tuyên bố. “Cháu sẽ không để điều đó xảy ra.”
Patricia Cummings chưa bao giờ nhìn thấy cô cháu mình giận dữ như thế. Bà ta gật đầu, sau đó mỉm cười, vì cho rằng đứa nhỏ ngu ngốc này đang tức điên lên thay cho mình.
“Cháu là một cô gái đáng yêu vì đã bận tâm lo lắng cho hạnh phúc của ta. Tất nhiên, sự quan tâm của cháu không đặt nhầm chỗ đâu. Cha ta thật sự quá bất công với ta, ta đã tiêu hết số tiền cuối cùng để sắm sửa quần áo và trang sức cho cháu sao cho phù hợp với địa vị của cháu. Vậy mà cũng chẳng giúp được gì”, Nữ bá tước thêm vào. “Ta nên ở lại khu thuộc địa hoang vắng đó thì hơn.”
Christina phát cáu bởi giọng điệu tự thương xót của dì mình. Nàng hít vào một hơi thật sâu, hy vọng lấy lại sự kiên nhẫn, rồi mới nói, “Không phải mất hết tất cả đâu. Giải pháp cho vấn đề của chúng ta quá rõ ràng. Cháu sẽ kết hôn trước khi cha cháu trở lại Anh quốc”.
Lời tuyên bố điềm tĩnh của Christina đã giành được sự chú ý hoàn toàn từ Patricia. Mắt bà ta mở lớn, và thực tế bà ta đã bật thẳng người khỏi ghế.
“Chúng ta không biết khi nào Edward sẽ tới. Hắn có thể bước vào căn phòng này ngay ngày mai”, bà ta nói.
Christina lắc đầu. “Không, cháu không nghĩ vậy đâu. Dì hãy nhớ, hẳn ông ta tin chắc rằng cháu không còn sống sót. Những người khác chẳng phải cũng rất kinh ngạc khi gặp cháu đấy sao. Vì vậy cháu có ý định kết hôn sớm nhất có thể.”
“Làm sao chúng ta có thể chuẩn bị cho kịp thời gian? Chúng ta thậm chí còn chưa có một người đàn ông thích hợp trong đầu.”
“Hãy làm một danh sách những người cháu nên cân nhắc”, Christina gợi ý.
“Điều này thật không thích đáng chút nào”, Nữ bá tước phản đối.
Christina định tiếp tục tranh cãi nhưng chú ý thấy tia hy vọng yếu ớt trong cái nhìn của dì. Nàng biết bà ta đang xem xét ý tưởng của nàng. Christina thúc giục để bà ta chấp nhận hoàn toàn.
“Nếu muốn thành công chúng ta cần phải nhanh lên.”
“Tại sao? Tại sao cô lại chấp nhận hy sinh bản thân như thế?” Patricia ngờ vực nhìn cháu gái. “Và tại sao cô lại muốn trao tiền vào tay chồng cô hơn là cha cô?”
“Dì à, như cháu đã nói, cha cháu nắm giữ tiền sẽ không phù hợp với mục đích của cháu. Còn bây giờ, dì có phản đối gì trước khi nhận thấy sự khôn ngoan trong kế hoạch của cháu không?”
“Lúc này cha cô có lẽ đã kiếm được phần của cải khác rồi. Ông ta có lẽ thậm chí còn không muốn số tiền này nữa.”
“Dì hiểu rõ hơn cháu chứ”, Christina nói. “Cháu nghi ngờ việc ông ta giàu có. Nếu ông ta quá giàu thì tại sao lại giữ liên lạc với hai vị luật sư? Ồ, chắc chắn ông ta sẽ quay trở lại nước Anh, dì Patricia à.”
“Nếu cô cho rằng Edward muốn phần tài sản thừa kế, ta sẽ không tranh cãi với cô nữa”, Nữ bá tước nói.
“Vậy mới phải”, Christina nói. “Cháu nghĩ dì là một trong những người phụ nữ thông minh nhất cháu từng biết”, và tâng bốc. “Chắc chắn dì có thể nghĩ ra được lý do hợp lý cho cuộc hôn nhân gấp rút của cháu.”
“Đúng vậy”, Nữ bá tước đồng ý. “Ta là một người thông minh.”
Bà ta vươn thẳng vai cho tới khi xương sống có vẻ sắp kêu lách tách. “Vậy cuộc hôn nhân của cô sẽ giúp gì cho ta đây?”, rồi hỏi.
“Chúng ta sẽ yêu cầu người đàn ông mà cháu kết hôn chuyển một khoản tiền lớn cho dì. Anh ta sẽ phải ký vào giấy tờ cam kết trước khi chúng cháu làm đám cưới.”
“Vậy thì gã đó phải là một kẻ có thể điều khiển được”, Nữ bá tước lẩm bẩm. “Có rất nhiều kẻ như thế ở ngoài kia. Ta phải nghĩ ra một lý do thật phù hợp cho cuộc hôn nhân gấp rút này. Giờ thì để ta lại một mình, Christina, trong khi ta lập một bảng danh sách những ông chồng khả dĩ cho cô. Với vẻ ngoài của cô, có thể tìm được bất cứ ai đồng ý với những điều kiện của chúng ta.”
“Cháu muốn để Hầu tước Lyonwood lên đầu danh sách”, Christina thông báo, vẫn không hề nao núng khi thấy vẻ phật ý rành rành trên gương mặt dì mình.
“Hẳn cô đang đùa giỡn phải không?” Nữ bá tước lắp bắp. “Hắn ta rất giàu có, không cần tiền, và đơn giản là không phải loại người chịu hợp tác với kế hoạch của chúng ta.”
“Nếu cháu có thể làm cho anh ta ký thỏa thuận, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn nếu cháu kết hôn với anh ta trong khoảng thời gian ngắn khi còn ở Anh, đúng không?”
“Kết hôn với hắn ta là không đúng kiểu của người Anh, Christina. Ồ, tốt thôi, chừng nào cô sẵn lòng thực hiện sự hy sinh cần thiết này, ta sẽ cho phép cô đến gần gã đàn ông ghê tởm đó. Tất nhiên hắn ta sẽ chẳng chấp nhận đâu, nhưng cô được phép thử.”
“Cảm ơn dì”, Christina đáp lại.
“Cô vẫn có ý định quay trở lại với những kẻ man rợ đó à?”
“Họ không man rợ”, Christina gằn giọng. “Và cháu sẽ quay lại với gia đình mình. Một khi dì có tiền trong tay, chuyện đó sẽ không phải là vấn đề của dì.”
“Chà, cô không nên đề cập tới sự thật đó với người đàn ông mà chúng ta chọn để kết hôn với cô. Chắc chắn điều đó sẽ khiến gã ta trở mặt với cô đấy, Christina.”
“Vâng, thưa dì”, Christina đáp lời.
“Ra khỏi đây và thay ngay cái váy đó đi”, Nữ bá tước cáu kỉnh. “Trông cô thật xấu xí trong cái váy màu vàng đó. Tóc cô cũng cần được chăm sóc. Làm cái gì đó với nó luôn đi.”
Christina lập tức rời khỏi thư viện, phớt lờ lời chỉ trích buồn cười về vẻ ngoài của mình.
Ngay lúc cánh cửa khép lại sau lưng, nàng liền vứt bỏ vẻ mặt bình tĩnh. Cả người Christina run bần bật. Bụng có cảm giác như đang xoắn chặt lại trong một mớ bong bong, còn đầu thì đau như búa bổ.
Mặc dù thật khó thừa nhận, Christina cũng đủ thành thật để nhận ra thật sự mình đang rất sợ hãi. Nàng không thích cái cảm giác lạ lùng này chút nào.
Nàng hiểu rõ nguyên nhân tại sao. Con quỷ đó sẽ quay trở lại nước Anh. Hắn sẽ cố giết nàng. Christina không hề nghi ngờ quyết tâm của cha mình. Chó rừng sẽ không bao giờ thay đổi bản chất tự nhiên của chúng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Christina sẽ không cho Edward cơ hội thứ hai để ám sát mình. Theo mong muốn của Chúa, nàng sẽ giết hắn trước.
Mẹ đã giữ lời hứa suốt gần sáu tháng. Sau đó mẹ bắt đầu nghe thấy những tin đồn về tình hình bên ngoài lâu đài. Mẹ tin rằng chính kẻ thù của Edward đã gieo rắc những tin đồn độc ác hòng gây náo loạn.
Mẹ và người tỳ nữ đã cải trang thành nông dân và đi đến ngôi làng gần nhất. Mẹ chỉ coi đó là một chuyến phiêu lưu.
Lạy Chúa cứu vớt, mẹ đã bước chân vào địa ngục.
Nhật ký hành trình, 15/08/1795
Luật sư quản lý tài sản của Bá tước Acton đã yêu cầu một cuộc hẹn với Nữ bá tước Patricia vào lúc mười giờ sáng thứ Ba. Hai quý ông Henderson và Borton đã đến đúng theo lịch hẹn.
Nữ bá tước phải cố hết sức để kiềm chế sự hào hứng của mình. Bà ta dẫn hai quý ông có mái tóc muối tiêu vào thư viện, đóng cửa lại, rồi ngồi vào chiếc ghế đặt sau cái bàn làm việc sứt sẹo.
“Xin thứ lỗi cho những đồ đạc tồi tàn này”, bà ta nói. Dừng lại mỉm cười ái ngại với hai người đàn ông trước khi tiếp tục. “Tôi buộc phải tiêu đến đồng cuối cùng trong số tiền tiết kiệm để sắm sửa cho cháu gái tôi - Christina, để con bé tham dự mùa vũ hội này, nên giờ tôi chẳng còn gì cả. Do vậy tôi buộc phải từ chối rất nhiều đề nghị thăm viếng cháu gái tôi - thật xấu hổ, chắc các ngài đều hiểu, nhằm cố che giấu hoàn cảnh sống hiện tại của chúng tôi. Christina đã cảm nhận được điều này. Tôi sẽ tìm cho con bé một nơi thật xứng đáng.”
Nữ bá tước đột nhiên nhận ra mình đang quá lan man. Bà ta duyên dáng ho khẽ một tiếng để che lấp sự xấu hổ của mình.
“À phải, tôi chắc hai người đều biết chúng tôi chỉ được ở trong ngôi nhà này một tháng nữa. Hẳn hai người cũng nhận được tin là ngôi nhà này đã được hỏi mua rồi, đúng không?”
Henderson và Borton cùng gật đầu. Borton quay sang người đồng sự, trao cho ông ta ánh mắt lạ lùng, không thoải mái. Ông ta nới lỏng cà vạt. Nữ bá tước nheo mắt lại một cách khiếm nhã.
“Khi nào thì tiền của tôi sẽ được chuyển đến tay tôi?”, bà ta hỏi. “Tôi không thể tiếp tục tình trạng túng thiếu này lâu hơn nữa.”
“Nhưng đó không phải là tiền của bà, thưa Nữ bá tước.” Borton tuyên bố sau khi nhận được cái gật đầu từ đồng sự. “Tôi chắc bà biết sự thật đó.”
Borton tái nhợt trước cái cau mày khủng khiếp mà Nữ bá tước ném cho ông ta và không dám tiếp tục nhìn vào bà ta nữa.
“Ông sẽ giải thích chứ, Henderson?”, ông ta hỏi, mắt dán chặt xuống sàn nhà.
“Tất nhiên”, Henderson nói. “Thưa Nữ bá tước, nếu chúng tôi có thể trao đổi riêng tư với cháu gái bà, tôi chắc sự hiểu lầm này sẽ được sáng tỏ.”
Henderson rõ ràng không bị đe dọa chút nào trước cơn thịnh nộ rành rành của Nữ bá tước. Giọng ngọt xớt như rượu gin hảo hạng. Ông ta tiếp tục giữ vẻ mặt tươi cười trong lúc đối mặt cơn giận điên cuồng của người đàn bà xấu xa kia.
Patricia vỗ mạnh xuống mặt bàn.
“Christina thì có liên quan gì với cuộc gặp mặt này hả? Tôi là người bảo hộ của con bé và như vậy tôi sẽ kiểm soát tiền của nó. Sự thật không phải như vậy sao?”, bà ta rít lên.
Trước khi Henderson có thể trả lời, Patricia lại nện nắm tay xuống bàn lần nữa.
“Tôi sẽ kiểm soát số tiền, đúng không?”
“Không, thưa bà. Bà không có quyền.”
Christina nghe thấy tiếng gào thét của dì mình vang khắp các tầng lầu nên lập tức rời khỏi phòng, nhanh chóng bước xuống gác để xem chuyện gì đã làm cho Nữ bá tước nổi cơn tam bành ghê gớm như thế. Từ lâu, Christina đã học được cách phân biệt sự khác nhau giữa những tiếng hét của dì. Tiếng hét lần này rất giống với tiếng kêu la vùng vẫy của một con cú bị mắc bẫy, điều đó cho Christina biết không phải dì Patricia đang hoảng sợ. Chỉ là đang cực kỳ điên tiết.
Nàng chỉ nhận ra mình đang đi chân trần khi tới được cánh cửa thư viện. Chúa ơi, Christina tự nhủ điều này chắc chắn sẽ bồi thêm một cú nữa để khiến dì nàng trở nên khủng khiếp như một kẻ đi thu thuế. Nàng vội vã quay trở lên phòng, tìm thấy đôi giày không hữu dụng chút nào, rồi nhanh chóng xỏ vào.
Christina đếm thêm được năm tiếng hét nữa trước khi quay xuống gác. Nàng cũng không bận tâm tới chuyện gõ cửa vì biết rõ những tiếng kêu gào của dì sẽ nhấn chìm mọi âm thanh khác. Christina đẩy cửa rồi vội vã bước vào.
“Cháu có giúp được gì không, thưa dì?” Christina hỏi.
“Đây chắc hẳn là cháu gái của bà?” Henderson hỏi trong lúc nhanh chóng lao ra khỏi ghế.
“Christina, quay trở lại phòng của cô đi. Ta sẽ giải quyết mấy tên vô lại này.”
“Chúng tôi sẽ không thảo luận với bà về những điều kiện đã được ghi trong bản di chúc của cha bà, thưa Nữ bá tước”, Borton nói. “Bà phải để chúng tôi lại một mình với cháu gái bà. Đây chính là ước nguyện được ghi rõ trong di chúc của ông ấy.”
“Tại sao lại có cái điều kiện như vậy hả?” Nữ bá tước gầm lên. “Cha ta thậm chí còn không biết Jessica có con. Ông ấy không thể nào biết về con bé được. Ta bảo đảm như vậy.”
“Em gái bà đã viết thư cho cha bà để báo cho ông ấy biết về cháu ngoại của mình, thưa Nữ bá tước. Tôi tin bà ấy đã gửi bức thư đó trong khoảng thời gian ở với bà. Và bà ấy cũng để lại một bức thư cho ông ấy. Ngài bá tước đã tìm thấy nó sau khi bà ấy biến mất được một năm.”
“Jessica không thể viết thư cho cha ta được”, Patricia tuyên bố kèm theo một cái khịt mũi bất lịch sự. “Các người đang nói dối. Ta biết chắc chắn như thế. Ta đã xem xét kỹ mọi thư từ.”
“Ý bà nghĩa là chính bà đã tiêu hủy mọi lá thư, đúng vậy không, thưa Nữ bá tước?” Henderson hỏi, đối diện với cái nhìn trừng trừng giận dữ của Patricia. “Bà không muốn cha mình biết về người thừa kế của ông ấy, phải không?”
Khuôn mặt của dì Patricia đỏ rực như lửa.
“Ông không thể nào biết điều đó được”, bà ta lầm bầm.
Christina đang lo ngại cơn giận của dì mình đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm. Nàng bước tới bên cạnh rồi đặt tay lên vai người phụ nữ già.
“Không quan trọng chuyện bằng cách nào ông ngoại lại biết về cháu. Quá khứ đã ở phía sau rồi, thưa các ngài. Hãy để nó qua đi.”
Cả hai người đàn ông vội vàng gật đầu.
“Yêu cầu thật đúng đắn, cô gái thân mến”, Henderson nhận xét. “Bây giờ thì, tuân thủ theo những điều kiện trong bản di chúc, chúng tôi phải giải thích về những khoản tài chính có trong bản di chúc chỉ với một mình cô.”
Christina siết mạnh hơn vai của dì mình khi nhận thấy bà ta định lên tiếng phản đối.
“Nếu tôi yêu cầu sự có mặt của Nữ bá tước, hai ngài sẽ đồng ý chứ?”, nàng hỏi.
“Tất nhiên là được”, Borton nói sau khi nhận được cái gật đầu nữa từ người đồng sự.
“Vậy xin vui lòng ngồi xuống và bắt đầu đi”, Christina đề nghị, cảm nhận được sự căng thẳng đang rời khỏi dì và từ từ buông bà ta ra.
“Một người đàn ông có tên Hammershield đã giao lá thư của mẹ cô cho Bá tước Acton”, Henderson bắt đầu. “Chúng tôi có kèm theo lá thư trong hồ sơ cùng lá thư mà Jessica để lại, cho dù bà không chấp nhận điều này, Nữ bá tước”, vị luật sư thêm vào. “Chúng tôi không cần thiết phải đi sâu vào những chi tiết khác của bức thư, như cô đã nói, công chúa Christina, quá khứ đã ở sau chúng ta. Ông ngoại cô đã lập tức thảo ra một bản di chúc mới. Ông ấy đã từ bỏ bà, thưa Nữ bá tước, và cũng quá tức giận với hành vi của cô con gái còn lại, vì thế ông ấy đã quyết định chuyển toàn bộ tài sản của mình cho đứa cháu duy nhất.”
Borton bỗng chồm tới trước xen vào. “Ông ấy không biết được cô sẽ là trai hay gái. Nên đã thảo sẵn các điều kiện trong cả hai trường hợp, nhưng tất nhiên chúng tôi sẽ chỉ giải thích những điều kiện trong trường hợp cô là cháu gái, xin cô hiểu cho.”
“Mẹ tôi đã làm gì khiến ông ngoại thay đổi ý định? Tôi vẫn nghĩ hai người họ rất gắn bó với nhau”, Christina nói.
“Đúng rồi, vậy cô em thiên thần của tôi đã làm gì khiến cha tôi cũng từ bỏ nó vậy?” Patricia hỏi, vẻ khinh bỉ lộ rõ trong giọng nói.
“Jessica đã làm bẽ mặt cha bà khi bà ấy rời bỏ chồng mình. Công chúa Christina, ông ngoại cô đã cực kỳ đau buồn. Ông ấy rất yêu quý cậu con rể và nghĩ rằng con gái của mình cư xử... gàn dở”, ông ta kết thúc câu nói bằng cái nhún vai để che giấu sự bối rối.
“Ông đang quanh co để từ chối phải nói rằng cuối cùng cha tôi cũng thừa nhận là Jessica bị điên”, Nữ bá tước tuyên bố.
“Đó là một sự thật đau buồn”, Borton nói rồi nhìn Christina vẻ cảm thông.
“Vậy tiền sẽ được chuyển thẳng đến cho Christina chứ?” Nữ bá tước hỏi.
Henderson nhận ra ánh nhìn sắc bén lóe lên trong đôi mắt của bà ta. Ông suýt nữa đã phá lên cười. Bá tước Acton đã đúng về cô con gái này, vị luật sư khẳng định. Henderson quyết định giải thích gấp rút cho xong những điều khoản còn lại, lo ngại mụ già này sẽ làm hỏng mất bữa trưa của mình nếu ông còn phải nhìn bà ta thêm giây phút nào nữa.
“Tài sản tạm thời được đặt trong tình trạng vô chủ cho tới sinh nhật lần thứ mười chín của cô, công chúa Christina. Nếu cô kết hôn trước lúc đó, tài sản sẽ được chuyển sang cho chồng cô.”
“Vậy còn ít nhất hai tháng nữa”, Nữ bá tước nhận xét. “Cô ta sẽ không kết hôn quá sớm. Và vì thế, với tư cách là người giám hộ...”
“Làm ơn hãy lắng nghe những điều khoản còn lại”, Henderson yêu cầu bằng một giọng cứng rắn. “Bởi vì Bá tước vẫn rất yêu quý con rể, nên đã quyết định thêm vào một sự bảo đảm nữa, trong trường hợp những lời buộc tội về chồng mình của con gái hóa ra không đáng tin.”
“Đúng, đúng rồi.” Borton hăm hở xen vào. “Bá tước là người đàn ông thận trọng bậc nhất. Vì vậy ông ấy đã thêm quyền kiểm soát vào việc phân chia số gia sản kếch xù của mình.”
“Ông tiếp tục đi chứ?” Nữ bá tước yêu cầu. “Nói huỵch toẹt ra cái điều kiện chết giẫm đó đi trước khi ông làm tôi phát điên giống Jessica.”
Nữ bá tước lại bắt đầu giận dữ. Christina ủng hộ lời yêu cầu của bà ta, nhưng bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Tôi cũng muốn được nghe phần còn lại, nếu ngài vui lòng tiếp tục.”
“Chắc chắn rồi”, Henderson đồng ý, thận trọng tránh nhìn vào công chúa, chắc chắn ông sẽ lạc mất suy nghĩ nếu dừng lại để tán thưởng sắc xanh đáng ngưỡng mộ trong đôi mắt cô. Ông cảm thấy kinh ngạc vì hai người bọn họ lại có mối quan hệ ruột thịt với nhau. Nữ bá tước quả là mụ già xấu xí, từ vẻ ngoài cho tới cách cư xử, còn cô cháu đáng yêu đang đứng cạnh thì lại xinh đẹp như thiên thần và cũng rất ngọt ngào.
Henderson tập trung sự chú ý của mình vào chiếc bàn rồi mới tiếp tục.
“Trong trường hợp cô đã mười chín tuổi mà vẫn chưa kết hôn, cha cô sẽ là người giám hộ phần tài sản thừa kế của cô. Thưa công chúa Christina, cha cô đã được thông báo những điều kiện trong di chúc trước khi ông ấy rời nước Anh để tìm kiếm mẹ cô. Ông ấy hiểu mình sẽ không thể động vào số tiền cho tới khi...”
“Ông ta không thể nào còn sống được”, Nữ bá tước gào lên. ”Không ai nghe thấy tin tức gì về ông ta suốt chừng ấy năm.”
“Ồ, nhưng ông ấy vẫn còn sống”, Borton nói. “Chúng tôi đã nhận được thư của ông ấy cách đây một tuần. Hiện giờ ông ấy đang sống ở phía bắc nước Pháp, và có ý định quay trở lại để đòi phần tài sản vào dịp sinh nhật lần thứ mười chín của con gái.”
“Ông ta có biết Christina còn sống không? Rằng nó đang ở đây, tại Luân Đôn không?” Nữ bá tước hỏi. Giọng run lên vì giận dữ.
“Không, và chúng tôi cảm thấy không cần thiết phải báo cho ông ấy biết”, Henderson nói. “Tính từ giờ thì còn ít nhất hai tháng nữa là tới sinh nhật của công chúa Christina. Dĩ nhiên nếu cô muốn chúng tôi báo tin cho cha cô biết, thưa công chúa, trước khi...”
“Không.” Christina cố kiềm chế giọng mình, tuy vậy vẫn có cảm giác như mình đã hét lên và chỉ có thể hít một ngụm không khí vào lồng ngực đang thít chặt.
“Tôi muốn dành cho ông ấy một hạnh phúc bất ngờ, các ngài có cho là vậy không?”, nàng thêm vào với nụ cười tươi tắn.
Hai người đàn ông đều mỉm cười tán thành.
“Thưa các ngài, chúng ta đã khiến dì tôi mệt rồi”, Christina thông báo. “Theo như tôi hiểu về bản di chúc này tức là tôi không bao giờ được quyền kiểm soát số tiền đó. Nếu tôi kết hôn, chồng tôi sẽ là người quản lý số tài sản, còn nếu không, cha tôi sẽ có toàn quyền với phần tài sản thừa kế đó.”
“Đúng vậy”, Borton trả lời. “Ông ngoại cô không cho phép phụ nữ nắm quyền điều khiển tài sản của mình.”
“Lúc nào ta cũng tin rằng ta sẽ...” Nữ bá tước ngã phịch xuống ghế. “Cha ta đã thắng.”
Christina nghĩ dì mình có lẽ sẽ bắt đầu than khóc. Nàng tiễn hai vị khách ra về vài phút sau đó. Henderson đã hào hiệp nói với Christina rằng ông ta sẽ trích ra một khoản tiền trong tổng số tài sản để giúp nàng khắc phục tình trạng khó khăn hiện tại cho tới khi cha nàng quay lại để nhận quyền giám hộ.
Christina đã rất khiêm tốn bày tỏ lòng biết ơn của mình và nhìn theo hai vị luật sư ra khỏi cửa, rồi mới quay lại thư viện để nói chuyện với dì.
Nữ bá tước không nhận thấy sự lo lắng của cô cháu gái.
“Ta đã mất tất cả rồi”, bà ta than vãn ngay khi Christina bước vào phòng. “Ta nguyền rủa cho linh hồn cha ta bị đày xuống địa ngục”, rồi hét toáng lên.
“Xin dì đừng chán nản như thế”, Christina nói. “Điều đó sẽ không tốt cho sức khỏe của dì đâu.”
“Ta đã mất mọi thứ, vậy mà cô dám bảo ta không được chán nản sao?” Nữ bá tước rít lên. “Cô sẽ phải thay mặt ta cầu xin cha cô giúp ta, Christina. Hắn sẽ cho ta tiền nếu cô hỏi xin. Edward không thích ta. Lẽ ra ta nên cư xử tử tế hơn với hắn, nhưng ta đã quá ghen tị với sự may mắn của Jessica khi nó giành được hắn nên ta không thể cư xử lịch sự với hắn được. Ta vẫn không hiểu tại sao hắn lại chọn nó thay vì ta. Jessica chỉ là một con chuột. Ta đẹp hơn nó nhiều.”
Christina không đáp lại những câu nhận xét của bà ta mà bắt đầu đi qua đi lại trước bàn viết, tâm trí lúc này đang bị lấp đầy bởi những vấn đề trước mắt.
“Cô có ngạc nhiên khi biết cha mình vẫn còn sống không?” Nữ bá tước hỏi.
“Không”, Christina trả lời. “Cháu chưa bao giờ tin là ông ta đã chết.”
“Cô sẽ phải chăm sóc ta, Christina”, bà ta rên rỉ. “Ta sẽ phải làm gì nếu cha cô không chịu chu cấp cho ta? Ta sẽ sống thế nào đây? Ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ”, rồi khóc lóc.
“Cháu đã hứa sẽ chăm sóc cho dì, thưa dì.” Christina nói. “Dì còn nhớ lời hứa của cháu trước khi chúng ta rời khỏi Boston chứ? Cháu sẽ thực hiện lời hứa của mình.”
“Cha cô có lẽ không đồng tình với những ý định cao thượng của cô đâu, Christina. Hắn sẽ kiểm soát tiền của ta, tên khốn đó, và ta bảo đảm hắn sẽ từ chối đưa cho ta ngay cả một đồng si-linh[1].”
[1] Đơn vị tiền tệ của Anh, 1 si-linh = 0,05 đồng bảng Anh.
Christina thình lình đứng phắt lại trước mặt dì mình.
“Để cha cháu kiểm soát tiền bạc không phải là mục đích của cháu”, nàng tuyên bố. “Cháu sẽ không để điều đó xảy ra.”
Patricia Cummings chưa bao giờ nhìn thấy cô cháu mình giận dữ như thế. Bà ta gật đầu, sau đó mỉm cười, vì cho rằng đứa nhỏ ngu ngốc này đang tức điên lên thay cho mình.
“Cháu là một cô gái đáng yêu vì đã bận tâm lo lắng cho hạnh phúc của ta. Tất nhiên, sự quan tâm của cháu không đặt nhầm chỗ đâu. Cha ta thật sự quá bất công với ta, ta đã tiêu hết số tiền cuối cùng để sắm sửa quần áo và trang sức cho cháu sao cho phù hợp với địa vị của cháu. Vậy mà cũng chẳng giúp được gì”, Nữ bá tước thêm vào. “Ta nên ở lại khu thuộc địa hoang vắng đó thì hơn.”
Christina phát cáu bởi giọng điệu tự thương xót của dì mình. Nàng hít vào một hơi thật sâu, hy vọng lấy lại sự kiên nhẫn, rồi mới nói, “Không phải mất hết tất cả đâu. Giải pháp cho vấn đề của chúng ta quá rõ ràng. Cháu sẽ kết hôn trước khi cha cháu trở lại Anh quốc”.
Lời tuyên bố điềm tĩnh của Christina đã giành được sự chú ý hoàn toàn từ Patricia. Mắt bà ta mở lớn, và thực tế bà ta đã bật thẳng người khỏi ghế.
“Chúng ta không biết khi nào Edward sẽ tới. Hắn có thể bước vào căn phòng này ngay ngày mai”, bà ta nói.
Christina lắc đầu. “Không, cháu không nghĩ vậy đâu. Dì hãy nhớ, hẳn ông ta tin chắc rằng cháu không còn sống sót. Những người khác chẳng phải cũng rất kinh ngạc khi gặp cháu đấy sao. Vì vậy cháu có ý định kết hôn sớm nhất có thể.”
“Làm sao chúng ta có thể chuẩn bị cho kịp thời gian? Chúng ta thậm chí còn chưa có một người đàn ông thích hợp trong đầu.”
“Hãy làm một danh sách những người cháu nên cân nhắc”, Christina gợi ý.
“Điều này thật không thích đáng chút nào”, Nữ bá tước phản đối.
Christina định tiếp tục tranh cãi nhưng chú ý thấy tia hy vọng yếu ớt trong cái nhìn của dì. Nàng biết bà ta đang xem xét ý tưởng của nàng. Christina thúc giục để bà ta chấp nhận hoàn toàn.
“Nếu muốn thành công chúng ta cần phải nhanh lên.”
“Tại sao? Tại sao cô lại chấp nhận hy sinh bản thân như thế?” Patricia ngờ vực nhìn cháu gái. “Và tại sao cô lại muốn trao tiền vào tay chồng cô hơn là cha cô?”
“Dì à, như cháu đã nói, cha cháu nắm giữ tiền sẽ không phù hợp với mục đích của cháu. Còn bây giờ, dì có phản đối gì trước khi nhận thấy sự khôn ngoan trong kế hoạch của cháu không?”
“Lúc này cha cô có lẽ đã kiếm được phần của cải khác rồi. Ông ta có lẽ thậm chí còn không muốn số tiền này nữa.”
“Dì hiểu rõ hơn cháu chứ”, Christina nói. “Cháu nghi ngờ việc ông ta giàu có. Nếu ông ta quá giàu thì tại sao lại giữ liên lạc với hai vị luật sư? Ồ, chắc chắn ông ta sẽ quay trở lại nước Anh, dì Patricia à.”
“Nếu cô cho rằng Edward muốn phần tài sản thừa kế, ta sẽ không tranh cãi với cô nữa”, Nữ bá tước nói.
“Vậy mới phải”, Christina nói. “Cháu nghĩ dì là một trong những người phụ nữ thông minh nhất cháu từng biết”, và tâng bốc. “Chắc chắn dì có thể nghĩ ra được lý do hợp lý cho cuộc hôn nhân gấp rút của cháu.”
“Đúng vậy”, Nữ bá tước đồng ý. “Ta là một người thông minh.”
Bà ta vươn thẳng vai cho tới khi xương sống có vẻ sắp kêu lách tách. “Vậy cuộc hôn nhân của cô sẽ giúp gì cho ta đây?”, rồi hỏi.
“Chúng ta sẽ yêu cầu người đàn ông mà cháu kết hôn chuyển một khoản tiền lớn cho dì. Anh ta sẽ phải ký vào giấy tờ cam kết trước khi chúng cháu làm đám cưới.”
“Vậy thì gã đó phải là một kẻ có thể điều khiển được”, Nữ bá tước lẩm bẩm. “Có rất nhiều kẻ như thế ở ngoài kia. Ta phải nghĩ ra một lý do thật phù hợp cho cuộc hôn nhân gấp rút này. Giờ thì để ta lại một mình, Christina, trong khi ta lập một bảng danh sách những ông chồng khả dĩ cho cô. Với vẻ ngoài của cô, có thể tìm được bất cứ ai đồng ý với những điều kiện của chúng ta.”
“Cháu muốn để Hầu tước Lyonwood lên đầu danh sách”, Christina thông báo, vẫn không hề nao núng khi thấy vẻ phật ý rành rành trên gương mặt dì mình.
“Hẳn cô đang đùa giỡn phải không?” Nữ bá tước lắp bắp. “Hắn ta rất giàu có, không cần tiền, và đơn giản là không phải loại người chịu hợp tác với kế hoạch của chúng ta.”
“Nếu cháu có thể làm cho anh ta ký thỏa thuận, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn nếu cháu kết hôn với anh ta trong khoảng thời gian ngắn khi còn ở Anh, đúng không?”
“Kết hôn với hắn ta là không đúng kiểu của người Anh, Christina. Ồ, tốt thôi, chừng nào cô sẵn lòng thực hiện sự hy sinh cần thiết này, ta sẽ cho phép cô đến gần gã đàn ông ghê tởm đó. Tất nhiên hắn ta sẽ chẳng chấp nhận đâu, nhưng cô được phép thử.”
“Cảm ơn dì”, Christina đáp lại.
“Cô vẫn có ý định quay trở lại với những kẻ man rợ đó à?”
“Họ không man rợ”, Christina gằn giọng. “Và cháu sẽ quay lại với gia đình mình. Một khi dì có tiền trong tay, chuyện đó sẽ không phải là vấn đề của dì.”
“Chà, cô không nên đề cập tới sự thật đó với người đàn ông mà chúng ta chọn để kết hôn với cô. Chắc chắn điều đó sẽ khiến gã ta trở mặt với cô đấy, Christina.”
“Vâng, thưa dì”, Christina đáp lời.
“Ra khỏi đây và thay ngay cái váy đó đi”, Nữ bá tước cáu kỉnh. “Trông cô thật xấu xí trong cái váy màu vàng đó. Tóc cô cũng cần được chăm sóc. Làm cái gì đó với nó luôn đi.”
Christina lập tức rời khỏi thư viện, phớt lờ lời chỉ trích buồn cười về vẻ ngoài của mình.
Ngay lúc cánh cửa khép lại sau lưng, nàng liền vứt bỏ vẻ mặt bình tĩnh. Cả người Christina run bần bật. Bụng có cảm giác như đang xoắn chặt lại trong một mớ bong bong, còn đầu thì đau như búa bổ.
Mặc dù thật khó thừa nhận, Christina cũng đủ thành thật để nhận ra thật sự mình đang rất sợ hãi. Nàng không thích cái cảm giác lạ lùng này chút nào.
Nàng hiểu rõ nguyên nhân tại sao. Con quỷ đó sẽ quay trở lại nước Anh. Hắn sẽ cố giết nàng. Christina không hề nghi ngờ quyết tâm của cha mình. Chó rừng sẽ không bao giờ thay đổi bản chất tự nhiên của chúng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Christina sẽ không cho Edward cơ hội thứ hai để ám sát mình. Theo mong muốn của Chúa, nàng sẽ giết hắn trước.
Danh sách chương