Quả như trong dự đoán, chuyện kết hôn giả của Lâm Đình đã được các bài báo tung tin rầm rộ, còn được chia sẻ một cách chóng mặt.
Không những vậy mà Lâm thị cũng vì chuyện này mà bị ảnh hưởng không ít, bây giờ Lâm Đình vẫn còn đang xử lý.
Còn Hồ Sơ Hạ khi vừa biết tin đã sợ Mộng Hoàn suy nghĩ nhiều nên đã nhanh chóng gọi cho cô an ủi.
- /Cậu không sao chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung, cũng đừng lên mạng đọc những bình luận tiêu cực đó, bọn họ toàn nói nhảm nhí không thôi./
- Mình không sao.
- /Nhưng mà...!cậu thật sự quyết định ở bên Lâm Đình sao? Anh ta không phải là một người đàn ông bình thường, ở bên anh ta cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm cũng có thể sẽ gặp rất nhiều vấn đề giống như giờ.
Đây...!chỉ mới là một bước ngoặt trong cuộc sống hôn nhân của cậu thôi, cậu có hiểu không?/
- Mình có thể không hiểu sao? Nhưng mình yêu anh ấy, quan trọng hơn là bây giờ bọn mình còn có con cùng nhau.
Cho dù khó khăn thế nào cũng phải cố mà vượt qua.
- /Được, nếu cậu đã có suy nghĩ riêng của mình rồi thì mình sẽ ủng hộ quyết định của cậu.
Nhưng nếu anh ta bắt nạt cậu hay một ngày nào đó cậu không muốn ở bên anh ta nữa thì cứ dứt khoát ly hôn, có mình đây, mình sẽ luôn là bạn thân nhất của cậu, mình cũng đã suy nghĩ rồi, sau này mình sẽ nhận bảo bối trong bụng cậu làm con nuôi của mình.
Cậu thấy sao./
- Được, đương nhiên là được rồi.
- /Vậy thì cậu đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ăn uống, nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng làm liên lụy đến con nuôi của mình, sau này nếu nó mà ốm yếu thì mình sẽ tìm cậu hỏi tội đấy./
- Ừm, cảm ơn cậu đã an ủi mình.
...----------------...
Ở công ty, mọi người vẫn đang nhốn nháo và bàn tán xôn xao, giá cả cổ phiếu cũng đã giảm không ít, mọi thứ dường như mất kiểm soát.
Cạch!
- Tổng giám đốc, phu nhân đến tìm anh.
- Được, cô ra ngoài trước đi.
- Dạ.
Cạch!
- Mẹ đến đây là có chuyện gì?
- Cho dù con chê mẹ phiền thì mẹ cũng phải đến để nhắc nhở con.
Con thật sự muốn chung sống cùng người phụ nữ đó sao?
- Không thì sao? Cô ấy cũng đã có con với con rồi.
Cho dù mẹ không đồng ý cũng phải đồng ý.
- Mẹ không ngờ con lại dễ dàng bị loại phụ nữa đó mê hoặc như vậy.
Nếu lỡ đứa con đó không phải là của con thì sao?
- Mẹ! Mẹ có thôi đi không? Mẹ đừng mở miệng ra là nói những lời khó nghe như vậy.
Mẹ không hiểu cô ấy thì đừng phán xét về cô ấy.
- Mẹ không hiểu chắc con có thể hiểu được chắc.
Nhưng cứ cho là con hiểu cô ta đi, thì sao chứ? Đứa cháu mẹ có thể nhận nhưng đứa con dâu này mẹ sẽ không nhận đâu.
Khi cô ta sinh con xong, cứ cho cô ta một số tiền rồi đuổi đi là được.
- Con sẽ không làm vậy đâu, đời này kiếp này con chỉ có mình cô ấy là vợ thôi.
Mẹ muốn chua cắt bọn con, đó là chuyện không thể.
- Con...!Được thôi, mẹ sẽ chống mắt lên mà xem, rồi sẽ có một ngày con sẽ cảm thấy hối hận, đến lúc đó đừng bảo là mẹ không nhắc nhở con.
Rầm!!!
...----------------...
Ba ngày sau, khi mọi chuyện đã dịu bớt đi, Lâm Đình đã quyết định cùng Mộng Hoàn mở một buổi hợp báo để giải thích rõ mọi chuyện.
Trong cả buổi họp báo diễn ra, Lâm Đình vẫn luôn nắm chặt tay của Mộng Hoàn và ánh mắt luôn hướng về phía cô.
Cũng chính vì sự ngọt ngào và thâm đình này đã khiến cho dư luận rộ lên một làn sóng mới, đa số đều ủng hộ và chúc phúc cho tình yêu của hai người.
Tuy vậy vẫn có một số người cứ cắn mãi không buông chuyện kết hôn giả nhưng không sao cả, tình yêu sẽ vượt lên mọi rào cản.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, ở trên xe.
- Lâm Đình, lúc nảy trong cuộc họp báo anh nói sẽ tổ chức cho em một đám cưới đàng hoàng và chính thức, là thật sao?
Lâm Đình sợ cô không tin nên đã nhéo vào má cô một cái.
- Á, anh làm gì vậy, đau.
- Đau là đúng rồi, đây không phải là mơ đâu, điều anh nói đều là sự thật đấy.
Lần trước là em đã chịu thiệt thòi, sau này anh sẽ khiến em vui vẻ và hạnh phúc.
...----------------...
Ở Dương gia, sau khi Dương Kỳ Uyên xem xong buổi phát sóng trực tiếp của buổi họp báo thì liền siết chặt tay thành nắm nắm, cô cảm thấy rất tức giận, rất không cam tâm.
"Tại sao bọn họ có thể hạnh phúc như vậy? Tại sao người đứng cạnh anh ấy lại là cô ta? Rõ ràng mình mới là người xứng với Lâm Đình, rõ ràng mình mới là cô dâu của anh ấy.
Không được, mình không thể để bọn họ vui vẻ bên nhau, mình sẽ không để cho chuyện này xảy ra."
Nghĩ là làm, cô ra lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
- Tao muốn mày...!giết cô ta.
Ngay lập tức.
Không ngờ lúc đó Dương lão gia lại vô tình đi ngang qua, nghe hết được cuộc trò chuyện.
- Dương Kỳ Uyên, rốt cuộc con đã làm những gì rồi? Có phải vụ việc lần này cũng là do con bày trò không? - Tức giận.
- Ba...!sao ba lại...!- Hốt hoảng, nhanh chóng bỏ đi.
- Con định đi đâu? Mau nói rõ mọi chuyện đi! - Kéo lại.
- Có gì để nói chứ?
- Con còn bày ra cái vẻ mặt không biết hối lỗi đó sao? Rốt cuộc đầu óc con đang suy nghĩ cái gì mà dám đụng đến vợ của Lâm Đình chứ?
- Cô ta không xứng với anh ấy.
- Hét toáng lên.
Chát!
Trong lúc nóng giận, Dương lão gia đã tát cho cô ta một bạt tay.
- Ba, ba đánh con?
- Ba phải đánh cho con tỉnh ra, con còn không mau dừng ray lại? Nếu để Lâm Đình biết được thì nó sẽ không tha cho con đâu, con nghĩ nó sẽ không điều tra ra sao?
- Không tha cho con? Ba là đang lo lắng cho con hay lo lắn cho cái gia tài của ba? Ba yên tâm đi, tất cả là do con làm, con sẽ tự gánh chịu hậu quả, không liên quan gì đến Lâm gia cả, ba không cần phải giả vờ yêu thương con nữa.
- Bỏ đi.
- Con...!- Tức giận, loạng choạng.